Bại hoại
Chương 6
- Tiểu tử, ngươi muốn bị đánh phải không? Nhanh chóng cút ngay cho ta, ta không có thời gian cùng ngươi tranh cãi vô ích.
- Trừng mắt con mẹ mày, thử trừng lần nữa tao cho mắt mày nhỏ như hạt đậu bây giờ!
Tên mắt ti hí vừa nghe nhịn không được, bình thường hắn rất ghét người khác nói hắn mắt hí, ngày hôm nay lại bị một tên tân sinh sỉ nhục, máu nóng nổi lên, kéo tay áo lên định động thủ . Tạ Văn Đông đưa tay ngăn cản hắn:
-Huynh đệ chuyện này bỏ qua đi, bằng hữu ta đúng là mới tới không hiểu chuyện, chúng ta đem xe gửi nơi khác vậy.
Tên mắt ti hí không thèm để Tạ Văn Đông vào mắt, đem tay hắn đẩy ra:
- Thế nào? Như thế là xong chuyện hay sao? Bỏ cánh tay mày ra rồi cút sang một bên, hôm nay tao nhất định phải đánh thằng mập này!
Lý Sảng nghe vậy nổi giận đùng đùng, hắn vô cùng ghét người khác mắng Tạ Văn Đông, lại càng căm thù người nào ngoại trừ bằng hữu nói hắn là tên béo. Cái tên mắt ti hí này thật xui xẻo, lại phạm phải cả hai điều trên. Lý Sảng không nói hai lời, nắm tay vung vào mặt hắn. Tên mắt ti hí bị đánh cho loạng choạng lùi về sau hai bước, trước mặt nổi đầy đom đóm.
- Thằng khốn mày đánh tao?
- Đánh mày? Tao còn muốn cho mày biết vì sao hoa lại có màu đỏ!
Dứt lời một cước đá vào bụng hắn. Tên mắt ti hí thân hình lắc lư, té xuống ngồi trên mặt đất. Lý Sảng tiếp tục tiến tới, mặc kệ là chỗ nào trên thân thể hắn cũng hung hăng đá vào.
Tên gầy bên cạnh vừa thấy đồng bọn bị đánh, vừa muốn nhảy vào đã bị Cao Cường ngăn lại. Cao Cường quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, thấy Đông ca đang mỉm cười, vậy là yên tâm rồi. Hướng mấy tiểu đệ mới gia nhập:
-Các huynh đệ lại đây làm nóng người nào.
Đám người này không một ai là dễ bắt nạt, ban nãy lão đại không nói lời nào cũng không dám tiến lên, hiện tại nghe được lệnh của Cao Cường, sáu người vẻ mặt ác ý đem tên gầy vây lại. Một tên trong đó nói:
- Đánh cho mẹ hắn nhìn không ra đi a!
Sau đó giơ chân đá vào đùi tên gầy, tên gầy thân thể loạng choạng sắp ngã.
- Sao mày không hung hăng nữa đi?!
Một tên khác lại nhảy vào, lấy tay nắm lấy tóc tên gầy, cố sức ghị xuống. Tên gầy da đầu một trận đau nhức, không thể làm gì khác hơn là khom người xuống. Những người khác cũng chen nhau nhảy vào mà đánh, trên người tên gầy đầy dấu tay, dấu giày.
Lúc này, trong bãi đỗ xe, một nam nhân dáng dấp lão sư đang tiến vào, mọi người vừa mới từ Sơ Trung tốt nghiệp, đối với lão sư có chút e ngại, đều ngừng tay. Lão sư nọ bộ dáng giống như không có nhìn thấy bọn họ, đem xe cất vào rồi tựu xoay người nhanh chóng rời khỏi .
Lý Sảng vẻ mặt kỳ quái hỏi Cao Cường:
-Người kia không phải lão sư à? Như thế nào một câu cũng không nói đây!
Cao Cường cũng không rõ, lắc đầu nói:
-Có quỷ mới biết. Trường học này chuyện kì lạ đúng là nhiều!
Mọi người gật đầu tựu cũng thấy vậy. Tạ Văn Đông nhìn hai người đang lăn lộn trên đất, hướng mọi người nói:
- Đúng là xui xẻo không ít, chúng ta đi!
Mọi người vội chạy theo Văn Đông, tất cả đem chìa khóa xe cất kỹ rồi mới đi tới sân thể dục. Lúc này sân thể dục đã đứng không ít người, Lý Sảng nhỏ giọng nói:
-Xem ra tân sinh tới chỗ này không ít a!
Mọi người trên sân hợp lại tạo thành tốp năm tốp ba, hay nhóm bảy tám người, trang phục thì muôn màu muôn vẻ, một số thì trong miệng đang phì phèo điếu thuốc. Tạ Văn Đông nghĩ thầm, có khả năng là toàn bộ thiếu niên bất lương trên thành phố đều tập trung tại đây. Nhìn đến đây, tâm tình của hắn kích động hẳn lên, hắn thích nhất là thách thức khiến máu huyết hắn sôi trào hẳn, trong đầu hắn muốn chính là ~ chinh phục.
Tạ Văn Đông đứng trước sân chờ người, chỉ trong chốc lại đã tập trung hơn bốn mươi người. Tạ Văn Đông hướng về Lý Sảng nói:
- Tiểu sảng, ngươi đi xem xem còn huynh đệ nào chưa tới ?
Lý Sảng gật đầu, đứng tại chỗ, lớn tiếng quát:
- Người của Đông ca mau mau tập trung lại đây.
Thanh âm cực lớn, toàn bộ sân thể dục đều có thể nghe. Cao Cường đứng bên cạnh Lý Sảng, chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, nhấc chân đá vào mông Lý Sảng:
- Ngươi điên à, Đông ca bảo ngươi đi tìm, ai bảo ngươi hô? Lỗ tai của ta mà điếc thì tại ngươi cả đấy!
Lý Sảng ha ha cười, tự hào nói:
- Giọng của ta thế nào? Lực sát thương không phải thường đâu a! Kỳ thực bản thân ta cảm thấy ta rất hợp đi ca hợp xướng a .
uỳnh uỳnh đằng sau một mảng ồn ào. Âm thanh của Lý Sảng quả nhiên hữu hiệu, một ít huynh đệ chưa tìm thấy đều đã chạy tới.
Thế nhưng xung quanh lại truyền ra một trận chửi rủa:
- Thằng nào đó? Quát to như thế làm gì!
- Vừa rồi thằng nào rên như tiếng sói tru vậy? Nghe như tiếng quỷ gọi hồn a!
Lý Sảng mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận quát:
- Bọn ranh con, là gia gia ngươi gọi đây! Có ai không phục thì cút lại đây cho ta!
Tạ Văn Đông phất tay, mọi người minh bạch lập tức tản ra, đem người Lý Sảng lộ ra trên sân thể dục. Tạ Văn Đông vốn không muốn vừa tới đây lại gây sự, thế nhưng tuổi trẻ thì hay bồng bột nên hắn bèn nảy ra chủ ý. Cũng muốn thừa dịp này lập uy trước tân sinh, nên cũng không ra tay ngăn cản Lý Sảng.
Trên sân thể dục có mấy thiếu niên thích náo nhiệt, đều hướng Lý Sảng vây lại. Một học sinh mặc áo màu lam trước hết làm khó dễ:
- Ê thằng kia, vừa rồi là mày hét lên phải không.
Lý Sảng nhìn lướt qua hắn nói:
- Mày không phải đối thủ, biến sang một bên!
Tên học sinh áo lam thiếu chút nữa tức chết, bản thân mình bộ dáng thi mập ú như heo còn nói người khác, hắn không thèm nói nữa, một quyền hướng Lý Sảng mà đánh. Lý Sảng nhất thời nổi giận, hắn là đàn em đầu tiên của Văn Đông, kinh nghiệm đánh nhau cũng phong phú. Thấy nắm tay đối phương đến trước mặt, một tay đỡ lấy, xoay người tay kia đánh vào mặt tên học sinh nọ. Lực đạo đòn này khá mạnh, tên học sinh bị đánh cho lùi lại vài bước rồi té xuống ngồi trên mặt đất.
Lý Sàng nhìn xung quanh bốn phía, lớn tiếng hô to:
- Kế tiếp ai lên? Mấy đứa cháu của ông mau ra hết đây cả nào! Tiếp tục đi!
Lời nói của Lý Sảng khiến nhiều người tức giận, vù vù bắt đầu có bảy tám người tiến lên bao vây Lý Sảng.
- Hắc hắc, các người định quần ẩu ( đánh hội đồng ) hay sao? Lão tử ngày hôm nay sẽ cùng các ngươi chơi đùa!
Lý Sảng khuôn mặt có chút dữ tợn, dọa những tân sinh sợ hãi nhảy dựng lên.
Bảy tám người thấy Lý Sảng chỉ có một mình, dù cho lợi hại cũng khó chống lại nhiều người, cũng cảm thấy yên tâm, kéo nhau thành một đoàn người xông vào Lý Sảng. Tạ Văn Đông hướng về Cao Cường gật đầu, Cao Cường chạy lại nắm lấy cổ áo của một tên tân sinh, mạnh mẽ đánh vào bụng hắn một quyền. Học sinh nọ ai da một tiếng, cả người nhanh chóng co lại, Cao Cường gắng sức quăng hắn ra ngoài, lại quay sang nắm lấy tên học sinh khác mà đánh…
Lý Sảng Cao Cường hai người đem bọn tân sinh đánh cho phải kêu cha gọi mẹ, vừa muốn chạy ra ngoài lại bị đám tiểu đệ Tạ Văn Đông cản lại, không cần giải thích nhiều, cứ bay vào đấm đá túi bụi. Thấy bảy tám học sinh đều lăn ra đất, không đứng dậy nổi, Tạ Văn Đông bảo mọi người ngừng tay, Lý Sảng lau vết máu khóe miệng, nhe răng cười :
- Thật thống khoái a! Còn ai không phục thì bước ra đây ! Ha ha~~~ .
Mấy tân sinh khác khóe mắt đảo qua đám người nằm trên mặt đất, lập tức biến sắc. Lý Sảng đột nhiên giật mình, hình như Đông ca trước đó có dặn là không được gây sự, ‘chậc! kì này tiêu rồi’. Quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, thấy hắn hài lòng hướng mình gật đầu, Lý Sảng thở dài một hơi. Đứng thẳng người Lý Sảng hô to:
- Ta biết các ngươi có người không phục, nhưng các ngươi có biết chúng ta là ai hay không ? Đại ca đằng sau bọn ta chính là Tạ Văn Đông trường Nhị Trung, muốn chống đối bọn ta trước tiên xem mình có bao nhiêu cân lượng đi!
Tân sinh vừa nghe xong, một hồi xôn xao, bọn họ cũng có nghe nói qua trường Nhị Trung xuất hiện một Tân bá vương, được gọi là Tạ Văn Đông. Lúc này loa trường học lại vang lên:
- Toàn bộ tân sinh nhanh chóng đến sân thể dục tập hợp. Toàn bộ tân sinh nhanh chóng đến sân thể dục tập hợp. Bây giờ bắt đầu phân ban…
Tân sinh lập tức đình chỉ bàn tán, đều tập trung ra giữa sân, mấy học sinh nằm trên mặt đất cũng nhanh chóng được bằng hữu nâng dậy, đứng qua một bên.
Trong chốc lát, từ trên lầu đi ra mấy lão sư, dẫn đầu là một nam nhân trung niên hói đầu hơn năm mươi tuổi, trong tay đang cầm loa phát thanh. Đi lên bục sân khấu trước sân thể dục, trung niên nhân hói đầu cầm lấy loa:
- Uy. . . . Uy~~~!" Cảm giác thanh âm vẫn còn tốt, ho khan một tiếng nói:
- Các học sinh mọi người hảo, ta chính là hiệu trưởng của trường này. Hôm nay xin đại biểu cho toàn thể giáo viên nhà trường hoan nghênh mọi người gia nhập vào đoàn thể này. Vốn trường đã có lịch sử lâu đời. . . . . ( lượt bớt vài ngàn từ )
- Tiếp theo sẽ do chủ nhiệm khoa đào tạo cùng mọi người nói một hai câu, ân, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh!
Hiệu trưởng rốt cuộc cũng chấm dứt bài diễn văn thao thao bất tuyệt, sáu phần thì nói về lịch sử ra đời của trường học, bốn phần nói thêm về triển vọng của trường học. Phía dưới lác đác vài tiếng vỗ tay, Lý Sảng đứng đó thân thể liên tục lay động, cố gắng không để mí mắt xệ xuống. Nhìn bộ dáng của Lý Sảng, Cao Cường cấu vào đúi hắn một cái, Lý Sảng đau quá giật mình, tình thần tỉnh táo lại không ít.
Chủ nhiệm khoa đào tạo tiếp nhận loa phát thanh:
- Uy~ uy uy~~ !
Tạ Văn Đông cảm thấy đầu mình to ra, không biết những người này như thế nào lại có thể đứng ở vị trí này. Chủ nhiệm khoa đào tạo thử một chút, rồi mới bắt đầu nói:
-Các vị đồng học, chúc buổi sáng tốt lành! Ta vốn là chủ nhiệm khoa đào tạo, bỉ nhân họ Mã. Mọi người sau này có thắc mắc gì, bất cứ lúc nào đều có thể tới tìm ta. Lịch sử trường học chúng ta vừa rồi đã được hiệu trưởng nói rõ ràng, ta còn muốn bổ sung vài câu…!
Phía dưới lục tục truyền ra thanh âm ùm ùm .
Lý Sảng kéo y phục Tạ Văn Đông, thấp giọng nói:
- Đông ca, có muốn ta giết hết bọn người kích động xung quanh hay không?
". . . . ." Tạ Văn Đông không biết nói gì, bởi vì hiện tại hắn cũng đang tìm cách đàn áp chuyện này xuống.
" ( lượt bỏ bớt năm nghìn từ ) . . . . Cho nên, mọi người có thể đến được đây hẳn là cảm thấy vinh hạnh. Được rồi, hiện tại bắt đầu phân ban!" Chủ nhiệm khoa đào tạo rốt cuộc cũng nói câu mà mọi người muốn nghe nhất, phía dưới nổi lên nhiều tiềng vỗ tay ‘sôi nổi’. Chủ nhiệm khoa đào tạo đem loa trả lại cho hiệu trưởng nhưng trước tiên vẫn không quên hô to hai tiếng:
- Cảm tạ a, cảm tạ mọi người!
Sau khi kết thúc quá trình phân ban, Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng thêm mấy người huynh đệ được phân vào lục ban. Còn Cao Cường được phân đến tam ban, trông vẻ mặt hắn rất thất vọng. Học sinh khóa này tương đối nhiều, tổng cộng phân ra tám ban, mỗi ban đều có hơn sáu mươi người. Bọn tiểu đệ của Văn Đông thì được phân đều đến các ban. Chủ nhiệm các ban đem học sinh của mình về phòng học, an bài chỗ ngồi. Chủ nhiệm lớp của bọn người Văn Đông là một nam lão sư hơn bốn mươi tuổi, vóc người không cao, đeo một cặp mắt kính. Thế nhưng Tạ Văn Đông lại cảm thấy người này rất tà khí ( tác phong ám muội ).
Văn Đông được phân ngồi ở chính giữa, cùng bạn là một nữ sinh. Tạ Văn Đông mới vừa ngồi xuống, nữ sinh nọ đột nhiên đưa tay đến trước mặt hắn nói:
-Chào bạn, mình là Lý Đình.
Tạ Văn Đông ngẩn người, nhưng lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nữ sinh nói:
- Mình là Tạ Văn Đông, chào bạn!
Lúc này Văn Đông mới nhìn rõ tướng mạo của Lý Đình, khuôn mặt rất khả ái, con mắt thật to, lông mi thật dài, mắt chớp chớp tựu trong như hai cây quạt nhỏ.
- Tạ Văn Đông? Tên này mình dường như từng nghe ai nói qua!
Lý Đình con mắt chớp chớp, đúng là nghĩ không ra, nghi hoặc nhìn Tạ Văn Đông hỏi:
- Bạn tại Thập Nhất có biết ai hay không?
Tạ Văn Đông lắc đầu, mỉm cười.
Lý Sảng ngồi phía trước Tạ Văn Đông, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo hâm mộ cùng đố kỵ. Văn Đông thấy vậy, vỗ đầu Lý Sảng hỏi:
-Tiểu Sảng, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Lý Sảng vẻ mặt như đưa đám, hướng nữ sinh bên cạnh mình bĩu môi, cầm lấy tay Văn Đông, kích động nói:
-Đông ca, em khổ quá a!
Biểu tình kỳ quái của Lý Sảng làm Lý Đình cười khanh khách.
Tạ Văn Đông nhìn về bạn học cùng bàn của Lý Sảng, đúng lúc nữ sinh kia cũng nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn lại. Thấy rõ diện mạo của nàng ta, Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng biết khổ tâm của huynh đệ. Gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt cười cười nói:
- Bởi vì ngươi đúng là rất ái quốc, thật không ngờ lại gặp được người so với ngươi càng ái quốc hơn! Sau này ngươi nhất định sẽ cảm thấy mình cũng không đến nổi quá tệ.
Lý Sảng ngẩn người, thật không ngờ ngay cả Đông ca cũng hay nói giỡn, trong miệng lầm bầm không biết đang nói cái gì… Kỳ thực Văn Đông từ lúc cùng Lý Sảng, Cao Cường, Ba Mắt tiếp xúc, tính cách cũng cởi mở hơn không ít, chỉ là hắn không có để ý tới mà thôi.
Lý Đình kéo kéo y phục Văn Đông, hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gọi là ái quốc a!"
Tạ Văn Đông ha ha vui cười, cố gắng hạ giọng không cho cho nữ sinh phía trước nghe:
- Tỷ như nói vào thời kháng chiến chống Nhật, có người lớn lên tướng mạo có thể đem quỷ tử Nhật bản hù chết, ngươi nói hắn có đúng hay không rất ái quốc a!
- Phác thông!
Lý Đình nhất thời cảm thấy choáng váng
- Ngươi đúng là thứ xấu xa mà! Người ta là nữ sinh mà lại nói như vậy!
- Ha ha! Chỉ là đùa chút thôi!
- Khanh khách ~~ các ngươi nói rất thú vị!
Nghe thấy tiếng cười, Lý Sảng cảm thấy tim mình đau như dao cắt, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, ai, tuy rằng ta tuấn tú đẹp trai, chỉ tiếc…’ quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh, ‘chỉ tiếc ta sinh ra không đúng thời điểm!’
Lúc này lão sư đi lên bục giảng, gõ gõ bàn trước bục giảng:
- Yên lặng nào! Yên lặng!
Trong phòng tựu yên tĩnh lại. Lão sư đối với loại hiệu quả này rất thỏa mãn, gật đầu nói:
-Bây giờ ta xin giới thiệu!
Sau đó cầm lấy phấn viết, trên bảng đen được làm bằng gỗ viết ba chữ rồng bay phượng múa, sau đó lấy tay chỉ vào nói:
- Đây là tên của ta!
Một học sinh không hiểu, đứng lên hỏi:
-Lão sư, thầy viết chữ em không nhận ra. Thầy đọc thử một lần đi!
Lão sư biến sắc, cầm lấy viên phấn trong tay ném vào đầu tên học sinh nọ:
- Ngươi đúng là đầu heo! Có đúng là mới tốt nghiệp từ Sơ Trung lên hay không, chữ này cũng không nhận ra! Tố chất học sinh khóa này như thế nào lại thấp như vậy?!
Thấy học sinh nọ vẻ mặt đỏ bừng, dừng một chút nói:
-Ta nói cho ngươi biết! Ba chữ này gọi là ~~~ Lương Vĩnh Lượng! Ngươi ngồi xuống cho ta.
Lý Sảng quay đầu lại hướng về Tạ Văn Đông nhỏ giọng nói:
-Ta kháo, trường Nhất Trung này đúng là không bình thường, lão sư cũng đi mắng người! Con bà nó, làm như người ta thiếu nợ hắn không bằng!
Tạ Văn Đông hừ một tiếng nói:
-Loại người như thế này, không chỉ riêng ở trường Nhất Trung!
- Uy, hai ngươi đang nói cái gì đấy?
Lão sư trừng mắt nhìn Văn Đông cùng Lý Sảng. Lý Sảng quay đầu nhìn hắn, im lặng không nói nữa.
Lão sư hé ra tờ giấy, sau đó lớn tiếng nói:
- Hiện tại ta điểm danh, chút đến phiên của ai thì giơ tay la lên. Hiện tại bắt đầu! Lục Đào.
-Có!
-… Vương Bạc Viễn!
- Có!
-Lý Sảng.
Lý Sảng đưa tay lên hô to, thanh âm có chút mệt mỏi. Lão sư trừng mắt hắn một cái, tiếp tục gọi:
-Tạ Văn Đông…
Đọc đến đây lão sư khựng lại, ha ha cười nói:
-Tên đúng là kỳ quái, ta nhớ kỹ Đông Bắc Trung Quốc trước khi giải phóng, có một đầu sỏ thổ phỉ cũng gọi là Tạ Văn Đông!
Lý Sảng vừa nghe thế, liền nổi giận chút nữa thở không ra hơi, vừa muốn đứng lên thì bị Văn Đông kéo lại.
Lão sư nọ dường như không nhìn thấy hơn mười ánh mắt muốn giết người bên dưới, tiếp tục nói:
- Cũng không biết phụ mẫu ngươi như thế nào lại đặt tên như vậy cho ngươi?!
Tạ Văn Đông chậm rãi đứng dậy:
- Lão sư, vũ nhục tên của người khác đúng là rất không lễ phép, không biết phụ mẫu ông có dạy ông như vậy hay không?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
1999 chương
41 chương
640 chương
40 chương
1175 chương
439 chương