Bại hoại
Chương 79
Lão giả mỉm cười nhìn Tạ Văn Đông:
- Dung Dung sắp hết cấp ba rồi, ngày nào cũng phải ở lại học bổ túc, phải tầm tám giờ mới về đến nhà!
Tạ Văn Đông có thể hiểu được việc này, đặc biệt nhất là đoạn thời gian cấp ba, trường học ngày nào cũng phải tám giờ mới tan học, tuy rằng hắn chưa từng học qua một tiết bổ túc nào, nhưng khi thi vào trường đại học thành tích tuyệt đối không kém so với những học sinh học bổ túc, bèn cười nói:
- Cháu cảm thấy học bổ túc không phải là phương pháp tốt nhất, ngược lại sẽ làm tăng thêm gánh nặng học tập cho Dung Dung, đầu óc căng thẳng cả một ngày mà không được nghỉ ngơi, như vậy cũng không tốt. Cháu từ khi học cao trung cho tới bây giờ, vẫn biết rằng học sinh trung học rất phản cảm đối với việc học bổ túc!
Lão giả gật đầu nói:
- Có lẽ cháu nói có đạo lý, thế nhưng ta đây lại là một gia gia không có thực quyền! Việc này đều là do cha mẹ của Dung Dung quyết định, nhìn thấy đứa nhỏ này phải học tập cả ngày ta cũng rất đau lòng!
- Đúng rồi, cha mẹ của Dung Dung đâu, bọn họ không ở đây sao? Dường như cháu chưa gặp qua họ lần nào!
- Bọn họ à... cha của Dung Dung hận không thể cách ta thật xa. Nếu không phải mấy ngày này hai người bọn họ đi công tác, Dung Dung cần có người ở nhà trông coi thì bọn họ cũng chẳng muốn phải để Dung Dung đến chỗ ta.
Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Tạ Văn Đông, lão giả cười thầm trong lòng nói:
- Ba năm trước phải trải qua việc kia đối với Dung Dung là sự đả kích quá lớn, nó không dám ở một mình, hơn nữa bên ngoài chỉ cần có tiếng sét đánh là sẽ khóc, ài!
Lão nhân lắc đầu thở dài.
Tạ Văn Đông trong lòng đau xót, đúng vậy! Lúc đó nàng mới chỉ là một tiểu hài tử, trải qua việc Ma Ngũ như vậy cho dù có là người trưởng thành cũng chịu không nổi. Tạ Văn Đông không bao giờ muốn thấy Kim Dung phải chịu ủy khuất, nói với lão giả:
- Lão đại gia ngài cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý Ma Ngũ, thù này của Dung Dung cháu đã đáp ứng báo giúp nàng rồi!
Lão giả gật đầu mỉm cười:
- Mong rằng cháu sẽ không để ta thất vọng!
Hai người ngồi vào ghế sopha ở trong phòng khách. Lão giả nói với người ở bên cạnh:
- Khách đã tới rồi, các ngươi nói với đầu bếp có thể làm cơm, chờ Dung Dung về sẽ ăn!
- Vâng! Lão gia tử!
Người bên cạnh đáp ứng một tiếng rồi rời đi.
Tạ Văn Đông nghi vấn hỏi:
- Lão đại gia, cháu nghe lão Lôi nói Hồng môn có rất nhiều tiền, không biết có phương pháp nào có thể nhanh chóng kiếm được tiền không?
- Ha ha!
Lão giả nói:
- Ta biết cháu sẽ hỏi đến vấn đề này! Kiếm tiền hả, phương pháp đầu tiên là cần phải bao quát, trong hắc có bạch, trong bạch có hắc. Bản thân Hồng môn có xí nghiệp chính quy của mình, đồng thời cũng âm thầm buôn lậu. Cháu hiện tại chủ yếu là dựa vào buôn bán bạch phiến, nói thật ra, thứ này hại người, hơn nữa cũng không phải là kiếm tiền nhanh chóng. Buôn lậu lại không giống như vậy, làm một lần buôn bán lớn so với cháu bán bạch phiến một năm còn nhiều hơn. Điều kiện tiên quyết là phải đả thông được quan hệ thật tốt, cửa trên phải đủ mạnh! Còn như ngoài việc đó ra, chúng ta ở Trung Quốc, Macao, Hương Cảng, Đài Loan, các địa phương đó đều có mười sòng bạc gồm cả công khai lẫn ngầm, đó cũng là biện pháp tốt kiếm tiền rất nhanh!
Lão giả thấy Tạ Văn Đông vừa nghe vừa gật đầu, lộ ra thần sắc như có điều gì phải suy nghĩ, cười nói:
- Thực ra còn có rất nhiều phương pháp, tỷ như những sinh ý bạch đạo đầu tư, cổ phiếu, phòng điền sản, hắc đạo thì có thể ám sát, buôn bán tin tình bảo đề kiếm tiền, Văn Đông, cháu là người thông minh, ta cũng chỉ nói cho cháu biết sơ lược cách suy nghĩ, con đường về sau đi như thế nào còn phải nhìn vào chính bản thân cháu, không thể quá nóng vội được!
Tạ Văn Đông trầm mặc một lát, những thứ lão giả nói đã khiến cho hắn tiếp xúc với một lĩnh vực hoàn toàn mới. Gật gật đầu thụ giáo nói:
- Lão đại gia, cảm tạ cuộc nói chuyện ngày hôm nay của ông, có thể nó sẽ có ảnh hưởng suốt đời đối với cháu. Kỳ thực trước đây cháu vẫn suy nghĩ về việc chuyển sang con đường bạch đạo, bây giờ nghĩ lại cũng không cần thiết phải hoàn toàn bỏ đi những sinh ý hắc đạo. Chính như lời ông nói, trong hắc có bạch, trong bạch có hắc, có thể phối hợp lẫn nhau mới là biện phát tốt nhất!
- Được!
Lão giả tán thưởng nói:
- Thanh niên phải quyết đoán mới có khả năng thành đại sự, hơn nữa suy nghĩ cũng phải thay đổi linh hoạt, ta thấy hai điểm này cháu đều có sẵn rồi, về sau thiên hạ này tuyệt đối nhỏ bé đối với cháu. Thế nhưng không nên quên thái cực ta dạy cho cháu, đặc biệt là những đạo lý bên trong. Cùng giả biến, biến giả thông. Tùy cơ mà ứng biến tuyệt đối là then chốt của sự phát triển! (Cùng giả biến, biến giả thông: gặp khó phải biến đổi, biến đổi thì sẽ thông suốt)
Tạ Văn Đông gật đầu liên tục.
Bên cạnh có hai người giúp viêc quay trở lại, phân biệt châm trà cho lão giả cùng với Tạ Văn Đông, hắn rất lễ phép nói lời cảm ơn. Lão giả rất yêu thích điểm này của hắn, Hồng môn trọng lễ mà! Nâng chung trà lên nói:
- Đến đây, nếm thử trà Long Tĩnh thượng đẳng, đây là ta mang theo từ Tây An qua đó!
Tạ Văn Đông rất ít khi uống trà, nghe lão giả nói như vậy bèn bưng lên uống một ngụm, vừa đắng vừa thơm, chậm rãi cảm nhận thì còn có chút vị ngòn ngọt. Dù cho là người không hay thưởng thức trà như Tạ Văn Đông cũng phải khen thầm ở trong lòng: không sai, so với Coca thì uống ngon hơn nhiều! Cất tiếng khen:
- Lão đại gia, tuy cháu không biết thưởng thức trà, nhưng thứ này uống thật không tệ, ha ha!
- Thưởng thức trà quyết định ở chỗ tĩnh tâm, tâm vô tạp niệm mới có khả năng nhận biết được tinh hoa của trà!
Nhìn vẻ mặt mê muội của Tạ Văn Đông, lão giả nói:
- Việc này có quan hệ đến tâm thái, chờ khi cháu đến độ tuổi của ta sẽ biết được loại tâm thái này!
- Vâng!
Tạ Văn Đông hàm hồ trả lời một tiếng.
Lão giả chuyển đề tài nói:
- Văn Đông, Hồn tổ đối với cháu có uy hiếp rất lớn, cháu có tính toán gì không? Là chủ động đánh trả hay là phòng thủ tìm yên ổn?
Đôi mắt Tạ Văn Đông chợt lóe tinh quang, khuôn mặt mỉm cười nói:
- Phòng thủ không hợp với tính cách của cháu. Từ khi xuất đạo tới nay Hồn tổ là mối uy hiếp lớn nhất đối với cháu, bây giờ càng là đại họa tâm phúc trong lòng cháu, nhất định phải diệt trừ! Chỉ là hiện tại cháu đang cân nhắc tìm một biện pháp khả thi!
Lão giả ừ một tiếng:
- Phòng thủ cứng ngắc chỉ có dưới tình huống đặc thù mới có khả năng đạt được hiệu quả đặc biệt. Phải biết rằng, phương tấn công nắm giữ quyền chủ động, mà trên chiến trường ai nắm giữ được thế chủ động thì người đó mới khẳng định được ưu thế. Công kích vĩnh viễn là sự phòng thủ tốt nhất, thế nhưng lại không thể tấn công mù quáng, vẫn là những lời này ta dạy cho cháu, ngộ cường tắc thối, sấn kỳ thế nhược, công kỳ yếu hại, nhất kích tất sát! (gặp mạnh thì lui, thừa dịp chúng yếu thế, công vào chỗ yếu hại của chúng, một đòn nhất định giết được!)
Tạ Văn Đông nghe xong trầm tư không nói. Lão giả biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không quấy rầy hắn, lẳng lặng uống trà. Qua một lúc lâu, Tạ Văn Đông đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Cháu nghĩ sẽ dùng biện pháp lấy lui làm tiến, có thể sẽ đạt được thu hoạch không tưởng!
Lão nhân không hỏi cụ thể phương pháp hắn nghĩ đến là thế nào, gật đầu nói:
- Cháu rất thông minh, phương pháp nào mà cháu cho là được thì cứ làm đi, không cần do dự! Dù cho có thất bại, về sau đối với cháu cũng là một tài sản quý giá. Người khác dạy cho cháu cuối cùng vẫn là của người khác, chỉ có tự mình nếm trải mới có thể đạt được kinh nghiệm cho bản thân!
Tạ Văn Đông đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Đa tạ lão đại gia chỉ điểm, về sau có khả năng cháu còn cần đến lão đại gia hỗ trợ!
Tạ Văn Đông không phải người ngu, có chỗ dựa tốt như vậy ở trước mặt làm sao có thể không cần được cơ chứ.
Lão giả cười nói:
- Ta thấy chưa hẳn có thể giúp được cho cháu việc gì. Ta đã ở thành phố H khá lâu rồi, tổng bộ còn có rất nhiều việc chờ ta về giải quyết, qua một thời gian nữa ta sẽ ly khai thành phố H quay về thành phố T!
Tạ Văn Đông cảm thấy vô cùng thất vọng, a lên một tiếng.
Lão nhân lại nói:
- Tiểu Lôi sẽ ở lại bên cạnh cháu để bảo vệ cháu, như vậy ta cũng sẽ yên tâm được một chút. Còn nữa, chờ sau khi dẹp được chuyện của Hồn tổ rồi, ta hi vọng cháu có thể tới thành phố T tìm ta, đến đó tự thể nghiệm một chút về Hồng môn, đối với cháu có lợi vô hại, ha ha!
Tạ Văn Đông gật đầu vâng dạ. Đông Tâm Lôi có thể lưu lại đã là vô cùng tốt rồi, mình có nhiều thêm một sự giúp đỡ cũng là một chuyện tốt.
Lúc này Kim Dung đã tan học trở về, thấy Tạ Văn Đông có ở đó, sắc mặt vui vẻ, vội vàng chạy tới:
- Đại ca ca, anh đến khi nào vậy?
- Ha ha! Chỉ vừa tới được một lúc thôi!
Mỗi lần nhìn thấy Kim Dung đều có một loại cảm giác xuân phong thổi qua trước mặt, đó là một loại khí tức thanh xuân nồng đậm, có thể hòa tan được băng đá đáy lòng của Tạ Văn Đông.
- Vết thương trên người đã khá hơn chút nào chưa? Thuốc đưa cho anh phải uống đúng giờ đó!
Đối với sự quan tâm xuất phát từ sự chân thành của Kim Dung, Tạ Văn Đông chỉ có thể lặng lẽ cảm động tận đáy lòng. Xoa xoa đầu Kim Dung, nửa đùa nói:
- Tuân mệnh! Cô bé!
Kim Dung chu miệng, gạt tay Tạ Văn Đông ra bất mãn nói:
- Em lớn rồi, không phải là cô bé nữa!
- Được được! Coi như là anh nói sai được chưa!
Lão nhân đứng ở một bên cười ha hả, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp.
Chỉ chốc lát, đầu bếp đã làm xong thức ăn bưng lên. Trông thấy thức ăn la liệt ở trước mặt, Tạ Văn Đông đã cảm thấy thèm ăn. Cùng lão đại gia, Kim Dung ở một chỗ luôn luôn có cảm giác được trở về nhà. Kim Dung thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn vào bát cho Tạ Văn Đông, một hồi bảo cái này ăn ngon, một hồi lại nói cái kia ăn ngon, gắp đầy thức ăn vào bát cơm của hắn. Lão giả cười nói:
- Con gái lớn không thể giữ được rồi! Thấy đại ca ca là quên ngay gia gia!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Dung đỏ lên, làm nũng nói:
- Người ta là khách mà!
- Ha ha!
- Ha hả!
Nhìn thấy hình dánh như trẻ con của Kim Dung, lão giả cùng với Tạ Văn Đông đều cười lớn.
Sau bữa cơm tối, lão giả cùng Tạ Văn Đông vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm:
- Lão đại gia, quen biết ông lâu ngày như vậy cháu vẫn còn chưa biết tên của ông đó!
Trước đây khi Tạ Văn Đông cùng lão giả học thái cực hai người cũng không hỏi tên họ của đối phương. Đến khi gặp mặt ở thành phố H cũng vẫn chưa có cơ hội trò chuyện cùng lão giả, Tạ Văn Đông muốn nhân cơ hội ngày hôm nay tìm hiểu rõ ràng.
Lão giả nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Ta là Kim Bằng. Năm xưa khi xuất đạo bằng hữu trên giang hồ gọi ta là Kim Đao, có biết vì sao không?
Tạ Văn Đông nói tiếp:
- Nhất định là lão đại gia dùng đao rất giỏi!
- Đó là một phương diện!
Nói xong, lão giả phẩy nhẹ cổ tay, một thanh tiểu chủy thủ màu vàng dài tầm năm thốn chợt hiện ra rơi vào lòng bàn tay. Động tác cực nhanh ngay cả Tạ Văn Đông ngồi cách lão chưa đến hai xích cũng không thấy rõ thanh đao này vào tay của lão giả như thế nào. Lão nhân cầm thanh chủy thủ màu vàng ngắm nghía:
- Thanh đao này dài năm thốn lẻ hai, đã theo ta được nhiều năm, không biết đã nhuộm qua máu của bao nhiêu anh hùng hảo hán!
Lão giả nhìn vào thanh kim đao, hai mắt phát ra quang mang nhu hòa, giống như là gặp được lão bằng hữu của mình vậy. Đưa thanh đao cho Tạ Văn Đông:
- Chỉ là bây giờ không dùng được nó nữa, bằng hữu trên giang hồ cũng đã quên lãng Kim Đao rồi!
Tạ Văn Đông nhận lấy, lòng bàn tay trầm xuống. Nhìn thanh chủy thủ có vẻ như không lớn, nhưng trọng lượng lại không nhẹ, cầm trong tay rất có cảm giác. Lưỡi đao càng sắc bén, khiến cho người ta không dám tùy tiện chạm vào. Tạ Văn Đông thầm nói hảo đao, cũng biết biệt hiệu Kim Đao của lão giả không phải bởi vì lão họ Kim, mà là bởi đao này mà thành danh. Tạ Văn Đông nhìn kỹ, mới phát hiện ở chỗ tận cùng của chuôi đao có một sợi bạc cực nhỏ, nếu không phải ở gần nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Sợi dây bạc kéo dài đến tận cổ tay của lão giả, bởi vì có ống tay áo che lại, Tạ Văn Đông không nhìn thấy có cái gì nối với ngân tuyến, nghi hoặc hỏi:
- Lão đại gia, đây là...?
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương