Bạch Nhật Sự Cố
Chương 16
Dịch Triệt vội vàng trở về nhà.
Trong nhà vẫn là bộ dáng bừa bộn như lúc mới đi, quả nhiên Hướng Tây Đề đã ra ngoài. Dịch Triệt đi tới nhìn thoáng qua phòng ngủ của bà một cái, cái vali màu đen đã bị mang đi rồi.
Lần này hẳn là sẽ đi lâu lắm mới về. Nghĩ vậy, Dịch Triệt thở phào nhẹ nhõm. Đoán có lẽ lát nữa Hứa Đường Thành sẽ tới, Dịch Triệt lập tức cầm chổi và đồ hốt rác lên, muốn dọn dẹp cái đống hỗn độn trên sàn một chút, nhưng mà hắn vừa định bắt tay vào làm thì ngửi thấy một mùi vị là lạ.
Hắn dừng tay lại, cau mày ngửi kĩ, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát ra cái mùi vị kia – có lẽ do hắn đi dạo ở ngoài lâu quá nên bị ám mùi pháo hoa lên người.
Mùi pháo, trong ấn tượng của Dịch Triệt, đó chính là mùi vị của năm mới. Suy nghĩ này vừa mới lóe lên lập tức khiến Dịch Triệt cảm thấy phiền não, hắn khó chịu dùng chân đá đá mấy phát. Giày đạp phải đống đổ vỡ trên sàn, đống đổ vỡ này lại đụng ngã cái đồ hốt rác đang dựng đằng kia. Một chuỗi tiếng động liên tiếp vang lên, giống như sợ Dịch Triệt còn chưa đủ phiền liền chạy lên góp vui, cho đến khi trong đầu hắn kêu ầm một tiếng.
Dịch Triệt cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào góc nhà, muốn khiến mình bình tĩnh lại.
Nhưng tầm mắt lại chạm đến một cái găng tay đang nằm trong bãi cà phê bị đổ.
Dịch Triệt đứng đó sững sờ một hồi rồi đạp lên đống rác đi tới, nhặt đôi găng tay kia lên.
Mùi pháo vẫn còn lẩn quẩn nơi chóp mũi, thậm chí giống như còn trộn lẫn chút mùi cà phê. Dịch Triệt siết chặt đôi găng tay đã bị bẩn, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Hứa Đường Thành ngày hôm đó lúc đưa găng tay cho hắn.
Vừa mới nghĩ tới đã cảm thấy ủ rũ.
Hắn ném chổi qua một bên, đi tới cạnh cửa sổ nhìn dòng người bên dưới lầu.
Hứa Đường Thành vẫn còn dạy thằng bé kia chạy xe, thằng bé hẳn là học xong rồi, lúc này đang đạp xe chạy về phía trước. Hứa Đường Thành ở phía sau đuổi theo, miệng hô lên “Anh buông tay ra đó”, nhưng tay vẫn như cũ đặt ở yên sau.
Xe vừa mới quẹo một cái, thằng bé kia đã hét toáng lên, Hứa Đường Thành lập tức đưa hai tay ra đỡ xe không để nó bị ngã.
Dịch Triệt lẳng lặng nhìn một hồi, móc gói thuốc ra, châm một điếu.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên Dịch Triệt vẫn không có cách nào dọn dẹp hết đống bừa bãi trên sàn. Hắn cho đôi găng tay vào ngăn kéo, đóng lại rồi đi ra ngoài mở cửa. Lúc này hắn vẫn mặc cái áo nhung màu đen, lúc cửa mở ra, hắn cũng không nhìn Hứa Đường Thành mà chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn mặt đất.
“Trong nhà có hơi bừa bộn, em còn chưa có dọn xong.”
Hứa Đường Thành lập tức rõ ràng tại sao Dịch Triệt lại có biểu hiện như vậy. Y cười cười, bước vào nhà, hai tay chà xát vào nhau: “Hôm nay bên ngoài lạnh quá.”
Advertisement / Quảng cáo
Dịch Triệt đóng cửa lại, im lặng không một tiếng động đi qua bật ấm đun nước lên.
“Để em nấu cho anh miếng nước nóng.”
Đèn màu đỏ trên máy bắt đầu nhấp nháy hắn mới nghĩ tới, nước phải đợi qua một lát mới sôi mà Hứa Đường Thành chắc cũng không có định ở đây lâu tới vậy.
“Ừ.” Hứa Đường Thành lên tiếng đáp lại, “Em không có bị cảm đó chứ?”
“Không có, hồi nãy chỉ bị chảy nước mũi xíu thôi.”
Nghe thấy giống hắn có vẻ đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Hứa Đường Thành mới yên tâm, “Vậy tốt rồi, nhưng mà vẫn phải giữ ấm.”
Sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Hứa Đường Thành đi tới bên người Dịch Triệt, tay quơ quơ thùng nước, “Nước sắp hết rồi này, mấy ngày Tết này bên giao nước nghỉ hết rồi, may mà nhà anh có gọi dư mấy bình, để lát nữa anh mang qua cho…”
Nhưng nghĩ tới cái eo tội nghiệp của mình, y bèn lập tức sửa lời: “Lát nữa em theo anh về vác một bình qua đi.”
Suy nghĩ vốn đã bay tới phương trời nào bị một bình nước kéo trở về, nước trong bình đun sôi sùng sục, Dịch Triệt nhìn người đang đứng trước mặt mà không biết đáp lại thế nào.
Trong lúc hắn vẫn còn đang giữ yên lặng, Hứa Đường Thành đã cúi người nhặt cái chổi lên bắt đầu quét dọn. Mấy động tác này của y chỉ làm phát ra chút tiếng động nho nhỏ, có chăng cũng chỉ là âm thanh khi các mảnh vỡ ma sát vào nhau, Dịch Triệt vội vã xoay người, đi lên phía trước bắt lấy tay y.
“Anh đừng làm,” hắn trầm giọng nói, “Để lát nữa em làm là được.”
“Có gì đâu.” Hứa Đường Thành mơ hồ đáp lại một tiếng, còn muốn quét sân thì bị hắn dùng sức bắt lấy cổ tay không cho thoát ra.
Hứa Đường Thành ngẩng đầu lên, không biết phải làm sao. Ánh mắt thiếu niên vẫn kiên định như cũ, im lặng, nhưng lại nói cho y biết chuyện này không có cách nào thương lượng.
“Thế này đi,” Hứa Đường Thành suy nghĩ một hồi, bày ra bộ dáng thỏa hiệp, “Anh giúp em quét sân, nhưng lát nữa em phải đồng ý với anh một chuyện, có được không.”
Dịch Triệt lắc đầu.
“Em đồng ý với anh, anh không cần phải quét sân đâu.”
Hứa Đường Thành không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như thế, đối tượng đàm phán hoàn toàn không hề ra chiêu theo bất kỳ quy tắc nào, chỉ là nhẹ nhàng lại đúng tình hợp lý khiến y chẳng cách nào phản bác. Trong đầu nhất thời trống rỗng, y bị hắn làm cho bật cười. Tranh thủ lúc y lơ đãng Dịch Triệt lập tức chộp lấy cái chổi trong tay y.
Mắt thấy không thể thuyết phục được hắn, Hứa Đường Thành chỉ có thể nhân nhượng: “Trưa nay em qua nhà anh ăn cơm đi.”
Người vừa mới giành được chổi nghe vậy thì sửng sốt, hình như mình bị vặn lại rồi, Hứa Đường Thành khẽ cong khóe miệng: “Nãy em đồng ý rồi đó.”
Dịch Triệt há to miệng, bừng tỉnh phát hiện ban nãy mình hoàn toàn theo bản năng mà đồng ý yêu cầu của Hứa Đường Thành.
Bây giờ y lại đột ngột đưa ra lời mời.
“Thằng bé lúc nãy em gặp là con của mẹ nuôi Đường Hề, nhà thằng bé không ở đây nên sáng mẹ nó dẫn nó qua đây nhờ nhà anh trông giúp để đi thăm thân thích. Nên là trưa nay ăn cơm cũng không có người ngoài gì cả, em qua ăn chung cho vui.”
“Không được.” Sau khi im lặng hồi lâu Dịch Triệt vẫn lắc đầu từ chối.
“Có gì mà không được, em ở nhà ăn cái gì, mấy quán ăn hai ngày này…”
Câu nói tiếp theo bị Hứa Đường Thành nuốt trở về, nhưng bầu không khí trong phòng vẫn im lặng đến ngại ngùng – hai ngày Tết, cho dù quán ăn có mở cửa đi chăng nữa thì cũng là nấu mấy món ăn đêm giao thừa.
“Quét sân cho em cũng vô ích sao?” Hứa Đường Thành thở dài, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Anh chỉ muốn mời em bữa cơm mà thôi.”
Dịch Triệt không biết phải giải thích với y thế nào, với hắn thì y có yêu cầu gì hắn cũng sẽ không từ chối, nhưng lời mời này thì nhất định không được.
Thật ra phản ứng này của Dịch Triệt đã sớm nằm trong dự liệu của Hứa Đường Thành, nếu Dịch Triệt là một người không tim không phổi, cái gì cũng không thèm để ý tới, cũng sẽ không giữ khoảng cách với nhà y từ sau lúc mẹ con hai người hoàn toàn trở mặt.
“Nếu vậy, coi như đáp lễ thì được chứ?”
Câu nói không đầu không đuôi, thật sự là khảo nghiệm năng lực nghe hiểu của Dịch Triệt.
“Em mua cho Đường Hề cái áo bông đúng không? Nhà anh đang không biết làm sao để cảm ơn em, em cũng biết Đường Hề không thể bị cảm mạo. Sẵn tiện mời em bữa cơm coi như đáp lễ, em không cần ngại ngùng gì hết, có hiểu không?”
Lời này nói ra, có vẻ hắn không có lý do gì để cự tuyệt cả. Thân người Dịch Triệt lắc lư, đến cái tay cũng lung lay theo.
Hắn cúi đầu nhìn đến cái áo mình đang mặc trên người, buồn bực nói: “Anh cũng mua áo cho em rồi đấy thôi, nên không cần phải cảm ơn em nữa đâu.”
“Anh mua áo cho em không có liên quan gì đến việc này cả,” giống như sợ hắn hiểu lầm, Hứa Đường Thành còn nhấn mạnh thêm, “Đó là quà anh tặng em, hiểu chưa?”
Giọng y tự nhiên cao lên mấy bậc khiến Dịch Triệt không tự chủ gật đầu một cái.
Sợ hắn lại nuốt lời, Hứa Đường Thành nhanh chóng đoạt lại cây chổi từ trong tay hắn, tự mình quyết định, “Vậy đi, lát nữa qua nhà anh ăn cơm.”
Y nói xong cũng không nhìn Dịch Triệt nữa mà tự mình đi về phía trước. Dịch Triệt cũng đi theo y, môi vừa mới động đậy thì Hứa Đường Thành đang đi đằng trước bỗng ngoảnh đầu nhìn lại, cầm cây chổi chỉ về phía hắn: “Không cho đi theo anh.”
Dịch Triệt dừng lại, nháy mắt mấy cái mới cam chịu “Vâng” một tiếng.
“Hai người làm sẽ nhanh hơn, tranh thủ còn ăn cơm nữa.” Hứa Đường Thành chỉ chỉ toa-lét, “Anh quét sân, còn em lau sàn, anh mà lau một chút thôi là lại đau thắt lưng, không tranh với em cái đó đâu.”
Dịch Triệt nghe lệnh, cất bước đi về phía toa-lét.
Hứa Đường Thành âm thầm lắc đầu, nghĩ bụng mời đứa nhỏ này ăn một bữa cơm đúng là không dễ chút nào. Y vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Dịch Triệt bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Hứa Đường Thành rất sợ Dịch Triệt lại từ chối, đến lúc đó còn phải tìm cách tiếp tục thuyết phục hắn.
Cũng may, Dịch Triệt chẳng qua chỉ muốn hỏi một câu: “Eo của anh bị làm sao?”
Quét dọn xong rồi, Dịch Triệt theo Hứa Đường Thành đến nhà y dùng cơm.
Vừa mới bước vào cửa đã thấy Chu Tuệ và Hứa Nhạc Lương chạy ra đón, còn rất nhiệt tình mà hỏi thăm hắn. Dịch Triệt cúi đầu, nhìn tủ đựng giày chỉnh tề trước mặt, hỏi Hứa Đường Thành mình có cần đổi giày không.
Chu Tuệ vừa vặn nghe được, lập tức phủi tay nói: “Không cần không cần, con cứ mang vào đi.”
Hứa Đường Thành vừa định nói không cần, nhưng sau khi nhìn thấy đôi dép của Tranh Tranh đặt ở cửa nhà thì lập tức đổi ý. Y khom người cầm đôi dép màu xám tro lên, đặt xuống ngay chân Dịch Triệt: “Em mang đôi này đi.”
Đôi dép màu xám tro, phía trên còn có in hình một con gấu, rõ ràng là cùng một kiểu với đôi dép Chu Tuệ đang mang.
Hứa Đường Thành ngồi chồm hổm xuống, lấy ra một đôi dép từ trong tủ giày.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Đường Hề với Tranh Tranh đang ngồi trên sô pha chơi game, không thèm quay đầu lại mà chỉ lơ đãng chào Dịch Triệt một tiếng cho có. Hứa Đường Thành đi vào phòng khách, đưa mắt nhìn thoáng qua sô pha rồi quay đầu cong khóe môi nhìn Dịch Triệt. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Dịch Triệt, y đi về phía trước, vững vàng đứng trước khay trà che hết màn hình TV.
“Ủa! Anh!”
“Đường Thành ca ca!”
Hai đứa nhỏ không hẹn cùng nhau kêu lên, Hứa Đường Thành nhìn hai đứa cười đểu một cái chứ không có tránh ra.
“Anh, anh tránh ra cái coi!”
“Không nhìn thấy Dịch Triệt ca ca tới à, chào hỏi đàng hoàng coi.”
“Em chào Dịch Triệt ca ca, em chào Dịch Triệt ca ca!” Hứa Đường Hề vội vàng lên tiếng, cô nhóc dùng sức nghiêng qua một bên để nhìn màn hình, “Anh ơi em sắp thua rồi nè! Anh tránh ra chút đi…”
Lời còn chưa dứt từ trong TV đã phát ra âm báo “Game Over”, Hứa Đường Hề cùng thằng nhóc kia chán nản kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn Hứa Đường Thành.
“Tranh Tranh, nhớ đừng có học theo thói xấu của chị Đường Hề,” Hứa Đường Thành quẳng cho hai đứa nhỏ ánh mắt xem thường, y nhìn về phía Dịch Triệt, nói với Tranh Tranh, “Tranh Tranh, em chào Dịch Triệt ca ca đi.”
Tranh Tranh dù hơi không vui những tính ra vẫn hiểu chuyện, ngoan ngoãn bỏ cái tay cầm xuống, gọi một tiếng, “Em chào Dịch Triệt ca ca.”
So với đứa con nít vừa mới mở miệng chào hỏi thì Dịch Triệt có vẻ ngại hơn nhiều. Dịch Triệt tằng hắng một cái, nhẹ giọng nói: “Chào em.”
Nói xong hắn mới để ý Hứa Đường Thành đã rời khỏi chỗ đó mà đứng cạnh mình tự lúc nào.
Trong tiếng thúc giục của Tranh Tranh, Hứa Đường Hề vội vã chộp lấy tay cầm, tiếp tục chơi game. Dịch Triệt giờ mới có thời gian để ý tới màn hình, nhìn sang mới phát hiện đó là một trò chơi vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua là chỗ người chơi từ “1 player” đổi thành “2 players” thôi.
Vậy thì không quen thuộc nữa.
Dịch Triệt tất nhiên không thể tự mình cầm hai cái tay cầm chơi game nên chưa bao giờ khiêu chiến cửa ải hai người.
Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào màn hình, Hứa Đường Thành thấy vậy cho rằng hắn cũng muốn chơi.
“Tranh Tranh, anh nhớ là mẹ em có nói mỗi ngày em chỉ được chơi game nửa tiếng thôi, hồi nãy chúng ta ở ngoài đạp xe cũng coi như cho em chơi rồi.”
Mà con nít khi đối mặt với vấn đề bất lợi với mình luôn chọn cách giải quyết là ngoảnh mặt làm ngơ. Tranh Tranh một mực giữ chặt lấy tay cầm, nhìn trân trân vào màn hình vờ như không nghe thấy mấy lời này của Hứa Đường Thành.
“Tranh Tranh,” Hứa Đường Thành lại nói, “Em không nói gì anh sẽ che màn hình nữa đó.”
“Đừng có che mà,” Tranh Tranh đỏ mặt, rốt cuộc mới chịu nhìn Hứa Đường Thành một cái, tỏ vẻ đáng thương cầu tha thứ, “Cho em chơi ván này nữa thôi, xong em nghỉ liền.”
“Một ván nữa thôi đó, rồi để cho Dịch Triệt ca ca chơi.”
Ba người nghe được lập tức nhìn về phía Hứa Đường Thành.
Hứa Đường Thành đối diện với ánh nhìn của Hứa Đường Hề, nói với cô nhóc: “Em cũng vậy, Tranh Tranh còn chạy đi đạp xe, em lại ở đây chơi game cả buổi, mới hôm qua không phải nói không được khỏe sao?”
Hứa Đường Hề nghe thấy liền chột dạ, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Tới khi Hứa Đường Thành cầm lấy tay cầm, trong đầu Dịch Triệt vẫn còn đang băn khoăn một vấn đề — hắn nên dùng mấy phần thực lực đây?
Mặc dù hắn chưa bao giờ chơi màn hai người, nhưng hắn chơi một mình mấy màn này đã quen tới không thể quen hơn. Màn hình trò chơi vừa hiện ra hắn đã biết con đường này nên chạy thế nào. Hắn len lén liếc nhìn Hứa Đường Thành, trong đầu nghĩ hay là giữ lại chút thực lực, để người bên cạnh còn có không gian để phát huy?
Hứa Đường Thành chợt quay đầu hỏi hắn: “Em biết chơi không?”
Dịch Triệt dừng một chút, quyết định từ bỏ suy nghĩ ban nãy.
Hay là tỏ ra lợi hại chút nhỉ.
Bên tai vẫn là đoạn nhạc mà hắn đã nghe qua hàng vạn lần, chẳng qua lần này, hắn lại vô cùng mong đợi.
Bắt đầu, chiếc xe tăng của Dịch Triệt chạy vọt qua giữa hai bức tường, Hứa Đường Thành ở một bên kêu lên: “Ôi sao em chạy nhanh quá vậy.”
Hắn xông trận chạy đằng trước, Hứa Đường Thành xét thấy tình thế trước mắt, phát hiện mình không có cách nào chiếm được lợi thế. Y bèn đi lên phía trước, quyết định đứng một chỗ bảo vệ căn cứ của hai người.
Tranh Tranh ngồi gần đó ăn cam cũng phải lên tiếng: “Đường Thành ca ca sao anh không chạy lên?”
“Một mình Dịch Triệt ca ca của em chạy là được rồi,” Hứa Đường Thành nói đến hợp tình hợp lý, “Phải có người ở lại trông nhà, em không biết à?”
Tranh Tranh chép miệng một cái: “Biết.”
Lần nữa nhìn tới màn hình, Tranh Tranh lột viên kẹo bỏ vào miệng nói: “Mà sao người trông nhà lại là anh?”
Hứa Đường Thành im lặng.
“Người nào đánh không được mới phải trông nhà, lúc em chơi với chị Đường Hề toàn là chị ấy bảo em đánh còn chị ấy ở lại trông nhà.”
Giọng điệu rõ ràng còn rất kênh kiệu, Hứa Đường Thành nhìn thằng nhóc không biết điều bên cạnh.
“Tại sao lại lén ăn kẹo hả, ai cho em ăn, mẹ em dặn là…”
Nói được một nửa, Hứa Đường Thành lại thấy không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện quả nhiên con chim nuôi trong tổ của mình và Dịch Triệt đã mình đánh.
Tranh Tranh tỏ vẻ nhìn thấu mọi chuyện, đắc ý nói: “Đường Thành ca ca, anh sao ngay cả trông nhà cũng không làm được vậy.”
Hứa Đường Thành hít vào một hơi: “Nhả cái kẹo trong miệng ra cho anh.”
Bốn người nói nói cười cười chơi một hồi, Chu Tuệ ló đầu ra gọi bọn họ vào ăn cơm. Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ Chu Tuệ mới bưng măm sủi cảo lên. Hứa Đường Thành gắp cho Tranh Tranh hai cái, cuối cùng cho Hứa Đường Hề hai cái.
Đang ăn, Tranh Tranh bỗng dưng kêu lên: “Ý sủi cảo của em có kẹo nè.”
Giống như lúc nhỏ, Tranh Tranh vẫn vô cùng hưởng thụ cảm giác ăn được sủi cảo có kẹo. Hứa Đường Thành hiểu ý nhìn nhau cười.
Hứa Đường Hề không còn là con nít, cô nhóc từ lâu đã biết việc người nào được ăn kẹo đã được Chu Tuệ và Hứa Đường sắp xếp đâu vào đấy rồi, có điều cô nhóc cũng phối hợp mà kêu lên một tiếng, bảo là của mình cũng có.
“Đường Thành ca ca có không?” Tranh Tranh nghiêng đầu qua hỏi.
Hứa Đường Thành lắc đầu một cái, làm bộ gắp sủi cảo lên coi của mình có kẹo hay không, dư quang lại chú ý Dịch Triệt ngồi bên cạnh.
Advertisement / Quảng cáo
Mọi người đều tỏ ra hồ hởi, chỉ có Dịch Triệt vào lúc cắn được viên kẹo trong sủi cảo, cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại.
Hắn cúi đầu, lùa viên kẹo tới giữa hai răng, dùng lưỡi đảo qua đảo lại từ từ cảm nhận vị ngọt.
Hứa Đường Thành còn lo hắn không biết gì sẽ nuốt luôn viên kẹo xuống họng, đến khi nhìn thấy động tác cứng ngắc của Dịch Triệt mới yên tâm. Nhưng mà Hứa Đường Thành cầm đũa gắp cái sủi cảo cho vào miệng nhai xong phát hiện người bên cạnh vẫn chưa nhúc nhích.
Lần này y không có lén nhìn nữa mà trực tiếp quay đầu nhìn hắn.
Không nghĩ tới, người kia cũng đang nhìn mình.
Thần kỳ chính là, vào lúc ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng hiểu được câu “Tình mẹ dâng trào” mà các nữ sinh hay nói – khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Dịch Triệt, y chỉ muốn bất chấp hết mà ôm người vào lòng.
Đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, vì đã không thể chính miệng nói với hắn một câu chúc mừng năm mới.
Những người khác ngồi trên bàn đang trò chuyện rất là vui vẻ, Dịch Triệt biết, bộ dáng sượng ngắc của mình bây giờ khẳng định rất ngu ngốc. Hắn vừa ngậm viên kẹo vừa nghĩ, ở trong mắt Hứa Đường Thành mình chắc chẳng khác gì thằng nhóc nhà quê, ăn được kẹo cũng không hoan hô một tiếng.
Nhưng hắn vẫn kiên trì ngốc nghếch nhìn y.
Đây là viên kẹo cuối cùng. Lúc gói sủi cảo Hứa Đường Thành không có đụng phải Dịch Triệt, hồi đầu cũng không có tính Dịch Triệt vào khẩu phần ăn, cho nên sủi cảo có kẹo chỉ có ba cái.
Kẹo từ kẽ răng tan ra chảy vào đầu lưỡi. Dịch Triệt muốn giương cao khóe miệng để Hứa Đường Thành biết mình cũng rất vui vẻ, nhưng mà gương mặt cứ một mực không theo sự điều khiển của hắn, vẫn là biểu cảm cứng ngắc như cũ.
Cứ như vậy hắn nhìn Hứa Đường Thành bỗng dưng buông đũa, xoay người lại hoàn toàn đối mặt với hắn.
Hai ngón tay miết lấy khóe mắt Dịch Triệt, nhẹ nhàng kéo lên trên.
Dịch Triệt run rẩy nhìn nụ cười của người đối diện.
“Ăn được kẹo không vui sao?” Hứa Đường Thành hỏi hắn.
Sao mà không vui được chứ.
Viên kẹo kia hẳn là viên kẹo ngọt nhất đời này Dịch Triệt từng ăn, giống như sáng sớm bỗng nhiên tỉnh lại, thứ chào đón mình là ánh mặt trời ấm áp vậy.
Mà y nhìn hắn mỉm cười một cái, ngay cả giấc mộng cũng không đẹp bằng.
Tranh Tranh vẫn còn kiên trì hỏi Hứa Đường Thành có ăn được kẹo không, Dịch Triệt hoảng hốt cúi đầu xuống, nghe thấy Hứa Đường Thành nói một câu: “Ăn được rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
40 chương
12 chương
26 chương
46 chương
67 chương