Edit: Phong Nguyệt Sản phẩm quảng cáo GS tung ra, hiệu ứng tốt vô cùng. Trong video, Lục Ý mặc áo bành tô, tóc tai chải ngược ra sau, lộ vầng trán trơn bóng, trên môi treo nụ cười dịu dàng, tựa như một vị vương tử, bước vào cung đình tráng lệ. Thoắt một cái, Lục Ý lại mặc một bộ âu phục màu đen, thắt lưng bó sát, đôi chân thon dài thẳng tắp, khí tràng mạnh mẽ, lạnh lùng bước ra từ chiếc xe ô tô xa hoa, từng bước bước lên thảm đỏ, hoa hồng trên ngực điểm tô thêm mấy phần kiều diễm. Ống kính đi theo bước chân của cậu, không ngừng biến đổi góc độ, nhưng dù ở bất cứ góc độ nào, sắc đẹp của cậu luôn làm người xem phải gào thét. Đến tiệc rượu, cậu quay người, ngón tay chạm lên khuy áo, ngoái đầu nhìn lại, rồi chợt nhoẻn miệng cười. Trong nháy mắt này, băng giá tan chảy, xuân về hoa nở, toàn bộ hình ảnh vì nụ cười tỏa nắng của cậu mà trở nên ấm áp. Những khán giả xem tới đây, chỉ cảm thấy tim muốn ngừng đập, hận không thể dí mắt vào màn hình, kề sát đôi mắt, khóe môi của cậu. Song chớp mắt, tất cả đều biến mất. Quảng cáo kết thúc. Vì thế tối hôm đó, vô số người điên cuồng xoát bình luận, gào thét aaaaaaaaa mỹ nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, đoạn gif Lục Ý mặc Âu phục, cài hoa hồng được chuyển tiếp trên weibo, vòng bạn bè một cách chóng mặt. Lượng tiêu thụ GS trong một ngày tăng 10%. Fans trên weibo của Lục Ý cũng tăng hơn 10 vạn. Nhưng lúc đó Lục Ý đang bị Phí Giả Khôn lôi kéo, cùng Cố Diễn tới Nhất Trung làm quen với bầu không khí vườn trường. Địa điểm quay không phải ở đây, cụ thể ở nơi nào vẫn đang thảo luận, đa số trường cấp ba không khác nhau lắm, cũng có mấy tầng học, một sân tập, một sân trường, một nhà ăn, mấy tầng ký túc xá, một chỗ kéo cờ mà thôi. Phí Giả Khôn cũng tốt nghiệp từ Nhất Trung, mấy chục năm rồi chưa hề quay lại. Vừa xuống xe, hắn liền quay người dặn dò: “Hai người đi dạo đi, tôi đến thăm hỏi mấy thầy cô một chút, tôi đã xin phép cho hai người được tham gia hai tiết học rồi.” Nói xong hắn vỗ vỗ bả vai hai người, tự mình đi trước. Cổng trường Nhất Trung được làm bằng đá, đề sấu kim thể: TRƯỜNG TRUNG HỌC ĐỆ NHẤT A THỊ. <img alt=photo src="https://danmei256.files.wordpress.com/2020/01/photo.png" data-pagespeed-url-hash=2382700110 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Cánh cửa lớn này, Lục Ý đã từng bước vào vô số lần. Lần thứ hai trở lại chốn cũ, Lục Ý có loại ảo giác như nằm mơ, nửa ngày không nhúc nhích. Cố Diễn đi mấy bước, phát hiện cậu không đi cùng, quay đầu nhìn. Lục Ý nhận thấy tầm mắt của anh, hồi thần, đi tới. Cảnh tượng này cũng vô cùng quen thuộc. —— Trước kia, mỗi lần cậu và Cố Diễn đi ra ngoài ăn, Cố Diễn cầm trà sữa giúp Lục Ý, đứng phía trước chờ cậu, Lục Ý vừa tranh thủ ăn vừa bước tới, híp mắt cười, sau đó hai người cùng nhau bước vào. Mỗi bước chân giẫm lên mặt đất của cậu giờ khắc này trùng trùng điệp điệp với quá khứ, mọi thứ xung quanh như bị nhấn núi lùi, mặt trời biến mất, mặt trăng thay thế, khoảng thời gian sáu năm, hơn một ngàn ngày đêm dài đăng đẳng cứ thế tiêu tán trong hư không. Lục Ý cảm giác bản thân đang phiêu bồng, cả người nhẹ bẫng, Cố Diễn vẫn đứng chờ cậu, cậu hoảng hốt đang muốn mở miệng nói cái gì đó, Cố Diễn bỗng nhiên cau mày kéo cậu sang một bên, Lục Ý không hề phòng bị mà ngã vào ngực anh. Tràn ngập cánh mũi là hương bạc hà quen thuộc, trái tim Lục Ý đập ầm ầm, máu bắt đầu sôi trào. Xe đạp điện phía sau bóp kèn vọt tới. “Không chịu nhìn đường.” Cố Diễn buông lỏng tay, “Mơ màng gì thế?” Thế nhưng sau khi Cố Diễn buông ra, cậu lại không động đậy, vẫn duy trì tư thái nằm nhoài lên bả vai của anh. Cố Diễn định rút về, nhất thời ngừng lại. Lục Ý cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, khống chế kích động muốn nắm tay Cố Diễn theo thói quen của mình, trầm thấp cảm ơn, từ từ đứng thẳng người. Cố Diễn nhìn cậu, không nói gì, quay người đi vào Nhất Trung. Lục Ý cũng đi theo. Nhất Trung dường như không thay đổi, vẫn là kiểu kiến trúc đó, vẫn là kiểu đồng phục đó. Giờ này là thời gian học, vậy nên sân trường trống hoe không một bóng người. Hai người lẳng lặng đi một lát thì nhìn thấy một giáo viên đi tới, là người năm đó đã dạy Cố Diễn, Cố Diễn dừng lại, chào hỏi cô, sau đó hàn huyên. Lục Ý cũng dự định đi tới, lúc này điện thoại rung rung, Lục Ý dừng bước, lấy di động ra, là Nhan Bân gửi tin nhắn đến: 【 Ý, Ý!!! Xem video này đi! 】 Lục Ý lấy lại bình tĩnh, trả lời “Ừm”, cậu mơ mơ hồ hồ nhấn đường link, load vài giây, tiêu đề video hiện lên: Vì người khuynh tẫn thiên hạ. Phía dưới tiêu đề có mấy hàng chữ nhỏ, Lục Ý híp mắt mới nhìn thấy rõ: Cô công Lỗ thụ, không nghịch cp, cảm ơn mọi người, chúc mọi người xem vui vẻ ~ Lục Ý mờ mịt, đang cảm thấy quen quen, hình ảnh lại hiện ra, lực chú ý Lục Ý lại nhanh chóng bị dời đi. Mở đầu video là cảnh Cố Diễn cầm camera, đi qua đi lại ở nơi đất đá đổ nát, chụp ảnh liên tục, nói: “Tôi đang tìm một người.” Phim Cố Diễn đóng Lục Ý căn bản đều xem qua, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một bộ phim của Cố Diễn, tên &lt;Nhiếp ảnh gia&gt;. Cái này là video tổng hợp các tác phẩm truyền hình của Cố Diễn? Lục Ý thấy hứng thú, một mặt chờ mong xem tiếp. Nhưng hình ảnh chuyển một cái, lại… biến thành Lục Ý? Lục Ý mặc áo bành tô, từ phía kia đi tới, dường như đi về hướng Cố Diễn. Cố Diễn buông camera xuống, lặng lẽ nhìn sang. Nhạc nền là một bài ca tiếng Anh du dương. Cố Diễn chậm rãi giơ tay lên, lẩm bẩm nói: “Tìm được em rồi, bộ dáng em cười lên thật đẹp.” Tiếp đó, Lục Ý mặc áo bành tô nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như đáp lại lời Cố Diễn. Lục Ý nhìn video: “…?” “Đừng đi nữa.” Hình ảnh tối sầm lại, thanh âm Cố Diễn vang lên, “Em sẽ không vui đâu.” Lục Ý mặc Âu phục đi thảm đỏ, trên mặt không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, quần áo trên người được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn. Cố Diễn đứng trên phố, âm thanh muộn phiền: “Thân ái, em có thể quay lại nhìn anh không? Hình ảnh dừng dại, sau khi Cố Diễn dứt lời, Lục Ý quay đầu, nở nụ cười. Lục Ý: “…” Thú vị đó. Lục Ý hắng giọng một cái, ngước mắt nhìn Cố Diễn ở đằng trước, anh đang tán gẫu với cô giáo, hình như không chú ý đến mình, vì vậy cậu lấy tay che màn hình, cắm tai nghe vào, vui vẻ xem tiếp. Mà nội dung video thì… Hình ảnh lại chuyển đổi, Lục Ý đi tới chỗ Cố Diễn, chợt biến thành hai người ôm nhau, sau đó, Lục Ý ngồi ở trên người Cố Diễn, tiếp theo… Video kết thúc bằng cảnh Lục Ý đến gần hôn Cố Diễn, trong video truyền ra âm thanh khó nói. Lục Ý giật mình xuýt chút nữa làm rơi điện thoại, dường như bị bỏng tay. Cậu luống cuống mãi mới tắt được video. Đúng vào lúc này, một cái tay huơ huơ trước mắt cậu, Cố Diễn nhíu mày: “Gọi em nãy giờ đó, đang làm gì vậy?” Lục Ý thình lùi ra sau, cảm thấy hai má nóng đến dọa người: “Không không không… Không có gì!” Cố Diễn khoanh tay, quan sát cậu. Lục Ý bối rối, ánh mắt đảo loạn. “Ban nãy là cô dạy Văn” Hồi lâu, Cố Diễn một lần nữa mở miệng nói, “Cô cũng thấy em rồi, qua chào hỏi một tiếng đi.” “Ừm” Lục Ý gật gật đầu, nhanh chóng cất điện thoại vào, “Được.” Cô Văn vừa nhìn thấy Lục Ý liền nở nụ cười: “Lục Ý.” Lúc còn đi học cô Văn rất thích Cố Diễn với cậu, hôm tốt nghiệp cô còn viết chữ tặng hai người. Lục Ý vừa nhìn thấy cô, cảm giác thân thiết ùa về: “Chào cô ạ.” “Nghe nói em và Cố Diễn kết hôn rồi.” Cô Văn cười dịu dàng nói, “Thực sự hiếm thấy.” Lời này là chúc phúc nhưng tình cảm của cậu và Cố Diễn cũng không phải như những gì cô nhìn thấy. Lục Ý không biết trả lời cô như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lễ phép mỉm cười. “Mấy hôm trước cô biết hai em sẽ tới đây, nên cô đặc biệt chuẩn bị một món quà nho nhỏ cho hai đứa.” Cô Văn còn đang nhớ về tình cảm của hai người hồi cấp ba, bây giờ càng nhìn càng thấy xứng đôi, cô lục lọi trong túi của mình, lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng, đưa cho Lục Ý, “Cái này cho em. Em có thể giữ làm kỉ niệm, năm đó Cố Diễn không cẩn thận kẹp cái này trong bài tập Ngữ Văn nộp lên, còn bị cô phê bình một trận.” Lục Ý nhận lấy: “Cảm ơn cô ạ.” “Không cần cảm ơn.” Cô Văn cười nói, “Có thể nhìn thấy hai đứa tốt như vậy, cô rất vui, các em cứ từ từ đi dạo đi, cô còn có lớp, đi trước nhé.” Hai người tạm biệt cô giáo. Tầm mắt Lục Ý một lần nữa đặt trên tờ giấy. “Cô nói cái này là anh không cẩn thận kẹp trong vở bài tập nộp lên” Lục Ý quay đầu nhìn về phía Cố Diễn, “…Em có thể mở ra nhìn không?” Cố Diễn cụp mắt nhìn cậu, khẽ nói: “Cô đưa cho em mà.” Kế bên hai người có một siêu thị nhỏ, Cố Diễn nhìn lướt qua: “Anh đi mua hai chai nước, em muốn uống gì?” Lục Ý còn đang nhìn tờ giấy kia: “Trà sữa.” Cố Diễn ừ một tiếng, đi mua nước. Thời tiết hôm nay rất tốt, trời cuối thu trong lành, vạn dặm không mây. Trên sân tập mơ hồ truyền đến âm thanh chơi bóng rổ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô. Lục Ý đứng dưới bóng cây loang lổ, từ từ mở giấy ra. Đây là chữ của Cố Diễn, bay bổng như rồng bay phượng múa. Đó là một bài thơ. Anh có cành đồng thân sắt Giống đao, giống kiếm, giống thương; Em cũng có những đóa hoa rực đỏ Giống tiếng thở dài nặng nề, Và giống cả những đóa lửa anh hùng. Chúng ta cùng sẻ chia giá lạnh, gió mưa và sấm chớp; Chúng ta cùng chung hưởng sương mai, nước đọng, cầu vồng. Tưởng như là mãi mãi song song, Nhưng lại vẫn suốt đời nương tựa.* *Đoạn thơ này trong bài Gửi tặng cây Sồi của Thư Đình, bản dịch nằm trong cuốn “Ký ức độc quyền” của ĐVPH Amunbooks – Đinh Tị (NXB Phụ nữ) Đây là đoạn trích trong bài Gửi tặng cây sồi của Thư Đình. Lục Ý tiếp tục nhìn xuống, thấy câu cuối cùng, ngây ngẩn cả người. Câu cuối cùng là —— Tiểu Lục Ý thân mến, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, anh hi vọng chúng ta có thể dũng cảm đối mặt và tin tưởng lẫn nhau. Ngày 05 tháng 11 năm 20XX. Ngày 05 tháng 11… Là ngày Lục Ý với Lưu Ninh đi tra điểm, rồi nhắc đến chuyện chia tay của cặp đôi kia. Chiều hôm đó, Cố Diễn cứ nhìn Lục Ý mãi, lúc học cũng không tập trung. Sau đó anh viết tới viết lui, xong lại vứt đi hết. Lục Ý không nhận ra, còn tới gần hỏi anh đang viết gì. Cố Diễn lặng lẽ nhìn Lục Ý, dường như bỏ qua cái gì đó, xoa tóc cậu, cười cười. Thì ra Cố Diễn viết cái này. Anh viết cái này. Những vệt ố vàng trên giấy càng lúc càng đậm, Lục Ý siết chặt, vành mắt nong nóng.