Giang Túng cầm bánh ngọt nha hoàn đã mua tản bộ trên đường. Sau khi trọng sinh hắn chưa đi nhìn kỹ các cửa tiệm phố chợ ở Cẩn Châu, ở đời trước lúc hắn hai mươi bốn tuổi vẫn đang cùng đám bằng hữu vô dụng cùng nhau đánh bạc, uống rượu. Nha hoàn cười nũng nịu ôm cánh tay Giang Túng, giọng nói ngọt ngào tựa ngực vào tay Giang Túng, nói: “Thiếu gia, hôm nay chúng ta đi chơi một chút nha? Lúc mua bánh ngọt cho ngài, có nhìn thấy cửa tiệm của Lâm gia khai trương, cánh cửa bằng ngọc thạch nặng trịch, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt.” Giang Túng cười: “Khá lắm Lâm gia, có tiền khai trương, vậy mà không có tiền trả nợ, đi, đi nhìn một chút.” Nụ cười của nha hoàn càng hớn hở, ôm cánh tay Giang Túng đi theo sau, còn nhỏ giọng tố cáo: “Hoa Hương cùng Hoa Nha sáng sớm đã bị nhị thúc gọi đi, nhất định là hai người đó được nhị thúc đút lót, thiếu gia đừng thương các nàng nữa!” Nhị thúc không mua được hiệu buôn, lỗ hơn mười ngàn lượng bạc, chắc chắn sẽ không chịu để yên, Giang Túng cũng không thèm để ý, lấy ra một xâu tiền nhỏ từ túi áo, tiện tay nhét vào phía trong yếm của Hoa Xương, khẽ nói: “Nha đầu ngây thơ, gia sẽ thương ngươi.” Tiểu nha đầu đỏ mặt xấu hổ buông tay Giang Túng, lùi về phía sau. Giang Túng vân vê chiếc quạt, nghênh ngang đi tiếp. Từ đầu hẻm cũ nát thấy một thiếu niên quen mặt đi ra, Nhạc Liên sửa sang lại áo quần, đi theo hướng dẫn đến cửa hàng ngọc thạch của Lâm gia. Giang Túng buồn bực nhìn đầu hẻm mà Nhạc Liên vừa đi ra, cuối hẻm chỉ có một vài viện chật hẹp, không giống chỗ mà thiếu gia nhà giàu nên ở, không biết tiểu tử này đang tính kế gì nữa. Kiếp trước, lúc này Nhạc Liên đã sớm lên thuyền đi phương Bắc, suốt mấy năm mới về, bây giờ lại không đi phương Bắc, Giang Túng không thể phỏng đoán được hiện tại Nhạc Liên có những dự tính gì để trở mình. Dù sao kiếp trước Nhạc Liên đúng là một mối phiền phức khó giải quyết, Giang Túng dùng đủ mọi cách, suy nghĩ muốn hộc máu mới có thể vặn ngã hắn, khiến hắn khó mà trở mình thêm lần nữa. Thời điểm hiện tại rất tốt, thừa dịp lúc hắn chưa có thành tựu, còn non, sớm bóp nát đứa nhóc này. Tiệm ngọc thạch của Lâm gia vững chắc trước mắt, trong ngoài cửa hàng ba tầng đã sớm đầy nhóc người đến xem náo nhiệt, tiểu nhị thấy Giang Túng, vội vàng đưa ghế đến, mời hắn ngồi xuống, cười nói: “Túng gia, hôm nay cửa hàng khai trương, chỉ sợ còn nhiều sai sót, mong ngài lượng thứ.” Vừa dứt lời liền không quan tâm đến vị chủ nợ là hắn nữa. Giang Túng lười so đo cùng đám người không có mắt này, nhìn bọn tiểu nhị bưng ra từng cục đá loang lổ nhiều màu, dè dặt bày lên bàn dài trước cửa. Trong lòng liền sáng tỏ: “Ta còn tưởng là đồ gì mới, hóa ra là đánh cược đá thạch.” Một người cầm ghế trong tay ngồi xuống kế bên hắn, Giang Túng liếc mắt một cái, thật là đúng lúc. Giang Túng tỏ ý tốt bắt chuyện, tay chống đầu nói: “Nhạc Liên? Thế nào, có hứng thú với ngọc bích sao?” Thật ra hắn cũng nghe được một vài lời đồn, Nhạc Liên không được Nhạc gia coi trọng, trong tay chắc cũng không có bao nhiêu tiền để phung phí, lần cược này chính là cầu giàu sang trong nguy hiểm, hoặc nghèo nàn, hoặc giàu có, để chọn được ngọc bích thượng hạng từ một đống đá màu sắc khác nhau, ngoài năng lực ra, còn phải có tiền, có vận khí*, thiếu một thứ cũng không được. *Vận khí: chỉ vận may, số đỏ. Đời trước Giang Túng phung phí vô độ, cược đá bị thua thiệt, chó ngáp phải ruồi nhiều lần, mua toàn trúng đá phế liệu, có trúng vài ba lần, nhưng số lần trúng đó còn không đủ để bù vào một góc số tiền hắn bỏ ra, một tên phá gia chi tử. Giang Túng thở dài, cảm khái nói với Nhạc Liên: “Nếu biết trước được trong những tảng đá kia không có màu xanh biếc, ta nhất định sẽ không mua, sẽ không tốn nhiều tiền như vậy, ta không tính cược nữa.” Nhạc Liên nhàn nhạt nói: “Đánh cược nhỏ cho vui, có chừng mực là được.” Lời nói này của Nhạc Liên rất phù hợp với mấy câu nói của Giang Túng, nếu như lát nữa Giang Túng nổi hứng, thay đổi ý định muốn đánh cược, cũng không bị mất mặt là một kẻ hai lời. Giang Túng lập tức cảnh giác. Kiếp trước những lời Nhạc Liên nói ra đều rất lợi hại, dăm ba lời đều nói đỡ cho người khác, mặc dù khuôn mặt lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ mau mồm nói năng lỗ mãng, ở các đại hội thương nhân nói những lời cực kỳ thuyết phục. Quả nhiên, từ nhỏ tiểu hài tử này đã biết cách bắt chẹt, gây khó dễ nhưng rất có chừng mực, mới mười năm đã có thể trở thành kẻ ngang hàng, đối địch với mình, tham vọng cũng lớn thật. Nhạc Liên vốn định nói giúp cho Giang Túng, nhưng chẳng hiểu sao Giang Túng lại nhìn hắn với ánh mắt xa lạ, trong lòng có chút chán nản, không biết mình đã nói sai cái gì. Bọn tiểu nhị mang nguyên thạch được vận chuyển tới vào đêm qua, phân nhóm đặt trên bàn dài, phía dưới tấm đệm màu đỏ kê đá đề giá mỗi loại, giá tiền thay đổi tùy theo đá lớn hay nhỏ, nhìn chung từ hai mươi lượng đến hơn mười ngàn hai. Ở Cẩn Châu chưa từng có người tổ chức đánh cược đá thạch nên dân chúng cũng có chút tò mò, vài người chịu bỏ ra một ít tiền để mua một khối đá nhìn như cục đá bình thường ngoài lề đường, một vài chưởng quỹ các cửa hàng khác thấy vậy, cũng rối rít suy nghĩ xem có nên đi một chuyến mang nguyên thạch về hay không. Giang Túng liếc nhìn thấy tiểu nhị kia đang móc nguyên thạch từ bao bố ra, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên. Nhìn màu sắc cùng hình dáng của nó, là nguyên thạch mà năm đó hắn cược mua rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng lại không có màu xanh. Năm đó Giang Túng nghiện cược thạch, thấy màu sắc đẹp, cộng thêm cũng đã chơi qua vài lần, liền nghĩ rằng nếu mua nguyên thạch đó chắc chắn sẽ không lỗ. Giang Túng bỗng nhiên hứng thú, tỉnh bơ nhìn đống đá trên mặt đất, năm đó cược đá ở Lâm gia hắn đương nhiên nhớ được cái nào cắt ra được ngọc bảo, cái nào là đồ bỏ đi. Nếu kiếp trước hắn biết trước được nguyên thạch nào tốt thì đã không tốn nhiều tiền như vậy. “Con mẹ nó, bây giờ thì ta biết!” Trong lòng Giang Túng có chút hồi hộp, vội vàng móc ngân phiếu từ trong tay áo ra, nếu hắn chậm chạp thì tiền chắc chắn sẽ chảy vào túi của kẻ khác. Bỗng nhiên hắn sực nhớ ra, ngân phiếu hắn đã đưa hết cho Giang Hoành, hắn chỉ có khoảng mấy chục lượng. “Hoa Xương, nhanh, mau kêu Giang Hoành tới đây.” Hoa Xương thấy đại thiếu gia cuống cuồng, nhanh chóng đáp dạ một tiếng rồi đi kêu Giang Hoành. Nhạc Liên nhìn Giang Túng bằng ánh mắt kỳ quái, Giang Túng quay đầu nhìn Nhạc Liên cười một tiếng: “Tiểu tử, người nhìn cái gì.” Đôi mắt phượng sáng láng, khóe mắt thâm thúy, mang theo một chút lười biếng, sống mũi thẳng tắp cao ngất, môi mỏng, cổ áo che đi hơn nửa cần cổ thon dài. Nhạc Liên nghĩ, Giang Túng thật đúng là không biết xấu hổ, ỷ mình lớn tuổi, dáng vẻ tuấn mỹ, lại nói lời hạ lưu “hôn một cái” với hắn. Nhạc Liên nhìn một hồi, nghiêng đầu che giấu sự lúng túng. Gọi là đánh cược thạch cắt ra ngọc chỉ là nói cho có lệ, đơn giản mà nói, hạ đao cắt xuống, ngọc bích đẹp màu xanh, không có vết nứt, chính là đồ tốt, màu sắc ảm đạm, vết nứt nhiều thì chính là rác rưởi, nếu là màu tím nhàn nhạt, tím tử lan*, tím xanh xen lẫn hay còn gọi là xuân nhuốm máu đào, thì đó chính là hàng hiếm. *Tím tử lan: màu hoa Violet Giang Túng từng cắt ra ba khối ngọc bích cực phẩm, có một khối màu sắc lục bảo khiến cả sảnh đường thỏa mãn, đó là Đế vương xanh, vạn dặm chỉ có một. Tôn chưởng quỹ của Ngân Thọ không đợi được, chọn thử một vài cục đá đề giá một trăm lượng định cắt thử, ước lượng to khoảng bằng cái lò than nhỏ. Cửa hàng Lâm gia quy củ, để giá công khai, không trả giá, cửa hàng của Lâm gia lúc trước to lớn, kiểu cách, bây giờ thiếu hụt, sắp phá sản nhưng lại rất phách lối. Nhạc Liên không chớp mắt nhìn đá trong tay Tôn chưởng quỹ, trầm tư sờ cằm một lúc. Giang Túng liếc mắt nhìn hòn đá kia, phá lên cười. “Tôn chưởng quỹ, ngươi cược hòn đá đó chi bằng đi mua bánh ngọt bán đi, đảm bảo không lỗ.” Giang Túng cầm quạt xếp gõ gõ lòng bàn tay, nhạo báng Tôn chưởng quỹ dáng người béo lùn. Tôn chưởng quỹ đã phóng lao thì phải theo lao, bị Giang Túng cười nhạo, mạnh miệng nói: “Đánh cược còn phải có vận khí, nhiều tiền chưa chắc đã có lợi.” Giang Túng nheo mắt phượng lại, nhìn về phía Lâm lão bản trêu chọc: “Dĩ nhiên, uy tín Lâm gia cơ mà, sẽ không mang đống đá ra lừa gạt mọi người.” Lâm lão bản nhíu mày một cái, biết vị chủ nợ này đang cố ý phá chỗ làm ăn của mình, hắng giọng nói: “Lâm lão bản đảm bảo đây là nguyên thạch chân chính, không hề động tay động chân, giàu sang do trời, phụ thuộc hoàn toàn vào vận khí và nhãn lực của các chư vị đây.” Tại chỗ cắt đá, vị sư phó chuyên về cắt đá, tách ngọc, giơ tay chém xuống, lưỡi đao sắc bén đang cắt ngang qua đá, lộ ra một chút màu sắc xanh biếc. “Có xanh!” Khóe miệng Tôn chưởng quỹ khẽ hiện ra nụ cười thư thái, xoa tay chờ đợi tảng đá này mang tiền về cho hắn. Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh khẽ ngưng lại, trầm ngâm, trong lòng tò mò khẽ mong vị sư phó ấy nhanh tay một chút. Đá chia làm hai, tuy có màu xanh, vết cắt cũng rất nhẵn, nhưng lại có đầy vết nứt. Nụ cười của Tôn chưởng quỹ dần dần biến mất. Vết nứt nhiều thì được xem như rác rưởi, nếu so sánh thì đập vào đồ trang sức sẽ nát tan ngay, cùng lắm chỉ có thể gọt ra vài hạt châu, không đáng giá, quá lỗ. Giang Túng cười, tay đập bàn: “Đế vương rách, hình như thạch này bị sét đánh trúng rồi!” Nhạc Liên rót ly trà, nhìn hắn một cái. Hắn trước sau như một, ngông cuồng, làm việc phách lối, trên gương mặt tuấn mỹ sinh động lại chứa một phần nụ cười khinh miệt, nốt ruồi lệ đẹp đẽ dưới mắt, cơ thể mang mùi đàn hương, mang vẻ quang minh chính đại, nhưng khi nhìn lại cảm thấy có chút thiếu sót. Nhạc Liên dùng sức đè huyệt thái dương, âm thầm trách móc mình suy nghĩ tùy tiện. …. Xung quang xem náo nhiệt cũng khẽ thở dài, có người thì cười trên sự đau khổ của người khác, bắt đầu bàn luận sôi nổi, mấy vị ban đầu nhao nhao muốn thử bây giờ cũng có chút do dự. Lâm lão bản vội vàng xoa dịu, giả vờ điềm tĩnh nói: “Như các chư vị thấy, nguyên thạch của chúng ta không phải không có màu xanh biếc, Lâm lão bản ta không bao giờ lừa gạt mọi người, đá tiêu chuẩn, có màu xanh hay không, hàng tốt hay rách nát, hoàn toàn dựa vào nhãn lực và vận khí.” Nhạc Liên nhàn nhạt nói: “Nhãn lực của Tôn chưởng quỹ cũng không tệ, chọn một cái liền trúng ngay đá có màu xanh, vết nứt là do ý trời, nhãn lực có khá cách mấy cũng bất lực.” Lời vừa nói ra liền giữ lại một chút thể diện cho Tôn chưởng quỹ, vừa có thể xúi giục những người còn lại tiếp tục đánh cược, Nhạc Liên chỉ còn một ít tiền vốn, không thể đổ sông đổ biển, phải cẩn thận, nên cách tốt nhất là để những lão bản ở đây tự mình lao đầu vào trước. Giang Túng liếc nhìn hắn một cái, bất chợt hiểu ra ý đồ của Nhạc Liên, lại càng thêm cảnh giác, xem ra vật nhỏ này còn có ý đồ. Một trăm lượng bạc trong chốc lát trôi theo dòng nước, trong lòng Tôn chưởng quỹ có chút không dễ chịu, trên mặt cũng nhất thời xám xịt, nhất thời móc ra một tấm ngân phiếu, bắt đầu chọn một khối đá kế kiếp. Giang Túng khẽ nói nhỏ với Nhạc Liên: “Thấy không, đây chính là cờ bạc, càng thua càng muốn gỡ gạc, cuối cùng tán gia bại sản.” Nhạc Liên vốn không thích nghị luận thị phi cùng người khác, nhưng nghe thấy Giang Túng nói vậy, liền nhẹ giọng: “Túng gia nhãn lực tốt, nếu không ngại thì thử một chút xem sao.” Nhóc con giảo hoạt, giờ còn muốn đem hắn ra thí nghiệm, thử độ nông sâu sao. Giang Túng kéo khóe miệng, thử, dĩ nhiên phải thử, bất quá không phải bây giờ. Lúc này, nha hoàn Hoa Xương đẩy đám người ra kéo Giang Hoành lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Túng. Giang Túng cũng không nhìn trực diện, nói: “Mau, đưa bạc cho ta.” “Huynh vừa mới hứa là sẽ không phá của!” Giang Hoành thấy hắn tính tham gia cược, tức giận đến mức không có chỗ để phát tiết, cánh tay đang bị che lại khẽ nhói lên, trán rỉ ra mấy giọt mồ hôi. Giang Túng hoài nghi, vén ống tay áo Giang Hoành lên, không nghĩ tới toàn bộ cánh tay trái bầm tím sưng to, hiển nhiên là bị đánh. “Kẻ nào đánh?” Giang Túng lập tức nổi giận, trợn mắt nhìn Giang Hoành chất vấn. Giang Hoành nhỏ giọng giải thích rõ: “Đệ đi Lâm gia đòi nợ, bọn họ không đưa, nói không có tiền, không trả nổi, đệ không chịu đi, kẻ canh cổng liền vào trong lấy gậy đuổi đánh….Rõ ràng là có tiền! Thuyền buôn vừa trở về mà chẳng mấy chốc đã trống không, chắc chắn là đã bán hết hàng, vậy mà cứ khăng khăng không có tiền để trả,….” Giang Hoành càng nói càng ủy khuất, mình bị bắt đi đòi nợ, vậy mà đại ca lại ngồi ở đây vui vẻ đánh cược, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt vòng tới vòng lui trong hốc mắt. Giang Túng có chút kinh ngạc, con mọt sách nhỏ lại sắp khóc rồi. Giang Hoành giơ ống tay áo lau mũi: “Huynh cùng đệ về nhà đi….Huynh có cược cũng không có cửa thắng….” “Ai đừng khóc, đang ở bên ngoài đừng khiến ta mất mặt.” Giang Túng rút khăn trong tay Hoa Xương xoa mắt cho Giang Hoành, kêu Hoa Xương nhanh đi mua trứng gà chín đã lột vỏ, xoa cánh tay ứ đọng máu của Giang Hoành, cắn răng cười lạnh nói: “Xem ra Lâm gia là đang muốn xúc phạm tổ tông ta sao, đừng khóc, yên tâm, đại ca nhất định sẽ báo thù cho đệ.” Ánh mắt ôn hòa của Nhạc Liên nhạt dần, ngơ ngác nhìn Giang Túng lau nước mắt, xoa cánh tay tím bầm cho Giang Hoành.