Bại Gia Cũng Khó
Chương 11
Sau khi ầm ĩ cùng Nhạc gia Đại thiếu gia, Giang Túng lại suy nghĩ về một chút chuyện lặt vặt kiếp trước.
Lúc trước, khi Lâm gia tiếp nhận làm mật ong để cung cấp cho triều đình, cũng tổ chức tiệc rượu ở Nghênh Xuân Lầu, Nhạc gia cùng Giang gia cũng đến chúc mừng, Nhạc Liên vốn đang làm ăn ở phương Bắc cũng bị cưỡng ép trở về dự tiệc.
Nhắc tới lại thấy kỳ lạ, đúng lúc đó lại xảy ra chuyện, Nhạc Liên cùng nha hoàn ở trong một nhã gian, tất cả mọi người nghe tiếng thét chói tai của nha hoàn liền chạy đến, thấy Nhạc Liên quần áo xốc xếch, ở cùng một chỗ với nha hoàn, Giang Túng lúc đó cũng tới góp vui, cười nhạo Nhạc Liên.
Sau đó, chuyện này bị cả Cẩn Châu bàn tán, Nhạc Liên mất hết danh dự, không muốn ở lại Nhạc gia, lại lo lắng cho sự trong sạch của nha hoàn, không thể làm gì khác bèn cưới nha hoàn kia làm thiếp, tiếp tục đi phương Bắc, khoảng chừng mười năm sau trở thành phú thương, vinh quang trở về, không ai dám đứng trước mặt hắn nói năng lộn xộn.
Kiếp trước, chuyện tối hôm đó ở Nguyên Xuân lầu chính là cấm kỵ của Nhạc Liên, với Nhạc Liên thì đây chính là một vết nhơ, Giang Túng thường xuyên dùng chuyện này kích thích, chọc tức Nhạc Liên, khiến Nhạc Liên thẹn quá hóa giận, đau đớn.
Bây giờ nghĩ lại, tiểu Nhạc Liên cứng ngắc, lễ nghi, giữ mình tốt như vậy, cho dù có say rượu mất khống chế, cũng không thể làm ra chuyện hạ lưu, cường bạo nha hoàn, rất có thể là bị người khác tính kế.
Giang Túng suy nghĩ, nói không chừng hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Không được, đứa trẻ đơn thuần kia chỉ có thể để cho hắn khi dễ, không thể để cho người khác mưu hại.
Hơn nữa, đáy lòng hắn không muốn chuyện kia lại tiếp tục phát sinh, kiếp trước hết thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ chuyện này.
Nếu có thể, đời này, Giang Túng không muốn hận Nhạc Liên nữa.
“Giang Túng.” Giang Hoành nhẹ nhàng kéo ống tay áo đại ca, “Chớ sững sờ, Hầu gia tới.”
Tiếng thông báo ngoài cửa vang lên, Tĩnh Xuyên hầu đến.
Tùy tiểu Hầu gia một thân hoa phục, trong tay cầm chuỗi ngọc san hô Thái hậu ban thưởng, chậm rãi đi vào Nghênh Xuân Lầu, các tân khách rối rít hành lễ.
Tĩnh Xuyên hầu Tùy Lam, là trưởng tử, em trai của Hoàng Hậu nương nương, bởi vì có công tham chiến nên được phong hầu, theo lời đồn Tùy tiểu Hầu gia tính tình bá đạo, tính khí hung bạo, ở trên sa trường đứng đầu vạn người.
Sau khi thắng lợi trở về, liền rời kinh tìm nơi an tĩnh để tu thân dưỡng tính, vừa mới tới Cẩn Châu không lâu.
Tùy tiểu Hầu gia khẽ gật đầu, nói vài câu với mấy quan viên quen biết, liền ngồi xuống, một lúc sau thì hỏi tới chưởng quỹ của hiệu buôn Tung Hoành*, Giang Hoành khom người cung kính nói: “Tiểu dân Giang Hoành, bái kiến Hầu gia, huynh trưởng chốc lát nữa sẽ tới.”
*Hiệu buôn Tung Hoành: tên hiệu buôn của Giang gia
Trên người Tùy tiểu Hầu gia tỏa ra một loại khí tức tàn bạo, khiến Giang Hoành hơi sợ sệt, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn thường ngày, thỉnh thoảng còn run rẩy.
Trong lòng thầm oán trách Giang Túng, vừa mới nãy còn cùng hắn mời rượu, quay qua qua lại không biết đã chạy đi đâu.
Tùy tiểu Hầu gia hơi giương mắt, ánh mắt chợt dừng trên khuôn mặt Giang Hoành.
Nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi đỏ răng trắng, mi mắt tinh tế đẹp đẽ, đai lưng thắt chặt eo nhỏ hết sức mềm mại.
Giang Hoành bị Hầu gia nhìn đến mức đỏ cả mặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hầu gia khiêu mi nói: “Lần trước có bán một cây sáo trúc ở hiệu buôn của ngươi, lúc đó bổn hầu đang rất cần bạc, không nghĩ tới Giang chưởng quỹ tuổi còn nhỏ mà làm việc lại rất được lòng người.”
Tùy tiểu Hầu gia ra ngoài du hành, vốn không mang nhiều tiền, lại nhất thời gặp chuyện, không thể làm gì khác bèn lấy cây sáo trúc tiện tay làm lúc đi thuyền, muốn bán đi lấy mấy văn tiền, ai ngờ thủ hạ lại đưa về nhiều bạc như vậy.
Giang Hoành sợ ngây người.
Nhớ tới lúc trước Giang Túng bỏ ra năm ngàn lượng mua một cây sáo trúc tầm thường, Giang Hoành liền náo loạn cả ngày, thật không nghĩ tới đại ca lại có nhãn lực tốt như vậy, giúp được quý nhân, sau này hiệu buôn sẽ ngày càng thuận lợi.
Giang Hoành run giọng nói: “Vâng…Đều là do đại ca phân phó, tiểu dân cũng không có làm gì.”
Tùy tiểu Hầu gia gật đầu một cái: “Ừ, như vậy cũng tốt.”
Hắn cũng không hy vọng một tiểu thiếu niên thanh tú đáng yêu như vậy lại khôn khéo, xảo trá.
Lúc này Giang Túng trở lại, thấy Hầu gia đang nói chuyện cùng với Giang Hoành, liền vội vàng đi tới, khom người nói: “Tiểu dân Giang Túng, bái kiến Hầu gia.”
Thật không nghĩ tới, lão gia Giang gia lưu lại hai con trai, tướng mạo hết sức vừa mắt, tiểu thiếu gia kia đáng yêu động lòng người, còn Giang gia Đại thiếu vóc người thon dài, mắt phượng như sao trời, giữa hai hàng lông mày còn có thêm ba phần phong lưu tuấn mỹ.
Tùy tiểu Hầu gia không nói lời nào, thị vệ trưởng đưa cho Giang Túng ngân phiếu mười ngàn lượng.
Giang Hoành ở bên cạnh giải thích, đây là ban thưởng cho hắn khi mua cây sáo trúc kia.
“Không thể.” Giang Túng mặt mũi trắng bệch, vội vàng từ chối, “Ngài đây là muốn mạng của tiểu nhân sao!”
Sắc mặt Tùy tiểu Hầu gia dần dần lạnh lùng, thấp giọng nói: “Làm sao?”
Thị vệ bên người liền rút đao, chỉ Giang Túng, lạnh lùng thúc ép: “Kêu ngươi cầm thì cứ cầm, đây là Hầu gia ban thưởng.”
Giang Túng nghĩ nghĩ một hồi, mười ngàn lượng, vậy hắn sẽ phải gặp tai họa lớn chừng nào chứ, vội vàng giảng hòa: “Ngài xung phong xông trận nơi sa trường bảo vệ đất nước, tiểu thương như ta lại chỉ an nhàn sống qua ngày, đưa tiền cho ngài là lẽ đương nhiên, vì Hầu gia phân ưu chính là vì triều đình phân ưu, đây là bổn phận của tiểu dân.”
Trong mắt Tùy tiểu Hầu gia lóe lên một tia thưởng thức: “Nếu không muốn bạc, cũng không sao.”
Giang Túng thở phào nhẹ nhõm.
Hầu gia gật đầu một cái, quay đầu hướng thị vệ nói: “Được, vậy đem tòa nhà ở kinh thành thưởng cho hắn.”
Giang Túng như bị sét đánh ngang tai.
Hắn vừa tính đáp lời, liền bị Giang Hoành một tay bịt miệng, cướp lời: “Dạ, tạ Hầu gia ban thưởng!”
Tùy tiểu Hầu gia ừ một tiếng, hai mắt nhìn Giang Hoành, đặt ly trà xuống, đi đến chỗ bàn tiệc ngồi xuống.
Mở tiệc được một lúc, Giang Túng vội vàng trốn ở một chỗ không người ngơ ngẩn, một tòa nhà ở kinh thành, tấc đất tấc vàng, tính mãi cũng không biết nên làm thế nào để tránh đợt tai ương đẫm máu này.
Chỗ các quan viên ngồi có không ít quý nhân, Giang Túng không dám lưu lại lâu, lỡ xui xẻo đắc tội vị quan viên nào đó thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hắn núp ở một nhã gian không người, buồn rầu uống trà, tính toán nên làm sao để phá tiền, phá của.
Đang định chợp mắt một chút, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở sát vách. Giang Túng liền áp lỗ tai lên tường nghe thử xem là chuyện gì.
Ở nhã gian kế bên, Nhạc Hợp đang thấp giọng giao phó: “Sau khi thuốc ngấm, ngươi trực tiếp đi vào, làm những gì nên làm, xong chuyện ta sẽ thưởng bạc cho ngươi.”
Tiếp theo là giọng một cô gái: “Vâng, đại thiếu gia.”
Giang Túng đang lén lút chợt hiểu ra, thì ra kiếp trước Nhạc Liên là bị Nhạc Hợp tính kế, mất hết danh dự, bị buộc cưới nàng ta làm thiếp, thật là bỉ ổi.
Hắn bước ra khỏi nhã gian, nhìn qua khe cửa, thấy tiểu nha hoàn đó đang đem bầu rượu để lên bàn, gật đầu cùng Đại thiếu gia.
Tiểu nha hoàn xoay người lại, thấy không có gì bất thường, khuôn mặt có chút quen thuộc, lòng Giang Túng chợt thắt lại.
Bao nhiêu năm trôi qua, khi gặp lại người đàn bà này, máu huyết Giang Túng như muốn trào ngược, hắn hít sâu mấy cái, để bản thân bình tĩnh lại.
Bất quá kiếp trước chỉ là một tiểu thiếp thôi, một người đàn bà nông cạn tham tiền đi nịnh bợ, không đáng để Giang đại thiếu gia hắn phải tức giận.
Giang Túng trốn vào góc, thấy tiểu nha hoàn rời đi, Nhạc Hợp thì trở lại tiệc rượu.
Giang Túng lặng lẽ chạy vào phòng, lấy đi bầu rượu kia, len lén đi đến tiệc rượu, thừa dịp Nhạc Hợp đang mời rượu tân khách, đem bầu rượu trong tay trả lại cho hắn.
“Hừ…” Giang Túng giương khóe môi, lặng lẽ xuống lầu, đuổi theo nha hoàn đang lén lút kia.
Hắn nắm cổ tay tiểu nha hoàn, mập mờ, để gần bên mép nói: “Cô nương phương danh Dung Dung?”
Tiểu nha hoàn ngẩn ra, gật đầu một cái.
Bất luận là cô gái nào, bị một vị nam tử tuấn mỹ nắm tay như vậy, thật khó mà không động tâm, tuy mọi người đều biết Giang Túng hư hỏng trụy lạc, quần là áo lụa, nhưng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này, ai cũng có thể chấp nhận bỏ đi vài khuyết điểm của hắn.
Giang Túng chân thành nói: “Cô nương, tại hạ đối với đồ ngọc cũng hiểu chút đỉnh, cô nương khí chất xuất chúng, sau này nếu chọn đồ trang sức, ngàn vạn lần chớ chọn vòng tay Tử la lan, cũng đừng nên đeo vòng ở tay trái, hôm nay gặp được nhau ở đây, lần sau ta bồi cô nương đi chọn chuỗi vòng tay Dương Chi, có được không?”
Tiểu nha hoàn được khen, liên tục gật đầu với Giang Túng, trong đầu thầm nghĩ bản thân thật may mắn, được Giang gia coi trọng.
“Ai đúng rồi, thiếu gia Nhạc Hợp gọi ngươi đấy, nói có chuyện gấp, ngươi nhanh đến chỗ hắn đi.” Giang Túng vỗ ót một cái, “Ta thấy cô nương mê người, nhất thời quên mất chính sự.”
Tiểu nha hoàn tưởng kế hoạch có sự tình phát sinh, cám ơn Giang Túng, vội vã chạy đi tìm Nhạc Hợp.
Trước khi đi còn không quên hỏi: “Vì sao không thể đeo vòng tay Tử la lan?” Thật ra thì với thân phận của tiểu nha hoàn cũng không thể mua được vòng tay quý giá Tử la lan, chẳng qua là tò mò hỏi một chút.
Chẳng biết tại sao, sắc mặt Giang đại thiếu có chút phiền muộn.
“Không thích hợp.” Giang Túng nheo mắt lại, nhàn nhạt trả lời, “Nếu như đeo vào, sẽ chết không có chỗ chôn.”
Tiểu nha hoàn rùng mình một cái, không biết vì sao lại đắc tội Giang đại thiếu, không dám nói gì nữa.
Giang Túng đi qua mấy cái nhã gian, rốt cuộc cũng tìm được Nhạc Liên đang ngồi bên cửa sổ, gió lạnh lùa vào vạt áo đang mở rộng.
Gò má Nhạc Liên nổi lên một tầng đỏ ửng không bình thường, trên mặt lẫn cổ đều ướt, giống như đã tắm qua mấy lần nước lạnh, nhưng không chút hiệu quả.
“Túng ca.” Nhạc Liên thấy Giang Túng đứng ở cửa, khàn giọng kêu một tiếng, dùng sức chà sát mặt, “Ta không có sao, chỉ là có hơi khó chịu, chắc do uống quá nhiều, một lúc sau sẽ ổn thôi.”
Giang Túng nhìn một hồi, khẽ cười, chen vào cửa bước tới, cúi người sờ mặt hắn một cái, đầu ngón tay trượt từ mặt đến cổ, trượt xuống vạt áo đang mở rộng lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực, khẽ khiêu khích.
Nhạc Liên bị khiêu khích, hạ thân căng cứng đau nhức, khó chịu ôm eo Giang Túng, dán chặt vào hắn, hấp thu một ít ấm áp từ Giang Túng, mơ hồ nói: “Túng ca….khó chịu…nóng.”
“Chậc, Liên Nhi thật đáng thương.” Giang Túng xấu xa sờ soạng lên hạ thân đang căng phồng của Nhạc Liên, người trong ngực liền ngâm nga một tiếng, tiểu thịt trụ chưa từng dùng qua, đáng thương cứng rắn, trông mong được thoát khỏi lớp quần, kích thước cũng không nhỏ, Giang Túng cũng hơi sửng sốt.
“Hôm nay lại vô tình chiếm tiện nghi của ngươi, ta cũng vì cứu ngươi để ngươi giữ được danh dự, ta sẽ thao ngươi thật tốt, coi như báo đáp.” Giang Túng ôm hắn, dẫn Nhạc Liên đến góc tường, nghiêng đầu khẽ hôn khóe miệng hắn, đầu lưỡi trêu chọc viền môi Nhạc Liên, nhưng lại chậm chạp, không tiến sâu vào, Nhạc Liên gấp gáp ôm chặt lấy Giang Túng, như con chó nhỏ liếm môi Giang Túng, cố gắng ngậm lấy đầu lưỡi Giang Túng, nhưng lại không ngậm được, tủi thân hừ một tiếng.
Giang Túng hưởng thụ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Nhạc Liên từ trên xuống dưới, dụ dỗ: “Tới, nói ‘Huynh, đệ muốn’.”
Nhạc Liên cúi đầu xuống, đầu cọ vào gáy Giang Túng, nỉ non nói: “Thật là đau.” Không nhịn được nâng chân cọ vào Giang Túng.
Giang Túng đỡ đầu Nhạc Liên, ngậm môi hắn, đầu lưỡi đưa vào, khẽ quấn quít, hút cắn liếm. Nhạc Liên hít thở không thông, bên dưới lại càng thêm cứng rắn, hô hấp dồn dập.
Nhạc Liên không có chút kỹ thuật, đầu lưỡi liếm loạn trong khoang miệng Giang Túng, vừa cắn vừa gặm, sau lưng Giang Túng là vách tường, bị Nhạc Liên dồn dập vùi tới, cả người liên tục va vào tường, sau lưng có chút đau nhức.
“Túng ca, khó chịu….” Nhạc Liên khổ sở vùi đầu vào trong ngực Giang Túng, cọ tới cọ lui, tìm kiếm sự an ủi, da mặt ngày càng ửng đỏ, âm thanh cũng khàn đi, bỗng nhiên không khống chế được cắn vào cổ Giang Túng, dùng sức hôn gặm cắn.
“A…” Giang Túng nheo mắt lại, thỉnh thoảng nếm thử kiểu tình thú này cũng hết sức thoải mái, nhưng đối phương có chút cáu kỉnh, Giang Túng cũng không ngăn cản, để mặc đối phương gặm cổ mình.
Nhạc Liên cắn ra một dấu hôn đỏ tươi trên cổ Giang Túng, sau đó mò tay vào cổ áo Giang Túng, một lúc sau lột hết quần áo hắn, dứt khóa ôm ngang Giang Túng ném vào giường nhỏ trong buồng, gỡ hết quần áo của chính mình rồi đè lên.
Giang Túng sợ hết hồn, mới nhớ lại Nhạc Liên là người luyện võ, không biết khí lực lớn hơn mình bao nhiêu, thấy Nhạc Liên càng ngày càng mất khống chế, Giang Túng bắt đầu mơ hồ bất an, cảm thấy mình sắp bị thao.
Hắn trở mình, vội vàng túm lấy vạt áo dưới đất, tỏ vẻ muốn đi, bất đắc dĩ cản trở Nhạc Liên, khó khăn bò xuống giường, bỗng nhiên cổ chân bị Nhạc Liên hung hăng nắm lấy lôi trở về.
“Nhạc Liên, đừng làm rộn.” Giang Túng quay đầu đạp hắn, cổ chân bị túm đè xuống, Nhạc Liên bò tới đè lên người Giang Túng, trực tiếp vén vạt áo của Giang Túng lên, đem thứ vừa thô vừa cứng cắm vào trong mông Giang Túng.
Giang Túng bị đè chặt hai tay, nằm sấp trên giường không thể động đậy, biết đây là Nghênh Xuân lầu nên không dám lớn tiếng, cái mông bị Nhạc Liên chọc vào, liền đè giọng cảnh cáo: “Ngươi lăn xuống cho ta! Ngươi lông còn chưa mọc đủ mà dám thao lão tử!”
“Túng ca.” Nhạc Liên ôm chặt hắn, cúi đầu hôn gáy Giang Túng, hạ thân đâm chọt loạn xạ, không có chút nhuận hoạt*, chen vào một đoạn.
*Nhuận hoạt: dầu bôi trơn.
Giang Túng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cảm giác sau huyệt đau đớn, hình như đã có tia máu rỉ ra, con chó nhỏ kia thần trí mơ màng, không biết sống chết dám thao hắn.
Nhạc Liên giống như con mèo đực đang đến kỳ động dục, một bên cắn một bên cắm. Người dưới thân la hét liên tục, liều mạng xỉ vả nhưng không trốn thoát được.
“Muốn chết…” Giang Túng cố gắng với tay vào tủ lấy ra được một hộp mật hương của nữ tử, mở nắp đổ vào kẽ hở ở mông.
Nhạc Liên nhân cơ hội đỡ eo Giang Túng, lập tức đâm đến đáy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xung quanh bị tràng thịt mềm mại hút chặt.
“Lão tử uống không ít nước trà…” Nhạc Liên mạnh mẽ đâm khiến Giang Túng thiếu chút nữa thì tiểu luôn ra giường, hai tay bị đè lại nằm trên giường nhỏ, trốn không thoát.
Con mẹ nó, đúng là tai ương đẫm máu.
Đời trước hắn chơi qua không ít nam hài, ai cũng ngoan ngoan quỳ phục vụ, cho tới bây giờ không có ai dám đè hắn, bây giờ lại bị thao đến mức tê tâm liệt phế, thầm nghĩ hắn đúng là ngu ngốc, cứ nghĩ sẽ chiếm được một chút tiện nghi.
Đối với Nhạc Liên huyệt sau của nam nhân quả thực quá mức kích thích, Nhạc Liên cắn răng, đè cổ tay Giang Túng hướng vào bên trong đâm mạnh.
Gân xanh trên tính khí khẽ cọ xát bên trong huyệt thịt mịn màng, hỗn loạn đâm vào chỗ mẫn cảm bên trong Giang Túng, tiểu huynh đệ của Giang Túng vì đau mà mềm nhũn cũng dần cương cứng, mơ hồ muốn bắn, nhưng hắn cần dùng tay để tuốt, nhưng hai tay bị đè lại, chỉ có thể nằm chờ bị thao.
Sắp đến cao trào, Nhạc Liên liền bắt đầu đâm chọt loạn xạ, Giang Túng khẽ kêu thành tiếng, đây mới là loại hành hạ thống khổ nhất, liên tục mạnh mẽ vài lần, Nhạc Liên liền bắn ra, thân thể Giang Túng khẽ co giật.
Cũng may đây là lần đầu của Nhạc Liên, thời gian hắn bị thao cũng không dài.
“Con mẹ nhà ngươi!” Giang Túng xù lông, trở người tát Nhạc Liên một cái, đã ăn trộm gà bất thành còn mất thêm nắm gạo, tức giận đến đỉnh điểm.
Hắn lại bị kẻ thù kiếp trước thao.
Khuôn mặt trắng bệch của Nhạc Liên càng khiến cho dấu tay càng thêm đỏ, nhìn qua hình như có chút sưng.
Nhạc Liên không chống đỡ được nữa, hạ thân còn chôn trong người Giang Túng, nằm đè lên người hắn, khổ sở hôn gáy Giang Túng, nức nở nói: “Ngươi nói lấy thân báo đáp.”
Giang Túng quay đầu nhìn Nhạc Liên đã nhắm mắt ngủ, trên gương mặt còn vương hai hàng lệ, tựa hồ rất ủy khuất.
“….Bị thao một lần….Đổi lấy một tòa nhà ở kinh thành….Có đáng hay không đây….” Giang Túng đỡ eo trở mình, bạch dịch hòa với máu chảy xuống tí tách, Nhạc Liên mơ màng ngủ, vùi đầu vào ngực Giang Túng, co ro, giống như con chó nhỏ làm sai cụp đuôi.
Giang Túng đau đến mức không nhúc nhích được, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, không lâu sau liền ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
176 chương
92 chương
221 chương