Bách niên hảo hợp
Chương 62
Đừng nhìn vào dáng vẻ hung dữ của thầy Triệu bây giờ, trông thì rất gì và này nọ đấy nhưng thật ra lại là con cọp giấy. Triệu Tây Âm quá hiểu bố mình, nhìn thấy không, rõ ràng là ánh mắt lấp lánh ánh sáng, chắc chắn là vui vẻ nhiều hơn tức giận.
Đương lúc cô cảm thấy chuyện đã được giải quyết, nhìn vào trong thì thấy Triệu Linh Hạ đang bình tĩnh ngồi trên ghế sofa.
Ngạc nhiên quá, cô của cô lại đến nhà cô, và còn ngồi tới tận bây giờ?
Triệu Tây Âm phản ứng lại, nghĩ bụng hỏng bét rồi, thế là cô sụt vai, cúi thấp đầu, thành thành thật thật như thể gặp phải kẻ thù. Nhưng Triệu Văn Xuân lại bối rối, “Hở? Sao mặt mày con lại thành thế này, bố chỉ nói vu vơ vài câu thôi, con không cần sợ như vậy đâu.”
Triệu Tây Âm đâu có sợ ông, rõ ràng là cô sợ cô của cô mà.
Triệu Văn Xuân không dám nói nặng nữa, sợ con gái rượu hiểu sai ý mình.
Nói một cách công bằng, ông thật sự tán thưởng và thích Chu Khải Thâm, cũng muốn cho hai đứa trẻ đến với nhau. Không vì gì cả, chỉ bởi vì trong tim cả hai đều có người còn lại mà thôi, chuyện tình cảm ấy mà, nếu chúng ta bỏ lỡ, có lẽ cả đời này sẽ không gặp được nữa.
Khi bạn còn có thể nỗ lực, nên cố gắng nỗ lực.
Khi bạn còn có thể thử, vậy thì bạn đừng vứt bỏ chính mình.
“Chỉ là bố cảm thấy, xung quanh tiểu khu không được tốt cho lắm, tới lui đều là người quen cả, nhỡ bị họ nhìn thấy, sau đó họ hỏi bố thì bố biết trả lời như thế nào?” Thầy Triệu rất thông minh ném lời thoại lại cho Triệu Tây Âm, “Bạn trai? Hay trực tiếp nói là chồng hả?”
Đột nhiên mặt Triệu Tây Âm ửng hồng, nhưng vẫn không ngu đến mức nhảy xuống hố, “Làm gì có ai rảnh rỗi hỏi mấy cái này ạ!”
Triệu Văn Xuân cười ha hả, “Bố hỏi có được không?”
“Bố!!” Triệu Tây Âm xấu hổ giậm chân, lầm bầm, “Không nhanh như vậy đâu ạ.” Sau đó cô vọt vào phòng khách nhanh như một làn khói.
“Cô ơi, hôm nay người rảnh rỗi lắm sao?” Triệu Tây Âm lần lữa đi qua ngồi xuống bên cạnh Triệu Linh Hạ, giọng lấy lòng, trái tim lo lắng không thôi, chẳng thể che giấu cẩn thận.
Triệu Linh Hạ quay đầu, nhìn cô cười đầy yêu thương.
Càng bình tĩnh, càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Triệu Tây Âm nuốt một ngụm nước bọt, cười ngốc nghếch.
“Trời lạnh như vậy, tại sao con lại ra mồ hôi hả?” Triệu Linh Hạ khẽ vuốt lọn tóc rối trên trán cô, ánh mắt dịu dàng, “Đi tắm trước đi.”
Triệu Tây Âm cảm thấy sợ hãi, nhất thời cô không đoán được thái độ của cô mình. Cô đi vào phòng ngủ lấy áo quần và tắm rửa, không lâu sau, Triệu Linh Hạ cũng đi vào, cửa bị khép lại kêu “Cạch” một tiếng, trái tim Triệu Tây Âm cũng nhảy lên theo âm thanh đó.
Hôm nay Triệu Linh Hạ đặc biệt bình tĩnh.
Bà ngồi xuống mạn giường, nhìn cô trong mười giây. Mới đầu Triệu Tây Âm còn có thể dũng cảm đối mặt với khó khăn, đón nhận ánh mắt của bà. Song dần dà, khí thế giảm mạnh, rõ ràng không thể chèo chống được nữa.
Triệu Linh Hạ dùng ánh mắt giết người, sau khi dập tắt hơn phân nửa vui vẻ của cô một cách dễ như bỡn, mới từ tốn hỏi: “Con làm hòa với Chu Khải Thâm rồi?”
Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không có ạ.”
Triệu Linh Hạ nghe ra, đây là ý tứ cũng sắp rồi. Bà không hề hùng hùng hổ hổ, trước sau giọng vẫn bình bình, “Đã quên những dạy dỗ của cô rồi à?”
Triệu Tây Âm chợt siết chặt quần áo.
“Từng tổn thương, từng mất mát, từng bị đánh, nên đều quên rồi.” Triệu Linh Hạ trả lời giúp cô.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu bà, “Cô ơi.”
“Con muốn nói gì?” Triệu Linh Hạ khẽ cười, “Nói rằng thằng bé không hề hay biết, nói rằng thằng bé không hề cố ý, nói rằng một bàn tay vỗ không kêu, nói rằng li hôn cũng không phải lỗi do thằng bé, nói rằng đứa bé kia, cho dù Chu Khải Thâm không đẩy con ngã, thì cũng sẽ không thể giữ. Phải không?”
Triệu Tây Âm im lặng một lúc lâu, lắc lắc đầu, cô bình tĩnh nói ra bốn chữ, “Con còn yêu anh ấy ạ.”
Từng căm hờn, từng hối hận, từng chia tay, cũng từng nghĩ qua một trăm lần.
Cô cố gắng buông bỏ đồng thời từng tự mình thực hiện. Rời khỏi Bắc Kinh, cắt đứt hết thảy những phương thức liên lạc, ngắm núi non sông suối, ngắm nhật nguyệt tinh tú, ngắm tất cả mọi người, cuối cùng, vẫn không thể quên được người này.
Cô cũng từng giận những thói như tật xấu khiến người ta nghiến răng nghiến lợi của Chu Khải Thâm, cũng từng thề sẽ không tiếp tục đánh mất bản thân. Nhưng nửa đêm nằm mộng, cô luôn nhớ đến những thứ vụn vặt của anh. Thông minh ranh mãnh, rượu tài sắc hay cả tính cách độc đoán của anh, hoặc lúc ở bên nhau, anh luôn bao dung và chăm sóc cô. Phải trái rõ ràng, từng cái từng cái, đều là sự thật.
Chữ yêu này, không phải nhất thời xúc động, cũng không phải thấy sắc nảy lòng tham. Mà là sau khi nhiệt tình, mới mẻ, kích động bị hao mòn, nhưng vẫn khó buông như cũ, trái tim vẫn vang vọng như cũ. Triệu Tây Âm làm được, chẳng qua là cô thành thật với chính mình.
Rất lâu rất lâu sau Triệu Linh Hạ vẫn không nói gì, gương mặt tinh tế xinh đẹp không nhìn ra vui buồn.
Lát sau, bà lạnh lùng nói: “Đừng nói như thể thằng bé vô tội vậy, chuyện đứa bé, không thể không liên quan tới nó. Nếu không phải lúc đó hai đứa cãi nhau, nói không chừng đứa bé này có thể giữ được. Con chính là được một mất mười, xuôi tám đời nên mới đụng phải Chu Khải Thâm. Cơ thể bị tổn thương đến bây giờ vẫn chưa trị khỏi. Cô nói thẳng, nhỡ như, nhỡ như sau này con khó mang thai. Con có nghĩ tới nó có thái độ gì không hả?”
Lời này thực tế mà tàn nhẫn, sắc mặt Triệu Tây Âm trắng bệch, ngón tay càng siết chặt quần áo hơn.
Sau mấy giây im lặng, cô trả lời: “Từng chia tay một lần, con không ngại chia tay lần thứ hai. Tóm lại là có kinh nghiệm rồi ạ. Chim sẻ sao biết được chí chim hồng(*), anh ấy có thể đi tìm người có thể sinh con, đều đã là thời đại nào rồi ạ, phụ nữ không sinh con thì không thể sống ư? Cũng không phải con không thể sống một mình, không thể sống tốt như trước. Chuyện xảy ra con sẽ không né tránh, cố gắng kiếm tiền, mua bảo hiểm cho bản thân, tiết kiệm lương hưu, tự mình chăm sóc mình trước lúc chết là được rồi. Con thấy bây giờ người sống rất thoải mái đấy thôi, con phải kế thừa y bát của người chứ, nhất định không cho phép người mất mặt đâu ạ.”(*) Không cùng chí hướng thì không thể hợp tác, bàn luận.
Triệu Tây Âm càng nói càng bình tĩnh, vẻ mặt thoải mái, cười hì hì, còn hỏi ngược lại Triệu Linh Hạ, “Cô ơi, cô cảm thấy Chu Khải Thâm sẽ là kiểu đàn ông quan tâm đến chuyện nối dỗi tông đường sao?”
Triệu Linh Hạ nào ngờ miệng mồm tiểu nha đầu này lại sắc sảo tới thế, càng không ngờ tính tình của cô rộng rãi, không hề ảo tưởng, có thể tường tận mọi chuyện.
Mặt mũi Triệu Linh Hạ tối sầm, hồi lâu sau bà cũng không nói gì.
Triệu Tây Âm lại nắm bắt cơ hội cười rực rỡ, “Đấy, ngay cả người cũng cảm thấy anh ấy không phải kiểu người như vậy mà.”
Triệu Linh Hạ càng nghiêm khắc hơn, nâng cao giọng, “Là cô đã quá nuông chiều con rồi!”
Hai mắt Triệu Tây Âm lấp lánh ánh sáng như có sóng nước dập dờn. Đột nhiên cô ngồi xổm xuống, hơi hơi khom lưng, nhẹ nhàng áp mặt lên đùi Triệu Linh Hạ, thì thầm: “Cô ơi, con biết người thật lòng thương con.”
Cổ họng Triệu Linh Hạ căng ra, “Nha đầu chết tiệt kia, con biết là tốt.”
“Cho dù như thế nào, con cũng muốn thử một lần xem sao ạ.”
“Vậy phía bố con thì sao? Có phải con không có suy nghĩ muốn bố con biết chuyện kia không?” Triệu Linh Hạ hỏi.
Triệu Tây Âm ngẩng phắt đầu lên, “Vâng ạ! Chuyện đã qua bao lâu rồi, bố con biết cũng không có tác dụng gì ạ. Trái lại sẽ khiến ông ấy lo lắng suông, lá gan của thầy Triệu nhỏ lắm, thầy ấy không chịu nổi đâu ạ.”
Quả thật Triệu Linh Hạ tán thành với ý kiến này, hừ lạnh một tiếng, “Quả thật cô đã nợ hai bố con các người rồi.”
Vừa nói xong thì cửa phòng bị mở từ bên ngoài khiến ván cửa đập lên vách tường kêu “rầm” một tiếng.
Triệu Văn Xuân đứng đực người ở cửa, hai mắt mất hồn, hô hấp bị tắc trong cổ họng, không thể nhúc nhích.
Trái tim cô thót lại, xong rồi.
“Bố, bố ơi.” Triệu Tây Âm đi theo ông từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi từ phòng ngủ đến phòng bếp, bu theo sau lưng Triệu Văn Xuân không rời nửa bước, “Người hãy nói gì đi ạ, người đừng làm con lo lắng có được không ạ?”
Từ nãy tới giờ Triệu Văn Xuân vẫn luôn im lặng như một khúc gỗ.
Triệu Linh Hạ không giỏi xử lí chuyện gia đình, cảm thấy thật tốn thời gian nên đã về từ lâu. Lúc đó Triệu Văn Xuân không tra hỏi, không than trời trách đất, cứ im im lặng lặng, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Bàn ghế và cả sofa đều được ông lau đến mức sạch bóng, ga giường, bọc chăn đều được ông thay hết sang mới, máy giặt đang kêu ong ong mà bên ngoài vẫn còn ba sọt đồ lớn đang đợi giặt. Triệu Văn Xuân cúi lưng lộ rõ sống lưng gầy trơ, khiến Triệu Tây Âm nhìn tới lòng đau buốt.
Triệu Văn Xuân ngồi xổm trên sàn nhà giặt giày, nửa chậu nước, bên trên phủ một lớp bong bóng trắng tinh.
Bố và con gái một người đứng, một người ngồi khom. Triệu Tây Âm ngồi xổm xuống, giật cái bàn chải gỗ trong tay ông, “Nước lạnh quá rồi, người đi nghỉ đi ạ, để đó cho con.”
Triệu Văn Xuân lập tức giữ chặt chậu nước trước khi cô ra tay.
“Con đừng chạm vào nước, rất lạnh.” Giọng Triệu Văn run run, sau khi nghẹn ngào nói xong đột nhiên ông khóc không ra tiếng.
Nước mắt của ông rơi từng giọt từng giọt xuống chậu nước, không thể nào ngừng, nhìn mà buốt lòng. Vừa nhíu mặt mà gương mặt già nua đã trở nên thê lương khôn xiết, khiến chóp mũi Triệu Tây Âm cay xè.
Cô hít một hơi thật sâu, dịu dàng an ủi, “Con không sao hết bố ơi. Chuyện đều đã qua rồi ạ, qua rất lâu rồi. Con đã ổn rồi ạ.”
Triệu Văn Xuân khóc càng dữ hơn, siết chặt tay con gái rượu, giọng run run, đứt quãng: “Nữu Nữu, bố sai rồi, hai mươi năm qua bố luôn cho mình là đúng, nếu bố tìm một người bạn đời thì ít nhiều cũng có người quan tâm con. Bố chỉ muốn hai bố con chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, nhưng quên mất con cũng là một đứa con gái.”
Tình thương của bố dẫu bao la như thế nào đi nữa thì con gái luôn có rất nhiều bí mật, sao có thể nói rõ ràng một, hai được chứ.
Triệu Văn Xuân khóc tới là áy náy, lòng ông thật sự đau khổ.
Triệu Tây Âm khuyên không được bèn lấy một cái ghế đẩu rồi ngồi đối diện ông, khuỷu tay chống trên đầu gối, lòng bàn tay chống cằm, nhìn thầy Triệu cười tủm tỉm. Cái nhìn này, quả thật rất có hiệu quả.
Triệu Văn Xuân khóc nãy chừ cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, thế là ông vói tay qua chậu nước, đẩy mặt cô sang trái.
Triệu Tây Âm từ từ quay lại.
Lại vói tay, đẩy sang bên phải.
Triệu Tây Âm vẫn cười tủm tỉm, không hề hấn gì cả.
Thầy Triệu lau nước mắt, “Cái con bé này, con đừng nhìn bố nữa.”
Triệu Tây Âm cười nói: “Bố đẹp trai như vậy, không phải là để cho mọi người nhìn sao?”
Khá lắm, thành công chọc thầy Triệu cười rồi.
Đêm mùa đông bão tố điên cuồng lại hoàn toàn lắng xuống.
Khi Triệu Tây Âm cho rằng là như vậy, lại không biết suy nghĩ và thái độ của bố lặng lẽ thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Văn Xuân ra ngoài mua thức ăn như thường lệ.
Không dễ gì được mấy ngày nghỉ nên Triệu Tây Âm quyết tâm ngủ nướng.
Triệu Văn Xuân tính toán thời gian rất chính xác, ra khỏi hành lang thì gặp được Chu Khải Thâm vừa mới đỗ xe. Chiếc Land Rover màu trắng ngang ngược kiêu ngạo, một chiếc xe nhưng chiếm hết một nửa chỗ đậu xe. Để ở trong tiểu khu cũ kỹ này hoàn toàn không hợp.
Chu Khải Thâm xuống xe, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xám đậm, cùng tông màu với chiếc khăn quàng cổ họa tiết caro được anh khiêm tốn giấu trong cổ áo. Anh đeo găng tay da, sau khi tháo từng chiếc một ra anh đi vòng qua ghế phó lái cầm một bó hoa hồng đỏ rất lớn ra.
Đẹp trai, hăng hái, nhanh nhẹn phong độ, dẫu đứng trong đám đông cũng sẽ khiến người ta tán thán chỉ với một cái liếc mắt.
Chu Khải Thâm xoay người, lúc nhìn thấy Triệu Văn Xuân anh hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cười phóng khoáng, ngoan ngoãn chào, “Bố ạ.”
Triệu Văn Xuân nhìn trái nhìn phải, mặt mày khó hiểu hỏi: “Bố của cháu không phải ở Tây An sao?”
Chu Khải Thâm ngớ ra, đầu óc xoay chuyển, biết được tình hình quân địch đã có sự thay đổi.
Triệu Văn Xuân liếc bó hoa đẹp đẽ trong tay anh, há miệng hắt xì một cái rõ to, dáng vẻ khí nuốt núi sông(*), che mũi làm ra vẻ chán ghét không chịu được: “Xách đi xách đi, chú vừa ngửi thấy hương hoa là dị ứng, khắp người nổi mẩn!”(*) Ý nói khoa trương phóng đại trạng thái nào đó.
Chu Khải Thâm không tin lời ông nói, bởi vì trên ban công trồng hai mươi mấy chậu hoa cỏ, tại sao chưa từng thấy ông bị dị ứng. Anh vừa không hiểu vừa lo lắng nên đặng thành thành thật thật đặt bó hoa hồng trở lại ghế phó lái, sau đó lễ phép nói với Triệu Văn Xuân: “Chú Triệu ơi, ngài muốn đi mua thức ăn ạ? Cháu lái xe đưa ngài đi nhé, cùng đi chợ với người ạ.”
“Không cần đâu.” Triệu Văn Xuân không cảm kích, “Chiếc xe này của cháu hơn ba triệu, người bình thường như bọn chú không thể trèo nổi. Chú là một đảng viên già, nhỡ bị người khác nhìn thấy chú bước xuống từ một chiếc xe xa hoa như vậy, tới lúc đó chú không tài nào giải thích được đâu.”
Chu Khải Thâm cười cười, “Được, vậy chúng ta không lái xe nữa mà đi bộ ạ.”
“Đi cái gì mà đi, cháu cao to như vậy, đứng trước mặt chú, chú áp lực.” Triệu Văn Xuân xua xua tay, “Đừng đi theo chú, không được gì đâu.”
Thầy Triệu cáu kính đi ra ngoài, đi tới cạnh xe của anh thì dừng lại, “Hoa hồng này tặng cho ai vậy?”
Chu Khải Thâm trả lời thành thật, “Tặng cho tiểu Tây ạ. Bố, hai chúng con quyết định bắt đầu lại ạ.”
“Hai đứa quyết định?” Triệu Văn Xuân giận tím người, “Cháu đã được chú đồng ý sao?”
Chu Khải Thâm thực sự vô tội, hôm nay trời vừa sáng anh đã qua đây, vô cùng chân thành. Trong cốp xe xếp một chồng quà biếu, tất cả đều để tặng bố vợ. Song vừa ra tay đã gặp trắc trở, cũng không biết bây giờ đang là tình huống gì nữa.
Triệu Văn Xuân đầy lòng thù địch, thái độ khác xa trước kia, đừng nói là đồng ý, hiện tại ông hận không thể đốt Chu Khải Thâm thành tro ấy chứ.
“Cháu khỏi cần tặng hoa, tiểu Tây không có ở nhà!”
“Cô ấy đi đâu rồi ạ?”
“Đi hẹn hò với Diệp Thao rồi!” Triệu Văn Xuân hùng hổ nói.
Vừa nói xong, “Cháu chào thầy Triệu ạ, người đi mua thức ăn sao?”
Diệp Thao lái xe ngang qua ông, mặt mày mỉm cười, ân cần nói: “Cháu đi đón bố mẹ cháu ạ, nếu tiện đường cháu đưa người một đoạn nhé?”
Triệu Văn Xuân ngớ ra, bực lắm êi. Hàn huyên dăm câu, Diệp Thao đã rời đi được một khoảng thời gian nhưng ông vẫn luôn im lặng, xụ mặt quạu quọ, dứt khoát nói rõ: “Chu Khải Thâm, bây giờ chú chính thức thông báo cho cháu, cháu đừng chơi đùa với con gái rượu của chú nữa, chú không đồng ý.”
Sau đó ông chắp tay sau lưng, sải bước thật nhanh.
Chu Khải Thâm đứng đực tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Anh lấy di động ra, gọi cho Triệu Tây Âm. Chuông đổ nhưng không có ai nhận. Tình huống này đoán chắn là cô đang ngủ, anh vẫn nhớ rõ thói quen ngủ nướng vào ngày nghỉ của cô. Không cần nghĩ cũng biết cô đã chỉnh sang chế độ im lặng.
Đợi đến khi cô gọi lại, trời đã đứng bóng rồi.
Chu Khải Thâm chưa kịp hỏi, Triệu Tây Âm đã khóc hu hu, nói: “Anh ơi! Thầy Triệu nhốt em trong nhà rồi ạ.”
“…”
Bàn về lòng dạ độc ác, vẫn là thầy Triệu trâu bò.
Chiều nay Triệu Văn Xuân muốn ra ngoài đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm, và thế là ông đã khóa trái cửa mà không nói một lời nào. Nhìn thì thấy ông không hề ồn ào, không phải như những lời bình luận của Chu Khải Thâm, bởi vì nó đều được phản ánh trong các hành động thực tế.Ông không cho Triệu Tây Âm ra ngoài, không ra khỏi cửa thì khỏi phải gặp mặt họ Chu kia. Trời đã tối nhưng thầy Triệu vẫn chưa về nhà, gọi điện không nghe máy nhắn tin không trả lời, chính là cố ý.
Triệu Tây Âm phục ông luôn rồi.
Ban ngày Chu Khải Thâm bận, rốt cục cũng có thời gian nhắn tin vào buổi tối. Ngày mai anh phải bay ra nước ngoài, năm ngày. Triệu Tây Âm nhắn lại một chữ: “Ồ.”
Chu Khải Thâm dứt khoát gọi cho cô, giọng trầm thấp: “Em không hỏi tôi đi đâu sao?”
“Triệu Tây Âm nói: “Ra nước ngoài ạ.”
Chu Khải Thâm cười khẽ, “Còn cho rằng không nỡ cơ.”
“Nghiêm túc cảnh báo, anh đừng tự mình ăn quả tưởng bở nữa ạ.” Triệu Tây Âm không khách sáo.
Chu Khải Thâm không biết làm sao cho đặng nói: “Vui hụt rồi.”
Lát sau, Triệu Tây Âm nói bằng giọng mũi, nghe sao mà yếu ớt, “Chu Khải Thâm, anh lại phải đi công tác ạ.”’Anh ừm một tiếng, “Đi Úc quan sát dây chuyền sản xuất, không thể không đi. Năm ngày, không quá năm ngày tôi sẽ quay lại.”
“Anh đi mấy ngày thì đi chớ, em có quan tâm đâu.” Triệu Tây Âm nhớ tới thầy Triệu lại buồn không thôi, “Bố em bướng lắm, đối với chuyện ông đã nhận định thì hiếm khi ông thay đổi suy nghĩ lắm ạ. Bố nhốt em, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên ông ấy nhốt em đấy!”
Chu Khải Thâm cười cười, khẽ thở hắt, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra lúc này anh đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, gò má lợi dụng ánh đèn neon của thành phố tôn lên đẹp trai mà đa tình của anh. Giọng anh trầm thấp: “Em cứ mặc kệ bố đi, người tức giận là chuyện phải. Chờ tôi quay về, tôi sẽ đến nhà nhận lỗi với người, dẫu đánh dẫu mắng tôi đều chịu hết.”
Triệu Tây Âm “dạ” một tiếng.
Và rồi một khoảng thời gian rất dài sau đó, hai người đều im lặng.
Hơi thở nhè nhẹ, âm thanh ấy rất nhẹ, thậm chí thời gian cũng hóa thành rất nhẹ.
Chu Khải Thâm nhìn thấy bóng của mình trên cửa kiếng, hư hư thực thực, đường nét vẫn như cũ, những đêm trước, là cô đơn, là bóng tối. Mà lúc này…
Anh nghe thấy Triệu Tây Âm hỏi qua điện thoại, “Chu ca, anh đang làm gì vậy ạ?”… Như được một dòng suối ấm lặng lẽ rót vào, để rồi hai năm thiếu hụt kia đương chầm chậm thít lại.
Giọng Chu Khải Thâm trầm trầm, anh nói: “Nhớ em.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
11 chương
16 chương
11 chương