Bách niên hảo hợp
Chương 70
Thứ tư này, Chu Khải Thâm bay đến Hàng Châu tham gia một hội nghị thượng đỉnh về kinh tế, chủ yếu lắng nghe những nội dung liên quan đến sự phát triển mạng lưới thông tin ở Trung Quốc, sau khi thảo luận với phó tổng của một công ty điện tử hàng đầu trong nước, tham gia hai bữa tiệc liên tiếp nên uống không ít rượu, vừa ra khỏi phòng tiệc thì gió ập vào, đầu vô cùng đau.
Đèn trong khách sạn được chỉnh đến mức thấp nhất, công việc vẫn còn dở dang, anh chỉ nằm nửa người trên giường rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Ba vị giám đốc đi theo đang lần lượt báo cáo công việc, Chu Khải Thâm cố gắng nghe, không hề có thời gian rảnh rỗi.
Thư kí Từ nhận điện thoại, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Phía bên Tây An ạ.”
Chu Khải Thâm nghiêng đầu, giọng lạnh lùng, “Lại đòi tiền?”
Thư kí Từ gật đầu, “Bố ngài nói muốn sắm đồ Tết.”
Thoại chuyển đến chỗ anh, đều là lời ít mà ý nhiều, Chu Khải Thâm sẽ tự hiểu, lúc Chu Bá Ninh cúi đầu ầm ĩ sẽ có bao nhiêu om sòm đanh đá. Công việc bề bộn khiến Chu Khải Thâm không rảnh quan tâm ông ta, bực bội nhéo mi tâm, “Ông ta muốn bao nhiêu thì cứ đưa cho ông ta.”
Sau khi mấy vị giám đốc kia rời đi, Chu Khải Thâm hỏi: “Bên tiểu Tây vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ, được sắp xếp học các lớp chuyên nghiệp, đã tốt nay lại càng tốt hơn. Tiểu Tây cũng rất bận, mấy cô giáo kia đều rất vừa lòng cô ấy.”
Đầu mày Chu Khải Thâm giãn ra trong vô thức, “Cô giáo Đới thì sao?”
“Giống ngài ạ, tham dự các hoạt động cuối năm, trái lại tiệc tùng rất nhiều.”
“Cậu dặn dò người bên đoàn, bảo họ điều chỉnh lại lịch học của tiểu Tây một chút.” Chu Khải Thâm chỉ mới nói một nửa, thư kí Từ đã hiểu được ý của anh, “Tôi hiểu rồi ạ.”
Anh quá hiểu tiểu Tây, cô là người trọng tình cảm và muốn cho người khác mặt mũi. Chỉ cần Đới Vân Tâm mở miệng thì dẫu đó có là chuyện cô không thích cô cũng đồng ý làm. Chu Khải Thâm sợ cô không tiện từ chối nên âm thầm trải sẵn đường cho cô. Bên đoàn cứ không cho nghỉ, còn dự tiệc như thế nào thì đã có lí do thỏa đáng.
“Đã sắp xếp ổn thỏa chuyện thăm viếng các bộ ngành rồi chứ?” Chu Khải Thâm nhớ tới công việc, xác nhận hết lần này đến lần khác.
Thư kí Từ cười cười, “Ngài yên tâm ạ.”
Chu Khải Thâm “ờ” một tiếng, lấy một hộp thuốc giảm đau trong ngăn kéo ra, bóc hai viên rồi cho vào miệng nuốt trộng.
Ngày hôm sau quay về Bắc Kinh, bệnh đau đầu của anh càng nặng hơn, tài xế vừa đón được người thì thư kí Từ nói ngay: “Đi bệnh viện.”
Chu Khải Thâm lại cắt ngang: “Đến nhà tiểu Tây trước.”
Anh mua mấy hộp trà Tây Hồ Long Tĩnh tốt nhất ở Hàng Châu, anh vẫn luôn nhớ rõ thầy Triệu thích uống trà. Đến nơi, cơn đau kích thích khiến dây thần kinh của anh nảy lên, xe dừng lại, Chu Khải Thâm lần lữa năm phút đồng hồ mới xuống xe.
Thư kí Từ lo cho anh, “Chu tổng?”
Chu Khải Thâm xua tay, cầm mấy hộp trà, bóng lưng vững vàng.
Lên nhà gõ cửa mấy tiếng nhưng không thấy động tĩnh gì cả. Chu Khải Thâm gọi chú Triệu qua cánh cửa, song không có ai trả lời. Không đúng, tối hôm qua anh trò chuyện với Triệu Tây Âm, cô còn nói Triệu Văn Xuân lại bị cảm nên ở nhà nghỉ ngơi mà.
Lại gõ thêm mấy lần nữa, bỏ cuộc. Chu Khải Thâm nâng chân chuẩn bị đi thì nghe thấy đằng sau cánh cửa kêu “Rầm” một tiếng!
Chu Khải Thâm phản ứng rất nhanh, lùi lại ba đến năm bước, dồn sức đạp mạnh vào cánh cửa. Bởi vì nhà đã cũ, cánh cửa này đã tồn tại nhiều năm rồi, thêm phần Chu Khải Thâm dùng rất nhiều sức nên khóa cửa bị anh đá rớt xuống.
Cánh cửa va vào vách tường kêu cạch cạch, Triệu Văn Xuân ngã giữa phòng ngủ và phòng khách, tay che bụng mặt mũi tái nhợt, đau đến mặt mày nhăn thành một đoàn, cổ họng chỉ phát ra được mỗi tiếng hừ khe khẽ.
Chu Khải Thâm sợ điếng, “Chú Triệu ơi?”
Triệu Văn Xuân đau tới nỗi ý thức mơ hồ.
Chu Khải Thâm cõng ông đi xuống dưới lầu, lầu bốn khá cao lại không có thang máy mà Triệu Văn Xuân nào có nhẹ, thân hình một mét bảy nặng trĩu đè trên lưng anh. Ra khỏi hàng lang, thư kí Từ nhanh chóng xuống xe giúp đỡ, Chu Khải Thâm hét lớn: “Lên xe, đi bệnh viện!”
May là đoạn đường đến bệnh viện không xa lắm, tài xế đi đường tắt, đến bệnh viện thư kí Từ và tài xế đều xuống xe, “Chu tổng, để tôi.”
Triệu Văn Xuân lắc đầu một cái, đau đớn giảm được một chút, không muốn làm phiền người la hoặc cũng có thể là ông cảm thấy không tiện. Chu Khải Thâm nói: “Từ Cẩm cậu đi tìm chủ nhiệm Tề, bảo ngài ấy chuẩn bị một chút.” Sau đó anh vác Triệu Văn Xuân ở trên vai.
Động tác thô lỗ, Triệu Văn Xuân bị anh treo ngược, đầu chốc xuống đất. Ông kêu ối ối, “Cháu, cháu thả chú xuống.”
Chu Khải Thâm bước nhanh, “Bây giờ đến nói chuyện người cũng ngắc ngứ, người cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Anh bước rất nhanh khiến mắt Triệu Văn Xuân nổ đom đóm, cả đoạn đường có rất nhiều người nhìn và cười, thầy Triệu sĩ diện, trong người khó chịu nhưng trong lòng càng khó chịu hơn.
Chu Khải Thâm thở hổn hển, “Người đừng lộn xộn nữa ạ.”
Sao tiểu lão đầu có thể nghe lời chứ.
Mà nào phải ông chủ Chu đã hết cách đâu, anh vỗ lên mông ông kêu cái “chách”, “Cháu kêu người đừng lộn xộn nữa mà.”
Triệu Văn Xuân tức muốn xỉu, “Cháu, cháu cháu cháu, cháu đánh chú!!”
Chu Khải Thâm nói tới có lí lẽ hẳn hoi, “Người không ngoan, cháu không đánh người thì đánh ai ạ?”
“Thằng oắt càn quấy này!”
“Cháu biết chắc chắn người sẽ cáo trạng với tiểu Tây, người cứ nói đi ạ, cháu không có sợ đâu, cùng lắm thì cháu khóc lóc kể lể, chắc chắn sau khi cô ấy xót ngài xong, sẽ quay sang xót cháu ngay thôi.”
Triệu Văn Xuân giận lắm, “Mất nết!”
Lúc đến được phòng cấp cứu thì trời đất đã quay cuồng, Triệu Văn Xuân an an ổn ổn nằm trên giường bệnh. Chu Khải Thâm ngồi xổm trên sàn nhà, khẽ vịn vai của ông, đôi mắt phượng như cười như không, giọng anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Được rồi, người ngoan nhé.”
Triệu Văn Xuân đau tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn một đầu ướt đẫm mồ hôi của Chu Khải Thâm đột nhiên ông không nỡ nữa.
Bác sĩ lập tức kiểm tra rồi kết luận ông bị sỏi mật, lập tức sắp xếp tiêm mũi thuốc tiêu viêm, đối chiếu với phim X-quang, nói vị trí viên sỏi đã teo lại, có thể thực hiện phẫu thuật nội soi. Chỉ là một cuộc phẩu thuật nhỏ nên Triệu Văn Xuân không nói cho Triệu Tây Âm, được kéo vào phòng phẫu thuật chừng nửa giờ là ra ngay. Một người ở trong phòng bệnh, lại thêm một y tá nam lạ mặt.
Triệu Văn Xuân đã hết đau nên sắc mặt cũng khá hơn một chút, ông nhìn về phía cửa, “Chu Khải Thâm đâu?”
Y tá nam nói: “Đã đi truyền nước rồi ạ, có vẻ như bị đau đầu rất nặng. Thầy Triệu, người có chuyện gì cần cứ nói với cháu là được.”
Triệu Văn Xuân không nói gì cả, trầm mặc, cả người đầy tâm sự.
Lúc Chu Khải Thâm ở Hàng Châu căn bệnh đau nửa đầu của anh tái phát, lại bị giày vò nhiều như vậy làm mồ hôi lạnh thấm ướt bộ đồ trên người hết lần này tới lần khác, sau khi đưa thầy Triệu vào phòng phẫu thuật, anh cũng ngã xuống ngay.
Chủ nhiệm khoa thần kinh vội vã chạy từ khoa nội trú tới, hai vào hai ra phòng bệnh, Chu Khải Thâm không cho phép bất kì người nào đi vào. Thư kí Từ đứng canh ở cửa phòng bệnh, lo lắng không thôi, nên lén hỏi chủ nhiệm thì nghe được đáp án là bệnh cũ, chứng đau nửa đầu vì thần kinh căng thẳng.
Không phải chuyện lớn, chú ý nghỉ ngơi là được.
Thư kí Từ ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm thì nhìn thấy Triệu Văn Xuân. Sắc mặt của Triệu Văn Xuân đã khá hơn, ông khẽ ho hai tiếng, nói: “Chú đi thăm thẳng bé một chút.”
Sau khi tiêm mũi thuốc an thần, bây giờ Chu Khải Thâm đang nằm nghiêng trên giường ngủ. Áo vest được treo ở đầu giường, tóc tai rối loạn, may sao mặt mũi xinh đẹp nên có thể ngắm một chút. Triệu Văn Xuân kéo cái ghế tới, từ tốn ngồi xuống.
Chu Khải Thâm ngủ không sâu nên dễ dàng tỉnh lại.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Triệu Văn Xuân, trái tim kêu lộp bộp một tiếng, đoạn nở một nụ cười đầy mệt mỏi, “Đây là thầy Triệu lại muốn dạy dỗ cháu ạ? Người dạy đi, cháu nghe đây ạ.”
Triệu Văn Xuân chau mày, mấy giây sau, ông đặng thở hắt ra một hơi, cái gì cũng không nói, chỉ chắp tay sau lưng rồi rời đi.
Buổi tối, Triệu Tây Âm vô cùng lo lắng gõ cửa nhà anh.
Chu Khải Thâm mở cửa rất chậm, đầu vẫn còn vựng, Triệu Tây Âm trông thấy dáng vẻ ốm yếu của anh thì trái tim thắt lại.
Hàng vạn lo lắng đều hóa thành muôn trượng dịu dàng, đau lòng hỏi: “Tại sao anh lại…”
Chu Khải Thâm mệt mỏi dựa vào cửa, đứng không ra đứng, đáng thương khôn xuể, “Sắp không được rồi.”
Triệu Tây Âm rất cảm thông gật gật đầu, “Hòa Bình ca cũng nói như vậy.”
Chu Khải Thâm lập tức trở mặt, “Lần sau tôi phải khâu miệng cậu ấy lại.”
Triệu Tây Âm cười cười, “Mắng người cái hăng hái hẳn nhỉ, Chu Khải Thâm, sau này anh chớ có khóc lóc kể lể trước mặt em.”
Hóa ra là lừa anh đây mà.
Chu Khải Thâm dứt khoát vô lại đến cùng, giơ tay ôm lấy vai cô, tay còn lại cũng vòng qua ôm cô vào lòng, tựa vào người Triệu Tây Âm giống như con gấu koala. Triệu Tây Âm bị anh siết tới lùi thẳng về sau, nửa cười nửa mếu, “Đừng nghịch, anh nặng lắm.”
Chu Khải Thâm cọ cọ vào mặt cô, “Vẫn chưa hiểu tôi làm gì sao, bây giờ anh trai đang danh chính ngôn thuận khóc lóc kể lể đó.”
Triệu Tây Âm cười cười, “Anh còn quang vinh quá nhỉ.”
Cô đi vào phòng Chu Khải Thâm không chịu buông tay, vẫn dính lấy cô như chiếc áo yếm của con nít vậy.
“Tôi đổ bệnh ở Hàng Châu, bị sốt, bốn mươi hai độ, đau đầu, bị xỉu trong toilet, đã ăn không no thì chớ còn phải uống nhiều rượu, sáng nay phải dậy sớm để đuổi kịp chuyến bay, bị hạ đường huyết, suýt chút ngất trong toilet.” Giọng anh sao mà tủi, “Ở bệnh viện truyền nước, y tá đã chích tôi rất nhiều mũi, trên tay đều là lỗ.”
Triệu Tây Âm cúi đầu nhìn, anh đang vòng tay trước ngực, mu bàn tay sạch sẽ, đúng là nói dối không cần bản nháp.
Cô dằn lòng lại, hỏi: “Vậy anh muốn như thế nào ạ?”
“Em có thể làm gì với tôi?”
“Có lẽ em có thể đạp hai cái chân của anh đó.” Triệu Tây Âm nghiêm túc nói.
Chu Khải Thâm cười ra tiếng, lực trên cánh tay cũng nhẹ hơn một chút, ngồi xuống ghế sofa, vòng lấy eo của Triệu Tây Âm kéo cô ngồi xuống trước mặt mình, “Tôi đang bệnh đấy, em không thể dỗ tôi sao?”
Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ, “Em kể cho anh nghe một câu chuyện ma nhé?”
Tức thì mặt Chu Khải Thâm đen đi tám phần.
Triệu Tây Âm xoa xoa mặt anh, nói rất chân thành: “Chu Khải Thâm, cảm ơn anh vì chuyện của hôm nay ạ.”
Chu Khải Thâm “ờ” một tiếng, “Không muốn khiến em lo lắng.”
“Em biết ạ.” Triệu Tây Âm cúi đầu, trông sao mà ngoan.
Chu Khải Thâm nắm lấy tay cô và vuốt ve từng ngón tay một, “Nếu sau này em thật sự trở thành diễn viên nổi tiếng rồi, phải chăng tôi muốn gặp em cũng phải đặt lịch hẹn trước không hửm?”
Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ, “Em sẽ cho anh một tấm vé, có hiệu lực trong một lần.”
Chu Khải Thâm tức giận, vói tay xuống dưới bế cô rồi ấn cô lên đùi mình. Triệu Tây Âm ôm cổ của anh, không hề rụt rè, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm, nhìn nhau được chừng mười giây thì Chu Khải Thâm là người thua trước, khẽ đảo mắt, “Không phải bây giờ em nên đỏ mặt sao?”
Triệu Tây Âm chớp chớp mắt, “Tại sao em phải đỏ mặt ạ?”
“Trong đống tiểu thuyết kia đều viết như vậy cả.” Chu Khải Thâm nhớ lại, đoạn thời gian này anh luôn kể chuyện cho cô nghe trước giờ đi ngủ, tình tiết gì cũng thuộc nằm lòng hết.
Triệu Tây Âm nhịn cười, nghiêng đầu, nghiêm túc kết luận: “Ánh mắt Cố Hạo Thiên trìu mến, trong mắt mang theo ngọn lửa rạo rực… là như vậy ạ?”
Cô kề mặt đến gần anh hơn, con ngươi như nước.
Chu Khải Thâm sửng sốt, gật đầu.
“Cơ thể Trình Bối Bối run lên, hơi thở nóng rẫy… đúng không ạ?”
Trình Bối Bối nóng không anh không biết, trái lại bây giờ Chu Khải Thâm khá là nóng.
Triệu Tây Âm khoát một tay lên lưng ghế sofa, giống như đang dùng nửa vòng tròn ôm người đàn ông vào trong ngực. Cô khẽ nhướng mắt, quyến rũ, hút hồn, tình ý nồng nàn, nói từng chữ từng chữ:
“… khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày một gần, Trình Bối Bối trong ngực anh ta đang lo lắng sự hãi như một con thỏ nhỏ, yếu ớt nói, Cố Hạo Thiên, cho dù anh có được cơ thể tôi nhưng anh không thể chiếm được trái tim tôi.”Ánh mắt Chu Khải Thâm u ám, sâu hút, đầy đê mê. Anh hơi ngẩng đầu lên, mắt, mũi, môi đều muốn đến gần cô hơn, “Sau đó thì sao?”
Triệu Tây Âm cúi đầu, giữ lấy gáy của Chu Khải Thâm, rồi cứ hôn anh như vậy.
Chủ động của cô gái mang theo mấy phần động tình, sự dịu dàng và quan tâm từng chút một kia gần như phá hủy toàn bộ ý chí của Chu Khải Thâm. Anh muốn đổi từ bị động sang chủ động nhưng vừa động liền bị Triệu Tây Âm dùng sức đè lại.
Một nụ hôn triền miên và say đắm.
Lúc tách ra, Triệu Tây Âm thở hổn hển, mặt đỏ bừng và nóng rẫy, nhưng vẫn rất có trách nhiệm nói cho xong lời thoại, ánh mắt mang theo ba phần hư hỏng, ngữ khí bảy phần mềm mại, duỗi ngón trỏ nâng cằm Chu Khải Thâm lên, “… Anh trai, anh có hài lòng không?”
Chu Khải Thâm: “Không hài lòng.”
Triệu Tây Âm hừ một tiếng, mắng anh: “Anh nên phối hợp với em nói hài lòng!”
“Ở lại đi.” Như dỗ như khuyên, Chu Khải Thâm đè thấp giọng mê hoặc cô, “Bà Chu của tôi!”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
99 chương
69 chương
40 chương
46 chương
10 chương
44 chương
6 chương
110 chương