Bạch ngọc triển dạ
Chương 2 : Trừng trị ác bá
Trong khi Dạ Nguyệt Ly còn đang chìm đắm trong mộng tưởng mỹ thực thì Đào viên ngoại bị thiếu nữ chọc tức run rẩy cả người, cơ mặt co giật, lớp mỡ trên mặt được dịp rung lắc một trận, bàn tay cầm quạt mấy lần muốn ném xuống nhưng vẫn cố duy trì phong độ công tử, thực là chết đến nơi vẫn sĩ diện hão.
"Láo xược! Tiện nhân ngươi muốn chết? Mau bắt bọn chúng lại cho ta, ta phải cho chúng biết hậu quả đắc tội bổn viên ngoại..." Đào viên ngoại hăm dọa.
"Ngươi dám?" Thiếu nữ thanh y một chút cũng không lùi bước.
"Thử xem bỏn viên ngoại dám hay không? Lên bắt chúng cho ta!" Thói quen được người khác nịnh bợ đã lâu khiến Đào viên ngoại không chấp nhận được thái độ vô lễ của thiếu nữ, bất chấp trừng phạt nàng cùng Trương Phùng.
Lập tức, đám hạ nhân của hắn hung hăng bao vây lấy hai người chuẩn bị đem người bắt trói. Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói chen vào, thanh âm nghe như rất tùy ý lại khiến người ta không thể bỏ qua được.
"Khẩu khí thật lớn a!"
"Xoạt!" Gần như đồng thời tất cả mọi người đều quay sang phúa chủ nhân của câu nói kia. Mới nhìn, mắt ai nấy đều đang ngời. Đôi mắt của Đào viên ngoại căng to hết cỡ, dường như hắn muốn nhồi nhét bóng dáng của Dạ Nguyệt Ly vào hết trong mắt, cũng chẳng biết bên trong đầu óc củ hắn đang nghĩ cái quỷ gì, chỉ thấy hắn bắt đầu thở dốc, nước bọt cũng tràn ra hai bên mép. Mấy gia nhân bên cạnh hắn cũng không khác là bao, chỉ thiếu mỗi tiếng hít thở "ồ ồ" của chủ tử bọn hắn mà thôi.
Trương Phùng vừa thấy Dạ Nguyệt Ly, đôi mắt đục ngầu khẽ sáng lên, dường như thấy được ánh sáng của hi vọng.
Thiếu nữ thanh y cũng tò mò quan sát Dạ Nguyệt Ly, vì bản thân nàng là thể chất tự nhiên nên khá dễ khám phá ra dưới vẻ ngoài tinh nghịch vui vẻ hoạt bát kia chính là từng đợt tà khí vô biên vô tận.
Người thường khi nghe đến chữ “tà” liền liên tưởng đến yêu ma quỷ quái, địa ngục hắc ám. Đó là một nhận thức hoàn toàn sai lầm. “Tà” không có nghĩa là “ác” nhưng nó khống chế vạn ác, nó thần bí khó lường; so với cái gọi là chính đạo thì “tà” càng khó tu luyện hơn, mà rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma trở thành đại ác nhân gây hại giang hồ. Chính vì vậy “tà” luôn bị ngộ nhận là “ác”. Tuy nhiên, “tà” cũng có đạo, một khi lĩnh ngộ được ‘đạo’ chắc chắn sẽ đột phá thành cao thủ tuyệt thế đứng đầu võ lâm.
Nếu Dạ Nguyệt Ly biết thiếu nữ có thể dễ dàng nhìn ra bản chất thật của nàng chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, bởi từ trước đến nay chỉ có 3 người có được bản lĩnh ấy: một là vị sư phụ quái đản của nàng; hai là đối thủ của sư phụ nàng, cũng là sư phụ của Ngọc Thiên Lạc; người thứ ba đương nhiên chính là khuê mật kiêm đối thủ - Ngọc Thiên Lạc.
Vẫn giữ nét mặt tươi cười, Dạ Nguyệt Ly nói tiếp: “Hai người này, ta muốn đưa đi. Ngươi có ý kiến?”
Đào viên ngoại lắc đầu như trống bỏi, cười hề hề nói: “Không vấn đề, chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Có điều, mỹ nhân nàng vào trong trò chuyện với bỉ nhân một chút được chứ?” Hắn cố gắng bày ra bộ dáng công tử phong lưu phóng khoáng. Cũng chẳng biết hắn học ở đâu ra mấy lời văn nhã đó, tuy nhiên với ngoại hình và chất giọng “oanh vàng” của hắn thì ai nghe còn tưởng quỷ đang kêu khóc.
Dạ Nguyệt Ly bỏ qua Đào viên ngoại, tặng cho thiếu nữ và Trương Phùng một cười rạng rỡ khiến bọn người Đào viên ngoại thần hồn điên đảo.
Trương Phùng định khuyên Dạ Nguyệt Ly đi mau nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nàng thì những lời định bật ra đành nuốt trở về. Nhìn xem cô nương người ta có chút sợ hãi nào đâu, còn khuyên thế quái nào?
Thiếu nữ thanh y nhìn chăm chú Dạ Nguyệt Ly, dường như đang tính xem nàng có mấy phần đáng tin, sau đó nói một câu không đầu không đuôi: “Nửa canh giờ sau tiểu nữ sẽ quay lại.”
Dạ Nguyệt Ly hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hiểu ra, tâm nói, người này thực bất phàm a, có thể đoán ra thực lực của ta sao? Nàng giả vờ khó hiểu, hỏi: “Cô nương quay lại làm gì? Không sợ bị bắt sao?”
Thiếu nữ thanh y thật thà đáp: “Nếu vậy có thể tránh cho cô nương khỏi cô độc, hai người nhất định sẽ thông minh hơn hơn một người tìm cách trốn thoát!”
Dạ Nguyệt Ly bật cười, thú vị nha! Nàng tỏ vẻ ‘quyết tâm’ thấy chết không sờn, nghiêm trang nói: “Được! Ta sẽ đợi cô nương cùng nhau trốn.”
Thiếu nữ thanh y gật đầu với Dạ Nguyệt Ly mới quay qua đỡ Trương Phùng đứng dậy, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu nữ đưa lão bá về nhà, vết thương cần được chữa trị mới không để lại di chứng.”
Trương Phùng lúc này ý thức đã có chút không rõ, dựa vào sức của thiếu nữ đỡ tập tễnh bước đi.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Dạ Nguyệt Ly mới híp mắt nhìn sang đám người Đào viên ngoại còn đang thất thần, môi khẽ mở lộ ra hàm răng sắc bén, âm trầm nói: “Bây giờ đến lượt các ngươi!”
Thật lâu sau này, lâu đến mức Đào viên ngoại trở thành ông lão râu tóc bạc trắng, khi đó hắn ngẫm lại sự tình hôm nay, cảm thấy có lẽ quyết định tồi tệ và may mắn nhất của hắn chính là ‘rước’ Dạ Nguyệt Ly vào nhà. Tồi tệ vì từ đó hắn không bao giờ được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý nữa, may mắn vì nhờ vậy mà hắn mới có thể sống đến từng tuổi này.
Tất nhiên, đó là chuyện rất lâu về sau.
________________________________________________________________
Một canh giờ sau, trước lối vào thôn Vĩnh Nguyên có một tổ hợp bốn người rất đặc biệt: một thiếu nữ bạch y đẹp sáng chói, một thiếu nữ lam y có đôi mắt to tròn đáng yêu và một thiếu nữ thanh y thanh tú nhã nhặn; ba thiếu nữ với ba vẻ đẹp khác nhau khi đứng cạnh nhau lại hài hòa khó tả. Nhưng khiến người ta khó hiểu là bên cạnh các nàng là một lão nhân lớn tuổi ốm yếu, nghèo khổ mà không phải bất cứ thanh niên tài tuấn nào. Trường hợp này đúng là độc nhất vô nhị.
Bốn người này không phải ai khác ngoài đám người Ngọc Thiên Lạc.
Dạ Nguyệt Ly hiếu kỳ hỏi: “Cô nương muốn đến Trấn Đao Phủ?” Cứ nghĩ sắp từ biệt, ai ngờ...
Thiếu nữ thanh y gật đầu giải thích: “Tiểu nữ vốn đang trên đường đến Trấn Đao Phủ để tìm đệ đệ, nay nhân tiện hộ tống lão bá đến đó để toàn tụ với con cháu một nhà.”
Dạ Nguyệt Ly tỏ ý đã hiểu, rồi nàng vừa sờ cằm vừa quan sát thiếu nữ bên hông đeo hòm thuốc cùng lão nhân đeo hành lý. Nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn. Nàng nhìn sang Ngọc Thiên Lạc, ý là – Dù sao cùng đi một nơi, chi bằng đi chung đi!”
Ngọc Thiên Lạc nhướng mi đẹp, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta cũng đến Trấn Đao Phủ, cô nương không ngại đi cùng?”
Thiếu nữ thanh y tuy khá bất ngờ nhưng cũng mỉm cười đáp: “Được!”
Dạ Nguyệt Ly cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện, nói: “Ta họ Dạ Nguyệt, tên một chữ Ly. Nàng ấy là Lạc.”
“Ta họ Ngọc Thiên, danh cũng một chữ Lạc.” Ngọc Thiên Lạc bỗng nhiên tự giới thiệu.
Dạ Nguyệt Ly kinh ngạc nhìn khuê mật bởi vì từ trước đến nay Ngọc Thiên Lạc rất hiếm khi cho người mới quen biết tên họ của nàng, quá lắm là báo ra họ mà thôi.
Ngọc Thiên Lạc đương nhiên biết bạn tốt đang nghĩ gì, khẽ gật đầu, ý là – Ta tin tưởng cô nương này.
Dạ Nguyệt Ly chớp mắt – Thì ra là thế!
Thiếu nữ thanh y thấy thái độ khác thường của Dạ Nguyệt Ly, lấy sự thông minh của nàng dễ dàng nhìn ra vị thiếu nữ bạch y kia tôn trọng bản thân mới báo ra cả tên lãn họ, vì vậy hảo cảm dành cho Ngọc Thiên Lạc cũng theo đó tăng lên.
“Thì ra là Dạ Nguyệt cô nương, Ngọc Thiên cô nương! Tiểu nữ hạnh ngộ! Họ của tiểu nữ cũng là họ kép- Công Tôn, khuê danh Mộc Yên.”
“Phải chăng đệ đệ cô nương là...” Dạ Nguyệt Ly vừa nghe hai chữ ‘Công Tôn’ liền nghĩ đến một người, lập tức hỏi thăm.
“À, vốn dĩ y cũng được đặt tên kép là Mộc Sách, nhưng đọc lên cứ nghe như ‘mọt sách’, cho nên mới đổi thành...”
“Công Tôn Sách?” Dạ Nguyệt Ly buột miệng thốt lên.
“A, chẳng lẽ danh tiếng của y lại lan rộng rồi!?” Công Tôn Mộc Yên ngạc nhiên.
Ngọc Thiên Lạc và Dạ Nguyệt Ly hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một nghi hoặc: không phải đây là trùng hợp chứ? Chưa từng nghe sư gia Công Tôn Sách có một vị tỷ tỷ a. Mà đáng lẽ Công Tôn Sách là một nam tử trung niên, nhưng dựa vào vị ‘tỷ tỷ’ này tính ra thì tuổi của y còn rất trẻ. Có lẽ đây quả thật chính là một không gian khác.
Để che giấu chấn kinh trong nội tâm, Dạ Nguyệt Ly bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ: “Ai nha! Thì ra là tỷ đệ, thảo nào y thuật của cô nương tinh thâm đến xuất thần nhập hóa như vậy. Nghe nói Công Tôn tiên sinh tuổi không lớn nhưng y thuật kinh người, vẫn thùng được gọi là Diêm Vương Địch.Ta vẫn luôn muốn gặp mặt vị thần y này, không ngờ lại ngộ tỷ tỷ thần y. Vinh hạnh a!”
Lời này của Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối là thật lòng. Nhớ lại những gia nhân làm công nặng cho Đào viên ngoại, người nào người nấy đều thê thảm như Trương Phùng, vậy mà sau khi uống dược thủy do Công Tôn Mộc Yên điều chế liền khôi phục mau chóng. Điều ấy khiến Dạ Nguyệt Ly không kìm được xuýt xoa – Luyện dược đã lợi hại như thế, chẳng biết trù nghệ như thế nào đây!
Cô nương, trọng điểm cảm thán của cô là ở trù nghệ đúng không?
Công Tôn Mộc Yên khiêm tốn đáp: “Tài học của tiểu nữ vẫn còn nhiều thiếu sót, nào dám nhận cô nương khen ngợi.”
Ba thiếu nữ cứ ngươi một câu, ta một câu, nàng một câu, hoàn toàn bỏ quên mất nhân vật thứ chính trong chuyến đi này. Trương Phùng âm thầm rơi lệ -- Đến bao giờ lão mới gặp lại con cháu đây?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
144 chương