Bại hoại
Chương 102
Nhìn mọi người kích động, Hạt Khuê cầm súng trong tay nói: “Ồ, hình như tao quên giới thiệu, vị này chính là Yefugenni tiên sinh!” Hạt Khuê chỉ vào gã người Nga kia, nói : “Hắn chính là người Nga, là đại diệu của tập đoàn tomahawk lừng lẫy phái tới trung quốc làm đại biểu. Bây giờ chúng ta là đồng bọn, chuẩn bị thành lập một bang hội lớn nhất tại tỉnh H, chấn chỉnh là uy phong của Tứ gia nắm đó, để cho đám chính phủ không dám coi thường chúng ta, không biết các vị ai có ý muốn gia nhập?”
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ nghi hoặc, nếu thằng kia là người của tomahawk, vậy cũng chính là hậu thuẫn của mãnh hổ bang, Hạt Khuê không phải đang có mâu thuẫn với mãnh hổ bang sao, tại sao lại có liên quan.
Hạt Khuê nhìn ra nghi vấn của mọi người, cười nói: “Không cố ý giả bộ sợ hãi làm sao các người dám tới, các người suy nghĩ thật đơn giản ha ha!” Tạ Văn Đông nghe xong, cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát cho một cái, quả thật mình rất sơ sót với Hạt Khuê.
Một người đứng dậy kêu lên: “Hạt Khuê, mày muốn gì? Bây giờ liên thủ với đám người Nha, có phải muốn ăn tươi tụi tao hay không? Năm đó Tứ gia sao lại nuôi dưỡng một tên bại hoại như vậy, con đĩ mẹ mày, mày là thằng bán đứng tổ tông....”
“Đoàng...” Không chờ hắn nói xong, Hạt Khuê đã nổ súng, rồi nhẹ nhàng thổi khối trên miệng súng, thở dài nói: “Tính mạng thật ngắn ngửi, mọi người phải biết trân trọng! Cần gì phải nhất thời ra đón gió! Nói cho các người biết, hôm nay tao muốn thâu tóm tất cả, đem tất cả địa bàn mình có ra đây, đáp ứng rồi cút đi, bằng không thì đừng nghĩ còn sống mà bước ra ngoài!” Vừa nói, Hạt Khuê vừa lấy ra một văn kiện đạp mạnh lên bàn nói: “Các vị tốt nhất là ghi tên họ của mình lên cùng với chữ ký và dấu vân tay nữa, viết vài chữ rồi đi, tao tuyệt đối không làm khó dễ!”
Tỉnh H không giống với tỉnh J, tất cả các quán bar, vũ trường hộp đêm đều là do các lão đại xã hội đen quản lý, tự mình mở tự mình trông coi, không giống như tỉnh J, tất cả những thứ này do hắc bang trông coi.
Cặp mắt của Tạ Văn Đông quan sát hết tất cả những gì phát sinh, dù bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất chấn động, Hạt Khuê liên thủ với tomahawk, vậy thì cái mạng nhỏ của mình khó bảo toàn. Thù của mình và mãnh hổ bang không nhỏ, bọn họ rời khỏi tỉnh J cũng có liên quan trực tiếp đến mình, không biết có phải do Tạ Văn Đông đa tâm hay không, nhưng vẫn có cảm giác rằng ánh mắt của Yefugenni đang nhìn mình, khóe môi còn hiện một nụ cười âm hiểm.
Tạ Văn Đông làm cho mình bình tĩnh lại, yên lặng tìm kiếm cơ hội, âm thầm nháy mắt với đám người Tam Nhãn phía sau, ảm chỉ một hồi có thể động thủ. Bảy người phía sau đã chuẩn bị rất tốt, chỉ chờ mệnh lệnh của Tạ Văn Đông.
Những tên thủ hạ có vị đại ca bị Hạt Khuê bắn chết, cũng đã lao đến chổ hắn, nhưng bị hơn mười gã cao to ngăn lại. Trong tay những người này toàn đao và mã, trong nháy mắt đã chém những người này ngã xuống đất, các lão đại khác thấy vậy khiếp vía hãi hùng, vừa căm thù vừa có chút sợ hãi Hạt Khuê.
Tạ Văn Đông thấy thời cơ đã đến, đứng dậy hét lớn: “Chúng ta không thể ngồi đợi chết như vậy được, cho dù giao địa bàn cho Hạt Khuê cũng chưa chắc đã có thể sống mà đi, mọi người không cần nghe lời đường mật của hắn!”
Mọi người nghe xong trong lòng cả kinh, Tạ Văn Đông nói rất có đạo lý, Hạt Khuê đã làm đến nước nay, không có khả năng sẽ để cho mình sông rời đi, mấy lão đại đã ngo ngoe muốn động, cho dù không có vũ khí cũng ôm ý định liều mạng với Hạt Khuê.
Hạt Khuê lắc đầu cười nói: “Tạ Văn Đông, mày có biết trong những người này, tao hy vọng ai chết nhất không? Chính là mày!” Đồng thời giơ súng lên, nhắm ngay đầu của Tạ Văn Đông, Tam Nhãn phía sau phản ứng cực nhanh, thấy Hạt Khuê vừa động, biết là không tốt, vội vàng ôm lấy Tạ Văn Đông dùng sức kéo ngã xuống đất, đồng thời tránh được một viên đạn trí mạng này.
Tạ Văn Đông được Tam Nhãn ôm trốn xuống dưới bàn hội nghị, bây giờ mới cảm thấy hối hận không kịp, chính mình quá tự đại, cho nên không nghĩ Hạt Khuê và Tomahawk sẽ liên thủ với nhau, hai người đều có dã tâm thâu tóm thế lực hắc đạo tại tỉnh H! Ôi, Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, đối phương không biết có bao nhiêu người mai phục, hơn nữa lại còn gã người Nga Yefugenni gì đó đến, hôm nay thật sự là lành ít dữ nhiều rồi!
Lúc Hạt Khuê nổ súng, Thủy Kính đồng thời hất tay lên, xuất ra một cây châm, bắn thẳng đến hướng Hạt Khuê.
Hạt Khuê thấy Tạ Văn Đông tránh thoát, núp dưới bàn hội nghị, bước lại gần, đột nhiên cảm thấy cổ tay đau đớn, tiếp theo cả cánh tay tê dại không còn khống chế được, súng lục thì rơi xuống đất, cúi đầu nhìn thì thấy trên cổ tay có một cây châm, mà chổ bị đâm thì nhanh chóng đổi màu, trong lòng Hạt Khuê cả kinh, không nhịn được kêu lên: “Đây là cái gì?”
Lúc Thủy Kính ra tay, thân thể Cao Cường đã nhanh chóng lao về phía trước, bởi vì tốc độ quá nhanh, người khác còn chưa kịp phải đứng, Cao Cường đã đến trước mặt Hạt Khuê, giơ đấm lên hét: “Là bà nội của mày!”
Cao Cường đấm thật mạnh lên mặt Hạt Khuê, đối phương a một tiếng, lui lại mấy bước. Hạt Khuê cũng xuất thân từ hắc đạo, cũng không phải loại vô dụng gì, lui lại vài bước đã ổn định thân hình, quay lại thấy thủ hạ vẫn còn sững sờ, hét lớn : “Làm cái chó gì vậy? Giết hết cho tao, không chừa một ai!”
Thủ hạ nghe tiếng kêu của hắn, nhất thời tỉnh táo, có súng dùng súng, có đao dùng đao.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh đầy tiếng hét to, tiếng súng vang khắp nơi. Những người này đều là lão đại, thủ hạ cũng là tinh anh trong bang hội, người nào cũng có bản lĩnh bên mình, nhưng không có vũ khí, chỉ đánh tay không, vài người đã trúng đạn. Những người khác hoặc là tìm chổ núp đạn, hoặc là đang đánh nhau với thủ hạ của hạt khêu.
Cao Cường vừa đánh lui Hạt Khuê, phía sau Kim Nhãn đã quát to: “Tránh ra!”
Cao Cường theo bản năng lùi lại một chút, một viên đạn bay xoạt qua lưng hắn, cho dù là thế, Cao Cường vẫn cảm thấy bả vai mát lạnh, viên đạn đã xẻ một đường ba tấc trên vai. Người nổ súng chính là gã người Nga Yefugenni, thấy một viên không trúng, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, rồi vung tay với hai tên thủ hạ người Nga, ba người đi ra đại sảnh, sau khi đi ra, hắn cười lạnh nói: “Để bọn chúng chó cắn chó, chúng ta sẽ thu thập tàn cuộc, những người khác đã tới chưa?” (Tiếng Nga)
Một người cung kính nói: “Lão đại, khoảng hai phút nữa sẽ tới” ( Tiếng Nga)
“Ừ” (Tiếng Nga) Yefugenni hài lòng gật đầu, lấy trong lòng ra một bức ảnh, tàn nhẫn nói: “Ai cũng có thể chạy được, nhưng không thể để cho người này chạy, nghe nói hắc đái đã tìm tới hắn, nếu để cho chúng liên hợp lại, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn!”
Hai người nhìn tấm ảnh chụp xong, cùng nói: “Biết rồi lão đại!”
Trong đại sảnh, hiện trường càng thêm hỗn loạn, Cao Cường thuận tay chụp lấy cây súng mà Hạt Khuê làm rớt xuống đất, rồi chui xuống chổ mà Tạ Văn Đông đang trốn, khi Tạ Văn Đông nhìn thấy bả vai hắn ra rất nhiều máu, vội la lên: “Cường tử, chảy nhiều máu quá!”
Cao Cường không thèm nhìn, nhếch miệng nói: “Không sao đâu, vết thương không đáng ngại! Cho anh, Đông ca!” Vừa nói, Cao Cường vừa đưa cây súng cho Tạ Văn Đông, hắn lắc đầu, cắn môi nói: “Cường tử, cố gắng lên! Chúng ta cùng nhau ra ngoài, súng đưa cho Kim Nhãn, kỹ năng của hắn chuẩn hơn chúng ta!”Nói xong, Tạ Văn Đông bò dưới bàn ra, hai mắt nhìn bốn phía, thấy cách đó không xa là Hạt Khuê đang rống to, Tạ Văn Đông trên mặt cười âm hiểm, bước lại...
Có người thấy Tạ Văn Đông không phải đồng bọn, giơ đao lên, chém xuống.
Tạ Văn Đông không xem hắn vào mắt, thân hình vừa chuyển, né đao, rồi chuyển tới gần người nọ, khuôn mặt hai người trong lúc đó chưa tới bốn tấc, kim đao ở cổ tay trái hiển nhiên đã rơi vào xuống tay, cắt lên cổ người đó, đồng thời tay phải nắm lấy cây đao, hướng đến chổ Hạt Khuê.
Người đó làm sao dễ dng đồng ý đi vào khuôn khổ, vừa muốn nâng đao lên chém tiếp, lại bị đối phương hung hăng đấm mạnh vào bụng, hắn kêu đau một tiếng, phiến đao cũng rớt xuống đất, tiếng kêu đó làm cho Hạt Khuê chú ý, thấy thủ hạ của mình mất tự nhiên lui về phía sau, cảm thấy không thích hợp, cúi đầu xuống nhìn, thấy phía dưới có bốn chân, Hạt Khuê phản ứng cực nhanh, không để ý đến sống chết của người kia, hét to: “Giết! Giết hắn cho tao!”
Người bên cạnh ngẩn người, không hiểu tại sao lại giết người nhà, Hạt Khuê đoạt lấy súng của thủ hạ, bắn vào người đang bị Tạ Văn Đông khống chế một cách điên cuồng.
Người kia kêu thảm một tiếng, thân hình như muốn ngã xuống, nhưng bị Tạ Văn Đông khống chế, bộ dáng giống như đang lùi về phía sau. Lúc hai, chất độc trên cổ tay của Hạt Khuê bắt đầu phát tác, hắn không nhịn được đau đớn, tựa vào tường, suy yếu nói: “Nhanh, giết hắn cho tao!”
Thủ hạ hai bên nhận thấy phía sau có kẻ địch, bước nhanh về phía trước.
Tạ Văn Đông hô to một tiếng, dùng tay đẩy thi thể sang một bên, rồi lấy chân đạp lấy một người, cùng lúc đó, kim đao trong tay Tạ Văn Đông đã bay ra ngoài, lần này Tạ Văn Đông dùng toàn lực, hơn nữa phân lượng của kim đao cũng không nhẹ, giống như tia chớp đâm vào bụng một người, người bị đâm kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Những người khác đồng thời nổ súng về phía Tạ Văn Đông, hắn đã sớm có chuẩn bị, lúc ném phi đao ra, thân thể đồng thời nghiên đi, tránh né hơn mười viên đạn bay tới.
“Đoàng đoàng đoàng…” Lại ba tiếng súng vang lên, nhưng người nổ súng là Kim Nhãn, ba viên đạn đi xuyên ba đầu người, tốc độ cực nhanh, cực chuẩn, tàn nhẫn đạt đến cực hạn. Ba người trúng đạn còn chưa ngã xuống đất, thì Tạ Văn Đông thừa dịp những người còn lại đang ngẩn người, thì lăn tròn trên mặt đất, thuận thế rút kim đao trở về, kim đao đánh chuyển trong không trung, rồi đâm vào lưng một người, vì kim đao chịu lực, nên xé toạt lưng người ấy ra làm hai.
Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, mày ăn cái gì mà xui quá vậy! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cánh tay vẫn không dừng lại, dùng sức kéo về.
“A…” Một tiếng hét chói tai thảm thiết vang lên, người nọ bị kim đao cắt đứt, ngã xuống dùng sức đưa tay cầu cứu đồng bọn: “Cứu tao! Cứu tao! Cứu tao! Cứu ....” Âm thanh càng lúc càng yếu.
Trong đại sảnh, những người đánh nhau quan sát toàn cảnh, những thấy thảm trạng trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ là không ai có thời gian để lo lắng, vẫn tiếp tục hỗn chiến. tiếng súng của Kim Nhãn thỉnh thoảng vang lên, Tam Nhãn Cao Cường thì không biết lúc nào đã đoạt lấy phiến đao của người khác, đang chém người rất cực lực.
Hạt Khuê bị cảnh tượng của gã thủ hạ trước mắt làm cho hoảng sợ, ném súng trong tay xuống, trong miệng không thể khống chế kêu to lên, rối giống như phát điên chạy ra ngoài đại sảnh, Kim Nhãn thấy có người chạy thoáng ra ngoài, không nổ súng, không phải là do nhân từ, mà hắn cho rằng không cần phải làm như vậy, sát thủ sẽ không lãng phí đạn với người vô dụng, với họ, súng là tính mạng, thì đạn chính là linh hồn!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
302 chương
64 chương
44 chương
66 chương