Bại hoại
Chương 24
Ma Ngũ chăm chú nhìn nhìn Tạ Văn Đông, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn Tạ Văn Đông nói không sai, mà Tạ Văn Đông xác thực cũng không có nói dối. Cúi đầu suy nghĩ một hồi, Ma Ngũ không muốn bởi vì chuyện này mà đắc tội Tạ Văn Đông, cắn răng một cái nói:
- Được! Nếu huynh đệ thấy vừa ý ta đây cũng không có việc gì. Chỉ là huynh đệ, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, không thể để cho nó trốn được đó!
Tạ Văn Đông cười ha hả nói:
- Ngũ ca, anh xem tôi là người làm việc không cẩn thận như vậy sao?
Ma Ngũ gật đầu, nói rằng:
- Ta tin tưởng năng lực của huynh đệ, lát nữa con bé kia ngươi cứ mang đi! Huynh đệ, hôm nay ta cũng không giữ ngươi lại nữa, ta dự định mấy ngày tới sẽ đưa hàng đến, huynh đệ ngươi thấy thế nào?
Tạ Văn Đông thấy Ma Ngũ đáp ứng đem cô bé kia cho mình, trong lòng thật cao hứng, nói:
- Không thành vấn đề, tôi chờ hàng của anh. Ngũ ca anh đợi thu tiền về đi!
Ma Ngũ ngây cả người, sau đó cùng Tạ Văn Đông nhìn nhau cười ha hả. Lúc Tạ Văn Đông đi ra ngoài cô bé cũng rời giường, trốn ở trong phòng theo khe cửa nghe trộm hai người bọn họ nói chuyện, cuối cùng hiểu ra tên béo mặt to muốn đem mình cấp cho tên thiếu niên thanh tú kia, trong lòng vừa buồn vừa vui, vui là vì nàng cảm thấy người trẻ tuổi kia không giống kẻ bại hoại lắm, tuy rằng cũng không phải loại tốt đẹp, nhưng chung quy so với tên béo mặt to còn khá hơn nhiều. Mà buồn chính là mình lại không biết sẽ bị đưa đến nơi nào, có lẽ rời nhà càng ngày càng xa, nói không chừng cũng có thể bị bán đi. Hiện tại trong lòng cô bé thực sự là buồn vui lẫn lộn. (nguyên văn: ngũ vị cụ toàn).
Tạ Văn Đông cùng Ma Ngũ còn nói chuyện thêm một hồi. Đến buổi trưa thì từ biệt Ma Ngũ. Ma Ngũ cũng không lưu hắn lại, gọi xe đưa Tạ Văn Đông cùng cô bé kia về huyện H, đến phút cuối vẫn căn dặn Tạ Văn Đông phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho cô bé kia chạy thoát. Tạ Văn Đông tức giận rất muốn đem dấu dép của mình khắc lên khuôn mặt béo phì của hắn, nhưng cuối cùng vẫn còn nhịn được.
Tới huyện H, Tạ Văn Đông không dừng lại, để tài xế trực tiếp đưa hắn đến thành phố J. Tài xế biết hắn chính là hảo bằng hữu của Ma Ngũ, không dám dừng lại, trực tiếp chạy xe đến thành phố J. Khi đến phụ cận quán bi-a Hân Hân, Tạ Văn Đông kéo cô bé xuống xe, để tài xế trở về. Tạ Văn Đông không muốn cho người của Ma Ngũ biết điểm hội họp của mình là ở đây.
Tạ Văn Đông kéo tay cô bé đi tới Hân Hân, bên trong có hơn mười huynh đệ mặt mày ủ dột đang thảo luận chuyện gì đó. ‘Sao lại có nhiều người ở Hân Hân vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện Tạ Văn Đông cảm giác không tốt, đẩy cửa ra lớn tiếng nói:
- Các ngươi đều ở chỗ này làm gì, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người vừa thấy Tạ Văn Đông, lập tức chạy tới, một người gấp giọng nói:
- Đông Ca, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi!
Tạ Văn Đông nhìn hắn noi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta?
Mọi người ngươi một câu ta một câu nói loạn lên thành một đống, Tạ Văn Đông nghe nửa ngày vẫn không rõ ràng, quát lớn:
- Đừng ầm ĩ! Từng người nói. Ngươi nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra?
Tạ Văn Đông vừa nói vừa chỉ tay vào một người, người nọ giọng nghẹn ngào nói:
- Đông. . . Đông Ca! Sảng ca bị người ta chém... chém mười bảy đao đang ở trong bệnh viện, Cường ca bị cảnh sát bắt đi rồi!
Tạ Văn Đông nghe xong trong đầu ông một tiếng, những lời này không thể nghi ngờ như là ngũ lôi oanh đính, hắn túm lấy cổ áo người nọ hỏi:
- Tam Nhãn đâu? Tam Nhãn ở chỗ nào?
Tên kia thấy Tạ Văn Đông như vậy, sợ hãi âm thanh run run nói:
- Ở... ở Quỷ Vực!
Tạ Văn Đông buông hắn ra, xoay người đi ra phía ngoài, đột nhiên thấy cô bé đứng ở một bên đang nhìn mình. Tạ Văn Đông kéo tay cô bé lại, giao cho các huynh đệ trong Hân Hân, sau đó nói:
- Đem nàng nhốt vào buồng trong, ai cũng không được đụng đến nàng, nhưng không được để cho nàng chạy thoát!
Mọi người nhìn cô bé, lại nhìn Tạ Văn Đông một chút, ngây ngốc gật đầu.
Tạ Văn Đông đi nhanh ra khỏi Hân Hân, ngồi xe tới Quỷ Vực. Đến cổng rồi, thấy phía ngoài đứng rất nhiều huynh đệ, không biết đang ầm ĩ cái gì! Tạ Văn Đông trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, mới đi ra ngoài chưa đến một ngày đêm, liền đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bang hội loạn thành một đống. Lớn tiếng nói:
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Văn Đông, như là thấy cứu tinh nhanh chóng vây quanh lại. Tạ Văn Đông kiếm Tam Nhãn, quát:
- Tam Nhãn đâu?
Một người lớn tiếng nói:
- Tam Nhãn ca ở bên trong!
Tạ Văn Đông đẩy mọi người ra, đi vào. Trong sàn nhảy không có khách nhân, đèn đuốc sáng trưng, trong sân đứng không dưới hai trăm người, âm thanh ầm ĩ điếc tai. Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang, còn có Hà Hạo Nhiên ba người ở một bên nghị luận chuyện gì đó. Tạ Văn Đông quát lớn:
- Tất cả yên lặng một chút cho ta!
Trong nháy mắt, âm thanh ầm ĩ trong sàn nhảy biến mất, trên mặt mọi người đồng thời hưng phấn. Nhóm người Tam Nhãn vừa thấy Tạ Văn Đông, vành mắt ửng đỏ, chạy nhanh tới.
Tam Nhãn đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông, trước tiên tự bạt tai mình hai cái:
- Đông ca, đều là em sai! Nếu em không hành động theo cảm tính, lão Phì cùng Cường tử cũng đã không có chuyện, anh phạt em đi!
Nói xong, Tam Nhãn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nước mắt chảy ra.
Tạ Văn Đông trong lòng hỗn loạn như ma, kéo Tam Nhãn đi đến một gian phòng, Trương Nghiên Giang cùng Hà Hạo Nhiên hai người theo ở phía sau.
Tới bên trong gian phòng, Tạ Văn Đông đóng cửa lại hỏi:
- Trương ca, đừng có xin lỗi nữa. Nói một lần cho ta biết có đã xảy ra chuyện gì?
Tam Nhãn kể lại từ đầu đến cuối. Nguyên lại sau khi Tam Nhãn mấy người tiễn Tạ Văn Đông đi, Tam Nhãn thấy mọi người rầu rĩ không vui, đề nghị mọi người đừng quay về trường nữa, đi Quỷ Vực vui chơi một chút. Nhóm Lý Sảng trong lòng phiền muộn, cũng đáp ứng đi. Chẳng ai nghĩ vừa mới vào Quỷ Vực, bên trong lại hỗn loạn bất kham, phần lớn các huynh đệ ở lại Quỷ Vực cả người bị thương, nằm trên mặt đất, Thủy tỷ ở một bên bận bịu túi bụi. Nhóm người Tam Nhãn vội hỏi là chuyện gì, một huynh đệ vẫn còn tỉnh táo nói có một bang hội gọi là Liêm Đao bang tới nơi này gây sự, tiến đến đánh các huynh đệ ở đây, lúc gần đi có nói, cho Văn Đông hội trong vòng ba ngày rời khỏi Quỷ Vực, nếu không về sau hễ là người Văn Đông Hội thấy một tên đánh một tên.
Lý Sảng tâm tình vốn đang không tốt, nghe xong lời này nổi khùng. Lấy đao đòi đi tìm Liêm Đao bang gì đó liều mạng. Tam Nhãn vốn định ngăn cản, thế nhưng chính hắn cũng có chút tực giận không chịu nổi, Văn Đông hội từ khi nào lại bị người khác khi dễ! Hỏi Thủy tỷ có biết cái Liêm Đao bang này hay không. Thủy tỷ nói cho hắn biết, cách Quỷ Vực không xa chính là sàn nhảy Bát Thần do Liêm Đao bang trông coi. Tam Nhãn nghe xong cười hắc hắc, lập tức gọi điện thoại cho Hân Hân, bảo huynh đệ tìm người, kéo cả lũ đến Quỷ Vực. Không quá nửa tiếng đồng hồ, huynh đệ ở Hân Hân đã tìm đến năm mươi người. Tam Nhãn dẫn bọn họ đi ra ngoài, chuẩn bị tìm Liêm Đao bang tính sổ. Trương Nghiên Giang cảm thấy không thích hợp, ngăn cản Tam Nhãn, nói chờ Đông Ca trở về rồi hãy quyết định. Tam Nhãn nghe xong, không để ý Trương Nghiên Giang, liền dẫn người đi. Lý Sảng Cao Cường cũng theo Tam Nhãn đi Bát Thần. Trương Nghiên Giang thấy không ngăn được cũng chỉ đành đi theo. Thật không ngờ sau khi mọi người tiến nhập Bát Thấn, một bóng người cũng không thấy, Trương Nghiên Giang cùng Tam Nhãn cơ hồ đồng thời biết không hay, muốn rời khỏi thì đã không kịp. Từ trong các phòng của sàn nhảy, còn có bên ngoài cửa lao ra mấy mươi tên trẻ tuổi, trong tay cầm phiến đao gặp người là chém. Huynh đệ trong Văn Đông hội bị đánh trở tay không kịp, trong nháy mắt bị chém ngã mấy người. Tam Nhãn mang theo huynh đệ ra sức chém giết, rốt cuộc cũng lao ra khỏi Bát Thần, thế nhưng Lý Sảng cùng Cao Cường bị vây ở bên trong. Lúc Tam Nhãn muốn quay trở lại cứu, xa xa có tiếng còi xe cảnh sát truyền đến. Trương Nghiên Giang mạnh mẽ lôi Tam Nhãn mang theo các huynh đệ ly khai. Mà ở bên trong, Lý Sảng, đem Cao Cường che chắn trong một căn phòng, còn bản thân dùng thân thể ngăn ở cửa chống đỡ đối phương. Đến khi cảnh sát tới, Lý Sảng trên người tổng cộng đã trúng mười bảy đao, hơn nữa còn có đao thấy cả xương. Khi cảnh sát đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố thì đã hôn mê bất tỉnh. Liêm Đao bang nói với cảnh sát là nhóm người kia đến cướp đoạt, bản thân bị bắt buộc bất đắc dĩ mới động thủ. Chúng cùng tên đội trưởng dẫn đầu có quan hệ, tên đội trưởng kia không hai lời, bắt Cao Cường đi. Ở cục cảnh sát, Cao Cường đem toàn bộ mọi chuyện nhận hết trên người mình. Cảnh sát làm sao tin được, dùng đủ mọi loại tra khảo, nhưng Cao Cường sống chết cũng không khai.
Lần này đánh một trận, Văn Đông hội có hai mươi người bị thương phải vào viện, mười người bị cảnh sát bắt đi. Lý Sảng trọng thương sinh tử chưa biết, Cao Cường bị giam. Trong năm người nòng cốt, mất đi hai. Có thể nói là thảm bại.
Tạ Văn Đông nghe xong, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tựa trên ghế sa lon nửa ngày không nói gì. Tam Nhãn ba người đứng bên cạnh Tạ Văn Đông, thở cũng không dám thở mạnh. Tạ Văn Đông trong lòng không ngừng tự nhủ: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tận lực khống chế tâm tình bản thân bình tĩnh trở lại, chậm rãi nhớ lại những lời Tam Nhãn kể. Qua một lát, Tạ Văn Đông mở mắt, ánh mắt lạnh như băng đảo qua ba người nói:
- Trong hội có nội gián!
Thân thể Tam Nhãn run lên, hắn tình nguyện để Tạ Văn Đông trừng phạt mình chứ không muốn nghe thấy lời này. Huynh đệ trong hội bình thường giống như người một nhà, chính hắn cũng coi mỗi một huynh đệ như là thân huynh đệ của mình (thân huynh đệ: anh em ruột), ai đã bán đứng Văn Đông hội đây? Tạ Văn Đông nói giống một mũi đao nhọn đâm vào trong lòng Tam Nhãn.
Tạ Văn Đông nói tiếp:
- Trương ca, ngươi đi rút cho ta mười vạn, còn nữa, tìm cả địa chỉ nhà của cục trưởng thành phố. Ta bây giờ đi thăm tiểu Sảng! Đừng ai theo ta!
Xong, Tạ Văn Đông liếc mắt nhìn ba người một chút, thở dài một hơi. Đi tới cửa, Tạ Văn Đông dừng lại quay đầu nói với Tam Nhãn:
- Ngươi không cần tự trách. Lúc đó dù cho ta có ở đây cũng sẽ lựa chọn giống ngươi!
Tam Nhãn lệ rơi đầy mặt quỳ trên đất, nhìn Tạ Văn Đông, kêu to:
- Đông ca!
Một hán tử kiên cường như Tam Nhãn cũng nghẹn ngào khóc rống lên. Hai người Trương Nghiên Giang bên cạnh cũng nước mặt thành hàng.
- Chúng ta cần phải có bài học thất bại! Thế nhưng ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho kẻ thù của ta! Ngươi kiên cường lại cho ta!
Tạ Văn Đông hét lớn một tiếng, đi ra khỏi phòng. Sau khi ra, các huynh đệ bên ngoài thấy sắc mặt Tạ Văn Đông không tốt, tự động nhường ra một lối đi, không ai dám nói gì. Sau khi Tạ Văn Đông ra khỏi Quỷ Vực, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, phát tiết những oán khí tích tụ trong lòng. Sau đó ngồi xe chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Sau khi tới đó, Tạ Văn Đông hỏi thăm hộ sĩ phòng bệnh của Lý Sảng. Biết là phòng ba lẻ hai, liền chạy nhanh tới. Phòng này là phòng bệnh gia hộ (là phòng theo dõi đặc biệt), bệnh nhân bên trong đều là những người chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Thấy ở cửa không có cảnh sát trông coi, Tạ Văn Đông vừa muốn đẩy cửa tiến vào, một hộ sĩ đã ngăn hắn lại:
- Này! Ở đây không cho vào, ngươi không biết sao? Xin ra cho!
Tạ Văn Đông không để ý tới nàng, mở rộng cửa đi vào. Hộ sĩ nắm lấy y phục của hắn, tức giận nói:
- Ta nói cho ngươi biết, người này là tội phạm, đã nói ở đây không được vào mà vẫn cố vào! Có phải ngươi bị bệnh không? (ý nói là mày có bị điên không?)
Tạ Văn Đông mở rộng cửa, thấy Lý Sảng cả người quấn đầy bông băng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh. Cảm giác lòng mình giống như bị người ta điên cuồng cào xé, Tạ Văn Đông hai mắt đỏ bừng, quay đầu lại chằm chằm nhìn hộ sĩ đang nắm quần áo mình. Hộ sĩ này bị ánh mắt của Tạ Văn Đông làm cho sợ hãi, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, tay tự động buông ra. Tạ Văn Đông bước vội tới trước giường bệnh, nắm lấy tay Lý Sảng, nhẹ giọng kêu tên của hắn:
- Tiểu Sảng! Tiểu Sảng!...
Lý Sảng cảm giác được có người, chậm rãi mở mắt, giật mình trừng mắt nhìn thẳng, cánh tay khác có cắm ống truyền đưa ra mờ mịt sờ soạng về phía trước.
- Anh... anh là Đông ca phải không?
Tạ Văn Đông kinh ngạc nhìn Lý Sảng, đưa tay ra trước mắt hắn vẫy vẫy, Lý Sảng không chớp mắt, không có một tia phản ứng. mắt tiểu Sảng bị mù? trong lòng Tạ Văn Đông gào lên, nước mắt cũng không nhịn được nữa, rơi lên trên khăn trải giường trắng toát.
Lý Sảng quờ quạng tay trên không trung, yếu ớt nói:
- Là Đông ca phải không? Có thật là Đông ca không?
Tạ Văn Đông nắm lấy tay Lý Sảng, áp vào mặt mình, nghẹn ngào nói:
- Là ta! Tiểu Sảng ta tới thăm ngươi đây!
- Đông Ca, anh đã trở về! Thật tốt quá. Em còn vì chuyện trong bang hội mà lo lắng đây!
- Đừng nghĩ bậy nữa, không có việc gì rồi!
Lý Sảng cố sức đưa ra vẻ mặt tươi cười nói:
- Đông ca, em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Thấy anh có thể tới, em thật sự vui mừng!
- Đông ca, mặt của anh sao lại ướt thế này, là khóc phải không? Em không sao, đừng vì em mà thương tâm.
- Nằm trên giường không biết vì sao, cứ nhắm mắt lại là liền nhớ tới những ngày cùng anh ở một chỗ. Trong khoảng thời gian đó là em vui vẻ nhất, từ trong tâm cho đến ngoài mặt đều rất hài lòng.
- Thật nhớ Cường tử, không biết vì sao hắn không có tới đây?
- Đông ca, không có em ở bên cạnh có phải là anh thấy thế giới này yên tĩnh đi nhiều không?
Tạ Văn Đông không nói gì, lẳng lặng nghe Lý Sảng nói từng câu. Cảm giác đau đớn trong lòng không thể dùng lời diễn tả, hắn hận không thể chính mình nằm trên giường bệnh chứ không phải là Lý Sảng. Chuyện cũ cùng Lý Sảng từng màn từng màn hiện lên ở trước mắt, lẽ nào tên nhóc mập mạp cả ngày ở bên cạnh mình hỉ hả thực sự phải rời xa mình sao? Tạ Văn Đông không cách nào tiếp thụ được, cũng không bao giờ tiếp thụ được. Cầm tay Lý Sảng, Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói:
- Tiểu Sảng, ngươi không việc gì đâu. Sau này ngươi vẫn còn muốn cùng ta giành thiên hạ mà! Đây là ngươi nói, nam nhân phải giữ lời! Không phải ngươi nói tuyệt đối sẽ nghe lời ta sao, ta lệnh cho ngươi không được rời xa ta!
Lý Sảng cười với Tạ Văn Đông một cái, thế nhưng hắn không có khí lực, cảm giác trên người mệt mỏi quá, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Tạ Văn Đông không buông tay Lý Sảng ra, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
- Thật buồn chán khi thấy phân vân, để đạt lý tưởng không phải dễ, cho dù có lòng tin, đấu chí dồn nén lại, người nào buộc ta đi hay ở, buộc lòng ta trong suốt gầm trời...
Tạ Văn Đông nhẹ nhàng ngâm nga bài "Không do dự" của Beyond. Đây là ca khúc mà Lý Sảng cùng nhóm người Tạ Văn Đông, Cao Cường thích nghe nhất.
Tạ Văn Đông hát rất chậm, cũng rất nhẹ, không biết hát bao nhiêu lần, hộ sĩ ở ngoài cửa đã đi đến, tới bên người Tạ Văn Đông nhẹ giọng nói:
- Bằng hữu của cậu đang ngủ, không nên ở đây làm phiền hắn, để cho hắn nghỉ ngơi một lúc. Tôi tin rằng hắn sẽ tốt hơn!
Hộ sĩ đã nhìn thấy việc vừa rồi, bị tình bằng hữu của Tạ Văn Đông cùng Lý Sảng lúc đó làm cảm động, thái độ với Tạ Văn Đông so với vừa rồi cũng khá hơn.
Tiếng nói của hộ sĩ làm cho Tạ Văn Đông đang trầm mê trong ký ức giật mình tỉnh lại, phát hiện y phục trên người đã bị nước mắt của mình làm ướt một mảng lớn. Tạ Văn Đông mỉm cười với hộ sĩ, đứng lên nói:
- Chuyện vừa rồi tôi xin lỗi, cô có thể nói cho tôi biết mắt bằng hữu tôi có chuyện gì xảy ra không?
Hộ sĩ nói:
- Đó là di chứng bởi vì mất máu quá nhiều! Qua một thời gian sẽ không có việc gì đâu!
Tạ Văn Đông nghe xong thở phào một hơi, lên tiếng cảm tạ hộ sĩ. Lại nhìn Lý Sảng trên giường thật sâu, sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn bóng lưng Tạ Văn Đông, hộ sĩ trong lòng bồi thêm một câu Nếu như qua một thời gian hắn còn có thể sống được! Thế nhưng lời này nàng không nói với Tạ Văn Đông. Nhìn thấy hình dáng Tạ Văn Đông, nàng không muốn làm cho hắn thêm nhiều gánh nặng.
Đi ở ngã tư đường phồn hoa, khuôn mặt tái nhợt của Lý Sảng thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt Tạ Văn Đông, đây là lần đầu tiên hắn sinh sự hoài nghi đối với con đường của mình. Con đường của mình không thuận lợi chút nào, đó cũng là một con đường đen tối, là vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng. Ngày hôm nay, nằm ở trên giường bệnh chính là Lý Sảng, ngày mai có thể là Tam Nhãn, là Cao Cường, có lẽ cũng chính là mình. Trên con đường này, sinh mệnh vĩnh viễn không bảo đảm. Vì lý tưởng của mình thật sự có cần phải mang sinh mệnh huynh đệ đi mạo hiểm không? Tạ Văn Đông không biết, cũng sẽ không có ai dạy cho hắn. Con đường của mình, bản thân mình phải tự đi!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
63 chương
28 chương
26 chương
45 chương