Bách niên hảo hợp
Chương 65
Triệu Tây Âm cười rực rỡ, tập trung nhìn anh, lòng bình thản. Chu Khải Thâm thật sự tức tới bật cười, giọng khàn khàn hỏi: “Biết chúng ta đang làm gì không?”
Triệu Tây Âm gục gặt đầu, “Hôn nhau ạ.”
Sau đó cô hơi nhướng người tới, nâng mặt anh lên chủ động hôn xuống.
Song còn chưa cạy được môi của nhau thì di động trong phòng khách đã kêu inh ỏi. Chu Khải Thâm giữ lấy gáy cô, không cho cô đi, “Đừng quan tâm.”
Hai chữ không rõ ràng dùng với giọng nói trầm thấp của người đàn ông, đặt biệt gợi cảm.
Những nhiệt tình Triệu Tây Âm vừa dùng giờ phút này đều gom lại như một ngọn lửa. Nhưng dường như người kia không biết mệt, gọi một lần không nghe bèn gọi thêm lần thứ hai lần thứ ba, chuông di động của Triệu Tây Âm lại rất lớn, lớn đến mức phá hủy bầu không khí.
Triệu Tây Âm chao ôi một tiếng, “Không được không được ạ.”
Cô vừa bước một chân xuống giường thì di động của cô ngừng reo, nhưng của Chu Khải Thâm lại reo lên. Nhìn người gọi đến, Triệu Tây Âm suýt chút ngã phịch trên sàn nhà, toang rồi, thầy Triệu!
Chu Khải Thâm đủng đỉnh bắt máy, không hoảng không loạn gọi, “Chú Triệu ạ.”
Triệu Văn Xuân hỏi ngay, “Có phải tiểu Tây nhà chú đang ở cùng cháu không?”
Triệu Tây Âm ở gần đó điên cuồng lắc đầu, điên cuồng nháy mắt, điên cuồng ra hiệu cho anh nói không.
Chu Khải Thâm cười cười nhìn sang chỗ khác, thẳng thắn nói: “Vâng ạ.”
Triệu Tây Âm: “…”
Triệu Văn Xuân giận run, đến mức có thể đốt cháy di động, tức hồng hộc nói: “Cháu cháu cháu, không cho phép cháu bắt nạt con bé, cháu kêu con bé về nhà, ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Triệu Tây Âm chau mày ủ rũ đạp anh một phát, “Chu Khải Thâm, anh hại chết em rồi!!”
Chu Khải Thâm ôm eo cô, in một nụ hôn lên trán cô, “Không sao, tôi đi với em.”
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Trước kia Triệu Văn Xuân thương anh bao nhiêu thì bây giờ ông hận anh bấy nhiêu. Cái từ kia nói như thế nào nhỉ? Đúng, là nghiệp quật.
Chu Khải Thâm đổi sang một chiếc áo khoác dày hơn một chút, sợ bên ngoài lạnh nên lấy thêm một đôi găng tay da cừu cho Triệu Tây Âm mang. Triệu tây Âm lo lắng hỏi: “Có phải đầu của anh đang rất khó chịu không ạ?”
Chu Khải Thâm nắm lấy tay cô, “Không sao, vừa rồi câu chuyện ma kia của em đã dọa sạch bệnh của tôi rồi, bây giờ tôi rất có tinh thần.”
Triệu Tây Âm cười khúc khích, tinh nghịch nói: “Vậy em tải cho anh cái ứng dụng này, mỗi ngày trước khi ngủ anh hãy nghe một câu chuyện ma nhé.”
Tim gan Chu Khải Thâm run lẩy bẩy, ánh mắt vô cùng kháng cự.
Vừa nhìn là Triệu Tây Âm đã trông thấu cái đức hạnh nói nhăng nói cuội của anh, ngón tay thon dài chọc mạnh vào bả vai anh, “Lúc nào cũng thích làm ra vẻ.”
Đừng thấy bây giờ hai người họ rất ung dung, lúc về đến nhà rồi Triệu Tây Âm cúi đầu ủ rũ và phòng bị trước, “Thầy Triệu mắng người kinh lắm, anh đừng vào nhé, em sợ tâm trạng của người sẽ tệ thêm.”
Chu Khải Thâm gõ cửa, giọng rất lớn: “Chú Triệu ạ.”
Triệu Tây Âm: “…”
Cánh cửa “cạch” một tiếng lập tức được mở ra, Triệu Văn Xuân không cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của anh, vì thế đang ôm cây đợi Chu đây. Sau khi vào cửa, ông trực tiếp sai Triệu Tây Âm, “Con, ra ngoài mua ít trái cây.”
Triệu Tây Âm mở miệng định nói thì bị Chu Khải Thâm kéo lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nghe lời.
Thế là trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông.
Chu Khải Thâm bình tĩnh nhìn Triệu Văn Xuân, tưởng rằng sẽ gió tanh mưa máu nhưng thầy Triệu chỉ điềm đạm nói: “Cháu ngồi đi.”
Trước ghế sofa đơn là bàn trà, thầy Triệu ưỡn thẳng sống lưng, hỏi: “Còn nhớ lần đầu tiên cháu đến nhà chú không?”
Chu Khải Thâm gật đầu, “Nhớ ạ.”
Sao dám không nhớ.
Lần đầu tiên anh đến gặp mặt bố vợ là sau khi Triệu Tây Âm trở về từ chuyến du lịch tốt nghiệp ở Tây An. Lần đó ở sân bay Triệu Tây Âm kéo ống tay áo của anh, nói nhỏ, “Bố em rất biết làm thịt kho tàu, anh có muốn đến nhà em nếm thử không ạ?”
Tính ra, mối quan hệ giữa hai người được xác định, có lẽ là từ khi đó.
Thật ra sau khi trở về Bắc Kinh bọn họ không thường xuyên liên lạc với nhau, bình bình lặng lặng không giống một tình yêu cuồng nhiệt, da mặt Chu Khải Thâm còn dày hơn bức tường thành, sau khi suy xét tâm tư của cô gái nhà người ta anh bèn đoán lúc đó cô chỉ lanh mồm lanh miệng, biết đâu giờ cô đã đổi ý cũng nên. Tính anh một khi đã làm thì phải làm cho trót, thế là anh lái xe tới đón cô, thờ ơ nói: “Đi thôi, đến nhà em.”
Triệu Tây Âm ù ù cạc cạc, “Đến nhà em làm gì ạ?”
“Không phải ở Tây An em đã mời tôi tới nhà em nếm món thịt kho tàu của bố em sao?”
Thế là tối đó thầy Triệu nhìn thấy con gái rượu dắt một người đàn ông về nhà, vẻ mặt hoang mang không thôi. Cái nhìn đầu tiên chính là, đẹp trai, sạch sẽ, ánh mắt bình tĩnh. Trong lòng thầy Triệu đã hiểu rõ.
Lén hỏi con gái, “Thật sự là bạn trai hả?”
Triệu Tây Âm gật đầu.
Thầy Triệu thất vọng, “Trông thì chính trực đó, nhưng hơi già.”
Triệu Tây Âm cười tới sái quai hàm, “Năm nay bốn mươi lăm tuổi ạ, rất biết chăm sóc cơ thể bố nhỉ.”
Thầy Triệu tin là thật, suýt chút lên cơn nhồi máu cơ tim.
Gan Chu Khải Thâm lớn, đã quá đáng thì chớ lại còn càn quấy nữa. Đến ăn thịt kho tàu chứ gì? Thế là trưa ngày hôm đó thầy Triệu nấu một bàn thịt, móng heo hầm, sườn heo sốt tàu xì, thịt heo nấu chín hai lần, khâu nhục. Hễ Chu Khải Thâm ngấy tới bỏ đũa xuống là thầy Triệu quan tâm ngay: “Tiểu Chu à, có phải chú nấu không ngon không?”
Trán Chu Khải Thâm lấm tấm mồ hôi, ấn tượng đầu tiên quan trọng biết bao nhiêu, thế là anh lập tức vùi đầu vào ăn trong đau khổ. Tối đó về nhà anh đã ôm bồn cầu nôn già nửa đêm đồng thời khiến anh bị viêm dạ dày cấp.
Bây giờ nhắc lại, Chu Khải Thấm cảm thấy dạ dày lại đau lâm râm.Ánh mắt thầy Triệu lạnh hơn, giọng cũng lạnh lùng, “Sớm biết như vậy, hồi đó chú không nên cho phép cháu bước vào cánh cửa nhà chú!”
Chu Khải Thâm hơi cúi đầu, thật thật thà thà nói: “Dạ thưa chú, là cháu không chăm sóc tốt tiểu Tây.”
Giọng Triệu Văn Xuân nghẹn ngào: “Chú và mẹ tiểu Tây li dị từ sớm, hồi đó con bé mới sáu tuổi, một cô gái nhưng lúc cần đến sự ấm áp của gia đình nhất, cần mẹ quan tâm nhất thì con bé đều không có. Lần đầu tiên con bé đến kỳ, là chú giặt ga trải giường, là chú mua băng vệ sinh. Cả đời này chú sẽ không quên ánh mắt ngây ngốc của tiểu Tây lúc đó, trời sinh con trai và con gái không giống nhau nên thế nào cũng sợ hãi. Tiểu Tây của chú múa hơn hai mươi năm, dẫu trời rét mướt cũng ra ngoài sân tập lộn nhào. Con bé làm con gái, thật sự không dễ dàng.”
Chu Khải Thâm im lặng, bàn tay đang đặt trên đùi nắm lại thành đấm theo quán tính.
“Lúc hai đứa ly hôn, chú cũng chưa từng trách cháu. Tiểu Tây chưa từng đề cập đến lý do hai đứa ly hôn.” Triệu Văn Xuân bật khóc, không khống chế được cảm xúc đứng dậy đánh vào vai Chu Khải Thâm, “Tại sao cháu có thể ra tay với con bé, tại sao cháu có thể không biết con bé đang mang thai hả?!”
Nhắc tới đứa bé, rốt cục Triệu Văn Xuân cũng nấc không thành tiếng.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, sống lưng đã khom, hai vai sụp xuống, lúc ông nghẹn ngào các đốt xương bên cổ hiện lên càng rõ ràng. Sinh mệnh chính là một chuỗi thịnh vượng rồi trở nên suy tàn nên luôn khiến người ta cảm thấy thật chua xót.
Một già một trẻ, trái tim đều bị nã một phát súng rồi đều đang đổ máu. Mỗi người đều có những hối hận và tiếc nuối khác nhau, đều đau lòng vì người phụ nữ mình thương nhất đời mình. Chu Khải Thâm ít nói hẳn, cánh tay dùng lực vừa phải dìu Triệu Văn Xuân đang run lẩy bẩy, nói: “Cháu xin thề, cháu sẽ tốt với cô ấy cả đời này ạ.”
Đêm mùa đông lạnh thấu xương, cây ngô đồng đã rụng hết lá chỉ còn lại những chạc cây khô quắp khẽ lắc lư trong gió.
Chu Khải Thâm đi ra khỏi hành lang thì nhìn thấy Triệu Tây Âm xách trái cây, dựa vào tường, ủ rũ như trái cà đụng phải sương vậy. Nghe thấy tiếng động là cô xoay đầu lại ngay, hai mắt sáng lên, “Bố em đã mắng anh hả? Sao rồi, có phải bố đã hết giận rồi không ạ?”
Chu Khải Thâm đi qua nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm cọ trên tóc cô, giọng dịu dàng: “Lên nhà với bố đi em.”
Nghe thấy ngữ khí này của anh Triệu Tây Âm đã biết được kết quả.
——Sau khi Chu Khải Thâm trở về từ Thượng Hải thì bị cảm, với cái thời tiết này anh cũng không dám ỷ vào cơ thể mình đồng da sắt của mình nhưng thỉnh thoảng ra cửa anh vẫn quên không mang áo khoác. Lão Trình ghét anh bị cảm nên không cho anh tới quán trà ngồi chơi, nói là Chiêu Chiêu đang ở đó, đừng lây cảm cho Chiêu Chiêu.
Cố Hòa Bình đặt một phòng ở “Mễ Đường”, không chơi bài, cũng không ca hát, chỉ có màn hình máy chiếu là đang chiếu tin tức của CCTV. Hôm nay ba người không hào hứng cho lắm, thậm chí người không thích hút thuốc như lão Trình cũng châm một điếu.
Chu Khải Thâm liếc Cố Hòa Bình, “Bình thường cậu nói nhiều lắm mà.”
Cố Hòa Bình nhàn nhã phả khói, kêu cái mùi này gắt quá nên đưa tay quạt quạt, “Hai cậu nói xem, trên đời này sống phóng phóng khoáng khoáng không tốt hả? Khăng khăng dở hơi gì chứ, cứ phải phiền muộn vì tình cảm, như vậy không phải lãng phí sinh mệnh sao!”
Chu Khải Thâm nhướng mắt, “Cậu và tiểu nha đầu nhà họ Lê kia cãi nhau hả?”
Cố Hòa Bình cười tới huênh hoang, “Làm sao có thể chứ, tôi là người như thế nào hả, chắc chắn sẽ không để phụ nữ khó xử.”
Chu Khải Thầm nhìn chằm chằm anh ta, cười khẩy.
Cố Hòa Bình xấu hổ ngậm miệng lại, cuối cùng ánh mắt biến thành chán chường. Nhìn cái bộ dạng kia chính là đã dính vào nợ tình rồi. Khỏi phải giải thích, Chu Khải Thâm quá hiểu người anh em này, bảo anh ta thủ thân như ngọc, theo một bề đến chết là hoàn toàn không thể, có lẽ anh ta có chỉ chút thiện cảm với Lê Nhiễm nhưng vô tình cô ấy lại xem đó là thật. Vốn ngày hôm qua bọn họ hẹn nhau ăn cơm nên Lê Nhiễm đã ăn mặt rất đẹp, kết quả sắp đến giờ thì Cố Hòa Bình gọi tới nói có chuyện không đi được.
Lúc đó Lê Nhiễm đã nổi nóng với anh ta qua điện thoại, hai người cãi nhau mấy câu, thậm chí tiểu nha đầu còn bật khóc.
Cố Hòa Bình ngạc nhiên không thôi.
“Ai bảo bình thường cậu cứ thích trêu bừa.” Lão Trình không hề đồng tình, “Tôi và Chu ca đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần hả, không phải cậu tự tin lắm sao? Sao lúc này không buông tay đi?”
Cố Hòa Bình bực bội mắng một chữ, “Cút.”
Chu Khải Thâm luôn ngứa mắt thái độ của Cố Hòa Bình với các mối quan hệ nam nữ, cái gì “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân(*)”, tất cả đều là giả cả, nhất định sẽ có một ngày anh ta bị gai đâm cho cả người biến thành một cái rỗ. Đạo lý này dần được khai sáng sau khi anh gặp Triệu Tây Âm.(*) Ý chỉ một người rất được nhiều người thích nhưng không một ai có thể khống chế người đó.
“Cậu thì sao?” Chu Khải Thâm nhìn lão Trình.
Lão Trình cười cay đắng, lí do anh ta buồn phiền chỉ có một, “Thì còn có thể là gì chứ, Chiêu Chiêu không muốn kết hôn với tôi, hai bọn tôi cũng cãi nhau một trận.”
Chu Khải Thâm không thèm nghĩ mà nói thẳng, “Vậy cậu mau lấy cái chết để xin lỗi đi.”
Anh luôn rất thích Chiêu Chiêu, cô ấy rất giỏi nhưng lại thích giả bộ ngốc, tầm nhìn tốt, tính tình đơn thuần, là lão Trình có phúc. Dám cãi nhau với cô ấy, chắc chắn lão Trình chết vạn lần cũng không đền hết tội.
Lão Trình nghĩ lại thấy cũng buồn cười, bớt đầu bỏ đuôi nói thật, “Tôi đã chuẩn bị sính lễ suốt ba năm qua, năm sau đều nhiều gấp đôi năm trước, như vậy cũng tính là đủ thành ý rồi đi? Bố mẹ Chiêu Chiêu đều xem tôi là con ruột, mỗi lần về nhà ăn cơm bọn họ đều trong sáng trong tối hỏi tôi khiến tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nói cháu cầu hôn cô ấy tám trăm lần rồi nhưng con gái rượu của người không đồng ý hả? Nghĩ lại tôi cũng không nỡ để Chiêu Chiêu bị mắng.”
Nghe tới đây Cố Hòa Bình dứt khoát hét lên, “Đừng cho rằng chúng tôi nghe không hiểu nhé, đây là cậu ném thức ăn cho chó một cách trá hình phỏng.”
Lão Trình thở dài, “Đừng châm biếm nữa.” Lại hỏi Chu Khải Thâm, “Cậu và tiểu Tây tính lúc nào thì phục hôn?”
“Bố cô ấy không đồng ý.” Chu Khải Thâm nghĩ lại mà sầu, “Tối hôm qua tâm sự ở nhà ông ấy, thầy Triệu khóc thành như vậy tôi cũng muốn khóc theo.”
Cố Hòa Bình liếc anh, “Không phải hồi tết Nguyên Đán cậu đã mua một căn hộ có tầm nhìn ra biển ở Thâm Quyến cho bố vợ dưỡng lão sao, nhanh nói với ông ấy đi. Người ta là tốn ngàn vàn để mua một nụ cười của người đẹp, cậu là hai trăm triệu để mua một nụ cười của bố già.”
Chu Khải Thâm bình tĩnh, “Bố cô ấy không phải là người thích mấy thứ này.”
Năm đó bọn họ kết hôn Triệu Văn Xuân không yêu cầu bất cứ thứ gì, không cần tiền, không cần đồ, chỉ cần tốt với tiểu Tây của ông. Chu Khải Thâm tự biết phép tắc, đưa cho ông một tấm thẻ bên trong có tám con số. Thầy Triệu cầm lấy tấm thẻ nhưng không ném vào mặt anh, đợi đến ngày hai người lại mặt ông trả lại tấm thẻ và thêm một trăm nghìn nhân dân tệ, vừa làm quà đáp lễ đồng thời trả lại cho Chu Khải Thâm.
Triệu Văn Xuân càng giống bố của anh hơn là bố ruột của anh. Vì thế Chu Khải Thâm là thật lòng thật dạ kính trọng ông.
Theo lí mà nói một người hiếu thắng như Chu Khải Thâm thì sẽ không lưỡng lự trước sau. Nhưng Triệu Tây Âm và Triệu Văn Xuân lại là người anh yêu quý nhất, vì vậy anh không dám xằng bậy, không dám coi thường cảm xúc của bọn họ.
Tối hôm qua Triệu Văn Xuân bật khóc và cầu xin anh, “Khải Thâm, chuyện gì chú cũng có thể bỏ qua nhưng riêng chuyện cháu đánh tiểu Tây là chú không thể bỏ qua.”
Lão Trình nhìn ra anh thật sự lo lắng nên hỏi: “Vậy cậu tính như thế nào?”
“Bù đắp.” Chu Khải Thâm nói như chém đinh chặt sắt, “Đây là cách duy nhất.”
Đàn ông vừa qua ba mươi tuổi, trọng trách trên vai vô thức nặng thêm. Vì sự nghiệp, vì tình yêu, vì hôn nhân, vì cầu mà không được, cuộc sống này rất công bằng, khó khăn sẽ được chia cho mỗi người.
Sau một hồi im lặng, ba người nhìn nhau rồi cười xòa.
Cố Hòa Bình cầm ly rượu, “Nâng ly vì sự sầu muộn của mấy anh em chúng ta, đến đến đến, uống rượu nào.”
Chu Khải Thâm chỉ chạm nhẹ vào miệng ly, ngửi ngửi hương rượu chứ không uống.
Sẩm tối, Chu Khải Thâm có chuyện phải đi trước, tài xế tới đón anh. Mới lên xe, vừa quay đầu thì suýt va vào một chiếc Mercedes màu đen.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Khải Thâm không vui hỏi.
“Xe này chiếm nửa làn đường nhưng không chịu nhường đường ạ.” Tài xế bực mình nói.
Hai chiếc xe đều đậu ở chỗ này, cách nhau chưa đầy mười centimet, bởi vì bánh xe đã bo vào trong nên anh ta không dám đánh tay lái ngược lại. Cả hai tài xế đều thò đầu ra kiểm tra tình tình.
Sau đó, cửa sổ của ghế ngồi phía của chiếc Mercedes đen trượt xuống, để lộ nửa gương mặt của người đàn ông ngồi bên trong.
Hai mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên, thoạt nhìn cũng xinh xắn đấy, kiểu tóc kia tuy trông rất có sức sống nhưng ánh mắt lại không đàng hoàng, giấu rất nhiều tâm tư nhìn Chu Khải Thâm cười cười, “Ôi chao, là Chu ca hả!”
Giọng nói này, gương mặt này, đương nhiên Chu Khải Thâm biết.
Đối phương chơi trò hữu duyên thiên lí năng tương ngộ nhưng anh nào phải dạng vừa, giả vờ nhiệt tình hơn đối phương, “Khưu tử hả! Nhìn xem đây là vận may gì nhỉ, đi trên đường cũng có thể nhặt được anh em.”
Trang Khưu cười ra tiếng, cường điệu hóa mà ngã đầu ra sau, “Thật sự không biết cậu ngồi bên trong, vị tài xế này của tôi mới tới ——”
Nói xong anh ta đưa tay về phía trước, túm lỗ tai tài tế nhéo mạnh về sau, “Mày có biết lái xe không hả! Bộ đui hay sao mà lấn đường của người ta! Suýt chút va vào xe của Chu ca rồi đó có thấy không! Đây là cậu ấy đang ngồi trong xe, nhỡ lần sau cậu ấy đi trên đường phỏng chừng mày muốn đâm chết cậu ấy luôn í nhở!”
Tai của tài xế kia đỏ bừng, thoắt trắng thoắt xanh, đau đến mức anh ta sắp khóc, giận sôi máu gan lại không dám nói gì. Trang Khưu buông tay, quay sang nhìn Chu Khải Thâm với gương mặt tươi cười, “Về nhà tôi sẽ sa thải cậu ta.”
Chu Khải Thâm khẽ cười, không quan tâm cho lắm, “Từng nghe rất nhiều người khen cậu, nói trình độ quản người quản chuyện của cậu là số một, hôm nay đã được mở mang tầm mắt, đúng là danh bất hư truyền.”
Khóe miệng Trang Khưu run run, “Chu ca, để hôm nào mời ngài ăn cơm đền tội nhé, xe bị va hỏng rồi hả? Kiểm tra nào kiểm tra nào, tôi đền tiền cho cậu.”Ý cười nhạt đến mức không còn, Chu Khải Thâm bình thản nói: “Không cần.” Sau đó bảo tài xế, “Ngày mai đổi xe.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
99 chương
69 chương
40 chương
46 chương
10 chương
44 chương
6 chương
110 chương