Đêm tiệc rượu đầy tháng đó, Bạch Chỉ mặc vào bộ xiêm ý Bạch Uyên cố ý yêu cầu, váy bách hợp màu thủy lam, tóc mây nhẹ cắm một cây kim bộ diêu. Hồng Kiều tỉ mỉ vì nàng thoa son bột nước, không lâu sau, một mỹ nhân xinh đẹp hiện ra trước gương đồng. Hồng Kiều rất đắc ý nhìn Bạch Chỉ, “Tiểu thư, người thật đẹp, em thấy khách khứa đêm nay, đều phải thần phục dưới chân của tiểu thư.” Bạch Chỉ nhìn bản thân trong gương đồng, so với bình thường có tinh thần rất nhiều. Hai tròng mắt có thần, bên trong mắt ẩn chứa nhu hòa, hơi hơi nháy mắt, còn mang theo mấy phần tà mị. Bạch Chỉ cũng tự giác rất tốt. Như thế, tân khoa Trạng nguyên Triệu Lập nhất định có thể thu phục. Trước mắt Tân khoa Trạng nguyên chưa tỏ rõ theo phe nào, Bạch Uyên muốn mượn sức hắn trở thành người thái tử. Nhưng Bạch Chỉ đáp ứng an bày này, là cảm thấy hắn trung lập, vừa dịp bản thân có thể tự bảo vệ mình, thứ hai là có thể thuận tiện lôi kéo Bạch Uyên, để hắn không cần tham dự vào trận chiến “đoạt ngôi vị hoàng đế”. Nghe nói Triệu Lập tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài trí hơn người, mới có hai mươi ba tuổi, chưa có hậu trường, bản thân tự mình đi lên chức vị tân khoa Trạng nguyên. Bạch Chỉ cảm thấy vừa lòng, hi vọng mỹ nhân kế có thể thực thi thành công, nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể dùng ám chiêu kia. Trăng lên, yến hội sắp bắt đầu, tân khách nối liền không dứt. Bạch Chỉ ngồi ở trong phòng, nghe Hồng Kiều liên miên lải nhải nói: “Hôm nay thật nhiều người, ngay cả đương triều Vân hữu thừa tướng cũng đến chúc mừng. Mặt mũi lão gia ghê gớm thật.” Chỉ là quan ngũ phẩm, có thể mời được nhất phẩm thừa tướng, xem ra Bạch Uyên ở trong quan trường như cá gặp nước. “Giúp ta nhìn xem tân khoa Trạng nguyên Triệu Lập năm nay lớn lên bộ dáng như thế nào.” Nghe không bằng nhìn, tài trí hơn người, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu lớn lên bộ dạng không thanh nhã, Bạch Chỉ cảm thấy, nàng còn đa nghi một cửa này. Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ cố ý muốn đi tìm hiểu một người, không khỏi hiểu sai, “Tiểu thư nhìn trúng hắn ?” “Đúng thế.” Hồng Kiều không nghĩ Bạch Chỉ trực tiếp như thế, mặt đỏ lên, chạy trốn. Bạch Chỉ thấy bộ dáng Hồng Kiều thẹn thùng, không khỏi cảm khái, nàng có phải rất không e lệ hay không, dù sao cũng là cô nương mười chín. Bạch Chỉ mới chờ một chút, cửa phòng liền bị một người đá văng. Bạch Chỉ chấn kinh, vội đứng lên hướng cửa nhìn lại, đã thấy Liễu Như đứng ở trước cửa, hướng nàng hì hì cười. Bạch Chỉ giật mình, “Biểu muội? Tại sao ngươi lại lên kinh thành ?” Liễu Như từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Chỉ tỉ mỉ ăn vận, “A, Hồng Kiều thực không nói dối, nhanh như vậy đã dời mục tiêu, thích tân khoa Trạng nguyên năm nay?” Bạch Chỉ rõ ràng nhìn thấy trong mắt Liễu Như ánh lên hèn mọn, nàng không cho là đúng, “Đúng vậy.” “Nghe nói Bùi gia Cửu công tử bây giờ sinh tử chưa biết, lúc trước không biết ai đã nghiêm cẩn nói với ra, không phải hắn không được, hiện tại mới bao nhiêu?” Liễu Như trào phúng nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cũng không giận, nói sang chuyện khác: ” Chớ không phải là biểu muội ở Đồng thành bị ghét , đến kinh thành du ngoạn?” Liễu Như ngồi xuống cạnh bàn trà, rót một chén nước, uống vào bụng, “Ngươi đổi nha hoàn ? Thanh Hà đâu?” “Lập gia đình .” Bạch Chỉ cũng ngồi xuống. “Ngươi biết Thanh Hà hoài đứa nhỏ của ca ta sao?” “…” Bạch Chỉ vốn cũng muốn rót cho bản thân một chén nước, nghe Liễu Như nói như vậy, động tác đổ nước dừng một chút, liếc Liễu Như một cái, “Sao ngươi biết?” “Liễu Như đến nhà của ta đi tìm ca ta. Ta vừa vặn nhìn thấy . Đứa nhỏ của nàng mất rồi sao?” Bạch Chỉ thuận lợi rót một chén nước, đưa đến bên miệng mân một ngụm, “Ừ” một tiếng, có chút không yên lòng. Liễu Như lấy tay chống đầu, bình tĩnh nhìn ánh nến trên bàn trà, “Nàng nên hận ca ta đi, vô tình như vậy.” “Trong đó cũng có hậu quả do chính nàng, nửa nọ nửa kia đi.” “Ta rất thích Thanh Hà, vì yêu dũng cảm tiến đến, không tiếc mình đầy thương tích, tuyệt không tự mình chặt đứt ý niệm.” Bạch Chỉ ngẩn người, lời này nói đến cảm tình kiếp trước nàng dành cho Mộ Đồ Tô. Sống lại sau, loại tinh thần này đã không còn tồn tại, càng trở nên lãnh huyết vô tình. Rõ ràng là bản thân trêu chọc Bùi Cửu trước, sau lại vì tương lai của bản thân, để ý đến sinh tử của Bạch Uyên, đi trêu chọc một người nam nhân khác. Có lẽ hai chữ cảm tình, ở trong mắt nàng, quả nhiên không đáng giá một đồng . “Nghe nói, đêm nay Mộ Đồ Tô cũng đến.” Liễu Như đỏ mặt, cười có chút si. Bạch Chỉ tà nghễ liếc nàng một cái, “Còn đối hắn nhớ mãi không quên?” “Ta theo ca ca lên kinh, chính vì Mộ Đồ Tô. Nếu không, ta mới không muốn mệt mỏi trèo non lội suối, chỉ vì cái tiệc đầy tháng” “…” Bạch Chỉ dở khóc dở cười, ” Mục đích của ngươi thực minh xác. Nhưng ngươi cùng biểu ca đến đây lần này, chỉ vì tiệc đầy tháng? Ngươi vì Mộ Đồ Tô, vậy biểu ca thật sự vì bữa tiệc này? Mặt mũi cô cháu gái của ta cũng thật đủ lớn.” “Hiển nhiên không phải, lần này biểu ca đến đây, là vì mua bán lâu dài.” Bạch Chỉ không hiểu. Liễu Như nghiêng đầu qua, nói với Bạch Chỉ, “Ngươi cho là trận này đã đánh xong? Còn sớm! Đông có giặc Oa, tây bắc có mọi rợ Đại Mạc, lần này hai bên lưỡng bại câu thương, dự định sẽ có chim hoàng oanh ở phía sau. Ngươi cho rằng Quang Huy vương triều còn có tài lực dư thừa trợ giúp quân đội? Quốc khố nhất thời thiếu hụt , lương thảo từ đâu? Nhà của ta.” Liễu Như tự hào dương đầu liếc Bạch Chỉ. “Ngươi nghe những thứ này từ đâu?” Bạch Chỉ hơi có suy nghĩ sâu xa. “Trước đó vài ngày, Tam hoàng tử đích thân tới Đồng thành, mật đàm cùng ca ca ta, ta nghe lén.” Quả nhiên. Bực này đại sự, Liễu Như có thể nào tùy ý nghe được. Bạch Chỉ nhắc nhở Liễu Như, “Lúc này chớ đề cập trước mặt người khác, cẩn thận chuốc họa vào thân.” “Ngươi làm như ta ngốc? Ta coi ngươi là người một nhà, mới nói cho ngươi.” Liễu Như liếc Bạch Chỉ một cái. Bạch Chỉ lại nghĩ, Tam hoàng tử đích thân tới Đồng thành, mà không phải thái tử. Như thế, Liễu gia đứng ở phe tam hoàng tử, chẳng phải cùng Bạch Uyên đối lập? Thật sự là đau đầu! Bạch Chỉ chỉ ngóng trông, lão hoàng đế nhanh chóng băng hà, hai người mau chóng đoạt vị, thừa dịp Bạch Uyên còn chưa xâm nhập vào lầy lội! Lúc này, Hồng Kiều từ bên ngoài đi vào, nhắc nhở Bạch Chỉ, “Tiểu thư, lão gia gọi người đi ra ngoài.” Bạch Chỉ lên tiếng, định đứng dậy ra ngoài. Liễu Như giương mắt cẩn thận quan sát nàng vài lần, nháy đôi mắt giống như hồn nhiên, liếc Bạch Chỉ, “Ngươi không thực sự yêu Bùi Cửu , đúng không?” Bạch Chỉ nhìn nàng, coi như tỏ vẻ không hiểu. Liễu Như nói: “Nếu như thật tình yêu một người, không có khả năng thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Cho dù khó khăn lớn cỡ nào, trở ngại lớn cỡ nào, cho dù hắn yêu người khác, vẫn sẽ không khống chế được bản thân đi yêu hắn, đi quan tâm hắn, thậm chí vì hắn mà đi tìm chết.” Bạch Chỉ nở nụ cười, “Biểu muội yêu thật vô tư.” Cũng thật ngốc thật hồn nhiên. Trong mắt chỉ có hắn, yêu thống khổ, yêu khó chịu, lau khô nước mắt, tiếp tục đi yêu hắn. Bạch Chỉ ở trong đôi mắt Liễu Như, thấy chính bản thân mình trong quá khứ. Ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Mộ Đồ Tô, lại như trước lộ ra nụ cười nàng cho rằng đẹp nhất, “Mộ Đồ Tô, thiếp yêu chàng, rất yêu chàng.” Nhưng bản thân cười cười, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống. Bởi vì nàng biết rõ, người hắn yêu không phải nàng, hắn có người khác. Một Bạch Chỉ ngốc như vậy, đã mất… *** Tiệc đầy tháng cực kỳ náo nhiệt. Hoa viên Bạch phủ to như vậy, bày đầy bàn, quan to hiển quý dáng vẻ khác nhau ngồi ở cạnh bàn, chuyện trò vui vẻ. Bạch Chỉ tìm bóng dáng người trong nhà, lại bị Hồng Kiều làm gián đoạn, “Tiểu thư, vị kia là tân khoa Trạng nguyên Triệu Lập.” Bạch Chỉ theo phương hướng Hồng Kiều chỉ nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc y bào màu đen đang nâng chén cùng người khác tán gẫu thật vui. Nam tử kia mày rậm mắt to, cười rộ lên khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền, tóc thúc chỉnh tề, rất giống Bùi Cửu, nhưng không tuấn lãng như Bùi Cửu. Bạch Chỉ cười cười với Hồng Kiều, liền đem ánh mắt dời đi, tiếp tục tìm kiếm người trong nhà. Không nghĩ, lại chống lại đôi mắt của Mộ Đồ Tô. Hắn đang cùng Liễu Kế nói chuyện với nhau, ánh mắt cũng chỉ ngẫu nhiên hướng nàng bên này lườm liếc, không hề cảm tình. Người này thật nhỏ mọn, còn giận nàng đánh hắn một bạt tai? Bạch Chỉ cũng không nhìn hắn, băn khoăn chung quanh, tìm bóng dáng Bạch Uyên. Một vòng trở về, mới nhìn thấy Bạch Uyên cư nhiên ngồi ở vị trí phía sau Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ còn chưa kịp thở dài, phía sau đã có người vỗ nàng một chút, quay trở lại, là Liễu Như. Nàng hướng nàng nháy mắt, lôi kéo nàng đi qua, “Sững sờ ở nơi này làm chi? Đi a.” Vì thế Bạch Chỉ bị Liễu Như cứng rắn túm đi qua. Nàng cùng Liễu Như trở thành một phong cảnh đặc thù, nhân sĩ đang ngồi đều nhìn bọn họ, Bạch Chỉ rõ ràng nhìn thấy mục tiêu cũng hướng nàng nơi này nhìn chăm chú nhìn. Hắn trợn to mắt ngạc nhiên nhìn hai người. Nàng muốn bảo trì hình tượng thục nữ a! Bạch Chỉ thật sự khóc không ra nước mắt. Xem ra mỹ nhân kế, vô duyên . “Các ngươi làm chi?” Bạch Uyên không vui cho lắm nhìn hai người trước mắt chạy như điên mà đến. “Dượng, chẳng phải chúng ta sợ người chờ lâu sao?” Liễu Như hắc hắc cười, ngồi vào bàn Liễu Kế. Bởi vì không có vị trí , Liễu Như không thể chọn vị trí cách Mộ Đồ Tô gần nhất. Bạch Chỉ hiển nhiên không cùng bọn hắn ngồi cùng một bàn, nàng ngồi ở bên cạnh Bạch Thuật. Mông còn chưa nóng, Bạch Thuật liền gắp cho Bạch Chỉ một cái chân gà bự, “Tỷ, ngươi thích ăn chân gà bự nhất.” Đầy bàn đều hướng Bạch Chỉ nhìn. Tướng ăn chân gà, thiên kim đại tiểu thư cũng không dám khen tặng. Bạch Chỉ định khiêu chiến “tướng ăn” sao? Đang vào lúc Bạch Chỉ rất xấu hổ, tướng công Bạch Thược đột nhiên đứng dậy, đem Triệu Lập mời đi qua, ngồi ở bên cạnh nàng. Thật sự là… họa vô đơn chí* a. Tuy rằng nàng biết đây là Bạch Uyên cố ý an bày, nhưng thời cơ không khỏi cũng quá khéo . “Tỷ, sao tỷ không ăn? Bình thường chẳng phải tỷ thích ăn nhất sao? Còn ăn một lần hai cái đâu.” Đầy bàn ngạc nhiên nhìn. Triệu Lập vừa ngồi xuống, cũng nhịn không được hướng nàng bên này ngắm vài lần. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy sau lưng có người cũng nhìn chằm chằm nàng, lưng lạnh cả người. Hôm nay không phải thời điểm nàng sử dụng mỹ nhân kế sao? Cái này bảo nàng như thế nào làm mỹ nhân? Bạch Chỉ dùng tay ngọc thon thon cầm cánh gà, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ cắn một miếng, lại ăn một miếng, cố gắng hết sức có vẻ tao nhã. Những người đang ngồi cũng bắt đầu vừa động đũa, vừa chuyện trò. Bạch Chỉ cố nhìn Triệu Lập đang ngồi một bên, cố ý nhìn lâu một chút. Triệu Lập cũng ngoái đầu nhìn lại, hai người ngóng nhìn thật lâu, Bạch Chỉ mừng thầm ở trong lòng, chớ không phải là… mỹ nhân kế thành công ? “Bạch tiểu thư.” Triệu Lập bỗng nhiên thâm tình chân thành nói với Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cố tình ngượng ngùng, hé miệng cười, “Ưm?” “Khóe miệng ngươi có nước tương.” “…” Bạch Chỉ nháy mắt cứng ngắc. Mỹ nhân kế bị hủy bởi nước tương, ô hô ai tai! Đang vào lúc Bạch Chỉ muốn vỗ ngực liên tục, buồn nản không thôi, dùng khăn tay xoa xoa, ngẫu nhiên giương mắt ngắm Bạch Uyên, liền thấy bộ dáng Bạch Uyên như muốn ăn xương cốt nàng. Hiển nhiên, hắn rất bất mãn nàng thất bại như vậy. Xem ra Bạch Uyên quyết định sử dụng ám chiêu . Quả nhiên, Bạch Uyên bắt đầu rót rượu cho Triệu Lập. Bạch Chỉ nghĩ, rượu của Triệu Lập có bỏ thêm thứ gì hay không? Đáp án rất nhanh liền bày ra . Luôn luôn liên tục cho đến khi hắn uống say , hắn cũng không biểu hiện ra bộ dáng phấn khởi. “Tân khoa Trạng nguyên uống say, xem ra đêm nay nghỉ ngơi ở Bạch phủ đi.” Bạch Uyên nói với Triệu Lập đang bất tỉnh nhân sự. Triệu Lập mơ hồ lên tiếng. Chỉ chốc lát sau, Triệu Lập liền bị nâng đi. Bạch Uyên hướng Bạch Chỉ một ánh mắt. Bạch Chỉ nghĩ, không cần xuân dược ? Cùng kế hoạch lúc trước không hợp a? Nhưng đã đi đến bước này, Bạch Chỉ đành phải cố mà đứng lên, hướng những quan to hiển quý hạ đang ngồi hạ thấp người, nói với Bạch Uyên: “Thân thể nữ nhi không khoẻ, trở về nghỉ ngơi .” Bạch Uyên gật đầu, “Đi đi.” Bạch Chỉ liền đứng dậy, hướng tới phương hướng Triệu Lập bị mang đi đi đến. Mộ Đồ Tô uống rượu say sưa, ngắm thấy Bạch Chỉ rời đi, mí mắt buông xuống, lông mi dài mà dày che đi cảm xúc trong đáy mắt. Liễu Như như si như túy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Đồ Tô, “Tướng quân, người có uống say hay không ?” Mộ Đồ Tô giương mắt hướng Liễu Như cười cười, “Có chút.” Hắn đứng dậy, hướng những người đang ngồi lộ ra một nụ cười thật có lỗi, “Đầu có chút choáng váng, ta đi dạo một chút rồi trở về.” Hắn cũng hướng tới phướng hướng Bạch Chỉ rời đi đi đến. Liễu Như muốn đi theo, bị Liễu Kế giữ chặt, hướng nàng nhíu mày, “Nữ tử nên dè dặt một chút.” Liễu Như không phục than thở , nhìn bóng lưng Mộ Đồ Tô rời đi, luôn cảm thấy, lần này hắn đứng lên, chắc chắn xảy ra chuyện gì? Lời của tác giả: lần này đi theo, phát sinh chuyện gì? Bạch Chỉ: ~~o(>_ Mộ Đồ Tô: (*^__^*) tiểu Bạch Bạch ngoan ~