Bại hoại
Chương 119
Qua hơn mười phút, thịt dê lủi ba người yêu cầu đã được đưa lên. Ngồi bên cạnh đường lớn uống rượu, ăn thịt quay, có một phong vị khác.
Tạ Văn Đông nói với Đông Tâm Lôi chuyện định tới thành phố T, người kia ngược lại rất cao hứng, vui vẻ ra mặt nói: “Tốt! Đúng lúc tôi lâu rồi chưa có về nhà xem thế nào. Ha ha! Đã mấy tháng rồi chưa gặp lão gia tử, trong lòng thật đúng là nhớ quá đi mất!”
Đông Tâm Lôi có thể nói là do một tay Kim Bằng bồi dưỡng, cảm tình sâu đậm tự nhiên không cần nói nhiều. Tạ Văn Đông trong lòng có chút áy náy, lão Lôi vốn đi theo Kim lão gia tử, sau khi gặp mình thì đột nhiên được phái tới nơi này hỗ trợ, cho dù điều kiện về phương diện cảnh tình nói sao cũng không thể so sánh với Hồng môn, thầm than một tiếng, không nói gì.
Lúc này, cửa xe bánh mì lại được mở ra, đi xuống là một khuôn mặt mới, đi tới chỗ quán cơm của Tạ Văn Đông. Người nọ đi tới một cái bàn bên cạnh các đám người Tạ Văn Đông không xa, lớn giọng hét to: “Ông chủ, mang cho tôi bốn chai bia.”
Nghe khẩu âm người nọ có chút giọng miền nam, Đông Tâm Lôi trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn qua. Đúng lúc người nọ nhìn loạn mọi nơi, ánh mắt cùng Đông Tâm Lôi đối nhau. Hai người đồng thời ngẩn ra, sắc mặt đại biến. Nhưng không ai nói gì, không hẹn mà cùng đồng thời sờ tay vào trong ngực.
Tạ Văn Đông nhận thấy dị trạng của Đông Tâm Lôi, nhưng hắn nhanh chí không lập tức hành động, đầu nghiêng một chút, thấy ra một tay người kia đưa vòng trong ngực. Người kia ánh mắt lộ ra sát khí, đồng thời còn kèm theo một chút ngoài ý muốn, trực giác nói cho Tạ Văn Đông biết đây là địch nhân. Nháy mắt cánh báo Văn Tư, trong giây lát cầm lấy chai bia trên bàn ném về phía người xa lạ.
Lực chú ý của người nọ đặt lên trên người Đông Tâm Lôi, thấy một bóng đen trước mặt chợt lóe, thân thể theo phản xạ né sang một bên. Tạ Văn Đông không ném cái chai vào đầu đối phương, nhưng nén vào bên vai cánh tay hắn đang đưa vào trong ngực.
“Bốp!” Chai bia bị đạp vỡ tan tành, thân thể người nọ rung mạnh một chút, tay cầm súng không có lực liền buông ra. Một khẩu súng lục đen xì rơi xuống mặt đất. Đông Tâm Lôi thừa dịp đối phương có chút choáng váng, tiến lên hung ác đá một phát vào bụng hắn, đồng thời rút súng trong ngực ra dí vào đầu người kia, ánh mắt lãnh tuấn nói: “Vương Uy, đã lâu không gặp!”
“Ta đi con mẹ ngươi!” Người nọ cắn răng một cái, tiện tay ném cái bàn ở bênh cạnh vào Đông Thâm Lôi và Tạ Văn Đông, thừa dịp hai người tránh né thân thể phi ra mép đường cạnh xe bánh mì chạy trốn.
Chủ ý của Vương Uy không sai, tránh được Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi, nhưng hắn đã quên mất Văn Tư cách mình không xa. Thấy hắn muốn chạy, Văn Tư mặc dù không biết hắn là ai, nhưng có thể khiến Đông Tâm Lôi rút súng ở nơi sầm uất, người này nhất định là không đơn giản. Văn Tử phản ứng cực nhanh, khi thấy Vương Uy lủi qua bên cạnh mình, nhanh chóng đứng lên, nắm lấy cái ghế ở phía sau ném vào mặt Vương Uy. Vương Uy nằm mơ cũng không nghĩ ra kẻ nhìn nhu nhược như một cô gái lại hung ác độc địa như vậy, hú lên quái dị, cúi người lăn qua một bên.
Tranh thủ thời gian quý giá do Văn Tư đánh lén. Không đợi Vương Uy đứng dậy, Đông Tâm Lôi lách qua hai cái bàn, tiến lên bắn liên tiếp hai phát súng.
“Bằng bằng!” Hai tiếng súng vang lên, trên đầu Vương Uy trong nháy mắt có thêm hai lỗ thủng. Rên cũng không rên nổi một tiếng ngã khụy trên mặt đất. Tất cả phát sinh quá nhanh, ngay cả Tạ Văn Đông cũng giống như hai vị hòa thượng không sờ thấy tóc, hồ đồ giúp lão Lôi giết người. Tiếng súng khiến cho quần chúng xung quanh chú ý, đều nhìn thấy, thấy có một người vẻ mặt đầy máu quỳ rạp trên mặt đất quát to một tiếng, nhao nhao phân tán ra bốn phía chạy trốn.
Nhìn thi thể của Vương Uy, Tạ Văn Đông có chút sững sờ, không đợi hắn phản ứng nhiều, bị Đông Tâm Lôi đẩy ngã xuống dưới bàn. Sau đó, chính là một tràng tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Cửa xe bánh mì ở bên đường không biết từ lúc nào đã mở ra, bên trong chĩa ra các loại súng ống khác nhau nhất tề bắn về phía Tạ Văn Đông. Đông Tâm Lôi phản ứng nhanh, đẩy ngã Tạ Văn Đông. Mà tốc độ của Văn Tư cũng không chậm, lắc mình cũng đã tới đằng sau chạy hoa, nhanh chóng rút súng lục ra chuẩn bị bắn trả.
Tạ Văn Đông trốn ở phía sau bàn bị bắn cho không dám thò đầu ra, vội hỏi: “Lão Lôi. Những người này là ai? Vì sao muốn giết bọn họ?”
Mắt Đông Tâm Lôi lộ ra hàn quang nói: “Bọn họ là Nam Hồng môn, đến đây khả năng không có chuyện tốt. Ngươi tôi vừa giết là Vương Uy, pháo thủ của Nam Hông môn, trước đây đã gặp qua…”
Tạ Văn Đông cắt đứt lời hắn nói, hiểu rõ nói: “Ta biết rồi! Nếu là Nam Hồng môn, đến nơi này chính là vì Dung Dung!” Nói xong, Tạ Văn Đông rút khẩu lục bạc bên hông ra, trong lòng như lửa đốt, dùng thân nhân để uy hiếp người khác là việc hắn ghét nhất, tuy rằng bình thường chính hắn cũng làm như vậy! Cả giận nói: “Hôm nay hãy để bọn chúng đến mà không có về!”
Trốn ở sau bàn như vậy không phải là biện pháp! Tạ Văn Đông ra hiệu cho Đông Tâm Lôi, người kia hiểu ý gật đầu. Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, dùng đầu đẩy cái bàn ra bên ngoài. Cái bàn bay lên che mất tầm nhìn của mấy người trong xe bánh mì, ngay sau đó hai người Tạ Văn Đông không đợi cái bàn rơi xuống đất, nổ súng về phía xe bánh mì. Chờ khi cái bàn sắp sửa rơi xuống đất, hai người phi thân lẻn đến đằng sau một khóm hoa ở cùng một chỗ với Văn Tư.
Hai người vừa mới vọt đến sau bồn hoa, tiếng súng lần thứ hai lại vang lên, đạn liên tục bay qua đỉnh đầu ba người, bắn vào nền xi-măng xung quanh bồn hoa, bùn đất tung tóe văng lên đầu ba người. Tạ Văn Đông cười khổ nói: “Tôi nghĩ không làm gì thì một lúc nữa tình huống so với bây giờ càng không xong!”
Mặt Đông Tâm Lôi lộ ra vẻ khó khăn nói: “Anh Đông, xin lỗi! Vừa nãy tôi xúc động quá.”
Tạ Văn Đông thấy bộ dạng của Đông Tâm Lôi khi gặp mặt Vương Uy, là có thể nghĩ ra quan hệ của Hồng môn hai bên nam bắc chuyển biến xấu đến mức nào, huống hồ đối phương này này dự định đến là để bắt cóc Kim Dung uy hiếp lão gia tử. Tạ Văn Đông rút băng đạn kiểm tra đạn bên trong, lắc đầu nói: “Không cần xin lỗi. nếu như là tôi tôi cũng sẽ làm như vậy. Hiện giờ việc chúng ta cần suy nghĩ là làm sao để thoát thân, không để cho đối phương đắc thủ!” Tạ Văn Đông quay đầu nói với Văn Tư: “Gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát tới đối với chúng ta rất có lợi.”
Văn Tư nghe xong ngẩn ra, xã hội đen báo cảnh sát? ? Âm thầm lắc đầu, nhưng vẫn nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi ‘ 110’.
Người trên xe bánh mì không định dễ dàng buông tha cho đám người Tạ Văn Đông, thấy bắn không được đối phương, trong xe nhảy ra bốn gã đại hán, đi tới chỗ bồn hoa của ba người Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông nghe thấy có tiếng bước chân đã biết vừa tới gần, nhưng bị ép không thể ngẩng đầu lên, không nhìn rõ có bao nhiều người, nhỏ giọng nói: “Người của đối phương qua đây, kiểu này thì hỏng bét. Tôi đi thu hút sự chú ý của đối phương, lão Lôi đối phó người trong xe, Tiểu Tư đối phó người xuống xe!” Nói xong, không đợi hai người kia nói gì, hít một hơi thật sâu, hai chân âm thầm dùng lực mạnh mẽ, thân thể nghiêng đi bắn ra bên ngoài, ở trên không trung hắn thấy rõ đối phương có bốn người.
Hành động đột ngột của Tạ Văn Đông khiến cho mấy người của Nam Hồng môn cả kinh, dường như đồng thời nổ súng bắn về phía Tạ Văn Đông vừa hạ xuống. Tạ Văn Đông mượn lực quán tính lăn về phía trước, mặt đất ở phía sau đều là hố đạn. Lợi dụng khe hở khó có được, Đông Tâm Lôi và Văn Tư đứng lên, người trước cầm hai súng trong tay, họng súng liên tiếp tóe lửa, trong nháy mắt đã có hơn mười phát đạn bắn về phía xe bánh mì, bên trong nhất thời phát ra vài tiếng kêu to, tiếng súng cũng theo đó mà ngừng lại.
Văn Tư một súng đối phó với bốn gã đại hán vừa xuống xe, bốn người này phản ứng cực nhanh, thấy Đông Tâm Lôi và Văn Tư đứng dật đã biết là không ổn, đều tránh sang một bên. Để lại hai người đối phó với Văn Tư, hai người tránh đi nhầm hướng Tạ Văn Đông, đồng thời không ngừng nhả đạn.
Thân thể Tạ Văn Đông vừa dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy bụng trái dường như bị người ta cầm một cây búa đập vào, lực va chạm cực lớn khiến cơ thể hắn văng ra sau, sau đó bụng truyền đến một cơn đau đớn không thể chịu đựng được. Tạ Văn Đông kêu lên một tiếng đau đớn, biết mình trúng đạn, giơ súng trong tay lên bắn trả về phía hai người kia. Trong tám phát đạn có thừa của lục bạc có bảy phát bắn trúng vào người của kẻ vọt tới trước, tên còn lại chậm một bước mới không bị Tạ Văn Đông loạn xạ điên cuồng bắn trúng, vọt đến một bên tránh né.
Tạ Văn Đông ôm bụng đứng lên, lục bạc cầm trong tay ném về phía đại hán đang muốn nổ súng với mình. Trọng lượng của lục bạc rất nặng, hơn nữa Tạ Văn Đông lại dùng toàn lực, mang theo một đạo ánh sáng bạc đập vào trán người nọ. Đại hán ai da một tiếng, thân thể bị ép ngã ngửa về phía sau, đạn bắn ra bay sượt qua da đầu Tạ Văn Đông, khiến rụng vài sọi tóc. Tạ Văn Đông thầm hô nguy hiếm thật, không có thời gian quản bụng bị đạn bắn bị thương, bước dài một bước vọt tới trước mặt đại hán, nắm lấy cánh tay đang cầm súng của hắn, vung tay đánh ra một quyền.
Đại hán bị đánh cho liên tục lùi lại phía sau, trên đầu tràn đầy máu, đó là do bị lục bạc đập trúng. Tạ Văn Đông không để cho đối phương có cơi hội hoàn hồn, đồng thời nắm lấy cổ tay đại hán không tha, tay khác liên tục hỏi thăm cái đầu của đối phương.
Đông Tâm Lôi bắn cho mấy người trong xe bánh mì không dám thò đầu ra, Văn Tư còn đang tiếp tục bắn nhau với hai đại hán. Xa xa truyền đến tiếng còi hú to của xe cảnh sát. Ở đây dù sao cũng không phải là địa bàn của Nam Hồng môn, mặc dù trong lòng không cam chịu, cũng chỉ có ý nghĩ rút lui. Hai người giằng co với Văn Tư không muốn ham chiến, đột nhiên bắn liên tiếp vài phát súng, phóng về phía xe bánh mì. Tạ Văn Đông mắt nhìn xung quanh. Buông đại hán bị hắn đánh cho thần chí không rõ ràng, hô lớn: “Đừng để bọn chúng chạy!”
Nam Bắc Hồng môn thủy hỏa bất dung, Đông Tâm Lôi hiện giờ tuy nói là đi theo Tạ Văn Đông, nhưng khái niệm được nuôi dưỡng trong thời gian dài đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng, nào có thể để những người này dễ dàng rời khỏi.
Cẳng dài bước mau hai bước, vài bước đuổi theo đại hán chạy về phía xe bánh mì, đưa tay bắt được vào sau cổ áo hắn, cánh tay dùng lực kéo trở lại, đồng thời quát lớn: “Muốn chạy, trở lại cho tao!”
Đại hán kia hình thể tương đối cường tráng, nhưng so với Đông Tâm Lôi cao hai mét còn kém xa, bị ném ra hơn ba thước còn nặng nề rơi xuống đất. Văn Tư thừa dịp xông lên giẫm vào ngực đại hán, súng lục nhắm ngay vào đầu hắn, hét to: “Đừng nhúc nhích!”
Đông Tâm Lôi sau khi kéo ngã đại hán thấy xe bánh mì đã chuyển động mà không dừng lại, tay cầm sùng bắn một phát vào lốp xe, xe bánh mì xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào một bên đường. Lúc này xe cảnh sát đã tới gần đó, tiếng quát tháo của cảnh sát cũng có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ. Ba người bên trong xe bánh mì nhảy ra cũng không quay đầu một cái tản ra mọi phía, phân biệt tiến vào trong hai ngõ nhỏ. Tạ Văn Đông quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang chạy đến như bay, mặc dù không quan tâm đến cảnh sát, nhưng gặp phải vẫn phiền phức: “Lão Lôi, mang người kia về Thế Kỷ Mới, tôi vào Văn Tư đuổi theo những người khác!” Sau đó chỉ cho văn tư cái ngõ có một người chạy vào nói: “Đó là của cậu!” Nói xong, mặc kệ ý muốn khuyên bảo của Đông Tâm Lôi, hắn vẫn bước nhanh về phía một ngõ khác. Tạ Văn Đông lo lắng như vậy cũng có nguyên nhân, lần này không hung hăng đả kích Nam Hồng môn kiêu căng một chút thì khó bảo đảm rằng lần sau bọn họ không tới nữa, mình không thể luôn luôn đề phòng bọn họ, nếu như không cẩn thận để Nam Hồng môn thực sự đắc thủ, mình thứ nhất có lỗi với Kim Dung, thứ hai không có cách nào ăn nói với lão gia tử.
Trong ngõ đen kịt một mảng, mơ mơ hồ hồ thấy được phía trước có bóng người, Tạ Văn Đông vuốt vuốt bụng, cảm giác đau đớn vẫn mạnh mẽ không gì sánh được, âm thầm cắn răng, cổ tay chấn đông, kim đao rơi vào bàn tay, buồn bực không nên tiếng đuổi theo.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương