Bạch Chỉ tự nhận bản thân tương đối đa nghi, cho dù chiếm được đáp án của Mộ Đồ Tô, Bạch Chỉ cũng lo lắng, cho nên lại thức đêm chờ Mộ Đồ Tô trở về, nói chuyện cùng hắn, muốn cùng hắn tiếp đón Nam Chiếu đại công chúa. Mộ Đồ Tô trầm tư một lát, “Thật muốn đi sao?” Bạch Chỉ khẳng định gật đầu. Mộ Đồ Tô xì cười, theo thói quen định nhéo mặt nàng, “Chỉ Nhi nhà ta bụng dạ hẹp hòi như vậy, thích ăn dấm chua như vậy?” Bạch Chỉ không cho là đúng gật đầu, “Thiếp chính là người keo kiệt, chàng là của thiếp, thiếp không nhịn được chàng cùng người khác thường xuyên trao đổi.” Mộ Đồ Tô vừa nghe, giật mình, lập tức cười nói: “Chỉ Nhi nhà ta trở nên thành thật, lại đáng yêu như thế.” Mộ Đồ Tô nâng mặt Bạch Chỉ muốn hôn lên, Bạch Chỉ quay mặt trốn tránh, truy vấn hắn, “Rốt cuộc có đồng ý hay không?” Mộ Đồ Tô trực tiếp đem Bạch Chỉ áp tới cạnh tường, nâng cằm nàng, hôn lên, “Vậy nhìn nàng thỏa mãn ta như thế nào.” “…” Bạch Chỉ suy nghĩ, nếu nàng lựa chọn nói cho hắn vào sáng sớm trước khi hắn rời đi, có lẽ sẽ không như vậy. Hối hận đã muộn, nàng không đáp ứng, chuyện sẽ không thành. Nàng đành phải nghênh đón, cùng hắn tham hoan. Hôm sau, sáng sớm Mộ Đồ Tô gọi Bạch Chỉ dậy, ban đầu Bạch Chỉ còn không muốn bắt đầu sớm như vậy, thình lình Mộ Đồ Tô liền nói: “Nếu nàng không đứng dậy ? Vậy Nam Chiếu đại công chúa…” Bạch Chỉ “Vèo” ngồi dậy, túm người Mộ Đồ Tô, kinh sợ nhìn hắn, sợ hắn rời đi. Mộ Đồ Tô lấy đầu trạm vào trán Bạch Chỉ, lại bóp gương mặt nàng, ý cười trong suốt, “Nhìn nàng khẩn trương như vậy, sao ta lại vui vẻ như thế?” “Chàng đắc ý đi.” Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói. Mộ Đồ Tô tâm tình khoái trá. Vì tránh hiềm khích, Mộ Đồ Tô yêu cầu Bạch Chỉ mặc nam trang. Bạch Chỉ cũng có ý tưởng như thế, rất vui mừng phối hợp. Bạch Chỉ mệnh Hồng Kiều đi tìm một bộ nam trang thích hợp, nam trang vừa tới tay, Mộ Đồ Tô tiếp nhận nhìn nhìn, giương mắt liếc Bạch Chỉ, “Mặc của ta đi.” Bạch Chỉ nhìn hắn một cái, “Thiếp thấy chàng cố ý , biết rõ thiếp không mặc vừa quần áo của chàng, to như vậy, có thể làm váy mặc.” “Thật to như vậy?” Bộ dáng Mộ Đồ Tô như không biết chuyện. Bạch Chỉ không quan tâm đến hắn, nếu là lúc trước, nàng còn có thể, mấy ngày nay “thẳng thắn thành khẩn đợi chờ”, nàng đã triệt để thăm dò hắn, sắc lang! Sở trường giả vờ giả vịt! “Ta không tin nàng không mặc được, nếu không thử xem.” “Thật sự không mặc được.” Bạch Chỉ không muốn thử. Mộ Đồ Tô từ phía sau đưa hai bàn tay to vuốt ve, bao trước ngực nàng, một đường trượt xuống dưới, thân mình tựa vào sau lưng Bạch Chỉ, thổi khí bên tai nàng ” Xương cốt có vẻ rất gầy yếu. Thật sự không được.” Bạch Chỉ nắm lấy bàn tay đang trượt xuống dưới của Mộ Đồ Tô, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Sắc lang, đến giờ rồi.” Mộ Đồ Tô mất hứng, cắn cắn vai Bạch Chỉ, đứng lên, giang hai cánh tay, bộ dáng thiếu gia cần hầu hạ chờ đợi mặc quần áo. Bạch Chỉ đứng dậy giúp Mộ Đồ Tô mặc quần áo đeo đai lưng. Bởi vì thân mình dựa gần, Mộ Đồ Tô cúi đầu liền ngửi thấy mùi thơm từ làn tóc đen của Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô tham lam thật sâu ngửi ngửi, khóe miệng khẽ nhếch, “Chỉ Nhi, nàng thật thơm.” Bạch Chỉ sợ hắn nhất thời tâm viên ý mã* con khỉ hay nhảy nhót, con ngựa chạy luôn chân => ý nghĩ trong óc của con người biến chuyển rất nhanh, đang nghĩ chuyện này thoắt cái đã nghĩ sang chuyện khác>, giúp hắn mặc xong, liền đẩy hắn ra ngoài. Mộ Đồ Tô lưu luyến không rời nhìn Bạch Chỉ, tựa hồ muốn cùng Bạch Chỉ thương lượng cho hắn ở lại trong phòng, Bạch Chỉ trực tiếp lấy mắt trừng hắn, mở cửa đem hắn đẩy ra, “Ở cửa chờ một lát.” Ngay sau đó, khép chặt cánh cửa bằng gỗ tử đàn lạnh như băng. Mộ Đồ Tô nhìn cửa bật cười. Chỉ Nhi của hắn đối hắn càng thêm cởi mở, dường như đã hoàn toàn chấp nhận hắn? Nghĩ như thế, độ cong khóe miệng Mộ Đồ Tô càng lúc càng lớn, cười có chút ngu đần. Vừa vặn một màn này, bị Cung Thân Vương nhìn thấy. Lông mày lập tức nhăn lại, nói với tùy tùng bên người mấy câu. Tùy tùng giật mình trợn to mắt, sợ hãi nhìn Cung Thân Vương. Mặt Cung Thân Vương trầm xuống nói: “Đi thôi.” ” Đối với thế tử như vậy có quá bất công hay không?” Đôi mắt Cung Thân Vương lạnh lùng, tùy tùng lập tức cấm khẩu, thành thật lui xuống. Cung Thân Vương lại nhìn Mộ Đồ Tô đang thành thật đứng chờ cửa ở phía trước, không nói được lời nào, xoay người rời đi. Bạch Chỉ mặc một cẩm bào màu lam, cao lớn vững chãi đi ra, phong lưu phóng khoáng. Mộ Đồ Tô thấy bộ dáng này của Bạch Chỉ, xì cười nói: “Nàng định đi hẹn hò với cô nương? Ăn mặc phong tao như vậy.” Bạch Chỉ làm ra bộ dáng công tử, đuôi lông mày khẽ nhíu, “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, cũng không gì hơn cái này.” “Nga? Cái gọi là …” Mộ Đồ Tô chọc chọc ngực Bạch Chỉ. Bạch Chỉ chấn kinh, nhảy cách ra ba trượng, giận trừng Mộ Đồ Tô, “Quân tử động khẩu không động thủ.” “Ta luôn luôn không phải quân tử, tất nhiên nàng hết sức rõ ràng .” Mộ Đồ Tô tiện đà véo mặt Bạch Chỉ, cười thần thái sáng láng. Bạch Chỉ thấy hắn như vậy, cũng không giận, theo hắn ngây ngô cười. Nếu ngày cứ trôi qua như vậy, coi như một loại hạnh phúc. Nam Chiếu đại công chúa cùng nữ tử bình thường bất đồng, không thích đi dạo kinh thành, xem phong thổ, nàng thích quan sát binh khí, thăm viếng tiêu cục Quang Huy vương triều, còn có… Linh quán. Nữ nhân Nam Chiếu tác phong lớn mật, đã là chuyện mọi người đều biết. Nhưng tới nơi tha hương, còn không quên thăm viếng linh quán, việc này không khỏi có chút hơi quá. Mà Bạch Chỉ, chọn đúng là ngày Nam Chiếu đại công chúa dự định đi linh quán. Sau khi biết, Bạch Chỉ ôm cổ con ngựa, không chịu đi. Mộ Đồ Tô nhân tiện nói: “Nàng xác định không đi?” Bạch Chỉ gật đầu. Nàng lớn mật là sự thật, nhưng quang minh chính đại đi linh quán, nàng không làm được. Việc này, nam tử bình thường cũng sẽ không muốn cho nữ nhân của mình đi, nhưng Mộ Đồ Tô tâm tư quỷ dị, muốn cho Bạch Chỉ đi. Để cho nàng nhìn xem, những nam tử tùy ý có thể có được chỉ thường thôi, mặt hàng như hắn chỉ có thể ngộ không thể cầu… Hơn nữa hắn cũng muốn cùng Bạch Chỉ Nhiều ở chung một chỗ, cho dù là chỗ nào, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, là được. Vì thế, trên đường cái kinh thành xuất hiện một cảnh tượng như vậy. Đương triều Mộ đại tướng quân ôm một vị mỹ nam tử rất tuấn tú phong tao lên xe ngựa. Nơi ước hẹn cùng Nam Chiếu đại công chúa là tửu lâu đứng đầu kinh thành. Nam Chiếu đại công chúa ở hoàng cung không quen, trực tiếp ở tửu lâu đứng đầu kinh thành, rất lớn mật, không sợ bị người hành thích. Bọn họ chạm mặt ở cửa, khi Bạch Chỉ xuống xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Chiếu đại công chúa một thân quần áo hồng, nghẹn họng nhìn trân trối. Đúng là lục y nữ tử làm quân kỹ? Dường như nàng cũng nhìn thấy Bạch Chỉ, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, hướng Bạch Chỉ mỉm cười. Bạch Chỉ không được tự nhiên, có chút vô thố. “Công chúa, đều chuẩn bị xong.” Một nữ tử mặc váy ngắn màu xanh lục thêu nhiều hoa sơn trà, trên người ngân khí vang lên đinh đinh đang đang bỗng nhiên nhảy vào tầm mắt Bạch Chỉ. Là bộ dáng cũng nữ điển hình của hoàng cung Nam Chiếu. Đôi mắt Bạch Chỉ nhất thời trợn to, hoảng sợ nhìn nữ tử kia. “Ngọc Linh, đem những thứ đó để lên xe ngựa đi.” Nàng kia gật đầu, ôm bao vây trong tay đi sát qua bên người Bạch Chỉ, đưa lên xe ngựa. Từ trong trận gió khi nàng đảo qua, Bạch Chỉ rõ ràng ngửi được mùi hương đã lâu. Đây là mùi hương kiếp trước nàng thích dùng nhất. Huân thảo, ngải diệp cùng với bạch chỉ – một loại trùng tên với nàng điều phối mà thành. Sau bởi vì giống với mùi hương của Nam Chiếu tiểu công chúa, bị Nam Chiếu tiểu công chúa hạ lệnh cưỡng chế cấm đeo loại túi hương này. Bây giờ, nàng sớm thay đổi mùi hương khác, vô cùng đơn giản, chỉ có mùi hương thu lan… Dường như Mộ Đồ Tô không quá để ý tới Ngọc Linh, trực tiếp không nhìn nàng, mà đi hỏi Nam Chiếu đại công chúa, “Công chúa muốn mang vật gì?” “Bạc.” Mộ Đồ Tô ngẩn ra, “Mang một bao bạc?” “Để phòng ngừa. Nếu như thích ai, trực tiếp chuộc thân, tiện thể một chút.” Nam Chiếu công chúa nói. Dường như, nàng thường xuyên làm loại chuyện này? Rốt cuộc Mộ Đồ Tô cũng là con dân Quang Huy vương triều, ăn không tiêu tác phong của Nam Chiếu đại công chúa, ngượng ngùng cười. Trong xe ngựa ngồi Nam Chiếu đại công chúa cùng thị nữ của nàng. Bởi vì nam nữ có khác, Mộ Đồ Tô ngồi bên ngoài xe ngựa, đương nhiên còn có Bạch Chỉ. Có điều bên ngoài mặc dù tuyết không rơi, cũng là mùa tuyết, trời hơi lạnh. Bạch Chỉ lạnh gò má tím tái, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận buổi sáng hoàn toàn đối lập. Mộ Đồ Tô nhìn thấy Bạch Chỉ như vậy, nhịn không được đau lòng, đem Bạch Chỉ ôm vào trong ngực. Bạch Chỉ kinh hãi, nhỏ giọng nói: “Ở bên ngoài, có người nhìn.” “Sợ cái gì? Nàng là nữ nhân của ta.” Mộ Đồ Tô có chút đúng lý hợp tình. Bạch Chỉ khó xử giãy dụa, “Nhưng hiện tại thiếp là nam nhi, thiếp…” Ánh mắt Bạch Chỉ tùy ý quét về phía sau, bỗng nhiên phát hiện mành vén lên một khe hở nhỏ, bên trong lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng. Bạch Chỉ phát hoảng, cả người run run. Sẽ không sai… Kiếp trước Nam Chiếu tiểu công chúa cũng từng nhìn nàng như vậy, phía dưới đôi mắt bình tĩnh, đã có gợn sóng lưu động, ẩn nấp mà ngoan lệ. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, gắt gao nắm chặt tay. “Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ bất an sợ hãi, có chút lo lắng nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Đồ Tô đang lo lắng cho mình, bỗng nhiên cảm thấy hiểu rõ tất cả. Đã không giống kiếp trước, bây giờ Mộ Đồ Tô yêu nàng, dùng đôi mắt thân thiết như thế nhìn nàng, nàng làm gì phải lo sợ không đâu? Bạch Chỉ bật cười, như là buông hết tất cả, tựa vào trong lòng Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô đối với việc Bạch Chỉ ngã vào lòng có chút kinh ngạc, sau đó hưởng dụng mỉm cười ngọt ngào, ôm Bạch Chỉ, nắm tay cả đời, lấy nhiệt độ cơ thể giữ ấm cho Bạch Chỉ. “Không sợ bên ngoài ?” “Không sợ, dù sao bị nhìn thấy cũng là Mộ đại tướng quân ở bên đường ôm nam tử đánh xe ngựa mà đi, mục đích là linh quán, bị người chê trách cũng là Mộ đại tướng quân…” “…” Mộ Đồ Tô có chút buồn bực. Bạch Chỉ cảm thấy tay hắn đã không đủ ấm, tự giác đưa tay tiến vào tay áo của hắn, một tấc lại một tấc, càng lúc càng nóng. Mà Mộ Đồ Tô cảm thấy trong tay áo như chui vào một khối băng, lạnh hít sâu một hơi. Bạch Chỉ thấy hắn như vậy còn để nàng tùy ý, tâm tình có chút tốt. Kiếp này, Mộ Đồ Tô yêu – sủng là nàng. Nàng không có gì phải sợ .