Bại hoại
Chương 51
Tạ Văn Đông bị lời nói của Cao Chấn làm cho cảm động, cảm thấy mình rất đê tiện, so ra với Cao Chấn thì mình quá ích kỉ, chân thành nói với Cao Chấn:
- Cao đại ca, mặc kệ là anh đưa ra quyết định gì, tôi đều hi vọng anh có thể hạnh phúc!
- Cảm ơn!
Cao Chấn nắm lấy tay Tạ Văn Đông, vui vẻ nói:
- Ta cũng hi vọng cậu có thể đối đãi thật tốt với Tiểu Mỹ và Tiểu Ngọc, bây giờ ta vẫn chưa rõ quan hệ của các ngươi trong đó. Có thể là ta so với các ngươi lớn hơn vài tuổi nên xuất hiện sự khác biệt, ha ha!
Nghiêm khắc mà nói Tạ Văn Đông tuyệt đối không tính là người tốt, nói thẳng ra thì chính là một tên bại hoại, làm việc tâm kế, thủ đoạn độc ác, có can đảm nắm bắt lấy cơ hội cho dù đánh đổ cả tính mệnh, cũng chính bởi vì điểm này hắn mới có khả năng nhanh chóng quật khởi ở hắc đạo. Nhưng hắn đối với tình cảm lại rất kém thông minh, bị Cao Chấn nói như thế đã đỏ từ mặt cho đến cổ. Bây giờ hắn cũng không dám khẳng định là mình có yêu Cao Tuệ Mỹ hay không, thậm chí tình cảm đối với Cao Tuệ Ngọc cũng nảy sinh hoài nghi. Không biết là mình cùng yêu cả hai nàng, hay là mình chẳng thích ai trong hai nàng. Nếu như là vế sau thì đã đơn giản hơn, nhưng nếu như là vế trước thì lại làm cho Tạ Văn Đông vô pháp tiếp thu. Trước đây đã nói qua, Tạ Văn Đông là một người có tư tưởng rất cố chấp, đối với việc mình thích liền hai cô gái ngay cả chính hắn cũng không thể nào nói nổi.
Thấy Tạ Văn Đông mở miệng rồi ngậm lại, ngậm rồi lại mở ra, không nói được lời nào, Cao Chấn lắc đầu, tự nhủ chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho chính bọn họ quyết định đi. Bèn đổi đề tài:
- Văn Đông, ta và Ảnh đã có một quyết định.
Tạ Văn Đông khó hiểu hỏi:
- Quyết định cái gì?
- Chúng ta dự định ngày mùng một tháng mười... sẽ kết hôn!
Cao Chấn có chút xấu hổ, thế nhưng vẻ mặt lại rất hưng phấn.
- Thật chứ?
Tạ Văn Đông kinh ngạc hỏi, thật không nghĩ tới hai người này lại phát triển nhanh đến như vậy, tính cách khác biệt lớn như thế mà cũng có thể kết hợp lại cùng một chỗ! Tạ Văn Đông mở to hai mắt, thấy Cao Chấn nghiêm túc gật đầu. Tạ Văn Đông vui vẻ nhảy cẫng lên, hưng phấn nói:
- Chúc mừng anh Cao đại ca, tuy tính cách của Ảnh có chút lãnh đạm, nhưng nàng tuyệt đối là một cô gái tốt!
- Đúng! Ta biết, kỳ thực mặc kệ nàng là hạng người gì, mặc kệ nàng sẽ biến thành thế nào, yêu mến không cần phải có lý do, ta chính là yêu nàng!
Tạ Văn Đông có chút hâm mộ nhìn Cao Chấn:
- Cao đại ca, anh rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc của mình!
Còn ta thì...?
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh nghẹn ngào, Cao Chấn quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Ảnh đã đứng ở cửa phòng bệnh, hai má gầy gò chảy đầy nước mắt. Cao Chấn vội vàng đi đến, ôm lấy Ảnh vào trong ngực hoi:
- Ảnh, em làm sao vây, có phải là không thoải mái hay không?
-Em không sao, Cao đại ca, em không sao!
Ảnh nghe Cao Chấn nói những lời vừa rồi không khống chế được tình cảm của mình.
Cao Chấn nâng khuân mặt của Ảnh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng:
- Không nên chảy nước mắt, anh sợ nhất chính là nước mắt của em, cứ thấy là sẽ làm lòng anh đau nhức...
Tạ Văn Đông xách đồ đạc của Cao Chấn lặng lẽ đi ra ngoài phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, cùng với mấy người Tam Nhãn đứng bên ngoài nhìn nhau cười:
- Chúng ta đi trước thôi, đừng quấy rầy bọn họ.
Lý Sảng tiến lên đỡ lấy túi đồ trong tay Tạ Văn Đông, Tam Nhãn vừa đi vừa hỏi:
- Đông ca, Cao Chấn xuất viện rồi, không lẽ anh thực sự tính đem Thanh bang trả lại cho hắn?
Lý Sảng nghe xong bất mãn nói:
- Tam Nhãn ca, lời này ngươi nói không được rồi, Thanh bang vốn là của người ta, Đông ca chỉ là tạm thời giúp Cao đại ca quản lý, Đông ca anh nói có phải hay không?
- Là cái rắm! Con bà nó, bây giờ là cơ hội ngàn năm khó gặp, cứ như vậy mà vuột mất thì quá đáng tiếc!
Khương Sâm gật đầu nói:
- Tam Nhãn nói không sai, tuy làm thế là không trượng nghĩa, nhưng bỏ lỡ cơ hội thì có hối hận cũng chẳng kịp!
Lý Sảng nói:
- Muốn đánh, chúng ta cũng quang minh chính đại mà đánh!
Tạ Văn Đông cười nghe ba người tranh luận, đột nhiên nói:
- Sau khi trở về các ngươi cùng với các huynh đệ của Cao Chấn thương lượng một chút, xem thế nào để đem Thanh bang nhập vào Văn Đông hội cho thích hợp!
Ba người đồng thời ngẩn ra, Tam Nhãn vội hỏi:
- Đông ca, chúng ta cứng rắn chiếm đoạt hả?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Cao đại ca đã bỏ đi vị trí lão đại Thanh bang, về sau ta danh chính ngôn thuận là lão đại của Thanh bang rồi, hợp nhất là vấn đề sớm muộn thôi.
Một hồi lâu sau, cả ba người cùng nhảy cẫng lên thật cao, Lý Sảng hưng phấn nói:
- Tốt lắm, ha ha! Văn Đông hội chúng ta bắt đầu từ bây giờ chính là lão đại duy nhất của thành phố J rồi, ha ha!
Khương Sâm hỏi:
- Đông ca, vậy sau này Cao Chấn sẽ làm gì?
- Cao đại ca muốn kết hôn cùng Ảnh, sống một cuộc sống của người bình thường.
- Là như thế hả, ha ha, Đông ca, xem ra em lại phải tìm bảo tiêu mới cho anh rồi, ha ha...
Từ lúc này trở đi, Tạ Văn Đông sau một chặng chinh chiến ở thành phố J, đã trở thành thiên vương tuyệt đối trong hắc đạo.
Cuối tháng năm năm 96, Tạ Văn Đông chính thức hợp nhất Thanh bang với Văn Đông hội. Người trong Thanh bang đối với chuyện này cũng không có quá nhiều người chống đối, có thể làm việc dưới tay Tạ Văn Đông đều rất hài lòng. Nhân số Văn Đông hội bạo tăng đến tận năm nghìn người, địa bàn khu vực thành thị tám phần đã nằm trong tay Tạ Văn Đông, thực sự đã trở thành kiêu hùng một phương, đạp một cước, hắc đạo cả thành phố J đều phải run lên. Lúc này, hắn chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Tháng tám, Cao Tuệ Mỹ tốt nghiệp, đến thành phố D học ở học viện Ngoại ngữ. Trước khi đi một ngày, Tạ Văn Đông, Cao Chấn, Cao Tuệ Ngọc, Ảnh cùng Cao Tuệ Mỹ ăn một bữa cơm. Mọi người ăn rất tận hứng, uống rất nhiều rượu, sau đó đều say mèm hết. Tạ Văn Đông cũng không ngoại lệ, mơ hồ nhớ rằng Cao Tuệ Mỹ ôm lấy mình mà chảy rất nhiều nước mắt, khóc rất thương tâm, quên mất mình đã an ủi nàng như thế nào, chỉ là cuối cùng nghe Cao Tuệ Mỹ nói mình hãy chờ nàng.
Ngày thứ hai, Cao Tuệ Mỹ đi tàu đến thành phố D, Tạ Văn Đông đứng ở sân ga, nhìn bóng dáng đoàn tàu một lúc lâu.
Ngày mùng một tháng mười, Cao Chấn và Ảnh kết hôn, ngay cả Cao Tuệ Mỹ ở thành phố D xa xôi cũng chạy về, người tham gia không nhiều lắm, nhưng hôn lễ rất náo nhiệt, vô cùng ấm áp.
Một tháng sau, Cao Chấn và Ảnh mở một quán bar nhỏ cách nhà không xa, đặt tên là "luyến Ảnh tiểu ốc", bên trong trang trí rất có phong cách, không lâu sau đã có một ít khách nhân cố định. Lý Sảng từng cười nói:
- Nơi này là địa bàn duy nhất trong thành phố J không có xã hội đen cai quản, nhưng lại là địa bàn có đánh chết cũng không ai dám tới đây náo loạn.
Đầu năm 97, thế lực Văn Đông hội từ từ thâm nhập đến khắp các khu vực xung quanh thành phố J. Các đường của Văn Đông hội đôi khi cũng hướng ra phía ngoài để mở rộng địa bàn của mình, trong đó Tam Nhãn chỉ huy Long đường là chinh chiến liên miên nhất. Dưới sự phối hợp cùng Ám tổ, từng có kỷ lục trong vòng một ngày quét ngang qua hai huyện.
Tháng tám, Cao Tuệ Ngọc cũng đi thành phố D, học ở học viện Nữ sinh. Ngày đi, Tạ Văn Đông lần thứ hai phải nếm thống khổ của biệt ly.
Năm 98, một tháng sau kì thi vào đại học, Tạ Văn Đông nhận được thông tri, được học viện Pháp luật ở thành phố H tuyển trúng. Bang hội lại vì hắn mà cử hành cuộc tụ hội long trọng, hai tỷ muội Cao gia cũng tới tham dự. Nhưng Tạ Văn Đông lại quyết định bỏ qua học viện Pháp luật ở thành phố H, lựa chọn hệ cao đẳng pháp luật, hắn có lý do của mình: cao đẳng quản lý lỏng lẻo, có thể có càng nhiều thời gian tự do, học hành thì thế nào cũng được.
Trước khi Tạ Văn Đông đi hai ngày, Cao Tuệ Ngọc đến khách sạn Bắc Phương tìm Tạ Văn Đông, hai người ở trong một gian đại bao phòng trầm ngâm một lúc lâu. Cao Tuệ Ngọc mở miệng nói trước:
- Văn Đông, ngày mai em trở về D rồi, anh cũng phải đi thành phố H, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Tạ Văn Đông chỉ hút thuốc không nói gì.
Cao Tuệ Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Văn Đông, buổi tối hôm nay anh tới nhà em được không? Em muốn trước khi đi có được một đêm ngọt ngào!
Nói xong, khuôn mặt Cao Tuệ Ngọc cúi thấp xuống.
- A...
Tạ Văn Đông kinh ngạc, điếu thuốc trong tay cũng không cẩn thận để rơi xuống đất, hắn biết ý tứ của Cao Tuệ Ngọc, đối với chuyện nam nữ trong đó mặc dù hắn chưa từng làm qua, thế nhưng tai nghe mắt nhiễm cũng biết được một ít. Tam Nhãn vẫn hay nói giỡn, Đông ca nếu như là một cô gái, thì đúng là một viên ngọc bích (ý nói trong sáng chả biết gì cả ^ ^)! Nhưng hắn lại là một thằng con trai, có hai cực phẩm tỷ muội mà không đi thưởng thức, thật không biết hắn nghĩ như thế nào...
Cao Tuệ Ngọc nói xong, mắc cỡ đỏ mặt rời đi. Tạ Văn Đông đứng ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi! Toàn bộ buổi chiều, Tạ Văn Đông đều không thể tập trung tinh thần, thật vất vả mới chịu đựng được đến tối, Tạ Văn Đông đi tới cửa nhà Cao Tuệ Ngọc nhưng do dự mà không dám gõ cửa. Đành phải quay người ly khai, đi đến “luyến Ảnh tiểu ốc” gần đó uống rượu để tăng can đảm. Hắn uống bao nhiêu chính hắn cũng không nhớ rõ nữa, nói chung là cuối cùng bị ngã lộn nhào vào nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau đó, Tạ Văn Đông nhớ rằng mình nằm trên giường của Cao Tuệ Ngọc, đến khi nàng cởi quần áo, Tạ Văn Đông đang ngủ cũng không chịu thua kém... Nhưng không ai tin tưởng hai người ngủ một đêm trên cùng một chiếc giường lại không xảy ra chuyện gì cả.
Rất lâu về sau Tạ Văn Đông có hỏi qua Cao Tuệ Ngọc, bản thân mình ngày đó đã làm gì?
Cao Tuệ Ngọc dùng hành động nói cho hắn biết, sau khi hai người ở trên giường, Tạ Văn Đông thấy trên khăn trải giường trắng toát từng mảng phiến hồng, hắn rất bất đắc dĩ biết được, ngày đó thực sự là mình chưa từng làm gì cả! Khi đó mình thật là một người nhát gan, đương nhiên chỉ là trên tình cảm... Tạ Văn Đông lại cứ tưởng rằng lúc mình mười tám tuổi đã là một nam nhân chân chính...
Các bang hội hắc đạo thấy hắc thiếp như thấy diêm vương.
Văn Đông hắc thiếp,
Huyết Sát vô biên.
Hiệu lệnh quần hùng,
Ai dám không theo!
Tạ Văn Đông: ta không phải là anh hùng, ta là bại hoại! Nhưng ta cam đoan, một ngày nào đó ta sẽ trở thành hoàng đế ngầm của Trung Quốc!
******
(Tạ Văn Đông thiếu niên kịch chiến đã viết đến đây, thời gian trung học là thời gian cuộc đời hắn chuyển biến, về phần thời gian đại học chính là thời kì hắn thực sự phát triển.
Thành phố H, tỉnh H của tỉnh thành là một thành thị cực lớn. Lấy một ví dụ mà nói, một khu của thành phố H nếu so với toàn bộ khu vực thành thị của thành phố J còn muốn lớn hơn. Ở đây, có một đầu lĩnh xã hội đen nổi danh toàn quốc là Tứ gia, từng bị chính phủ giam giữ, sau đó bị quốc gia xử bắn, hắc đạo thành phố H đã không còn sự khống chế, cực kì hỗn loạn, thế lực ngoại lai cùng thế lực bản địa lẫn lộn phức tạp. Tổng bộ Mãng Hổ bang của Nga cũng thiết lập tại đây, một tổ thức thần bí được thế lực quân đội cánh tả của Nhật Bản bí mật ủng hộ - Hồn tổ cũng được thiết lập ở đây, còn có các thế lực bản địa không đồng nhất nữa.
Tạ Văn Đông phải ứng phó như thế nào, có thể xưng bá ở đây hay không, tôi cũng không biết, tình tiết của câu truyện chưa được thiết kế xong mà ! Ha ha~~ TG)
(Đệ nhị hoàn kết)
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương