Phố Vàng đường Hoài An nằm trong khu công nghệ cao An Thành, tuy không phồn hoa bằng trung tâm thành phố nhưng lại tập hợp khoa học kỹ thuật cùng một số ngành công nghiệp mới phát triển nhanh chóng. Nơi này tụ tập một lượng lớn “dân công khoa học kỹ thuật”, cũng cho ra đời rất nhiều tinh anh ngành nghề mới, cấp độ sinh hoạt cao hơn chút so với các khu vực hỗn tạp khác, hơn nữa xung quanh tụ tập mấy vòng thương nghiệp lớn, là khu vực phát triển nhanh chóng trong hai năm gần đây, nơi này cũng là tấc đất tấc vàng. Mà Đầu tư Lợi Hưng lại có một tòa văn phòng cao tầng ở phố Vàng đường Hoài An, là một công ty chưa đưa ra thị trường, cũng có thể nói là tương đối hào khí. Ngoài cửa văn phòng chủ tịch, tầng cao nhất của toà nhà, trợ lý Trương Dịch sửa sang lại cổ áo một chút, nghiêng đầu ngửi mùi trên người, đảm bảo không có vấn đề gì mới bắt đầu gõ cửa. Bên trong đáp lại một tiếng anh mới mở cửa đi vào, văn phòng rất rộng, bố trí lại đơn giản, bên trái là giá sách dựa vào tường và bàn làm việc, ở giữa đặt một bàn trà cùng sô pha dùng để tiếp khách, đối diện cửa sổ sát đất đặt một chậu phong lan lá rộng không rõ tên.  Lúc này chủ tịch công ty đầu tư Lợi Hưng Hứa Nghiên Bách đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện kế hoạch của các công ty khác đưa lên, dạo gần đây anh rất nổi tiếng, có không ít công ty luôn muốn được anh chú trọng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, phong cách áo giản dị, cổ áo thẳng tắp, ở chỗ làm việc mà mặc kiểu quần áo như vậy trông có vẻ hơi tùy ý. Đôi lúc Trương Dịch cảm thấy ông chủ của mình là một người rất tùy hứng, ví dụ như ở phương diện ăn mặc, anh không bám vào một khuôn mẫu nhất định, dù ở trong những tình huống đặc biệt trang trọng anh cũng sẽ không mặc mấy loại âu phục phẳng phiu nghiêm cẩn liếc mắt một cái là có thể làm nổi bật được phong cách kinh doanh tinh anh kia, đương nhiên cũng không ăn mặc đặc biệt đến mức không ra thể thống gì, vẫn là áo sơ mi và quần tây, nhưng thiết kế lại cực kỳ cá tính, cực kì có cảm giác trào lưu, cảm giác anh không giống đến để họp mà giống như đến để trình diễn. Nhưng nói anh tùy tính tiêu sái hình như lại không đúng lắm, trong công việc anh vừa nghiêm khắc đến mức bới lông tìm vết, cho dù là một sơ hở rất nhỏ cũng không dễ dàng bỏ qua. Giọng Trương Dịch rất rõ ràng, kính cẩn nói: “Hứa tổng, bên phía Thanh Qua đã an phận hơn rồi, trong khoảng thời gian này cũng không thấy có hành động bất thường gì. ” Hứa Nghiên Bách đặt tài liệu trên tay xuống, dựa người vào lưng ghế. Hiện tại Hứa Nghiên Bách đã là ông trùm giới đầu tư mạo hiểm, tuy nhiên anh vẫn còn rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, bình thường luôn chú trọng ăn uống, sinh hoạt cũng rất kỷ luật, gương mặt kia thoạt nhìn còn trẻ hơn chút so với tuổi thật. Nhưng đôi mắt lại dày dặn khôn khéo, bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lập tức sẽ khiến người khác xem nhẹ khuôn mặt quá trẻ tuổi kia của anh, theo bản năng mang theo vài phần tôn trọng. Lúc này ánh mắt anh híp lại, khóe môi tuấn lãng khẽ nhếch lên, nói: “Mã Thiên Hùng thế mà cũng khá biết điều, vậy cũng tốt, là con thì nên có vẻ dáng của con. ” Trương Dịch hít một ngụm khí lạnh, Mã Thiên Hùng trong miệng ông chủ là người sáng lập Thanh Qua video, Thanh Qua là nền tảng video khá hot hiện nay, Mã Thiên Hùng với tư cách là người sáng lập đương nhiên cũng được coi là ông trùm trong ngành, bất quá ông chủ lại trực tiếp gọi anh ta là con. Đương nhiên, Thanh Qua có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ Hứa Nghiên Bách, ông chủ gọi một tiếng con cũng không sai. Năm đó Mã Thiên Hùng là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, nghèo đến mức vang leng keng, cậu ta muốn sáng lập một nền tảng video, kỹ thuật và ý tưởng đã có, chỉ là không có tiền, Mã Thiên Hùng tìm mấy nhà đầu tư đều bị từ chối, sau đó trời xui đất khiến tìm được Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách rất coi trọng ý tưởng sáng tạo của cậu ta, đồng ý đầu tư tiền bạc. Khi đó Hứa Nghiên Bách cũng mới chỉ 24 tuổi, không ít người ở tuổi này đang bắt đầu gặp phải đòn hiểm của xã hội, tuy nhiên Hứa Nghiễn Bách 24 tuổi sớm đã dày dặn kinh nghiệm hơn bạn bè cùng trang lứa, khi đó ở trong giới đầu tư mạo hiểm anh đã có chút danh tiếng, tất nhiên còn xa lắm mới nổi như bây giờ.  Hứa Nghiên Bách cũng là một người rất truyền kỳ, tuổi còn rất nhỏ đã dốc sức làm việc ngoài xã hội. Tuy nhiên người này có một ưu điểm, anh rất nhạy bén với các con số, từ mười chín tuổi đã bắt đầu chơi cổ phiếu và quyền chọn, còn lăn lộn hai năm trên Phố Wall, hơn hai mươi tuổi đã dựa vào quyền chọn cổ phiếu kiếm được 10 triệu tệ đầu tiên, sau khi kiếm tiền thì bắt đầu đầu tư, mỗi lần đầu tư đều là loại đầu tư kiếm đi xiên này (ý nói không theo thông lệ), đầu tư vài thứ kỳ lạ cổ quái không được người khác coi trọng, giới đầu tư mạo hiểm còn đặt cho anh một biệt danh. Lợi Hưng điên cuồng. Thực sự là điên cuồng. Sau khi dựa vào đầu tư kiếm được ít tiền, anh liền đến An Thành, thành lập công ty đầu tư Lợi Hưng. Năm đó khi Mã Thiên Hùng tìm được anh, Lợi Hưng cũng vừa mới thành lập không lâu, Hứa Nghiên Bách đem hầu hết tài sản đầu tư vào, kiếm được tiền hay không cũng không ai nói rõ được, dù sao năm đó app video ngắn này hoàn toàn không được coi trọng, một khi thua thiệt thì chính là táng gia bại sản. Sau đó Thanh Qua phát triển cũng không để Hứa Nghiên Bách thất vọng, lên sóng được một năm liền nổi tiếng, vượt xa định giá ban đầu, giá trị của Hứa Nghiên Bách và Mã Thiên Hùng cũng nước lên thì thuyền lên. Là cổ đông lớn nhất của Thanh Qua, đương nhiên Hứa Nghiên Bách vô cùng có tiếng nói, tuy nhiên Thanh Qua phát triển càng ngày càng tốt, Mã Thiên Hùng cũng bắt đầu bất mãn với sự quản chế của Hứa Nghiên Bách, cho dù là quyết định gì cũng phải được Hứa Nghiên Bách đồng ý, vì vậy mà Mã Thiên Hùng bắt đầu có dị tâm. Mã Thiên Hùng vì muốn làm loãng bớt cổ phần trong tay Hứa Nghiên Bách, lấy lý do đưa Thanh Qua ra thị trường để Hứa Nghiên Bách lấy cổ phần ra góp vốn, cổ phần của Hứa Nghiên Bách cuối cùng cũng tan ra đến mức chỉ còn lại 30%, mà Mã Thiên Hùng với tư cách là người sáng lập lôi kéo mấy cổ đông lớn mới vào để cậu ta sử dụng, như vậy mỗi lần đại hội cổ đông, cậu ta có thể lấy ưu thế tuyệt đối rồi đưa ra quyết định, Thanh Qua cũng không còn là tiếng nói của Hứa Nghiên Bách nữa. Mã Thiên Hùng tự cho là đã giành được quyền khống chế Thanh Qua, mãi đến mấy ngày trước đại hội đồng cổ đông, cậu ta đưa ra một đề nghị khiến Hứa Nghiên Bách không hài lòng, Mã Thiên Hùng vốn tưởng rằng mình lôi kéo các cổ đông, đề xuất đại hội đồng cổ đông lần này cũng giống như nhiều lần trước kia trực tiếp thông qua, không nghĩ đến mấy cổ đông Mã Thiên Hùng tín nhiệm nhất đột nhiên phản bội vào phút cuối. Mã Thiên Hùng kinh hãi thất sắc, đến lúc đó mới biết thì ra mấy cổ đông cậu ta tự cho là đứng về phía cậu ta đều là người của Hứa Nghiên Bách, cho rằng lôi kéo cổ đông để mình dùng chính là nắm được quyền quản lý công ty, không còn bị Hứa Nghiên Bách khống chế nữa, lại không biết thì ra Hứa Nghiên Bách vốn đã bất động thanh sắc nắm tất cả trong tay, nói trắng ra, toàn bộ quá trình ấy Hứa Nghiên Bách chỉ đang chơi đùa với cậu ta. Lúc đấy Mã Thiên Hùng rất tự giác phủ định đề nghị của bản thân, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện kẹp đuôi biểu đạt lòng trung thành trước mặt Hứa Nghiên Bách, tất nhiên Hứa Nghiên Bách cũng để lại cho cậu ta chút mặt mũi. Với sự quen thuộc của Trương Dịch đối với ông chủ nhà mình, nếu như không chạm vào giới hạn của anh, Hứa Nghiên Bách sẽ không dễ dàng phơi bày bản thân như vậy, anh thích đùa  giỡn con mồi trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn nó nhảy nhót, nhưng dù có nhảy đến mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh, nếu ngả bài ra, ngược lại sẽ không vui vẻ lắm.   Năm đó sau khi Hứa Nghiên Bách đầu tư cho Mã Thiên Hùng đã đưa ra một yêu cầu, chính là hàng năm công ty phải lấy 5% vốn ra để xây cầu, Mã Thiên Hùng cũng không rõ vì sao anh lại có yêu cầu này, Hứa Nghiên Bách cũng không nói cho cậu ta biết, chỉ nói nếu cậu ta chấp nhận thì anh sẽ đồng ý đầu tư, Mã Thiên Hùng khi đó rất cần tiền, đương nhiên cũng không nói hai lời liền đồng ý. Nhưng bây giờ, 5% đối với công ty mà nói là một khoản tiền không nhỏ, cậu ta cũng không muốn lấy ra xây cầu làm gì. Mà đề xuất lần này của Mã Thiên Hùng tại đại hội đồng cổ đông chính là không đầu tư xây cầu nữa, điều này đã trực tiếp chọc giận Hứa Nghiên Bách. Ngay cả Trương Dịch cũng không rõ, vì sao ông chủ nhất định phải đầu tư xây cầu, ông chủ nhà anh anh hiểu rõ nhất, chưa bao giờ làm chuyện không có báo đáp, chuyện đầu tư xây cầu này, hầu hết là không có bất cứ báo đáp gì, đương nhiên Trương Dịch cũng rất tự giác, vấn đề không nên hỏi tuyệt đối không hỏi nhiều. Hứa Nghiên Bách thấy anh còn chưa đi, liền hỏi: “Còn có vấn đề gì sao? ” Bây giờ Trương Dịch mới nhớ ra, anh trao usb trên tay cho Hứa Nghiên Bách, “Đây là cảnh sát Lý bảo tôi đưa cho cậu. ” Trương Dịch cũng không biết đây là cái gì, dù sao anh cũng chỉ là truyền lại lời. Hứa Nghiên Bách cầm lấy, “Đi ra ngoài đi. ” Hứa Nghiễn Bách cầm USB im lặng quan sát trong chốc lát rồi đặt sang một bên, đây là số ảnh anh nhờ cảnh sát Lý chụp lại cho anh, cứ cách vài tháng sẽ đưa tới một lần, bên trong là thông qua AI nhận dạng khuôn mặt rồi sàng lọc ra, khuôn mặt và ngũ quan tương tự như cô, tuy nhiên AI cũng không thể làm chính xác 100%, cho nên phải tìm từng hình một, xem thử có thể thật sự tìm ra một tấm hình Lâm Thanh Diệu hay không. Chuyện này anh đã làm rất lâu lâu, hình như đã trở thành một thói quen, mỗi lần đều là cảnh sát Lý đưa ảnh tới, anh lật từng tấm một, nhưng chưa từng lật tới tấm ảnh của Lâm Thanh Diệu. Ba năm trước cô bất ngờ rơi xuống, nhưng cảnh sát vẫn luôn không tìm thấy thi thể của cô, đương nhiên, loại tai nạn ngoài ý muốn này, cả người lẫn xe rơi từ vách núi xuống sông, cảnh sát phán đoán tuyệt đối không có khả năng sống sót, cho dù không tìm được thi thể nhưng xác suất sống sót hầu như không còn nữa. Rất nhiều người đã từ bỏ, ngay cả người chồng yêu lâm Thanh Diệu thậm chí mẹ cô cũng buông tha, chỉ có mình anh cố chấp, còn tồn tại một tia hy vọng, chỉ cần một ngày không tìm được thi thể cô thì có khả năng cô còn sống trên đời. Cho nên trước giờ anh chưa từng từ bỏ cô. **   Đã là buổi chiều, mặt trời bên ngoài vẫn chói mắt cay độc như cũ, thành phố lớn gần biển, trong không khí luôn lộ ra một cỗ mặn ẩm. Trần Nhược Tố chạy một vòng từ bên ngoài về, quần áo ướt đẫm, dính dính lên người rất không thoải mái. Cô đến gần cửa hàng có bảng hiệu “Đá Hoa A Trân”, đầu tiên là khảy khảy vài bông hoa đặt trên cửa, sắp tới thất tịch, trong cửa hàng có một đống hoa hồng. Trần Nhược Tố chọc chọc hoa vài cái, người phụ nữ trung niên bưng đồ ăn từ trong cửa hàng đi ra thấy thế lập tức mắng: “Con đừng sờ lung tung, nó rất quý đấy. ” Bà buông thức ăn xuống, sải bước đi tới đánh một cái trên móng vuốt nhỏ đang miết hoa kia, Trần Nhược Tố đau tay, vung tay bất mãn nói: “Con chỉ nhìn một chút, mấy đóa hoa thôi mà, còn có thể quan trọng bằng con gái mẹ sao? ” Trần Lạc Trân liếc cô một cái, đặt lại đoá hoa, thúc giục nói: “Mau đi tắm rửa ăn cơm. ” Trần Nhược Tố bĩu môi, đi thẳng đến trước bàn lấy bát đũa mở ra bắt đầu ăn, Trần Lạc Trân thấy thế lại nói: “Con không muốn tắm luôn à? ” “Con rất đói.” Trần Lạc Trân ghét bỏ nhìn cô một cái, hùng hùng hổ hổ nói vài câu, rồi lại đi tới trước máy xay đá làm cho cô một cốc đá bào. Nhà A Trân sản xuất xoài đá bào, ngọt ngào, thanh mát giải nhiệt, Trần Nhược Tố vô cùng thích. Trần Nhược Tố cầm lấy, nở một nụ cười lớn cho mẹ cô: “Cảm ơn mẹ. ” Trần Lạc Trân ngồi xuống đối diện cô, vừa nhặt rau vừa nói: “Ăn của con đi. ” Bảo là tức giận nhưng trên mặt vẫn rất vui vẻ. “Hôm nay nhiều đơn lắm sao, sao giờ mới về?” “Nhận của một người hơi xa chút, con lại không không quen đường, lòng vòng vài đường.” Cửa hàng hoa A Trân cũng nhận đặt đồ ăn bên ngoài, Trần Nhược Tố phụ trách mang đi, công việc chủ yếu là nhận đơn hàng, chạy đi đưa đồ. Bên cạnh Trần Nhược Tố có mấy vị khách đến ăn đá bào, bọn họ là công nhân ở công trường gần đó, đều đang còn rất trẻ,  có một cậu vừa ăn vừa lướt video, mấy người khác thấy thú vị đều vây xung quanh xem. “Đặc biệt, gần đây Thanh Qua video rất hot nha, chung quanh tôi có rất nhiều người rảnh rỗi cũng thích lướt lướt để xem.” Thanh Qua video là một nền tảng video ngắn, hai năm gần đây mới nổi lên, lúc nhàm chán rảnh rỗi Trần Nhược Tố cũng sẽ lướt lướt vài cái. “Là rất hot, còn nổi tiếng ra tận nước ngoài, người sáng lập Thanh Qua video trong hai năm gần đây có thể kiếm được đầy bát, bây giờ đã chen vào bảng xếp hạng tỷ phú rồi.” “Gần đây tôi có đọc tin tức, chính là giới thiệu về người sáng lập Thanh Qua, nghe nói lúc mới bắt đầu khởi nghiệp, anh ta cũng nghèo đến mức ngay cả quần cũng không mua nổi, sau đó van cha xin bà vất vả lắm mới kéo được đầu tư rồi mới làm được Thanh Qua.” “Tôi cũng biết cái đó, tôi còn biết đầu tư vào Thanh Qua chính là một ông trùm lớn trong giới đầu tư mạo hiểm, cái ông đại gia này ánh mắt rất chi là độc, mấy năm gần đây lúc đầu đầu tư vào mấy công ty không được coi trọng, về sau lại phát triển nhanh chóng, ví như Thanh Qua chẳng hạn nghe nói năm đó người đó đã đầu tư năm mươi triệu, mới có vài năm ngắn ngủi đã tăng gấp mấy trăm lần rồi.” Vị trí mấy cậu con trai kia ngồi cũng không xa, thỉnh thoảng Trần Nhược Tố cũng nghe được đôi câu tán gẫu, cô cũng không quá coi trọng, cái gì mà Thanh Qua, cái gì mà đầu tư mạo hiểm đều không liên quan đến cô, cô quan tâm là ngày mai nhận thêm vài đơn nữa là có thể kiếm được thêm hai ba trăm tệ. Ai biết được thế sự khó lường, ông trùm đầu tư mạo hiểm ánh mắt rất độc như trong miệng người khác kia không lâu sau đột nhiên bay đến trước mắt cô, hệt như một tên điên vừa khóc vừa cười..