Bạch Nhật Y Sam Tận
Chương 57
Đêm trừ tịch, kinh thành cực kì náo nhiệt. Từng nhà giăng đèn kết hoa, người đi qua đi lại nối liền không dứt. Bạch Chỉ vừa vuốt con thỏ nhỏ trên bàn, vừa dốc lòng chờ đợi Mộ Đồ Tô đi góc phố mua cao đường trắng.
Vào lúc này, nàng cùng Mộ Đồ Tô nên trở về phủ Cung Thân Vương. Mộ Đồ Tô lại nhất thời hưng trí, lôi kéo Bạch Chỉ dạo chợ đêm. Bạch Chỉ cảm thấy không tốt, lại không đành lòng làm mất hứng Mộ Đồ Tô, đành phải đồng ý. Đêm nay tân niên, dựa theo tập tục, buổi tối nên trở về ăn cơm tất niên. Hai người lại chuồn ra chơi đùa, trong lòng Bạch Chỉ có chút lo lắng.
Có một nữ tử đeo mặt nạ đi qua bên người Bạch Chỉ. Còn nghe thấy nàng nói với người bên cạnh: ” Mặt nạ này thật đẹp, ta mua rất nhiều cái một lần.”
Bạch Chỉ thuận tiện ngắm chiếc mặt nạ trong tay nàng một chút, có yêu ma quỷ quái, còn có tiên nữ, thủ công khéo léo tinh tế, giống như đúc. Bạch Chỉ giật mình, hỏi nữ tử qua đường, “Xin hỏi, mặt nạ này mua ở đâu?”
“Ở nơi đó.” Mặt nạ nữ tử chỉ vào phía trước, Bạch Chỉ nhìn lại, có một quán nhỏ, đang được rất nhiều thiếu nữ vây quanh chật như nêm cối. Bạch Chỉ hướng nữ tử lộ ra tươi cười cảm tạ, “Cám ơn.”
Chờ Mộ Đồ Tô trở về, nàng cũng đi mua một cái chơi đùa.
Quầy hàng mặt nạ có một nữ tử đi ra, vẻ mặt vui mừng nhìn mặt nạ trong tay.
Mà Bạch Chỉ vừa vặn thấy nàng kia… một khắc đó, một tảng đá lớn đã quăng vào mặt hồ bình tĩnh, làm nàng hoảng sợ. Gương mặt kia… Nàng chết cũng không có khả năng quên. Một đôi mắt to tròn linh động, mặt mày mỉm cười, vĩnh viễn hồn nhiên. Bạch Chỉ cảm giác máu toàn thân như bị tháo nước, cho dù mặc áo khoác lông hồ của Mộ Đồ Tô, cũng cảm thấy vô cùng rét lạnh. Nàng gắt gao bọc áo khoác trên người , nhìn gương mặt kia đeo mặt nạ, hướng nàng mỉm cười đi tới.
Là một gương mặt trắng, một chiếc mặt nạ trắng mỉm cười. Cười tươi đẹp như vậy, cười đến mức lông tóc dựng đứng.
Bọn họ cứ như vậy sát bên người mà qua, không chút nào quen biết. Nhưng tại một khắc đó, Bạch Chỉ quên hô hấp, ý nghĩ trống rỗng, tất cả mọi vật trên thế gian đều yên lặng, chỉ có gương mặt quen thuộc lại sợ hãi không muốn gặp kia.
Bạch Chỉ chịu đựng thân thể choáng váng sắp ngất, nỗ lực thanh tỉnh. Nàng không thể choáng váng, không thể sợ, không thể chỉ đối mặt đã sợ tới mức té xỉu.
Mộ Đồ Tô… Tô Tô của nàng…
Bạch Chỉ nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn quanh bốn phía tìm hắn.
Không thấy… Không thấy… Như trước không thấy…
Bạch Chỉ bỗng chốc trở nên sợ hãi, rốt cuộc tìm không thấy Mộ Đồ Tô. Nàng ôm môi, nơi nơi nhìn quanh, không hề bóng dáng. Nàng không tốt, bỗng dưng khóc ra. Nàng nhất định phải tìm được Mộ Đồ Tô, nhất định. Nhưng nàng lại không dám đi, sợ nàng đi, bỏ lỡ Mộ Đồ Tô trở về tìm nàng.
“Chỉ Nhi?” Mộ Đồ Tô mua cao đường trắng trở về, thấy Bạch Chỉ sốt ruột nhìn quanh, tò mò hỏi.
Bạch Chỉ lại vuốt ve gương mặt mang theo độ ấm của hắn, vẫn là mặt mày quen thuộc, mũi quen thuộc, môi quen thuộc, thật sự , không phải hư ảo.”Chỉ Nhi, sao nàng lại khóc?” Mộ Đồ Tô không hiểu rõ nhìn mặt Bạch Chỉ đầy nước mắt, lau cho nàng, nhìn nàng vui quá mà khóc.
Bạch Chỉ cầm lấy vạt áo Mộ Đồ Tô, bả đầu tựa vào trước ngực hắn, trầm thấp cổ họng, “Tô Tô, thiếp thật yêu chàng, có thể mất đi chàng hay không?”
Mộ Đồ Tô ngẩn ra, ánh mắt nhu hòa như nước, vuốt làn tóc đen buông xuống của Bạch Chỉ, “Đồ ngốc.”
Bạch Chỉ gắt gao nắm chặt vạt áo trong tay, thật lâu không chịu nới ra. Nếu như lại mất đi Mộ Đồ Tô một lần nữa, nàng nghĩ, không biết nàng sẽ thế nào? Lại lựa chọn tự sát? Hay là… Nàng không muốn suy nghĩ, nàng thầm muốn nắm chắc hiện tại.
Kiếp này, rõ ràng khác kiếp trước, rõ ràng khác, Mộ Đồ Tô yêu nàng .
Mộ Đồ Tô nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hơi đau lòng, muốn mang nàng trở về, lại bị Bạch Chỉ cự tuyệt. Mộ Đồ Tô không hiểu. Bạch Chỉ mân đôi môi khô ráp, “Thiếp muốn được ở cùng chàng một mình. Lập tức.”
Lời này cực kỳ giống làm nũng. Mộ Đồ Tô nghe cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy Bạch Chỉ rất đáng yêu, nhịn không được xì cười hai tiếng, nắm tay Bạch Chỉ nói: “Ta mang nàng đi dạo? Hay là tìm một gian khách sạn?”
Bạch Chỉ mù quáng gật đầu. Cái gì cũng được, chỉ cần có thể bên cạnh Mộ Đồ Tô.
Kỳ thực Mộ Đồ Tô rất ít đi dạo ở kinh thành, đối với kinh thành cũng không quá hiểu biết. Hắn nắm tay Bạch Chỉ, bước đi không hề có mục đích, vừa vặn đi đến một gốc cây đại thụ treo đầy túi gấm màu đỏ. Hai người nhìn một đám túi gấm treo ở trên cây.
“Đây là gì?” Bạch Chỉ tò mò hỏi.
Mộ Đồ Tô cũng không biết.
Cụ già trông coi một bên nghe vậy, giúp Bạch Chỉ giải đáp, “Cây này gọi là cây tình nhân, những túi gấm màu đỏ phía trên đều là cô nương viết tên tình nhân, kiếp sau, hi vọng tiếp tục yêu nhau.”
Mộ Đồ Tô cười thúc giục Bạch Chỉ, ” Nhanh viết!”
Bạch Chỉ cự tuyệt, “Không cần! Thiếp mới không cần đời sau lại yêu chàng đâu. Sắc lang!”
Mộ Đồ Tô dài mặt, bay thẳng đến chỗ ông cụ muốn một túi gấm màu đỏ cùng giấy mực, hỏi ông cụ, ” Nên viết như thế nào?”
“Tên cô nương cùng tên của ngươi là được. Nhưng cô nương viết sẽ linh nghiệm hơn.”
Thốt ra lời này, Mộ Đồ Tô liền thu tay, nhìn Bạch Chỉ. Giống như nàng không đáp ứng, hắn sẽ không từ bỏ ý định . Bạch Chỉ đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận giấy bút, dùng bút tích viết tên của bản thân còn có tên của Mộ Đồ Tô.
Giấy bị nhét vào bên trong túi gấm màu đỏ, được cụ già giắt lên cây. Bạch Chỉ dương đầu, nhìn ông cụ treo lên, không khỏi lo lắng hỏi, “Như vậy có rơi không?”
“Rơi xuống không thể tránh được, nhưng tâm ý đã có, như thường, cô nương không cần lo lắng.”
Gò má Bạch Chỉ đỏ ửng, không hề tự tại nói thầm, “Ai, ai lo lắng .”
Mộ Đồ Tô lại ôm lấy thắt lưng nàng, thấu đi qua nhìn xem, “Chỉ Nhi. Sao gò má nàng lại hồng nhuận như thế? Sao vậy?”
“Tránh ra.” Bạch Chỉ đẩy Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô lại sát càng gần. Ông cụ đứng bên cạnh cười ha ha, “Đúng là một đôi bích nhân!” Hai người hoàn toàn không nghe thấy, vui đùa ầm ĩ càng lúc càng xa.
Vào đông rất lạnh, không nên ở ngoài đi dạo quá lâu. Bạch Chỉ cáo biệt thời gian hai người ở chung, về Cung Thân Vương phủ. Hai người vừa bước vào phòng, đã thấy Hồng Kiều lau tay dậm chân, căng thẳng nhìn xa ngóng trông cái gì.
Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô đã trở lại, vội vàng nghênh đón, “Tướng quân, phu nhân, cuối cùng hai người cũng trở lại.”
Bạch Chỉ trầm xuống, trừ tịch rời nhà đi chơi, tự gánh lấy hậu quả. Mộ Đồ Tô nhìn rõ, vỗ vai Bạch Chỉ, trấn an nói: “Việc nhỏ. Không cần lo lắng.”
Bạch Chỉ lại không thấy như vậy, Cung Thân Vương phi kiếp này không thích nàng, nhìn nàng không vừa mắt, bây giờ kéo con nàng đi chơi đêm trừ tịch, tất nhiên sẽ đem tức giận đánh lên người nàng.
Thình lình bất ngờ, chờ bọn họ không phải Cung Thân Vương phi mà là Cung Thân Vương luôn luôn không hỏi đến chuyện của bọn họ.
Hắn nhìn cũng không nh, trực tiếp nói với Bạch Chỉ: “Ngươi ra ngoài trước.”
Bạch Chỉ gật đầu, cùng ánh mắt Mộ Đồ Tô gặp nhau, Mộ Đồ Tô đáp lại nàng một nụ cười dịu dàng, Bạch Chỉ lại càng bất an, không tình nguyện lui xuống, thuận đường đóng cửa lại cho bọn họ. Vào khoảng khắc đóng cửa, Bạch Chỉ nhìn thấy nét mặt ngưng trọng trên mặt Cung Thân Vương.
Bọn họ nói gì? Trong lòng Bạch Chỉ bỗng chốc trở nên trầm trọng, vừa nghĩ đến gương mặt vừa rồi gặp ở quầy hàng, tâm càng trầm . Là về nàng sao?
Bạch Chỉ bị Hồng Kiều an bày ở phòng bên cạnh. Bạch Chỉ ngồi cạnh bàn trà, vừa uống trà vừa chờ đợi, mấy ấm trà uống xong, đi nhà xí vài lần, vẫn không thấy Cung Thân Vương đi ra. Có chuyện gì phải bàn lâu như vậy? Lòng Bạch Chỉ càng thêm bất an.
Hồng Kiều nhắc nhở Bạch Chỉ, “Phu nhân, đã canh hai , tắm rửa ngủ đi.”
Bạch Chỉ lại không có lòng dạ nào. Chuyện này đặt tại trước mặt, nàng làm sao có thể ngủ được? Như thế, Bạch Chỉ lại mệnh Hồng Kiều đi đun một ấm nước, pha trà. Lặp lại vài lần, Bạch Chỉ thật sự không chịu được, ghé vào trên bàn ngủ.
Cho đến ngày thứ hai tỉnh lại, Bạch Chỉ phát hiện bản thân nằm trên giường, nhưng bên cạnh không có Mộ Đồ Tô. Là hắn chuyển nàng lên giường ngủ sao? Hắn cùng Cung Thân Vương nói chuyện cả đêm? Là chuyện gì quan trọng như vậy? Bạch Chỉ miên man suy nghĩ, vội vàng gọi Hồng Kiều. Hồng Kiều bưng một chậu nước ấm đi vào, tẩm ướt khăn mặt đưa cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ vừa rửa mặt vừa hỏi: “Tối hôm qua ngủ ai ôm ta lên giường ?”
“Là tướng quân.”
“Tối hôm qua hắn nói chuyện bao lâu? Cùng ta ngủ sao?”
“Không biết, khi đó em cũng ngủ. Lúc thức dậy, cũng không thấy tướng quân đi ra từ trong phòng, có lẽ ngày hôm qua một mình phu nhân ngủ .”
Ánh mắt Bạch Chỉ đạm xuống, trong lòng cảm thấy bất an . Nhưng nàng bất an thì làm được gì ? Chuyện của Mộ Đồ Tô nàng không quản được, chỉ có tin tưởng hắn, mới là chuyện nàng nên làm. Nhưng nàng không hề tự tin. Vừa nghĩ đến khuôn mặt kia, cảm giác thất bại lại thổi quét mà đến.
“Đúng rồi, mới vừa rồi ma ma bên người vương phi nói vương phi có việc muốn gặp người. Chờ người tỉnh lại, đi Bắc Uyển tìm nàng.”
“Phải không? Thay quần áo.” Bạch Chỉ xốc chăn, cấp tốc đứng dậy.
Vương phi tìm nàng, không biết có chuyện gì quan trọng? Là về chuyện Cung Thân Vương tìm Mộ Đồ Tô nói cả đêm?
Đáp án là Bạch Chỉ suy nghĩ nhiều. Vương phi tìm Bạch Chỉ để nói chuyện ban đầu nàng lo lắng, đêm trừ tịch bắt cóc con bà đi ra ngoài không ăn cơm tất niên, liên miên lải nhải suốt, Bạch Chỉ hoàn toàn vô cảm, trải qua một đêm ép buộc, những lời nói của vương phi, nàng có thể vào tai trái ra tai phải.
Năm đó Nam Chiếu tiểu công chúa bị vương phi chán ghét như thế nào? Chỉ cần được Mộ Đồ Tô yêu, cái gì cũng thế. Vương phi chỉ có khả năng đơn giản càu nhàu, trợn trắng mắt, đối nàng không có ác ý gì.
Nàng chỉ sợ Cung Thân Vương, vì tam hoàng tử đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả con cũng nguyện ý giết!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
14 chương
73 chương
3 chương
100 chương
521 chương