Bạch Nhật Y Sam Tận
Chương 7
Bạch Chỉ ngóng trông Mộ Đồ Tô hướng Bạch Thược cầu hôn, nhưng qua mấy ngày, hắn vẫn không có chút hành động, cả ngày ở trong biệt viện phẩm trà luận kiếm, hoặc là cùng vương phi đi Bạch Mã tự dâng hương. Đương nhiên, này đó đều là Bạch Chỉ nghe Thanh Hà nói . Từ khi vương phi cùng thế tử vào ở trong Bạch phủ, Bạch Chỉ liền không bao giờ ra khỏi Lâm Thủy Hiên. Bái kiến Vương phi diễn ra nửa tháng một lần, mấy ngày rồi, Bạch Chỉ không thấy Mộ Đồ Tô, cũng không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.
Sự thật xác minh lời nói mà Thanh Hà thường xuyên bắt tại bên miệng, hoàng đế chưa vội thái giám đã vội. Nàng thực sự là tên thái giám đáng buồn kia, sắp vỗ ngực liên tục, muốn dắt Mộ Đồ Tô đi hạ sính cầu hôn.
Thanh Hà thấy Bạch Chỉ đã nhiều ngày mặt ủ mày chau, trà không uống cơm không ăn, chế nhạo nói: “Tiểu cô nãi nãi, mùa xuân vừa qua khỏi, lại tư xuân ?”
Bạch Chỉ than thở, “Ta không đem việc này giải quyết , sẽ nhìn không thấy mùa xuân sang năm.”
“Phi phi, tiểu thư, sao người lại nói điều xúi quẩy như thế?”
“Tâm tư nam nhân so với nữ tử chúng ta còn sâu hơn đáy biển, ta thật không hiểu hắn nghĩ gì.” Bạch Chỉ đi tới cửa hiên, ngẩng đầu nhìn mái hiên, nước mưa tầm tã rơi xuống, như tâm tình giờ phút này của Bạch Chỉ. Kiếp trước cho tới bây giờ, nàng chưa từng nhìn thấu hắn. Hắn là đại tướng quân phụ trợ tam hoàng tử đoạt đế vị, cưới Nam Chiếu công chúa, là nam nhi si tình từng nói sẽ “trọn đời trọn kiếp một đôi nhân”.
Nàng đã không cùng hắn trở thành “Một đôi nhân”, như vậy nàng đành phải cút thật xa, từ đây không liên quan.
“Ai, như thế rất tốt, tiểu thư tương tư thành tật , mĩ nam đúng là tác quái.” Thanh Hà buồn bực ngồi một bên, tha thiết nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nghe xong muốn cười, đang chuẩn bị trêu chọc làm nàng cười một phen, một nha hoàn đi tới, hướng Bạch Chỉ hạ thấp người, “Tiểu thư, thế tử đến .”
“Không gặp.” Bạch Chỉ thốt ra.
“Bạch cô nương hôm nay tính tình rất lớn.” Nhoáng lên một cái nháy mắt công phu, Mộ Đồ Tô liền xuất hiện trước mặt Bạch Chỉ, hôm nay hắn mặc một bộ huyền sắc trường bào, không giống kiểu cách ngày xưa không nhiễm bụi trần, mang theo chút thành thạo ổn trọng của tuổi trẻ.
Người đã đến Lâm Thủy Hiên, Bạch Chỉ hiển nhiên không dám trực tiếp đuổi hắn đi. Nàng hướng Mộ Đồ Tô hạ thấp người nói: “Dân nữ có chút không thoải mái, mong rằng thế tử bao dung.”
“Ta hiển nhiên biết ngươi không khỏe. Ta cố ý đến đây, là đến thăm ngươi ‘không khoẻ’ .”
Bạch Chỉ cũng không ngốc, vươn tay về phía ghế dựa, “Thế tử mời ngồi.” Nàng lại quay lại nói với Thanh Hà: “Pha cho thế tử một chén trà.”
Hai người ngồi xuống, Bạch Chỉ mỉm cười, “Không biết lần này thế tử đến đây, có gì phải làm?”
“Đợi ta uống chén trà sẽ cùng ngươi nói, được không?”
Bạch Chỉ ngẩn người, gần như muốn nghiến răng nghiến lợi, “Tốt.”
Thanh Hà đưa tới bích loa xuân mà Bạch Uyên tặng cho Bạch Chỉ. Khi Mộ Đồ Tô cầm lên chén cái, Bạch Chỉ liền biết là bích loa xuân mà nàng yêu thích, một trận đau lòng thổi quét toàn thân, giận Thanh Hà, cho người cặn bã này uống trà ngon như vậy làm chi?
Càng làm cho Bạch Chỉ buồn bực là, Thanh Hà còn hướng nàng nháy mắt, như đang nói, xem, ta đây là giúp ngươi lấy lòng hắn nga.
Nàng không cần phải lấy lòng!
Oán khí chặn trước ngực Bạch Chỉ, lại không thể làm gì cho hết giận, nàng chờ đợi Mộ Đồ Tô uống trà xong, tiếp tục mỉm cười, “Thế tử, hiện tại có thể nói chưa?”
Mộ Đồ Tô nhàn nhạt buông chén trà trong tay, cặp mắt sâu không thấy đáy nghiêm cẩn chăm chú nhìn nàng, dường như muốn hút nàng vào trong đó. Hắn nói: “Ta muốn cùng Bạch cô nương nói chuyện cầu hôn.”
Bạch Chỉ ngẩn người. Chuyện mà nàng tâm tâm niệm rốt cục có chuyển biến. Nhưng nghĩ lại, việc cầu hôn, sao lại nói cùng nàng?
Bạch Chỉ khiêm tốn nói: “Thế tử, về việc cầu hôn, ngươi cần phải nói cùng phụ thân ta, Bạch Chỉ không nên nhúng tay.” Bây giờ, đúng là không có việc gì mà thiên hạ không tồn tại, muội phu cầu hôn, còn muốn hỏi ý kiến tỷ tỷ. Này chẳng lẽ là thói quen khi hầu môn nạp thiếp?
“Ta mấy ngày nay, chưa nói nửa câu về việc cầu hôn, Bạch cô nương có ý kiến gì không?”
“Cho tới bây giờ, cái nhìn của ta nhiều như hạt mưa rơi ngoài kia chỉ có hơn chứ không có kém.” Bạch Chỉ gần như bất mãn nhìn Mộ Đồ Tô, ngữ khí tức giận bất bình. Mộ Đồ Tô ánh mắt chợt lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, “Nói nghe một chút.”
“Thế tử ở kinh thành, thanh danh vang dội. Bây giờ thế tử nói cầu hôn, lại chậm chạp không đề cập tới, chẳng phải là đùa giỡn dân nữ đàng hoàng chúng ta sao? May mà thế tử cùng ta nói, nếu là cùng cô nương nhà khác nói, không chừng đã có án mạng phát sinh, đến lúc đó, lương tâm thế tử có thể không áy náy sao?” Bạch Chỉ nói ôn hòa, nhưng ánh mắt lại hay thay đổi. Mộ Đồ Tô nghe lời của nàng, nhìn người nàng, cuối cùng không nín được nở nụ cười, “Là ta sai, không nên chậm chạp. Cô phụ Bạch cô nương một mảnh tâm ý.”
“Thời gian vẫn còn kịp, hiện tại cầu hôn cũng không muộn.” Bạch Chỉ cảm thấy khát nước, tùy tay nắm lấy ly trà trước mặt, giả bộ lạnh nhạt nhấp hai ngụm.
Ánh mắt Mộ Đồ Tô chuyển đến chén trà trong tay nàng, lại nhìn vị trí cái cốc mà mình uống dĩ nhiên rỗng tuếch, cười thầm, “Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Bạch cô nương.”
Bạch Chỉ buông chén trà, thật là vừa lòng gật đầu.
Mộ Đồ Tô nhấp mím môi, “Kỳ thực Bạch cô nương có điều không biết, ta mấy ngày nay cùng mẫu phi thương thảo, ta muốn là thê tử, mà không phải thiếp.”
Bạch Chỉ sửng sốt. Nàng vạn vạn không ngờ đến, Mộ Đồ Tô đối với Bạch Thược tình thâm như thế. Chẳng lẽ, không phải bộ dạng Bạch Thược bảy phần giống Nam Chiếu công chúa, mà là Nam Chiếu công chúa bộ dạng bảy phần giống Bạch Thược? Bởi vì nàng gây chuyện, Mộ Đồ Tô không cưới được Bạch Thược, tâm sinh tiếc nuối mới cưới Nam Chiếu công chúa? Bạch Chỉ theo logic của bản thân, càng nghĩ càng hoảng sợ.
“Bạch cô nương, ngươi làm sao vậy?” Mộ Đồ Tô thấy sắc mặt Bạch Chỉ bỗng nhiên trở nên trắng, có chút lo lắng.
Bạch Chỉ cười cười, xấu hổ nói: “Thật không nghĩ tới thế tử có tâm như thế, ta đây là vui mừng . Thê cùng thiếp, kỳ thực đều không sao, chỉ cần có yêu liền được.” Nàng thật sự hối hận, lúc trước không thức thời làm chi, chia rẽ một đôi ân ái “Nam nữ si tình” này, thật sự rất tội lỗi .
Mộ Đồ Tô cười nhưng không nói.
Tiễn bước Mộ Đồ Tô, tâm tình Bạch Chỉ miễn bàn có nhiều sảng khoái. Việc cầu hôn này, đã được tám chín phần , nàng cũng coi như làm một chuyện tốt, từ nay về sau Bạch Thược sẽ không thành uy hiếp của nàng, giải quyết xong mối lo trong lòng. Mà sau khi Mộ Đồ Tô cưới Bạch Thược, cùng nàng cũng không liên quan gì, từng đạo kiếp số cũng sẽ tại đây đánh xuống một dấu chấm tròn.
Cơm trưa, Thanh Hà bưng đồ ăn tới, Bạch Chỉ khẩu vị cực tốt, ăn hai chén cơm lớn, Thanh Hà gắt giọng: “Ai nha, thế tử vừa tới, chỉ cùng tiểu thư nói vài câu, tâm tình tiểu thư liền tốt như vậy, thật đúng là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông.”
Bạch Chỉ ăn xong cơm trưa, lấy chén nước súc miệng, tùy ý nói: “Hắn giải khai một cái bế tắc trong lòng ta.”
Thanh Hà nghe không hiểu, liền gán cho tiểu thư nhà mình đang khát khao cuộc sống tốt đẹp phú quý về sau.
Tâm tình tốt, người này tất nhiên thích đi lại. Bạch Chỉ biết Mộ Đồ Tô sắp sửa hướng Bạch Thược cầu hôn, cùng nàng không quan hệ, nàng liền không cần trốn tránh ở Lâm Thủy Hiên. Ngẫu nhiên gặp gỡ một lần, cũng không làm biến đổi điều gì.
Bạch Chỉ vô tình đi đến biệt viện, thấy Bạch Thược đang cùng vương phi ngồi trong đình. Bạch Chỉ nghĩ, nàng có nên đi qua ân cần thăm hỏi một phen hay không? Về tình về lý, đây là việc phải làm . Bạch Chỉ đi tới, vào trong đình, hạ thấp người nói: “Vương phi, mạnh khỏe.”
Hôm nay vương phi tâm tình tốt, đã nhiều ngày qua, chỉ luôn nói nửa vời, trên mặt lộ ra vẻ đoan trang tài chí. Bây giờ, mặt nàng mang tươi cười, khóe mắt híp lại, nhìn như rất vui mừng.
“Bạch gia đại cô nương đến , đến, ngồi.”
Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bọn họ. Cung Thân Vương phi hỏi Bạch Chỉ, “Bạch gia đại cô nương cùng nhị cô nương cùng tuổi?”
“Vâng.” Bạch Chỉ trả lời.
Cung Thân Vương phi nắm cánh tay Bạch Thược, an ủi nói: “Bản cung luôn có chút uể oải, năm vừa rồi thế tử hai mươi, bên người một nữ nhân đều không có, cho dù có một nha đầu thông phòng cũng tốt. Lần này đến Tô thành, xem như đến đúng nơi, không nghĩ tới thế tử rốt cục muốn một nữ nhân bên người.” Cung Thân Vương phi ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Thược, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng. Bạch Thược ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng ý cười, một bộ tiểu nữ nhân ngượng ngùng.
“Nhị cô nương, mặc dù vào vương phủ ta làm thiếp, nhưng thế tử chưa cưới vợ, ngươi cũng là lớn nhất.”
“Vâng.” Bạch Thược chỉ sợ muốn dúi đầu vào phía dưới cái bàn.
Hai người này quan hệ khá tốt, thêm vào “chân ái” của Mộ Đồ Tô, cửa hôn nhân này, coi như thành.
Cung Thân Vương phi trở lại nhìn Bạch Chỉ, lời nói thấm thía nói: “Con cái có thứ tự, theo đạo lý là đại cô nương lập gia đình trước, nhưng nhị cô nương được thế tử nhìn trúng, bản cung biết ngươi chịu ủy khuất , qua mấy ngày, bản cung trở về kinh, xem xét lương nhân cho đại cô nương.”
“Đa tạ vương phi quan tâm.” Bạch Chỉ lễ phép cảm tạ, giương mắt thấy Bạch Thược đắc ý tươi cười, Bạch Chỉ tâm tính cực kì bình thản. Cứ việc đắc ý đi, không phải mong muốn của bản thân, dù là đồ tốt, ở trong mắt nàng cũng chỉ là nhất thời, khinh thường liếc mắt một cái.
Ba người nói nói cười cười ở trong đình uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện nhà, cho đến khi một gã sai vặt chạy tới, nói với vương phi: “Vương phi, thế tử đã đặt sính lễ, mệnh tiểu nhân thỉnh vương phi đi qua.”
“Đứa nhỏ này, khẩn cấp như vậy.” Vương phi cười giận dữ, Bạch Chỉ cùng Bạch Thược lần này vô cùng ăn ý, cười cười.
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh. Mộ Đồ Tô như trước mặc huyền sắc trường bào, tóc thúc lên cao, ăn mặc sạch sẽ lưu loát, thoạt nhìn tinh thần sáng lạn. Trong đại sảnh đặt hai cái thùng, mặc dù khép lại, Bạch Chỉ cũng biết, sính lễ không thiếu. Ngắn ngủn nửa ngày, liền ở trong phạm vi không phải thế lực của mình lấy đến nhiều sính lễ như vậy, Bạch Chỉ muốn không tán thưởng cũng không được . Tương lai hắn quả nhiên đại tướng quân bất bại thống lĩnh tam quân.
Bạch Uyên thoạt nhìn cực kì cao hứng, tiếp đón Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, thế tử thật là có lòng.”
Bạch Chỉ mỉm cười chống đỡ, “Có thể cùng thế tử kết làm thông gia, là phúc phận của Bạch gia.” Làm trưởng bối, nàng nên nói như vậy .
Mộ Đồ Tô đi về phía Bạch Chỉ, nắm lấy tay nàng, con mắt hắn sáng ngời, ánh mắt giống như Bạch Chỉ đã từng quen biết . Là ánh mắt hắn nhìn Nam Chiếu công chúa. Nhưng kiếp này, vì sao hắn lại nhìn nàng?
“Thế tử, ngươi…” Một màn này, đối với ba người trong đình mà nói, đều có chút không hiểu. Cung Thân Vương phi thử hỏi: “Ngươi nói với bản cung người trong lòng là Bạch gia tiểu thư, không phải nhị tiểu thư Bạch Thược mà là đại tiểu thư Bạch Chỉ?”
“Hiển nhiên.”
“…” Mọi người trầm mặc.
Chỉ có Bạch Uyên cười như tàn hoa bại liễu.
Bạch Chỉ run run hỏi: “Ngươi hạ sính là ta?”
“Vui mừng muốn hỏng rồi đi?” Mộ Đồ Tô phất nhẹ cái mũi nhỏ thanh tú của nàng, rất sủng ái.
Vì thế, Bạch Chỉ té xỉu .
“Ai, cư nhiên vui mừng đến té xỉu . Thật là.” Bạch Uyên cười nói.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
53 chương
70 chương