Bách yêu phổ
Chương 10 : Chương 3-1
Vương Tiểu Ngưu rầu rĩ nhìn hai người và một con… cáo đuôi thỏ (?!) ở trước mặt.
“Mấy người không tê chân hả?” Hắn hỏi.
Cả ba đồng loạt lắc đầu.
Trong cái chậu gỗ màu nâu, nước sóng sánh, mấy con cá vàng bơi qua bơi lại, há miệng nhả bong bóng nước.
Cút Xéo đưa mắt nhìn theo cá vàng, ngoe nguẩy cái đuôi tròn ủm đi quanh cái chậu vô số vòng, thỉnh thoảng dừng lại, nằm úp sấp bên thành chậu, giơ chân ra muốn bắt cá nhưng bị Lắm Lời kịp thời ngăn cản.
“Người xuất gia không được ăn mặn, mi đã theo ta rồi thì cũng là con cáo xuất gia.” Lắm Lời vô cùng nghiêm túc răn dạy Cút Xéo
“Thôi đi! Cậu cũng nuốt nước miếng ừng ực kia kìa.” Đào Yêu ngứa mắt với dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của cậu, nguýt dài, “Có trời mới biết trong lòng cậu từng ảo tưởng bao nhiêu cách thức chế biến món cá, thịt kho, đồ chiên.”
“Tội lỗi tội lỗi, ta chỉ nghĩ thôi nhưng đâu có làm.” Lắm Lời vội vàng giải thích, “Chỉ tại ta tu hành nông cạn, chưa thoát khỏi sự hấp dẫn của hồng trần thế tục, Phật Tổ ắt cũng hiểu, ngài sẽ không trách ta đâu.”
“Nói cứ như quen thân với Phật Tổ lắm vậy.” Đào Yêu hứ một tiếng, quay đầu nhìn Vương Tiểu Ngưu, “Ta nói này, sao cậu cứng đầu quá vậy? Chỉ mấy con cá thôi mà, sao lại không bán cho bọn ta được chứ, cùng lắm là cậu lại đi câu con khác thôi. Bọn ta ở nơi khác đến, mệt mỏi khổ cực tới Lợi Châu, cậu không thể cho chúng ta ấn tượng tốt về người dân quê hương cậu à?”
Vương Tiểu Ngưu chớp chớp mắt: “Tiểu tỷ tỷ, tôi đã nói rồi, mấy con cá này là câu cho Miu gia gia ha ha, tháng nào tôi cũng tới đây chờ ông ấy hết ha ha.”
Đào Yêu nhìn trái ngó phải, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư, đất đai chia thành từng thửa. Lợi Châu có núi tốt, nước tốt, không khí tốt nhưng không đông người lắm, từ lúc họ gặp Vương Tiểu Ngưu tới bây giờ thì chỉ có một tiều phu đi ngang qua thôi.
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, ông lão mà cậu nói vẫn chưa thấy đâu, có thể hôm nay ông ấy không tới đó, nhân lúc cá còn sống, cậu bán cho ta đi.” Đào Yêu vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cá chết rồi thì không bán giá cao được đâu!”
“Nhưng ban nãy ta nghe vị tiểu sư phụ đây nói tỷ không có cắc bạc nào, sắp chết đói đến nơi rồi…” Vương Tiểu Ngưu nghiêm túc nhìn nàng.
“Mới tí tuổi đầu mà đã bàn chuyện tiền bạc với ta? Giới trẻ thời nay bị làm sao thế?!” Đào Yêu lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, chợt bắt Cút Xéo giơ lên trước mặt cậu ta, chân thành nói, “Ta lấy nó để đổi được không? Bàn về cân nặng thì nó gấp mấy lần mấy con cá kia, cậu lãi to đấy!”
“Đào Yêu!” Lắm Lời giận dữ nhảy chồm lên, giành lại Cút Xéo, “Đã nói cả đời là người một nhà rồi mà!!! Sao mỗi lần không có tiền là cô lại muốn bán người nhà thế?”
“Còn trách ta? Là do miệng cậu không dẻo miệng nên mới không hóa duyên nổi!”
“Ai bảo tự dưng cô đánh bạc với người ta! Giờ thì hay rồi, không còn một xu dính túi!”
“Tất cả là do thằng đầu trọc nhà cậu đi theo nên ta mới thua!”
“Nôn bánh gạo mà hồi sáng ta hóa duyên được ra đây!”
“Cậu cũng nôn quả dại hồi trưa ta hái ra đây!”
Vương Tiểu Ngưu càng nghe càng đau đầu, vội vàng giơ tay lên: “Hai người đừng cãi nhau nữa!” Dứt lời, lấy túi giấy thấm dầu từ trong ngực áo, mở ra, để lộ cái bánh gạo thơm phức: “Mấy người cầm ăn đi. Tôi chỉ có mỗi cái này thôi.”
“Ôi chao ngại ghê.” Đào Yêu cười, vội vàng nhận lấy, “Cậu tên là Vương Tiểu Ngưu đúng không?”
“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu, “Tỷ là Đào Yêu, tiểu sư phụ là Lắm Lời, con cáo tên là Cút Xéo, đúng chứ?”
“Trí nhớ tốt đấy.” Đào Yêu cười khà khà, “Sẵn tiện cậu cho ta hỏi một nơi.”
“Nơi nào?” Vương Tiểu Ngưu hăng hái vỗ ngực nói, “Xung quanh đây không có chỗ nào mà tôi không biết, tôi sinh ra ở đây đó.”
“Kính Hoa Trạch.” Đào Yêu nhìn về phía trước, “Còn xa không?”
“Không xa lắm, cứ đi dọc theo con đường nhỏ này khoảng một dặm sẽ nhìn thấy một cây cổ thụ, rẽ phải là tới.” Vương Tiểu Ngưu xoay người chỉ vào con đường nhỏ ven bờ ruộng, sau đó tò mò hỏi: “Các tỷ đi tới đó làm gì? Bây giờ chỉ toàn là bùn lầy thôi. Tôi nghe bà nội kể hồi mấy chục năm trước, phong cảnh quanh đó đẹp lắm, nhất là Kính Hoa Trạch, cứ đến tháng ba, mặt nước rợp bóng hoa đào bên bờ, hoa trong gương, trăng dưới nước, đẹp không tả xiết. Hồi xưa, Kính Hoa Trạch còn có chợ đêm, kẻ đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Đáng tiếc ta không có cơ hội nhìn thấy. Bây giờ Kính Hoa Trạch nước không ra nước, núi không ra núi, chỉ còn là một đống hoang tàn, bình thường hầu như không có ai tới đó. Lợi Châu còn nhiều cảnh đẹp lắm, có muốn tôi giới thiệu không?”
“Không cần. Ta chỉ muốn tới Kính Hoa Trạch thôi.” Đào Yêu đứng dậy, bỗng hỏi, “Tháng nào cậu cũng tới đây đưa cá?”
“Vâng, cứ ngày ba hằng tháng tôi đều chờ ở đây.”
“Chờ ông lão kia?” Đào Yêu nhìn sang rừng cây cách đó không xa, nói như không có chuyện gì xảy ra, “Vì sao lại đối xử tốt với ông ấy thế?”
Vương Tiểu Ngưu chân thành nói: “Ba năm trước, tôi bị rơi xuống một cái giếng khô ở trong rừng, Miu gia gia đã cứu tôi ra. Tôi muốn mời ông ấy về nhà ăn cơm, bà nội tôi nấu cơm ngon lắm, nhưng ông ấy không chịu, nói thích ăn cá, nhưng Kính Hoa Trạch không còn cá nữa, muốn ăn cá thì phải đi ra sông rất xa để câu. Vì vậy tôi đã hứa là cứ ngày ba hằng tháng, tôi sẽ đưa cá cho ông ấy. Nhà tôi ở gần sông, dễ câu cá lắm.”
“Ba năm, ba mươi sáu tháng, cậu luôn đưa cá cho ông ấy?” Đào Yêu trợn to mắt, “Không gián đoạn tháng nào cả?”
Vương Tiểu Ngưu lắc đầu: “Không có. Đã hứa là phải giữ lời, bà nội tôi dạy thế đó.”
Đào Yêu cười, xoa đầu cậu ta: “Cảm ơn cậu đã cho ta cái bánh gạo.”
“Đừng khách sáo, các tỷ đi đường cẩn thận nhé, đừng để bị rơi xuống Kính Hoa Trạch, ở đó toàn bùn lầy thôi, rơi xuống là leo lên không được đâu ha ha.” Vương Tiểu Ngưu nhắc nhở.
“Biết rồi.” Đào Yêu cắn miếng bánh gạo, vui vẻ đi tới con đường nhỏ.
“Cô chia cho ta một nửa chứ! Không, hơn một nửa! Cút Xéo cũng phải ăn!” Lắm Lời ôm Cút Xéo đuổi theo.
“Ăn hết rồi. Lát nữa hai đứa tự hái rau dại mà ăn.”
“Dựa vào đâu bọn ta phải ăn rau dại?”
“Dựa vào việc hai đứa đánh không lại ta.”
“…”
“Đứng đó làm gì, đi mau! Đừng càu nhàu nữa, lát nữa ta hái rau giúp cậu.” Đào Yêu liếm môi, một tay giữ chặt đầu Lắm Lời, “Đi thẳng, đừng ngoái đầu, ta biết cậu muốn ngoái đầu mà.”
Lắm Lời sửng sốt: “Cô nhìn thấy à?”
“Con mèo hoa già nấp sau cái cây cứ dáo dác nhìn về phía chúng ta, ta đâu bị mù.”
“Mặc kệ à?” Lắm Lời hơi lo lắng, “Thí chủ Tiểu Ngưu là người tốt, lỡ như…”
“Con mèo yêu đó không có ác ý. Miu gia gia… À, Miêu gia gia(1) mới đúng.” Đào Yêu cười khúc khích, “Chúng ta không đi thì nó không dám ra đâu.”
“Nó nhận ra cô à?” Lắm Lời ngờ vực, “Con yêu quái này to gan thật, ban ngày ban mặt mà dám chạy lung tung.”
“Lợi Châu non xanh nước biếc, xung quanh Kính Hoa Trạch vắng người qua lại, bọn yêu quái sống rất thoải mái, không cần dè dặt như đồng loại ở các nơi khác.” Đào Yêu khinh thường, “Chưa chắc nó đã biết ta, nhưng chúng ta đến từ Đào Đô, yêu quái chỉ cần tu luyện vài năm là có thể cảm nhận được hơi thở của chúng ta khác với người thường, tránh được thì cứ tránh thôi.”
“Ồ.” Lắm Lời gật đầu, “Nhưng chúng ta đi Biện Kinh mà?”
“Thuận đường, không tốn nhiều thời gian đâu.” Đào Yêu nhìn về ngọn núi phía xa, “Thuận tiện đi xem một con yêu quái xui xẻo.”
(1) Theo nguyên tác, Vương Tiểu Ngưu gọi con mèo yêu là 苗爷爷 (Miêu gia gia), 苗(Miêu) phiên âm là [miáo], có nghĩa là mầm/giống; còn Đào Yêu chỉnh lại là 喵爷爷 (Miêu gia gia), 喵 (Miêu) phiên âm là [miāo], là tiếng kêu meo meo của con mèo. Vì không có ảnh hưởng nhiều nên bà Sa mạn phép (bắt chước tác giả) chơi chữ từ “Miu” và “Miêu”.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
68 chương
72 chương
80 chương
22 chương
18 chương
120 chương
11 chương