Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 107
Sinh mệnh đã không còn gì để chống đỡ, thân hình cao lớn của Phó Trù liền hướng tới bên đài cao nghiêng ngã xuống.
"A Trù!"
Mạn Yêu kinh hãi hô to, vội duỗi tay túm chặt hắn, nhưng thân hắn đã trượt xuống đài cao, suýt nữa đem nàng cũng kéo đi xuống. Tông Chính Vô Ưu tay mắt lanh lẹ, túm chặt nàng, hai người mới miễn táng thân trong biển lửa. Tông Chính Vô Ưu thần sắc phức tạp biến ảo không chừng, trong mắt ẩn hiện sự tức giận.
Thân người Phó Uyên chấn động một cái, ánh mắt hơi thay đổi mấy lần, dưới sửng sốt muốn buột miệng thốt ra "Trù nhi" nhưng cuối cùng là có ý thức mà nuốt trở vào.
Thần sắc hoảng sợ trong mắt Tông Chính Vẫn Hách chợt lóe lên, thấy Phó Trù được giữ chặt lấy, mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Mạn Yêu ngồi xổm trên mặt đất, một tay có chút cố hết sức bắt lấy hắn, nhăn mày, cúi đầu nhìn thấy trong mắt hắn đen tối thê thảm ảm đạm như một mảnh tro tàn không ánh sáng, không còn sức sống. Đó là một người giữ vững tín niệm nhiều năm, nản lòng thất vọng sau khi niềm tin hoàn toàn bị hủy diệt.
Nàng đau lòng, vội vàng khuyên nhủ: "A Trù, ngươi còn có chúng ta, chúng ta là người thân của ngươi a!"
Cả người Phó Trù treo ở không trung, chậm rãi nhìn nữ tử mình yêu thương, một đầu tóc bạc theo gió tung bay, là chứng cứ phạm tội không thể tha thứ mà hắn từng phạm phải. Ngày đó, một màn thảm thiết trước mặt mười vạn người giống như dấu ấn khắc vào trong sinh mệnh hắn, lúc hắn nhìn thấy nàng từ trong màn đỏ đi ra, hắn cho rằng, đó là lần cuối cùng hối hận cùng nghẹn đau trong cuộc đời này của hắn, hóa ra đó chỉ là cái bắt đầu.
Nghe nói địa ngục có 18 tầng, hắn từng muốn thử xem rốt cuộc sâu bao nhiêu, hiện giờ, hắn đã biết, ở trong thế giới của hắn, địa ngục, vĩnh viễn vô biên vô tận.
"Dung Nhạc...... ta xin lỗi!" Âm thanh từ trong lồng ngực phát ra, làm người nghe đến tâm đều sẽ phát run.
Mạn Yêu giống như cảm nhận được bi thương đau khổ cùng tuyệt vọng không có cách nào kể xiết ở đáy lòng hắn, Phó Trù ở trong lòng nàng là nam tử kiên nghị mà cường đại, hắn luôn là bày mưu lập kế, tâm tư thâm trầm khiến người nhìn không thấu, ngay cả thời điểm nàng giết hắn, hắn đều có thể thản nhiên tự đắc cam tâm thừa nhận, nàng cho rằng người như vậy, không có cái gì có thể đả đảo hắn. Chính là, có một số chân tướng, tàn nhẫn đến hơn hẳn so với tử vong càng dễ dàng phá hủy ý chí của một người!
Giọng nói của nàng hơi nghẹn ngào, "Ta tha thứ cho ngươi! Ngươi mau lên đây."
Đôi mắt như tro tàn của Tông Chính Vô Trù nhân bởi vì câu tha thứ kia mà dao động lộ một tia vui mừng, nhưng đó không đủ để kích thích dũng khí sinh tồn của hắn, hắn ngửa đầu, si ngốc mà nhìn tình cảm đích thật trong cuộc đời này của hắn, biểu tình mang theo hồi ức chậm rãi nói: "Dung Nhạc, ta thật sự đã từng quyết định qua không hề lợi dụng nàng. Bức hưu thư kia...... Ta viết suốt mười bốn lần mới viết xong."
Hưu thư? Mạn Yêu sửng sốt, nhớ tới hắn là từng đã cho nàng một thứ, thứ đó như là bức thư được bao kín mít một lớp lại một lớp, nàng vẫn luôn không có mở ra xem, thì ra kia lại là hưu thư?! Hắn từ khi đó bắt đầu, cũng đã sẵn sàng chuẩn bị thất bại. Sắc mặt nàng hơi biến, ngực chua xót. Vì sự kiện kia, nàng vẫn luôn hận hắn, thực sự rất lâu, nhưng hiện tại, nàng muốn hận cũng hận không được, muốn oán cũng oán không xong.
(Hưu thư: thư bỏ vợ)
Tông Chính Vô Trù ánh mắt mờ ảo không rõ, tiếp tục nói: "Mặc dù nàng nói nếu như ta thua, nàng sẽ cùng ta đồng sinh cộng tử, nhưng ta không nỡ, ta không nỡ để nàng chết cùng ta...... Tuy rằng ta biết, nếu như hắn thua, nàng cũng giống như vậy sẽ đi cùng hắn, nhưng ta vẫn là không nỡ nàng chết cùng ta. Ta vẫn luôn hiểu rất rõ, màn chiến tranh đó, bất luận kết quả như thế nào, ta trước sau đều là cái người thua."
Tông Chính Vô Trù chậm rãi kể rõ phần tình ý không ai có thể lay động mà hắn giấu ở đáy lòng, âm thanh là thê lương bất đắc dĩ cỡ nào.
Không trung tháng 11 bỗng nhiên nổi lên tuyết lông ngỗng, bay múa ở trong gió lạnh thấu xương, che trời lấp đất thổi quét đến thế giới này. Màu sắc tinh trắng, như một màn lễ tang long trọng do trời xanh cử hành, âm thầm ai điếu cho một màn thảm kịch của nhân gian.
Có mấy con chim bay qua mái cong của cung điện, vẫy cánh, ở trong không khí rét lạnh phát ra vài tiếng rên rỉ.
Mạn Yêu nghẹn ngào hốc mắt liền đỏ lên. Thì ra tâm tình khi đó của nàng, hắn đều rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn là viết xuống bức hưu thư kia. Nàng chuyển mắt qua, không muốn nhìn thấy ánh mắt vỡ vụn của hắn khiến người đau lòng, chỉ là trên tay bắt chặt lấy hắn không buông.
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù bỗng nhiên nóng rực, lại hỏi: "Nàng đã từng nói...... thiếu chút nữa yêu ta, là...... là thật vậy chăng? Nếu không có sự kiện kia, nàng thật sự sẽ yêu ta sao? Cho dù là một chút." Đây là đáp án mà hắn vẫn luôn muốn biết, rất muốn biết.
Mạn Yêu cúi đầu, nàng không có cách nào trả lời vấn đề này. Nếu nàng nói không phải, hắn sẽ thất vọng, sẽ khổ sở. Nếu nàng nói phải, vậy chỉ làm cho hắn càng thêm thống hận chính hắn. Vô luận phải hoặc không phải, đối với hắn mà nói, đều là một loại đả kích.
Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, lướt nhìn Phó Uyên thần sắc không rõ đang đứng ở một bên, hắn tiến lên không dung kháng cự một tay đem Tông Chính Vô Trù lôi lên, ném tới trên mặt đất. Ánh mắt hắn phức tạp, trầm giọng nói: "Bà ta còn chưa có chết, ngươi liền muốn chết trước sao?"
Cả người Tông Chính Vô Trù chấn động, giương mắt nhìn nữ nhân đùa bỡn vận mệnh bọn họ, tất cả đau buồn trong lòng toàn bộ hóa thành oán hận sâu đậm, đôi mắt dần dần bốc cháy lên lửa giận, hắn nhặt lên thanh kiếm trên mặt đất, đứng lên năm ngón tay cầm chặt chuôi kiếm, ngón tay xanh trắng, gân xanh trên trán nổi lên, từng bước một, chậm rãi đi về phía Phó Uyên.
"Ngươi, thế nhưng lừa gạt ta hơn hai mươi năm! Ngươi phải trả một cái giá đắt!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra tia tà ác, ánh mắt lập loè hung ác tàn bạo khát máu. Thanh kiếm trong tay chỉ thẳng vào yết hầu của Phó Uyên.
Ánh mắt Phó Uyên khẽ run lên, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp không thể thấy, đối mặt với khí thế của kiếm khí hung mãnh lạnh thấu xương, biểu tình trên mặt bà ta vẫn như cũ không thay đổi. Bà ta đứng ở chỗ cũ, nhìn đứa con đã kêu bà ta là mẫu thân hơn hai mươi năm, bà ta không có nhúc nhích.
"Đợi đã! Các ngươi không muốn mạng của hắn sao?" Môn chủ Thiên Thù Môn đột nhiên quát một tiếng chói tai, thanh kiếm trong tay dán chặt vào cổ Tông Chính Vẫn Hách, một lằn vết máu lập tức hiện ra.
Mũi kiếm của Tông Chính Vô Trù để ở yết hầu của Phó Uyên đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt khát máu xẹt qua một tia dị thường, "Vì sao không rút kiếm? Ngươi cứ như vậy chắc chắn rằng ta sẽ để ý tính mạng của hắn?"
Phó Uyên nói: "Bởi vì ta hiểu ngươi mà."
Ánh mắt của Tông Chính Vô Trù thâm trầm, mũi kiếm liền đi về phía trước vài phân, đâm thủng da thịt lưu lại một chuỗi huyết châu.
Ánh mắt Môn chủ Thiên Thù môn đột nhiên biến đổi, liền phải có động tác, Phó Uyên lại cười quay đầu lại đối với Tông Chính Vẫn Hách nói: "Ngươi xem, cả Trù nhi cũng hận ta. Ngươi có vui mừng không?" Nói xong bà ta nhìn về phía Dung Tề ngồi ở trên ghế, đôi mắt mỹ lệ không nhiễm ý cười xẹt qua mấy phần bi ai.
Tông Chính Vẫn Hách liếc mắt căm tức nhìn bà ta, khuôn mặt hơi co giật một cái.
Phó Uyên lại nói: "Ngươi sao lại không nói lời nào? À, ta đã quên. Ngươi không mở miệng được." Bà ta hình như thật sự đã quên, giơ tay lên cách không giải á huyệt cho Tông Chính Vẫn Hách, cười như không cười nói: "Mới vừa nhận lại con trai mình, dù sao cũng phải nói mấy câu mới được."
Chắc có lẽ là lâu lắm không nói chuyện, giọng nói của Tông Chính Vẫn Hách nghẹn ngào đến không thành tiếng, hắn nhíu chặt mày, hận nói: "Trẫm thật hối hận, lúc trước không có giết chết cái nữ nhân tàn nhẫn như ngươi!"
Phó Uyên nói: "Chuyện mà ngươi phải hối hận thật nhiều lắm, không chỉ có một chuyện này đâu. Luận nhẫn tâm tuyệt tình, ta sao bằng ngươi! Nếu không phải ta có dự đoán trước, nhân lúc ngươi không có ở trong hoàng cung, trộm ôm đi đứa nhỏ này, chỉ sợ sau khi ngươi hồi cung, chuyện thứ nhất muốn làm, chính là muốn mạng của ta. Hai chúng ta, ai so với ai nhẫn tâm tuyệt tình, không ai rõ ràng hơn ngươi."
Ánh mắt của Tông Chính Vẫn Hách lập lòe, đôi môi hơi khô nứt mím chặt. "Ngươi sai rồi, trẫm vẫn chưa nghĩ tới muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi an phận."
"An phận? Như thế nào mới coi là an phận? Trông giữ Lãnh cung lạnh lẽo mặc cho ngươi xâm phạm sao?" Chuyện cũ nhắc lại, đau đớn mà Phó Uyên giấu ở đáy lòng đã nổi lên lần nữa, khóe miệng bà ta mang một tia oán hận tức giận, "Ta vì cái gì phải an phận? Ngươi vì quyền lực, dùng hư tình giả ý lừa gạt cảm tình của ta, có được phụ thân ta hết lòng tương trợ, mới bước lên ngôi vị hoàng đế. Ta cho rằng ngươi thật sự sẽ giống như lời ngươi nói như vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ độc sủng một mình ta, ai ngờ, sau khi ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế trăm phương ngàn kế muốn xử trí phụ thân ta, cuối cùng đem cả tộc Phó thị chém tận giết tuyệt...... Ngươi vong ân phụ nghĩa như thế, khiến người cực kỳ thống hận! Lại kêu ta an phận sau khi bị xét nhà diệt tộc?"
Giọng nói của bà ta nghe đến thực bình tĩnh, là bình tĩnh sau khi đã trải qua hơn hai mươi năm cừu hận khắc cốt lắng đọng lại. Bà ta tươi cười thập phần ôn nhu, lại không hề có cảm tình, ôn nhu có thể nhìn ra một tia tàn nhẫn.
Tông Chính Vẫn Hách trầm giọng nói: "Là phụ thân ngươi, tay cầm binh quyền không coi ai ra gì, ý đồ coi trẫm là con rối, trẫm thân là vua của một nước, bảo vệ hoàng quyền, há có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm?Còn về ngươi, trẫm từng cảm thấy thiếu ngươi rất nhiều, vốn định đối đãi tốt với ngươi, nhưng hành động của ngươi, làm trong lòng trẫm đối với ngươi chỉ có thiếu nợ cũng tiêu tan hết hầu như không còn. Ngươi có thể hận trẫm, nhưng ngươi không nên thương tổn Vân nhi cùng con của trẫm."
Phó Uyên cười lạnh nói: "Ta không cần chút áy náy đáng thương này của ngươi, ta chỉ nghĩ muốn ngươi thống khổ giống như ta, thậm chí so với ta càng thống khổ hơn. Ngươi sinh ra ở nhà đế vương, thảm kịch huynh đệ, phụ tử tương tàn mỗi ngày đều trình diễn, ngươi nhất định sẽ không hiểu, nổi thống khổ của người bình thường mất đi cốt nhục chí thân. Cho nên, ta muốn cho ngươi nếm thử, mùi vị mất đi người thân yêu. Để ngươi cũng hiểu rõ, xương là gì, thịt là gì?"
Ánh mắt Tông Chính Vẫn Hách đau đớn kịch liệt, mùi vị mất đi người thân yêu hắn đã hưởng qua, nổi đau thống khổ dày vò đục khoét tim gan. Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh, hận nói: "Ngươi sao đối với Vân nhi hạ thủ được? Vân nhi thiện lương như vậy, vẫn luôn đem ngươi coi là bằng hữu."
Ánh mắt của Phó Uyên chợt lóe, có giãy giụa nhờn nhạt ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, bà ta ngẩng đầu lên, bỗng nhiên có chút kích động, "Chính là sự thiện lương của nàng ta, còn có sự tuyệt tình của ngươi, đem ta đưa vào địa ngục! Rõ ràng là nàng ta trêu chọc Dung Nghị (Khải Vân đế cha Dung Tề), bằng cái gì để cho ta tới thừa nhận kết quả? Ngươi vì bảo vệ nàng ta, thiết lập cái bẫy, đem ta coi như nàng ta đưa cho Dung Nghị, khiến ta bị lăng nhục không người có thể chịu nổi...... Ngươi nên phải nghĩ đến sẽ có loại hậu quả như vầy!" Nói tới đây dừng lại, bình tĩnh trong mắt bà ta bị xé rách, đau đớn tuôn trào ra, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, âm thanh cũng run lên.
Ký ức ngày xưa nghĩ lại mà kinh hãi, bà ta nhắm mắt lại, bình ổn lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, sau một lúc lâu mới nói: "Ba ngày ba đêm...... Ta kêu khàn cả giọng, cũng không ai tới cứu ta. Uổng cho ta là Hoàng hậu của một nước, lại bị người mình yêu đưa cho người khác coi như là món đồ chơi...... Buồn cười chính là, ta chẳng hay biết gì, trở lại trong cung, trốn ở trong tẩm cung không dám ra cửa một bước! Ta cảm thấy chính mình thật dơ bẩn không chịu được, hổ thẹn với ngươi, vài lần muốn tự sát...... Nếu không phải Tần Thân ngăn cản, ta chết đi cũng không biết hết thảy mọi chuyện đều là do ngươi sắp đặt!"
Nói đến chỗ này, bà ta đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt oán hận gắt gao nhìn chằm chằm Tông Chính Vẫn Hách, cắn răng gằn từng chữ một mà run giọng hỏi: "Ta có bao nhiêu hận...... ngươi biết không?"
Lúc chuyện cũ bị vạch trần, mặc dù chuyện đã cách hơn hai mươi năm, bà ta vẫn như cũ giống như bị vạn tiễn xuyên tim, đau đớn không nhẫn được. Phó Uyên ngẩng đầu lên, nước mắt suýt nữa chảy xuống, nhưng bà ta lại nuốt trở về. Năm đó, bà ta phát lời thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không vì hắn chảy một giọt nước mắt nào nữa, tuyệt đối sẽ không!
Con ngươi của Môn chủ Thiên Thù môn co rụt lại, kiếm trong tay lại tới sát cổ Tông Chính Vẫn Hách thêm vài phân, hắn thật muốn lập tức chém đứt cái đầu của Tông Chính Vẫn Hách tới cúng tế cho sự bi thống của Phó Uyên.
Mạn Yêu nghe xong trong lòng kinh động, thì ra Phó Uyên lại trải qua như vậy! Đều là nữ tử, nàng không khỏi có chút đồng tình cho Phó Uyên, bị người nam nhân mình yêu thương đưa cho người khác làm món đồ chơi, đích thật là sự bi ai cực hạn của nữ nhân! Chỉ là, bà ta không nên bởi vì chính mình gặp phải hoàn cảnh bi ai mà lại đi chế tạo ra bi ai cho nhiều người vô tội.
Tay cầm kiếm của Tông Chính Vô Trù run rẩy lên, ấn đường nhíu lại.
Ánh mắt Tông Chính Vẫn Hách hơi thay đổi, không nói gì. Chuyện đó hắn xác thật đã phụ Phó Uyên, nhưng hắn lúc ấy cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ. Nếu nói là có sai, thì hắn sai ở chỗ thân là một Đế vương không nên có tình yêu, đặc biệt là ở trong thời kỳ loạn trong giặc ngoài, rung chuyển bất an, muốn bảo vệ cho một phần tình yêu hoàn chỉnh, càng là khó càng thêm khó. Muốn bảo vệ được tình yêu, nhất định phải khống chế được hoàng quyền, tất nhiên phải có chỗ hy sinh.
Phó Uyên hít sâu một hơi, dừng một chút, lại nói: "Ta vốn dĩ không muốn lưu lại đứa bé kia (Dung Tề), ta hận Dung Nghị thấu xương, sao phải sinh con cho hắn? Là ngươi, sợ hãi ta sinh đứa nhỏ này ra, ngươi không thể không thực hiện lời hứa lúc trước (Con Hoàng hậu sinh ra sẽ làm Thái tử), liền ba lần bốn lượt hạ độc, mới làm ta hạ quyết tâm giữ lại đứa bé kia, quyết định lập ra kế hoạch báo thù. Khi đó ta không nghĩ tới nàng ta hoài thai thế nhưng là song thai, như vậy càng tốt, càng thuận tiện cho kế hoạch của ta. Tông Chính Vẫn Hách, cho dù là hiện tại, ngươi thiếu ta...... Vẫn là quá nhiều! Ngươi còn ý đồ dùng Thiên Mệnh khiến cho ta quên hết thảy những gì ngươi làm với ta, lợi dụng ta khống chế thế lực còn sót lại của phụ thân ta, thật là si tâm vọng tưởng! Ta há để cho ngươi nguyện ý?" Ánh mắt bà ta vẫn như cũ hận và giận đan xen nhau, giọng nói biến chầm hoãn, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đục khoét tâm.
Tông Chính Vẫn Hách nói: "Trẫm là muốn cho ngươi một con đường sống, chính ngươi không biết tốt xấu. Ngươi đã làm nhiều chuyện như thế, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Phó Uyên nói: "Ta chỉ muốn để cho ngươi hiểu, hôm nay hết thảy mọi chuyện, đều là do một tay ngươi tạo thành, con của ta đã chết rồi, nhưng hai đứa con của ngươi lại còn sống, cho nên, thống khổ của bọn nó còn chưa kết thúc đâu. Ngươi chờ mà từ từ thưởng thức đi." Bà ta lấy dư quang ở khóe mắt quét qua ba người bọn họ (MY,TCVU,PT).
Sắc mặt của Tông Chính Vô Ưu âm trầm, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng ra, "Hừ! Vậy trước đó, trẫm sẽ khiến ngươi hoàn nợ cho mẫu thân của trẫm trước đã!"
Phó Uyên bỗng nhiên cười nói: "Cũng được, nếu đã thiếu nợ, thì cũng phải trả lại. Hai người các ngươi cùng nhau lên đi?"
"Một mình trẫm là đủ rồi!"
"Một mình ta cũng đủ rồi."
Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù trăm miệng một lời.
Phó Uyên nói: "Vậy cùng lên đi. Nếu có thể ở trong thời gian một nén hương đánh bại ai gia, thì tính các ngươi thắng, ai gia liền giữ lại cái mạng của Tông Chính Vẫn Hách. Bằng không, hắn cũng chỉ có chết." Nói xong, bà ta tự mình đốt một nén hương, tay cầm trường kiếm.
Nhìn thanh kiếm trong tay, cảm giác có chút xa lạ. Bà ta đã có bao nhiêu lâu không cầm qua kiếm rồi, suy nghĩ đột nhiên xa xôi, trước mắt hiện ra một nữ tử từng không cam lòng vận mệnh an bài mà rời nhà trốn đi. Khi đó, bà ta còn trẻ cỡ nào, có được một linh hồn tự do tự tại. Một mình vào chốn giang hồ, ỷ vào một thân tuyệt học, mà không chỗ nào sợ hãi. Chỉ là, từ khi nào bắt đầu, bà ta bắt đầu trở nên hoàn toàn thay đổi? Vì tình mà khốn khổ, linh hồn bị cừu hận giam cầm.
Bà ta hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ, dẫn theo kiếm, nhảy tới trên cột đá cao hai trượng trên đài cao. Bà ta đứng một mũi chân trên đỉnh cột đá, gió lạnh lay động xiêm y hoa lệ của bà ta, váy áo tung lên, tay áo rộng phất phới, trâm cài trên đầu bà ta bị gió thổi lệch đi. Sắc mặt của bà ta bình tĩnh thản nhiên, không có trịnh trọng cùng khẩn trương nên có khi gặp đại địch. Trường kiếm trong tay chỉ lệch về phương hướng thâm cung, kiếm khí dao động trong không trung, hàn quang dày đặc lóng lánh, ánh sáng trắng xuyên thấu qua bầu trời đầy tuyết bay, chói mắt đến khiến người muốn mù lòa.
Tông Chính Vẫn Hách ánh mắt ngẩn ra, ánh mắt hơi lộ ra mờ ảo mê mang, bỗng nhiên nhớ tới một màn của nhiều năm trước kia. Đài Tử Trúc, dưới vách đá của thác nước, Phó Uyên một thân áo lam nhạt, chân đạp nước, một kiếm khơi mào gợn sóng, ở giữa những giọt nước rơi xuống văng khắp nơi, kiếm vũ như phồn hoa nở rộ, đẹp đến giống như là tiên tử tuyệt thế ở trong ánh sáng vạn trượng, ở trên vách đá khắc một hàng chữ: "Nguyện có được một người, đầu bạc vẫn không xa nhau". Sau đó, Phó Uyên ngoái đầu lại, nhìn hắn, trịnh trọng hỏi: "Cả đời ta chỉ có một nguyện vọng này, ngươi có thể làm được không? Ngươi nếu có thể, ta liền từ bỏ tự do đi theo ngươi."
Có lẽ, thật sự là hắn đã sai rồi! Tông Chính Vẫn Hách chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại.
Tông Chính Vô Ưu mím môi, mắt phượng híp lại, vừa run kiếm lên là một đạo kiếm quang xông thẳng lên trời, khí thế không gì sánh được. Hắn thả người nhảy lên cột đá khác, Tông Chính Vô Trù cũng là như thế.
Không có bất cứ khách sáo nào, Tông Chính Vô Ưu giơ kiếm chém thẳng vào, không chút do dự, Phó Uyên không tránh không né, cầm kiếm chắn ngang.
Một tiếng loẻng xoẻng, rạch vỡ bầu trời xanh, đinh tai nhức óc Hai thanh kiếm được truyền vào nội lực hồn hậu va chạm mạnh vào nhau, từ mũi kiếm đến chỗ kết nối với chuôi kiếm, hoa lửa bắn ra văng khắp nơi, toát ra ánh sáng sáng lạn mang theo tử vong.
Kiếm khí bén nhọn đụng phải nội lực mạnh mẽ ngang nhau, bỗng nhiên giống như nổ mạnh quét sạch bốn phương tám hướng, Tông Chính Vô Trù phi thân né qua, Hiên Viên điện sau lưng hắn phát ra một âm thanh "Ầm vang" vang lên, nóc điện bị kiếm khí quét ngang, toàn bộ xốc lên tựa như bị thần rìu bổ ngang. Xà ngang sụp xuống, mái ngói bay loạn xạ. Tức thì, thiên địa đen tối, mây đen hợp lại, cuồng phong nổi lên.
Mạn Yêu ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên thấy nàng thấy Tông Chính Vô Ưu chân chính tự mình ra tay, so với sự tưởng tượng của nàng còn muốn cao hơn rất nhiều, mà võ công của Phó Uyên lợi hại càng là vượt qua mức bình thường. Hai người dưới một kích này, Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Uyên đều bị nội lực phản ngược chấn động dội trở về.
Đại quân ngoài trăm trượng xa xa nhìn thấy Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Uyên hai người bay vọt lên trên cột đá, bọn họ bắt đầu xôn xao bất an.
Trên đài cao ngoài Hiên Viên điện, hai người đánh nhau kịch liệt. Tông Chính Vô Ưu ánh mắt tà tứ như ma quỷ, đáy mắt lộ ra sự thù hận sâu thẳm ở trong lòng hắn.
Giờ khắc này, hắn đã chờ đợi thật lâu rồi, phải đem nữ nhân này bằm ra thành từng mảnh hay là lăng trì róc xương xẻo thịt ba ngàn đao giữ lại cho bà ta một hơi thở, hắn còn đang suy xét.
Lại thêm mấy hiệp, kiếm khí bay lên không, tiếng gió sắc bén, đem cả tòa đài cao bao phủ trong đó, cho người ta một loại cảm giác áp lực mãnh liệt, giống như bị người bóp chặt yết hầu của mình. Thân ảnh của bọn họ nhanh như quỷ mị, khiến người phân không rõ cái nào là bóng kiếm cái nào là bóng người? Võ công của hai người tựa hồ tương đương, mắt thấy một nén nhang đã cháy quá nửa, ai cũng không có dấu hiệu bị thua, Mạn Yêu không khỏi có chút lo lắng.
Tông Chính Vô Trù nhìn hai người bao phủ dưới kiếm quang lập loè, nhíu chặt mày, hắn biết Phó Uyên biết võ công, lại không biết võ công của bà ta giỏi như vậy! Cúi đầu nhìn thấy hương đã đốt hơn phân nửa, hắn liếc mắt nhìn Tông Chính Vẫn Hách một cái. Tuy rằng hắn không phải là con trai của Phó Uyên, nhưng 5 năm đuổi giết kia mang đến cho hắn thống khổ mà không có người nào có thể xóa bỏ được, mặc dù ông ta (TCVH) không biết hắn(PT) là con ruột của ông ta. Tất cả đau khổ cùng tra tấn mà cả đời hắn phải chịu, mà ông ta không thể thoát khỏi quan hệ. Hắn có thể bởi vì biết mình không phải là con trai của Phó Uyên, mà tha thứ cho ông ta sao? Hết thảy mọi chuyện, đều là do ông ta tạo nghiệt! Nhưng hắn rốt cuộc không đành lòng nhìn ông ta chết.
Tuyết càng rơi càng lớn, thời gian ngắn ngủn đã qua nửa nén hương, mặt đất ở nơi xa đã bị phủ đầy một tầng trắng tuyết, chỉ có chung quanh hố lửa, tuyết chưa rơi xuống thì đã tan chảy.
Tông Chính Vô Ưu thấy thời gian không còn nhiều lắm, kiếm càng rung động càng nhanh, khí thế càng thêm sắc bén, không thể ngăn cản. Phó Uyên dần dần rơi xuống hạ phong, đặc biệt là sau khi Tông Chính Vô Trù gia nhập, bà ta càng là cực kỳ nguy hiểm.
Mặc kệ Phó Uyên võ công cao cường cỡ nào, đều không thể địch nổi huynh đệ hai người bọn họ liên thủ.
Thần sắc của môn chủ Thiên Thù môn cũng không còn trấn định nữa, trong mắt có chứa khẩn trương. Mạn Yêu ánh mắt vừa chuyển, nhân lúc hắn phân tâm, cấp tốc hướng hắn lướt qua, tới trước mặt rồi, môn chủ Thiên Thù môn mới phát giác, trong mắt giận dữ, kiếm trong tay liền muốn cắt đứt cổ Tông Chính Vẫn Hách.
Mạn Yêu kinh hãi, trong tay nàng không có kiếm có thể ngăn cản, không chút nghĩ ngợi, liền ngưng tụ nội lực, giơ tay cầm lấy thân kiếm. Nàng không có cảm giác được đau đớn như trong dự đoán, kiếm trong tay bị bẻ gãy mà phát ra tiếng động, từ vị trí lòng bàn tay của nàng cho đến chuôi kiếm, gãy từng khúc, rơi trên mặt đất.
Mạn Yêu giật mình, nàng còn chưa có thể thích ứng với nội lực tăng mạnh của mình, nhìn tay mình, có chút sững sờ. Mà Môn chủ Thiên Thù môn càng là chấn động ngây ra, không dự đoán được công lực của nàng so với hai năm trước đây thế nhưng lại hơn xa đến như vậy, hắn không phòng bị, mới có thể bị nát kiếm. Hắn lập tức quăng chuôi kiếm, năm ngón tay mở ra chộp lấy yết hầu của Tông Chính Vẫn Hách, thế rất kiên quyết.
Mạn Yêu hoàn hồn, vội vàng duỗi tay bắt lấy cổ tay của Môn chủ Thiên Thù môn. Ánh mắt của Môn chủ Thiên Thù môn biến đổi, cổ tay lập tức lật qua tránh thoát tay nàng, đổi thành đánh sau cổ Tông Chính Vẫn Hách. Mạn Yêu xoay người một cái, ở bên hông, tay đang ngăn cản hắn, đồng thời nâng đùi lên, dùng sức hướng đến chiếc phượng liễn đá mạnh một cái, phượng liễn dịch ra khoảng cách hơn ba mét, Tông Chính Vẫn Hách liền rời khỏi phạm vi mà Môn chủ Thiên Thù môn có khả năng khống chế. Nàng mới nhẹ nhõm thở ra, chuyên tâm nghênh địch. Mà từ lúc bắt đầu, Tông Chính Vẫn Hách thân ở trong nguy cơ nhưng thần sắc trên mặt hắn cũng không có thay đổi, hắn chỉ là bình tĩnh nhìn ba người đánh nhau giữa không trung.
Mạn Yêu tuy có nội lực của Dung Tề, hiện giờ người trong thiên hạ này có thể trở thành đối thủ của nàng không nhiều lắm, nhưng Môn chủ Thiên Thù môn cũng coi là một trong những người đó. Nàng từ nhỏ luyện tập chính là kiếm pháp, dùng tay không đánh nhau, nàng không có nhiều ưu thế cho lắm, mà quyền chưởng của Môn chủ Thiên Thù môn cực kỳ quỷ dị, khó lòng phòng bị, nàng cẩn thận ứng phó gần mười chiêu, sau lưng chợt có một vật nện ở trên mặt đất, nàng nhìn thấy Môn chủ Thiên Thù môn thần sắc đại biến, chiêu thức cũng hỗn độn vài phần, nàng nhìn chuẩn thời cơ, một chưởng đánh trúng ngực hắn, một chưởng này lực đạo rất nặng.
Môn chủ Thiên Thù môn kêu lên một tiếng, lui bảy tám bước khó khăn lắm mới đứng vững, phun ra một ngụm máu, miếng vải đen che mặt rơi xuống, lộ ra một gương mặt nhiều năm không thấy ánh sáng, đó là một gương mặt bị phỏng nặng, mặc dù vết bỏng trên mặt đã qua nhiều năm, nhưng vẫn cứ khủng khiếp không dám nhìn. Mà ở phía dưới nơi cổ của gương mặt bị thiêu hủy kia, một vết sẹo màu tím đen hình bầu dục cực kỳ dẫn người chú ý.
Mạn Yêu ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn hắn, buột miệng thốt ra nói: "Ngươi là...... Thúc thúc?!" Nàng kinh sợ, có chút không dám tin, trách không được năm đó trong rượu có Tiêu Hồn Tán, thì ra thúc thúc Tần Thân của nàng có quan hệ với Phó Uyên.
Môn chủ Thiên Thù môn Tần Thân biến sắc, che lại ngực vọt tới bên người Phó Uyên đã ngã trên mặt đất ở sau lưng Mạn Yêu. "Ngài sao rồi? Có bị thương nặng hay không?"
Phó Uyên trúng một chưởng của Tông Chính Vô Trù, sắc mặt xám trắng, ngã xuống đất nhắm mắt lại thở dốc, hình như bị thương không nhẹ. Bà ta lắc đầu, không lên tiếng.
Tông Chính Vô Ưu thu kiếm, bay nhanh đến bên cạnh Mạn Yêu, nâng tay nàng lên xem. Hắn cau mày, thần sắc mang theo vài phần khẩn trương.
Mạn Yêu nghi hoặc nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tông Chính Vô Ưu mở lòng bàn tay nàng ra, thấy da thịt bàn tay hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có dấu vết bị thương, thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì" dứt lời, quay đầu sau khi nhìn Tông Chính Vẫn Hách, lại nhìn về phía Phó Uyên ngã trên mặt đất.
Phó Uyên thở hổn hển vài tiếng, chậm rãi mở to mắt, nhìn Tông Chính Vô Trù đứng ở trước mặt bà ta dùng kiếm chỉ vào bà ta, trong mắt lập loè cảm xúc phức tạp: "Trù nhi, con vẫn là không đủ tàn nhẫn." Rõ ràng trong tay có kiếm, vì cái gì phải dùng chưởng?
Tông Chính Vô Trù nhìn bà ta, tay run run lên, không nói chuyện. Tuy rằng mấy năm nay bà ta cho hắn hết thảy đều là giả, nhưng hắn hơn hai mươi năm qua ký thác tình cảm ở trên người "Mẫu thân" này lại là sự thật. Hơn hai mươi năm a! Hơn tám ngàn ngày, năm tháng dài cỡ nào. Mà hơn hai mươi năm đó, hắn có bao nhiêu tôn kính nữ nhân này, thì hiện tại có bấy nhiêu hận bà ta, nhưng đến thời điểm xuống tay trong lòng vì sao lại khó chịu đến như vậy?
Phó Uyên hơi mỉm cười, có một chút an ủi, nhưng càng có nhiều hơn là chua xót khôn kể, buồn bã nói: "Nếu ngươi là con trai của ta cùng Vẫn Hách, thật là tốt biết bao!" Bà ta đã từng thật sự đem hắn trở thành là con trai của mình mà yêu thương, hắn là thông minh như vậy, hiểu chuyện, lại hiếu thuận, bà ta vô số lần ảo tưởng, đó là con trai của bà ta cùng Vẫn Hách, nhưng mỗi khi lại nghĩ tới thống khổ ở nơi sâu thẳm trong ký ức, liền khống chế không được sự đấu tranh muốn trả thù của bà ta.
Sắc mặt Tông Chính Vô Trù hơi đổi, dùng âm thanh cực độ lạnh lùng tàn khốc nói: "Con của ngươi đã chết rồi."
Phó Uyên trong mắt xẹt qua đau đớn mãnh liệt, trái tim run lên, bà ta quay đầu nhìn Dung Tề đã không còn hơi thở, có một tia thương cảm rõ ràng chui vào trái tim của bà ta, bà ta nhắm mắt lại lại mở ra, "Đúng vậy, Tề nhi của ta, đã chết rồi."
Tông Chính Vô Ưu liếc xéo bà ta, lạnh lùng hỏi: "Bằm thây từng ngàn mảnh, lăng trì róc xương xẻo thịt ba ngàn đao, hoặc là ngũ mã phân thi, ngươi chọn đi."
Phó Uyên rũ xuống ánh mắt, mày cũng không nhăn một chút nào, nhàn nhạt nói: "Các ngươi thấy vui vẻ thì tùy các ngươi đi, làm như thế nào để giải hận thì cứ làm như vậy đi. Nếu không...... Trù nhi, con giúp mẫu thân chọn đi."
Bà ta nói cực kỳ nhẹ nhàng bình thản, thật giống như thời điểm ở trong hoàng cung Kinh thành, người khác hỏi bà ta: "Thái Hậu, cơm trưa ngài muốn dùng cái gì ạ?" Bà ta cười nói: "Trù nhi, con giúp mẫu thân quyết định đi."
Đáy lòng Tông Chính Vô Trù hơi thắt lại, ánh mắt nhìn bà ta càng thêm oán hận tức giận, kiếm trong tay chậm rãi để ở trên ngực bà ta, cắn răng, gằn từng chữ nói: "Ngươi không cần đối với trẫm dùng hai chữ "mẫu thân" này nữa! Được! Ngươi để trẫm giúp ngươi chọn, vậy trước lăng trì róc xương xẻo thịt ba ngàn đao, giữ lại một hơi ngũ mã phân thi, cuối cùng bằm thây thành ngàn mảnh, nghiền xương thành tro." Âm thanh thực lạnh lùng lại có chút run rẩy.
Phó Uyên cười nghe hắn nói, trên mặt không có phản ứng gì, trong mắt là bình tĩnh như nước lặng, giống như giờ phút này bọn họ nghiên cứu cách chết như thế nào cùng bà ta hoàn toàn không quan hệ. Đợi hắn nói xong, bà ta chỉ thuận miệng đáp: "Được."
"Chủ tử?!" Môn chủ Thiên Thù môn nhíu mày, gân xanh trên đầu hiện ra dữ dằn, xứng với khuôn mặt hủy dung, càng có vẻ dữ tợn khủng khiếp.
*********hết chương 105
Truyện đăng trên wattpad bởi Yên Hoa.
Tối mai đăng chương tiếp theo.
Chương 110 là kết, hoàn chính văn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
125 chương
243 chương
9 chương
132 chương
47 chương
102 chương