Bại hoại
Chương 153
Tạ Văn Đông nói: "Dùng dao của ông cắt đầu hắn xuống!" Lão Quỷ hỏi: "Vì, vì sao?"
Tạ Văn Đông nói như đã có tính toán sẵn trong lòng: "Mình cứu người thì cứ theo phương pháp của tôi mà làm." "Có quỷ mới tin lời cậu, cắt đầu hắn xuống ư? Cậu cho rằng đang cắt đầu gà chắc? Ta không làm."
Cắt đầu người đối với bất kỳ ai mà nói đều không phải là chuyện dễ dàng, Lão Quỷ tuy được gọi là lão Quỷ, nhưng hắn dẫu sao vẫn là người chứ không phải là quỷ, có cảm tình của con người. Hắn cầm chủy thủ đặt lên cổ của binh sĩ rồi đắn đo một hồi lâu vẫn không có cách nào hạ thủ, miệng không ngừng chửi rủa Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông ngẩng mặt nằm trên đất, nghiêng đầu nhìn, thở dài: "Ý, sĩ binh hình như bắt đầu cởi quần áo của các cô gái rồi." "Cậu thật đáng chết!" Lão Quỷ mắng một tiếng, không do dự nữa, lòng hạ quyết tâm, cắn chặt răng, dùng sức cắt xuống cổ binh sĩ đó. Máu còn chưa lạnh ồng ộc chảy ra từ cái cổ không đầu, Lão Quỷ cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa thì cho ra hết những gì đã ăn ngày hôm qua.
Mấy chục binh sĩ của Thiện Đông đồng minh ở lại bảo vệ không kiềm chế được dục vọng trên người, chiến tranh khiến bọn chúng trở nên điên cuồng, đàn bà có thể giúp bọn chúng phát tiết nỗi sợ hãi đối với chiến tranh ở trong cơ thể lên người những cô gái vô tội. Binh sĩ cười điên cuồng, kéo một cô nương có dung mạo xinh đẹp ra, bảy tám binh sĩ vây cô ta vào giữa, mấy chục bàn tay không ngừng sờ mó lên người cô. Cô gái đó khóc lóc rất thê lương, nhưng lọt vào tai bọn chúng lại biến thành âm thanh của tự nhiên, vô cùng mỹ diệu. Có lẽ chơi đùa đủ rồi, binh sĩ bắt đầu xé rách quần áo của cô ta , quần áo ít ỏi chỉ dưới mấy cánh tay mạnh khỏe lập tức hóa thành những mảnh vụn. Nhìn thân thể trần truồng đầy đặn của cô gái lộ ra ngoài, mấy tên đàn ông gầm lên rồi lao đến.
Lúc này một lão binh của Thiện Đông đồng minh chạy về bên này, miệng hét lớn: "Tôi đã giết chết tướng quân của địch nhân rồi! Tôi đã giết chết tướng quân của địch nhân rồi! (Tiếng Miến Điện)
"Cái gì?" binh sĩ đang đè lên người cô nương nhao nhao đứng dậy, nhìn lão binh đang chạy tới một cách kinh ngạc, cũng thấy trong tay hắn đang cầm một cái đầu người máu thịt mơ hồ. Ai ai cũng ù ù cạc cạc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Đây thực sự là đầu của tướng quân địch nhân ư, không phải hắn đã tới Bang Khang à?"
"Đúng vậy!" Lập tức những người khác cũng nói theo. Lão binh sắc mặt biến đổi, lập tức nói tiếp: "Trưởng quan bên trên tuy nói tướng quân của bên địch đã tới Bang Khang, nhưng người này lại ở trong phòng của tướng quân bọn họ, các ngươi nói xem hắn không phải là tướng quân thì là ai?"
"Vậy cũng không thể khẳng định người này chính là tướng quân của đối phương! Nói không chừng chỉ là một binh sĩ Ngõa bang bình thường thôi." Một binh sĩ nói với giọng ghen ghét.
Một người bộ dạng giống như là trưởng quan bước tới, nhìn lão binh từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi thuộc đại đội nào? Ta sao chưa từng thấy ngươi." Lão Binh ha ha cười, sau đó lại cười tiếp, nhét cái đầu người trong tay vào trong lòng trưởng quan, điên cuồng chạy về hướng xa xa, miệng thỉnh thoảng lại hét lên: "Tướng quân của địch nhân bị ta giết rồi, ta phát tài rồi! Ha ha." Lão binh là do lão Quỷ giả trang, hắn hiện tại cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, có điều, thằng ngốc này hắn nguyện ý làm, cúi đầu nhìn miếng sắt trong tay, bật cười đắc ý.
Tên trưởng quan đưa cái đầu người trong tay cho binh sĩ ở bên cạnh, nếu đây thực sự là đầu của tướng quân Tam giác vàng, quan chức cửa hắn e rằng sẽ tăng ba cấp. Nghĩ tới đây, tên trưởng quan ha ha cười lớn. Tiếng cười của hắn không kéo dài, bởi vì tiếng nổ ở ngay gần đã át đi tiếng cười của hắn. Cái đầu người đang được binh sĩ vậy xem giống như là quả hồng từ trên chòi canh ném xuống, đột nhiên nổ tung, xương đầu vỡ vụn giống như là tử đạn, cắm vào thân thể của đám binh sĩ xung quanh. Tên quân quan đó cách xa một chút, nhưng cũng bị sóng khí đẩy ngã ra, nằm trên đất, lúc lắc đầu, hét lên: "Người đó là gian tế, lão binh vừa rồi chính là gian tế!"
Tạ Văn Đông bước tới cạnh tên quân quan, nghe không hiểu hắn đang hét cái gì, nhưng hắn biết, nên khiến cho tên này ngậm miệng lại. "Bùm!" Tiếng hét của tên quân quan đó đột nhiên ngừng lại, trên đầu có thêm một cái lỗ đầy máu. Tam giác này đã trở nên hỗn loạn, không có ai chú ý trên chiến trường đột nhiên có thêm một người trẻ tuổi mặc đồ Tây. Tạ Văn Đông cầm súng, cười híp mắt đi lại rất thong dong, nhìn thấy trên đất có binh sĩ chưa bị nổ chết thì bồi thêm cho một phát. Trong mắt hắn, nhưng binh sĩ này không còn là người nữa rồi, chỉ là súc sinh điên cuồng. Người không thể mềm tay đối với súc sinh, Tạ Văn Đông càng không thể. Thấy đã xử lý được khá nhiều, hắn cười với cô gái đã sợ hãi đến ngây ngất, lúc lắc súng trong tay, tỏ ý bảo cô ta trốn đi. Sau đó bước tới cạnh cô gái xinh đẹp đang nằm trên đất, da thịt mịn màng đã bị tóm thành chỗ xanh chỗ đỏ, Tạ Văn Đông lắc đầu, thầm than đáng tiếc, cởi áo ngoài đắp lên người cô. Lúc này lão Quỷ chạy tới, thấy thi thể ngổn ngang trên mặt đất, cười hắc hắc với Tạ Văn Đông: "Không tồi, anh hùng cứu mỹ nhân!"
Tạ Văn Đông bất đắc dĩ nói: "Chỉ đáng tiếc là giúp cho người khác hoàn thành ước vọng." "Cậu biết là tốt rồi!" Lão Quỷ chạy lên trước ôm cô gái trẻ tuổi đậy, trừng mắt nói: "Cô ta là của tôi!"
Một binh sĩ Thiện Đông đột nhiên từ mặt bên chạy ra, thấy thi thể trên mặt đấy, lại có một lão binh hình như là bên mình đang ôm một cô nương, hét lớn hỏi: "Chuyện gì vậy?" Còn không đợi lão Quỷ trả lời, Tạ Văn Đông nhấc súng bắn một phát, đạn không chút sai lệch, bắn ngay chỗ mi tâm của binh sĩ. Cả lão Quỷ cũng không thể không khen ngợi: "Bắn hay lắm!" Tạ Văn Đông than: "Rùa thôi!" Lão Quỷ bật cười: "Ai mà tin được?"
Lão Quỷ rất nhanh liền tin rằng Tạ Văn Đông vừa rồi quả thật là bắn rùa. Hai người chuẩn bị đưa các cô gái trốn trong rừng cây, lúc này, một tốp binh binh sĩ Thiện Đông đã phá vỡ được phòng tuyến để tràn vào. Hai người chỉ đành để các cô gái chạy trước, còn mình thì ở lại đoạn hậu. Nhìn không dưới một trăm binh sĩ lũ lượt kéo tới, Tạ Văn Đông thầm kêu khổ, cùng Lão Quỷ vừa bắn súng vừa lui ra sau để né tránh. Súng mà hai người dùng chính là vừa nhặt được của Thiện Đông binh sĩ, AK47 thuần một màu, uy lực cực lớn, bắn ở cự ly gần, AK có thể dễ dàng một phát xuyên qua áo chống đạn. Lão Quỷ lúc này dùng súng gãi gãi đầu, vừa bắn vừa hét lên tức giận với Tạ Văn Đông: "Cậu không thể ngắm chuẩn rồi hắn bắn à? Kẻ địch có phải ở trên trời đâu."
Tạ Văn Đông trong lòng càng nóng vội hơn, hắn không phải là không muốn nhắm chuẩn, chỉ là lực giật của AK 47 thật sự quá lớn, rõ ràng hắn nhắm lên thân người, sau khi bóp cò thì đạn lại bay lên trời. Tới giờ hắn mới có chút hối hận, lúc trước vì sao không luyện cách bắn AK nhiều hơn. "Bùm!" Một viên đạn bay sượt qua da đầu Tạ Văn Đông, mấy sợi tóc rơi xuống mũi hắn Tạ Văn Đông thổi một hơi, thầm kêu hiểm qúa, chuyển súng sang tay trái, tay phải rút ra khẩu súng máy mà mình mang theo chạy nhanh về phía sau. Lão Quỷ thấy vậy vội vàng nói: "Cậu sao lại chạy?"
Không chạy mới là có bệnh đó! Tạ Văn Đông lầu bầu trong lòng, mình không phải là người của Tam giác vàng, lại không phải là thiết kiếm cường, việc gì phải bắn nhau với hơn trăm binh sĩ chính quy, mà cũng chẳng cần phải liều mạng đánh một trận vô ích. Ném lại một câu: "Ông bắn giỏi hơn, do ông chống đỡ!" Sau đó, tăng nhanh nhịp chân. Lão Quỷ chửi rủa một câu, nhìn Tạ Văn Đông chạy đã xa, lại nhìn quân đội đang tiến lại gần, kêu lên một tiếng rồi đuổi theo Tạ Văn Đông, đồng thời gào lên: "Cậu thật là không có đạo nghĩa, sao lại để tôi lại một mình!"
Trong rừng cây tối om, không có ánh trăng chiếu tới, thò tay không thấy năm ngón. Tạ Văn Đông và lão Quỷ đang trốn trong một bụi cỏ um tùm, không dám thở mạnh. Tạ Văn Đông nhỏ giọng nói: "Những cô nương đó chạy đâu rồi?" Lão Quỷ tức giận trả lời: "Lúc nào rồi mà còn lo lắng đến những điều này? Bọn họ so với chúng ta thì quen thuộc ở đây hơn nhiều, hiện tại nhất định đang trốn ở địa phương an toàn hơn của chúng ta. Cậu trước tiên suy nghĩ xem chúng ta nên thoát thân như thế nào thì tốt hơn đấy."
"Thoát thân?" Tạ Văn Đông nói: "Nếu muốn thoát thân thì có hai biện pháp, một là trực tiếp xông ra, phối hợp với bộ đội tàn dư của các người, cách này có hi vọng để sống sót." Lão Quỷ lắc đầu nói: "Tôi sợ chưa xông ra khỏi rừng rậm đã biến thành tổ ông rồi! Biện pháp thứ hai là gì?" Tạ Văn Đông nói: "Đợi. Ở đây đợi viện quân của các ông."
"Đợi viện quân?" Lão Quỷ tức giận nói: "Con mẹ nó, đúng là chủ ý hay!"
Trong rừng rậm truyền ra tiếng bước chân, còn có tiếng súng lác đác. Lão Quỷ than: "Địch nhân tìm tới rồi, nghe tiếng thì hình như là không ít người, xem ra chúng ta không thể trốn được ở đây lâu đâu."
Tạ Văn Đông nghiêm mặt nói: "Trong rừng rậm chúng ta sẽ không chịu thiệt, hoàn cảnh tốt mịt như thế này, có nhiều người hơn nữa cũng chẳng có tác dụng quá lớn. Quan chỉ huy của bọn chúng phái người tiến vào sâm lâm chứng tỏ hắn là một tên ngu ngốc. Đúng rồi, nơi đây có khu địa lôi không?"
"Đúng!" Lão Quỷ vỗ đầu, vui mừng nói: "Tôi sao lại quên mất địa lôi nhỉ. Hai người chúng ta dẫn chúng tới khu địa lôi đi, bà mẹ nó, có bao nhiêu người thì để bọn chúng bay bấy nhiêu người! Cậu luôn nghĩ ra những chủ ý hay!" Tạ Văn Đông cười nói: "Bọn chúng bay bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là đừng có nổ bay tôi."
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, quân hài giẫm lên cỏ phát ra tiếng lẹp bẹp, mũi phát ra tiếng thở phì phò cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tạ Văn Đông ra hiệu cho lão Quỷ, chuẩn bị động thủ. Lão Quỷ lòng bàn tay đẫm mồ hôi, khẽ lau lên áo, rút ra ngọc Phật đeo trên cổ, lầm bầm khấn cầu Phật tổ bảo vệ. Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, hắn không tin trên thế giới này có Phật tổ, nếu không dạng người như lão Quỷ sớm đã bị Phật tổ đập chết cả trăm lần rồi, chứ đừng nói là bảo vệ hắn. Thấy lão Quỷ thu Ngọc phật lại, Tạ Văn Đông cầm súng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Tin Phật thì không bằng tin vào chính mình!" Đồng thời vào lúc nói, nhắm chuẩn một binh sĩ ở gần nhất rồi bóp cò. Lão Quỷ thì không dám sơ xuất, hét lớn một tiếng, bắn quét về phía địch nhân như điên cuồng.
Hai người xuất hiện quá đột ngột, lại nhảy ra từ phía hông của quân đồng minh Thiện Đông, mấy binh sĩ đi trước còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị mấy viên đạn xuyên qua, lập tức có bảy tám người ngã xuống. Rừng rậm ảm đạm không có ánh sáng, tiếng súng vang liên tục, binh sĩ phía sau cho rằng đã trúng mai phục, hét lớn rồi bắn loạn về bốn phía. Người dẫn đầu quân Thiện Đông đồng minh là một thiếu tá hơn ba mươi tuổi, tòng quân hơn chục năm nên có kinh nghiệm phong phú, nghe ra nhân số của địch nhân không nhiều, rống lên một tiếng để ổn định bộ hạ của mình, dẫn đầu tiến lên trước. Trên đất ngoại trừ bảy tám thi thể nằm xuống ra, nào còn có lấy nửa bóng người. Thiếu tá rút súng bắn đạn sáng từ hông của một thuộc hạ bên cạnh ra bắn lên trời, một luồng ánh sáng vàng chầm chậm bay lên, rồi nổ tung trên bầu trời rừng rậm. Giống như trên bầu trời đột nhiên xuất hiện thêm một ánh mặt trời màu sáng trắng chói mắt, trong rừng rậm tối om vụt sáng lên, hắn cúi đầu nhìn xác đạn do hai người bọn Tạ Văn Đông lưu lại rồi cầm lên nhìn sau đó hét lên với binh sĩ ở bên cạnh: "Kẻ địch chỉ có hai người, chúng mày sợ hãi cái gì? Đuổi theo và bắt lấy chúng cho tao, tao muốn dùng súng bắn vỡ sọ chúng!"
Thiếu tá dường như rất có uy tín với đám binh sĩ, bọn chúng không chút hoài nghi lời nói của hắn, tinh thần trở nên phấn chấn, án theo phương hướng mà thiếu tá chỉ, vừa bắn vừa đuổi theo.
Hai người bọn Tạ Văn Đông và lão Quỷ đầu đầy mồ hôi, toàn lực chạy về phía trước, phía sau thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng giống như roi da quất lên lưng bọn họ, thân thể không còn khí lực đột nhiên như lại đầy sức sống, cho dù là như vậy, hai người vẫn cảm thấy có chút quá sức. Tạ Văn Đông vừa chạy vừa thở hổn hển: "Tôi nói này Quỷ huynh, vẫn chưa đến khu địa lôi mà anh nói à?"
Lão Quỷ cũng thở hổn hển, cảm thấy phổi mình như sắp rách toạc, dừng lại hít lấy một cỗ không khí, nhìn quanh một vòng nói: "Nơi này tối quá, cảm giác là sắp tới rồi!"
"Cảm giác cái gì mà cảm giác?" Tạ Văn Đông đang chạy ở phía trước cũng dừng lại, quay đầu nói: "Nếu cảm giác của anh không đúng, vậy chẳng phải người đầu tiên bị nổ bay chính là tôi sao?"
Lão Quỷ áy náy nói: "Vị trí của khu địa lôi tôi vốn không quen thuộc lắm, lại thêm trời quá tối, nếu không chạy tới gần thì tôi thực sự là không phân biệt nổi." Tạ Văn Đông trừng mắt, tóm lấy áo của Lão Quỷ kéo về phía trước, nói: "Đã vậy thì ông chạy trước đi, cho dù có bị nổ chết cũng chẳng ai thương tiếc, bởi vì ông là đồ ngốc." Lão Quỷ dắt Tạ Văn Đông rẽ bên này rồi lại vòng bên kia, chính vào lúc Tạ Văn Đông ngay cả Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không phân biệt ra thì Lão Quỷ hưng phấn chỉ về phía trước, hét lên: "Tới rồi, chính là nơi này."
Tạ Văn Đông nghi hoặc nhìn hắn nói: "Ông không nhớ nhầm chứ?" Lão Quỷ cười nói: "Tôi có lẽ có thể nhớ nhầm, nhưng cái này thì không sai đâu." Nói xong, Lão Quỷ chạy tới một cái cây bên trên khắc hình chữ thập. Tạ Văn Đông bước tới gần nhìn kỹ, quả nhiên vỏ cây có vết tích hình chữ thập, bên dưới hình chữ thập còn có một dấu tròn to bằng đầu ngón tay, Tạ Văn Đông hỏi: "Đây là cái gì?"
Lão Quỷ cười một tiếng: "Khu địa lôi cấp 1".
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
8 chương
54 chương
15 chương
87 chương