Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 25
Một tia máu tanh cuốn vào khoang miệng, lan tràn ở trong yết hầu thẳng đến đầu quả tim, không biết là máu của nàng, hay là máu của hắn, tóm lại là...... chua xót khôn cùng.
Tông Chính Vô Ưu một tay đem nàng đẩy ngã trên mặt đất, cuồng hôn như mưa rào rơi xuống, một khắc chưa từng ngừng lại, khiến cho không khí vốn đã mỏng manh giờ phút này càng giống như là không có.
Không đến một lát, không khí trong lòng ngực bị rút cạn, nơi ngực hít thở không thông đau nhức thổi quét đầy trời, hỗn hợp môi lưỡi giao nhau triền miên mang đến khoái cảm kỳ diệu, lại là mê người như thế, kêu hắn muốn ngừng cũng không được. Đụng chạm chân thật như vậy, nhắc nhở hắn, giờ khắc này, nàng vẫn là của hắn, nàng còn ở trong lòng ngực hắn, ở dưới thân hắn. Tay hắn nhanh chóng thâm nhập vào nội y nàng, tìm kiếm một tia an ủi cuối cùng bên trong sự tuyệt vọng của tâm hồn.
Mạn Yêu thân thể rùng mình một trận, theo bản năng hừ ra một tiếng, lập tức trong lòng kinh ngạc, ở dưới tình huống như vậy, nàng thế nhưng còn có thể có cảm giác mà sinh ra phản ứng? Một loại cảm giác khuất nhục thản nhiên nổi lên, người nam nhân này, đem nàng trở thành cái gì? Không biết sức lực từ nơi nào tới, nàng một phen đẩy hắn ra, không chút do dự giơ tay, một cái bạt tai cực kỳ vững chắc mà buông xuống vang dội lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn.
Tông Chính Vô Ưu ngây người ra, trong một cái chớp mắt, đại não hắn ở vào trạng thái trống rỗng. Hắn đang làm cái gì đây? Hắn đang dùng sức mạnh đối với nữ nhân mà mình thích! Đó là hành vì trong cuộc đời hắn không thể chịu đựng được nhất. Tông Chính Vô Ưu như là đã kích to lớn, đột nhiên ngồi dậy, môi mỏng nhấp thành một cái thẳng tắp. Trong lòng một mảnh trống trải, đối với trên mặt nóng rát, không hề có cảm giác.
Mạn Yêu vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, gắt gao nắm chặt y phục của chính mình, lùi ra sau dựa vào trong một góc, tham lam há to miệng hô hấp không khí, lại vẫn là cảm thấy lòng ngực cực kỳ buồn đau.
Không biết qua bao lâu, Tông Chính Vô Ưu đột nhiên mở miệng hỏi: "Nàng, đến tột cùng.... đối với ta......có động qua chân tình hay không? Nếu có...vậy thì có mấy phần?"
Mạn Yêu ngẩn ngơ, nghĩ thầm hắn - Tông Chính Vô Ưu lớn như vậy, đừng nói một cái bạt tai, cho dù là một đầu ngón tay cũng không ai dám chạm vào! Nhưng nàng thế nhưng đã tát vào mặt hắn! Nàng cũng là nhất thời nộ khí công tâm mà gây ra, vốn tưởng rằng hắn nhất định sẽ thẹn quá thành giận, càng thêm điên cuồng, lại không nghĩ rằng sau khi hắn trầm mặc thật lâu sau thế nhưng hỏi ra một vấn đề như vậy. Hắn là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, vậy mà cũng phải hỏi loại vấn đề này! Nàng không biết nên trả lời như thế nào, liền cúi đầu xuống, không hé răng. Bất luận nàng đối với hắn có mấy phần chân tình đi chăng nữa, nàng cũng đều đem nó chôn vùi sâu tận đáy lòng.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, đầu bên kia thân hình Tông Chính Vô Ưu hướng về phía sau nện lên trên vách tường phát ra một tiếng trầm vang. Lại mở miệng, mang theo tự giễu cùng cười khổ, hắn chậm rãi nói: "Một phần đều không có sao? Vậy......nàng đi đi."
Mạn Yêu sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, nhất thời không kịp phản ứng. Hắn chủ động bại lộ thực lực của chính mình, trong hôn lễ ở phủ Tướng Quân đem nàng bắt đi, nhốt nàng cùng hắn ở thạch thất ngầm này ba ngày, không ăn không uống không ngủ, hiện giờ liền dễ dàng như vậy mà thả nàng rời đi? Nàng không khỏi suy đoán nghi hoặc, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang lớn, cửa đá mở ra, một tia mờ nhạt ánh sáng không bị trói buộc mà chiếu thẳng vào. Nàng quay đầu đi, đôi mắt không thích ứng mà nhắm lại.
Đầu kia, Tông Chính Vô Ưu lặp lại nói: "Nàng đi đi."
Âm thanh thấp mà trầm, mang theo vài phần khàn khàn vô vọng. Lọt vào trong tai Mạn Yêu, có chút mùi vị thê lương.
Nàng miễn cưỡng đứng lên, cả người mềm mại vô lực, chỉ có thể dùng tay vịn vách tường, chậm rãi từng bước một đi ra ngoài. Ra đến cửa, lúc bước lên bậc thang thứ nhất, không biết vì sao, nàng thế nhưng nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái.
Trong cuối thạch thất, nam tử ngồi dưới đất, vốn là khuôn mặt tuấn mỹ như thần, giờ phút này lại thần sắc ảm đạm tái nhợt, mặt mày buông xuống, ngơ ngác nhìn về phía trước nơi nàng đang đứng, ánh mắt thế nhưng mang theo bi thương cùng tuyệt vọng, không giống như ngày thường tự cao tự phụ, mà như là một đứa trẻ bị vứt bỏ lạc đường, khiến trong lòng nàng không tự chủ được mà nhói đau.
Nam tử trong thạch thất tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên nỗi đau lòng rồi biến mất, làm trong lòng hắn dâng lên một tia hy vọng, đôi mắt ảm đạm của hắn đột nhiên bốc cháy lên tỏa sáng, nàng lại cuống quít xoay đầu, trốn tránh cùng nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"A Mạn!"
Nam tử phía sau, bỗng nhiên gọi lại nàng, thân hình nàng khựng lại, bất động, cũng không quay đầu lại, lại rõ ràng cảm giác được hai đạo ánh mắt ở phía sau lưng dừng trên người nàng từ bi ai chuyển sang cực kỳ nóng, sau đó, nàng nghe được cái nam tử luôn luôn kiêu ngạo tự phụ dùng ngữ khí vô cùng chân thành tha thiết đối nàng nói:
"A Mạn...... Nếu nàng chịu quay đầu lại, ta Tông Chính Vô Ưu cuộc đời này đối với nàng.....tất lấy chân tâm tương đãi, vĩnh không tương khí......Ninh phụ thiên hạ cũng quyết không phụ nàng! Chỉ cần......nàng chịu quay đầu lại!"
(nhất định sẽ lấy chân tình đối đãi lẫn nhau, vĩnh viễn không bỏ nhau, thà phụ người trong thiên hạ, cũng quyết không phụ nàng!)
Hắn nói giống như lời thề, nghiêm túc mà trầm trọng. Khiến nàng tâm thần chấn động, thân thể cứng đờ, có cái gì đó từ đáy lòng tràn đầy mà trào ra, khiến bước chân nàng vốn dĩ muốn mau rời đi lại giống như bị đóng đinh ở trên mặt đất, thế nhưng nhấc lên không nổi.
Chân tình tương đãi, vĩnh không tương bỏ...
Ninh phụ thiên hạ cũng quyết không phụ nàng!
Lời hứa tốt đẹp cỡ nào, phàm là nữ tử đều sẽ không thể kháng cự được đi? Đặc biệt là từ miệng Tông Chính Vô Ưu nói ra! Theo trực giác cơ hồ nàng muốn quay đầu lại, nhưng lý trí nhắc nhở nàng, người nam nhân này đã từng lừa gạt cảm tình nàng, đem nàng chơi đùa cùng vỗ tay, lời hắn nói, một chữ cũng không thể tin! Nhưng nàng vẫn là nhịn không được mà quay đầu lại, ánh mắt hắn thoạt nhìn chân thành như vậy, tràn ngập chờ mong, tựa hồ muốn nói cho nàng biết, chỉ cần nàng chịu trở về, cho dù là chỉ đi một bước, nàng cùng hắn hạnh phúc sẽ dễ như trở bàn tay.
Nàng cắn môi, đau khổ giãy giụa giữa lý trí cùng tình cảm, có cái gì đó ở trong lòng nàng thức tỉnh, lại bị nàng mạnh mẽ áp chế xuống. Nàng trước sau đứng ở nơi đó, tư thế nửa ngoái đầu nhìn lại, vẫn không nhúc nhích. Ánh sáng trong mắt Tông Chính Vô Ưu dần dần ảm đạm xuống,trên mặt vừa mới khôi phục huyết sắc cũng cùng nhau lui xuống, tâm nàng như là bị kim đâm một cái, thế nhưng không tự giác cả người toàn bộ quay lại.
Nhưng mà, đúng lúc này, đỉnh đầu truyền đến âm thanh đục vách tường, một tiếng so với một tiếng càng vang lớn hơn. Lúc Tông Chính Vô Ưu vào đây đã huỷ hoại cơ quan bên ngoài, chỉ có thể từ bên trong mở ra cửa đá. Chắc chắn là những người đó thấy hắn ba ngày cũng chưa đi ra ngoài, hoảng sợ, liền tức tốc đả thông địa đạo này.
Mạn Yêu bỗng dưng tỉnh táo tinh thần lại, toàn bộ lý trí tức thì khôi phục minh mẫn. Nếu nàng không có cùng Phó Trù bái đường, như vậy hết thảy có lẽ còn có đường để lui, nhưng hôm nay lễ đã thành, hai nước liên hôn không phải là trò đùa, một cái là Khải Vân quốc, cộng thêm một cái Thống soái tam quân của Lâm Thiên quốc, cho dù là Lâm Thiên hoàng, sợ cũng không thể thay đổi được gì. Huống chi, nàng bị Tông Chính Vô Ưu lừa gạt một lần còn chưa đủ sao? Nàng như thế nào lại có thể mau quên như vậy! Chẳng lẽ phải đợi hắn lấy tâm tư muốn thắng người tới nói cho nàng biết đó bất quá lại là một cái thủ đoạn khác của hắn, vì muốn xác minh trên đời này không có đồ vật nào mà hắn Tông Chính Vô Ưu không chiếm được. Cảm tình của nàng có thể nào mặc cho hắn lấy hay bỏ, nàng là một người, không phải đồ vật thuộc sở hữu của hắn.
Nàng đối với hắn cười, nhìn hắn vì thấy nàng quay đầu lại mà hai mắt tỏa sáng, nàng lại cười đến vô cùng thê lương, vô tận châm chọc nói: "Ngươi cho rằng, ta còn sẽ tin ngươi sao? Ta sao biết ngươi không phải vì chứng minh thế giới này không có ngươi Tông Chính Vô Ưu không chiếm được đồ vật mà bày ra một cái bẫy khác, chờ ta nhảy xuống rơi xuống tan xương nát thịt. Sau đó ngươi(TCVU) lại đến nói với ta rằng: "Là ngươi(Mạn Yêu) cam tâm tình nguyện!" Tông Chính Vô Ưu...... Ta đã ngu ngốc qua một lần, không muốn tái phạm lại sai lầm giống nhau. Về sau, mặc dù bị lừa gạt, lợi dụng, ta cũng muốn sống được rõ ràng."
Nói xong, nàng rời đi cũng không quay đầu lại, không thấy được người ở phía sau, ánh mắt vỡ vụn, mặt xám như tro tàn.
Bên ngoài tà dương như máu, nhiễm hồng nửa bầu trời. Bên cạnh ao ôn tuyền, người quỳ đầy đất, cái trán mỗi người chống xuống mặt đất lạnh băng, hiện giờ đế vương đang thịnh nộ âm trầm, mọi người cũng không dám thở mạnh ra.
Lâm Thiên hoàng mặt rồng tức giận, đối với quản gia và bọn thị vệ trầm giọng quát: "Hoàng nhi của trẫm vào thạch thất ngầm này đã ba ngày, vì sao không ai tới bẩm báo với trẫm? Bọn cẩu nô tài các ngươi, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì? Vạn nhất... hoàng nhi trẫm có gì bất trắc, các ngươi toàn bộ đều phải chết!" Hắn một ngụm một cái hoàng nhi, đây là xưng hô độc hữu (chỉ có độc nhất) đối với Tông Chính Vô Ưu, trong lời nói hiện lên tia lo lắng, không như bình thường thái độ vững vàng.
Nghĩ đến mười ba năm trước kia, Vô Ưu từ nơi này đi ra là bộ dáng hơi thở thoi thóp, Lâm Thiên hoàng càng là nôn nóng vô cùng. Hắn đi đến phía trước nơi tràn đầy bùn đất, không màng thân phận mà đối với hạ nhân đang đào thông đạo có động tác hơi chậm một chút, liền nhấc chân mạnh mẽ đá một cái, phẫn nộ quát: "Tốc độ còn không mau một chút, trước khi trời tối, không thấy được hoàng nhi của trẫm, trẫm tru di cửu tộc các ngươi!"
Những người đó hoảng sợ đáp: "Tuân chỉ."
Lúc này, lối vào thạch thất đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang không lớn không nhỏ, khiến cho mọi người vốn là đang khẩn trương cực độ thân hình đều run lên, tiện đà giương mắt nhìn lên. Cửa đá dời đi, một nữ tử mỹ lệ đi ra, sắc mặt tái nhợt, quần áo không chỉnh tề, bước chân phù phiếm vô lực, ba ngày trước kia một thân đỏ thẫm hỉ phục sớm đã không còn bóng dáng.
Mọi người hút khí, không tự giác đoán rằng ba ngày nay, nàng cùng Ly Vương trai đơn gái chiếc cùng trong thạch thất sẽ phát sinh ra chuyện gì. Vô số đôi mắt đồng thời nhìn về Phó đại tướng quân đang đứng phía sau lưng Hoàng đế bệ hạ, ánh mắt họ tràn ngập đồng tình. Một người nam nhân ở trong ngày đại hôn bị chỉ ra thê tử mình không còn băng thanh ngọc khiết đã là nhục nhã lớn lao, lại ở sau lúc bái đường xong, thê tử bị người bắt đi, cùng người khác ở chung với nhau ba ngày đêm, quả thực đây chính là vô cùng nhục nhã.
Đôi tay Phó Trù bên trong tay áo âm thầm nắm chặt, nhìn nàng chậm rãi dời bước đi tới, thân hình mảnh khảnh bộ dáng giống như gió thổi một cái liền sẽ ngã qua một bên, trong mắt hắn có một tia thâm trầm u buồn cùng thương tiếc không rõ lóe lên.
Mạn Yêu vừa thấy bên ngoài thế nhưng nhiều người như vậy, hơi sửng sốt, tiện đà đến gần Lâm Thiên hoàng hành lễ nói: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ."
Lâm Thiên hoàng ngẩn ra, trong mắt có kinh diễm (kinh ngạc cảm thán thở dài trước vẻ đẹp diễm lệ) chợt lóe rồi biến mất. Trách không được lần này gặp phải nhiễu loạn lớn như vậy, quả nhiên là hồng nhan họa thủy! Hắn thấy bước ra chỉ có một mình nàng, ánh mắt trầm xuống, vội vàng nâng bước muốn hướng thạch thất mà đi, mới vừa đi được vài bước lại ngừng lại, hơi hơi suy tư một lát, quay người, ánh mắt ảm đạm, tiếng nói vững vàng hỏi: "Ngươi chính là Dung Nhạc trưởng công chúa?"
Mạn Yêu cung kính trả lời: "Đúng vậy, thưa bệ hạ."
Lâm Thiên hoàng đi đến trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: "Dung Nhạc trưởng công chúa, ngươi có biết tội mình không?"
Mạn Yêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Hồi bệ hạ, Dung Nhạc không biết." Nàng phạm vào tội gì? Nàng xác thật không biết.
Lâm Thiên hoàng nói: "Ngươi không biết chính mình đã phạm tội gì? Hừ! Ngươi thật to gan! Sáu ngày trước, trong yến tiệc hoàng cung, ngươi nữ giả nam trang cùng Ly Vương vào cung, tìm một người mạo danh công chúa thay thế ngươi ở trên đại điện tuyển phu, đây là tội khi quân! Ngươi thân là hòa thân công chúa, không an an phận phận ở phủ công chúa, lại đi khắp nơi rêu rao, câu dẫn Ly Vương, mê hoặc Vệ quốc Đại tướng quân, ý đồ ly gián quan hệ hai đại trọng thần triều ta, dục phát nội loạn, tội ác tày trời."
Âm thanh hắn cực kỳ lớn, làm như dùng hết nội lực, thẳng tắp mà xuyên qua cửa đá chưa khép lại, hướng thạch thất truyền vào, lại nói: "Người đâu, đem nàng ta bắt vào đại lao, chờ đợi xử trí."
Trong lòng Mạn Yêu kinh ngạc, khóe miệng không tự giác nâng lên hình cung mỉa mai, lời nói này của Lâm Thiên hoàng, thật ra đã đem những việc không phải của Tông Chính Vô Ưu tách ra sạch sẽ. Mọi việc sai trái toàn bộ đều ở trên người một mình nàng. Tạo nên nội loạn cho triều đình hắn? Là một cái mũ bao lớn, liền như vậy mà đội ở trên đầu nàng.
"Bệ hạ!" Phó Trù kinh ngạc mở miệng, Lâm Thiên hoàng ánh mắt sắc bén, hướng hắn thẳng quét nhìn qua, trầm giọng ngắt lời: "Nàng ta làm mất hết thể diện của ái khanh, ái khanh còn muốn vì nàng ta cầu tình?"
Phó Trù vội nói: "Bệ hạ bớt giận, thần là cảm thấy, công chúa dù sao cũng là sứ giả hoà bình của hai nước, dù có không phải, cũng thỉnh bệ hạ xem ở mặt mũi Khải Vân đế mà khai ân."
Sắc mặt Lâm thiên hoàng lúc này mới đẹp một chút, nhưng vẫn cứ hừ lạnh nói: "Nếu nàng ta thật biết thân phận của chính mình, thì không nên làm ra chuyện đánh mất thân phận như vậy!" Nói xong xem Phó Trù còn muốn mở miệng, hắn lập tức trầm ánh mắt, không muốn nghe đến những lời biện bạch, liền nói: "Được rồi, ý trẫm đã quyết, ái khanh không cần nhiều lời. Người đâu, đem nàng ta dẫn đi!"
Hai gã thị vệ bước đến bắt lấy cánh tay Mạn Yêu, nàng chua xót mà cười, ngay cả sức lực chống lại cũng không có, càng đừng nói đến tránh thoát khỏi kiềm chế.
Cửu hoàng tử vừa thấy, vội vàng nói: "Phụ hoàng xin bớt giận, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn..."
"Đủ rồi!" Lâm Thiên hoàng lạnh giọng ngắt lời nói: "Trẫm nói qua, trẫm ý đã quyết. Ai dám lại cầu tình, cùng tội luận xử! Mang đi." Chuyên thuộc về đế vương uy nghiêm vô thượng, nghe đến tựa hồ không có chút nào xoay chuyển được.
Không thể trái nghịch khí thế của đế vương khiến cho Cửu hoàng tử ấp úng lui ra phía sau, không dám nhiều lời nữa. Chung quanh đại thần đều biết nếu xử quyết Dung Nhạc trưởng công chúa, tất nhiên sẽ chọc giận Khải Vân quốc hoàng đế, đến lúc đó binh nhung tương kiến (binh lính hai bên gặp nhau) không thể tránh được, nhưng chính là, cả Phó tướng quân cùng Cửu hoàng tử đều đụng vào vách tường cứng, xem ra hoàng đế thật là quyết tâm, liền cũng không dám lại đi cầu tình.
Ngay lúc bọn họ cho rằng hết thảy đều đã thành kết cục đã định, không thể nghịch chuyển là lúc, đột nhiên phương hướng thạch thất một tiếng quát lạnh truyền đến.....
"Buông nàng ra!"
Đó là không chút khách khí thể hiện ngữ khí mệnh lệnh, trời sinh khí thế vương giả, làm cho người không tự giác mà muốn thần phục. âm thanh không lớn, lại nặng nề lạnh lùng. Bọn thị vệ trực giác lập tức dừng lại động tác.
Mạn Yêu không cần quay đầu lại cũng biết ở trước mặt Lâm Thiên hoàng, dám dùng loại thái độ này ra lệnh, trừ bỏ Tông Chính Vô Ưu ra, trên đời này không còn có người thứ hai. Nhưng mà Lâm Thiên hoàng tựa hồ cũng không có tức giận, ngược lại như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cửu hoàng tử sắc mặt vui vẻ, lập tức đi đến đón kêu lên: "Thất ca, huynh rốt cuộc đã ra, thật làm đệ lo muốn chết."
Tông Chính Vô Ưu ra thạch thất, lại khôi phục cao cao tại thượng trước kia, kiêu ngạo tự phụ bản sắc Ly Vương, khuôn mặt lãnh khốc, hai mắt như địa ngục u đàm, lạnh băng tà vọng. Hắn không nhìn Cửu hoàng tử, chỉ quét mắt đến hai gã thị vệ đang nắm giữ nàng, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Thiên hoàng, lạnh lùng lặp lại nói: "Ta nói, buông nàng ra!"
Gằn từng chữ một, chém đinh chặt sắt.
Sắc mặt Lâm Thiên hoàng thay đổi mấy lần, cau mày hỏi: "Vô Ưu, con xác định muốn thả nàng sao? Con cần phải suy nghĩ thật kỹ!" Ngữ khí thế nhưng dường như có ý khác.
Tông Chính Vô Ưu không trả lời, nhưng hắn thần sắc kiên định đủ để biểu đạt ý tứ của hắn.
Lâm Thiên hoàng bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới hướng thị vệ xua tay nói: "Thôi! Các ngươi đi đem thạch thất phong lại, về sau, không một ai được phép nhắc lại chuyện này." Nói xong lại thở dài một tiếng, mang theo người rời đi.
Mọi người quỳ xuống tiễn đưa, Mạn Yêu cơ hồ là quỳ rạp trên mặt đất, muốn đứng dậy cũng không nổi.
Phó Trù tiến lên đỡ nàng, đem quần áo hơi lộn xộn của nàng chỉnh đốn lại, thần sắc ôn nhu: "Làm nàng chịu ủy khuất."
Mạn Yêu lắc đầu, cảm giác được hai đạo ánh mắt cực nóng mà lại lạnh băng trước sau đóng chặt trên sống lưng nàng, nàng liều mạng khống chế được chính mình không quay đầu lại, chỉ đối với Phó Trù miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn! Ta không có việc gì."
Tông Chính Vô Ưu ở phía sau bọn họ mà đứng nhìn, đồng tử hơi co lại, song quyền nắm thật chặt.
Cửu hoàng tử thở dài: "Thất ca, huynh tại sao lại đi ra ngăn cản? Huynh biết phụ hoàng làm như vậy là muốn giúp huynh......"
"Ta không cần!" Tông Chính Vô Ưu ngắt lời, ảm đạm rũ mắt nói: "Ta còn không có đê tiện đến yêu cầu dựa cái loại thủ đoạn này đi lưu lại một nữ nhân!"
Gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt hắn, tái nhợt mà không có biểu tình gì.
"Thất ca......"
"Hồi phủ."
Tông Chính Vô Ưu lại một lần đánh gãy lời nói của Cửu hoàng tử, ngữ khí đạm mạc giống như bình thường, thói quen đem tất cả cảm xúc đều chôn tận đáy lòng. Ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lại không nhìn đến bất luận kẻ nào, đi thẳng lướt qua nữ tử phía trước, hướng đường xuống núi mà đi.
Gió nhẹ nhàng nổi lên, mái tóc đen như mực phập phồng tung bay, lưng hơi cứng đờ thẳng tắp. Thân ảnh màu trắng cao dài, ở ánh chiều tà chiếu rọi xuống, càng thêm vài phần hiu quạnh thê lương, như là ngăn cách hắn cùng thế giới của mọi người sau lưng. ( dịch bởi yên hoa trên wattpad)
................................................
Chương này đến đây là hết quyển thứ nhất của Truyện Bạch Phát Hoàng Phi.
Mạn Yêu vì sao tóc biến thành bạc trắng?
Mạn Yêu như thế nào mới hiểu rõ lòng Tông Chính Vô Ưu?
Vì sao Lâm Thiên quốc phải chia cắt Nam Bắc, phía Bắc có Bắc Hoàng, phía Nam có Nam Đế?
Chúng ta cùng tiếp tục theo dõi quyển tiếp theo của truyện.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
125 chương
243 chương
9 chương
132 chương
47 chương
102 chương