Bại hoại
Chương 189
Hà Thành nghe thấy vậy, thầm nghĩ mày thì biết cái rắm. Hắn ừ một tiếng rồi dập điện thoại, gọi những người ở trong phòng giải trí lại rồi dẫn người chuẩn bị ra ngoài tìm Tạ Văn Đông. Nhưng hắn còn chưa ra khỏi phòng giải trí thì nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, tiếng hò hét vang trời, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên dưới nhà toàn là người, trong tay cầm các loại vũ khí, vây kín lấy tòa nhà. Hà Thành đầu ong một tiếng, thầm nghĩ đối phương đúng là có mai phục! Hắn hét lớn: "Bên ngoài có phục binh, mọi người đừng sợ, theo tao giết ra ngoài?" Tất cả mọi thứ đều quá thuận lợi, mọi người giết rất sướng tay, cho nên coi những người ở bên ngoài cũng giống như những người ở trong phòng giải trí, nào có để họ vào trong mắt, thầm nghĩ, cái loại ăn hại này, tới một hai vạn thằng cũng chẳng làm được cái tích sự gì? Nhao nhao nhấc đao, giết ra ngoài. Dưới nhà sớm đã có chém giết, trước khi Hà Thành vào nhà đã để lại hơn chục người canh gác, thấy đột nhiên có người xông ra, trong lòng thất kinh, bọn họ ban đầu cho rằng là quân chủ lực bên mình tới, nhưng khi đám người tới trước mặt mới phát hiện những người này không phải là người bên mình. Chỉ thấy những đại hán này đều mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mấy trăm người đều mặc giống nhau, trông rất hoành tráng, mắt ai cũng trợ tròn, lấp lánh sáng trong bóng đêm, mấy người trước giờ chưa thấy ai ăn mặc như vậy, nhịn không được liền hỏi: "Các người là ai?"
Không ai trả lời họ, mấy trăm người giống lên giống như thủy triều ập tới, hơn chục người lập tức bị bao trùm bên trong, không quá năm giây, đám người lại lùi lại, đứng nguyên chỗ cũ, giống như là không hề động. Chỉ là trên đất có thêm năm cỗ thi thể toàn thân đầy vết chém.
Lúc Hà Thành dẫn quân ra thì vừa hay thấy một màn này, hơn chục người lưu lại, ngay cả phản kháng cũng không có, vô thanh vô tức bị làm thịt, đơn giản đến hãi nhân. Hắn đưa mắt lên nhìn, cả một đám người mặt kiểu quần áo Tôn Trung Sơn màu đen, giống như là dung hợp với bóng đêm. Chính giữa đám người có một tên trẻ tuổi đang đứng, chỉ có trên mặt hắn là không che khăn, tướng mạo bình phàm, nhưng mắt lại rất sắc bén, bên trong có lưu quang nhấp nháy, ánh mắt giống như là một mũi đao rạch lên mặt Hà Thành, trong lòng hắn lạnh toát, bất giác cúi đầu xuống, còn chưa khai chiến, khí thế của mình đã thua người ta một bậc, hắn hận không được vả cho mình một cái, ngẩng mặt lên không chút sợ hãi hỏi tên trẻ tuổi ở trước mắt: "Mày là ai?" Người trẻ tuổi gật gật đầu, thàm khen không tồi, Hà Thành quả thật là hạng khá. Hắn cười một tiếng, nói: "Tạ Văn Đông?"
"Hả!"Hà Thành hít một hơi lạnh, thì ra người thành niên này chính là Tạ Văn Đông. Bất kể bình thường hắn nghĩ như thế nào, nói nào là Tạ Văn Đông chỉ là hạng ngu ngốc, nhưng khi thực sự nhìn thấy Tạ Văn Đông thì bản thân lại có chút sợ hãi. Đây chính là bá chủ một phương, lãnh đạo tối cao của Bắc Hồng môn, Hà Thành trong lòng không khỏi run rẩy! Một lát sau hắn mới hỏi: "Mày đã cho người mai phục ở đây?"
Tạ Văn Đông mặt híp lại, nói: "Không sai! Đã mai phục để đợi mày, có điều, mày biết thì đã muộn rồi?" Nói xong, hắn dừng lại một chút, nói gằn từng chữ: "Hôm nay, đừng ai hòng rời khỏi đây!" Ngưữ điệu của hắn bình tĩnh dị thường, nhưng lọt vào tai Hà Thành lại đổi vị, thân hình run bắn, nhìn thủ hạ của mình rồi lại nhìn đám người bao vây bên ngoài, trong lòng cân nhắc xem mình có cơ hội phá vây hay không.
Tạ Văn Đông không cho hắn suy nghĩ, người lùi ra sau nửa bước, phất tay nói: "Lên! Bắt lấy Hà Thành, bất kể sống chết!" Vừa dứt lời, mấy trăm người xách đao xông lên, cùng thủ hạ của Hà Thành chém giết. Hà Thành cũng liều mạng, hắn không tìm người khác, xách đao lao về phía Tạ Văn Đông, không ngờ lại không có ai ngăn cản hắn, hắn bước mấy bước tới trước mặt Tạ Văn Đông, trong lòng đang thấy kỳ quái thì đột nhiên bên cạnh có một đao chém ra, đao này rất nhanh, mang theo tiếng gió, chém thẳng vào chỗ yếu hại của hắn. May mà Hà Thành xuất thân thì chém giết, thân thủ linh hoạt, phản ứng thần tốc, giơ đao lên đỡ, "keng" một tiếng, hoa lửa nổ ra, Hà Thành chỉ cảm thấy cánh tay rê rần, cương đao suýt nữa thì tuột khỏi tay. Hắn lui liền mấy bước mới đứng vững lại được, ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước mặt hắn là một đại hán, thân hình thon dài, tướng mạo thanh tú, mặt mang theo nụ cười, đang nhìn mình. Hà Thành tức giận nói: "Mày là ai?"
Người đó cười khêẽ, nói: "Mộc Tử!" "Mộc Tử?" Hà Thành nhướn mày, cười lạnh nói: "Danh hiệu rắm chó!" Mộc Tử cười nói: "Chỉ bằng câu này của mày, mày đã đáng chết rồi!" Nói xong, hắn lao lên trước, chỉ hai bước đã xông tới trước mặt Hà Thành, chém một đao. Đao này khiến Hà Thành giật nảy mình, sao đối phương nói đánh là đánh vậy! Hắn vội vàng lách người né tránh, rồi đại chiến với Mộc Tử. Tạ Văn Đông ở bên cạnh theo dõi, thấy rằng Hà Thành không phải là đối thủ của Mộc Tử, quay sang nhìn về phía đoàn người đang hỗn chiến, ánh đao huyết ảnh, chiến đấu kịch liệt vô cùng, một lát sau, số người tử thương không dưới một trăm. Nếu không phải là vết thương cũ chưa khỏi hẳn, e rằng hắn cũng đã xông lên rồi.
Điện thoại của Tạ Văn Đông trước sau vẫn không yên lặng, Huyết Sát thỉnh thoảng lại hồi báo, chủ lực Nam Hồng môn còn cách sơn trang hai mươi dặm, năm dặm... Hắn gật đầu, phất tay hét lớn: "Rút!" Quân lệnh như núi, mấy trăm người này tách khỏi đối thủ của mình, nháy mắt đã lui lại. Thủ hạ của Hà Thành cảm thấy kỳ quái, đối phương rõ ràng đang chiếm ưu thế, vì sao lại rút lui? Bọn họ trong lòng không hiểu, chỉ thấy trong bóng tối lại có mấy trăm người xông ra, cách ăn mặc cũng giống như đám trước, sau khi xông ra thì không nói nhiều lời, xông lên giết luôn. Trận chiến vừa rồi đã phí không ít thể lực, số người tử thương cũng không ít, lúc này đối phương lại có một toán quân sức lực đầy đủ xông ra chém giết, thủ hạ của Hà Thành chống đỡ không nổi, dần dần lui vào trong nhà. Bọn họ đi rồi, nhưng để lại một mình Hà Thành ở bên ngoài, hắn bị Mộc Tử đánh cho chỉ biết chống đỡ, không dám có nửa điểm phân tâm, cho dù như vậy cũng vẫn rất chật vật. Mộc Tử lại bổ thêm một đao, Hà Thành không thể tránh, cắn răng vung đao đón đỡ, nhưng đây là hư chiêu, phía dưới Mộc Tử đột nhiên tung ra một cước, đá trúng bụng dưới của hắn, Hà Thành "ối" một tiếng, bay ra sau.
Hắn nằm trên mặt đất, cả nửa ngày sau cũng không bò dậy nổi, bụng giống như bị xe lửa phi qua, nội tạng co lại thành một khối. Hắn hét lớn: "Mau cứu tao?" Mộc Tử cười nhạt tiến lên trước, nói: "Sẽ không có ai cứu mày đâu!" Hà Thành nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là người mặt kiểu áo Tôn Trung Sơn, thủ hạ của mình thì chẳng còn ai. Lúc này hắn có chút choáng váng, nhìn thanh đao trong tay Mộc Tử, run giọng hỏi: "Mày muốn gì?" Mộc Tử vung vẩy thanh đao, cười nói: "Giết mày!"
"Đừng... đừng," Hà Thành thân thể co lại, chỉ sợ hắn chém ra một đao. Mộc Tử nhổ nước bọt, lau mồ hôi trên mặt, lạnh lùng nói: "Giết mày chỉ tổ làm bẩn đao của tao?" Nói xong, xoay người bước về phía Tạ Văn Đông. Hà Thành biến sắc, hắn tại Nam Hồng môn thân phận không thấp, là chủ của một đường, đã bao giờ bị người ta làm nhục như vậy đâu, hắn cắn chặt răng, móc súng thì trong ngực ra, nhắm vào Mộc Tử chuẩn bị nổ súng. Đúng lúc này, hàn quang chợt lóe, Hà Thành cảm thấy cổ tay đau nhói, súng đã tuột khỏi tay bay mất.
Không cần hỏi, một đao này chính là do Tạ Văn Đông tung ra, Mộc Tử không phát hiện Hà Thành bắn lén, nhưng động tác nhỏ này không thoát khỏi mắt Tạ Văn Đông. Mộc Tử thấy trước mắt kim quang chợt lóe, hắn chỉ biết là bất hảo, quay lại nhìn thì thấy cổ tay Hà Thành đaẫm máu, cách đó không xa còn có một khẩu súng đã mở chốt bảo hiểm, không cần hỏi hắn của hiểu ra tất cả, quay sang nhìn Tạ Văn Đông, mặt đỏ lên, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất. Tạ Văn Đông cười ha ha, nói: "Đây là bài học cho mày đấy, khi đối địch không thể cho hắn một cơ hội nào."
Mộc Tử gật đầu thụ giáo, nhìn về phía Hà Thành, mày nhướn cao, bước lên chuẩn bị kết liễu hắn. Tạ Văn Đông khoát tay cản lại, nói: "Không được, bất kể thế nào thì hắn cũng là đường chủ một phương, có lẽ sau này còn có chỗ dùng!" Mộc Tử hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ dù không giết mày thì cũng không cho mày được thoải mái, hắn nhấc chân lên, đá vào giữa cái đầu bóng loáng của Hà Thành, Hà Thành không kịp rên lên tiếng nào đã ngất xỉu. Hắn ngất rồi, thủ hạ của hắn cũng khổ sở chống đỡ, hai trăm quân tinh nhuệ giờ chỉ còn lại không tới năm mươi người có thể động thủ. Không biết là ai nghĩ ra chủ ý, chạy lên lầu bắt mấy tù binh ở trên phòng giải trí xuống, dí đao lên cổ họ, hét lớn: "Lui hết ra ngoài cho tao, nếu không bọn tao sẽ giết hết những người này! Lùi ra!"Đệ tử Bắc Hồng môn thấy vậy liền cả kinh, không tiến lên nữa, quay đầu nhìn về Tạ Văn Đông đợi chỉ thị của lão đại.
Tạ Văn Đông cười cười, phất tay bảo mọi người lui xuống, nói: "Tao đã nói rồi, chúng mày đừng ai hòng rời được khỏi đây, lời tao nói trước giờ luôn làm được."
Mọi người to gaan hét lớn: "Mày nếu dám động thủ tao sẽ giết những người này, cùng lắm thì tất cả cùng chết." Tạ Văn Đông lắc đầu, lạnh lùng nói: "Bọn họ sẽ không chết, người chết là chúng mày." Đang nói thì phía sau vang lên tiếng nổ, một lát sau, có không dưới trăm chiếc xe tiến vào sơn trang, cửa xe mở ra, không rõ là những người nào từ trong xe nhảy ra, vây lấy đám người Tạ Văn Đông. Thủ hạ của Hà Thành thấy vậy tinh thần đại chấn, chủ lực của mình tới rồi, vậy còn sợ gì nữa, lần này Tạ Văn Đông chết chắc rồi.
Thế là mấy ngàn người tụ lại một chỗ, trong một tầng ngoài một tầng, Tạ Văn Đông dẫn người bao vây tàn binh của Hà Thành, còn Tiêu Phương thì dẫn người bao vây Tạ Văn Đông. Đệ tử của Bắc Hồng môn bắt đầu có chút lo lắng, nhân số của đối phương quá nhiều, đen kịt cả một mảng, e rằng gấp mấy lần bên mình, trận này đánh thế nào đây?
Tiêu Phương xuống xe, đi tới trước, lớn tiếng nói: "Tạ Văn Đông có đây không?"
Tạ Văn Đông cười cười, đi xuyên qua đám người, đứng cách Tiêu Phương mấy chục mét, híp mắt cười nhìn hắn. Tiêu Phương thấy vậy, không cần nghĩ cũng biết thanh niên ở trước mắt chính là Tạ Văn Đông. Tuy hắn rất bình phàm, nhưng cho dù là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra là hắn khác với mọi người, cũng có thể nhìn ra hắn là người lãnh đạo của mấy trăm người này. Tiêu Phương dĩ nhiên là hơn thằng ngốc, cho nên tất nhiên có thể nhìn ra, có điều hắn vẫn hỏi: "Mày là Tạ Văn Đông?"
Tạ Văn Đông cười nói: "Không sai! Chính là tao: " Tiêu Phương cũng cười, bước lên trước hai bước, trời quá tối, hắn muốn nhìn Tạ Văn Đông thật rõ, xem xem người thanh niên trong truyền thuyết rốt cuộc là trông như thế nào. Có điều hắn đã thất vọng, Tạ Văn Đông rất bình thường, duy đặc biết là đôi mắt phượng dài và nhỏ. Mắt người sao có thể sáng như vậy! Tiêu Phương trong lòng thầm than một tiếng, cười nói: "Mày giống như là chẳng sợ gì cả?"
Tạ Văn Đông nhướn mày, cười hỏi: "Tao sợ cái gì?"
Tiêu Phương chỉ về phía sau, nói: "Chỗ này tổng cộng có hai ngàn một trăm năm mươi nhăm người, tao thấy thủ hạ của mày không tới tám trăm." Tạ Văn Đông gật đầu nói: "Đúng là không tới tám trăm. Vốn là tới, có điều trải qua trận chiến vừa rồi, hiện tại đã không còn tới tám trăm." Tiêu Phương nói: "Mày tuy làm bị thương Hà Thành, nhưng tám trăm người có nói gì đi chăng nữa cũng không đánh lại được hai ngàn người." Tạ Văn Đông lại gật đầu, nói: "Nhất định là đánh không lại." Đệ tử của Bắc Hồng môn nghe vậy suýt chút nữa thì bật cười vì tức giận, thầm nghĩcho dù là rõ ràng rồi nhưng đại ca cũng không cần phải nói thực ra vậy chứ, thế thì mất hết cả nhuệ khí bên mình! Tiêu Phương nghiêm mặt, hỏi: "Vậy sao mày còn cười?" Tạ Văn Đông híp mắt, hạ thấp giọng, kỳ thực giống nói chẳng thấp đi chút nào, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy. Hắn nói: "Kỳ thực tao có viện quân, cho nên tao không lo lắng chút nào, hơn nữa hai ngàn người mày dẫn tới cũng không có mấy người chạy thoát được đâu."
"Viện quân?" Câu này của Tạ Văn Đông không chỉ khiến Tiêu Phương ngây người, ngay cả đệ tử của Bắc Hồng môn cũng vậy, trong lòng lấy làm lạ, bên mình có viện quân từ lúc nào vậy, sao không biết là có chuyện này nhỉ. Tiêu Phương nhìn Tạ Văn Đông một hồi lâu, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra lời hắn nói là thật hay giả, có điều, ngươi trên mặt hắn vĩnh viễn sẽ không tìm ra thứ mà ngươi muốn biết. Một khuôn mặt, một biểu tình, hai mắt sâu như đầm nước, bình tĩnh không gợn sống, Tiêu Phương thở dài. Ánh mắt rời khỏi mặt Tạ Văn Đông, nhìn vào những người ở đằng sau hắn, một lát sau, hắn cười nói: "Mày lừa tao! Mày căn bản không có viện quân?"
Tạ Văn Đông bất lực nói: "Mày không tin thì tao cũng đành chịu, có điều chúng ta có thể đánh cuộc, viện quân không quá mười phút nữa sẽ tới."
Tiêu Phương ngẩng mặt lên cười, nói: "Mày đang kéo dài thời gian phải không?" Tạ Văn Đông thành thật nói: "Đúng là có ý này." Tiêu Phương hít một hơi lạnh, Tạ Văn Đông càng nói thật, hắn càng thấy đối phương sâu không thể đoán, càng không dám tùy tiện phát động tấn công.Sự tự tin của Tạ Văn Đông khiến hắn khó xử, có điều, hắn vừa hay đã trúng kế của Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông nói không sai, hiện tại hắn đúng là đang kéo dài thời gian, nếu như thật sự phải lập tức động thủ, sự tổn thất của Bắc Hồng môn sợ rằng sẽ rất lớn. Có điều Tiêu Phương trong lòng có cố kỵ, không dám tùy tiện hạ lệnh. Hai người tao nhìn mày, mày nhìn tao, đệ tử hai bên thấy vậy, thầm nghĩ, trận này đánh hay thật, không cần động thủ, dùng ánh mắt sát thương đối phương, vậy thì nhìn đi. Được rồi, chủ soái của hai bên nhìn chằm chằm vào đối phương, đệ tử của song phương của mắt to trừng mắt nhỏ, dẫu sao thì không trừng mắt nhìn đối phương thì mình cũng chẳng biết làm gì.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
43 chương
80 chương
12 chương
77 chương
41 chương
501 chương
31 chương