Bại hoại
Chương 67
Vương Quốc Hoa thỏa mãn gật đầu, quay lại nhìn về phía Tạ Văn Đông một cách tự hào, tựa như muốn nói hắn cũng là nhân vật số một, có một lượng lớn thủ hạ trung thành với mình. Tạ Văn Đông âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho những người này, mặt vẫn mang dáng vẻ tươi cười vươn ngón tay cái về phía Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cười ha hả, nói với mọi người:
- Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đi ngủ đi, khi thời gian đến tôi sẽ gọi các cậu. Đi thôi, lên lầu tìm chỗ nằm!
Sau đó nói với Tạ Văn Đông:
- Huynh đệ, cậu cũng bảo người của cậu lên lầu ngủ đi!
Tạ Văn Đông gật gật với Khương Sâm đang đứng một bên, Khương Sâm nói với thủ hạ huynh đệ:
- Các ngươi theo chân họ đi ngủ đi, đừng có ngủ như chết đó!
Mọi người gật đầu đáp ứng, theo thủ hạ của Vương Quốc Hoa cùng lên lầu.
Vương Quốc Hoa nói với Tạ Văn Đông:
- Vinh hoa phú quý về sau đều phải trông vào một trận ngày hôm nay, ha ha!
Vương Quốc Hoa vừa nghĩ đến hành động vào hừng đông ngày mai đã có chút khẩn trương, trái tim nhảy lên kịch liệt.
Thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, Tạ Văn Đông vỗ vai của hắn nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Không cần lo lắng, cuộc đời của con người có một số việc đã sớm được định trước, anh có muốn trốn cũng không trốn được!
Tạ Văn Đông cảm xúc bộc phát, giống như đang nói chính hắn, tiếp đó lại bổ sung nói:
- Nói ví như ngày mai Vương huynh anh nhất định sẽ có được cơ hội để thay đổi vận mệnh!
Vương Quốc Hoa nghe xong trong lòng thầm thoải mái, lôi thuốc từ trong túi áo ra đưa cho Tạ Văn Đông một điếu, hai người ngồi trên ghế salon lẳng lặng hút thuốc. Vương Quốc Hoa hỏi:
- Việc này quá trọng đại, huynh đệ đầu óc thông minh, ngẫm lại xem còn có sơ hở nào không?
Tạ Văn Đông thầm nhủ dài dòng! Cúi đầu chăm chú trầm tư một lúc, thập phần xác định không còn sơ hở nào, đương nhiên sơ hở hắn nghĩ không phải là sơ hở Vương Quốc Hoa nghĩ. Lắc đầu nói với Vương Quốc Hoa rằng:
- Yên tâm đi Vương huynh, lúc này thực sự là không có sai sót nào, không có lý do nào để thất bại cả! Ha ha!
Nói xong, Tạ Văn Đông nở nụ cười. Vương Quốc Hoa cũng ngây ngô cười theo, chỉ là không biết rằng trong đó chính hắn sớm đã bị Tạ Văn Đông tính kế.
Một lát sau, Vương Quốc Hoa nói:
- Huynh đệ đi ngủ trước đi, nếu không hừng đông lại không có tinh thần!
Tạ Văn Đông quả thật là có chút mệt mỏi, gật đầu đáp ứng.
Rạng sáng một giờ, Vương Quốc Hoa tỉnh lại đầu tiên, sau khi đánh thức mọi người, tụ tập ở trong sân dưới lầu một. Nói với đám thủ hạ:
- Tôi biết các cậu đang suy đoán hành động lát nữa là gì, bây giờ tôi cũng nói cho mọi người biết, chúng ta cần phải đi đánh lén Lão Quỷ tới từ Tam Giác Vàng, tất cả mọi người nhớ kĩ, đến lúc đó không nên hạ thủ lưu tình, đối phương chỉ có sáu người, không thể lưu lại kẻ nào sống, nếu không không chỉ một mạng này của tôi mà ngay cả mạng nhỏ của các cậu cũng khó bảo toàn, đã biết chưa?
Vương Quốc Hoa thở dài một hơi, nhìn nhìn biểu tình mọi người rồi nói tiếp:
- Tôi nói rồi, sau khi lần này thành công chỗ tốt của mọi người không thể thiếu được, về sau tôi thành tựu đại sự, các cậu cũng sẽ được lợi. Vương Quốc Hoa tôi chưa từng lừa gạt các cậu, nói được nhất định làm được!
Một người đứng ra, lớn tiếng nói:
- Lão đại, anh không cần phải nói nữa, chỉ cần một câu của anh, bất luận là đi đâu em cũng theo anh!
Những người khác cũng ào ào tỏ thái độ, nguyện ý cùng tiến về phía trước. Vương Quốc Hoa nhìn mọi người, có chút kích động nói:
- Tốt lắm ! Hảo huynh đệ! Từ nay về sau từng xấp tiền đang chờ chúng ta kiếm về đấy!
Tạ Văn Đông thấy thế, đối với Vương Quốc Hoa vẫn có chút kính ý, dù sao ở phương diện điều khiển thủ hạ hắn cũng có chỗ hơn người.
Vương Quốc Hoa lấy từ bên trong sàn nhảy ra một cái bao da màu đen. Sau khi mở ra bên trong đều là các loại vũ khí súng ngắn K54, phiến đao, còn có hai khẩu súng trường tự chế, chỉ là chế tạo rất thô sơ. Vương Quốc Hoa đem súng phân phát hết cho thủ hạ để mọi người kiểm tra một lần. Mọi người nhận lấy súng, đối với thứ này bọn họ không xa lạ, hoặc nhiều hoặc ít đều đã chơi đùa qua, ào ào tháo băng đạn ra, lên đạn, bắn thử súng không để cảm nhận tính năng của vũ khí trong tay.
Vương Quốc Hoa nói với Tạ Văn Đông:
- Tạ Văn Đông, thủ hạ của cậu có cần hay không?
Tạ Văn Đông cười nói:
- Đa tạ Vương huynh, huynh đệ phía dưới tôi đều đã chuẩn bị rồi!
Quay lại gật đầu với thủ hạ bên ngoài. Khương Sâm đi đầu, ào ào xuất ra vũ khí, súng lục, chủy thủ các loại đều không ít.
Vương Quốc Hoa gật đầu cười, đối với thực lực của Tạ Văn Đông trong lòng lại nâng lên thêm một tầng. Vương Quốc Hoa kêu mọi người tập hợp lại, đem bản đồ đặt ở giữa, nói lại một lần kế hoạch công kích, sau đó bắt đầu phân công, chờ sau khi tất cả đã làm thỏa đáng, cuối cùng mới nói với mọi người:
- Nhắc lại một lần nữa, không thể để một tên nào sống sót mà rời đi! Bây giờ xuất phát!
Một nhóm hơn hai mươi người từ trong Tân Thanh Niên đi ra, lúc này đã hơn hai giờ một chút, toàn bộ thành phố đều chìm trong yên lặng, ngay cả xe cộ trên đường cũng vô cùng thưa thớt. Mọi người lên một chiếc xe khách loại nhỏ sớm đã được Vương Quốc Hoa an bài ở ngoài cửa, đi thẳng đến ngoài thành phía tây.
Khi tới ngoại thành phía tây rồi, ở đây càng yên tĩnh hoang vắng, người ở rất thưa thớt, ngay cả xe cộ lui tới cũng đều khó gặp. Đương nhiên, đối với loại tình huống này mọi người tương đối thỏa mãn, trăng mờ gió lớn chính là lúc để giết người! ( nguyên văn: nguyệt hắc phong cao, phía trên là mình tự dịch, có thể cụm từ này đã được dịch hay hơn, có thời gian mình sẽ tra cứu lại, mong mọi người thông cảm). Tới cách nhà xưởng thực phẩm bỏ hoang không xa thì xe dừng lại. Mọi người ào ào xuống xe, xuất vũ khí ra không hề lên tiếng, đều căn cứ theo kế hoạch hành sự.
Khương Sâm dẫn theo thủ hạ gật đầu với Tạ Văn Đông, lặng lẽ vòng đến phía sau nhà xưởng, Tạ Văn Đông, Tam Nhãn, Văn Tư theo nhóm người Vương Quốc Hoa đồng thời hành động. Có Tạ Văn Đông theo bên cạnh khiến cho hắn yên tâm đi không ít. Mọi người tiếp cận cửa chính, nhảy từ hai bên tường viện tiến vào.
Trong sân an tĩnh không tiếng động, nhưng vẫn tản mát ra khí tức tử vong dày đặc khiến cho người khác phải thở gấp lên. Vương Quốc Hoa không thích loại cảm giác này, lo lắng nhìn về phía Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông vẻ mặt vẫn ung dung mỉm cười gật đầu với hắn. Vương Quốc Hoa trong lòng an tâm thêm một chút, dẫn đầu đi về phía nhà xưởng. Cánh cửa sắt đen kịt sít sao đóng chặt, Vương Quốc Hoa dụng lực chậm rãi đẩy, nhưng chỉ mở ra một cái khe nhỏ, thấy bên trong được khóa bởi một chiếc khóa lớn.
Vương Quốc Hoa hướng mọi người gật đầu ám chỉ chuẩn bị công kích, lui về phía sau một bước, rút súng lục ra nhằm vào chiếc khóa bắn một phát.
- Đoàng!
Một tiếng vang kịch liệt ở trong màn đêm yên tĩnh không thể nghi ngờ nổ vang giống như tiếng sấm, chấn động khiến cho lũ chim sẻ đang nghỉ ngơi trên cây bay tán loạn. Vương Quốc Hoa nổ súng xong không dừng lại, dụng lực đẩy cửa chính ra, thủ hạ ở bên ngoài cầm súng lục lao vào bên trong. Bọn họ đã sớm ghi nhớ toàn bộ bản đồ, đối với chỗ ngủ của mấy người Lão Quỷ trong lòng đã rõ ràng. Lao thẳng đến góc tường đánh giết.
Quả nhiên trên mặt đất tựa hồ có người rải thảm nghỉ ngơi, những người này không nói hai lời, cùng nhau giơ súng lên bắn loạn xạ, tiếng súng vang lên thành một đoàn, chiếc thảm bị bắn đến độ thủng lỗ chỗ.
Vương Quốc Hoa thấy đánh lén thành công, trong lòng mừng như điên, cũng cần lấy súng tiến lên đồng thời bắn. Quay đầu lại nói với Tạ Văn Đông:
- Huynh đệ, thành công rồi!
Nhưng phía sau một bóng người cũng không có, ba người Tạ Văn Đông không biết từ lúc nào đã biến mất.
Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy không thích hợp, hô lớn với thủ hạ:
- Dừng tay, dừng tay lại cho ta!
Mọi người nghe thấy tiếng hô bèn dừng bắn, nghi hoặc nhìn về phía hắn. Vương Quốc Hoa bước lên chỗ mấy người Lão Quỷ nghỉ ngơi, đá văng tấm thảm ra. Người nằm ở phía dưới, đến khi lật lên toàn là chăn bông, quần áo rách nát. Vương Quốc Hoa trong đầu ông một tiếng, thầm hô không tốt! Hét lớn:
- Mọi người mau lùi lại! Chúng ta bị lừa rồi!
Nói xong, không để ý tới mọi người, vội vàng chạy ra phía cửa chính.
Chỉ là hắn khó có thể ra ngoài được, Tam Nhãn đang đứng ở trước cửa, hai tay hai súng, chĩa vào Vương Quốc Hoa đang chạy về phía mình. Vương Quốc Hoa đến bây giờ mới hiểu được, trông thấy Tam Nhãn mắt lộ hung quang, trong lòng run lên, không chút suy nghĩ giơ súng chuẩn bị bắn Tam Nhãn. Thế nhưng hắn đã quá chậm, đồng thời khi hắn giơ súng lên, trong tay Tam Nhãn đã vang lên tiếng súng. Tử đạn bay ra đục một lỗ lớn trên ngực của hắn.
Tiếng súng kia vang lên dường như là một tín hiệu, bốn phía nhà xưởng xuất hiện mấy người, triển khai tàn sát đám thủ hạ của Vương Quốc Hoa vẫn còn đang ngây ra tại chỗ.
Chỉ trong một lần nổ súng đã có mấy người trúng đạn gục xuống. Những người khác lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, chia ra tìm chỗ núp trốn tránh, nhưng nhà xưởng trống trải nào có chỗ để ẩn núp, thỉnh thoảng lại có người theo tiếng hét mà ngã xuống.
Khương Sâm một tay cầm súng, một tay thì nắm ngược chủy thủ, xông vào đám người phía trước. Có ba thủ hạ của Vương Quốc Hoa chạy về phía hắn, còn tưởng hắn là người một nhà, hô to:
- Huynh đệ, đây là cái bẫy, chạy mau...
Không đợi cho hắn nói dứt lời, Khương Sâm đã đưa tay lên bắn một phát làm đầu hắn nở hoa.
Hai người khác kinh sợ nhìn Khương Sâm hoàn toàn không có phản ứng gì. Khương Sâm cười nhạt, tốc độ không giảm, tiếp tục lao về phía trước, đưa tay lên bắn thêm một phát súng. Một tên há rộng miệng, chỗ mi tâm đã xuất hiện một lỗ thủng tròn xoe, đôi mắt chết nhìn chằm chằm vào Khương Sâm, thần sắc như thể không cam lòng, phảng phất như hỏi tại sao!
Tên cuối cùng rốt cuộc cũng phản ứng trở lại, vừa muốn bắn, Khương Sâm đã đi tới bên cạnh một tay vòng qua ôm lấy cổ hắn:
- Huynh đệ! Xin lỗi rồi!
Đồng thời một tay cầm chủy thủ đâm vào tim tên kia, máu tươi theo rãnh máu trên chủy thủ òng ọc chảy ra.
Khương Sâm cầm súng lục, thấy người nào ngã xuống mà còn chưa chết liền đi tới bồi thêm một phát. Trong lòng hắn giải thích như thế này: Ta đang làm việc thiện! Kết cục nhất định là phải chết thế nhưng lại đau khổ giãy dụa không chết ngay được chính là thống khổ của con người, việc này cùng với công việc của bác sĩ là cao thượng như nhau!
Hơn mười người Vương Quốc Hoa mang đến mà hắn gọi là tinh anh, chỉ trong một hồi công phu toàn bộ đều đã ngã xuống.
Lão Quỷ trên mặt dính máu tươi đi về phía cửa chính, cười to nói:
- Văn Đông! Ra đi, đều giải quyết hết rồi! Cậu thật đúng là đồ nhát gan, đến lúc đánh cậu là trốn nhanh thật!
- Ha ha!
Một trận cười từ sau cửa chính truyền đến, Tạ Văn Đông nhàn nhã tiêu sái đi vào, chậm rãi nói:
- Tôi là gốm sứ, làm sao có thể đấu cùng gạch ngói được!
Cầm lục bạc trong tay, chậm rãi bước tới bên cạnh Vương Quốc Hoa ngã trên mặt đất, hắn vẫn còn chưa tắt thở, cơ thể theo bản năng co giật, đôi mắt mang nỗi hận nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Đông nói:
- Vì... vì sao, ta có lỗi với ngươi sao, vì sao phải hại ta?
Tạ Văn Đông ngồi xổm xuống, thương hại nhìn Vương Quốc Hoa, chậm rãi nói:
- Vương huynh, anh không có lỗi gì với tôi cả. Thế nhưng... anh phải biết rằng, xã hội này vốn là người ăn thịt người, huống chi là xã hội đen, ai thông minh người đó xưng hùng, cái loại chỉ biết chém chém giết giết như anh, tư tưởng có gan là có thể tung hoành thiên hạ đã lạc hậu rồi!
Vương Quốc Hoa không có cam lòng, yếu ớt nói:
- Ngươi... ngươi đã sớm tính kế với ta phải không?
Tạ Văn Đông gật đầu, bây giờ không có gì phải dấu diếm nữa, cười nói:
- Châm ngôn của ta là ai cản đường ta ta sẽ giết hắn! Ta đã cho ngươi cơ hội, bỏ hai trăm vạn để mua Tân Thanh Niên nhưng ngươi lại không đồng ý. Nếu như vậy ta cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi. Nói cũng đã nói rõ ràng rồi, hi vọng ngươi có thể an tâm mà đi!
Vương Quốc Hoa còn tràn ngập lưu luyến với thế giới này, hắn còn có gia sản hơn trăm vạn, còn có vô số tình nhân, nghĩ đến bản thân đã sắp chết như thế này, nước mắt chảy ra. Cuối cùng hung tợn nói:
- Tạ Văn Đông! Ngươi rất độc ác, cũng rất âm hiểm! Thế nhưng ngày hôm nay ngươi làm chuyện này ngươi sẽ vĩnh viện không thể nào đặt chân ở thành phố H được!
Điểm ấy Tạ Văn Đông đã nghĩ tới, cũng bởi vì một điểm này, Tạ Văn Đông mới phải quanh co lâu như vậy mới diệt trừ được Vương Quốc Hoa. Tạ Văn Đông cười ha ha nói:
- Sẽ không ai biết là ta giết ngươi đâu, ngày mai hắc đạo sẽ có lời đồn: Vương Quốc Hoa tham tài tìm cách ám toán Lão Quỷ Tam Giác Vàng bất thành, đã bị giết! Ha ha, Vương huynh, người sắp chết hà tất phải vì chuyện thế tục mà hao tâm tổn trí làm gì!
Nói xong, Tạ Văn Đông cầm súng dí vào đầu Vương Quốc Hoa.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương