Bại Gia Cũng Khó
Chương 8
Cơn mưa phùn ban đêm làm trôi đi những vệt máu nơi đầu hẻm, Nhạc Liên kéo năm, sáu thi thể vứt ở nơi đồng không mông quạnh.
Nơi cổ chân có một vết chém dài khoảng một tấc, đi bộ khập khễnh, trên người cũng bị chém trúng vài chỗ, nhưng may mắn không quá sâu.
Nửa đêm trời lạnh, lại mắc mưa, cả người Nhạc Liên hơi oải, trán nóng hổi, miệng khô lưỡi đắng.
Nhạc Liên một mình đi về căn nhà sơ sài, vừa về đến liền ngã trên giường nhỏ, không còn sức để cởi quần áo, đem cả người ướt nhẹp quấn trong chăn mỏng, làn da nóng lên nhưng bên trong cơ thể lại lạnh đến phát run.
“Mình đang làm gì vậy.” Nhạc Liên tự lừa gạt chính mình, cuộn tròn cơ thể rúc trong chăn, lau đi nước trên mặt.
Kể từ buổi tối Giang Túng kêu hắn ở lại Cẩn Châu, Nhạc Liên luôn nghĩ đến Giang Túng.
Giang Túng hành vi phóng túng, quyền thế mạnh, là viên ngọc dưới ánh đèn, là sao trên trời, hào quang cao ngất. Nhạc Liên chỉ là một tên nhóc bị bỏ rơi, sống ở con hẻm nhỏ trong căn nhà chật hẹp, thô sơ.
Từ xa truyền đến một tiếng sấm rền, cả người Nhạc Liên run rẩy, cơ thể ngày càng cuộn tròn lại, hơi phát run, co rúc ở trong chăn, che lỗ tai lại, tiếng sấm truyền đến khiến cho lỗ tai Nhạc Liên cũng phát đau.
Nhạc Liên cắm lưỡi đao còn vương chút máu đỏ ở mép giường, muốn đứng lên nấu chút nước uống, vừa lạnh lại không thể động đậy, không thể làm gì khác, đành mò tới chậu nước gần đó, uống một chút nước lạnh.
Nhạc Liên khó chịu nằm xuống bên cạnh chậu nước, chậm rãi nhắm mắt lại: “Mình rốt cuộc, đang bị gì vậy….”
——
Cả đêm Giang Túng lăn lộn khó ngủ, thật may là Hậu Thế ngủ lại ở chỗ bạn cũ, không đi về cùng với hắn, Nhị công tử Đức Vận Xương mà bị bắt cóc tống tiền thì thật đúng là phiền toái.
“Tiểu hồ ly Nhạc Liên kia, kiếp trước nếu không phải hắn đề phòng, thì chắc đã bị Nhạc Liên giết chết.” Giang Túng cau mày, sờ cằm, nhỏ giọng thầm thì, “Mới có mấy tuổi đầu mà bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân, không biết có ý đồ gì không.”
“Kiếp này không thể giống kiếp trước, tại sao Nhạc Liên lại cứu hắn chứ, muốn lấy lòng sao?” Giang Túng xoa má, trong lòng có hơi căng thẳng, thầm nghĩ, may mà lần này có Nhạc Liên, nếu không thì chắc chắn không qua nổi kiếp nạn này.
“Chẳng lẽ lão tử chỉ có thể trông cậy vào cái tên đệ đệ phế vật Giang Hoành kiếm tiền nuôi gia đình sao?” Giang Túng ôm đầu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được cách.
Để cho Giang Hoành làm chưởng quỹ, toàn bộ ngân phiếu đưa Giang Hoành, dạy cho hắn làm ăn. Mà mình thì phải cố gắng phá của, nếu kiếm tiền sẽ bị tai ương thì phá của nhất định sẽ mang đến may mắn.
Nghĩ tới đây, Giang Túng chợt mừng rỡ, dễ nhất là phá của, ngày mai sẽ bắt đầu ăn chơi.
Giang Túng lại suy nghĩ đến chuyện khác, mình đã làm ăn hết sức cẩn thận khiêm tốn, tại sao mấy tên thổ phỉ đó có thể biết được.
Hắn thức cả đêm suy nghĩ, dùng sức mơ hồ nhớ lại, hình như sau khi Nhị công tử Đức Vận Xương bước vào cửa thì nhị thúc tới, còn hỏi một gã sai vặt vài câu.
“A…nhị thúc.” Giang Túng thầm nghĩ, nhị thúc đúng là một chút cũng không thay đổi, đời trước vắt hết óc thúc giục tam thúc phân chia tiền mình khổ sở kiếm được, thấy Giang Túng kiếm được tiền đặt mua ruộng đất, sản nghiệp, liền ồn ào đòi ra ở riêng, muốn chia tài sản.
Giang Túng vì nghĩ đến mặt mũi của gia tộc nên không đồng ý, nhị thúc cùng tam thúc liền ăn vạ, bám hắn hút máu dai như đỉa, Giang Túng bèn coi như mắt không thấy, lòng không phiền.
Nhị thúc tính kế, lấy tiền từ Tiền trang của gia tộc mua chức quan cho nhi tử, sau đó sự việc bại lộ, nhi tử bị bắt, Giang Túng phải nghĩ trăm phương nghìn kế lấy lòng để dùng bạc chuộc người ra, vừa dùng tiền lôi tên em họ phế vật từ đại lao ra, con gái tam thúc đến tuổi phải gả, đứa con gái đó khóc nháo, nhất quyết phải gả cho con cháu của quan phủ, không cam lòng làm tiểu thiếp, tam thúc lấy một số tiền lớn của Giang Túng mua một xưởng sản xuất trang sức cho con gái, lúc đó mới nguyện gả cho lang quân không môn đăng hộ đối kia.
Nhớ đến chuyện của kiếp trước Giang Túng lại nhức đầu.
Mặt mũi gia tộc thì có ích gì, tốt nhất là nên tránh xa bọn họ ra, kẻo lại bị đám thúc thúc xằng bậy đó hút máu, bản thân còn đang phải gánh tai ương không biết bao giờ ập đến, làm gì có thời gian hầu bọn họ.
Tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng lớn, tiếng sấm ầm ĩ cũng khiến Giang Túng phiền lòng.
Suy nghĩ một chút, hình như mấy ngày trước hắn có thấy Nhạc Liên bước ra từ cái hẻm nghèo nàn đó.
“Dù gì cũng là một Nhạc gia Tiểu thiếu gia, cho dù có chuyển ra ngoài, cũng không nên ở nơi tồi tàn đó mới phải.” Giang Túng trở mình muốn ngủ, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến lúc Nhạc Liên cầm đao liều mạng với đám đại hán kia.
Lúc về đến nhà, Giang Túng liền gọi người, kêu một đám gia đinh cầm gậy gộc chạy tới, lại không thấy ai ở đó, tìm khắp con hẻm nhỏ không thấy bóng dáng Nhạc Liên hay một tên thổ phỉ, mới đi về nhà.
Giang Túng có chút không yên tâm.
Không biết có bị thương không?
“Kiếp trước cũng lợi hại như vậy, người có thể cầm đao nhào vào một đám thổ phỉ không dễ kiếm đâu…” Giang Túng gãi đầu một cái, kiếp trước cũng có hợp tác với Nhạc Liên mấy lần, vận chuyển hàng hóa cũng gặp cướp, tiểu tử này liền rút đao, bộ dạng điên cuồng, ngay cả thổ phỉ còn sợ.
Kiếp trước lúc thấy Nhạc Liên rút đao thì Nhạc Liên cũng đã hai mươi mấy tuổi, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc, một mình chống chọi với năm sáu tên nam nhân trưởng thành, chắc cũng tả tơi lắm.
Giang Túng không thích mang nợ ân tình, suy nghĩ một chút, chắc sáng mai quan phủ sẽ đi điều tra, thừa dịp trời còn chưa sáng, mang theo chút thuốc cùng điểm tâm, lặng lẽ che dù đi đến con hẻm chật hẹp.
Không có nhiều gia đình sống trong hẻm, cuối hẻm có một căn nhà nhỏ bằng gạch, cửa khép hờ, Giang Túng thò đầu vào nhìn, xung quanh còn một vài vệt máu nhỏ chưa bị mưa rửa trôi.
“Nhạc Liên?” Giang Túng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không có một chút ánh sáng, nương theo ánh sáng nhạt bên ngoài có thể nhìn thấy căn phòng đơn sơ, trong góc có một cái giường ván gỗ, hình như đã từng có người nằm, trên chăn bị quẹt dính vài vết máu.
“Con mẹ nó, cái nơi quỷ quái gì thế này.” Giang Túng bị cái phòng nhỏ quỷ dị làm cho nổi hết cả da gà.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau, Giang Túng chợt xoay người, nhìn thấy Nhạc Liên đang nằm bên cạnh chậu nước, lông mi rũ thấp, ngủ.
Giang Túng ngồi chồm hổm xuống, đẩy hắn hai cái, “Đứng lên, ngủ trên giường.”
Nhạc Liên ngủ rất say, Giang Túng sờ thấy cả người hắn rất nóng, gò má cũng nóng hổi.
“Tiểu tử thúi, bất luận mấy tuổi cũng không để cho ta yên.” Giang Túng để hộp đựng thức ăn qua một bên, cúi người ôm hắn đứng lên.
Thiếu niên mười tám tuổi đang chết dần chết mòn, Giang Túng hạ eo đặt Nhạc Liên lên giường.
“Thôi được, đời trước ta dùng mọi thủ đoạn hại ngươi, coi như đời này bị báo ứng vậy, còn phải hầu hạ ngươi, đành vậy.” Giang Túng buông lỏng tay, Nhạc Liên lại ôm chặt cổ hắn, mãi không buông, cả người Giang Túng đều gập xuống.
Nhạc Liên mơ mơ màng màng ôm chặt cổ Giang Túng, quần áo trên người ướt nhẹp.
Giang Túng không thể làm gì khác đành cởi quần áo của hắn ra.
Vết thương trên người bị đụng trúng, vô cùng đau đớn, Nhạc Liên cau mày, ôm Giang Túng nhẹ nhàng nhích về sau, Giang Túng đẩy tay Nhạc Liên ra, lột hết lớp quần áo ngoài ướt đẫm trên người Nhạc Liên.
Nhạc Liên mơ hồ kêu khát.
Giang Túng tìm nửa ngày cũng không thấy nước uống, bèn nấu một nồi nước, thổi cho nguội rồi đút cho Nhạc Liên, Giang gia Đại thiếu gia địa vị cao quý ta chưa bao giờ hầu hạ người khác đâu đấy.
Nhạc Liên ngoan ngoãn uống nước, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Túng.
“Ngoan thật….” Giang Túng sờ mái tóc còn ướt của Nhạc Liên, so với lúc trước thật là khiến người ta yêu thích.
Uống nước xong, Nhạc Liên không có động tĩnh gì nữa, an tĩnh nằm co ro.
Giang Túng ngồi bên cạnh Nhạc Liên, tâm tình phức tạp.
Hắn cư nhiên lại ngồi ở căn nhà của đối thủ kiếp trước, nhìn hắn ngủ.
Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ Nhạc Liên lúc bé, tiểu tử này tướng mạo tuấn mỹ, sống mũi cao, đường nét cũng đẹp, không mang bộ dạng lạnh lùng vô tình của kiếp trước, thật không giống tí nào, hận ý của Giang Túng với Nhạc Liên kiếp trước khó mà gán cho tiểu Nhạc Liên bây giờ.
Mưa mãi đến sáng còn chưa dứt, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, Nhạc Liên dần dần thanh tỉnh, miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy bên mép giường có một bóng người.
Nhạc Liên chợt lui người về sau, làm động đến vết thương, tê tái, hít một hơi lạnh, ngây ngẩn nhìn Giang Túng: “Túng gia?”
Thấy Nhạc Liên không chết, Giang Túng yên tâm: “Ngươi sợ cái gì, sợ cưỡng gian sao?”
Nhạc Liên nhìn thấy hộp đựng thức ăn trên đất, mí mắt rũ xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi đến xem ta, hay chỉ đến để đưa đồ.”
Giang Túng thấy hắn không được tự nhiên, lại cảm thấy thú vị: “Ta tới xem tiểu tử đã cứu ta một mạng, ngươi khiến ta hơi đau lòng đấy.”
Cổ chân Nhạc Liên có một vết đao hơi sâu, hình như tổn thương tới gân, sẽ khó mà đi bộ được.
“Thật có lỗi, nơi này của ta hơi đơn sơ, không có chỗ cho Túng gia ngồi.” Nhạc Liên từ từ di chuyển, ngồi xuống, không muốn thất lễ trước mặt Giang Túng.
“Đừng động, kẻo lại tàn phế.” Dù sao người ta cũng vì mình mà bị thương, Giang Túng lấy thuốc bột cầm máu, trị thương từ trong hộp đựng thức ăn, nhẹ nhàng nâng cổ chân Nhạc Liên lên.
Đầu ngón tay dịu dàng chạm vào da, Nhạc Liên bất chợt ngây dại, khẽ há miệng, nhìn Giang Túng bôi thuốc cho vết thương trên cổ chân.
“Ngươi cũng không phải là một cô nương, còn sợ ta nhìn thấy gót chân sau này không gả được sao?” Giang Túng cảm thấy nét mặt của tiểu tử này rất buồn cười, thuận miệng trêu chọc hắn, “Yên tâm, sau này nếu không ai thèm lấy, gia lấy ngươi.”
“…Ta không có.” Nhạc Liên im lặng, Giang Túng ngẩng đầu đúng lúc chạm mắt với Nhạc Liên, Nhạc Liên liền quay đầu qua hướng khác, không dám nhìn.
Giang Túng quấn một tầng vải mỏng cho Nhạc Liên, tỉ mỉ cột nút lại, ngẩng đầu hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Nhạc Liên do dự một hồi, chỉ chỗ xương sườn.
Hắn cởi áo, thân hình thiếu niên đẹp mắt lộ ra, bắp thịt vẫn chưa thành thục, đường viền đẹp đẽ mơ hồ hiện ra, xương quai xanh cao ngất hơi ửng đỏ.
Trên người có không ít vết sẹo, chắc hẳn sống ở đại viện Nhạc gia rất khó khăn, nếu không cũng sẽ không dọn đến cái nơi rách nát này.
Vết thương ở xương sườn hơi sâu, Nhạc Liên nằm nghiêng trên giường nhỏ, an tĩnh chờ Giang Túng bôi thuốc cho mình.
Giang Túng cố ý làm chuyện xấu, tiến sát lại, cơ hồ muốn ôm Nhạc Liên, nhẹ nhàng rải thuốc bột lên vết thương.
Nhạc Liên không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng, thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh, Giang Túng giương mắt nhìn: “Sao vậy, sao lại nghiến răng.”
Nhạc Liên nhàn nhạt trả lời: “…Đau.”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
176 chương
92 chương
221 chương