Edit: Phong Nguyệt Đợi đến lúc quay lại, Lục Ý cả người mơ mơ hồ hồ, sau khi ngồi xuống, vẫn lặng im không nói gì, sau đó bắt đầu uống rượu, mãi đến tận khi Cố Diễn cản lại mới thôi. Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy Cố Diễn ở bên tai gọi: “A Ý?” Men theo hương bạc hà quen thuộc, Lục Ý ôm lấy Cố Diễn, đôi mắt cay xè: “… Em không sao.” Cố Diễn cũng không nghĩ nhiều, anh cho rằng Lục Ý uống say, muốn làm nũng với mình, vì vậy nhẹ dàng xoa đầu cậu. Hơn một tiếng sau bữa tiệc mới kết thúc. Lục Ý coi như đã ngủ một giấc, tiệc vừa tan, cậu được Cố Diễn nắm tay dắt ra ngoài, đang mơ màng dụi mắt, Nhan Bân từ đâu chạy tới, mở miệng muốn nói với Lục Ý gì đó: “Ý…” Lục Ý dựa lên vai Cố Diễn, nghe vậy, trong nháy mắt có phản ứng với tên gọi này, vừa định đáp lại, Cố Diễn đã nghiêng người chặn cậu lại, thuận tiện ngăn cách tầm nhìn của Nhan Bân, nhàn nhạt nói: “Cậu mượn người lâu quá rồi đấy, mọi thời gian còn lại của em ấy đều là của tôi.” Nhan Bân: “…” Nhan Bân bị khí tràng trên người Cố Diễn dọa cho lặng thinh, cậu ta thoáng lui về sau một bước: “Xin chào thầy Cố, tạm biệt thầy Cố.” Cố Diễn không liếc mắt nhìn cậu ta, dẫn Lục Ý rời đi. Nhan Bân đứng ngơ ngác mấy giây, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, muốn chạy đi, chưa được hai bước, một bóng người chặn trước mặt cậu ta. Nhan Bân phanh lại, cố lắm mới không đụng trúng người kia. Du Định lấy ra một điếu thuốc, để bên mép, ung dung nói: “Nhóc con, cậu tránh tôi lâu như vậy rồi, phải chăng đã đến lúc hai ta tâm sự?” “Có người đang chờ tôi!” Nhan Bân nghiến răng, “Tôi không có thời gian tâm sự với anh!” “Cậu nói Lục Ý?” Du Định bỏ điếu thuốc xuống, ánh mắt thâm trầm, “E rằng hôm nay anh ấy không có tâm tình quản cậu đâu.” “Anh” Lục Ý rõ ràng trước khi rời khỏi phòng còn rất tốt, sau khi cậu đi, Du Định cũng đi theo, lúc về hai người cũng gần người trước người sau, sau đó Lục Ý bắt đầu im thít thít uống rượu, vô cùng kì lạ, mãi đến giờ, Nhan Bân mới nhận ra, bật thốt, “Anh nói gì với Lục Ý? Anh cố ý đúng không!” “Đúng vậy” Du Định khẽ mỉm cười, bao vây không kẽ hở, “Thì cậu định làm gì?” *** Từ khách sạn về nhà cũng nửa đêm, bọn họ định chiều mai mua vé trở về B thị. Hai người cùng về nhà của Cố Diễn. Cố Diễn biết tửu lượng Lục Ý không tốt, Lục Ý hồi cấp ba chỉ uống một ly đã say, mỗi lần hai người ra ngoài, đều do Cố Diễn giúp cậu chắn rượu. Không ngờ nhiều năm trôi qua, tửu lượng của cậu vẫn không thay đổi. … Sớm biết vậy anh nên ngăn cản, một ly cũng không cho. Cố Diễn thở dài, thả Lục Ý lên ghế salon, vào nhà bếp nấu canh giải rượu cho cậu. Lục Ý nằm trên ghế salon, nhắm mắt lại, ngủ mê man. Cũng không lâu lắm, Cố Diễn bưng canh giải rượu tới, đỡ Lục Ý dậy: “A Ý, uống canh đi.” Dọc đường về, Lục Ý cũng tỉnh rượu kha khá rồi, cậu uống hai ly, không đến nỗi không biết trời trăng gì, có chăng chỉ là say xe thôi, nhưng Cố Diễn cho là cậu say, cả chặng đường đều cẩn thận ôm cậu, Lục Ý thích cảm giác này, thế nên cũng dứt khoát giả vờ say luôn. Lục Ý nhìn chén canh giải rượu, nhận lấy, uống hai hớp, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi Cố Diễn: “Anh thấy hôm nay em diễn Mộ Quân thế nào?” Khi cố vấn nhận xét Lục Ý, Cố Diễn không được lên tiếng. Kỹ năng diễn xuất phải được công bằng khách quan nhất, mọi người phải biểu diễn cho những khán giả không biết mình là ai xem, rồi chọn ra người mình ấn tượng nhất, một khi đưa cho người yêu nhận xét, sẽ có bất công. “Rất tốt” Cố Diễn ăn ngay nói thật, “Anh rất thích.” Lục Ý nở nụ cười: “Diễn ca, em muốn lấy giải ảnh đế.” Lục Ý là người không nặng tâm tư, lúc đầu vào giới giải trí cũng chỉ đơn thuần muốn trả nợ, sống qua ngày là được, trước giờ chưa từng bày tỏ mục tiêu của bản thân với ai. Ngày hôm nay, lần đầu tiên cậu nghiêm túc nói với người khác, cậu muốn lấy giải ảnh đế. Cố Diễn nhìn cậu một hồi: “Sao lại đột nhiên nghĩ tới cái này?” “Vì anh quá xuất sắc “ Lục Ý bỏ chén canh giải rượu xuống, quay đầu nhìn anh, khóe môi mỉm cười “Em muốn lấy một chiếc cúp, cưới anh vào cửa.” Từ cấp ba tới nay, Cố Diễn chính là người như thế, không làm thì thôi, đã muốn làm thì sẽ làm tốt nhất. Thế nên dẫu anh vì Lục Ý vào giới giải trí, nhưng trong vòng năm năm ngắn ngủi đã đi xong con đường mà người ta phải đi mười năm hai mươi năm mới xong. Nếu anh là ngôi sao, chắn chắn là ngôi sao chói mắt nhất bầu trời. Muốn làm bạn đời của anh, muốn xứng đôi với anh, cũng phải bỏ ra nỗ lực tương ứng, cùng nhau sóng vai, rồi cùng nhau vươn xa. Chỉ có cùng nhau tiến bộ, quan hệ mới lâu bền. Cậu cũng thích đóng phim, thích học hỏi, cậu thấy mình có thể làm được —— Bởi vì cậu là Lục Ý, cậu không thua kém bất kỳ ai. Cố Diễn cười nói: “Vậy theo như lời em nói, anh mang cúp ảnh đế ra cũng có thể cưới em vào cửa?” Lục Ý vòng tay qua cổ anh, từ từ tới gần, hô hấp quấn quít, trong mắt đều có bóng hình của đối phương, tầm mắt dính chặt vào nhau. “Đúng” Bàn tay Lục Ý trượt xuống, nhẹ giọng nói, “Đến cưới đi.” Hô thở Cố Diễn hơi ngưng đọng, nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, ánh mắt tối sầm: “A Ý, em suy nghĩ kỹ chứ?” Nghe vậy, Lục Ý khẽ mỉm cười, sau đó hôn lên. Mấy phút sau, Cố Diễn ôm Lục Ý tới phòng ngủ. … Sáng hôm sau, ánh bình minh xuyên quan rèm che mỏng mang, chiếu vào trong gian phòng, tựa như rải vàng trên mặt đất. Chăn ngổn ngang trên giường. Cố Diễn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gài vài nút, lộ ra đường cong tràn đầy nam tính. Lục Ý tắm xong ra khỏi phòng tắm, thấy thế, đi tới bên cạnh Cố Diễn, tầm mắt rơi trên khoảng xương quai xanh của anh. Phía dưới xương quai xanh của anh có một đóa hoa hồng xinh đẹp, bên dưới viết hai chữ: LY. Cùng một hình xăm, ở trên người Lục Ý thì đẹp đẽ dụ hoặc, ở trên người Cố Diễn thì lại nhiều thêm mấy phần hoang dã. Lục Ý nhìn mà thèm thuồng, sờ soạng nơi đó vài lần. Tối qua cậu cứ mãi lưu luyến hình xăm trên người Cố Diễn, hôn lên mấy lần. Cố Diễn chú ý động tác của cậu, không lên tiếng, xoa đầu cậu: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Sao Cố Diễn lại hỏi trắng ra như vậy… Tối qua anh rất dịu dàng chu đáo, Lục Ý không thấy đau. Lục Ý rụt tay về, thoáng lui ra sau, hắng giọng một cái: “…Không có.” “Thật không sao?” Cố Diễn nhướng mày, tay đè lên, “Nơi này không đau…Vậy bên trong thì sao?” Lục Ý lườm anh, như con thỏ lui về phía sau, mà phía sau là giường, cậu đụng phải thân giường, lảo đảo một cái trực tiếp ngồi lên giường: “…Sao anh kì quá vậy! Em đã nói không đau…” “Hôm qua kêu lợi hại đến vậy mà không đau?” Cố Diễn chậm rãi đi tới, nở nụ cười, “Anh còn nghĩ em muốn hôm nay anh thương tiếc em cơ đấy.” Lục Ý cảm thấy tư thế này rất không ổn, nhưng muốn chạy trốn cũng không kịp, nghe thấy lời Cố Diễn nói, cậu ngửa đầu nhìn anh chằm chằm: “Vậy sao hôm qua anh không biết đau lòng cho em?” “Xin lỗi” Cố Diễn thức thời mà xin lỗi, một tay đè lên vai cậu, “Vậy chúng ta làm một lần nữa, luyện tập thêm nhé?” Lục Ý: “…” Lục Ý chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng rát, lan tới hai má, cậu khẽ nói hai chữ. Cố Diễn híp mắt: “Em mắng anh cái gì?” “Cầm thú” Lục Ý lầm bầm, “Cố Diễn là cầm thú.” Cố Diễn không lên tiếng. “Lục Ý” Cố Diễn đặt tay lên bộ quần áo mà Lục Ý mới vừa mặc không lâu, thong thả nói, “Hồi nãy anh chỉ đùa giỡn với em, nhưng em đã gọi anh như vậy, nếu anh không làm chút gì đó, có phải là rất có lỗi với cái biệt danh này không?” “Không có, em chỉ nói lung tung thôi!” Lục Ý lập tức xin hàng, “Thầy Cố, thầy bỏ qua cho em đi, thầy là người đẹp trai nhất trên đời này!” “Tha cho em cũng được.” Cố Diễn dừng lại, thản nhiên nói, “Thầy Cố cái gì, hôm qua em gọi anh là gì?” Lục Ý: “…” Lục Ý đỏ bừng mặt. Lục Ý nhớ tới tối hôm qua Cố Diễn dụ dỗ kêu cậu gọi cái gì kia, nhịp tim thoáng chốc tăng vọt. “Xem ra có chút khó” Cố Diễn thở dài, “Được rồi, vậy anh…” Lục Ý hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy Cố Diễn, làm công tác tư tưởng cho mình một hồi, mới cắn răng, khó khăn nói mấy chữ kia bên tai anh. Cố Diễn cười cười, hôn lên môi Lục Ý: “A Ý ngoan lắm.” Anh đứng dậy, bổ sung câu nói vừa nãy chưa nói xong: “Thật ra anh muốn nói, để anh làm bữa sáng cho em trước, đút no em mới có sức gọi.” Lục Ý: “…” Lục Ý xoa nhẹ hạ vành tai muốn nhỏ máu của mình, bình tĩnh nhìn Cố Diễn, cầm gối đập về phía anh. Cố Diễn cười ngặt nghẽo.