Bách niên hảo hợp
Chương 26
Chương 26: Giáp là luyện ngục, Ất là thiên đường (3)
Biểu diễn nhạc nước kéo dài chừng mười phút, Chu Khải Thâm cũng ôm cô mười phút.
Thật ra thì Triệu Tây Âm không nhớ nổi nước phun thế nào, đèn thay đổi ra sao, chỉ là mỗi lần hạt nước nhỏ bắn vào mặt, trong lòng cô cũng run lên theo.
Lúc gần kết thúc, du khách tản ra, Chu Khải Thâm vững vàng thả cô xuống, “Quá nhiều người, sợ làm em ngã.”
Khi Triệu Tây Âm đặt chân xuống đất, đầu gối cô tê rần. Chu Khải Thâm đưa tay đỡ cô, khóe mắt có ý cười nhàn nhạt, “Có thể thấy được vừa nãy chưa ăn đủ mì sợi.”
Triệu Tây Âm không nói lời nào, yên lặng đi phía sau anh một đoạn đường ngắn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh có trở về không?”
“Không về, về thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ.” Chu Khải Thâm nói, “Đi thôi, cùng em ở khách sạn.”
Buổi tối bọn họ ở lại nội thành, hai phòng gần nhau.
Chuyện hai năm nay Triệu Tây Âm không rõ ràng lắm nhưng cô biết rất lâu trước đây Chu Khải Thâm đã mua bất động sản ở khắp nơi. Anh là một nhà đầu tư rất có tầm nhìn với hàng loạt bất động sản ở các thành phố hạng hai và hạng ba, giá trị không cao nhưng nhu cầu rất lớn, chơi chơi một chút cũng có thể kiếm được cả đống tiền.
Chỉ có ở Tây An, quê của anh, không có dù chỉ một căn.
Trí nhớ của anh về nơi này cực khổ nhiều hơn hạnh phúc, đau đớn nhiều hơn tốt đẹp. Chu Khải Thâm từng nói mỗi lần trở lại, anh tình nguyện ở khách sạn cũng không muốn ở tại cái nơi gọi là “nhà”, loại châm chọc và tra tấn ấy làm anh ghê tởm buồn nôn.
Chu Khải Thâm ở trong phòng tắm nước ấm, giảm bớt một ngày mệt nhọc bôn ba, buồn ngủ và phiền chán. Lúc anh đi ra, di động có tin nhắn chưa đọc. Vừa nhìn người gửi tin đến, Chu Khải Thâm lập tức gọi lại.
Triệu Văn Xuân bắt máy rất nhanh, “Còn chưa ngủ à?”
Chu Khải Thâm một khi nói chuyện với thầy giáo Triệu là theo bản năng đứng thẳng, “Dạ chưa, chú Triệu. Hôm nay con xin lỗi, để cho Tiểu Tây đi cùng một chuyến. Không phải lỗi của cô ấy, chú đừng trách cô ấy, chuyện đột nhiên xảy ra, nhà con quả thực không quá yên ổn, chú muốn mắng thì mắng con đi, đợi về Bắc Kinh con sẽ đến thỉnh tội với chú.”
Triệu Văn Xuân nghe thì cười, giọng điệu từ ái, “Cái thằng nhóc này, đừng coi chú Triệu là yêu quái, Tiểu Tây nói cho chú rồi. Không sao, con bé cẩn thận, ít nhiều cũng có thể chăm sóc một chút. Chú muốn nói với con cái này, Tiểu Tây đi gấp, thuốc cũng quên mang, chú muốn con quan tâm một chút, nó thích cậy mạnh, đừng tùy ý nó.”
Chu Khải Thâm liên tục đồng ý, “Chú yên tâm, ngày mai con sẽ đưa cô ấy hoàn hảo trở về nhà.”
Triệu Văn Xuân yên tâm, “Ừ.”
Đêm khuya yên tĩnh, tóc còn dính nước, vài giọt rơi trên mặt thảm, tạo thành vũng nước đọng nhỏ. Chu Khải Thâm xoay lưng lại, thân mình trần trụi đối diện với cửa sổ sát đất đã kéo rèm ra hết, chợt hỏi: “Chú Triệu, con nhớ trước kia thân thể Tiểu Tây không yếu ớt như vậy.”
Triệu Văn Xuân à à mấy tiếng, “Cái này là chuyện của con gái, chú là ba nó cũng không tiện hỏi.”
Chu Khải Thâm khẽ nhíu mày, “Có phải cô ấy thường đến khám ở chỗ bác sĩ Quý Phù Dung không?”
Triệu Văn Xuân lập tức chối, “Không có không có, nó đều đi bệnh viện công, có bảo hiểm chi trả.”
Rất lâu sau khi cúp điện thoại, Chu Khải Thâm vẫn duy trì tư thế cũ. Anh cầm di động, phân tích từng chút giọng điệu, thái độ, cách dùng từ của Triệu Văn Xuân vừa rồi. Điều duy nhất có thể xác định là Triệu Văn Xuân giống bác sĩ Quý, đều nói dối.
Ngày hôm sau thời tiết tốt, sáu giờ sáng, ánh mặt trời đã tràn đầy trong phòng. Chu Khải Thâm cảm thấy mình đã dậy sớm, kết quả vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng điện thoại từ phòng bên cạnh.
“Tôi biết rồi, yên tâm, tôi không sao, không cần chuyển phát nhanh, hôm nay tôi có thể trở về.”
Triệu Tây Âm mặc áo thun trắng, quần múa, áo thun lớn cột ở bên hông, lộ ra vùng eo và chân thon dài. Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa vắt chân chữ Mã* lên tường, mũi chân banh thẳng, bắp đùi kề sát. Cô khom người, lộ ra đường cong xinh đẹp vùng eo.
(*) Chữ Mã: 马
Dáng đại khái như này nè mọi người:
Trong nắng sớm dịu dàng, dáng hình Triệu Tây Âm giống như được phủ một lớp bụi vàng, cả người sáng lên. Chu Khải Thâm nhìn đến mê mẩn, cảnh tượng đẹp như tranh này xem cả đời cũng không thấy đủ.
Triệu Tây Âm phát hiện ra anh, quay đầu lại cười, “Chào buổi sáng.”
Chu Khải Thâm mất tự nhiên dời mắt, “Chào buổi sáng.”
Triệu Tây Âm luyện xong bài tập cơ bản, cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng, Chu Khải Thâm nói: “Em tắm đi, không vội, anh ở dưới lầu chờ em cùng đi ăn sáng.”
Chờ khi cô xuống lầu, Chu Khải Thâm đã chọn cho cô toàn là thức ăn nóng. Anh nhớ thân thể cô mới tốt lên, không dám tham lạnh. Triệu Tây Âm ngồi đối diện với anh, yên lặng, chỉ có tiếng thìa khẽ va chạm. Thi thoảng cô sẽ liếc mắt nhìn Chu Khải Thâm một cái, không biết có phải ảo giác hay không mà khí chất của người đàn ông này dường như càng sắc bén hơn trước.
Chu Khải Thâm mở điện thoại ra, máy liền rung lên bần bật hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều là đêm qua đám thân thích gọi nhỡ.
Triệu Tây Âm hỏi: “Nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Chu Khải Thâm đáng sợ, dường như không muốn nói nhiều.
“Chu Khải Thâm.” Triệu Tây Âm bỗng nhiên kêu tên đầy đủ của anh, giọng nói thanh thúy, đặc biệt nghiêm túc. Cô duỗi tay đưa ly sữa bò qua, nghiêm trang nói: “Cạn ly.”
Chu Khải Thâm không nhịn được, cười, “Được, cạn ly.” Anh cũng giơ ly sữa lên.
Triệu Tây Âm nhìn anh uống sữa xong, cũng không nói đùa, chỉ hỏi: “Anh nhớ kỹ lời em nói không?”
Anh gật đầu, “Đời người còn dài, không đáng.”
Triệu Tây Âm liền thật sự yên tâm. Bộ dạng nhiệt tình của cô khiến mắt Chu Khải Thâm nóng lên, trái tim cũng ấm áp. Anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cũng vẫn quyết định nói với cô.
“Chu Bá Ninh muốn kết hôn.”
Liên kết chuỗi sự việc này, Chu Bá Ninh một hai phải tới Bắc Kinh là có duyên cớ. Không có gì khác, là muốn đòi tiền. Lão già này lại như nước với lửa với con trai, không thể làm chuyện ngửa tay đòi tiền trực tiếp. Vì vậy ông ta nói dối, còn tự nhận mình có lý, đó là việc Chu Khải Thâm phải làm. Sau đó Chu Khải Thâm cho thư ký đi thăm dò, đánh bậy đánh bạ lại biết được nguyên nhân chân chính.
Nhưng cố tình người Chu Bá Ninh muốn kết hôn là một phụ nữ đã có chồng. Hai người lén lút vụng trộm với nhau. Hai ngày trước chuyện bị chồng của nhà gái phát hiện, ông ta dẫn mấy chục người ùn ùn tới cửa đòi giải thích.
Triệu Tây Âm vừa nghe, lòng đã lạnh đi nửa phần, cũng có thể hiểu được vì sao Chu Khải Thâm rút dao nổi giận.
Cùng anh tới nhà, trong ngoài sớm đã chật kín người. Xe Chu Khải Thâm lái ở Tây An là một chiếc Mercedes-Benz màu đen khiêm tốn. Anh mặc áo khoác đen, kính đen, dáng vẻ lạnh lùng khí thế bức người. Đám người gây chuyện còn đang hung hăng đều tự giác nhường lối đi. Chu Khải Thâm khoanh tay trước ngực, bình tĩnh đi tới trước.
Chu Bá Ninh ngồi trên băng ghế, rũ đầu, tóc tán loạn, khóe mắt không biết là sưng lên hay bị hơi men hun, hàng năm đều có màu đỏ tươi. Ông ta ngẩng đầu nhìn con trai, trợn mắt không chịu thua. Chu Khải Thâm khinh miệt cười, ánh mắt giống như đang nhìn một đống rác.
Bên cạnh Chu Bá Ninh chính là “đối tượng kết hôn” của ông ta. Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc đồ xanh đỏ, cũng có chút nhan sắc. Chồng của bà ta là một đồ tể, tướng mạo mười phần hung hãn, “Mày chính là con của hắn? Nói đi! Ba mày trộm người, chiếm tiện nghi của vợ tao, chuyện này tính thế nào đây?”
Từ đầu đến cuối Chu Khải Thâm đều bình tĩnh, chỉ đi qua đi lại trước mặt ba người.
Người chồng kia như hung thần ác sát, hùng hổ chửi bới: “Ba mày thiếu đàn bà, mày mẹ nó có tiền, có tiền thì đưa lão già nhà mày đi chơi gái đi, đào góc tường nhà người khác làm gì. Mẹ nó cả nhà mày đều thích đào góc tường đúng không! Mày phải giải quyết cho tao!”
Chu Khải Thâm mày rộng mi dài, đôi mắt lạnh lùng thâm thúy. Anh dừng lại trước mặt người đàn bà kia, nhanh như chớp đưa tay túm chặt tóc bà ta, dùng lực kéo người xuống đất.
Người đàn bà liên tục kêu thảm thiết, Chu Khải Thâm ngồi xổm xuống, kéo đầu bà ta về phía sau, tàn nhẫn vả miệng bà ta hai cái.
“Lừa gạt người Chu gia, tôi thấy bà đang tự tìm chết đấy!” Chu Khải Thâm quắc mắt hung dữ, giọng nói lạnh như băng, “Bà ngủ với ông già nhà tôi, còn thông đồng với chồng bà tới cửa vơ vét tiền của, còn có mặt mũi tìm tôi nói phải trái?”
Người đàn bà kia bị đánh ngây ngốc, mắt nổ đom đóm, lời nói cũng không hoàn chỉnh.
“Bà ngủ với ông già này một đêm bồi thường mười ngàn! Nói! Ngủ mấy đêm?!” Nửa câu sau Chu Khải Thâm nói với Chu Bá Ninh, anh quay đầu, ánh mắt hung dữ có thể giết người.
Chu Bá Ninh là kiểu người miệng cọp gan thỏ, khi thật sự gặp chuyện một cái rắm cũng không dám đánh, ông ta ấp úng: “Không ngủ, một đêm cũng chưa ngủ, là bà ta nói muốn kết hôn với tao, tao chưa làm gì cả.”
Chu Khải Thâm quay đầu lại, nhìn mọi người bằng nửa con mắt, “Đều nghe được chưa?”
Đám người xem náo nhiệt đều khiếp đảm, không dám hé răng.
Chu Khải Thâm cao giọng, nghiêm nghị: “Nghe chưa?!”
Đang lúc giằng co, trong đám người có một giọng nói đáp lại vô cùng chắc chắn, “Nghe được, là bọn họ xảo trá.”
Triệu Tây Âm đứng ngoài cùng, giọng nói vang vọng, không khiếp sợ không bỏ trốn. Một tiếng đáp này xé toạc ra một lỗ hổng, quần chúng vây xem hiểu lý lẽ đều đứng về phía anh, “Đúng vậy, chính ngươi không quản được vợ mình còn không biết xấu hổ tới đòi tiền.”
“Tuần trước tôi còn thấy hai vợ chồng các người thân mật cùng ăn cơm, các người chính là thông đồng tới lừa tiền.”
“Tuổi đã cao còn không biết xấu hổ dùng mỹ nhân kế.”
Mọi người cười ầm lên, cười đến mức người đàn bà cùng chồng mình đều mặt đỏ tới mang tai. Chu Khải Thâm buông lỏng tay, đứng lên, chỉ vào hai người bọn họ nói: “Nói chuyện với luật sư của tôi đi, cần bồi thường tiền, một xu cũng không thể thiếu.”
Dứt lời, anh cất bước rời đi, không hề nhìn Chu Bá Ninh lấy một cái.
Triệu Tây Âm giống như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt giống anh như đúc, đứng đắn lãnh đạm, cùng chung chiến tuyến với Chu Khải Thâm.
Xe về tới khách sạn đã có người chờ ở phòng, mấy người đều mặc đồ đen lạnh mặt, rất có khí chất đại ca. Thấy người, họ cung kính đứng dậy, “Anh Chu, anh đã về.” Lại thấy cái đuôi nhỏ sau lưng Chu Khải Thâm, họ đều cười cười, “À, chào chị dâu.”
Triệu Tây Âm lúng túng không biết làm sao, Chu Khải Thâm ngăn người lại, cúi đầu nhẹ giọng: “Anh gọi đồ ăn cho em, đến phòng chờ anh.”
Mấy người kia cười trộm, thật lâu sau Triệu Tây Âm mới nhận ra, lời này của Chu cẩu quá mập mờ.
Chu Khải Thâm đang nói chuyện, tuy sự nghiệp của anh không phát triển ở Tây An nhưng ở bên này anh kết giao khắp nơi, quen biết cũng không ít. Lúc Triệu Tây Âm vẫn còn là bà Chu đã nghe đồn rằng Chu Khải Thâm am hiểu cả hai giới hắc bạch, đường ngang ngõ tắt đều từng đi qua. Chuyện của Chu Bá Ninh hẳn là anh nhờ người tìm hiểu được chân tướng. Sự thật chính là như vậy, nghe nói con trai Chu Bá Ninh có tiền, liền có người nổi lên ý đồ xấu. Nào biết đá phải cục sắt, đoán chừng sau này sẽ không sống tốt được.
Danh tiếng của Chu Khải Thâm ở quê hương cũng không tồi, nhờ vào việc anh hào phóng chi tiền, trọng nghĩa khinh tài. Người không ở Tây An nhưng hàng xóm xung quanh đều được “chăm sóc” thỏa đáng. Trừ đám người Chu gia đấu đá lẫn nhau kia.
Chuyện này tạm chấm dứt ở đây, Chu Khải Thâm bắt chéo chân, thong thả mồi điếu thuốc, hỏi: “Chu Bá Ninh và người đàn bà kia đã đến bước nào rồi?”
Một người đáp: “Chuyện lên giường chắc chắn là thật.”
Chu Khải Thâm nhắm mắt, nắm đấm kêu rắc rắc, nghiến răng thốt ra một câu: “Lão già này!”
Một tiếng sau, Chu Khải Thâm đi ra khỏi phòng, thấy Triệu Tây Âm đứng ở cách đó không xa chờ anh. Người bên cạnh cười nói: “Anh Chu, hiếm có khi về một chuyến, buổi tối bố trí một bữa cho anh được không?”
Chu Khải Thâm cười nhạt, “Không được, phải chăm sóc chị dâu cậu.”
Giọng nói cực kỳ thấp, không dám để cho Triệu Tây Âm nghe được, nhưng người anh em này là một kẻ lỗ mãng, kéo giọng lớn tiếng lặp lại, “Chị dâu! Anh ấy nói chăm sóc vợ anh ấy! Chăm sóc chị!”
Triệu Tây Âm chợt ho khan, Chu Khải Thâm trầm mặt, thiếu chút nữa tức đến nội thương, đạp hắn một cước, “Im miệng cho tôi.”
Buổi chiều hai người bay trở về Bắc Kinh, vừa xuống máy bay Triệu Tây Âm liền nhận được điện thoại của đoàn, gọi cô về điền giấy tờ.
Chu Khải Thâm đưa cô qua, lúc chia tay, anh cách cánh cửa kính xe vẫn luôn nhìn cô, bóng dáng Triệu Tây Âm đi càng xa, anh rốt cuộc không nhịn được gọi cô, “Tiểu Tây.”
“Dạ?” Cô quay đầu lại.
Chu Khải Thâm cố nén sự hụt hẫng trong lòng, luyến tiếc từ biệt, hao tâm tổn trí tìm cách liên lạc lần sau, “Tiểu Tây, anh sẽ đi khám bác sĩ.”
Triệu Tây Âm gật đầu một cái, “Được, em sẽ bảo ba hỏi giúp anh.”
Người đi vào đã lâu, Chu Khải Thâm không đánh xe đi, ngồi tại chỗ thật lâu cũng không nhúc nhích.
Thứ bảy, đoàn nghỉ nửa ngày.
Đinh Nhã Hà có lẽ biết được từ chỗ Nghê Nhụy, cực kỳ đúng giờ gọi điện cho Triệu Tây Âm, hẹn cô gặp mặt bên ngoài. Rất vi diệu, từ lần trước Nghê Nhụy khóc lóc kể lể cô tới để phá vỡ quan hệ nhà bọn họ, báo thù cho Triệu Văn Xuân, sau đó Đinh Nhã Hà thật sự không mời cô vào nhà ăn cơm nữa.
Có lẽ bà ta tin vài phần, cũng có lẽ chồng hiện tại lên tiếng không hài lòng. Mỗi lần Triệu Tây Âm suy đoán lí do đều hết sức khinh thường.
Lúc Triệu Tây Âm đến, trong tay còn cầm theo chiếc túi đầy chặt thuốc bắc.
Lúc đầu Chu Khải Thâm tới chỗ bạn cũ của Triệu Văn Xuân chẩn mạch, đang chờ thuốc thì công ty anh có chút việc gấp nên đi trước, nói làm xong sẽ quay lại lấy. Đoán chừng anh bận bịu quên mất, một hai ngày cũng không thấy bóng dáng, thầy thuốc liền đưa đồ cho Triệu Văn Xuân.
Thầy giáo Triệu nói ông bận soạn bài, không rảnh rỗi quản chuyện của người trẻ tuổi, bảo Triệu Tây Âm tự mình giải quyết. Triệu Tây Âm nghĩ tiện đường, gặp Đinh Nhã Hà xong rồi sẽ đưa đồ tới công ty anh.
Trong quán cà phê, Đinh Nhã Hà ngồi một cách ưu nhã, trên đất là một đống túi đồ xa xỉ.
“Mẹ mua cho con quần áo, còn có hai đôi giày, những thứ này là vitamin lão Nghê mang từ nước ngoài về.” Đinh Nhã Hà chất một chồng túi lên bàn, “Mẹ nghe Tiểu Nhụy nói trong đoàn nhiều con gái, ai cũng đều xuất sắc. Con thường ngày chắc cũng không có gì tích cóp, quần áo mặc hàng tốt một chút, dùng đồ cũng phải xịn hơn, đừng để tụt hậu.”
Triệu Tây Âm nói: “Trong đoàn đều mặc trang phục vũ đạo, những thứ này không dùng được.”
“Con là đứa cứng đầu, mẹ cũng lười tranh luận với con.” Đinh Nhã Hà lúc nào cũng cả vú lấp miệng em, dù đã ly hôn với Triệu Văn Xuân nhưng phong thái bà chủ trong nhà vẫn không mảy may giảm đi chút nào.
Triệu Tây Âm bày tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
“Được rồi, được rồi.” Đinh Nhã Hà lười đôi co với cô, lại đẩy hai chiếc túi giấy qua, “Mua hai cái túi xách, con cầm mà đeo.”
Đó là hai mẫu Hermes thu đông mới ra, Triệu Tây Âm đã thấy trong tạp chí, giá một chiếc gần sáu chữ số. Cô hơi trầm tư, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Đinh Nhã Hà: “Đây là ai mua?”
Đinh Nhã Hà lắp bắp, ánh mắt né tránh, “Con hỏi nhiều như vậy làm gì, cầm mà đeo không phải xong sao.”
Dừng một chút, Triệu Tây Âm bình tĩnh nói: “Mạnh Duy Tất, có phải không?”
Đinh Nhã Hà quanh co, không chịu được ánh mắt sắc bén của cô, cũng phật ý vì thái độ chất vấn cao ngạo của cô nên lớn tiếng áp đảo: “Người ta có lòng như vậy, con lên mặt cái gì? Con cũng không nhìn xem bây giờ mình thế nào, công việc không có lại còn từng ly hôn, Mạnh Duy Tất có điều kiện tốt như vậy còn nguyện ý nối lại tình xưa với con, đầu óc con bị nước vào à?”
Triệu Tây Âm đập bàn phản bác, “Từng ly hôn thì sao? Từng ly hôn là tội đáng chết vạn lần?!”
“Con còn dám đập bàn với mẹ, mẹ thấy con chính là còn nhớ thương Chu Khải Thâm!” Đinh Nhã Hà mắng: “Mẹ vẫn luôn không thích nó, mẹ cũng không biết lúc trước con phát điên cái gì mà lén làm đám cưới với nó, nó đã cho con một đồng nào chưa? Cho con phí tiêu xài chưa? Con là đồ ngu, một phân tiền cũng chưa lấy được.”
Triệu Tây Âm tức chết, “Mẹ biết cái gì, mẹ đừng nói bậy!”
“Giấy ly hôn của hai đứa mẹ xem rồi, con chính là trắng tay ra đi.” Đinh Nhã Hà lại đem câu chuyện đến trên người Triệu Văn Xuân, “Ông ta dạy con gái kiểu gì vậy, dạy thành đầu gỗ.”
Triệu Tây Âm đứng lên, “Con với mẹ không nói chuyện được!”
Đinh Nhã Hà gọi cô nửa ngày, “Cầm hết đồ đi cho mẹ.”
“Mẹ nhận thì mẹ tự dùng đi!” Triệu Tây Âm giận dữ, “Con là một phụ nữ đã ly hôn, không xứng! Còn nữa, con mặc kệ mẹ nhận đồ tốt gì ở chỗ Mạnh Duy Tất, đừng kéo con vào, tốn công điều khiển con không bằng lo quản con gái bảo bối nhỏ của mẹ đi!”
Đinh Nhã Hà cũng tăng huyết áp, “Liên quan gì đến Nghê Nhụy, con là chị đương nhiên phải đối tốt với em.”
“Đối tốt với nó cái rắm, mẹ mua thêm cho nó vài cái túi đi, đừng để bị mấy chiếc LV của đàn ông lừa gạt.”
Đinh Nhã Hà trợn mắt nghiến răng: “Triệu Tây Âm!”
Triệu Tây Âm giận đến mức đầu bốc hỏa, quay sang lề đường đứng đợi xe buýt, chờ một lúc lâu nhưng xe đều kín chỗ. Cô choáng váng hoa mắt, đầy một bụng tức, có chiếc xe dừng trước mặt cũng không phát hiện ra. Cho đến khi cửa kính xe trượt xuống, lão Trình thò đầu ra, “A, Tiểu Triệu.”
Triệu Tây Âm sửng sốt, thu lại sự chán nản, khách khí gọi: “Anh Trình.”
Bên ghế phụ có một cái đầu lanh lợi ló ra, Chiêu Chiêu nở nụ cười xán lạn, “Chị Tiểu Tây.”
Chiêu Chiêu quá nhiệt tình, cũng không để ý xe chạy trên đường nguy hiểm, xuống xe chạy vòng tới, kéo tay cô cực kỳ vui vẻ, “Chị Tiểu Tây, lâu rồi em không thấy chị, chị đi đâu vậy? Buổi tối ăn cơm với em có được không?”
Triệu Tây Âm cười cười, không trả lời.
Lão Trình nhìn túi thuốc trên tay cô, hiểu ra: “Là của cậu Chu hả? Sáng sớm cậu ta đã nhắc đến.”
Vậy thì tốt quá, Triệu Tây Âm bước lên trước, “Anh Trình, em cũng không cố ý đi chuyến này, phiền anh đưa cho anh ấy.”
Lão Trình cười cười, “Không giúp được, cách dùng, liều lượng thuốc… em vẫn nên giáp mặt nói với cậu ấy.”
Triệu Tây Âm lúng túng đứng tại chỗ.
Chiêu Chiêu hung dữ với anh ta: “Anh là ai chứ, lại còn nói chuyện thay anh Chu, chúng em không thích anh.” Sau đó quay đầu nói với Triệu Tây Âm: “Chị Tiểu Tây, đừng nghe anh ấy. Thật ra em muốn mời chị nếm thử trà trái cây em mới pha.”
Hai vợ chồng son phối hợp cực ăn ý, mặt trắng mặt đen, cũng chỉ muốn dỗ Triệu Tây Âm lên xe.
Đây là chuyện sau khi Triệu Tây Âm lên xe mới phát hiện ra.
Trong lòng cô rất loạn, nhất định là đầu óc bị Đinh Nhã Hà làm cho tức điên.
“Tam giác sắt” cơ bản mỗi tuần đều tụ họp một lần, có lúc đi quán bar, đôi khi đến trung tâm đánh bài, cũng rất nhiều lần vùi mình trong quán trà của lão Trình. Lúc họ đến, Chu Khải Thâm đã cởi áo khoác, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn, hăm hở chơi bài với Cố Hòa Bình.
Lão Trình đến gần nhìn xem, “Mẹ kiếp, hai người ngây thơ hay là không đây? So lớn nhỏ cũng có thể chơi một buổi trưa?” Nói xong, cười như không cười thấp giọng bên tai Chu Khải Thâm, “Đừng có trẻ con nữa, ảnh hưởng đến hình tượng của cậu. Nhìn xem ai tới?”
Chu Khải Thâm đưa lưng về phía cửa, nghe vậy liền quay đầu lại, thấy Triệu Tây Âm xách túi thuốc uể oải đứng ở đó.
“Đừng nói huynh đệ không giúp cậu.” Lão Trình nói.
“Được, anh là công thần số một.” Khóe mắt Chu Khải Thâm đều nhếch lên.
Triệu Tây Âm đưa thuốc cho anh, “Anh phải uống đúng giờ.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, “Được, xin lỗi em, hai ngày nay anh bận quá quên mất.”
Cố Hòa Bình rướn người nói leo, “Còn không phải ư, xòe bài trên bàn hai ngày, rất bận.”
Chu Khải Thâm ném qua ánh mắt cảnh cáo, “Tôi với cậu không có thù chứ?”
Cố Hòa Bình giơ tay đầu hàng, “Ok, ok, Tiểu Tây, anh ấy không chơi bài, mỗi ngày đều ở chỗ lão Trình viết bài làm toán.”
Càng nói càng quá đáng, Chiêu Chiêu lôi Triệu Tây Âm đi, “Đừng để ý đến bọn họ, chị Tiểu Tây đến bên này ngồi đi, chờ em một lát, em đi pha trà.”
Triệu Tây Âm gật đầu, khó nén mệt mỏi, im lặng ngồi trên ghế sô pha.
Lão Trình rút ghế ngồi lại gần, gác vai Chu Khải Thâm, “Không có việc gì, Chiêu Chiêu giữ cô ấy được, chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm cho cậu cơ hội lấy lòng. Bây giờ dè dặt một chút, cậu xem cậu đi, chữ “phóng túng” viết hẳn lên mặt rồi, đừng có buông thả quá mức. Chơi bài đi, đấu địa chủ.”
Chu Khải Thâm không hé răng, chỉ quay đầu nhìn Triệu Tây Âm mấy lần.
Cô gái bé nhỏ ủ rũ ngồi đó nhìn điện thoại.
Cố Hòa Bình bưng tới một đĩa đường, phát cho “tam giác sắt” mỗi người hai mươi viên làm “tiền vốn”, sau đó xào bài chia bài, “anh Chu là địa chủ, đi trước.”
Bên này, Triệu Tây Âm nhìn điện thoại, Đinh Nhã Hà gửi rất nhiều tin nhắn, phủ kín màn hình đều là mấy chữ tiêu cực “Không biết điều”, “Con nhóc chết tiệt”, “Máu lạnh vô tình”, “Ích kỷ”…
Triệu Tây Âm nhớ lại khi còn bé, mỗi lần các bạn nhỏ nói tới mẹ, cô chỉ có thể yên lặng tránh đi.
Nghĩ đến tuổi dậy thì, lần đầu tiên kinh nguyệt tới, cô làm bẩn ga trải giường, mù mờ luống cuống không thể nói cho ai.
Nghĩ đến từng lần từng lần một Đinh Nhã Hà đội trên đạp dưới thiên vị Nghê Nhụy.
Nhất định hôm nay quá mệt mỏi nên cô mới có thể canh cánh những cảm xúc này trong lòng.
Triệu Tây Âm nhìn màn hình điện thoại không nhúc nhích, hốc mắt căng chặt, những dòng chữ từ từ nhòe đi, nhìn không rõ.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp dịu dàng đặt lên mu bàn tay cô.
Chu Khải Thâm đi tới, khom người trước mặt cô, nhẹ nhàng mở tay cô ra.
Triệu Tây Âm giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa đối mặt, hơi nước trong mắt không thể che giấu được Chu Khải Thâm. Anh không giả mù sa mưa, không cố tình quan tâm, thậm chí không hề cau mày lấy một cái.
Lòng bàn tay Chu Khải Thâm đặt ở đỉnh đầu cô, như có như không xoa nhẹ, giọng nói trầm ấm ôn nhu: “Ăn đi, không khóc.”
Giấy gói kẹo khẽ phát ra tiếng sột soạt.
Triệu Tây Âm cầm hai viên kẹo trái cây anh cho, nước mắt vẫn luôn nhịn xuống cứ thế chảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
11 chương
16 chương
11 chương