Edit: Phong Nguyệt Lục Ý không để ý phong ba trên weibo, cậu giao điện thoại cho nhân viên bảo quản, còn bản thân tập trung dàn dựng kịch. Vở kịch này có tên là , mười người đều có vai trò riêng của chính mình. Tiếng trống trận vang lên, báo hiệu tứ bề bất ổn, binh lính trú đóng ở trong quân doanh ngoài cửa thành dồn dập cầm lên vũ khí lên, bắt đầu nghênh chiến. Đây là hồi chiến cuối cùng, Trần gia quân không cầm cự nổi, họ biết họ không thể chờ cứu viện tới, hơn mười phong thư xin viện binh gửi vào kinh như đá chìm biển lớn, không hề có một tin tức nào. Viện quân không tới, bọn họ đã bị vứt bỏ. —— Triều đình sớm đã cảm thấy Khải Thành là nơi thâm sơn cùng cốc, không quá muốn giữ lại nơi khỉ ho cò gáy này, vì thế nên khi kẻ thù biên giới đột kích, họ cũng không muốn phái viện binh, chỉ tổ lãng phí lương thực không được lợi lộc gì, cứu về rồi hàng năm còn phải mang lương thực hỗ trợ thiên tai, không bằng chắp tay dâng cho địch, coi như vứt một phiền toái. Nhưng có nghèo đến đâu, nơi nào có người ở, thì nơi đó là chính là nhà của những người này. Sứ mệnh của Trần gia quân từ khi sinh ra là bảo vệ Khải Thành, bảo vệ nhà của những người kia, cũng là bảo vệ nhà của họ. Trải qua mấy trận chiến khốc liệt, bọn họ đã tiêu hao hết lương thực, tử thương nặng nề, quân Ngụy không cho họ có cơ hội hít thở, thừa thắng xông lên. Bọn chúng bao vây toàn bộ Khải Thành, từ từ thu hẹp lại, rõ ràng có thể sảng khoái giết một lần là xong, nhưng chúng lại thích chơi  trò mèo vờn chuột, trước tiên giải quyết Trần gia quân, xé một lỗ hổng. Lục Ý đóng vai một nhạc công tên Mộ Quân, thật ra y không phải người trong quân doanh, vì trong quân doanh có nhiều người nhớ thương quê nhà, nên y thường xuyên đến đây tấu một giai điệu quê hương để xoa dịu lòng quân. Mộ Quân là thiên tài nhạc công, chỉ cần nghe một lần liền nhớ, có thể dùng một tay đánh đàn, không ai sánh bằng. Tương truyền, thánh thượng từng hạ chỉ triệu kiến y, muốn mời y vào cung làm nhạc công, thế nhưng lại bị Mộ Quân uyển chuyển cự tuyệt: Ta không đi đâu cả, ta muốn ở lại Khải Thành, nơi này là nhà của ta. Thánh thượng tức giận, cảm thấy người Khải Thành không biết phải trái, không cho hắn mặt mũi, càng thêm căm ghét nơi này. Mà chuyến đi đến quân doanh Trần gia quân lần này của Mộ Quân, có đi không có về. Khải Thành bị Ngụy quốc cắn nuốt, quân Ngụy man rợ, uống máu, ăn thịt người, đi tới chỗ nào chỗ đó không còn cành cây ngọn cỏ, mấy năm qua biên cảnh Ngụy quốc cùng Khải Thành kết thù không nhỏ, lần này công thành, cũng do tình thế bắt buộc. Trở lại cũng là chết, ở trong quân doanh cũng là chết, ở chỗ nào cũng chết. Dẫu như thế, Mộ Quân muốn chết trên tiền tuyến, muốn chết vì bảo vệ Khải Thành. Tiếng vó ngựa vang lên, xé rách sự yên tĩnh cuối cùng, quân Ngụy thế như chẻ tre ập tới. Phe địch ba ngàn người, bọn họ chỉ có ba trăm người. Trần tướng quân đầu đội giáp sắc, tay cầm vũ khí, nghênh đón kẻ địch. Đây là một hồi tử chiến, dù bọn họ chống chọi thế nào, cũng không thể thay đổi kết quả. Ai cũng rõ ràng điểm này, lại không một ai chịu từ bỏ. Mộ Quân không phải thành viên của Trần gia quân, y chưa từng cầm đao, y không thể lên chiến trường, nhưng y có thể làm được chuyện khác. Mộ Quân ôm đàn, từng bước từng bước lên đài cao, sau đó ngồi xuống. Áo trắng như tuyết, tóc dài như thác, y quỳ xổm dưới đất, đặt đàn trước mặt, trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, bắt đầu gảy đàn. Ca khúc mà y gảy là ca khúc đơn giản nhất của Khải Thành, mỗi người dân Khải Thành đều thuộc lòng. Có điều giai điệu hôm nay không giống. Tiếng đàn mãnh liệt, réo rắt, có lúc như âm thanh lanh lảnh của những viên hạt châu va vào nhau, có lúc như âm thanh rít gào của phượng hoàng, có lúc lại ào ào như một thác nước vô hình chảy từ trên bầu trời xuống, thế không thể đỡ, gầm thét, rống giận, dường như muốn hóa thành cự thú, bổ nhào về phía quân địch. Nhóm người đang ra sức chém giết nghe thấy giai điệu này, nháy mắt tràn trề năng lượng, như đạt được sức mạnh nào đó, phát huy hết sức lực. Họ không thể lui, họ không có đường lui, họ là thần bảo vệ Khải Thành, được vô số hương thân phụ lão Khải Thành nuôi lớn. Đây là thời khắc sống còn của  họ và bách tính Khải Thành. Cho dù chết, họ cũng muốn đồng vu quy tận với kẻ địch, cũng phải làm cho dân chúng Khải Thành sống thêm mấy phút! Chiến cuộc trở nên khốc liệt hơn, Ngụy quân cứ ngỡ dễ dàng giành lấy tòa thành này, thậm chí chúng còn nghĩ chỉ cần một nén nhan Khải Thành sẽ bại, nhưng khi đối mặt một đám Trần gia quân liều mạng, bọn họ hơi sợ hãi. Tiếng đàn vang tận mây xanh, chần chừ thật lâu, toát ra cỗ khí hào hùng, hóa thành một lực đẩy mạnh, thôi thúc con người tiến lên phía trước. Quân địch hiển nhiên phát hiện điểm này, tướng lĩnh phe địch không hề đắn đo, cưỡi ngựa xông tới đài cao, mấy binh sĩ Trần gia quân muốn cản hắn ta lại, nhưng lại bị hắn ta quét một đao đuổi đi. Lát sau, hắn vứt ngựa, lên đài cao, kề huyết đao lên cổ Mộ Quân. Ánh mắt Mộ Quân không hề biến hóa, tiếng đàn vẫn vang lên. “Ngươi cho rằng tấu một khúc thay đổi được gì?” Vị tướng quân kia cười nhạo, nghiến răng nói, “Chỉ là tà âm mà thôi!” Mộ Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm như nước, đáp: “Nếu quả thật vô dụng, vậy vì sao ngươi còn tới đây?” Tướng quân bị y chọc giận: “Tới giết ngươi!” Mộ Quân không nói, chậm rãi nở nụ cười. Tướng quân nhìn y cười như thế, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành hắn vừa định dùng sức chặt đầu Mộ Quân,  Mộ Quân nhanh tay hơn hắn một bước, y búng một sợi dây đàn, bắn vào cổ họng của hắn! Trong thoáng chốc dây đàn bắn trúng cổ tướng quân, đao trong tay của hắn cũng bổ xuống. Tiếng đàn vẫn luôn chưa từng dừng lại, nháy mắt, không nghe thấy nữa. Ánh tà dương đỏ như máu, trời đất vắng lặng đìu hiu, tiếng đàn không còn, Trần gia quân tựa như mất đi cột chống cuối cùng. Tiếng đàn dừng lại sau ba nén hương, Khải Thành bị đánh bại. Quân địch xông phá đại môn Khải Thành. Trên dưới Khải Thành, không ai sống sót. Tiếng gió nghẹn ngào như tiếng khóc của những linh hồn anh hùng, máu tươi nhiễm đỏ trên đất thật lâu không phiêu tán. Dân chúng Khải Thành nằm một giấc mộng, rất đơn giản, bọn họ muốn một mái nhà. Nhà tan cửa mất, Khải Thành cũng không còn. … Sau khi phát sóng, khán đàn lặng yên không tiếng động. Năm vị cố vấn đang ngồi trên kia, cũng chưa thoát khỏi vở kịch này. Người nào cũng biểu hiện rất xuất sắc, ai cũng ka2 một phần không thể thiếu trong giấc mộng của quê hương. Cuối cùng vẫn nhờ MC phá vỡ bầu không khí: “Tác phẩm đã phát xong, chúng ta phải chọn ra ba người đứng đầu, mời mọi người tiến hành bỏ phiếu, chọn ra người các vị khắc sâu nhất, chỉ có thể chọn ba người, thời gian bỏ phiếu chỉ có ba mươi giây, lựa chọn cho kỹ nhé.” Ba mươi giây kết thúc, MC nhìn kết quả bỏ phiếu trong tay, chậm rãi công bố. *** “A a a a a Lục Ý tuyệt quá!” Nhan Bân xông tới ôm cậu, “Anh hạng nhất a a a a!” Lục Ý đoạt hạng nhất, song Nhan Bân trông có vẻ kích động hơn. Lục Ý cười vỗ lưng cậu ta: “Cảm ơn.” Cố Diễn đứng ở một bên, khoanh tay nhìn họ, mặt không cảm xúc. Nhan Bân thật tâm thay cậu cao hứng: “Giàu sang rồi nhớ đừng quên nhau! Ý, tôi chờ cái ngày anh cầm cúp ảnh đế!” Lục Ý cong mắt: “Không chừng cậu cầm cúp trước tôi đấy.” Nhan Bân hạng hai, biểu hiện của cậu ta cũng rất khá, phát huy đặc biệt tốt, có thể vì tính cách nên Nhan Bân cực kì thích hợp diễn trong bầu không khí trên sa trường này. “Vậy chúng ước hẹn đi” Nhan Bân ôm lấy bả vai cậu, “Ai lấy giải ảnh đế trước thì mời người kia ăn cơm!” “Ăn một bữa sao đủ được “ Lục Ý nói, “Còn phải đốt pháo ăn mừng nữa.” Nhan Bân nở nụ cười: “Được!” Cố Diễn lạnh lùng nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, trong đầu lóe lên top 1 hot search “Chỉ cần có ý đồ không an phận với Lục Ý, Cố Diễn sẽ chú ý tới bạn”, hệt như sợ chuyện không đủ lớn vậy. Shhhhh. Sai lầm quá. Sớm biết thì không rep cái cmt chướng mắt kia. Cố Diễn lần đầu tiên biết hối hận là cảm giác như thế nào, thậm chí anh đang suy nghĩ khả năng để Vu Lộc dẹp hot search là bao nhiêu, có điều vừa nãy Vu Lộc gọi tới đã tàn nhẫn cười nhạo anh một trận, nếu bây giờ Cố Diễn nói muốn nhờ hắn dẹp hot search, Vu Lộc phỏng chừng sẽ đem chuyện này ra cười nửa năm, trăn trở mãi, Cố Diễn mới bất đắc dĩ bỏ qua ý nghĩ này. Cố Diễn tưởng đâu Nhan Bân với Lục Ý ước hẹn giải ảnh đế là thôi, Nhan Bân là một fan cp tiêu chuẩn, hẳn sẽ không làm bóng đèn tỏa sáng, ảnh hưởng đến việc chính chủ phát kẹo đâu. Cố Diễn nhanh chóng phát hiện mình sai quá sai rồi. Nhan Bân càng dính Lục Ý hơn, nói một tấc không rời cũng không quá đáng. Hai người nói từ ảnh đế đến bát quái giải trí, rồi còn làm sao nấu ăn… Phạm vi tán gẫu sắp vượt qua chiều rộng Thái Bình Dương luôn! Sau khi ghi hình xong xuôi, tổ đạo diễn mời mọi người ăn tiệc hơ khô thẻ tre, địa điểm đã chọn xong, là khách sạn hoàng gia, vì không xa, khoảng chừng 100m, nên mọi người quyết định đi bộ. Dọc đường đi, Cố Diễn mấy lần muốn cắt ngang câu chuyện của họ, mà vẫn không tìm thấy cơ hội. Trong ba người, có lẽ anh mới là bóng đèn. Anh đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên đưa Nhan Bân đi học lớp bổ túc làm fan đúng chuẩn không, bả vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ lên. Cố Diễn nghiêng đầu. Du Định đi bên cạnh anh, biếng nhác ngáp một cái: “Đàn anh, anh sao vậy? Vẻ mặt như muốn ăn thịt người tới nơi.” Cố Diễn sờ mặt: “Rất rõ ràng?” Du Định nở nụ cười: “Ai có mắt đều thấy.” Cố Diễn không lên tiếng. “Bộ phim anh đang đóng là bộ phim cuối cùng trước khi chuyển hình?” Du Định hỏi, “Có nghĩ tới tiếp theo sẽ nhận bộ gì không?” Cố Diễn hiện tại đang chuyển mình từ lưu lượng sang thực lực, tuy từ khi anh xuất đạo tới nay, anh vẫn luôn mang danh tiểu sinh thực lực, nhưng lần này không giống, lần này là chuyển hình hoàn toàn, anh không thể quay những loại phim thần tượng thế này nữa. “Trước mắt có vài bộ, đang lựa chọn.” Cố Diễn không nghĩ tới Du Định thích trò chuyện đề tài này với anh, nhướng mày, “Sao lại đột nhiên quan tâm cái này? Không phải cậu không hứng thú với đóng phim à?” Du Định học Bel canto, chỉ thích ca hát, không hứng thú với những thứ khác. “Không hứng thú không thể hỏi chút sao?” Du Định cũng nhướng mày, “Đàn em quan tâm đàn anh, không phải rất bình thường sao? Câu hỏi này của anh còn nghĩ tới tình hữu nghị giữa hai ta không?” Cố Diễn lạnh lùng: “Hữu nghị gì? Không biết, không rõ.” “Vậy nói chuyện gì anh biết đi.” Du Định bình thản nói, cách chuyển đề tài chẳng khác gì cách bàn luận thời tiết hôm nay thế nào “Anh thấy Lục Ý là người thế nào?” Cố Diễn: “…” Hôm qua Lục Ý cũng hỏi vấn đề này thì phải? Rốt cuộc vì sao bọn họ lại tò mò lẫn nhau? Trong đó có ẩn tình gì không muốn người khác biết? Cố Diễn quyết định án binh bất động trước: “Thông minh xinh đẹp cố gắng siêng năng thật thà ngoan ngoãn đáng yêu nhất thế giới.” Du Định: “…” Sao tự nhiên hắn lại muốn ăn cẩu lương chứ? Tự tìm ngược mà! Mấy từ phía trước còn chưa tính, cái cuối cùng là cái quỷ gì!!! “Ờ” Du Định tạm thời nhẫn nhục, ngày sau trả thù lại, hắn cảm thấy mình tung hỏa mù đủ rồi, mới thản nhiên hỏi “Vậy anh cảm thấy Nhan Bân là người thế nào?” Cố Diễn dừng bước, nhướng mày nhìn Du Định. Du Định thầm hoảng hốt, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ. “Hai ta quen thuộc như vậy, anh cũng không phải là người thích nhiều chuyện, đi thẳng vào vấn đề đi.” Cố Diễn nói, “Cậu và người này không quen nhau mà? Anh cũng không thấy hai người có giao lưu gì.” Trái tim Du Định càng hoảng hốt, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ: “A” “Được, dựa theo tính cách của cậu, anh có hai vấn đề thắc mắc, cậu làm trắc nghiệm đi.” Cố Diễn nói, “Một, cậu nợ tiền cậu ta.” Du Định phủ nhận: “Em không có.” “Anh chưa nói hết” Cố Diễn nở nụ cười, từ tốn nói, “Hai, cậu cảm thấy hứng thú với cậu ấy là cái loại yêu thích kia.” Du Định không lên tiếng, qua mấy giây sau, mới mở miệng: “Không phải.” Nhưng cái phủ nhận này lại chậm chạp, dù là từ thời gian, hay giọng điệu, đều không đúng. Hai người làm bạn lâu như thế, Cố Diễn tất nhiên hiểu rõ hắn. Quả nhiên, sau khi hắn trả lời xong, Cố Diễn cười haha. Du Định nhắm mắt lại, ở lặng lẽ mắng bản thân, sao có thể ngu xuẩn như vậy.