Bách niên hảo hợp
Chương 67
Triệu Tây Âm mím mím môi, hai má khẽ hồng. Nghe hiểu, cũng nghe rất rõ, nhánh hoa đắng ngắt trong trái tim như ngâm trong một bể nước có ga, dần dà cũng nếm được chút ngọt ngào. Ngọt ngào này có được không dễ, giống như đi trên lớp băng mỏng, sợ lắc mạnh một chút thì hương vị sẽ thay đổi.
Vì thế cô nói: “Bây giờ em đang ở nhà ạ.”
Chu Khải Thâm là người thông minh, nghe ra cô có tâm sự nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
Cuộc gọi video vẫn được kết nối, lúc hai người không nói chuyện dường như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Chu Khải Thâm nhắm mắt trước, nghe thấy một tiếng dịu dàng, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Đây là giấc ngủ an ổn nhất trong gần ba năm của anh.
Đúng sáu giờ anh tỉnh dậy, tinh thần rất thoải mái, nhìn qua di động thì thấy cuộc gọi video vào ngày hôm qua của hai người dài hai tiếng. Anh chụp màn hình rồi gởi vào nhóm chat Tam giác sắt, lão Trình luôn dậy sớm nên trả lời rất nhanh, “Chúc mừng ông chủ Chu, lại sắp được thăng cấp làm chồng rồi.”
Cố Hòa Bình trả lời vào lúc tám giờ, “Phone sẽ, vẫn là Chu ca biết chơi.”
Lúc này Chu Khải Thâm đang trên đường đến công ty, có lẽ là hôm nay cài áo quá chật nên anh cảm thấy hít thở hơi khó khăn. Xưa giờ Cố Hòa Bình nói chuyện đều không biết chừng mực, nhưng lần này Chu Khải Thâm âm thầm đọc mấy từ vựng tiếng anh rất nhiều lần.
Đến văn phòng, trợ lí mang cà phê vào, sau đó thư kí Từ đưa cho anh một bảng báo cáo tài chính, đây là báo cáo cá nhân, là tình hình các khoản đầu tư cá nhân trên danh nghĩa Chu Khải Thâm anh. Anh lật sơ qua sau đó liếc tổng số rồi khép lại.
Thư kí Từ báo cáo: “Dựa theo cuộc gọi về chi phí sinh hoạt hằng tháng của bố ngài, ông ấy lại nhập viện rồi.”
Chu Khải Thâm ngẩng đầu lên.
“Uống rượu tới xuất huyết dạ dày, không phải chuyện gì to tát, chi phí thuốc men tôi bảo Hồ nhi đi thanh toán.”
Chu Khải Thâm không quan tâm đến những chuyện này, chỉ cần bên kia không tìm cớ, anh sẽ dùng tiền mua thái bình, hỏi: “Trang Khưu thì sao?”
“Hai tháng trước Trang Khưu bí mật về nước, qua lại với mấy ông chủ mỏ ở Sơn Tây Hồ Bắc, vàng trên thị trường quốc tế rất có giá, cậu ta trữ vàng rồi bán ra, kiếm cũng được kha khá. Ước tính tầm mấy trăm triệu nên bây giờ cậu ta mới dám xuất hiện ở Bắc Kinh và có thể đứng thẳng lưng trước mặt lão gia tử của cậu ta.” Thư kí Từ nói: “Cậu ta hỏi han dự án ở khắp mọi nơi, đầu tư chỉ là vải thưa(*), muốn kết giao quan hệ mới là thật.”(*) Ý chỉ vải thưa che mắt thánh.
Chu Khải Thâm không quan tâm cho lắm, “Quan sát kỹ cậu ta.”
Thư kí Từ gật đầu, sau cùng lại nhớ tới một chuyện, “Chu tổng, hai ngày tới bên phía lão Tôn sẽ có tin tức, nói có hai người phù hợp yêu cầu, đợi sau khi ngài xem xong rồi quyết định có đưa người tới Bắc Kinh không?”Ở chuyện tìm người thân này, kiên trì nhiều năm như vậy đến cả thư kí Từ cũng xót giùm Chu Khải Thâm. Không phải chưa từng có hi vọng, nhưng thất vọng đã lâu khiến tâm huyết hao mòn, cái gọi là nhiệt tình cũng bị mài tới chỉ còn gợn sóng.
Chu Khải Thâm trầm mặc một lúc lâu, giọng bình tĩnh, “Ừm.”
——Triệu Văn Xuân bị cảm suất mấy ngày nhưng vẫn chưa khá hơn, thế là ông xin nghỉ hai ngày ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện bên đoàn múa không thể kéo dài, Triệu Tây Âm không thể không quay lại. Triệu Văn Xuân giục, “Đi nhanh lên, đừng để cả đoàn phải chờ con.”
Triệu Tây Âm cố ý nói: “Người không sợ con đi gặp Chu Khải Thâm ạ?”
Triệu Văn Xuân lại ho khục khục, đặng vuốt ngực cho nhuận khí, trừng mắt với cô.
Triệu Tây Âm vội vã nói: “Người đừng ho ạ, con hứa sẽ nghe lời người mà, bố chóng khỏe nhé, ngoan nha.”
Bố và con gái, không lớn không nhỏ, thật sự là đã nuông chiều nha đầu chết tiệt này quá rồi.
Đoàn múa tổ chức một cuộc họp ngắn, người của tổ quay phim cũng đến, ý của bọn họ là để cho Triệu Tây Âm và Tô Dĩnh làm quen với nhau trước, tiếp xúc nhiều sẽ khiến hai người hiểu ý nhau hơn. Sau khi tan họp, người bên tổ phục trang tiến hàng lấy số đo ngực, eo, mông của Triệu Tây Âm xong, cô giáo này khen ngợi: “Dáng người thật đẹp.”
Triệu Tây Âm hỏi: “Lúc tập luyện, bên đoàn đã đo qua một lần, đồ mới còn nặng hơn ạ?”
“Tất nhiên.” Cô giáo cười, “Em và Tô Dĩnh cộng tác với nhau, lại còn đảm nhiệm vị trí múa chính nên phong cách hóa trang và trang phục của hai người sẽ không giống với những người còn lại. Tất cả đều được may bằng tay, trang sức vấn tóc được đặt làm ở Tây Bắc, mọi thứ phải giống y như thật và mang hơi hướm xưa cũ, để khoảnh khắc khán giả nhìn thấy hai người, bọn họ sẽ cảm thấy mộng hồi Đại Đường(*).”(*) Mơ về Đại Đường.
Triệu Tây Âm nghe tới mơ mơ màng mang, luôn cảm thấy những thứ này cách cô rất xa.
Cô giáo này từng đo cho rất nhiều người nổi tiếng, thật lòng khen ngợi dáng người Triệu Tây Âm, “Sau khi cô Triệu quay xong bộ phim này, tiền đồ sẽ rộng mở, tiềm năng vô hạn, chắc chắn chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Triệu Tây Âm lắc lắc đầu, “Em đến đây để học tập, vẫn còn kém xa các đàn anh đàn chị trong ngành lắm, mong muốn duy nhất là có thể hoàn thành tốt vai diễn này, chí ít cũng phải xứng đáng với số tiền lương em nhận ạ.”
Cô giáo cười tới vui vẻ, cuối cùng cũng đo xong chu vi cổ của cô, trong lời nói mang theo hàm ý: “Chỉ dựa vào những lời này của cô, tương lai chắc chắc có thể.”
Cho dù bạn làm nghề gì, bạn sợ điều gì nhất?
Sợ nhất nghe được nhiều lời tán thưởng, rồi xem đó là thật.
Triệu Tây Âm nhìn thấu, nghĩ thoáng, nên đã bố trí một cánh cửa trong lòng từ trước, có thể tiến, không thể tiến, cô đều rất có chừng mực. Buổi chiều, Tô Dĩnh tới trung tâm nghệ thuật, người ta là người nổi tiếng, là đàn chị, Triệu Tây Âm làm việc khiêm tốn nên chủ động tới cửa quan sát học tập, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng dưới sân khấu.
Tô Dĩnh đang đứng trên sân khấu dẫn dắt các vũ công múa khúc đầu của《Nghê Vân Bôn Nguyệt》, rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn rất linh hoạt, dáng người xinh đẹp trang nhã, động tác mềm mại như tiên, Hằng Nga chạy theo trăng và rồi từ đây không trở lại nhân gian nữa.
Nghỉ giải lao xong bọn họ tiếp tục tập luyện, Tô Dĩnh đi xuống sân khấu, đứng cách Triệu Tây Âm một hai mét, tập trung nhìn mọi người biểu diễn. Lúc múa cảnh cuối, trợ lí của Tô Dĩnh đi vào nhiệt tình chào Triệu Tây Âm, hỏi: “Cô cảm thấy bọn họ múa như thế nào?”
Triệu Tây Âm cười cười, không lên tiếng.
“Cô cứ nói đi, người nhỏ tuổi nhất trong số những vũ công kia chừng mười lăm, người lớn tuổi nhất trạc tuổi của cô, cô vốn có nhiều kinh nghiệm nên chúng tôi muốn nghe cảm nhận của cô.” Trợ lí cười tủm tỉm, hỏi rất tự nhiên.
Triệu Tây Âm không để ý nhiều, biểu đạt ý kiến của mình một cách khách quan, “Những người đằng sau ba người múa chính kia di chuyển vị trí theo hình chữ X nhưng bởi vì thời gian quá ngắn cộng thêm tiếng trống khá đột ngột khiến những bước di chuyển của bọn họ trở nên ngắc ngứ. Tôi nhìn ở cành gà bên phải, không phải góc chính diện, nhưng nếu nhìn từ góc chính diện thì sẽ rất đẹp. Ngoài ra cách di chuyển vị trí theo hình rắn ở cảnh cuối, phần đuôi quá ngắn, quá gấp gáp, có lẽ động tác này là vũ khí sắc bén để đánh vào thị giác người xem nhưng nếu là tôi, tôi sẽ xem xét và sắp xếp động tác sao cho ung dung hơn.”
Cô nói rất nghiêm túc, quan sát rất tỉ mỉ, là thật lòng thật dạ học hỏi.
Trợ lí liên tục gật đầu, “Chuyên nghiệp.”
Trợ lí nắm lấy tay cô, thân thiết kéo cô đi tới chỗ của Tô Dĩnh. Bởi vì hai người đứng khá gần nhau nên mấy lời ban nãy Tô Dĩnh đều nghe rất rõ. Trợ lí cởi mở dễ gần, “Chị Dĩnh, tiểu Triệu nói cũng có lý nhỉ.”
Tô Dĩnh đứng thẳng lưng, hai tay chống hông, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ kiêu ngạo, “Ờ” một tiếng.
Triệu Tây Âm thở hắt ra một hơi.
Tô Dĩnh nói: “Đúng là rất tự mình hiểu mình.”
Ngẫm lại thì lời này thật sự không cho người khác mặt mũi. Nhưng đó giờ ai ai cũng biết tính cách của Tô Dĩnh, dẫu lời nói có gian giảo cay nghiệt thì bạn cũng không thấy quá đáng. Cô ấy luôn tập trung vào công việc, tác phong khiêm tốn và sự chuyên nghiệp trong khiêu vũ đã trở thành chiến bào đồng thời là huân chương mang sức mạnh vô địch của cô ấy ở trong giới.
Song Triệu Tây Âm không hề khó chịu, chỉ cúi thấp đầu, khóe miệng hơi hơi bĩu xuống.
Đã đến đây rồi, Tô Dĩnh sẽ rảnh mà quan tâm cô, cô ấy bận trước bận sau, Triệu Tây Âm luôn cảm thấy cô ấy quan tâm《Nghê Vân Bôn Nguyệt》của mình hơn《Cửu Tư》rất nhiều. Cô cũng phát hiện ra, Tô Dĩnh vô cùng nghiêm khắc, chỉ hơi không vừa lòng là cô ấy mắng ngay, thậm chí tự mình lên sân khấu sửa lại động tác cho vũ công. Triệu Tây Âm cầm vở ghi chép, thỉnh thoảng ghi ghi viết viết.
Khi quá say mê, cô không phát hiện Tô Dĩnh đã tới gần.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng bình bình, xen lẫn một tia không vui.
Triệu Tây Âm khép quyển sổ lại theo quán tính, nhưng nhanh chóng dừng lại, nói thật: “Tôi đến đây để học hỏi nên mới ghi một số thứ, sợ mình sẽ quên.”
Tô Dĩnh hất hất cằm, “Mở ra.”
Quyển sổ được mở ra, chữ viết xinh đẹp ngay ngắn, bên trong đều viết về thần thái, thói quen và tác phong của Tô Dĩnh. Triệu Tây Âm áy náy nói: “Xin lỗi chị, nhưng chị yên tâm, tôi sẽ không để nói lạc ra ngoài đâu ạ.”
Giọng Tô Dĩnh lạnh lẽo cắt ngang lời cô, “Xé đi.”
Cô ấy trả lại quyển sổ, không tính là bao nhiêu sức, ném nó vào ngực Triệu Tây Âm.
Có mấy vũ công trên sân khấu đang nhìn về phía này, có người đồng đồng tình có người an ủi, song khi Tô Dĩnh quay đầu lại thì bọn họ tức tốc làm việc của mình.
Trên đường trở về, nói không tủi thân là giả, vừa khéo Đới Vân Tâm gọi qua. Nghe thấy giọng của cô giáo khiến hai mắt Triệu Tây Âm cay xè. Cô vừa mở miệng là Đới Vân Tâm phát hiện ra có gì đó sai sai, “Sao thế?”
“Đừng nói không sao, em ngân một tiếng thôi là cô biết ngay tâm trạng của em là gì rồi. Hôm nay đi tới cho Tô Dĩnh hả?” Đới Vân Tâm hỏi.
Triệu Tây Âm “Dạ” một tiếng, “Đi đến trung tâm nghệ thuật học hỏi ạ.”
“Nó gây khó dễ với em à?”
Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ một chút, nhiều lắm là bày ra bộ dạng cau có, không hề gây khó dễ gì.
Đột nhiên giọng Đới Vân Tâm lạnh lẽo, “Đứa nhỏ Tô Dĩnh này quá cá tính, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người trong và ngoài giới nữa. Quả thật nó là thiên tài hiếm thấy trong giới vũ đạo, nhưng trước khi làm việc nên học làm người, mặc kệ đang làm công việc gì cũng sẽ có đạo lí như vậy. Em đừng lo lắng quá, nó chính là người như vậy. Nói cô xem nó đã làm gì với em?”
Một hồi giảng giải ân cần, Triệu Tây Âm liền nói toạc móng heo mà không cảnh giác.
Đới Vân Tâm cười ha hả, nghe ra không phải ấn tượng gì tốt, “Bây giờ nó lớn lối quá rồi.”
Triệu Tây Âm sợ xảy ra hiểu lầm bèn giải thích ngay, “Không sao hết cô giáo ơi, em có thể hiểu chị Dĩnh ạ. Sau này em sẽ khiêm tốn một chút, không chọc chị ấy chán ghét là được.”
Đới Vân Tâm cạn lời, “Em còn cảm thấy mình khiêm tốn chưa đủ hả? Dứt khoát vùi luôn vào trong cát là được rồi đó!”
Triệu Tây Âm cười hì hì hai tiếng, quả thật không mấy để ý.
Đứa học trò này của bà thứ gì cũng tốt, chỉ là cái tính không tranh không cướp này là không khác gì một đứa bé ba tuổi, sống trong thế giới của chính mình, suy nghĩ cứng nhắc, không biết cách ứng biến, cũng không học các quy tắc sinh tồn trong cái giới này, thật là chỉ tiếc mài mài sắt không thành kim.
Đới Vân Tâm kìm nén cảm xúc, nói chuyện chính, “Cô đã mớm lời với cô giáo hình thể, buổi chiều em tới sớm một chút, ăn mặc cũng tươi tắn một chút, cô đưa em đi gặp một số giáo viên.”
Triệu Tây Âm hơi lần lữa, “Mấy hôm nay bố em bị bệnh, em…”
“Cơ hội tốt như vậy, em không thể tự tính toán cho mình hả?” Đới Vân Tâm đau lòng nói: “Triệu Tây Âm, em thật sự là một thiên tài hiếm gặp!”
Không nghe ra tủi thân của cô giáo, Triệu Tây Âm hứa đi hứa lại, “Được được được, em đi ạ.”
Đúng giờ Đới Vân Tâm cho tài xế tới đón cô đi tới một nhà hàng Nhật trên đường Triều Dương. Báo tên xong, nhân viên phục vụ dẫn Triệu Tây Âm đi đến một phòng bao. Cánh cửa khép hờ, cô hơi ngạc nhiên. Bên trong có rất nhiều người, nam nữ đều có, một người trong số họ nói: “Nhẫn kim cương một cara là cái đinh gì hả, chiếc nhẫn có viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu mà Trang tổng đã mua trong buổi triển lãm lần trước có thể nói là số một.”
Cánh cửa mở ra, mọi người đều nhìn hết sang đây khiến Triệu Tây Âm căng thẳng, thế là cô tìm Đới Vân Tâm theo quán tính. Đới Vân Tâm ngồi phía bên phải ghế chủ tọa, khóe miệng hơi cong nhìn cô vẫy vẫy tay, “Đến rồi hả, đến đây ngồi với cô nào.”
Chỗ ngồi bên cạnh Đới Vân Tâm được giữ lại cho cô, Triệu Tây Âm đi qua ngồi xuống.
“Đây là học trò của tôi, gọi là Triệu Tây Âm. Mọi người cứ kêu con bé là tiểu Triệu đi.” Đới Vân Tâm giới thiệu: “Bình thường con bé tập luyện nghiêm khắc, cũng không có nhiều thời gian rảnh, mọi người thấy đấy, tôi phải nhân lúc con bé rảnh rỗi đưa nó ra ngoài mở mang kiến thức.”
Mặc dù tính tình Triệu Tây Âm cởi mở nhưng cô rất không thích mấy kiểu tiệc xã giao như thế này, lần nào cô cũng cảm thấy khó xử cả. Đới Vân Tâm đã nói như vậy, cô cũng không thể không phối hợp, đặng miễn cưỡng cong khóe môi, cười hiền như bụt.
Có người nhận ra cô, “Có phải là người múa chính trong vở hí mới của đạo diễn Bàng, cộng tác với Tô Dĩnh không?”
Đới Vân Tâm cười đáp, “Trí nhớ của Kỳ tổng tốt quá.”
“Ôi chao, tiền đồ rộng mở nhá.” Người đương nói chuyện bưng chén rượu cười tủm tỉm, hơi nghiêng về phía trước, “Bạn học tiểu Triệu, chúng ta chạm cốc nhé?”
Triệu Tây Âm nâng ly nước trái cây lên, hơi hơi cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cũng may nhân vật chính của bữa tiệc không phải là cô nên đoạn sau cô không có chuyện gì. Triệu Tây Âm quan sát một lúc thì biết được phần lớn những người ở đây đều là dân kinh doanh. Người được tính là giáo viên thực sự, cũng chỉ có Đới Vân Tâm. Qua cách ăn nói, nụ cười mỉm cùng động tác nâng ly rất nhiều lần có thể đoán ra Đới Vân Tâm đã quá quen với loại tình huống như thế này, dù chỉ là một chút rượu đỏ nhưng cũng nhìn ra bà rất vui vẻ.
Suốt quá trình Triệu Tây Âm đều im lặng, thỉnh thoảng lén xem thời gian.
Số lượng đàn ông và phụ nữ trong căn phòng này xêm xêm nhau, chuyện bọn họ đang thảo luận rất đứng đắn, mặc dù không thể tránh khỏi thỉnh thoảng có người xốc nổi mạnh miệng chọc người ta ghét, song văn hóa bàn rượu không phải như vậy, khoe khoang phóng đại, anh tới tôi đi. Người duy nhất khiến Triệu Tây Âm cảm thấy không thoải mái, là người đàn ông ngồi bên trái ghế chủ tọa.
Đoán chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tuyền, dải vải sa rất dài dùng để trang trí tay áo khiến anh ta càng thêm tà mị. Mỗi khi Triệu Tây Âm và anh ta nhìn nhau, anh ta đều cười cười rất hàm ý. Triệu Tây Âm không thích gương mặt như vậy, đến cười cũng không thể trong trẻo, không đơn thuần, mà giống như keo da chó, dính dáp không thôi.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Đới Vân Tâm giới thiệu với cô hai ba người có quyền lực nhất, một trong số đó có người đàn ông kia. Phần lớn thời gian đều là cô giáo Đới đứng ra điều tiết bầu không khí, Triệu Tây Âm chỉ cần ngoan ngoãn đứng bên cạnh là được. Nhưng có vẻ người đàn ông này rất hứng thú, không khỏi nói thêm vài câu, “Cô Triệu có dáng người và gương mặt như thế này, nên được nhiều khán giả biết đến. Quay xong tác phẩm của đạo diễn Bàng, tôi có thể đợi để hợp tác với cô.”
Triệu Tây Âm lắc đầu ngay mà không suy nghĩ, “Có lẽ không thể hợp tác rồi ạ, quay xong bộ phim này tôi sẽ nghỉ ngơi.”
Đới Vân Tâm chau mày lườm cô, có biết nói chuyện không hả cái đứa ngốc này.
Tài xế lái xe tới, sau khi lên xe, người đàn ông kia còn nhìn Triệu Tây Âm cười rất hàm xúc.
Lái vào đường lớn, thư kí cười hỏi: “Trang tổng vừa mắt cô bé kia rồi ạ?”
Trang Khưu không trả lời, nhưng ý cười vẫn vẹn nguyên trên môi.
Thư kí nghe lời đoán ý, bèn lấy di động ra, “Tôi tìm người liên hệ, đưa ra giá, sau đó hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm với ngài.”
“Dừng tay dừng tay.” Trang Khưu uể oải nói: “Không đến mức gấp gáp như vậy.”
Nói như vậy thì chắc chắn còn có ý tưởng khác rồi. Thư kí ạch một tiếng, “Quả thật khí chất rất tươi mát, cô vũ công này không hề giống những người khác, nếu đặt cô ấy trong đám đông, chỉ bằng một cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra cô ấy. Nhưng mà trẻ tuổi như vậy đã có thể đóng phim của đạo diễn nổi tiếng, đoán chừng cũng có chút bối cảnh. Vị cô giáo Đới kia là người trong nghề ạ?”
“Danh gia của giới vũ đạo, nghệ thuật gia, bây giờ không còn múa trên sân khấu nữa, đồng thời có quan hệ rất tốt với giới văn hóa.” Trang Khưu kéo dài âm cuối, không mấy quan tâm.
Thư kí cười khúc khích, “Mạng lưới quan hệ của Trang tổng thật rộng, ngành nghề nào người cũng biết cả. Nhưng cô gái kia…”
“Cậu hãy tìm hiểu thêm.” Trang Khưu nói ra một câu đó rồi khẽ gõ theo nhịp của tiếng nhạc trong radio, dư vị vẫn còn mãi, cảm thấy chưa đã gì cho cam.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
99 chương
69 chương
40 chương
46 chương
10 chương
44 chương
6 chương
110 chương