Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 37 : Cuộc Chiến Tịnh Châu

" Trương Yến này vô luận dụ dỗ như thế nào, hắn cũng không đi ra. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ta dùng kỵ binh công thành sao?" Cách xa Tấn Dương thành, trong một thôn nhỏ, đám người Bàng Bái đang tổn thương đầu óc vì tên Trương Yến, con rùa đen này. "Đừng nóng vội" Hà Thông bôn ba hơn nửa năm. Hắn mới vừa từ phía bắc Tịnh Châu trở về, "Hô Trù Tuyền đã xuất hiện, Trương Yến hắn nếu cả ngày nhìn ra minh hữu tổn thất người mà không động thủ, coi như là Hắc Sơn quân cũng sẽ bị gây khó dễ. Đừng quên, Vu Độc chính là cháu trai Hô Trù Tuyền " "Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta dẫn dụ thêm mấy lần. Trương Yến này tính tình cẩn thận, nhưng ta cũng không tin hắn có thể chịu được Vu Độc với Hô Trù Tuyền thúc giục" Đối với lần thứ nhất xuất chiến của mình, Công Tôn Chỉ cố gắng đạt tới mức ổn thỏa. Hắn tuyệt đối sẽ không tán đồng loại chủ ý ngu xuẩn cho kỵ binh công thành. "Trương Yến nhất định sẽ đi ra’ Để phòng ngừa vạn nhất, Bàng Đức cũng được Hứa Thành phái đến Tịnh Châu. Hắn vốn là Đại tướng Tây Lương, có thể có tác dụng chỉ dẫn rất tốt đối với mấy người Bàng Bái. "Hiện ta đang lo lắng là sau khi hắn đi ra ngoài, chúng ta cần phải làm thế nào mới có thể dễ dàng đánh chiếm Tấn Dương" "Trương Yến liên tục chiến đấu ở các chiến trường phương bắc, hắn tuyệt đối sẽ không thể không để lại đầy đủ binh lực để bảo vệ hang ổ" Công Tôn Chỉ nói. "Công thành không bằng dã chiến. khi đó kỵ binh của chúng ta có thể phát huy hết thực lực" Hà Thông chỉ ra: "Chỉ cần bắt giữ hoặc là giết chết Trương Yến, Vu Độc, Hắc Sơn quân không có thủ lĩnh, sẽ không chiến mà tự tan. Chúng ta sẽ thừa cơ bức bách bọn chúng hiến thành" "Chúng ta phải làm thế nào mới có thể không để Trương Yến chạy trốn?" Bàng Bái vò đầu, nói: "Hắn có binh lực sung túc, chỉ cần phân ra một bộ phận binh mã chống cự quân ta, có thể thừa dịp hỗn loạn đào tẩu. Chỉ cần hắn có thể trốn về Tấn Dương, chỉ sợ đánh chết hắn cũng sẽ không ra ngoài nữa " Tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng trầm tư, cũng không thể đánh người mà không cho người ta chạy trốn. toàn bộ thế giới cũng không có đạo lý này. "Đã có" Hà Thông ngẫng đầu nói: "Chúng ta không đánh hắn" "Không đánh?" Bàng Bái thậm chí muốn dùng ngón tay ấn vào trán Hà Thông xem liệu có phải trán hắn nóng lên hay không? Không đánh thì sao có thể bắt giữ hoặc là giết chết người ta? "Một thanh đao sắp ra khỏi vỏ cùng với một thanh đao đã ra khỏi vỏ, cái nào uy hiếp lớn hơn? Chú ý, ta nói là uy hiếp chứ không phải lực sát thương" Hà Thông nói với ba người. ". . ." Ba người nhìn nhau, cảm thấy lẫn lộn. "Ha ha, " Hà Thông cười nói: "Chúng ta phân ra một bộ, chỉ cần tiêu diệt bộ phận kỵ binh Hung Nô của Hô Trù Tuyền, tạo thành uy hiếp cho Hắc sơn quân, và phân ra một bộ phận khác, bộ phận này chỉ cần giằng co cùng Trương Yến, không cần pải động thủ, nhưng bọn hắn phải tạo cho người ta cảm giác bất kỳ lúc nào cũng tấn công, để cho bọn chúng không thể có chủ ý. Hơn nữa, chúng ta chính là kỵ binh, tốc độ rất nhanh. Khi quân địch rơi vào trạng thái giằng co nhất định không dám thay đổi trận pháp, như vậy chính là cho chúng ta cơ hội tấn công" "Đúng vậy" Bàng Đức bừng tỉnh ngộ trước tiên: "Trương Yến nhất định sẽ cân nhắc khả năng động thủ. Hắn không biết chiến lực thật sự của quân ta, chỉ cần quân ta làm ra vẻ khí thế, trước khi hắn có quyết định, đánh bại Hô Trù Tuyền, sau đó lại chia quân bao vây quân địch, có thể dùng chiêu dụ hàng, dùng quan to lộc hậu, có thể khiến cho hắn thành thành thật thật mà đầu hàng" "Này ngươi nghĩ cũng quá hay" Bàng Bái cũng không khách khí với người trong tộc: "Nếu Trương Yến được ăn cả ngã về không, khi quân ta tiêu diệt Hô Trù Tuyền, hắn không để ý tình thế ra tay thì lúc đó chúng ta phải làm sao?" "Vậy phải nhờ vào ngươi" Hà Thông đã sớm có đối sách. "Trương Yến, ngươi có ý gì?" Lúc này trong thành Tấn Dương đang sắp bộc phát một trận luận chiến lớn. Binh mã Hô Trù Tuyền quá ít, hắn không dám dùng võ. "Người của ta giúp đỡ ngươi đối phó kỵ binh của Hứa Thành, sắp truy đuổi tới Đến Tấn Dương, ngươi vì cái gì không ra đi chặn đường bọn chúng, ngược lại giương mắt nhìn để cho bọn chúng chạy thoát?" “Hứa Thành luôn luôn quỷ kế đa đoan, Từ Vinh cũng là danh tướng hiếm có thời nay. Nào ai biết bọn chúng có thể có gian kế gì muốn dẫn ta mắc câu hay không " Trương Yến thong thả nói. "Gian kế gì?" Hô Trù Tuyền kêu lên: "Ngươi cũng không phải không từng dò xét, đại đội nhân mã của Từ Vinh vẫn còn cách mấy trăm dặm. Ở quanh đây cũng không có một đội quân địch nào mà cho dù có thì có thể có bao nhiêu? Chẳng lẽ lại sáu vạn đại quân trong tay ngươi lại không đánh lại sao?" Hô Trù Tuyền càng nói càng tức. Từ khi lão ca Vu Phù La bị người đuổi khỏi vị trí Nam Thiền Vu, cuộc sống của hắn không quá tốt. Lúc này hắn thật vất vả tụ tập được đội quân bảy ngàn người. Vốn Hô Trù Tuyền muốn tới Tịnh Châu hợp lực với cháu trai để sinh tồn, nhưng lúc này đây hắn đã tổn thất mấy trăm người, làm sao không đau đớn trong lòng? "Đúng vậy, Cừ soái" Vu Độc cũng kêu oan cho thúc thúc của mình, "Chúng ta nhìn thấy minh hữu gặp nạn, mà người ta lại tới giúp chúng ta. Sao chúng ta có thể để cho qua chuyện này? Hẳn Cừ soái có tính toán gì sao?" "Có ý định gì sao?" Trương Yến nói: "Ta chỉ lo lắng gặp mai phục mà thôi. Các ngươi đã nói như vậy, ngày mai chúng ta tự mình thiết lập một cạm bẫy, chỉ cần Thiền Vu Hô Trù Tuyền có thể truy đuổi kỵ binh địch tiến vào vòng vây, chúng ta liền động thủ, thế nào?" Vu Độc với Hô Trù Tuyền liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều đồng ý với đề nghị này, quay về doanh chuẩn bị. Mà Trương Yến nhìn theo bóng lưng của hai người bọn hắn, nhếch miệng lẩm bẩm nói: "Các ngươi mang tâm địa mờ ám, ta còn không biết sao. Một trận hỗn chiến còn không biết ai có thể giữ được tánh mạng của mình" Ngày kế tiếp, hai bên đều tiến hành y theo kế sách đã định của mình, nhất là bộ phận tiền quân, khiến cho Hô Trù Tuyền phối hợp hết sức ăn ý với hai nghìn kỵ binh mấy người Bàng Bái phái ra, tựa như hai bên đều có hy vọng. Hô Trù Tuyền dẫn binh đuổi quân kỵ binh tiến vào cạm bẫy, bao vây lại. "Ta cũng muốn nhìn xem các người còn có thể chạy đi đâu?" Hô Trù Tuyền cưỡi chiến mã la lớn với hai nghìn kỵ binh ở phía trước: "Lũ chuột các ngươi, hôm nay ta muốn dùng đầu của các ngươi để tế điện ca ca ta trên trời có linh thiêng" "Thiền Vu Hô Trù Tuyền, người cần nói chuyện ở nơi này phải là ta" giọng nói của Trương Yến từ một hướng rất xa khác truyền đến. Bốn vạn Hắc sơn quân của hắn phân làm ba đội quân, bao vây ba mặt. Sau khi bảy ngàn kỵ binh Hô Trù Tuyền truy đuổi hai ngàn quân kỵ binh tiến vào bẫy của hắn, đã ngăn chặn lối ra. Lúc này, hai nghìn kỵ binh quân Hứa Thành đã vây khốn bên trong cho nên Trương Yến mới có thể không khách khí với Hô Trù Tuyền. hắn không sợ Hô Trù Tuyền bỏ cuộc bỏ chạy, trừ phi Hô Trù Tuyền không sợ Hứa Thành trả thù. "Trước tiên chúng ta xử trí đám tặc tử này, những cái khác nói sau" Vu Độc gặp hai người không đối phó, vội vàng nói sang chuyện khác. "Hừ" Hô Trù Tuyền cũng hiểu rõ bảy ngàn kỵ binh của mình tuy rằng không tính là ít, nhưng vẫn không thể rung chuyển Hắc Sơn quân. Tuy mục đích ban đầu của hắn khi đến đây cũng không đơn thuần, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn vẫn cần nhịn Trương Yến một chút. "Trước chờ một chút" Trương Yến cho toàn quân đình chỉ tiến công, nói "Ta hỏi bọn chúng vài lời" "Còn muốn hỏi điều gì hay sao?" Hô Trù Tuyền hét lớn: "Giết chúng là có thể báo thù cho huynh trưởng ta" "Hô Trù Tuyền, ngươi tốt nhất khách khí một chút" đột nhiên Trương Yến trở nên giận dữ. Sau khi đám binh lính Hung Nô này đến, cũng biết sẽ không có chuyện gì tốt. Nếu không phải mình muốn cầu cạnh bọn chúng, sớm phải thu thập bọn chúng. Lúc này chúng còn dám kiêu ngạo như vậy, hắn coi thường họ Trương ta sao? "Tốt rồi tốt rồi" Vu Độc khuyên nhủ: "Tất cả mọi người nói ít đi một câu. Trước tiên hãy để cho Trương Cừ soái nói đôi câu " "Các huynh đệ đối diện" Trương Yến cũng không muốn ngay lập tức trở mặt. Hắn muốn xây một bậc thang, nếu như sau có chuyện gì cũng có thể xuống thang, hô lên: "Lúc này các người đã lâm vào tuyệt cảnh, không có khả năng chạy trốn. Nên biết rằng các ngươi chỉ có hai nghìn người, mà ta có chừng năm vạn đại quân ở nơi này, hơn nữa cũng chưa tính bảy ngàn kỵ binh ở phía đối diện. Nếu các ngươi không muốn chết thì hãy đầu hàng. Chỉ cần các ngươi buông binh khí, ta tuyệt đối sẽ không giết các ngươi" ". . ." Không ai đáp lời. "Khốn khiếp các người còn không hạ vũ khí đầu hàng, muốn chết sao?" Vu Độc cũng không muốn để cho Trương Yến có được hai nghìn kỵ binh rất hiếm này. Vì đã nhiều lần tiếp xúc cho nên hắn biết đội quân kỵ binh ở trước mặt này có chiến lực mạnh cỡ nào. Vốn Hô Trù Tuyền bất hòa cùng Trương Yến, hắn rơi vào đường cùng mới giả trang làm người đứng giữa. Thế nhưng đối phương không đáp lời, tương đương với không cho nhau thể diện, hắn không thừa cơ châm chọc vài câu, hắn cũng không phải là Vu Độc. ". . ." Vẫn không ai trả lời "Các người đến cùng nghĩ gì thế?" Trương Yến hét lớn: "Chẳng lẽ các người thật sự không muốn sống sao? Đi theo Hứa Thành thì có cái gì tốt? Hắn lúc này đã bốn bề thọ địch, sớm muộn gì đã chết vì loạn đả. Các người hãy sớm đầu hàng, ta quyết không bạc đãi các ngươi" “. . ." Vẫn không ai đáp lời. "Chính mình muốn chết chẳng thể trách người khác" Vu Độc nhìn thoáng qua Trương Yến. Khi hắn thấy Trương Yến không phản đối nữa, vung tay lên, muốn phát động công kích. "Đợi một chút" một tiếng kêu the thé từ trong quân kỵ binh bị vây truyền ra, khiến cho người ta có một cảm giác rất chói tai sau khi nghe xong. "Các ngươi đầu hàng sao?" Trương Yến cố tình cao ngạo, dáng vẻ kiêu ngạo, vừa rồi hắn thật sự mất mặt, đương nhiên muốn tìm lại chút thể diện "Không phải" đối phương trả lời rất dứt khoát. "Vậy ngươi muốn để lại di ngôn sao?" Trương Yến giận dữ, chơi ta sao? "Cũng không phải" vẫn rất dứt khoát. "Vậy là ngươi muốn ta để cho ngươi chết trước sao?" Trương Yến cũng nghe được chính âm thanh hàm răng mình nghiến ken két. Ở trước mặt nhiều người như này, thật sự mình mất hết thể diện. "Còn không phải" người này đại khái vẫn không nói khác. "Toàn quân nghe lệnh, làm thịt bọn chúng cho ta " Trương Yến rống to. Sắc mặt của Hô Trù Tuyền với Vu Độc khiến cho cơn phẫn nộ của hắn lập tức bạo phát, bằng không, hắn vẫn còn có thể kiên trì trong chốc lát nữa. "Đợi một chút ta có chuyện muốn nói" đối phương cũng rống lên, giọng nói còn to hơn so với giọng Trương Yến: "Trương tướng quân, Trương đại soái, ngươi không thấy quá kỳ quái sao? Vì cái gì chúng ta lại dễ dàng rơi vào phục kích thế nhưng cho đến hiện tại chúng ta vẫn không bị thương tổn một người nào" ". . ." Trương Yến không nói gì, liếc mắt nhìn Vu Độc. Cả hai đều cảm thấy không ổn.