Bạch Nhật Y Sam Tận
Chương 63
Mặc dù cửa phòng củi mở to, Bạch Chỉ vẫn đem cửa phòng đóng lại, ngủ một đêm ở nơi này. Sáng sớm bị khí thế Hồng Kiều phá cửa mà vào làm tỉnh lại. Hồng Kiều như lửa cháy đến nơi nói với Bạch Chỉ: “Phu nhân, không tốt , tướng quân viết một hưu thư, mệnh em giao cho người.”
Lúc này Bạch Chỉ mới phát hiện trong tay Hồng Kiều có một phong thư. Bạch Chỉ tiếp nhận, cũng không nhìn, chỉ thu vào trong lòng, mặt không biểu cảm nói: “Hồng Kiều, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”
Hồng Kiều không dám tin nhìn Bạch Chỉ, “Phu nhân, người…” Đôi mắt Hồng Kiều bỗng chốc trở nên thương xót, “Phu nhân, nếu người thương tâm, hãy khóc ra đi.”
“Chỉ sợ ngươi cần phải sửa miệng, gọi ta tiểu thư , ta hiện tại là khuê nữ a.” Bạch Chỉ lại lấy ngữ khí chế nhạo cười cười với Hồng Kiều.
Điều này làm cho Hồng Kiều càng khổ sở .
Bạch Chỉ trở lại phòng mình, mặc dù trong phòng không có người , nhưng vẫn có thể ngửi được hơi thở người khác. Bạch Chỉ buông đôi mắt, có chút ngẩn ngơ, không tự giác đi về phía chiếc giường chưa dọn. Nàng hỏi: “Hôm qua tướng quân ngủ tại đây?”
“Đúng vậy, phu nhân… tiểu thư.” Hồng Kiều hoảng sợ thấy bản thân dùng lầm từ, vội vàng sửa chữa.
Bạch Chỉ nhìn giường, thấy nơi ngày hôm qua Mộ Đồ Tô nằm, cau mày, trên mặt lạnh như băng không biểu cảm . Rõ ràng lúc đó đã lấy dũng khí cho bản thân, một lần lại một lần, cuối cùng vẫn lùi bước .
“Tiểu thư…” Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ sững sờ, cảm thấy bi ai, có chút không đành lòng nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ quay lại, tặng cho Hồng Kiều một nụ cười thật to, “Đi thôi.”
Tất cả đều sẽ qua. Chỉ cần nàng còn sống, còn có thể có cuộc đời khác. Bạch Chỉ xóa đi bất an trong lòng, thu dọn tất cả đồ vật của bản thân. Hồng Kiều đang thuận tay thu dọn giường, trong tay sờ thấy vật gì, quay lại hỏi Bạch Chỉ, “Tiểu thư, khăn tay của người.”
Bạch Chỉ quay đầu, nhìn chiếc khăn trên tay Hồng Kiều, cảm thấy rất quen mắt, hình như là của mình. Nàng nhận lấy từ tay Hồng Kiều, nhìn vài lần, lại cảm thấy xa lạ. Tuy rằng đây là hoa mẫu đơn viền vàng nàng thích thêu nhất, nhưng thủ pháp thêu chiếc khăn này vẫn tương đối trúc trắc, đường thêu cũng mới. Bạch Chỉ quan sát cẩn thận, kinh ngạc phát hiện, phía dưới khăn tay thêu một chữ, Bạch! Cách thêu chữ, Bạch Chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được, đây là xuất từ tay mình. Bản thân mình thêu, sao không biết? Nếu như là của mình, tất nhiên phải thêu từ rất lâu trước đây, đã ra khỏi trí nhớ của nàng. Những thứ đã ra khỏi trí nhớ của bản thân, tại sao nàng lại mang theo trên người mà không biết? Hiển nhiên, thứ này không phải do nàng bảo quản. Tối hôm qua Mộ Đồ Tô ngủ ở nơi này… Như vậy là hắn bảo quản? Hắn lấy từ đâu? Nếu là lúc mới gặp khi ấy không cẩn thận làm rơi, tú công đã là lạc hậu, không có khả năng là như thế trúc trắc. Chẳng lẽ sớm hơn? Bạch Chỉ nỗ lực tìm tòi đầu óc bản thân, hoàn toàn nhớ không được!
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ mất hồn, vội vàng quan tâm hỏi. Bạch Chỉ lắc đầu, mệnh nàng tiếp tục thu dọn.
Bạch Chỉ không phải người hay để ý, vật mang theo khi gả cũng không nhiều, vài bộ quần áo, còn có chút đồ linh tinh, đã có thể ra khỏi nhà. Bạch Chỉ đi cực kì yên lặng, nha hoàn gia đinh trong phủ Cung Thân Vương đều tự vội việc mình, coi như không biết chuyện này, xem như Bạch Chỉ cáu kỉnh, về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.
Có điều đến Bạch phủ, cả nhà tràn ngập ý tứ xa lánh. Không nói đến nhị nương cùng Bạch Thược, ngay cả nha hoàn gia đinh trong Bạch phủ cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Người duy nhất hoan nghênh nàng, hiển nhiên chỉ có Bạch Thuật, hắn cầm cũng tên trong tay, mặc quần áo nhẹ nhàng, trực tiếp đến cửa nghênh đón. Bạch Chỉ thấy trên người Bạch Thuật dính tuyết, phủi phủi tuyết trên người cho hắn, dở khóc dở cười, “Luyện võ là việc nhỏ, thân thể là việc lớn, đừng bất cẩn như vậy.”
Bạch Thuật dựng thẳng một ngón trỏ, lay động trước mặt Bạch Chỉ, “Không phải vậy.”
Hai người lại đồng thời đem lực chú ý tập trung đến ngón tay dựng thẳng lên của Bạch Thuật. Bạch Chỉ kinh ngạc, “Tay chảy máu, sao ngươi không cầm máu?”
“Tay bị đông lạnh, không có cảm giác đau! Cũng không biết xước ngón tay khi nào, có lẽ mới vừa rồi ngắm tên quá dùng sức, làm bị thương.” Bạch Thuật không sao cả, định lau vết máu lên quần. Bạch Chỉ lập tức bắt lấy tay hắn, từ trong lòng lấy ra khăn tay, cầm máu cho Bạch Thuật. Bạch Thuật vốn đang ngoan ngoãn, nhìn thấy chiếc khăn kia, bỗng chốc hoảng, lập tức nắm lên chiếc khăn trong tay Bạch Chỉ, “Tỷ, tại sao lại cầm khăn của tỷ phu?”
Bạch Chỉ ngẩn ra,”Ngươi xác nhận là chiếc này?”
“Ưm…hình như khăn của tỷ có vẻ khéo hơn một chút. Nhưng đối với tỷ phu mà nói, đã xem như trân bảo. Lúc tỷ tỷ thêu còn chưa tinh thông, đã tặng cho huynh ấy làm tín vật đính ước?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, từ trong tay áo khác lấy ra chiếc khăn buổi sáng nhặt được trên giường, “Chiếc này sao?”
“Đúng vậy, nhìn xem, đầu sợi bắt mối một đống, viền vàng cũng biến dạng , nói vậy khi đó thêu, không đốt đèn, như người mù sờ tường, dựa vào cảm giác. Thứ tuyệt đẹp , chính là chữ Bạch phía dưới khăn.” Bạch Thuật chỉ vào chữ Bạch trên khăn, rất không tự giác định bình luận kỹ thuật thêu chiếc khăn này cực kém.
Mặc dù đây là tác phẩm lúc đầu của Bạch Chỉ, nhưng Bạch Chỉ vẫn không hề sảng khoái, nào có thấp kém như vậy!. Cũng là nói, nàng thêu hoa mẫu đơn viền vàng lúc sơ kì, nhưng lúc này nữ hồng của mình đã có trụ cột. Ước chừng là mùa đông năm nàng 8 tuổi?
Nhưng vào năm ấy trí nhớ quá mức xa xôi, nàng thật sự không nhớ được, có chuyện gì xảy ra, nàng cùng Mộ Đồ Tô có liên hệ gì. Nhưng chiếc khăn trong tay cũng đã chứng minh rồi, trước kia nàng cùng Mộ Đồ Tô dĩ nhiên có liên hệ.
Bạch Uyên lâm triều trở về, liền gọi Bạch Chỉ vào thư phòng. Bạch Chỉ suy nghĩ tốt về những tính toán trong tương lai, trở lại ngọn núi ở Tô thành, cùng cha mẹ và Thu Thiền qua nửa đời sau, mà nàng cũng tin tưởng, người không hề có giá trị như nàng, Bạch Uyên sẽ không giữ lại.
Ai biết, nàng vừa vào thư phòng, Bạch Uyên liền đem một nghiên mực hung hăng ném hướng Bạch Chỉ, trong nháy mắt đầu Bạch Chỉ giao hòa giữa đen và hồng, thật sự dữ tợn. Bạch Chỉ gắt gao che cái trán đổ máu, không rên một tiếng đứng tại chỗ.
“Tại sao ta lại sinh ra một đứa con gái như ngươi? Ta thấy ngươi không nên gọi Bạch Chỉ, trực tiếp gọi là ngu ngốc đi.” Bạch Uyên máu giận sôi lên, vỗ bàn, mãnh liệt nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ôn hoà đáp lại: “Cha hối hận đã muộn, cái tên ngu ngốc này, cha giữ lại dùng cho đứa con tiếp theo của cha cùng nhị nương đi.”
Bạch Uyên lại đập bàn một cái, “Làm càn, ngươi nói chuyện cùng ai?”
“Nếu cha muốn quở trách việc nữ nhi bị hưu, nữ nhi cảm thấy không cần thiết, nếu cha nhìn nữ nhi không vừa mắt, hãy để nữ nhi trở về Tô thành.”
“Tô thành? Ngươi còn đi chỗ đó làm chi?” Bạch Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng đức hạnh mẫu thân ngươi giống nhau!”
Bạch Chỉ lúc này liền khó chịu , “Mẫu thân như vậy, còn không phải tạ phụ thân ban tặng? Có nhị nương đã quên chính thất. Mẫu thân nợ cha, nhiều năm như vậy, sớm đã trả xong. Ta cũng không cảm thấy mẫu thân có lỗi với cha quá nhiều!”
“Nghiệt tử, nghiệt tử!” Bạch Uyên lại đem giấy bút ném trên mặt Bạch Chỉ, Bạch Chỉ đón nhận. Nàng muốn nói cỡ nào, rằng nàng cũng không phải con đẻ của hắn, nhưng nàng không thể xúc động. Bạch Uyên có thế lực, theo như tính cách của hấn, nếu biết chân tướng, nhất định sẽ giết phụ mẫu nàng.
“Người đâu!” Bạch Uyên hô to một tiếng.
Hai tên gia đinh đẩy cửa mà vào. Gia đinh nhìn thấy Bạch Chỉ “đen mặt”, liền phát hoảng, giật mình ở tại chỗ một hồi lâu. Bạch Uyên nói: “Đem đại tiểu thư đuổi về phòng, giam cầm một tháng.”
“Vâng.” Gia đinh đáp lại, lại nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mắt lạnh quét qua, hai gia đinh run run cả người, lui một bước. Trước khi đi, Bạch Chỉ nói với Bạch Uyên: “Cha quan tâm chăm sóc đến nữ nhi như thế, nữ nhi vẫn nên báo đáp cha, muốn thăng quan phát tài, đổi chủ mới được!”
“Cút!”Bạch Uyên vỗ bàn, giận đến cực điểm.
Bạch Chỉ mặt không đổi sắc đi ra ngoài, đi đến phòng mình, lại tự giác đóng cửa lại, mệnh Hồng Kiều múc nước, rửa mặt. Mặt rửa sạch sẽ , Bạch Chỉ mới phát hiện, miệng vết thương trên trán rất lớn, còn đang không ngừng chảy máu. Hồng Kiều vừa giúp Bạch Chỉ bôi thuốc cầm máu, vừa đau lòng nói: “Tiểu thư, cùng tướng quân bực bội làm chi, Hồng Kiều cảm thấy, trên đời không còn có ai thương tiếc người như tướng quân vậy.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn Hồng Kiều, xem thường, “Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi câm.”
Hồng Kiều liền ủy khuất tiếp tục bôi thuốc cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thường thường mất ngủ, có lẽ việc cần suy nghĩ nhiều quá, nàng luôn nghĩ về sau nên làm cái gì bây giờ? Sau khi bị giam cầm, nàng phải cần Bạch Uyên đồng ý mới rời đi, hay là một mình lẩn trốn? Nhưng một mình lẩn trốn hậu quả thật nghiêm trọng, Bạch Uyên nhất định sẽ phái người tìm nàng, như vậy có phải sẽ liên luỵ đến cha mẹ đang an hưởng tuổi già ở Tô thành hay không? Nàng đã là quân cờ vô dụng, vì sao Bạch Uyên không cho nàng tự sinh tự diệt, ném như giày cũ, mà vẫn tiếp tục khống chế nàng? Bạch Chỉ phiền lòng, phiền liền không ngủ được. Không ngủ được lại muốn ngủ, vì thế Bạch Chỉ dùng túi hương Bùi Cửu tặng. Hiệu quả vô cùng tốt, nàng đi vào giấc ngủ rất nhanh. Có điều… Nàng lại nằm mơ. Chính là giấc mơ kỳ quái, những hạnh phúc nàng cùng Mộ Đồ Tô trải qua không ngừng xuất hiện, nhưng nàng không nhìn rõ mặt Mộ Đồ Tô, khi nàng nỗ lực truy đuổi, rốt cục bắt được nam nhân kia, xoay người lại là Bùi Cửu! Dường như có một lực lượng kỳ quái, không ngừng ăn mòn đầu óc nàng, báo cho nàng, tất cả những thứ đã trải qua là nàng cùng Bùi Cửu , nam nhân nàng muốn làm bạn cả đời là Bùi Cửu, người nàng yêu nhất là Bùi Cửu. Bùi Cửu của nàng, nàng muốn nắm chặt Bùi Cửu.
Tỉnh mộng, Bạch Chỉ mới phát hiện là nằm mơ, lặp lại như thế vài lần, trí nhớ Bạch Chỉ bắt đầu không tốt, rất nhiều chi tiết trong cuộc sống lúc trước đều quên. Chẳng hạn như hôm nay tắm rửa hay không, hôm qua thêu cái gì, thơ cổ lúc trước hay đọc cũng quên rất nhiều. Không chỉ nàng như thế, Hồng Kiều cũng có bệnh trạng này. Hồng Kiều kêu khổ giống Bạch Chỉ, Bạch Chỉ liền đem hương Bùi Cửu tặng đốt cho Hồng Kiều.
Nàng nghĩ, có lẽ do giấc ngủ không đủ, tinh thần không tốt, hương này dường như có thể làm người ta nghiện, Bạch Chỉ bắt đầu dùng chưa bao giờ gián đoạn. Hơn nữa bị Bạch Uyên giam cầm một tháng, không có việc gì để làm, ngủ là chuyện lớn nhất, thời gian dùng càng ngày càng dài.
Khi thời gian Bạch Chỉ bị giam cầm trôi qua, nàng nghênh đón người khách thứ nhất tới chơi.
Một thân thanh sam, tóc thúc chỉnh tề, mặt mày trong sáng, khi cười, một loạt răng trắng chỉnh tề sạch sẽ làm cho người ta nhìn càng nhẹ nhàng khoan khoái.
Sắc mặt Hồng Kiều hồng nhuận bật hướng Bạch Chỉ, “Tiểu thư, Bùi công tử đến .”
Trong lòng Bạch Chỉ chấn động, vừa nhấc đầu, liền thấy Bùi Cửu ngược sáng đứng thẳng trước cửa, cao lớn vững chãi, cánh tay thon dài hướng Bạch Chỉ duỗi mở ra. Bạch Chỉ hé miệng, trong mắt rưng rưng, chạy vào trong lòng Bùi Cửu.
“A Cửu!” Bạch Chỉ cố gắng không khóc, nhưng lại không ức chế được sự nhớ nhung trong lòng, “Cha giam cầm ta một tháng, một tháng qua, ta luôn luôn nhớ tới chàng, rốt cục ta có thể thoát khỏi Mộ Đồ Tô, hưu thư cũng mang đến.”
Bùi Cửu ôm Bạch Chỉ, bên trong mắt lóe tinh quang, khóe miệng gợi lên, bởi vì lông mi quá dài, không có cách nào nhìn ra tình cảm sâu nhất nơi đáy mắt hắn.
Hắn chỉ ôm chặt Bạch Chỉ, “Vậy thì không thể tốt hơn … nàng rốt cục là của ta.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
14 chương
73 chương
3 chương
100 chương
521 chương