Bại hoại
Chương 9
Nhắc đến chơi đùa Lưu Đình cảm thấy vui vẻ, vừa thấy bóng dáng Lý Sảng đang tiến đến, khua tay múa chân nói:
- Ở nhà thì xem TV, nghe nhạc. Ra ngoài thì trượt patin, đi bơi, đến rạp chiếu phim, karaoke, disco dancing, bất cứ trò gì miễn là...
Tạ Văn Đông nhìn nàng cười:
- Miễn là không phải đọc sách, đúng không?
Lưu Đình mặt đỏ lên, nhẹ nhàng véo vào cánh tay Tạ Văn Đông :
- Bạn thật đáng ghét!
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Lưu Đình, khiến cho Tạ Văn Đông cười ha ha: nữ sinh này thật khả ái!, thế nhưng Tạ Văn Đông rất nhanh thu lại tiếng cười, bởi vì hắn thấy Lý Sảng ánh mắt như phun lửa nhìn chằm chằm hắn, trong đó hàm chứa nhiều ủy khuất. Tạ Văn Đông khuôn mặt nghiêm túc vỗ vai Lý Sảng:
- Huynh đệ, ngươi thực sự chịu khổ rồi. Thế nhưng ngươi phải cố chịu, làm một năm ái quốc đi!
Trong phòng học truyền ra tiếng cắn răng của Lý Sảng:
- Đông ca! Điều này cũng không đáng cười, em… em thật tủi thân…
Còn có tiếng cười khanh khách của Lưu Đình.
Buổi trưa Trương Nghiên Giang tìm đến Văn Đông, cận thận nói:
- Cao lão đại sau khi biết chuyện ngày hôm qua thì tức giận phi thường. Thế nhưng nàng sẽ không lập tức ra tay với anh, còn muốn quan sát anh một hồi. Đông ca, anh phải cẩn thận một chút!
Tạ Văn Đông gật đầu, hỏi:
- Ngày hôm qua Hổ ca bị ta đánh ra sao rồi? Có bao nhiêu người bị thương?
Trương Nghiên Giang quay đầu hướng hành lang nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng:
- Nghe nói thương thế của Hổ ca rất nghiêm trọng, không thể trong một lúc bình phục ngay được. Đây cũng là nguyên nhân Cao lão đại tức giận, cho rằng anh có phần quá đáng, hạ thủ quá tàn nhẫn. Ngoài ra số bị thương hơn mười ngươi!
Tạ Văn Đông cười:
- Nếu đúng là địch nhân, đến lúc động tay thì ta tuyệt không lưu tình. Ngươi làm sao biết được những tin tức này?
Trương Nghiên Giang nói:
- Em hiện tại tuy rằng đi theo Đông ca, thế nhưng em còn có một huynh đệ dưới trướng của Cao lão đại, là hắn nói cho em nghe!
Tạ Văn Đông hiểu rõ gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:
- Người này có thể tin tưởng được không? Tin tức của hắn đưa có thể tin cậy được?
Trương Nghiên Giang gật đầu nói:
- Cái này Đông ca yên tâm, bọn em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn có chuyện gì cũng đều nghe theo em. Em nói cho hắn biết chuyện em đi theo anh, vốn là hắn muốn cùng em đến chỗ Đông ca, nhưng em không cho, bảo hắn tạm thời ở lại chỗ của Cao lão đại, có gì có thể trợ giúp cho chúng ta!
Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai hắn:
- Việc này ngươi làm rất đúng, có bằng hữu ngươi tại đó, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể biết rõ tình huống của Cao lão đại.
Dừng một chút, Tạ Văn Đông đột nhiên hỏi:
- Cao lão đại của các ngươi bề ngoài trông như thế nào?
Trương Nghiên Giang ngẩn người, vội đáp:
- Nàng đúng là một nữ sinh rất đẹp, tóc dài, mắt to, thân cao một thước bảy, người rất thon thả...
Tạ Văn Đông cắt lời hắn nói, hỏi:
- Có phải là thường mặc trang phục theo kiểu cowboy, chạy một chiếc xe máy phải không?
Trương Nghiên Giang kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Đông ca, anh làm sao mà biết được? Hai người đã gặp nhau?
Tạ Văn Đông thở dài, thầm nghĩ: đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, thật không ngờ nữ sinh kia lại là Cao lão đại. Thế nhưng bộ dáng của nàng thuần khiết như vậy, không giống là tình nhân của người ta a. Tạ Văn Đông trong lòng một trận bực bội không rõ nguyên do, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.
Thấy Tạ Văn Đông sắc mặt không vui, Trương Nghiên Giang biết điều nhanh chóng rời khỏi. Trong lòng phỏng đoán Đông ca cùng Cao lão đại có thể có một đoạn quan hệ không tầm thường.
Ba ngày sau, lúc nghỉ trưa, Tạ Văn Đông ghé vào một tiệm cơm nhỏ gần trường học kêu một bát mì. Hai ngày này vẫn chưa gặp lại nữ hài kia, trong đầu tràn ngập nghi vấn. Tạ Văn Đông còn chưa ăn được miếng nào, bên ngoài một học sinh chạy vào. Sau khi đảo mắt qua, thấy Tạ Văn Đông đang ăn, bước nhanh qua lớn tiếng nói:
- Đông ca, bất hảo rồi, Sảng ca Cường ca cùng vài huynh đệ bị một đám người chặn đánh!
- Cái gì?
Tạ Văn Đông đứng lên nhìn lại, nguyên lai huynh đệ của mình trên mặt dính vài vết máu. Xem ra Cao lão đại hành động thật nhanh!
-Đi, dẫn ta đi xem xem.
Đặt trên bàn hai đồng tiền, cùng người nọ chạy về phía trường học.
Người nọ mang Đông ca đi vào phòng học, bên trong một mảng bừa bộn, khắp nơi toàn là mảnh vụn bàn ghế. Còn có ít huynh đệ bị thương té trên mặt đất rên rỉ. Thấy Tạ Văn Đông trở về, một người lảo đảo chạy tới, mang theo thanh âm nghẹn ngào nói:
- Đông ca! Sảng ca cùng Cường ca đều bị người của Cao lão đại bắt đi rồi. Bảo anh một mình lên lầu ba tại phòng hội họa lĩnh người! Bọn họ nói nếu như anh không đến, bảo chúng ta chuẩn bị nhặt xác đi.
Tạ Văn Đông mặt không chút thay đổi gật đầu, không nói gì, xoay ngoài đi ra phía ngoài. Áo của hắn lại bị kéo lại:
- Đông ca, anh không thể đi một mình được, như vậy quá nguy hiểm! Trước tiên chúng ta tìm Tam Nhãn ca thương lượng một chút đi!
Văn Đông vỗ vai người nọ nói:
- Không còn kịp rồi. Ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu! Trước hết không cần tìm Tam Nhãn, sẽ làm chuyện này rắc rối thêm!
Người nọ thấy Tạ Văn Đông vẫn tỏ ra bình tĩnh, thẩn thờ buông tay ra. Lúc này từ ngoài tiến vào hơn hai mươi người, Trương Nghiên Giang cũng ở trong đó, lớn tiếng nói:
- Đông ca, anh không thể đi, em nghe nói Cao lão đại lúc này đã hạ quyết tâm, anh nếu như dám đến thì nàng ta sẽ không để anh rời đi. Hơn nữa tin tức này đã bị phong tỏa, tiểu đệ bên dưới cũng không biết hành động của ngày hôm nay, em cũng mới vừa biết được tin này!
Tạ Văn Đông lắc đầu, hai tay nắm chặt lại:
- Lý Sảng cùng Cao Cường đã bị bọn họ bắt, ta nếu như không đi, hai người bọn họ làm sao bây giờ? Cái gì nên đến thì nhất định sẽ đến, trốn cũng không được, vừa lúc ta cũng muốn gặp Cao lão đại đây!
- Thế nhưng anh đi một mình thì làm sao có thể là đối thủ của bọn họ? Không được, như vậy quá nguy hiểm!
Trương Nghiên Giang vẫn còn kiên trì.
-Không nói nữa, ta nếu chậm trễ một một giây nào nữa, Lý Sảng hai người bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn. Lòng ta đã quyết, mọi người cứ tin tưởng ta!
-Tạ Văn Đông nói xong hướng ra phía ngoài phòng học chạy đi. Thấy toàn bộ huynh đệ đều theo ra, đứng lại đưa tay ngăn cản:
- Các ngươi đều đợi tại phòng học cho ta, nếu ai lại đi theo… đừng trách ta không khách khí!
Thấy Văn Đông nói như vậy, mọi người không dám đi theo nữa, tuy rằng lo lắng, cũng không thể làm gì khác hơn là trong lòng yên lặng cầu khẩn. Trương Nghiên Giang gọi mọi người lại, hạ giọng nói thầm, mọi người gật đầu liên tục.
Tạ Văn Đông trong lòng nóng như lửa đốt, bước đi càng nhanh hơn, nhanh chóng đến phòng hội họa ở lầu ba. Lý Sảng cùng Cao Cường là theo Tạ Văn Đông đầu tiên, tình cảm của hắn đối với bọn họ cũng là sâu nhất. Lúc nghe hai người bị bắt đi, trong đầu một trận hỗn loạn, biết thủ hạ của Cao lão đại sẽ khiến hai người bọn họ chịu nhiều thống khổ. Trong lòng âm thầm phát thệ, nếu như Lý Sảng cùng Cao Cường có cái gì nguy hiểm, bản thân sẽ cùng Cao lão đại liều mạng chiến đấu tới cùng.
Lên tới lầu ba, không cần dò la cũng đã thấy bốn năm học sinh đứng phía cuối hành lang, trong tay đều xách gậy gộc, Văn Đông biết nơi đó nhất định là phòng vẽ tranh. Bước qua đó, trong đầu bắt đầu thanh tĩnh trở lại.
-Ai! Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?
Một tên học sinh đầu trọc ra dáng lão đại nhìn thấy Tạ Văn Đông lớn tiếng quát.
Tạ Văn Đông vẻ mặt bình tĩnh:
- Bảo lão đại các ngươi ra nói chuyện, nói rằng Tạ Văn Đông đã tới!
Tên đầu chùa nhìn kỹ Tạ Văn Đông, cùng người bên cạnh nói nhỏ vài câu, người bên cạnh gật đầu, mở cánh cửa phía sau đi vào. Tên đầu chùa xoay người nói với Văn Đông:
- Ngươi đợi một lát nữa!
Tạ Văn Đông hai bỏ vào túi quần, xoay nửa người hướng mặt vào tường, cúi đầu im lặng. Thế nhưng đại não hắn rất nhanh chuyển động, tự hỏi bản thân làm sao đem Lý Sảng Cao Cường cứu ra khỏi miệng sói, còn vị học tỷ kia nữa, không biết mình vẫn còn có thể ra tay tàn nhẫn với nàng hay không. Suy nghĩ một chút, Tạ Văn Đông cảm thấy bản thân thật có nhiều phiền muộn. Thầm tham thở: quên đi, tới đâu thì hay tới đó, mặc cho số phận đi!
Qua năm phút sau, cánh cửa rốt cuộc mở ra, tên học sinh vừa đi vào đã quay trở ra nói với Văn Đông:
-Đại tỷ bảo ngươi đi vào!
Tạ Văn Đông không chút do dự đi vào trong phòng, bên trong một mảng u ám, rèm cửa số đều bị che kín, chỉ dùng hai cái bóng đèn chiếu sáng. Sau khi tiến vào mới cảm giác được nơi này rất lớn, ở đây có thể rộng gấp ba lần phòng học bình thường, chỉ xếp hơn mười cái bàn trông có vẻ trống trải. Có hơn mười người đứng trong phòng, ở giữa đặt một cái ghế dựa, mặt trên có một nữ nhân đang ngồi, chỉ tiếc là nàng ta đưa lung về phía Tạ vă Đông, không cách nào thấy rõ khuôn mặt của nàng. Thế nhưng nhìn thấy bóng lưng của nàng vẫn khiến Tạ Văn Đông cảm giác được một tia quen thuộc rồi lại cảm giác xa lạ, vẫn là mái tóc đen dài bồng bềnh, vẫn là một bộ phục sức bằng jeans, thế nhưng hắn chung quy vẫn cảm thấy nàng cùng nữ hài kia không quá giống nhau.
- Ngươi chính là Tạ Văn Đông, phải không?
Thanh âm băng lãnh của nữ sinh cắt đứt suy nghĩ của Tạ Văn Đông.
Để tâm tình ổn định lại một chút, Tạ Văn Đông đáp:
- Đúng vậy! Ngươi là Cao lão đại?
Nữ sinh vẫn đưa lưng về phía Tạ Văn Đông, nói:
- Ngươi rất thông minh nhưng cũng rất kiêu ngạo! Vừa tới Nhất Trung đã khiến cho ta tổn thật một hảo huynh đệ.
Tạ Văn Đông lạnh lùng nói:
- Ta vốn không muốn làm việc này, nhưng nó lại tìm tới ta thì ta cũng sẽ không trốn tránh.
Cao lão đại cười nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Tạ Văn Đông không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại hỏi tuổi tác của mình, do dự một chút nói:
- Mười sáu!
- Ân, nhỏ hơn ta hai tuổi a! Thật sự là đáng tiếc…
Cao lão đại thở dài.
Tạ Văn Đông hỏi:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Cao lão đại đứng dậy, nhưng không có xoay người:
- Ta không định cho ngươi sống sót mà đi ra ngoài! Ngươi chỉ có mười sáu tuổi, ngươi nói có đáng tiếc hay không?!
Tạ Văn Đông nghe xong cười ha ha, giống như vừa nghe truyện tiếu lâm, cũng không thèm để mười người ở đây vào mắt:
- Ta có thể sống sót đi ra ngoài hay không, ngươi chưa chắc quản được, ta chỉ muốn biết bằng hữu của ta như thế nào rồi?
- Ngươi quả nhiên rất điên cuồng! Bọn chúng còn có thể như thế nào, huynh đệ của ta đang ‘tiếp đãi’ bọn họ cho tốt đây!
Tạ Văn Đông sao không hiểu rõ ý tứ của nàng ta, nói:
- Ta nếu đã tới, vì xem Cao lão đại là người trọng chữ tín. Nếu như ngươi ngay cả điểm đó cũng không làm được, ta đây cũng không còn lời nào để nói nữa~ !
Cao lão đại ‘xì’ một tiếng:
- Ngươi ngay cả bản thân mình còn lo chưa được, vẫn còn quan tâm người khác. Bất quá người xác thực rất trọng chữ tín, ta cũng không phải là người không biết đạo lý.
Nói xong hướng về người bên cạnh phân phó:
- Đem hai tiểu tử kia thả đi!
Người nọ nghe xong đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi. Cao lão đại rốt cuộc cũng xoay người lại nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Một đôi mắt rất đặc biệt a!
Tạ Văn Đông cũng thấy rõ khuôn mặt của Cao lão đại, trong lòng thầm thở ra một hơi, bởi vì nàng không phải là nữ hài chạy xe máy Cao Ngọc Tuệ, tuy rằng bề ngoài rất giống, nhưng Tạ Văn Đông khẳng định cả hai nàng đều không phải cùng một người. Nữ sinh này cũng là một mỹ nữ hiếm thấy, lông mi dài cong, mũi thẳng, một đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lóe ra lưu quang (ánh sáng lấp lánh), chỉ đáng tiếc lại là hàn quang. Dưới cánh mũi là một đôi môi đỏ mộng, cả người ẩn chứa một cổ khí tức khiến đàn ông không thể nào cưỡng lại được, còn trên người Cao Tuệ Ngọc lại phát ra một loại khí tức vừa đáng yêu lại ngang ngược rất động lòng người. Nhìn đến đây, Tạ Văn Đông trong đầu cũng phải cảm thán, Cao lão đại này có thể có ngày hôm nay, có nhiều thủ hạ đi theo như vậy đều không phải xuất phát từ ngẫu nhiên, bản thân nàng có một loại hấp dẫn khiến người ta không thể kháng cự.
- Ngươi xem đủ chưa?
Dưới ánh mắt nóng rực của Tạ Văn Đông, Cao lão đại cảm thấy cả người khó chịu.
Tạ Văn Đông có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm vào nhân gia người ta có chút không lễ phép. Thấy Tạ Văn Đông im lặng, Cao lão đại đi tới trước mặt hắn nói:
- Ngươi trong tưởng tượng của ta rất là không giống!
Tạ Văn Đông nga một tiếng, nhìn vào mắt của Cao lão đại, chờ nàng nói xong. Cao lão đại giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Văn Đông, ung dung nói:
- Tạ thật không ngờ ngươi lại là một tiểu tử khá thanh tú và hay xấu hổ như vậy…
Cao lão đại khi nói thì trong miệng phát ra hương thơm phả vào trên mặt Tạ Văn Đông, một cỗ nhiệt khí vừa thơm vừa ngọt ngào bay vào trong mũi Văn Đông, khiến hắn chưa phát giác ra trong lòng mình đang rung động. Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, đối với Cao lão đại trong đầu không khỏi hiện lên bốn chữ: vưu vật nhân gian! Kỳ thực tư tưởng của Văn Đông đúng là rất cổ hữu, đạo lý nam nữ thụ thụ bất tương thân vẫn ảnh hưởng đến hắn, hắn ở trong trường học rất ít khi cùng nữ sinh chủ động nói chuyện, không phải vì tính cách ngại ngùng, chỉ vì hắn nghĩ như vậy thì không tốt lắm.
Tạ Văn Đông vẻ mặt đỏ bừng, đầu cúi càng thấp, đây là hắn từ nhỏ đến lớn chỉ cùng nữ sinh tiếp xúc qua một lần, tất nhiên là ngọai trừ mẫu thân của hắn. Một cổ nhiệt khí từ dưới bụng không chịu khống chế của hắn từ từ bay lên, Tạ Văn Đông chỉ có thể liên tục nói với mình: bình tĩnh! Bình tĩnh!...
Cao lão đại nhìn người trước mắt có thể dễ dàng hạ gục lão Hổ không có một chút phản kháng, một tiểu tử có đông đảo huynh đệ dĩ nhiên lại đi ngại ngùng, còn cúi đầu đỏ mặt nữa. Gò má của Cao lão đại cách khuôn mặt của Văn Đông càng ngày càng gần, đôi môi đỏ mộng thiếu chút nữa là dán vào trên mặt của hắn, mùi thơm ngọt ngào khiến Tạ Văn Đông cảm giác được mình sắp không khống chế được bản thân, tay đặt trong túi quần đã đầy mồ hôi. Đúng lúc này, Tạ Văn Đông đột nhiên tỉnh táo lại, bởi vì hắn sờ thấy thanh đao trong túi, một thanh trang hoàng đao đã cải biến số phận của bản thân.
Hít vào một hơi thật sâu, Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy Cao lão đại ra, trên mặt không còn chút thần sắc xấu hổ nào nữa, con mắt cũng không còn mơ mơ màng màng như vừa rồi. Trong mắt hiện lên hàn quang băng lãnh khiến người đứng đối diện hắn - Cao lão đại một bộ dáng xuất thần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Sắc mặt đỏ lên, Cao lão đại nghĩ thầm: ‘mình vừa rồi làm sao vậy, không phải là đùa giỡn với hắn hay sao, vì sao bản thân lại không cách nào kiềm chế được? Cao lão đại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy mọi người chung quanh đều ngốc ra, bọn họ vẫn còn trầm mê vào cái thời khắc đó, bộ dáng kiều diễm mê người của Cao lão đại còn đang lưu lại trong tâm trí bọn họ.
- Ai!
Cao lão đại thầm thở dài, nhìn vào mắt Tạ Văn Đông nói:
- Ngươi là một nhân tài! Nếu như ngươi có thể theo ta, ta có thể không làm khó ngươi, nhưng còn sẽ trọng dụng ngươi. Ngươi là người thông minh, cái khác không cần nói nhiều, ngươi nên cân nhắc một chút!
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Ta là một người nam nhân, muốn ta làm thủ hạ của một người nữ sinh đúng là không có khả năng, cũng không cần phải cân nhắc.
Lời của Tạ Văn Đông như một cái búa lớn, không chỉ nện vào trong đầu của Cao lão đại, cũng là nện vào đầu của mỗi người trong phòng. Thủ hạ của Cao lão đại mặt đỏ lên, đều cúi thấp đầu xuống.
Cao lão đại thừa nhận trong đầu mình có chút thích tiểu tử trước mặt này, không đành lòng làm hại hắn, nếu như hắn gia nhập vào phe mình, thì cũng không cần làm khó hắn, coi như có cái để ăn nói với các huynh đệ. Chỉ là không nghĩ tới đối phương một điểm cũng không chừa lối thoát cho bản thân, đúng là tự tìm chết. Đồng thời lời nói của Tạ Văn Đông cũng làm tổn thương lòng từ trọng của nàng, từ nhỏ đến lớn không ai dám nói chuyện với nàng như vậy. Nhìn bộ dáng của thủ hạ, Cao lão đại trong lòng tuôn ra một cổ tức giận, đỏ mặt lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông, ngươi cho mình là ai? Ta cho ngươi cơ hội ngươi không muốn, đã vậy thì trách ta!
Sau đó hướng một người thủ hạ nói:
- Phong Tử, ngươi đi qua đó thử hắn, xem xem hắn có cái năng lực để càn rỡ như vậy hay không?!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
1999 chương
41 chương
640 chương
40 chương
1175 chương
439 chương