Edit: Phong Nguyệt
Tối hôm sau hai người lên máy bay trở về A thị.
Sau một hồi rối rắm giữa việc lựa chọn tổ tiết mục ảnh hưởng đến mình và mình ảnh hưởng đến Cố Diễn, cuối cùng Nhan Bân quyết định tiếp tục ghi hình.
Trên máy bay, Lục Ý lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cố Diễn đang nhắm mắt ngồi bên cạnh Lục Ý, dường như đang ngủ.
Khi Lục Ý lần thứ năm trở mình, Cố Diễn giơ tay từ trong chăn ra, nắm tay cậu, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nhan Bân hoàn toàn tin tưởng Lục Ý, những chuyện trong nhà đều kể cho cậu nghe, nên khi biết người đàn ông phát sinh quan hệ với Nhan Bân là Du Định, Lục Ý chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Cậu không biết Du Định là người thế nào, chỉ gặp mặt mấy lần, khó nhận xét con người hắn, nhưng cậu có thể cảm giác được, Du Định là người không dễ trêu vào, so với Cố Diễn càng khó hơn.
Điểm này cậu đã nhìn ra từ lần trước biểu diễn rồi.
Lục Ý lúc đó không hề tức giận, chỉ hoảng hốt và sợ hãi vì nội tâm bị phơi bày trần trụi như thế thôi.
Cậu biết Du Định là bạn của Cố Diễn, hắn không thích hành vi nhút nhát của Lục Ý, cho nên mới lựa chọn phương thức trực tiếp này để vạch trần cậu.
Hắn có ý tốt.
Hơn nữa không thể không nói, mục đích của hắn đã đạt thành.
Câu hỏi của Du Định rất thâm thúy, khiến Lục Ý trăn trở không thôi, cuối cùng mơ thấy chuyện cũ.
Phải thừa nhận một điều rằng, Lục Ý chịu bước ra bước thứ nhất, có một phần là nhờ Du Định thúc đẩy.
Mà người miệng lưỡi sắc bén như thế lại cùng Nhan Bân xảy ra quan hệ, hắn sẽ xử lý thế nào?
Nhan Bân kháng cự gặp mặt hắn, Cừu Ngọc đã trở lại, đồng thời tổ tiết mục cũng giữ Du Định lại làm khách mời cố vấn.
Nói cách khác Nhan Bân còn phải đứng chung một bầu không khí với Du Định.
Nghĩ đến chuyện hai người gặp nhau không biết sẽ phát sinh cái gì, Lục Ý liền phát sầu.
“Không có gì.” Lục Ý đương nhiên không thể đem chuyện Nhan Bân nói cho Cố Diễn, cậu đỡ trán thở dài, ngẫm một lát, hỏi, “Anh cảm thấy Du Định là hạng người gì?”
Cố Diễn trầm mặc.
Du Định…Lục Ý chỉ gặp Du Định trong tống nghệ kia.
Mà sau khi Lục Ý biết scandal của Du Định và anh, anh cũng quên giải thích.
Du Định còn cố tình giả vờ thân mật với anh để lừa Lục Ý, không chỉ như vậy, hắn còn đương trường chất vấn Lục Ý.
Trong mắt Lục Ý, Du Định hẳn là không phải loại người tốt lành gì cho cam.
Vậy vì sao lại đột nhiên hỏi về hắn?
Chẳng lẽ muốn lôi chuyện cũ ra tính sổ?
Thoáng chốc, một hồi chuông mãnh liệt vang lên trong đầu Cố Diễn.
“Thật ra cậu ấy không dễ ở chung, tính tình rất tệ hại.” Cố Diễn ra vẻ trấn định, “Anh và cậu ấy có thể trở thành bạn bè thật không dễ dàng.”
Cố Diễn tận lực nhấn mạnh hai chữ “Bạn bè”, phân rõ rõ ràng ràng, tựa như hai bên ranh giới sông Hán.
Vừa nghe thấy Cố Diễn nhận định Du Định là người không dễ ở chung, tính tình tệ hại, Lục Ý không khỏi càng thêm lo lắng cho Nhan Bân.
Lông mày của cậu nhíu chặt hơn, cơ thể ngả ra sau, dựa vào lưng ghế mềm mại.
Cố Diễn nghiêng đầu nhìn cậu.
Trời đã khuya, đèn trong máy bay đã tắt hết, chỉ để lại mấy ngọn đèn mờ mờ trên đỉnh đầu, tia sáng nhu hòa, rải lên người Lục Ý, phát họa đường cong đẹp đẽ từ dưới cằm đến xương quai xanh, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, càng thêm tinh xảo, hệt như mỹ nhân trong những bức tranh sơn dầu.
Nhưng bởi vì lông mày nhăn lại, phá lệ ưu sầu.
Cố Diễn lần đầu tiên không thấu suy nghĩ của Lục Ý, cảm giác hình như không phải vì chuyện ghi hình lần này do biết Du Định là khách mời đặc biệt, đột nhiên lại nhớ tới hành vi của hắn với mình ngày trước, sau đó Lục Ý ghen.
Vì thế anh im lặng.
Qua mấy giây, Lục Ý nâng cằm, từ từ quay đầu nhìn về phía anh: “Anh và Du Định làm sao quen nhau?”
Bởi vì giọng nói của Lục Ý quá mình bình thản, không giống như đang ghen, thế nên Cố Diễn cũng tùy ý trả lời: “Lúc đó bọn anh học ở X đại B quốc, người Hoa không nhiều, cùng nhau làm báo cáo, rồi quen biết.”
“Ồ.” Lục Ý gật gật đầu, “Cậu ta lớn lên cũng đẹp trai, trong trường các anh không ai theo đuổi cậu ta sao?”
Cố Diễn nở nụ cười: “Làm sao không có, trong đầu cậu ta toàn âm nhạc, có lúc quên cắt tóc, tóc dài quá, mọi người còn tưởng là con gái, người theo đuổi càng nhiều hơn.”
Lục Ý mặt không đổi sắc hỏi: “Anh cũng chú ý cậu ta ghê ha, tóc có dài hay không cũng biết.”
“… Không phù hợp thẩm mỹ của anh” Cố Diễn thản nhiên quay ngoắc giọng, thu lại nụ cười, lãnh khốc nói, “Đàn ông thì ra đàn ông, để tóc dài ngô không ra ngô khoai không ra khoai gì cả, anh nhìn chướng mắt nên mới khắc sâu ấn tượng.”
Lục Ý nheo mắt: “Vậy anh thích tóc dài hay tóc ngắn?”
Cố Diễn không đắn đo nói: “Anh thích em.”
Trước khi hỏi Cố Diễn và Du Định quen nhau thế nào, Lục Ý không hề suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần lo lắng cho Nhan Bân, nhưng sau đó, lực chú ý từ từ bị dời đi.
Nào là Du Định và Cố Diễn cùng học chung trường đại học.
Nào là người Hoa trong trường ít, bọn họ đều biết nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.
Nào là Du Định đẹp trai, Cố Diễn nói lúc hắn để tóc dài như con gái.
Nghĩ đến chuyện Du Định ở cạnh Cố Diễn trọn vẹn sáu năm mà Lục Ý không cách nào tham dự, cả người ê ẩm.
Hơn nữa những thứ khác…
Lục Ý rút tay về: “Em chợt nhớ tới hình như lúc còn ở trường, cậu ta từng viết thư tình theo đuổi anh.”
“Nói bậy thôi.” Cố Diễn cảm thấy bản thân như đi trên dây thép, mỗi một bước đều lảo đà lảo đảo, anh trấn định nói, “Thật ra là như vầy, cậu ta muốn đuổi theo người kia, thư tình cũng là cho người kia, người kia cũng thích cậu ta, nhưng làm kiêu quá, cứ lấp lửng, không chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta, còn đem thư tình của cậu ta khoe khoang khắp nơi. Du Định giận điên lên, cảm thấy lòng tự trọng bị khiêu khích, vì vậy vứt thư tình cho anh, sau lại bởi vì liên lụy anh, nên mời anh một tuần cơm để đền bù.”
Sau khi nói xong, Cố Diễn thở dài: “Anh chỉ là bia dỡ đạn.”
Lục Ý không lên tiếng, sâu xa nhìn anh.
Cố Diễn muốn giơ tay ôm Lục Ý, nhưng lại bị Lục Ý ngăn cản.
Cố Diễn lúc này thật muốn đem những người bát quái trước mặt Lục Ý lôi ra đánh một trận: “Lúc cậu ta gửi thư tình cho anh, trái tim anh không hề gợn sóng…Vì nơi đó đã có người.”
Nếu là Lục Ý quãng thời gian trước, rất có thể bị lời ngon tiếng ngọt này làm thần hồn điên đảo, mềm lòng, nhưng Lục Ý bây giờ thì khác, cậu đã nghe quen rồi, cùng lắm chỉ mềm lòng một chút thôi.
“Anh nói dối” Lục Ý cũng học lôi chuyện cũ, “Dựa theo cách nói này, sau khi chia tay anh vẫn còn thích em?”
Lục Ý từng nói, trong sáu năm này chưa bao giờ hết yêu Cố Diễn.
Cố Diễn mơ hồ đau đầu: “Phải.”
“Anh mới không phải” Lục Ý nhướng mày, “Vậy sao lúc em mới vào nhà anh, anh lại trốn tránh em? Buổi tối trước khi ghi hình kỳ một, anh còn hỏi chúng ta có quan hệ gì mà gọi anh là Diễn ca.”
Lục Ý cho là mình không hề để ý những thứ này, song đến giờ phút này, cậu mới phát hiện, cậu vẫn luôn để bụng.
Bởi vì yêu Cố Diễn, dẫu là con ốc sên không dám chui ra khỏi vỏ, không dám mơ tưởng ở cùng Cố Diễn, nhưng vẫn sẽ bởi vì thái độ tránh né của anh mà thấy tủi thân, vẫn sẽ bởi vì không được gọi Diễn ca mà thấy mất mát.
“Đoạn thời gian đó…” Cố Diễn muốn nói lại thôi, “Đoạn thời gian đó có chút đặc biệt.”
Biết rõ truy cặn kẽ nguồn gốc không hề thích hợp, nhưng cậu không thể khống chế được bản thân: “Đặc biệt gì?”
Cố Diễn nhìn chăm chằm cậu, nhẹ nhàng nhếch môi, lại không cười: “Đặc biệt khó khăn.”
Lục Ý theo bản năng thở nhẹ hơn.
“Người mình thích rõ ràng gần trong gang tấc, lại không dám về nhà, anh sợ không khống chế được chính mình, cũng không biết em còn yêu anh không, không biết em có nguyện ý cùng anh ở dưới một mái hiên không” Cố Diễn chậm rãi nói, “Ngay cả về nhà, cũng phải uống rượu lấy can đảm.”
Lục Ý không nói gì, tưởng tượng đến cảnh Cố Diễn uống rượu say mèm mới trở về, trái tim bắt đầu nhói lên.
“Về phần nói không cần em quan tân, không cho em gọi anh là Diễn ca…Thật ra chỉ là nhất thời tức giận” Cố Diễn tiếp tục nói, “Em nói muốn dời ra ngoài, vì thế anh không thể khống chế bản thân mình.”
Trong không gian nhỏ hẹp tĩnh mịch, chỉ nghe thấy Cố Diễn thấp giọng nói: “Sau khi gặp lại em, anh luôn tự thôi miên rằng anh và em chỉ là hôn nhân giả, tình cảm khó nén, cảm thấy mình không có tiền đồ, vòng vòng chuyển chuyển, em một lần nữa xuất hiện, nhất cử nhất động của em đều làm anh chú ý, em vô tình trêu chọc cũng làm anh động lòng… Thôi miên thất bại, sau đó anh phát hiện, em là người duy nhất anh không thể chống cự.”
Lục Ý duỗi tay tới, cầm tay Cố Diễn: “…Đừng nói nữa.”
Không biết tại sao, sau khi hợp lại với Cố Diễn, mấy sợi dây thần kinh như được cải tạo, mẫn cảm dị thường, dễ dàng bị Cố Diễn chọc cười, cũng dễ dàng bị một lời của Cố Diễn làm đau đớn, đỏ cả vành mắt.
Đáng sợ hơn chính là cậu càng ngày cảng ỷ lại Cố Diễn, vui vẻ hay đau khổ đều bộc lộ trước mặt Cố Diễn.
Nếu là Lục Ý trước đây, đừng nói là thể hiện, Cố Diễn chỉ nói một câu, cậu có thể bị dọa đến lui về sau mười mét, sau đó lặng lẽ thương tâm.
Lục Ý cúi đầu, dựa vào bả vai Cố Diễn: “Có phải em thông suốt muộn quá không?”
“Làm sao có thể chứ” Cố Diễn ôm lấy Lục Ý, lấy chăn đắp lên cho hai người, “Chỉ cần là em, lúc nào cũng không muộn.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
486 chương
1166 chương
116 chương
29 chương
1040 chương