Bại hoại
Chương 187
Tạ Văn Đông tới Nam Kinh rất bí mật, Tiêu Phương lúc ban đầu còn không biết, về sau hắn cảm thấy kỳ lạ, theo tác phong nhất quán của Linh Mẫn thì ả không thể không có động tĩnh gì, ả càng không thể không nghĩ tới kế sách đánh lén đại bản doanh của mình, nhưng hiện tại bày ra trước mắt, người âm thầm mai phục từ sáng đến tối vẫn không nhìn thấy nửa bóng người của Bắc Hồng môn, càng đừng nói tới đại đội nhân mã tới đánh lén. Tiêu Phương có tới trăm ngàn thắc mắc không có lời giải, lại phái tới nhân thủ đi điều tra, xem xem Linh Mẫn rốt cuộc là đang làm gì. Về sau thám tử hồi báo, nói rằng Tạ Văn Đông hiện đang ở trong cứ điểm của Bắc Hồng môn. Hà Thành nghe xong cười lạnh lùng, không có cảm giác gì, ngược làm còn thêm vui mừng, trong lòng thầm nghĩ lần này tốt rồi, đại ca của Bắc Hồng môn đích thân tới đây, nếu có thể bắt được hắn, vậy thì mình càng thêm uy phong trước mặt Hướng lão đại. Hắn không nhịn được mà gật đầu liên tục, mặt mày hớn hở, nói: "Tới rồi thì tốt, tới rồi thì tốt!"
Nhưng Tiêu Phương lại không nghĩ vậy, vừa nghe thấy Tạ Văn Đông đã tới, hắn liền hít một hơi lạnh. Người có danh như cây có bóng, Tạ Văn Đông là hạng người gì, hắn đã điều tra rất kỹ càng, trong lòng thập phần liễu giải, cách đánh giá xảo quyệt gian trá dùng trên người Tạ Văn Đông đều không hợp. Hắn quay sang nhìn, thấy Hà Thành đang cười ngây ngô, Tiêu Phương tức giận đến nỗi chỉ muốn táng cho hắn một búa, Tạ Văn Đông tới thì có gì đáng cười như vậy đâu?
Hà Thành đầu trọc cũng không phải là đồ ngốc, nhìn ra sắc mặt Tiêu Phương không đúng, nói ngay: "Tiêu huynh, Tạ Văn Đông tới là chuyện tốt mà!" Tiêu Phương cười xòa một tiếng, nhìn hắn hỏi: "Chuyện tốt? Anh nói xem xem có gì tốt?" Hà Thành há to miệng, cười nói: "Tạ Văn Đông này tuy chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, nhưng thân phận lại là lão đại của Bắc Hồng môn, nghe nói..." Hắn nhìn xung quanh, mặt cười xấu, thấp giọng nói: "Nghe nói hắn đã lên giường với cháu của Kim Bằng, Kim lão đầu trọng mặt mũi, để chuyện này truyền ra ngoài thì không hay, cho nên không thể không gả cháu gái cho thằng nhóc này, thằng nhóc này nhờ thế mới từ một con gà đất biến thành phượng hoàng, trở thành cháu rể của Kim Bằng, phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, Kim lão đầu nhất định là vì tình riêng mà truyền vị trí chưởng môn đại ca cho hắn! Ài, thằng nhóc này cũng có tài thật, vừa được người lại vừa được của." Hà Thành vẻ mặt đố kỵ, thầm oán trách vì người đó sao không phải là hắn, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đại ca dựa vào quan hệ mà lên thì có triển vọng gì đâu, lúc trước không phải cũng chỉ là một thằng lưu manh ở Đông Bắc thôi sao! Lần này nếu như chúng ta tóm được hắn, Bắc Hồng môn không biết sẽ có bao nhiêu người xấu hổ mà chết đây! Ha ha!"
Hà Thành cười lớn, hưng phấn phát ra từ nội tâm, Tiêu Phương cũng cười, có điều là vì tức giận mà bật cười, hắn trong lòng thâm thở dài, không biết Hà Thành có được những tin vịt này từ đâu, Tạ Văn Đông và cháu của Kim Bằng có phát sinh quan hệ hay không thì hắn không quan tâm, hắn chỉ chú ý đến con người của Tạ Văn Đông mà thôi. Khi gã sáng lập bang hội mới chỉ là một học sinh phổ thông, mới mười mấy tuổi, nhưng vẫn có thể đứng vững, về sau lại trở thành chủ nhân của một thành phố, hoàng đế trong bóng tối, điều này là ngẫu nhiên ư? Sau này tố độ phát triển của bang hội của hắn khiến người ta phải há mồm trợn mắt, trước sau đánh bại hai đại thế lực ngoại quốc, đây là điều mà cái túi cơm có thể làm được ư? Tiêu Phương nhìn Hà Thành đang đắc ý, cũng không mắng hắn, chỉ nói: "Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ bây giờ, huynh đệ ở các cứ điểm ở nguyên chỗ đợi lệnh, dừng tất cả kế hoạch tấn công Bắc tặc, không được ra khỏi nội thành một bước!"
"Cái gì?" Hà Thành trợn trừng hai mắt, hét lớn: "Tiêu huynh, Tiêu đại thiên vương, tôi biết anh khoảng thời gian này rất mệt, có điều cũng không thể... cũng không thể hồ đồ như vậy chứ! Hiện tại thằng đại ca lưu manh của Bắc Hồng môn đã tới, nếu chúng ta không nhân cơ hội này mà bắt hắn, nói không chừng hắn sẽ chạy mất, cơ hội không thể để mất, mất rồi thì không tới nữa đâu!"
Tiêu Phương lạnh lùng nói: "Anh cho rằng Tạ Văn Đông thực sự là một cái túi cơm sao? Tôi cũng chỉ mong hắn đi sớm một chút, nhưng hắn quyết sẽ không đi đâu.Người này quỷ kế đa đoan, tùy tiện xuất động sẽ rơi vào bẫy của hắn."Hà Thành trong lòng cười lạnh, thâm nghĩ một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi thì có được bao nhiêu lợi hại chứ. Hắn bước về phía trước, nói: "Tiêu huynh, cho tôi hai trăm người, tôi này tôi sẽ đánh lén Hồng Võ sơn trang của chúng, nhất định sẽ bắt được Tạ Văn Đông mang về cho anh!"
Tiêu Phương lắc đầu, nói: "Không được, không được!" Dẫn hai trăm người đi tập kích, anh có thể bắt được Tạ Văn Đông ư, không bị người ta bắt sống là may lắm rồi đó. Lời này hắn không nói ra, dẫu sao thì tâm tư của Hà Thành cũng tốt, chỉ muốn lập công cho môn phái, hà tất phải tổn thương đến hắn.
Bất kể là Hà Thành nói thế nào, Tiêu Phương vẫn không đồng ý, khiến cho tên đầu trọc này tức đến nỗi thở phì phò, về sau không chịu nổi nữa, phất tay áo bỏ đi. Tiêu Phương không sợ Tạ Văn Đông, chỉ là muốn tìm hiểu rõ thêm về hắn, xem xem hắn có chỗ nào hơn người, dẫu sao thì những gì mình biết về Tạ Văn Đông cũng đều là nghe thủ hạ nói và đọc những tài liệu ghi chép lại chứ chưa thực sự gặp hắn.
Nam Kinh mấy ngày nay đột nhiên yên tĩnh trở lại, có điều phong vân biến ảo, nhìn thì yên ả như mặt biển, một giây sau tùy thời đều có thể nổi sóng cao vạn trượng.
Tạ Văn Đông cũng không nhàn rỗi, đợi mấy ngày vẫn thấy Tiêu Phương ám trung bất động, hắn hắn ha ha cười lớn, trong lòng biết rõ rằng đối phương đang thử mình. Hắn bất động, Tạ Văn Đông thì chuẩn bị động, ở bên dưới chọn ra ba trăm huynh đệ khá cơ linh, phân thành mấy đội, mỗi đội chỉ có chục người, mỗi ngày mấy đội này lần lượt tiến vào trong nội thành, mỗi người tìm tới địa bàn của Nam Hồng môn, bất kể là quán bar, vũ trường, hộp đêm hay là công ty hợp pháp, cứ gặp là đập, thấy người là đánh, quá trình thực hiện rất nhanh, đều không quá hai phút, không đợi đại đội nhân mã của Nam Hồng môn tới, những người này đã nhao nhao chạy về Hồng Võ sơn trang.
Ngày một ngày hai Nam Hồng môn còn chưa cảm thấy gì, nhưng Tạ Văn Đông tựa hồ như ăn phải đồ ngọt, ngày nào cũng phái người tới đánh, chưa được hai phút lại nhao nhao đào tẩu. Tiêu Phương thì còn nhịn được, nhưng Hà Thành thì đã nổi khùng, mỗi ngày đều nhận được báo cáo về tổn thất đồ đạc và nhân viên bị thương, là người phụ trách Nam Kinh, hắn phải chịu trách nhiệm trước mặt Hướng Vấn Thương, tuy lão đại không trách hắn, có điều khi nói chuyện qua điện thoại luôn cảm thấy ngữ khí của Hướng lão đại đối với mình không giống như bình thường. Mấy ngày gần đây, hắn cứ ba ngày lại xin chiến với Tiêu Phương, nhưng Tiêu Phương đều lắc đầu cự tuyệt. Tiêu Phương trong lòng cười lạnh, Tạ Văn Đông rõ ràng là đang khích mình xuất chiến, trong Hồng Võ sơn trang nhất định có mai phục, mình không thể trúng cái bẫy này được, bất kể là mày làm trò gì, tao vẫn án binh bất động, xem xem mày làm được gì nào? Hắn phái một lượng lớn thám tử ẩn núp xung quanh Hỗng Võ sơn trang, thường xuyên chú ý động tĩnh nơi đó.
Tạ Văn Đông quả thực đã bố trí mai phục ở Hồng Võ sơn trang, theo lý thì mình gây hấn như vậy thì đối phương phải sớm tìm đến cửa mới đúng, nhưng Tiêu Phương này đúng là lợi hại, nhất quyết không tới tấn công. Tạ Văn Đông lần này coi như đã gặp đối thủ rồi, hắn không buồn, ngược lại còn thấy cao hứng, giống như là chơi cờ vậy, cao thủ tất nhiền đều thích đối đầu với cao thủ, có thể gặp được nhân tài giống Tiêu Phương không phải là một chuyện dễ dàng. Qua mấy ngày nữa là ngày Quốc Khánh rồi, Tạ Văn Đông đã ra chú ý, sai người tới Nam Kinh, còn tìm gái ở những vùng phụ cận, điều kiện là phải trẻ tuổi và xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, bao ăn bao ở bao chơi, mỗi ngày còn cho thêm năm trăm tệ, gái có bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, người bên dưới không biết đại ca muốn làm gì, thời kỳ nhạy cảm thế này lại tìm gái, không phải là muốn làm trò cười sao? Có điều người ta là lão đại, người bên dưới không có sự lựa chọn nào khác, chỉ đành chiếu theo mệnh lệnh của hắn mà làm.
Thưởng lớn thì ắt có dũng phu, tiền nhiều tất có gái đẹp. Điều kiện ưu đãi như vậy, người bên dưới không cần phí nhiều sức, một ngày là tìm được hơm trăm cô em xinh đẹp trẻ tuổi. Thế là, Hồng Võ sơn trang trở thành nơi phấn diễm, con gái trang điểm dày cộp chỗ nào cũng thấy. Buổi chiều, trong sơn trang cử hành party ngoài trời, tiếng cười nói truyền ra rất xa. Huynh đệ bên dưới của Tạ Văn Đông thì chơi đùa vui vẻ, nhưng thám tử đang giấu mình trong bóng tối của Nam Hồng môn thì chịu khổ. Mũi ngửi thấy mùi thịt nướng của người ta, tai nghe thấy tiếng cười của các em gái thỉnh thoảng lại truyền tới, ai cũng thầm than số mình sao khổ thế! Một thám tử mới tới nói với hán tử ở bên cạnh: "Con bà nó, lão ca, ngửi thấy mũi thơm cái là bụng tôi đói ngay được!" Đại hán vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ thấu hiểu: "Mày lần đầu tới, chắc chưa có chuẩn bị!" Nói xong, hắn từ trong túi móc ra một gói mì ăn liền đưa cho người đó, nói: "Gặm tạm cái này đi!" "Em choáng....!"
Mấy ngày nay người của Bắc Hồng môn sống như thần tiên, ban ngày thì ra ngoài đập phá, sau đó về nghỉ ngơi. Tới tối thì ca múa tưng bừng, ăn uống linh đình, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp bồi tiếp. Cuộc sống thần tiên bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Thám tử của Nam Hồng môn thỉnh thoảng lại đem tình bào nơi đây truyền về đại bản doanh. Tiêu Phương nghe xong nhíu mày, Tạ Văn Đông này đúng là kinh người thái quá, không phải là cho rằng Tiêu Phương tao sợ mày đấy chứ! Hắn hung hăng nắm chặt quyền, sau đó lại thả lỏng tay, thầm nghĩ Tạ Văn Đông có thể lớn gan như vậy, tất nhiên đã có chuẩn bị, chính là muốn kích nộ mình, dụ mình căn câu! Hắn ha ha cười lớn, nói: "Được! Rất tốt! Tao xem xem chúng ta ai hơn ai nào!" Theo suy nghĩ của hắn, Tạ Văn Đông sẽ không kiên trì được lâu, hơn ngàn người bên hắn mỗi ngày đều phải ăn, phải uống, phải ở, những thứ này đều phải tốn tiền, mà Bắc Hồng môn tại Nam Kinh đã không còn địa bàn, càng không có nguồn thu nhập mạnh như Nam Hồng môn, không thể đòi tiền liên tục từ tổng bộ được, không lâu nữa là Tạ Văn Đông nhất định sẽ phải rút lui. Đây là những gì hắn nghĩ, nhưng Hà Thành lại không nghĩ vậy, hắn cho rằng Tạ Văn Đông căn bản chỉ là một thằng lưu manh.
Ban ngày thì phái người tới làm loạn, thấy người bên mình thì chẳng dám lộ mặt, người còn chưa tới thì bọn chúng đã chạy mất, buổi tối thì thì gọi gái tới chơi, ăn của ngon vật lạ, Tạ Văn Đông hắn cho ràng mình là thần tiên chắc. Hà Thành không nhịn được nữa, chạy tới phòng của Tiêu Phương, không thèm gõ cửa mà xông vào luôn, lớn tiếng nói: "Tiêu huynh! Tôi, muốn, xuất, chiến!" Mấy chữ sau hắn rít qua kẽ răng. Tạ Văn Đông thở dài, vừa rồi ngay cả mình cũng tức giận đến nỗi muốn xuất chiến, càng đừng nói tới Hà Thành, hắn nói: "Chúng ta cứ đợi đã! Đợi thêm mấy ngày đi!" Hà Thành trong lòng giống như bị lửa đốt, nhấc chân muốn đá bay cái bàn ở bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, dẫu sao thì Tiêu Phương cũng là thiên vương, so với mình thì cao hơn mấy cấp, không thể làm quá, hắn cắn răng, nói: "Tạ Văn Đông coi chúng ta là lũ ngốc, tôi thực sự không nhịn nổi nữa rồi! Tiêu huynh, để tôi ra đánh một trận đi, chỉ cần cho tôi một trăm người, tôi đảm bảo có thể giành được chiến thắng!" Tiêu Phương vẫn lắc đầu, Hà Thành thành thấy vậy suýt chút nữa thì đập đầu vào tường, nhưng Tạ Văn Đông không đồng ý xuất chiến thì hắn cũng đành bất lực.
Ngày thứ hai sau lễ Quốc Khánh, có thám tử tới baáo, nói là có một xe đội tiến vào Hỗng Võ sơn trang. "Xe đội?"Tiêu Phương ngây người, đây là chuyện gì vậy? Hà Thành càng không hiểu, vội vàng hỏi: "Trong xe là ai?" Thám tử lắc đầu, nói: "Bắc Hồng môn canh giữ quá nghiêm ngặt, chúng tôi không biết, có điều, những người này sau khi xuống xe chúng tôi đứng từ xa nhìn, thấy ai ai cũng tai to mặt lớn, có thể là cán bộ cao cấp trong Bắc Hồng môn!"
"Hả?" Hà Thành trong lòng kinh hãi, lại hỏi: "Bọn chúng dẫn theo bao nhiêu người?" Thám tử lắc đầu, nói: "Không ai dẫn theo thủ hả cả! Những cán bộ đó đều tới một mình." Hà Thành hít một hơi, hắn có chút hồ đồ, không biết là Tạ Văn Đông đã nghĩ ra trò gì, quay sang nhìn Tiêu Phương. Vị thiên vương này cũng mờ mịt giống như hắn, thầm nghĩ án theo chiến thế hiện tại thì Tạ Văn Đông không có lý do gì lại điều một lượng lớn cán bộ tới, mà cũng không thể không dẫn theo người như vậy! Tiêu Phương nghĩ không thông, nói với thám tử: "Mày về giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của Hồng Võ sơn trang cho tao, có tình huống gì thì lập tức báo về đây!" Thám tử dạ một tiếng rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
Hà Thành lắc đầu cười khổ: "Không biết có phải là Tạ Văn Đông ở đây vui quá nên muốn gọi cán bộ tới cùng hưởng thụ không?" Tiêu Phương nhìn Hà Thành, nói: "Hi vọng không phải!"
Buổi tối, thám tử hồi báo, trong Hồng Võ sơn trang hoa thiên tửu địa, hoang dâm vô độ, tiếng la hét, rên rỉ của nữ nhân ngay cả thám tử ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Bốp!" Hà Thành nghe xong vỗ mạnh lên bàn, đứng bật dậy, khiến cho Tiêu Phương đang uống trà ở bên cạnh giật nảy mình, suýt nữa thì đánh rơi chén trà. "Anh làm gì vậy?"
Hà Thành cúi người thi lễ, nói: "Tiêu huynh, cho tôi một toán người, tối nay tôi sẽ giết vào trong Hồng Võ sơn trang, lôi Tạ Văn Đông về gặp anh." Vừa nói xong, thấy Tiêu Phương mở miệng định nói, khiến hắn sợ đến run băn người, hắn sợ vị thiên vương này lại nói ra hai chữ không được lắm rồi, hắn vội vàng nói: "Tiêu huynh, tôi lần này xuất chiến, nếu thành công, tôi không cần công, anh cũng không cần phải ghi công lao của tôi! Nếu như thất bại, Hà Thành tôi sẽ gánh hết trách nhiệm!" "Cái này..." Tiêu Phương không ngờ Hà Thành lại nói thẳng ra như vậy, nhìn Hà Thành mặt đỏ bừng, mắt đầy tia máu, râu tóc dựng đứng, mặc dù hắn không có tóc, nếu vẫn không đáp ứng, người này e rằng sẽ phát điên mất, Tiêu Phương nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, đứng dậy nói: "Được! Tôi sẽ cấp cho anh hai trăm quân tinh nhuệ trong môn, anh làm tiên phong, trước tiên giết vào Hồng Võ sơn trang, tôi dẫn tất cả huynh đệ áp hậu, nếu anh thực sự gặp mai phục, tôi có thể ở phía sau đánh bật đối phương, tiếp ứng cho anh!"
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
43 chương
80 chương
12 chương
77 chương
41 chương
501 chương
31 chương