Editor: Vivi Thác Bạt Tự khơi mào mầm tai vạ, hết lần này tới lần khác muốn đấu ngươi chết ta sống, tuy thần lực của hắn hơn Bạch Tố Ly nhưng lực lĩnh ngộ lại yếu hơn. Hai người đánh qua trăm chiêu kinh thiên động địa, Bạch Tố Ly liền thăm dò toàn bộ võ thuật của hắn, tập trung tấn công chỗ hiểm, điểm yếu của hắn. Vốn chiếm thế thượng phong,  Thác Bạt Tự nhanh chóng bại lqd trận, bị Bạch Tố Ly ép chặt. Thác Bạt Tự vô cùng bất lực, sử dụng Thiên Thần Khí, cũng chính là pháp bảo trí mạng của hắn. Không ngờ Bạch Tố Ly lại hóa về chân thân, thân rắn to lớn che kín trong ngoài, ép chặt khiến khuôn mặt hắn đỏ bừng. "Tiểu Bạch, thả hắn, chàng thắng rồi." Hứa Ngự Tiên vội vàng hét lên, dù sao Thác Bạt Tự là thần tướng tiếng tăm lừng lẫy, thua dưới tay một người phi thăng như Bạch Tố Ly, đối với hắn đã là sự trừng phạt lớn. Bạch Tố Ly thả Thác Bạt Tự đã hôn mê, sau đó quấn lấy người Hứa Ngự Tiên bay đi, bất quá động tác của hắn cực kỳ êm ái, dùng đuôi rắn vén làn váy của nàng, trượt vào  giữa hai chân đi lên trên. "Chàng ở đây chờ ta, ta đi đón cục cưng lại đây." Hứa Ngự Tiên ghét bỏ  hất cái đuôi ra ngoài, bay đi, để lại Bạch Tố Ly đang cúi gằm. Trong tiên phủ Dao Trì, Tây Vương Mẫu ôm Tiểu Bạch, nghe Hứa Ngự Tiên nói rõ mục đích tới đây, khó nén tâm trạng không muốn hỏi: "Các người muốn quay về thế gian hả?" "Con muốn ở thế gian đợi một trăm năm, nuôi dưỡng nhi tử thành người." Tây Vương Mẫu gọi tiên tỳ ôm hài tử đưa cho Hứa Ngự Tiên,  vẫn có thành kiến với Bạch Tố Ly: "Vì con rắn kia có đáng giá không?" Hứa Ngự Tiên cười một tiếng: "Chàng rất tốt, con rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi." Tây Vương Mẫu quay đầu,  khoát khoát tay: "Ai, tùy ngươi, đi đi..." Hứa Ngự Tiên mang Tiểu Bạch, quay về bên cạnh Bạch Tố Ly, tã lót mở rông để lộ khuôn mặt của đứa nhỏ: "Đây là cục cưng của chúng ta, Bạch Cẩn Du." Đối với đứa nhỏ trắng nõn yếu ớt, Bạch Tố Ly vô cùng tò mò, nhẹ nhàng ôm bé vào lòng, dường như sợ hãi chạm vào một cái sẽ vỡ tan. Đột nhiên, Bạch Tố Ly treo Tiểu Bạch trên cánh tay, khiến Hứa Ngự Tiên giật mình, vừa định vội vàng  đoạt lại. Lại thấy cục cưng dùng tay lqd chân cuốn quanh cánh tay của phụ thân, cười khanh khách, Hứa Ngự Tiên lập tức không biết phải làm gì. Đây là cặp cha con kì lạ nhất trên... Trước khi cả nhà quay về thế gian, Tinh tôn cùng Đạo Trạch đặc biệt đến tiễn bọn họ. "Ta còn tưởng ngươi sẽ trốn đi đâu chứ." Hứa Ngự Tiên liếc xéo Tinh Tôn, vẫn còn nhớ tới chuyện cái chày gỗ. "Ta đến đem quà cho các ngươi trước khi quay về." Hai tay Tinh Tôn giấu ở phía sau, cất giấu món đồ nào đó. "Thôi, đồ của ngươi ta không dám nhận..." Hứa Ngự Tiên dắt Bạch Tố Ly, đi như muốn chạy trốn rời đi. "Đợi một chút, đây chính là đại lễ đó." Sau khi đuổi sát, Tinh Tôn phi thân nhảy lên, chày gỗ trong tay nhẹ gõ lên gáy Bạch Tố Ly. Hứa Ngự Tiên thấy vậy đang muốn nổi giận, Bạch Tố Ly dùng một cánh tay  ôm chặt eo nàng, vuốt ve khuôn mặt cục cưng ở trong ngực nàng: "Nương tử, quên đi,  cục cưng cũng buồn ngủ rồi, nhanh chóng về nhà thôi." "Tiểu Bạch, chàng khôi phục trí nhớ rồi sao?" Hứa Ngự Tiên cười đến mức lông mày mở to như cánh quạt,  vùi đầu vào trong ngực Bạch Tố Ly. Bạch Tố Ly cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ bé, xinh đẹp ở trước mặt dung, không khỏi nhớ tới vài ngàn năm trước, ở trong mệ hoặc của cảnh Càn Khôn mê, nói dịu dàng: "Ta thích nàng gọi ta như vậy." Hứa Ngự Tiên đồng ý: "Ừ, chúng ta về nhà." Thấy  bóng dáng một trắng một đỏ bay về thế gian, Đạo Trạch nổi giận sụt sịt mũi: "Thế gian có cái gì tốt, ta đợi ở đó gần vạn năm rồi." Tinh Tôn cười ha ha: "Đó là bởi vì ngươi không có nữ nhân chứ sao." "Nữ nhân có cái gì tốt." Đạo Trạch khinh thường xì mũi, lại tiếp tục thở dài nói, "Nhưng Ngự Tiên không ở đây, mất bạn chơi rồi." "Không sao, không phải còn có ta ở cùng ngươi hay sao?" "Cút..." --- ------ " Bạch tướng công cùng Hứa nương tử "--- -------- --- ------ -------  hết ngoại truyện.--- --------