Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 133 : Hoa Nở Trên Cây

"Trình lão tướng quân, ngươi đi xem xét tình hình, hãy cho các tướng sĩ nhất định phải khống chế được thế lửa, không thể để cho nó lan tràn ra ngoài!" Chu Du đứng ở trên lâu thành, nhìn xuống nội thành phía dưới, nói với Trình Phổ vẫn một mực ở bên cạnh hắn. "Tướng quân, hãy để cho mạt tướng đi, để Trình lão tướng quân ở chỗ này cùng ngài chỉ huy đại quân!" Chu Trị ở bên cạnh nói, hắn xuất thân thế gia Giang Đông, hắn không quen nhìn loại trận chiến mắng nhau này, hắn không muốn ở chỗ này để bị khinh bỉ, cho nên muốn nhận lệnh dẫn người đi cứu hỏa, dù sao trong kế hoạch của Chu Du, các tướng sĩ trong thành cũng không có bất kỳ cơ hội nào để xuất chiến! "Như vậy cũng tốt, phiền toái Chu Tướng quân rồi!" Chu Du đồng ý nói. "Không dám, mạt tướng đi!" Chu Trị chắp tay nói, sau đó hắn quay người đi xuống lâu thành. "Gã Hạ Hầu Uyên này, lúc này hắn lạo vẫn không ngờ chính bản thân mình đã bị hãm vào trong tuyệt cảnh, thật không biết sao hắn lại được làm Đại tướng!" Sau khi Chu Trị đi xuống dưới, Lăng Thao đứng ở bên cạnh nói. "Lăng tướng quân không thể khinh thường Hạ Hầu Uyên này, người này từ khi mang binh đến nay, có nhiều chiến tích, bản lĩnh bất phàm, cho nên, hắn mới tự tin như thế. Lần này chúng ta chính xác là lợi dụng lòng tự tin của hắn mới khiến cho hắn đến lúc này mờ mịt chưa phát giác ra tình hình. Nếu như người cầm quân bên chúng ta hôm nay là những danh tướng khác, chỉ sợ hắn cũng không như thế!" Chu Du nói. "Hừ hừ, Chu tướng quân, theo như mạt tướng thấy, Hạ Hầu Uyên này tự tin tới mức ngu ngốc, hắn vẫn cho rằng chúng ta thật sự không thể làm gì được đội quân kỵ binh của hắn, cho nên, hắn mới kiêu ngạo như thế. Đợi lát nữa, mạt tướng muốn nhìn xem hắn còn có thể tự tin như nào nữa!" Lăng Thao còn nói thêm. "Đúng vậy, lão phu cũng muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu cẩu tặc chết mất mạng mới cam tâm!" Trình Phổ cũng hung ác nói. Chu Du im lặng, những tướng lãnh Giang Đông này là vì Hạ Hầu Uyên cũng tham gia tập kích Tôn Sách, mới phẫn hận hắn tận xương tủy, mang loại tâm trạng này vào trong chiến trận, vừa tốt mà lại vừa xấu! Không nghe thấy cuộc nói chuyện trên lâu thành Tứ Minh, Hạ Hầu Uyên nhìn ánh lửa bốc lên từ trong thành, rốt cục hắn cảm thấy cục tức trong lòng đã biến mất không còn tăm tích. "Ha ha ha, thằng nhãi Chu Du xem ra thật sự cũng chỉ như vậy. Ta vốn tưởng rằng người nhận nhiệm vụ của Tôn Sách lúc lâm nguy sẽ có kỳ mưu diệu kế nào đó để cứu vớt đội quân Giang Đông đơn độc này, hôm nay xem ra, Giang Đông Tiểu Bá Vương đã ủy thác không đúng người. Các ngươi nghĩ như thế nào?" "Tướng quân nói đúng, nhưng trước đó vài ngày chúng ta đánh nhau mấy lần cùng Chu Du, người này cũng điều binh khiển tướng cũng không tệ, vì sao lúc này hắn lại mang toàn quân nhét vào bên trong thành trì nhỏ bé này? Liệu hắn có quỷ kế gì hay không?" Tên phó tướng cẩn thận góp ý, hắn thân là phó tướng, trong chức trách của hắn có cả phần việc bổ sung chỗ khuyết thiếu vì làm chủ tướng thì phải suy nghĩ nhiều việc hơn. Đây chính là việc hắn một mực làm, đến hiện tại, hắn vẫn một mực rất theo chức trách. "Ừ, điều này cũng có khả năng!" Hạ Hầu Uyên suy nghĩ một chút. Nếu như thật sự có quỷ kế, lúc này lui lại có thể bảo đảm toàn quân cũng không thành vấn đề, thế nhưng toàn quân bọn hắn đều là kỵ binh, chiến lực mạnh mẽ, đi lại như gió, có cái gì mà phải sợ hay sao? Cho nên, hắn cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua rồi nói: "Sai người đi tới quan sát tình hình ở những cửa thành khác, nhìn xem quân Giang Đông có ra khỏi thành hay không!" "Vâng, tướng quân!" Tên phó tướng vốn còn muốn hỏi xem có phải hay phía người quan sát tình hình bốn phía xem có quân Giang Đông mai phục hay không, thế nhưng hắn lập tức nhớ ra rằng bọn hắn một đường đuổi theo quân Giang Đông đi tới nơi này thành nhỏ Tứ Minh này, nếu quân Giang Đông phái phục binh, sao có thể dấu diếm được bọn hắn? Nếu như hắn hỏi như vậy, nhất định sẽ lại được Hạ Hầu Uyên răn dạy, cho nên, hắn thông minh thu hồi những lời này. Thế nhưng hắn cũng không biết, chính suy nghĩ này của hắn đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng cứu Hạ Hầu Uyên cùng đội kỵ binh này ra khỏi tử địa! Trước trận đã không còn tiếng mắng, thế nhưng thế lửa trong thành vẫn còn tiếp tục, cũng may số lượng quân Giang Đông vào thành tương đối nhiều, hơn nữa Chu Du đã sớm tính toán đến việc Hạ Hầu Uyên sẽ cho đốt thành, nên ngay khi quân Giang Đông vừa vào trong thành đã bắt đầu chuẩn bị nước, cho nên, các đám cháy cũng không quá nghiêm trọng. Vừa lúc đó, binh lính quân Giang Đông canh gác trên lâu thành Tứ Minh có người thấy tín hiệu ngoài thành! "Tướng quân, tín hiệu!" Một gã lính gác vội vàng nhìn về hướng Chu Du và các tướng lĩnh Giang Đông, hô to. "Ở đâu?" Đám người Chu Du đồng loạt nhìn theo hướng chỉ tay của tên lính gác này, đúng lúc tất cả đều nhìn thấy một ánh lửa chớp hiện lên ở rất xa! "Tướng quân! ?" Từ Trình Phổ, lão tướng Giang Đông, cho tới các tướng lĩnh Lăng Thao, phàm là tướng lãnh quân Giang Đông biết rõ kế hoạch của Chu Du đều rảnh tay nhìn về phía Chu Du. Ý tứ rất rõ ràng, mời Chu Du hạ lệnh, động thủ! "Trình lão tướng quân, mời lão tướng quân đi phát tín hiệu, bắt đầu!" Chu Du sao có thể không kích động, đây chính là trận đại chiến đầu tiên của hắn! "Ừ!" Trình Phổ lên tiếng, không nói thêm gì nữa, hắn chậm rãi đi về hướng lâu thành, cầm lấy dùi trống mà một gã thân binh đưa tới, giơ lên hướng về phía chiếc trống đại mà các binh sĩ mang tới, hung hăng bắt đầu gõ. "Thùng! . . ." "Thùng! . . ." "Thùng thùng thùng. . ." Tiếng trống vang lên rung trời, trong màn đêm đen, rõ ràng truyền đến trong tai các tướng sĩ hai quân! "Chuyện gì xảy ra vậy?" Nghe thấy tiếng trống, Hạ Hầu Uyên cùng các tướng Tào quân chúng tướng nhất ngơ ngác, sửng sốt. "Tướng quân, chớ không phải Chu Du không thể kiềm chế được, muốn xông ra ngoài sao?" Một gã tướng lãnh kêu lên. "Ha ha, đi ra thì đi ra, chúng ta còn sợ hắn sao? Mệnh lệnh toàn quân lui ra phía sau, đợi quân Giang Đông đi ra, sau khi bắn một lượt tên , chúng ta liền rút lui, xem bọn chúng có dám đuổi theo hay không?" Hạ Hầu Uyên đắc ý cười to nói. Nhưng sự việc xảy ra lại một lần vượt quá dự liệu của hắn, quân Giang Đông cũng không đi ra ngoài từ trong thành Tứ Minh. Trái lại từ phía sau bọn hắn, truyền đến tiếng kêu! Nghe động tĩnh, nhìn ánh sáng của những bó đuốc, sợ rằng có mấy vạn người. "Làm sao có thể?" Nhất thời Hạ Hầu Uyên hầu như ngây ngẩn cả người, ở đâu ra một đội quân nữa? Đội quân Giang Đông xuất hiện từ chỗ nào vậy? "Tướng quân, chớ không phải là Chu Du nghi binh chi kế, muốn đuổi chúng ta đi?" Một gã tướng lãnh kêu lên. "Đồ đần, cái chó má gì mà kế nghi binh, thằng nhãi Chu Du muốn bao vây tiêu diệt chúng ta!" Hạ Hầu Uyên hét lớn. "Thế nhưng không phải đại quân của Chu Du đều tiến vào trong thành Tứ Minh sao?" Tinh thần ham học hỏi của viên tướng này thật đáng khen, vào lúc này mà hắn vẫn đang hỏi. ". . ." Hạ Hầu Uyên không lên tiếng trả lời. Bọn hắn một đường đuổi theo quân Giang Đông đến đây, không nhìn thấy quân Giang Đông chia ra, tại sao lại có một đại quân xuất hiện ở bên ngoài? Linh quang lóe lên! “Đúng rồi! Đây là. . . nở- hoa- trên- cây!" Hạ Hầu Uyên nghiến răng, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ này, sau đó, hắn mặc kệ thuộc hạ có hiểu hay không, hắn hét lớn một tiếng, kêu lên: "Phá vòng vây!" ( Nở hoa trên cây: Khi Tôn Tẫn ở Tề quốc, cũng đánh bại sư huynh Bàng Quyên, bởi vậy Bàng Quyên cực kỳ ghét hận Tôn Tẫn, dùng kế ly gián, liên hợp với Trâu Kị, người lúc ấy muốn tranh vị trí tướng quốc Tề quốc, buộc hắn và Đại tướng quân Điền Kị, một chạy sang nước Hàn, một người chạy sang nước Sở. Sau đó Bàng Quyên lại tiến công nước Hàn, vua nước Hàn mời Tôn Tẫn, cử Tôn Tẫn làm quân sư đại quân nước Hàn, giúp đỡ Thái Tử nước Hàn đánh bại Bàng Quyên. Tôn Tẫn vốn thủ thành, hắn phái người nhiều lần ra khỏi thành, mỗi một lần như vậy đều để lại một ít binh sĩ ở ngoài thành, như vậy, số lần càng nhiều, số lượng binh sĩ ngoài thành cũng nhiều hơn, đợi đến lúc hai quân giao chiến, đội kì binh này tập kích quân đội Bàng Quyên từ phía sau, khiến cho quân Bàng Quyên đại bại! ) Hạ Hầu Uyên cảm thấy đôi chút chột dạ khi bản thân hắn không thể nhìn thấu quỷ kế này của Chu Du. Hắn là Đại tướng, ở thời điểm này vẫn có thể tỉnh táo suy nghĩ, quân địch đằng sau thanh thế to lớn, đây cũng không phải là điều mà mấy người có thể làm được, nhân số tuyệt đối không ít, thế nhưng hai bên lại không gây nên bất kỳ động tĩnh nào, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn hoàn toàn không tin Chu Du bố trí một cái bẫy to như vậy để cho mình chui vào. Cho nên, ngay khi quân Giang Đông phía sau lưng đang tấn công về phía quân mình, Hạ Hầu Uyên đã nghĩ tới việc thay đổi phương hướng đâu rồi, chẳng qua hắn vẫn không thể quyết định là tiến về hướng trái hay hướng phải mà thôi! "Mặc kệ, trước tiên xông ra ngoài đã!" Hạ Hầu Uyên nhìn khoảng cách với đại quân Giang Đông ở phía lưng mình, biết rõ đối phương chỉ sợ hắn phát giác cho nên khoảng cách với quân hắn khá xa, bởi như vậy, vòng vây khó tránh khỏi lớn hơn một chút. Chính điều này khiến cho đội quân kỵ binh của hắn hoàn toàn có thể tự nhiên tung hoành! "Phía bên trái!" Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Uyên quay đầu ngựa, vọt về hướng bên trái tối như mực, năm nghìn kỵ binh Tào doanh cũng lập tức đi theo. "Ha ha! Ngu ngốc, đi chết đi!" Trên lâu thành Tứ Minh, Lăng Thao cao hứng hét lớn. Đáng tiếc, Hạ Hầu Uyên không nghe thấy tiếng kêu của hắn! "Tốt, lão phu đang cảm thấy để cho Hạ Hầu cẩu tặc này chết trận sa trường, chết dễ dàng như vậy thì quá lợi cho hắn. Lúc này thì hay rồi chính hắn tiến vào tuyệt cảnh, hắn chẳng trách người khác! Ha ha ha. . ." Trình Phổ cười ha hả nói. Cùng với lời của hai người, trên lâu thành Tứ Minh lập tức trở nên náo nhiệt. Mặc kệ các tướng nói như thế nào, khi chứng kiến Hạ Hầu Uyên chuyển hướng, bất kể là đám người Chu Du ở trên lâu thành, hay là những tướng chỉ huy quân đội ở ngoài thành, hầu như đều có cùng một suy nghĩ như Trình Phổ. Chính việc Hạ Hầu Uyên chọn kiểu chết này đã làm cho bọn hắn hài lòng, dù sao Chu Du hao hết công sức thiết kế một cạm bẫy lớn, nếu như có thể dễ dàng lao ra ngoài, vậy hắn cũng không phải là Chu Du, được gọi là Chu Du Toán nữa rồi. Hạ Hầu Uyên không biết mình cùng với năm nghìn kỵ binh thủ hạ đã là một đám người chết ở trong lòng các tướng Giang Đông, hắn vẫn dẫn theo thủ hạ xông về phía trước, hắn âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng đối với việc chọn phương hướng này của mình, một phương hướng không có quân Giang Đông. Thế nhưng cơn hưng phấn nhiệt tình của hắn rất nhanh đã biến mất, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Chu Du dùng quỷ kế để lại một đại quân ở lại phía sau hắn, không có khả năng Chu Du chỉ muốn dọa cho hắn sợ mà bỏ đi, trong chuyện này tất còn điều gì đó mà chính mình vẫn không ngờ tới. "Sụt! . . ." Chiến mã của hắn hình như giẫm lên vật gì! Hạ Hầu Uyên cúi đầu nhìn, tuy bầu trời tối đen, thế nhưng hắn vẫn nhận ra chiến mã của mình đã giẫm lên vật gì, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, "Không tốt, mau bỏ đi, mau bỏ đi. . ." "Tướng quân. . . ?" Thuộc cấp muốn hỏi nguyên nhân. "Trên mặt đất tất cả đều là cỏ khô, bọn chúng muốn phóng hỏa đốt chúng ta! Mau quay trở lại!" Hạ Hầu Uyên cố gắng kêu lên. ". . ." Tào quân nghe thấy tiếng kêu gào thê lương, đều cúi đầu, nhìn về phía mặt đất, ông t...r...ờ...i...! Trên mặt đất tất cả đều là cỏ khô chồng chất cao tới đầu gối! "Mau bỏ đi .... . ." "Mau bỏ đi!" . . . Nào có dễ dàng như vậy, đại quân kỵ binh toàn lực chạy băng băng, muốn bọn hắn đột nhiên chuyển hướng, cũng không phải là chuyện có thể làm được chỉ trong chốc lát. Huống chi, lúc này, từ trên bầu trời vô số điểm sáng cũng đã rơi xuống, là hỏa tiễn! "Lửa. . . lửa, lửa. . ." Các binh sĩ Tào quân nếm quả đắng, không còn tâm trạng vui sướng như lúc phóng hỏa đốt thành Tứ Minh ban nãy. Dù sao, lần này, ngọn lửa thiêu tới lượt bọn hắn. "Bùng. . ." Hạ Hầu Uyên đánh bay một đống cỏ khô đang bốc cháy, làm cho mình tạm thời cách xa thời điểm trở thành thịt nướng một lát, hắn gào lên: "Nhanh chuyển hướng, nhanh. . ." Mất rất nhiều thời gian, các kỵ sĩ Tào quân mới một lần nữa chuyển hướng quay trở lại con đường cũ, thế nhưng, lúc này, bên cạnh bọn hắn đã thiếu đi rất nhiều chiến hữu, những người này, đang chịu đựng sự dày vò trong lửa cháy bừng bừng. Cũng may Hạ Hầu Uyên phản ứng nhanh, cho nên, bọn kỵ binh xông vào đám cỏ khô này quá xa, cho nên, bọn hắn rất nhanh chóng có thể vọt tới mảnh đất trống ở bên cạnh, nhưng mà, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy. Có câu nói "Lúc đến dễ dàng, lúc đi khó", đại khái chính là nói loại tình huống này, các binh sĩ quân Giang Đông mới vừa rồi không đuổi theo giao chiến với bọn hắn đã xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, mà ở khoảng trống giữa hai quân, đã sắp xếp cự mã, hàng rào. "Xông! Tiến lên thì sống, không xông qua thì chết! Giết...!" Hạ Hầu Uyên vẫn còn không rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bọn hắn là kỵ binh, mặc dù đối phương dùng nhiều vật ngăn cản, hắn tin tưởng rằng chỉ cần đội quân của mình có can đảm dốc sức liều mạng thì vẫn còn hy vọng lao ra ngoài thoát thân. "Giết ...! . . ." Cũng không biết có phải là do câu nói của Hạ Hầu Uyên gây nên tác dụng hay không, các kỵ sĩ Tào quân giống như điên cuồng, không muốn sống tựa như hướng quân Giang Đông vọt tới, thế nhưng nhìn ngọn lửa ở phía sau lưng bọn hắn cùng với bên người, thì cũng có thể hiểu được vì sao lúc này bọn hắn phải nhanh chóng muốn xông ra ngoài. Lúc này bọn hắn gần như đã rơi vào tình cảnh điên cuồng, không thoát ra nổi. Không còn cách nào khác, lúc này quân Tào đã rơi vào tình cảnh không nổi điên thì cũng phát cuồng! "Hừ, muốn lao ra ngoài, nào có dễ dàng như vậy?" Trình Phổ cười nhạt một tiếng. "Bá Phù, trước cho ngươi lấy một điểm tiền lãi!" Chu Du âm thầm nói, sau đó, hắn vung tay lên, hô: "Bắn tên!" Các tướng sĩ quân Giang Đông nhận được mệnh lệnh, hàng phía trước lập tức ngồi xổm xuống, lộ ra một hàng Cung nỗ thủ sắp xếp ở phía sau bọn họ. Quân Giang Đông khi Tôn Kiên còn sống, ở bên ngoài thành Lạc Dương đã được chứng kiến Cung nỗ thủ cường đại lợi hại dưới trướng Hứa Thành, cho nên, khi Tôn Kiên còn sống, hắn bắt đầu bắt chước huấn luyện một binh chủng Cung nỗ thủ cùng với Đao thuẫn binh cho chính đại quân của mình, cũng lấy được thành quả chiến đấu không nhỏ. Nhưng mà từ sau khi Tôn Kiên trúng mai phục chết, quân Giang Đông do Tôn Sách bắt đầu chỉ huy, thứ nhất, Giang Đông không có người nào có thể chống lại Tôn Sách, thứ hai, bản thân Tôn Sách là một ngươi thích đấu tranh anh dũng, cho nên, đội quân Cung nỗ thủ hùng mạnh này của quân Giang Đông trong một thời gian rất dài không có cơ hội để biểu hiện uy phong của mình, thế nhưng khi Tôn Sách Bắc Phạt Từ Châu, hắn vẫn mang theo đội quân này đi cùng mình. Vấn đề là đội quân này vẫn một mực không có cơ hội để dùng đến mà thôi. Về sau, Tôn Sách trúng mai phục, sinh tử không biết, lúc này, Chu Du bị đẩy lên, đương nhiên hắn biết rõ trong quân đội của mình có một đội Cường Binh, càng biết rõ Hứa Thành từng dùng binh chủng này phối hợp cùng các binh chủng khác mà thu hoạch đại thắng, cho nên, lúc này, hắn dùng tới đội quân này. "Vèo. . ." "Vèo. . ." Những tiếng kêu thảm không ngừng vang lên của các kỵ sĩ Tào quân cũng rơi vào trong lỗ tai Hạ Hầu Uyên, thế nhưng Hạ Hầu Uyên lại chỉ có thể coi như không nghe thấy. Hắn vừa nhìn thấy quân Giang Đông để lộ ra nhiều Cung nỗ thủ như vậy, hắn biết bản thân mình đã xong đời, đúng vậy, đã xong đời! Bên cạnh hắn, quân kỵ binh đã thiếu đi rất nhiều, cho dù vẫn đủ quân số năm ngàn người, cũng không thể nào xông qua mũi tên trận do nhiều Cung Tiễn Thủ tạo thành, huống chi hắn vốn đã từng gánh chịu thiệt thòi của Cung nỗ thủ dưới trướng Trương Liêu. "Tướng quân, không thể tiếp tục vọt lên!" Tên phó tướng kia vẫn một mực đi theo bên người Hạ Hầu Uyên. Lúc này, hắn kéo ngựa của Hạ Hầu Uyên lại, gây ra một loạt âm thanh "Xích xích. . .". "Khốn khiếp, ngươi làm gì?" Hạ Hầu Uyên phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn một cái. Hạ Hầu Uyên cũng trở tay cho hắn một cái tát, “binh” một tiếng giòn tan vang lên "Tướng quân, " tên phó tướng lấy tay bụm mặt, không để ý cung tên bay đầu bầu trời, ngọn lửa đốt cháy dưới mặt đất, trên mặt nóng rát, hắn vội vàng nói: "Tướng quân, chúng ta quay trở lại thôi. Lao ra từ trong lửa nói không chừng vẫn còn có một đường sinh cơ. Nếu chúng ta tiếp tục tiến lên như này, chúng ta sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi" "Ngươi nói cái gì?" Hạ Hầu Uyên vốn đang giận dữ, chợt bình tĩnh lại. Đúng vậy, phía trước là đại quân Giang Đông, cho dù có thể xông qua trận mũi tên này, người ta còn có nhiều đao thương đang chờ đợi đội quân của mình, thế nhưng quay trở lại . . "Mà thôi, " Hạ Hầu Uyên thở dài một hơi, hắn nhìn bốn phía la lớn: "Quay trở lại, xông ra từ trong lửa. . ." Câu nói này của hắn khiến cho một số tướng sĩ trong quân Giang Đông đã nghe được. Thế nhưng, đây cũng là câu nói sau cùng mà Hạ Hầu Uyên để lại trên đời này, có lẽ hắn đã nghĩ tới, có lẽ là không có thời gian suy nghĩ, ở nơi đó phía sau biển lửa, vẫn có "Thứ tốt" chờ hắn, "Đừng mơ có thể chạy thoát, trừ phi có thể bay qua", đây là lời nói của các tướng lĩnh quân Giang Đông đáp lại câu nói kia của hắn. Nhưng Chu Du tính toán tường tận tất cả, hắn vẫn không tính toán đến một điểm, đó chính là —— Hạ Hầu Uyên mất tích! Ngọn lửa đốt cháy trọn vẹn hai canh giờ, quân Giang Đông cũng một mực đợi hai canh giờ ở bên ngoài. Hơn nữa, ở phía trước, cứ cách một đoạn thời gian, bọn hắn còn không ngừng tiếp vật liệu vào trong ngọn lửa, thế nhưng ngay khi ngọn lửa cháy hết, bọn hắn tìm khắp mảnh tràn đầy đất đai tanh tưởi, cũng không tìm được thi thể Hạ Hầu Uyên. "Chẳng lẽ cẩu tặc Hạ Hầu Uyên kia chạy thoát?" Có người hỏi như vậy, thế nhưng, câu nói này của người đó lập tức đã bị tất cả mọi người đả đảo. Thế nhưng người đả đảo người cũng không thể lấy ra dẫn chứng để chứng minh cho lập luận của mình, chẳng qua chỉ dùng một câu nói: "Điều đó không có khả năng!". Đúng vậy ở rìa của vùng đất ngập tràn ngọn cháy kia, chính là cỏ khô được chất cao thành bức tường cao như hai người, mà ở phía sau khu vực phóng hỏa, trên mặt đất xuất hiện vô số bẫy hãm ngựa. Bên dưới mỗi một hố đều cắm đầy gai nhọn, hơn nữa, phía sau những hố hãm ngựa này, ngay sau khi trận đánh nổ ra, lập tức một vạn quân Giang Đông từ trong thành đi ra ngoài dò xét, muốn chạy thoát khỏi nơi này sao, làm được không? "Nói không chừng, cẩu tặc Hạ Hầu Uyên kia đã bị đốt thành tro bụi cũng không chừng!" Cũng có người nói như vậy, nhưng lập luận này cũng khó có thể thành lập, thế lửa rất lớn, thế nhưng Hạ Hầu Uyên mặc một bộ giáp vàng, không có khả năng tất cả đều hóa thành tro. "Được rồi, bất kể như thế nào, Hạ Hầu Uyên này nhất định đã chết rồi, hà tất phải quan tâm chuyện của hắn?" Lại có người nói như vậy. Câu nói này đã được các tướng lĩnh Giang Đông đồng ý. Đúng vậy, tuy bọn hắn tiêu diệt đội kỵ binh năm nghin Tào quân, thế nhưng sự việc vẫn chưa hết, bọn hắn vẫn đang ở trong hiểm cảnh, tứ phía là địch, chỉ cần đôi chút lơ là chính là rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Thế nhưng, việc không thể cầm đầu Hạ Hầu Uyên đi đến trước mặt Tôn Sách hiến công, vẫn làm cho một ít tướng lĩnh quân Giang Đông cảm thấy đáng tiếc. "Không cần phải quan tâm tới tung tích của Hạ Hầu Uyên!" Đợi đến lúc trận chiến này chấm dứt, Chu Du lập tức triệu tập chúng tướng, hắn nói: "Chư vị tướng quân, khi nhìn thấy ánh lửa ở nơi này, Nhạc Tiến nhất định sẽ gia tăng tốc độ tiến về nơi này. Tuy chúng ta đã giành được một trận đánh toàn thắng, nhưng bởi vì phải chạy, có thể đánh được trận chiến này, quân ta đã rơi vào tình trạng mỏi mệt, vì để ngăn ngừa tổn thất, chúng ta không thể giao chiến cùng Nhạc Tiến, cho nên, kế sách duy nhất lúc này chính là lập tức rời khỏi thành Tứ Minh này, kéo xa khoảng cách cùng đại quân của Nhạc Tiến, dùng khoảng cách này để có được được thời gian nghỉ ngơi, mọi người có thể đích thân đi giải thích cho các vị tướng sĩ, để cho mọi người kiên trì một đêm nữa, mọi người có hiểu không?" "Chu tướng quân, xin tướng quân hãy yên tâm, chư vị tướng sĩ không cần tốn nhiều sức đã có thể diệt được Hạ Hầu Uyên, vẫn còn cao hứng, sĩ khí rất cao, chớ nói kiên trì một đêm nữa, thậm chí ba ngày cũng có thể được" Đổng Tập nói như thế, hắn vừa dứt lời, một đám tướng lĩnh quân Giang Đông cũng vỗ ngực tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Chu Du, cam đoan thuộc hạ có thể kiên trì một đêm nữa, thậm chí còn lâu hơn nữa. "Tốt! Lúc này Chu Du đa tạ các vị tướng quân!" Chu Du thi lễ với chúng tướng, hắn nói tiếp: "Nếu như chư vị tướng quân đều không có dị nghị, ta mệnh lệnh, toàn quân nhổ trại, tiếp tục đi tới, Hạ Hầu Uyên đã trừ, chúng ta cũng không cần ở lại nơi này, dùng tốc độ cao nhất tiến về hướng thành Từ Châu, nhất định trước khi Nhạc Tiến đuổi kịp chúng ta, chúng ta có thể đánh chiếm thành!" "Tuân lệnh!" chúng tướng Giang Đông cùng kêu lên, sĩ khí lên cao, dáng vẻ quyết không tụt lại