Giản Tới ung dung nói: “Kẻ hèn Giản Tới, tử khí đông lai.” “Vãn bối Giang Túng.” Giang Túng nâng tròng mắt sáng rực lên, “Giản lão bản muốn cược như thế nào.” Giản lão bản nói: “Ngươi chọn.” Ánh mắt Giang Túng nhất thời dao động, ánh nhìn hơi dừng lại trên mặt bàn cách đó không xa, đó là nơi năm đó hắn bại trận một trăm ngàn lượng. Quản sự lanh lẹ, ân cần dẫn hai vị gia đến trước mặt bàn, bưng nước trà bánh ngọt lên. Bảng đặt cược trên bàn này đều là một lãi mười, khởi điểm một ngàn lượng, một lần thua chính là một lần mất mười ngàn lượng bạc trắng. Giang Túng hắn thua được, bỏ ra hơn một trăm ngàn lượng, không lỗ, rất đáng giá, thừa dịp hiện tại tai ương chưa tới, phải mau ném đi một ngàn năm trăm lượng vừa mới thắng được. Giang Túng kéo ống tay áo Nhạc Liên: “Bảo bối, đi vay cho ta chín ngàn lượng bạc, ở quầy bên kia.” Sắc mặt Nhạc Liên cứng đờ, cúi người nhỏ giọng nói: “Túng ca, cược gì mà lớn như vậy.” “Bỏ tiền mua phúc khí.” Giang Túng giơ tay cà cằm Nhạc Liên, “Hôm nay vận khí tốt, đi nhanh, ngoan.” Kiếp trước, sau khi thua cược Giang Túng mới biết là Mạnh Năm giở trò, Giản lão bản thẳng thắn vô tư, không để ý thắng thua, nhưng Mạnh Năm lại muốn chống đỡ, giữ lại mặt mũi cho chủ nhân, cũng dễ hiểu, sợ rằng kiếp trước hắn thua thảm như vậy, cũng là do Mạnh Năm khống chế, điều khiển ván cược. Nhưng Giang Túng không quan tâm, hôm nay vận khí tốt như vậy, vạn nhất xui xẻo thắng Giản lão bản, không phải là hại người hại mình sao. Giang Túng nhìn Mạnh Năm đứng bên cạnh Giản lão bản, tâm có chút thoải mái, có thêm Mạnh Năm, càng thêm bảo đảm rằng hắn sẽ thua. Thừa dịp Nhạc Liên đang đi vay bạc, Giang Túng để ngân phiếu một ngàn lượng lên bàn, Giản lão bản chống cùi chỏ lên mặt bàn, hai tay nhẹ nhàng chà xát vàng ngọc, kêu Mạnh Năm để ngân phiếu một ngàn lượng lên. Quản sự sòng bạc tự mình bưng lên một hộc châu, mười xúc xắc, đặt một mâm ngọc lên trên bàn. Đánh cược hộc châu, lắc mạnh một cái hộc chứa trân châu, trân châu rơi xuống bàn, hai bên đồng thời tung xúc xắc, ai có số điểm của xúc xắc gần với số trân châu còn sót lại trong hộc nhất là người chiến thắng. Tên tiểu tử vừa tranh chấp với Giang Túng hồi nãy là người lắc châu, trân châu rơi ra ngoài, phát ra tiếng thanh thúy, dưới ánh nến hạt châu trắng tỏa như tuyết sáng ngời, vài điểm sáng chiếu bên má Giang Túng, minh diễm. Giang Túng đặt tay lên đầu chung, trong nháy mắt trân châu rơi xuống bàn. Thật ra thì hắn không biết chơi xúc xắc, nghe nói có người có thể điểu khiển số điểm của xúc xắc, Giang Túng không làm được, cũng không muốn học mấy thứ bàng môn tả đạo nhàm chán. Nhưng thị lực của hắn cực tốt, trời sinh tính toán cực nhanh. Nói thật trân châu rơi xuống trong nháy mắt, Giang Túng lập tức có thể tính ra được bao nhiêu viên còn lại trong hộc, bao nhiêu viên trên bàn, bao nhiêu viên lăn xuống túi mềm xung quanh bốn cạnh bàn. Chẳng qua hắn không có cách nào khống chế xúc xắc trong tay mà thôi. Song phương mở đầu chung, trong tay Giản lão bản là “Một, hai, ba, năm, ba”, Giang Túng bật thốt lên, tự giễu nói: “Giản lão bản mười bốn điểm, tất thắng, ta hai mươi điểm, kém tám điểm so với số châu còn sót lại.” Khách bạc vây quanh xem càng ngày càng nhiều, náo nhiệt xúm lại khen ngợi, vừa nghe Giang Túng nói số điểm, liền bộc phát một trận cảm thán, nghị luận vị công tử Giang Túng này vừa mở đầu đã thua mười ngàn lượng. Tiểu tử lắc châu dùng ánh mắt bất thiện nhìn Giang Túng, cố ý nói: “Công tử cần gì phải đếm nhanh như vậy.” Giang Túng lơ đễnh, cắn hạt dưa đong đưa hai chân: “Không phải ai cũng giống ngươi, đứng sòng mà lại không có bản lãnh kiếm tiền.” “…..” Tiểu tử dùng ánh mắt oán giận nhìn Giang Túng. Giản lão bản thấy vị công tử đối diện cực kỳ thú vị, thua mười ngàn lượng, hai cặp mắt phượng kia lại khoe khoang giễu cợt, cao hứng đắc ý. Nhạc Liên ôm bạc vừa vay bước tới, nhìn một cái, Giang Túng thật lợi hại, vừa vào đã mất mười ngàn, nhìn qua chắc là tình nguyện thua. Hắn ấn bả vai Giang Túng, cúi người nhìn bàn cược, Giang Túng tiến sát lại, nói bên tai Nhạc Liên: “Mạnh Năm xuất chiêu, ta thua cũng không hiếm lạ gì.” Nhạc Liên nghiêng đầu hỏi Giang Túng: “Vậy ngươi còn đánh cược với bọn họ.” Giang Túng cười cười: “Ta chính là không phá của thì sẽ khó chịu, ngươi bồi ta chơi, đây gọi là hộc châu, số điểm của xúc xắc gần với số trân châu còn sót lại thì thắng, ta tính toán một hồi sẽ biết được còn sót lại bao nhiêu, nhưng không thể quyết được số điểm của xúc xắc, ta cũng không còn cách nào khác.” Mí mắt Nhạc Liên khẽ nâng, kinh ngạc nói: “Ngươi có thể tính rõ ràng?” “Có thể.” Kiếp trước hằng năm hắn điều tính toán kiểm tra sổ sách, tất cả phân hào đều do hắn đứng ra kiểm nghiệm, thủ hạ ở các hiệu buôn của hắn có thể coi là tâm trong sạch, một khoản cũng không thiếu, Giang Túng tự có cách tính, đếm mấy hạt châu cũng không khó khăn gì. Giang Túng thờ ơ cắn hạt dưa: “Bất quá cũng không có ích lợi gì, mau đặt bạc lên, chơi xong chúng ta đi ăn cơm.” Giang Túng chính là muốn bị bại dưới tay Giản lão bản, đặt chín ngàn lượng tiền cược lên, ngẩng đầu mím môi cười nói: “Giản lão bản, chuyến đi này ta không mang theo nhiều bạc, ngài chớ chế giễu ta, ta cược thêm một ván nữa rồi cùng đệ đệ đi uống rượu.” Giản lão bản quan sát Nhạc Liên một cái, mới đầu nhìn có vẻ là một thiếu niên lạnh lùng, Giang Túng lại cúi đầu ghé sát tai nhìn rất là thân mật, vừa nghe Giang Túng nói là đệ đệ, Giản lão bản liền thư thái, mỉm cười gật đầu: “Cược nhỏ, kết giao bằng hữu.” Nhạc Liên bị xưng hô này cào nhẹ trong lòng, Giang Túng thuận miệng nói ra xưng hô thân mật như vậy, trên mặt Nhạc Liên lãnh đạm, nhưng trong lòng rất hưởng thụ. Tiểu tử ôm hộc châu tức tối liếc nhìn Giang Túng, rào một tiếng, trân châu rơi ào xuống, lần lượt quanh co lăn xuống túi mềm ở cạnh bàn. Đầu chung trong tay hai người vang lên, Giang Túng liếc nhìn, lười biếng nói với Nhạc Liên: “Trên bàn một trăm hai mươi bảy hạt châu, rơi vào trong túi bốn mươi tám hạt, bên trong hẳn là còn sót lại mười hạt.” Hai tay Nhạc Liên chống lên bàn cược, yên lặng nhìn đầu chung trong tay Giang Túng, đôi bên buông lỏng tay, trân châu còn sót lại được đổ ra đĩa. Mạnh Năm đứng sau lưng Giản lão bản bỗng nhiên lùi xuống hai bước, che ngực ho khan, vội vàng dùng khăn che miệng. Giản lão bản quay đầu nhìn Mạnh Năm: “Ngươi thế nào?” Mạnh Năm thở hổn hển, lắc đầu một cái, ánh mắt dao động không ngừng, quan sát Nhạc Liên cùng Giang Túng. Sắc mặt Nhạc Liên trắng bệch, tỉnh bơ chống mặt bàn. Giang Túng đưa ly trà đến bên mép miệng Nhạc Liên: “Ngươi làm sao vậy, ta thua tiền của ta, không lừa bịp ngươi.” Khai chung, trong tay Giản lão bản “Một, hai, hai, hai, ba”, vừa vặn mười điểm. Khách đánh bạc vây quanh lập tức náo nhiệt, chưa từng thấy qua người cược hộc châu có thể lắc ra một số điểm đúng bằng với số trân châu, nhất thời hoan hô, ghé tai nghị luận, Giản lão bản vẫn khí định thần nhàn, dáng vẻ phong độ ung dung, khiến người người bội phục. Giang Túng tự biết mình không sánh bằng, cười một tiếng, vừa định đẩy bạc qua, Nhạc Liên khẽ khoác tay lên bả vai Giang Túng, liếc mắt đếm số điểm của Giang Túng, phong khinh vân đạm nói một câu bên tai Giang Túng, Giang Túng nhất thời rợn cả tóc gáy. “Túng ca, ngươi thắng.” Giang Túng cúi đầu, nhìn xúc xắc của mình. Năm hột xí ngầu chỉnh tề, hàng thứ nhất “Hai, ba”, hàng thứ hai “Ba”, hàng thứ ba “Hai, ba.” Trân châu chưa đổ ra hết, ba hạt còn sót lại cũng được đổ ra, trân châu trong đĩa chỉnh tề ba hàng như xí ngầu của Giang Túng. Sòng bạc trong phút chốc sôi trào tiếng vỗ tay, ngay cả Giản lão bản cũng không nhịn được vỗ tay một cái, nhìn Giang Túng khen ngợi: “Xuất sắc!” Giang Túng ngã vào Nhạc Liên đứng ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cái chết cách hắn không xa. “Hôm nay kỵ bài bạc, thích hợp làm việc thiện.” Giang Túng lẩm bẩm lải nhải trong miệng. Nhạc Liên thay Giang Túng thu tám chục ngàn lượng thắng được, nói: “Túng ca quả là người lành nghề, Túng ca sau này sẽ kiếm được nhiều tiền.” Châm dầu vào lửa. Giang Túng nào dám thắng thêm, đợi đến khi mọi người tản đi, tự mình lên lầu hai tìm Giản lão bản. Đối với Giản lão bản số bạc kia cũng chẳng đáng bao nhiêu, cùng Giang Túng cược, có thể hun đúc tình cảm, tám mươi ngàn lượng kia coi như thưởng cho mỹ nhân vậy. Hắn đang thưởng trà trong nội thất, lại nghe gã sai vặt bẩm báo một tiếng: “Lão gia, vị công tử hồi nãy cầu kiến.” Giản Tới khẽ khiêu mi, có hứng thú nói: “Mời hắn vào.” Giang Túng đi vào nội thất, hàn huyên đôi câu, ngồi bên bàn trà, đặt tám chục ngàn lượng lên bàn, khẽ đẩy đến trước mặt Giản lão bản, dửng dưng cười nói: “Giản lão bản, mới vừa rồi bất quá là cùng ngài vui đùa một chút, quả thật như lời đồn, ngài phong độ nhẹ nhàng, rộng rãi, vãn bối lại trước mặt ngài tỏ vẻ ta đây.” Tuy nói vậy, nhưng Giang Túng quả thật không hiểu sao hôm nay hắn có vận may lớn như vậy, nếu bị Giản lão bản hiểu lầm thành cố ý xuất chiêu là coi như tiêu, không thể làm gì khác bèn ở chỗ này mập mờ tỏ vẻ khách khí. Giản lão bản chưa bao giờ so đo, thấy Giang Túng khách khí như vậy, hảo cảm đối với người trẻ tuổi này càng tăng lên. Giang Túng thuận theo nói: “Không dối ngài, ta từ Cẩn Châu đến Kim Thủy làm ăn, mấy ngàn cân mật ong ứ đọng trong tay không thể xuất thủ, mới đến sòng bạc giải sầu, không ngờ là lại gặp ngài ở đây, ta tuổi trẻ khí thịnh, tranh đoạt thắng thua, thật không kiên nhẫn.” Giản lão bản cười một tiếng: “Công tử khách khí, Giản mỗ cũng không phải người thua không chung, mật ong Kim Thủy danh xưng đệ nhất thiên hạ, ta thuận đường đi ngang qua đây, vốn định mua chút mật ong, nếu đã cùng Giang công tử hữu duyên, không bằng cùng nhau nói chuyện làm ăn.” Giang Túng vỗ mặt bàn một cái: “Mật ong kia quả thật không tệ, nếu không cũng không dám tự mình tiến cử với ngài.” Hắn thuận thế đẩy trả lại tám chục ngàn lượng cho Giản Tới, “Ngân phiếu này ngài thu, vãn bối cũng là háo thắng, ngài tha thứ cho ta, sau này vãn bối sẽ cẩn thận hơn, không lỗ mãng như vậy nữa.” Tính cách Giản Tới vốn không câu nệ tiểu tiết, ấn tượng với Giang Túng ngày càng tăng lên, rộng lượng nói: “Nếu ngươi muốn, ta liền thu, ngày mai ta phái một tiểu nhị đến nhìn hàng của ngươi một chút, nếu chất lượng tốt, chúng ta liền đàm luận tính giá.” Giang Túng cởi mở cười một tiếng: “Tạ Giản gia nể mặt, ta lấy trà thay rượu mời ngài, lúc nào ngài rảnh rỗi, ta mời ngài đến nếm thử một chút nấm măng ngỗng Kim Thủy, rất tuyệt.” Giản Tới thích nhất người trẻ tuổi nói chuyện sảng khoái, nâng chung trà lên cùng Giang Túng cụng một cái. Nhạc Liên tựa vào cạnh cửa hơi hé mắt nghe lời nói bên trong, từ trong khe hở nhìn Giang Túng đang cùng phú thương giàu nứt đố đổ vách vui vẻ trò chuyện thành thạo điêu luyện, chỉ mấy câu đã buôn bán được mật ong, Túng ca đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ, vô luận như thế nào mình cũng không thể sánh được.