Bại hoại
Chương 54
Kẻ nhát gan? Ha ha! Tạ Văn Đông cảm thấy buồn cười, nếu Hoàng Lôi là con trai thì mình đã sớm đánh cho răng rơi đầy đất rồi! Ánh mắt Tạ Văn Đông đảo qua mọi người, tất cả mặc dù không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra có cùng suy nghĩ với Hoàng Lôi, Tạ Văn Đông thở dài, cười nói:
- Tùy các cậu thôi! Tôi sẽ không đi, còn nữa, tôi cũng không phải là người nhát gan!
Mọi người nghe xong thiếu chút nữa giơ ngón giữa ra với Tạ Văn Đông.
Rất nhanh mọi người đã quên hết những điều không thoải mái, mua thêm vài chai bia, vừa uống vừa trò chuyện. Lão đại cũng có chút lo lắng tên côn đồ kia sẽ không từ bỏ ý định, kéo áo lão tam nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng ta nghe lời tiểu thất nói đi, nếu như tên côn đồ kia tìm người trở lại chúng ta sẽ không có ai giúp đỡ đâu!
- Lão đại, không có việc gì đâu! Dù cho có tìm đến mấy con chó nhỏ nữa tôi cũng không quan tâm.
Nói xong, ghé bên tai lão đại thì thầm:
- Có nhiều con gái ở chỗ này như vậy, lão đại, chúng ta không thể mất mặt được!
Lão đại cũng là người sĩ diện, gật đầu không nói nhắc lại nữa. Tạ Văn Đông nghe thấy vậy không ngừng coi thường.
Chỉ qua nửa tiếng đồng hồ, tên côn đồ bị lão tam đánh đã dẫn hơn mười tên trẻ tuổi đi vào sàn nhảy. Ánh mắt quét quanh bốn phía một lần, dừng lại ở chỗ ngồi của nhóm người Tạ Văn Đông, chỉ vào nơi đó rồi quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Vũ ca, chính là bọn nó!
Người được gọi là Vũ ca thân cao một thước bảy, không cao lắm nhưng rất rắn chắc, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, hình dáng cơ bắp ở thân trên gồ hẳn lên. Sau khi nghe tên côn đồ nói xong, bèn đẩy hắn ra bước đến chỗ đó.
Rốt cuộc cũng quay lại tính sổ rồi! Từ phía xa Tạ Văn Đông đã thấy được bọn chúng chạy tới, quay đầu nhìn lại những huynh đệ cùng phòng mình và đám nữ sinh vẫn chưa hề cảm thấy được nguy cơ, Tạ Văn Đông cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Vũ ca kéo theo thủ hạ đi tới đứng bên cạnh Tạ Văn Đông, ngạo mạn nói:
- Các tiểu tử, vừa rồi đứa nào đánh tiểu đệ của ta hả? Đứng ra đây cho ta!
Nghe thấy lời hắn nói, mọi người ngừng đùa giỡn, ào ào quay đầu nhìn hắn. Thấy bọn chúng có đến mười một người ai cũng đều có chút lo lắng. Nhưng trước mặt mĩ nữ sao có thể đánh mất mặt mũi chứ? Lão tam đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Người là do ta đánh, ngươi muốn làm gì ta thì làm thử xem?
Vũ ca gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với lão tam:
- Đồ chó, ngươi cũng rất gan dạ đó! Lát nữa thì ngươi đừng có gọi mẹ đấy!
- Ta gọi con mẹ ngươi ấy! Ngươi không nhìn xem ngươi là cái loại gì à, không phục thì đến đây!
Lão tam chẳng thèm để mắt đến Vũ ca so với mình thấp hơn đến nửa cái đầu, tiện tay chộp lấy một chai bia ở trên bàn cầm trong tay.
Lúc này, trong góc của sàn nhảy đi tới năm người, dẫn đầu là một người khoảng tầm ba mươi tuổi, mặt mũi râu ria, vừa đi vừa nói:
- Này, này...! Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, ở đây không phải là chỗ cho các ngươi làm càn!
Vũ ca liếc mắt nhìn ‘gã râu xồm’, lắc đầu nói:
- Hừ, rất kiêu ngạo đó, ngươi chính là lão đại của chỗ này hả. Có dũng khí cùng ta nói chuyện. Biết ta là ai không? Lão tử là người Thu Hồn bang, thức thời thì cút ra xa một chút cho ta!
- Ta mặc kệ ngươi là Thủ Hồn bang hay là Thu Quỷ bang, tóm lại là không được làm loạn ở chỗ này!
- Mẹ nó, hôm nay ta cứ muốn đánh lộn ở đây đấy, để xem ngươi có thể làm gì được ta nào? gã râu xồm’ nghe xong, cười hắc hắc, bộp bộp vỗ tay nói:
- Gớm nhỉ, tưởng làm loạn ở đây đơn giản hả! Để ta xem ngươi có thể đứng đây hay là phải ra ngoài!
Tiếng vỗ tay qua đi, từ trên cầu thang lầu hai chạy xuống hơn hai mươi hán tử, trong tay đều cầm gậy gộc.
Con mắt Vũ ca nheo lại, thấy đối phương đều là những gã cao to vạm vỡ, biết ngày hôm nay không chiếm được tiện nghi, gằn giọng nói:
- Tên râu xồm, ngươi nhớ kĩ cho ta, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu!
Quay đầu lớn tiếng nói với lão tam:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đi ra ngoài kia, ta ở bên ngoài đợi ngươi!
Nói xong trừng mặt nhìn gã râu xồm, đi ra bên ngoài sàn nhảy.
- Thu Hồn bang, Thu Hồn bang của ngươi là cái đ* gì!
Gã râu xồm thấy Vũ ca đi rồi bèn lầm bầm.
Lão tam không quản tới việc này, cầm theo một chai bia muốn đi ra ngoài liều mạng với Vũ ca. Gã râu xồm đưa tay ngăn hắn lại, quan sát hắn từ đầu tới chân, rồi lại nhìn nhìn những người khác chậm rãi nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy cậu nên đi ra từ cửa sau đi! Các cậu không phải là đối thủ của lũ chúng nó đâu, hơn nữa bọn chúng cũng không phải là thứ các cậu có thể trêu chọc vào được! Tính cách của cậu rất giống với ta lúc còn trẻ, ta rất thích, cái khác ta không nói nhiều nữa, nếu có cơ hội hi vọng cậu có thể theo ta lăn lộn, ha ha!
Lão tam nghe xong ngẩn người. Nhưng Tạ Văn Đông lại muốn hiểu rõ thêm một chút về hắc đạo thành phố H, bèn đứng dậy nói:
- Vừa rồi tôi nghe tên dẫn đầu đám người đó nói bọn chúng là Thu Hồn bang gì đó, bọn chúng rất lợi hại phải không?
Gã râu xồm nhìn nhìn Tạ Văn Đông, không nhìn ra được có cái gì đặc biệt, thuận miệng nói:
- Thu Hồn Bang vừa mới thành lập không lâu, thế nhưng có rất nhiều tiền, phát triển rất nhanh! Có người nói đó là do bang hội của Nhật Bản chống lưng, có quỷ mới biết là thật hay giả! Đầu năm nay, có phát sinh cái chuyện quỷ gì cũng không có lạ!
Sau đó nói với lão tam:
- Tiểu huynh đệ, có hứng thú theo ta hay không?
Lão tam cười nói:
- Đa tạ đại ca, hiện tại tôi chỉ là sinh viên, còn chưa muốn vào đời sớm như vậy. Thật không phải!
Gã râu xồm nghe xong thất vọng lắc đầu, nói:
- Không có gì, nhưng ta vẫn phải khuyên cậu một câu, các cậu không nên trêu vào Thu Hồn bang, bọn chúng không giống như là côn đồ đâu, mà là xã hội đen chân chính đó. Nghe lời ta, đi từ cửa sau đi, về sau phải cẩn thận với bọn chúng!
Nói xong nhìn lão tam một cái thật sâu rồi gã râu xồm dẫn theo thủ hạ lên lầu hai.
Thấy hắn đi rồi, lão đại gấp gáp nói:
- Lão tam, chúng ta nghe theo người kia nói đi, đi ra từ cửa sau thôi!
Lão tam nhìn nhìn mọi người, còn đang do dự, lão ngũ lớn tiếng nói:
- Đừng có sĩ diện nữa, anh cho anh là ai hả, còn muốn liều mạng cùng xã hội đen sao, đến lúc đó ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết đó!
Những người khác cũng thi nhau nói nên đi từ cửa sau. Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, mới vừa rồi những người này còn rất thong dong, cái đám kia tìm đến một cái là cuống cả lên, chỉ có lão tam coi như là còn được, mặc dù có chút kích động, thế nhưng lá gan không nhỏ.
Tạ Văn Đông đưa mắt nhìn bốn phía dò xét một vòng, thấy một tên côn đồ đang đứng ở bên cửa sàn nhảy nhìn ngó xung quanh, thầm than một tiếng, biết rằng cho dù bây giờ có đi từ cửa sau cũng không tránh được! Vừa đúng lúc rất lâu rồi mình không được động thủ, không biết học qua thái cực quyền thì kĩ xảo chiến đấu của mình có đề cao lên hay không, ngày hôm nay mượn tạm lũ này luyện tập vậy. Nghĩ thế, Tạ Văn Đông kéo áo lão tam nói:
- Chúng ta đi từ cửa chính đi, bọn chúng chỉ có mười mấy người, chúng ta lại có đến hai mươi người!
Lão đại nghe xong quay lại trợn mắt lớn tiếng nói:
- Nhưng chúng ta chỉ có bảy đứa con trai, còn lại đều là nữ sinh mà!
- Nếu sợ thì quên đi!
Lão tam thấy Tạ Văn Đông thân thể gầy yếu mà còn không sợ hãi, vậy bản thân mình còn sợ cái b* gì. Cầm theo hai chai bia đi ra ngoài.
Những huynh đệ khác thấy thế, cũng bắt chước theo lãm tam, cầm chai bia đi ở phía sau, chỉ là trên mặt có chút khẩn trương.
Tạ Văn Đông chẳng cầm cái gì, một mình nhàn nhã đi theo phía sau mọi người. Hoàng Lôi thấy thế bĩu môi cười nhạo nói:
- Có người nói thì nghe hay lắm, nhưng lúc chân chính làm thì chỉ biết núp phía sau người khác. Hừ, đúng là đồ nhát gan!
Tạ Văn Đông nghe xong cũng không có ý kiến gì, vẻ mặt mỉm cười dường như đó không phải là nói về hắn. Hoàng Lôi tức giận giậm chân một cái, khuôn mặt giận dữ chỉ thiếu chút chưa phang vào đầu Tạ Văn Đông một gậy thôi.
Sau khi mọi người đi ra, Vũ ca đang hút thuốc, nghiêng đầu tựa trên một cây lớn phía trước sàn nhảy.
- Chuyện ngày hôm nay ta chỉ tìm mình tiểu tử này tính sổ thôi, những đứa khác cút ra xa một chút cho ta!
Vũ ca thấy mọi người đã đi ra đến nơi, chỉ vào lão tam ngạo mạn nói.
Lão đại tiến lên nói:
- Vị huynh đệ kia, chuyện ngày hôm nay là do tiểu đệ của ngươi không đúng, nếu hắn không trêu ghẹo nữ sinh trước thì lão tam cũng sẽ không động thủ. Ngươi xem có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay hay không...
Không đợi lão đại nói xong, Vũ ca đã vung tay tát cho lão đại một cái, tức giận nói:
- Bỏ qua cái con mẹ ngươi, ngươi là cái b* gì mà dám xưng huynh gọi đệ với ta, thức thời thì con mẹ nó cút đi cho ta, nếu không ta đánh ngươi đến ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra được đó!
Lão đại vừa vặn bị Vũ ca đánh một bạt tai, trước mắt sao vàng bay loạn, mắt kính thì văng đi thật xa, bụm mặt lui lại mấy bước. Lão tam thấy thế nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đá vào Vũ ca. Vũ ca quá khinh địch, không nghĩ tới lão tam lại chủ động ra tay trước, thấy chân đá đến bèn vội vàng lui lại phía sau nửa bước tránh né. Nhưng tiếp theo lão tam thuận thế đuổi lên theo, xoay chai bia nện vào đầu Vũ ca.
Choang~~!’ chai bia bị một đập vỡ nát, Vũ ca lảo đảo lui về phía sau hai bước, lắc lắc đầu, đưa tay sờ lên đỉnh đầu, cảm thấy bên bết dính. Lúc này Vũ ca đã thực sự nổi giận, quát to một tiếng:
- Bọn đầu b* này chứ, đánh cho ta!
Dứt lời xoay quyền đánh tới lão tam.
Thủ hạ Vũ ca giật mình tỉnh lại, cầm lấy gậy gộc trong tay xông vào đánh với các huynh đệ cùng phòng của Tạ Văn Đông.
Lũ lưu manh nhiều người, cộng thêm có vũ khí nên chiếm được ưu thế rất lớn. Mà những người chung phòng với Tạ Văn Đông chỉ có lão tam, lão tứ, lão ngũ là có thể trạng cường tráng, lão Mã mặc dù vóc người thấp bé nhưng đến từ nông thôn, một thân khí lực, đánh nhau cũng không chịu mấy thiệt thòi. Lão lục thể trạng giống thế nên cũng có thể đối phó. Chỉ khổ cho lão đại, cận thị lại không có mắt kính, chả nhìn rõ được cái gì, bị ba tên côn đồ vây đánh, đám nữ sinh cũng chỉ biết đứng ở một bên hò hét chói tai.
Tạ Văn Đông biết mình cũng nên ra tay rồi, nhặt lấy một cục gạch trên mặt đất, đi tới chỗ ba tên đang vây đánh lão đại. Đi đến phía sau một người, Tạ Văn Đông vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Này, huynh đệ!
Tên kia đang đánh đã tay, cảm thấy có người vỗ vai mình, tưởng là đồng bọn, nghi hoặc quay đầu lại. Nhưng người hắn thấy chính là Tạ Văn Đông với khuôn mặt tươi cười xán lạn.
- Mịa!
Tạ Văn Đông không chút do dự, xoay viên gạch đập vào đỉnh đầu tên nọ. Lúc đánh nhau Tạ Văn Đông hạ thủ chưa bao giờ lưu tình, một phát gạch làm cho đầu tên côn đồ nở hoa luôn, máu chảy đầy mặt. Tên côn đồ hự một tiếng, chậm rãi ngã ra đất.
Hai tên khác nhìn thấy đồng bọn bị Tạ Văn Đông đáng ngã, bỏ qua không đánh lão đại nữa, hùng hục quay gậy đánh thẳng tới Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông dễ dàng né được đòn đánh của hai tên này, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cầm gậy của một tên, nương theo thốn kình, dụng lực bẻ tay. Rắc một tiếng, Tạ Văn Đông mạnh mẽ vặn gãy cổ tay tên côn đồ, đầu khớp xương trắng hếu lòi cả ra khỏi da. Tên côn đồ niên kỉ không lớn, bây giờ gặp phải tình cảnh dọa người như vậy, cầm lấy cổ tay bị gãy lớn tiếng kêu khóc. Âm thanh khiến cho những người khác chú ý, ào ào nhìn lại hướng Tạ Văn Đông. Đám nữ sinh thấy cổ tay tên côn đồ lòi cả xương trắng, có người không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương