Triệu Tây Âm ở sân bay Hàm Dương không bắt được xe, vé xe buýt cũng đã bị bán hết. Lúc xuống máy bay cô đã mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, cảm giác âm ấm ở bên dưới. Triệu Tây Âm chạy tới phòng vệ sinh nhìn một cái, quả nhiên là khởi đầu tốt đẹp*.(*) Từ gốc: 开门红 (Khai môn hồng): có lẽ ý tác giả chỉ kinh nguyệt tới thăm.Kỳ kinh nguyệt của cô không đều, lần gần nhất đã cách đây hơn một tháng. Ngày đầu tiên trong chu kỳ luôn đau gần chết, tác dụng rất nhanh. Vốn cô định đón xe đến Tây An tặng Chu Khải Thâm một bất ngờ, nhưng hiện giờ cô không cậy mạnh nữa, giương mắt chờ người tới đón.Chiếc xe Chu Khải Thâm lái ở Tây An là một con Mercedes-Benz S màu đen. Ba mươi tết, đường thông thoáng, anh chạy xe như bay, hai mươi phút đã tới nơi. Triệu Tây Âm thấy người, mắt ngọc mày ngài nở nụ cười. Chu Khải Thâm đến giờ vẫn không thể tin, vẻ mặt có chút hung dữ, cách xa năm sáu thước giơ tay chỉ vào cô.Bộ dáng vừa bất lực vừa ngứa răng nhưng cũng thật vui vẻ.Triệu Tây Âm lấy nhu thắng cương, cười khanh khách nhìn anh. Cô ngồi yên trên ghế, từ từ vươn hai tay về phía anh.Đầu tiên Chu Khải Thâm vẫn đi, sau đó chạy chậm, mấy mét cuối cùng đổi thành chạy nước rút tới gần cô.“A!” Triệu Tây Âm bị anh ôm vào ngực, sức lực lớn, người bị nâng lên khỏi ghế.Chu Khải Thâm ôm thật chặt, lồng ngực đè ép đến không thở nổi, “Triệu Tây Âm, hiện giờ lá gan của em càng lúc càng lớn.”Triệu Tây Âm nín cười, “Vậy anh có vui không?”Chóp mũi lạnh băng của Chu Khải Thâm dựa vào cần cổ ấm áp của cô, “Vui cái gì, em làm anh lo lắng muốn chết.”“Ồ, nếu không được hoan nghênh thì em về Bắc Kinh vậy.” Cô làm bộ đẩy anh.Chu Khải Thâm chưa hết giận, cắn một cái không nặng không nhẹ lên cổ cô, “Em dám.”Triệu Tây Âm cảm thấy đau, càng cảm thấy tư thế này không được tự nhiên, “Anh đặt em xuống, em không thoải mái.”Chu Khải Thâm ngừng một lát.Triệu Tây Âm nhỏ giọng nói, “Kinh nguyệt của em đến.”Biểu cảm của anh thoáng chốc trở nên phức tạp, hồi lâu anh mới nghẹn ra một câu, “Thế à…”Triệu Tây Âm bị anh chọc cười, “Anh làm gì vậy, có thâm thù đại hận à.”Chu Khải Thâm khẽ than một tiếng, “Vốn muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng thế này chẳng phải không làm được rồi.”Triệu Tây Âm thật sự không thoải mái lắm, không nói nhảm với anh tiếp.Chu Khải Thâm vững vàng đặt người xuống, cởϊ áσ khoác lên người cô, “Sao lại mặc ít như vậy?”Đầu ngón tay Triệu Tây Âm lạnh như băng, cô ngượng ngùng che giấu chiếc váy lụa mỏng dưới lớp áo len dài, “Năm mới, muốn mặc đẹp chút.”Chu Khải Thâm gật đầu một cái, “Đã biết, đây là cố ý để anh xem.”Hai người tựa sát vào nhau, vừa nói vừa cười lên xe. Chu Khải Thâm không lập tức lái đi, máy sưởi mở mức lớn nhất, từ đầu đến cuối đều không buông tay cô ra. Anh sờ ngón tay cô đến khi ấm áp rồi mới đột nhiên nghiêng người qua, đè cô mà hôn.Đầu lưỡi khuấy đảo, răng môi quấn quít.Triệu Tây Âm không thở nổi, ưm ưm đẩy anh. Chu Khải Thâm nhớ cô không thoải mái nên cũng không dám mạnh bạo quá, lẳng lặng ôm cô một hồi, chờ hô hấp của mình bình ổn rồi mới động tay lái, nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh đưa em đi ăn cơm.”Triệu Tây Âm thì thào: “Em không muốn ăn cơm, ăn không vào. Còn nữa, Chu Khải Thâm, anh không ở nhà hả, bằng không sao lại có thể tới nhanh đến vậy?”Chu Khải Thâm ừ một tiếng, “Anh ở nội thành.”“Ba mươi tết mà anh không về nhà?”Sắc mặt Chu Khải Thâm nhàn nhạt, tuy anh không nói nhưng mặt đầy vẻ kháng cự.Vừa lúc gặp đèn đỏ, khi xe dừng hẳn, Triệu Tây Âm khẽ lướt tay qua bảng điều khiển, nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay anh, “Anh Chu, em tới ăn tết cùng anh, anh lại định để em ở khách sạn sao?”Chu Khải Thâm mềm lòng, “Khách sạn thoải mái hơn ở nhà.”Triệu Tây Âm tức mình cười, “Vậy anh trở về Tây An làm gì, sao không ở lại Bắc Kinh luôn? Có phải anh không muốn đi chúc tết thầy giáo Triệu không?”“Đừng nói xấu anh trước mặt ba em.” Chu Khải Thâm phản ứng rất mạnh mẽ, “Vất vả lắm mới thay đổi được chút ấn tượng.”Đèn đỏ còn lại mười giây.Hai người yên lặng bảy tám giây.Triệu Tây Âm bỗng thấp giọng gọi anh: “Anh Chu.”Khóe môi Chu Khải Thâm khẽ run lên, sau đó anh nói: “Cùng anh về nhà một chuyến đi, anh muốn thắp nén hương cho mẹ.”Từ nội thành đi về phía tây một tiếng đồng hồ mới tới quê của Chu Khải Thâm.Đoạn đường quốc lộ quanh co, hẹp dần, nhà trong thôn phần lớn là hai tầng mái bằng, đèn lồng đỏ treo trên cao, trên đất còn vương những mẩu vụn pháo đã cháy hết, thi thoảng có vài tiếng chó sủa vang. Gần mười hai giờ đêm, có không ít người ra ngoài chuẩn bị đốt pháo hoa.Xe của Chu Khải Thâm rất bắt mắt, ở trong thôn này cũng là đếm trên đầu ngón tay.Rất nhiều người kinh hô, “A, Khải Thâm trở về ăn tết đấy à?”Chu Khải Thâm kéo cửa kính xe xuống, khách khí chào hỏi mọi người, “Chúc mừng năm mới.”“Về một mình à?”“Đi cùng người yêu ạ.”Vừa nói, Chu Khải Thâm ngửa người về sau một chút, chừa ra một chỗ trống. Mọi người đều nhìn vào, Triệu Tây Âm vui vẻ chào hỏi bọn họ, “Chúc mừng năm mới ạ.”Xe chậm rãi tiến về phía trước, Triệu Tây Âm trừng anh, “Anh nói bậy bạ gì vậy, ai là người yêu của anh?”Chu Khải Thâm vô tội nói: “Người anh yêu chính là người yêu anh, anh nói bậy chỗ nào.”Triệu Tây Âm: “…”Ok, ngài có lý.Chu Khải Thâm lại cười lưu manh hỏi cô, “Vậy anh thì sao, có phải người yêu của em không?”Triệu Tây Âm cảm thấy trả lời thế nào cũng không xong, tát yêu một cái vào mặt anh, “Chuyên tâm lái xe.”Chu Khải Thâm vui mừng hiện rõ trên mặt, giống như lúc này mới có cảm giác tết đúng nghĩa.Về đến nhà, cửa khóa, trong phòng sáng đèn, còn nghe được tiếng TV.Chu Khải Thâm không có chìa khóa, cứng nhắc đứng đó. Ánh mắt anh hòa vào màn đêm, không hề có một chút ánh sáng nào. Triệu Tây Âm khẽ gõ cửa, một tiếng, hai tiếng.“Ai thế?” Tiếng người vang lên trước, theo sau là bước chân đến gần, sau đó “kẽo kẹt”, cánh cửa mở ra.Triệu Tây Âm cười ngoan ngoãn, “Chú Chu, chúc mừng năm mới.”Chu Bá Ninh mặc một chiếc áo bông đen, đôi mắt một năm bốn mùa đều đỏ quạch. Hiển nhiên ông ta rất sửng sốt, khi thấy Chu Khải Thâm thì sắc mặt sầm xuống.Khuôn mặt Chu Khải Thâm cũng không mềm mại hơn là bao nhiêu, như một chiếc gai cứng, lạnh buốt từ đầu đến chân.Nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Triệu Tây Âm còn ở đây, tết nhất, rốt cuộc Chu Bá Ninh cũng không nổi điên, chỉ đứng ở cửa nhường ra lối đi cho một người, nói với Triệu Tây Âm: “Ừ, vào đi.”Nhà cũ bốn năm trước đã sửa sang lại, tất cả đều mới, tuy lớn nhưng lại trống rỗng. TV đang mở xuân vãn, trên bàn trà ngoại trừ một chai rượu, một đĩa đậu phộng, còn lại không có gì khác.Chu Bá Ninh vào bếp một lúc lâu không ra.Chu Khải Thâm nắm tay Triệu Tây Âm, dùng sức bóp chặt, bình tĩnh nói: “Ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.”Triệu Tây Âm gãi gãi đầu ngón tay anh, “Không sao, em đi cùng anh.”Chu Khải Thâm đến sảnh trước, trên tường treo một tấm hình đen trắng chụp chính diện mẹ anh khi còn trẻ. Chu Khải Thâm thắp hương cho bà, nhắm mắt chắp tay, giơ hương cao hơn đỉnh đầu, thành kính cúi người ba cái.Triệu Tây Âm ngồi trong phòng khách yên lặng nhìn.Khi kết hôn cô từng hỏi, nếu anh muốn tìm mẹ vì sao còn dựng bàn thờ cho bà ấy, không phải rất mâu thuẫn sao. Chu Khải Thâm yên lặng, lạnh lùng dường như không mang chút tình cảm nào, nói, nếu mẹ thoát khỏi cái nhà này, nơi đây chính là chỗ trái tim bà đã chết.Chết, tức là người sẽ không bao giờ trở về nữa.Gia đình như vậy, vĩnh viễn không trở lại cũng đúng.Đó là lần đầu tiên Triệu Tây Âm thấy được nội tâm tuyệt vọng u tối của Chu Khải Thâm, nó khiến cô đau lòng, cũng giúp cô hiểu anh rõ hơn.Chu Bá Ninh hằng năm say xỉn, mắc bệnh gout, mất một lúc lâu mới khập khễnh bưng ra hai ly trà. Triệu Tây Âm vội vàng nhận lấy, nhân tiện cầm luôn ly của Chu Khải Thâm.Bầu không khí yên lặng lúng túng.Triệu Tây Âm lấy lì xì từ trong túi xách ra, cực kỳ hiểu chuyện đưa cho Chu Bá Ninh. Chu Bá Ninh liếc nhìn cô, sau đó hỏi: “Buổi tối có ở lại không?”Triệu Tây Âm theo bản năng nhìn về phía Chu Khải Thâm.Chu Khải Thâm không nói gì, chỉ nắm tay cô đi lên lầu.Ngoài dự đoán, phòng ngủ lầu hai đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, chăn ga đều đã thay mới, bàn ghế không hề vương bụi. Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ, thật ra Chu Bá Ninh mỗi năm đều chuẩn bị những thứ này, có lẽ là chờ Chu Khải Thâm về nhà ăn tết.Trên lầu có phòng tắm, Chu Khải Thâm ngồi xổm trên đất lấy quần áo giúp cô.Anh rất tỉ mỉ, thậm chí còn phân chia băng vệ sinh trong vali của cô thành loại hàng ngày và ban đêm, xếp thành chồng chỉnh tề đưa cho cô, “Mở nước nóng một chút, nhà vệ sinh không có thảm chống trượt, em cẩn thận, tắm xong thì đi ra đừng có ở bên trong nghịch nước.”Triệu Tây Âm phản đối, “Em đâu có nghịch nước!”“Trước kia em có thể chiếm phòng tắm một tiếng đồng hồ, em không nhớ mình từng ngất xỉu một lần?” Chu Khải Thâm hừ nhẹ.Triệu Tây Âm tức khắc đỏ mặt.Làm sao không nhớ, lần đó tắm đến chóng mặt, ngủ thiếp đi, Chu Khải Thâm ôm cô ra ngoài, bị dọa vừa tức vừa đau lòng, “Chồng em đối xử với em không tốt? Không tốt thì em nói với anh, anh sẽ sửa, em đừng tự sát.”Triệu Tây Âm cười dùng chân đá anh, cảnh xuân hé mở, hai người chạm mắt, hết sức ăn ý lăn lăn cùng nhau.Hóa ra từng chi tiết anh đều nhớ.Sau khi cả hai tắm xong, Triệu Tây Âm quấn mình trong chiếc áo bông, mất tự nhiên đứng ở mép giường. Chu Khải Thâm đang lau tóc, quần áo ngủ xanh ngọc giống như màu nước hồ. Anh không hề mang dáng vẻ nghiêm chỉnh mà còn có chút lưu manh. Đó là loại khí chất bẩm sinh không hề che giấu.Chu Khải Thâm liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Nếu em không muốn thì anh đến ngủ ở phòng bên cạnh, phía sau nhà là núi, trên sườn núi chỉ có một ngôi nhà trống, đã lâu không có người ở, em không cần phải sợ.”Triệu Tây Âm: “…”Anh ngậm miệng lại có khi em sẽ không sợ.Chu Khải Thâm lại liếc cô cái nữa, ánh mắt chính nhân quân tử thản nhiên, “Em đến kỳ kinh nguyệt, anh sợ máu, muốn làm cũng không làm được.”Triệu Tây Âm cười thành tiếng, vừa cười vừa mắng: “Anh im đi.”Chu Khải Thâm mặt mày tràn đầy gió xuân, mắt phượng cong lên mang theo thứ ánh sáng đặc biệt cuốn hút. Anh nằm trên giường, ngoắc cô, “Tây Nhi, tới đây.”Triệu Tây Âm ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh.Chu Khải Thâm ôm cô vào ngực, bàn tay ấm dán ở bụng dưới của cô.Cả hai đều run lên vì hành động dịu dàng này.“Còn đau phải không?”“Không sao, bệnh cũ.” Triệu Tây Âm nói, “Ngày mai sẽ hết đau.”Không gian yên lặng, Chu Khải Thâm khàn giọng: “Anh, năm ấy, năm ấy…”Triệu Tây Âm hiểu, anh muốn nói đến đứa bé kia. Cứ canh cánh trong lòng, muốn hỏi không dám hỏi, không bằng thẳng thắn với nhau.“Hồi đó em phẫu thuật không thành công, bản thân cũng chẳng hiểu rõ, bối rối mất vài tháng. Sau đó em vẫn luôn uống thuốc của bác sĩ Quý, đã tốt lên rất nhiều. Anh Chu, anh đừng giữ chuyện này trong lòng, nỗi buồn của anh em cũng có thể cảm nhận được. Cảm xúc có thể lan truyền cho nhau, em đã thoát khỏi nó, không muốn trở về như cũ nữa. Anh hiểu không?”Chu Khải Thâm thật lâu không lên tiếng, lòng bàn tay một mực áp lên bụng Triệu Tây Âm. Hồi lâu sau, anh đồng ý, “Từ nay về sau anh sẽ không để em một mình nữa.”Triệu Tây Âm dùng đầu ngón tay chọc ngực anh, “Đây là điều anh phải làm.”Hai người mặt đối mặt, cùng nở nụ cười.Lúc Chu Khải Thâm chân chính thả lỏng cười lên rất đẹp mắt, dáng mày như kiếm, đôi mắt hẹp dài, cực kỳ nam tính. Triệu Tây Âm lướt tay theo đường cong cằm anh, “Anh Chu, anh lớn lên thật đẹp trai.”Chu Khải Thâm hài lòng cười, “Ừ, giống như mẹ anh.”Triệu Tây Âm hơi buồn bã, “Đứa trẻ tốt như vậy tại sao ba anh lại không thích chứ?”Vừa nhắc tới Chu Bá Ninh, Chu Khải Thâm cũng đột nhiên có cảm xúc không rõ ràng. Ánh mắt chăm chú nhìn vào một chỗ, anh nhàn nhạt nói: “Quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng không tốt, ông ta là một người rất ích kỷ. Chuyện khi còn nhỏ anh không nhớ rõ, chỉ biết ông ta thường hay đánh mẹ, lấy chai rượu đập vào mặt bà. Anh nhớ nhất một lần nửa bên mặt của mẹ đều bị đánh.”Triệu Tây Âm ngây người, “Ông ấy, sao ông ấy có thể ra tay được.”Giọng nói của Chu Khải Thâm vẫn bình tĩnh, “Không có gì không xuống tay được, ông ta vẫn luôn nóng nảy như vậy. Sau đó mẹ chạy trốn, ông ta càng tệ hại hơn, đem lửa giận đốt trên người anh. Lúc mới vào quân ngũ anh là tân binh có thân thể kém cỏi nhất bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ. Lần đầu ăn ở căn tin, anh còn hỏi chỉ huy có phải miễn phí hay không, sau đó một hơi ăn hết bảy chén cơm, còn có người ở bên cạnh cười như kẻ ngốc.”Triệu Tây Âm: “À?”“Đó là lần đầu anh gặp Cố Hòa Bình.”Ngay sau đó Triệu Tây Âm mỉm cười, gối đầu lên ngực anh, yên lặng.“Chu Bá Ninh tham ăn lười làm, trộm tiền trộm rượu bị bắt vài lần, nhiều khi bị đánh gần chết. Bạn cùng lứa cũng khinh thường anh, nói anh là con trai kẻ ăn cắp. Lúc ấy anh rất hận, anh chạy tới trạm xe lửa, tìm người trông giống như buôn lậu, hỏi bọn họ có cần bé trai không, bán anh đi chỗ nào cũng được.”Chu Khải Thâm cực kỳ bình thản khi nói về chuyện cũ. Có lẽ là vết thương quá sâu, vết sẹo quá dày, không còn cảm giác, dù sao cũng chẳng thành vấn đề.Đôi mắt Triệu Tây Âm ậng nước, cô không dám nói lời nào, cũng chẳng dám an ủi, sợ vừa mở miệng ra sẽ nghẹn ngào.“Lớp mười hai anh tham dự kỳ thi phổ thông thành phố Tây An, đứng hạng nhất. Có hai trường đại học ở miền Nam đề nghị cho anh được xét tuyển đặc biệt nhưng anh từ chối. Vì anh nghĩ mình có thể đến Đại học Thanh Hoa.” Chu Khải Thâm nói đến đây, rốt cuộc trên mặt cũng lộ vẻ buồn bã, “Đáng tiếc, không có duyên.”Triệu Tây Âm rất có tinh thần minh oan cho anh, hơi nhổm dậy, lớn tiếng nói: “Không vào đại học thì sao, anh vẫn làm rất tốt, tốt hơn nhiều so với mấy tên bên ngoài văn nhã bên trong cặn bã.”Chu Khải Thâm nhướn mày, “Em còn đi theo tên văn nhã cặn bã nào?”Triệu Tây Âm cũng nhướn mày, “Anh nghĩ em đi du lịch hai năm để chơi không à? Một người anh Đại Cường ở Thanh Hải, một người anh Tiểu Cường ở Cam Túc, nhiều lắm.”Chu Khải Thâm nghĩ thật kỹ, còn tưởng là thật, “Còn liên lạc không?”Triệu Tây Âm vui vẻ cười phì, “Dấm này mà anh cũng ăn!” Vừa nói vừa chọc chọc khuôn ngực rắn chắc của anh.Chu Khải Thâm nắm tay cô, mặt giật giật, “Đừng chọc loạn.”Triệu Tây Âm đánh bạo nhìn anh, khẽ nháy mắt.Hương thơm dâng đầy cõi lòng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, hơi thở của Chu Khải Thâm có chút trầm xuống, anh thấp giọng hỏi: “Kinh nguyệt thật sự đến à?”Triệu Tây Âm cắn môi, dùng mũi chân di di trên bắp chân anh.Chu Khải Thâm thật sự không chịu đựng được sự cố ý này, giọng nói không khỏi có chút hung dữ, “Coi anh như chết rồi, không xử lí được em phải không? Không cho phép động nữa! Ngủ!”Dứt lời, anh xốc chăn lên, không tính là dịu dàng ôm Triệu Tây Âm thật chặt. Cô muốn ló đầu ra liền bị anh đè lại. Triệu Tây Âm là đại diện kiểu người ỷ thế ức hiếp kẻ khác, chiêu này trước kia đã dùng không ít, ỷ vào việc anh không có cách nào đối phó với cô mà chọc ghẹo trên trời dưới bể, sau đó lại buộc anh phải đi tắm nước lạnh.Chu Khải Thâm không phải thánh nhân quân tử, ba năm độc thân giờ phút này còn có thể ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, an tĩnh nhắm mắt vì cô đã là khách khí lắm rồi.Triệu Tây Âm nằm trong ngực anh, đỏ mặt, nói thật khẽ một câu.Chu Khải Thâm ngẩn ra.Đêm đó, thật lâu sau, lâu đến mức Triệu Tây Âm đã có chút hối hận, vừa hạ quyết tâm chuẩn bị nửa đường rút lui thì đã bị người đàn ông đang mê mẩn đè lại, dùng sức mạnh cô chưa từng cảm nhận qua bao giờ. Bấy giờ Triệu Tây Âm thực sự hơi sợ, vừa rồi còn đắc ý giờ thì lông gà đã rơi đầy đất. Giọng nói của cô có chút nức nở, “Anh Chu, tay em đau.”Chu Khải Thâm say đắm không còn đủ tỉnh táo, ngày mùa đông, một lớp mồ hôi mỏng rỉ ra từ trán đến sống lưng thấm ướt quần áo anh.Thôn nhỏ không cấm đốt pháo hoa như thành phố, 12 giờ đêm, tiếng nổ đì đùng vang lên, từng bông pháo hoa nối tiếp bay lên không trung. Đủ mọi màu sắc, tuy không hề tinh xảo nhưng đủ vang, đủ lớn, đủ đơn thuần, thật sự có không khí tết.Chu Khải Thâm thấp giọng: “Tiểu Tây, chúng ta tái hôn đi.”Hồng trần cuồn cuộn, sôi sục đất trời.Triệu Tây Âm nói: “Được.”.