Công chúa Nam Việt đã chết!
Trên mặt đất cháy xém chỉ còn lại một chút phế tích và hơi nước bốc lên.
Ngọn lửa thiêu rụi cả một vùng rừng rộng lớn bên cạnh Đạt Ma viện, người nào nhìn cũng kinh hồn táng đảm, ánh mắt run rẩy.
"Vương đại nhân còn đứng ở đây sao?"
Cao Phúc tươi cười rạng rỡ, vỗ vai Vương Định An.
"Thánh thượng cố ý gọi ngài đến xem, Đạt Ma viện này đã rất lâu đời, bất kể là hình thức hay kiến trúc lễ nghi gì ngài cũng biết cặn kẽ, sau này trùng tu sợ là còn phải nhờ ngài!"
Dưới chân Vương Định An như nhũn ra, muốn kiên cường nói một hai câu xã giao chọc ngoáy tên hoạn quan âm dương quái khí này, nhưng ông ta cũng đã tuổi già sức yếu, hiện tại có chút đứng không vững.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của ông ta, Cao Phúc cười lạnh một tiếng, gọi mấy tên tiểu nội thị đến, ba chân bốn cẳng đỡ Vương Định An ra ngoài.
Hắn quay lại, tiếp tục cười: "Còn vị đại nhân nào muốn đến gần xem không?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám bước tới.
Không ít quan viên nhu nhược muốn cầu hòa trước đây thấy tình cảnh này cũng hiểu được tình thế hiện tại rất nghiêm trọng, đã đến mức không đánh không được, không chết không thôi.
Vẻ hèn mọn và oán giận bấy lâu nay cứ thế ùa ra.
"Tình cảnh thê thảm như vậy, hơn nữa vị trí xảy ra hỏa hoạn lại vừa đúng là nội điện..."
"Hạ thị đúng là quá độc ác.
Đại Ngụy đối xử trọng hậu với nàng ta, vậy mà nàng ta lại oán hận thánh thượng, hận đến mức có liều mạng chết cũng muốn hắt nước bẩn lên người chúng ta!"
"Đúng vậy! Phiên bang man di sợ uy nhưng không nhớ đức..."
Bên trong ngự thư phòng, Độc Cô Đình nghe các loại mật báo của Cao Khang xong liền phất tay cho hắn lui xuống.
Một đôi mắt ẩn chứa ý cười ngoài dự đoán nhìn về phía Tô Hà Y.
Đương nhiên, cho gọi văn võ bá quan tiến cung xem qua hiện trường hỏa hoạn đêm qua để "giết gà dọa khỉ" cũng là Tô Hà Y đề nghị.
Một cái liên hoàn kế nhất tiễn song điêu nhất thời gõ một cái thật mạnh vào tâm tư bất thường của đám người đó, khiến bọn hắn không dám lỗ mãng.
Người khởi xướng lại đang ghé vào lương tháp, lột vỏ nho từng quả từng quả.
Nước nho màu tím nhạt dính vào đầu ngón tay trắng như ngọc, nàng liền nghiêm túc liếm ngón tay, rồi "hút" thịt quả vào miệng.
Ngọt quá!
Tô Hà Y nhanh chóng ăn thêm mấy quả, quai hàm căng phồng, nheo mắt lại.
Độc Cô Đình nhìn nàng tập trung ăn nho, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
"Sao thế?"
Nhận thấy ánh mắt có chút kỳ lạ của Độc Cô Đình, Tô Hà Y không hiểu gì, còn tưởng là mình ăn mảnh khiến Độc Cô Đình không vui.
Sống lưng nàng tê dại, vội vàng lột vỏ một trái nho, đưa cho Độc Cô Đình như hiến vật quý.
"Đây...!đây là giống nho lưu ly từ Tây Vực, rất ngọt, thánh thượng có muốn nếm thử không?"
Vừa dứt lời, nàng có chút ngượng ngùng.
Trái nho mọng nước bị nàng bóp đến biến dạng, trông rất nhầy nhụa, sao có thể đưa cho hắn ăn.
Tô Hà Y vừa định rút tay về thì Độc Cô Đình rũ mắt, ăn trái nho trên tay nàng.
Nhìn khuôn mặt đang từ từ đến gần, Tô Hà Y nín thở, chẳng biết tại sao lại không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể dời mắt đi chỗ khác,
Khoảnh khắc này kéo dài như một canh giờ.
Tô Hà Y hoảng hốt chờ đến mức cánh tay ê ẩm, vừa định rụt tay về thì phát hiện hắn dùng sức kéo cổ tay nàng lại.
Đây là muốn?
Hà Y giương mắt nhìn lên, ánh mắt Độc Cô Đình sáng rực nhìn nàng, ăn nho thôi còn chưa đủ, hắn còn cố ý nghiêng đầu cắn một cái lên đầu ngón tay nàng.
"Đúng là rất ngọt."
Bốn chữ trêu chọc, hơi nóng mang theo chút tê dại từ từ khuếch tán, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Tô Hà Y trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời, tay chân không biết phải làm gì.
Ý hắn là đang nói nho sao? Sao nàng lại cảm thấy đối phương như đang nói...!nàng vậy?
"Thánh thượng...!thánh thượng thích là được!"
Nàng đứng dậy khỏi lương tháp, bỏ những quả nho còn lại vào tay Độc Cô Đình rồi nhanh chóng chạy đi.
"Nương nương, ngài đi chậm một chút!"
Mãi tới lúc chạy tới ngự hoa viên vắng vẻ, Tô Hà Y mới thả chậm bước chân, quay đầu nhìn Ninh Nguyệt đang đuổi theo.
"Trong cung này thật là buồn bực khiến người ta không được tự nhiên..."
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhét hai tay vào ống tay áo rồi chậm rãi tản bộ dọc theo ao sen, không khỏi nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Độc Cô Đình.
Cái loại cảm giác này cứ giống như chim con bị rắn nhìn chằm chằm, sau đó sẽ bị nó nuốt vào bụng!
Thân thể Tô Hà Y khẽ run rẩy, xoa đám lông tơ dựng đứng trên cánh tay.
"Cha nương đã quyết định, sáng sớm mai sẽ xuống thuyền xuôi theo sông Vị sao? Ninh Nguyệt, ngươi vào phòng bổn cung chuẩn bị y phục và đồ dùng, chúng ta xuất cung một ngày."
Hôm qua, Độc Cô Đình tuyên bố tin Hạ Yên Nhiên chết, còn thuận tiện hạ thủ dụ, trách Tiêu Vịnh canh giữ không tốt nên đày hắn đến Nam Cương "lấy công chuộc tội".
Đám thị vệ tạm thời không có thống lĩnh, nhìn thấy xe ngựa của Tô Hà Y thì rất kinh ngạc, chẳng những không ngăn cản mà còn cung kính ân cần hộ vệ bên cạnh, tranh giành nhau tiễn nàng vài dặm.
Mãi đến đầu ngõ Cát Tương, gia đinh Tô gia đến đón, bọn họ mới trở về.
Chuyện của Tiêu Vịnh rốt cuộc cũng được giải quyết ổn thỏa, Tô Hà Y thở phào nhẹ nhõm, cả người nhất thời mềm nhũn.
Thấy Tô phu nhân đi ra nghênh đón, nàng liền phục hồi tinh thần, tươi cười rạng rỡ.
Không đợi bà đến nơi, nàng đã vội vàng vén mành rồi nhảy xuống khỏi xe, nhào vào vòng tay của mẫu thân.
"Nương!"
"Bao nhiêu tuổi rồi hửm, đã làm nương nương rồi mà còn không ổn trọng nữa."
Tô phu nhân ôm nàng đi vào, đưa tay bóp nhẹ má nữ nhi, cảm thấy da thịt mịnh màng dưới đầu ngón tay càng thêm phúng phính, viền mắt không khỏi ươn ướt.
Khung xương Tô Hà Y mảnh khảnh lại không nhiều thịt, lần trước bị thương đã gầy đến mức cằm nhọn hoắc.
Không ngờ gặp lại, khí sắc nàng đã hồng hào, lại còn tròn hơn một chút.
"Tròn trịa rồi! Xem ra thánh thượng đối xử với con không tệ, nương đã có thể yên tâm đi Lâm An rồi..."
Tô Hà Y nắm tay bà, nghi ngờ hỏi: "Không phải phụ thân đến Ứng Thiên phủ nhậm chức sao? Sao nương lại nói là đến Lâm An?"
Tô phu nhân bất đắc dĩ nói: "Lúc trước nói là đến Ứng Thiên phủ, giấy thông hành cũng đã đưa cho Lại bộ ký rồi, nhưng không ngờ thánh thượng lại đột nhiên sửa lại thánh chỉ.
Ai da, thiên ý khó dò mà..."
Trong nháy mắt, Tô Hà Y dường như nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Độc Cô Đình, toàn thân lạnh toát.
Thay đổi xoành xoạch, người khác không biết thì thôi, nhưng sao nàng không biết cho được?
Ngày đó nàng chỉ bịa ra một câu "Cao điểm ở Lâm An rất ngon", Độc Cô Đình vậy mà...!vậy mà lại sửa theo lời nàng!
Độc Cô Đình tùy ý hành sự như vậy, trước giờ trong triều chưa từng có cái tiền lệ này.
Nếu như được ghi vào sử sách, cái mũ hậu cung phóng túng, làm loạn triều cương chắc chắn sẽ không chạy thoát được!
Nhưng mà Tô Hà Y càng được hắn "sủng ái" thì càng cảm thấy sau lưng âm mưu trùng trùng điệp điệp đang đợi nàng khiến đầu óc choáng váng.
Nhớ đến trái nho vừa rồi và ánh mắt nóng rực của Độc Cô Đình, tim nàng càng đập rộn lên, chọn cách làm con rùa đen rúc đầu trước.
Mà thôi, cho dù bị "ăn tươi" thật thì nàng có thể trốn được mùng một cũng không trốn được ba mươi!
Tô Tuấn ngây thơ, cười hì hì ôm đầu gối Tô Hà Y, trên tay còn cầm một viên kẹo đậu.
"Sao tỷ tỷ lại đỏ mặt vậy? Bị bệnh sao?
"Đau đớn bay đi, đau đớn bay đi, cho tỷ tỷ ăn kẹo nè!"
...
"Tối quá, đau quá..."
"Đây là đâu? Cầm Tâm? Cầm Tâm đâu?"
Hạ Yên Nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh, nghiêng người ngã ra khỏi giường.
Nàng mờ mịt mở to mắt, nhưng trước mắt ngoại trừ một mảng tối tăm thì cái gì cũng không có.
"Ta mù rồi...!Ta nhìn không thấy gì hết!"
Hạ Yên Nhiên sững sờ một hồi, điên cuồng lần tìm mặt mình, nước mắt hoảng sợ không ngừng rơi xuống.
"Sao có thể như vậy? Người đâu? Mau tới đây!"
Tiếng bước chân từ đàng xa truyền đến, tiếp theo đó là tiếng đóng mở cửa.
Trong phòng có thêm một người, Hạ Yên Nhiên sợ hãi trừng mắt, thu mình vào góc phòng.
"Ngươi là ai? Là người...!là người định thiêu chết ta sao?"
"Mắt ngươi tạm thời bị tổn thương vì khói lửa, sau này sẽ khôi phục lại.
Đừng ồn ào, cẩn thận thu hút người ngoài.
Người nọ đứng ở trước mặt nàng, chậm rãi mở miệng.
Là một giọng nữ, mang một khí chất ung dung bình tĩnh khó tả.
"Hạ Yên Nhiên, nếu ai gia không cứu ngươi, ngươi đã sớm giống như Cầm Tâm, bị đốt thành than trong Đạt Ma viện rồi!
"Thái hậu...!ngài là thái hậu nương nương?"
Cả người Hạ Yên Nhiên bàng hoàng, không kịp đau lòng cho nữ tỳ của mình.
Ngọn lửa cháy hừng hực đêm qua như một cơn ác mộng khiến trái tim nàng đau đớn.
Người đã cứu nàng vậy mà lại là thái hậu đang bị giam cầm...
Nhớ lại cách đây không lâu, bản thân còn coi thường bà ta, ném thiếp mời bà ta đưa tới.
Hạ Yên Nhiên cười khổ, hai tay buông thõng xuống, ngồi xổm trên mặt đất.
"Ta không ngại ngàn dặm xa xôi đến Đại Ngụy hòa thân chính là vì muốn câu dẫn hắn để mưu lợi cho Nam Việt.
Nhưng hắn lại bị Tô thị mê hoặc, phụ vương cũng đã chuẩn bị khai chiến lần thứ hai, ta không nhúng ta vào được, cũng không giúp được gì...!đã trở nên vô dụng rồi!"
"Tại sao ngài lại phải tốn nhiều thời gian và công sức để cứu một kẻ vô dụng như ta?"
"Ai nói ngươi vô dụng?"
Thái hậu cắt đứt lời tự trách của nàng, thản nhiên nói: "Hiện tại tất cả mọi người nghĩ đến ngươi đã chết, ngươi là một biến số không ai lường trước được.
Đây chính là công dụng lớn nhất."
"Nhưng theo ai gia thấy, ngươi một lòng vì Nam Việt, nhưng thật sự rất ngu xuẩn.
Bây giờ, được tái sinh từ trong địa ngục, sao ngươi không sống vì bản thân ngươi?"
"Vì bản thân..."
Hạ Yên Nhiên tự lẩm bẩm, ngơ ngác ngồi thẳng dậy.
Thái hậu nói: "Đi qua ranh giới sinh tử một lần, ngươi nên thấy rõ bản thân muốn cái gì nhất."
"Bản thân ta muốn nhất..."
Đôi môi không chút máu của Hạ Yên Nhiên run rẩy.
Nàng muốn cái gì?
Phong tục Nam Việt cởi mở, có hàng nghìn hàng vạn nam tử thế gia ngưỡng mộ nàng, khát cầu một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng.
Mỗi khi xa giá công chúa đi ngang qua con phố dài, đều có thiếu niên cưỡi ngựa ném hoa ném quả [1] huýt sáo đi tới, chỉ mong nàng vén rèm oán trách nhìn hắn.
[1] ném hoa ném quả: hành động tỏ sự ngưỡng mộ đối với phụ nữ
Mặc dù nàng không để đám nam nhân đó vào mắt, nhưng nàng thích cảm giác được mọi người chú ý, thích được người khác ngưỡng mộ! Cuộc sống như thế còn tốt hơn gấp vạn lần cuộc sống cô quạnh trong cung!
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, thái hậu mỉm cười, khuôn mặt không còn trẻ cũng tươi sáng hẳn lên.
"Xem ra ngươi cũng hiểu được một chút."
Hạ Yên Nhiên do dự gật đầu: "Ta muốn xuất cung..."
"Cho dù không có thân phận gì, ta vẫn muốn rời khỏi hoàng cung, quay lại Nam Việt!"
Thái hậu không nhìn nàng, mà thất thần nhìn tiểu viện bên ngoài cửa sổ, ánh mắt vượt qua bức tường bên ngoài nhìn về một phương xa không biết tên.
"Tên đầu sỏ gây ra tất cả phiền não và áp lực trong cung chính là thánh thượng đương triều."
"Nếu không có hắn, ngươi và ai gia đều có thể thoát khỏi lồng chim, không cần bị giam trong bức tường thành quạnh quẽ này, không phải sao?
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
15 chương
59 chương
13 chương
49 chương
116 chương
8 chương