Chú tài xế gật đầu, còn anh Lam thì gục vào vai tôi, hết Diệu, rồi tới anh... sao hôm nay nhiều người uống say xỉn thế này. tôi mở máy gọi về nhà cho dì.. "Con có việc phải về trễ.." "Sao vậy?" "Con phải đưa bạn về nhà... vì bạn con uống say ko tự về được.." "Thế hả? ko phải đi với Mai sao? mà đưa về đâu lận??" "chung cư Dinh An.. con về sẽ nói dì sao, Bye!" "Ey..khoan..thằng Kiệt nó.." Tôi vội cúp máy vì thấy chiếc xe đã dừng ở cổng chung cư ..nên chỉ nghe dì định nói gì đó về..C.K.. nhưng chắc là cũng chẳng có gì. Hắn hay tới chơi domino với dì vào tối thứ bảy mà. hơn nữa hắn cũng biết tôi đi với Mai và Diệu vì tôi đã nhắn tin hồi chiều. ... Tôi lại khổ sở dìu anh Lam đi vào chung cư, bấm thang máy...để lên căn hộ của anh. "Chìa khóa, anh đưa em chìa khoá?" "Oh..ok.. đây." Cũng đỡ là anh còn chút tỉnh táo để hiểu tôi, sau khi mở cửa, tôi bước vào trước, còn anh thì đi theo sau, tôi chưa kịp mở đèn thì Hoàng tử đã... nằm dài dưới sàn cách cửa ra vào có vài bước! Arghh!! Hẳn anh phải nặng gần 70 kg! Tôi ko còn cách nào khác là vào buồng, lấy 1 tấm chăn, đem ra và lăn cho anh nằm lên đó, và rồi kéo lê anh vào tới chỗ bộ ghế salon.. Hic.. phải gọi Mai tới chăm anh nó thôi. Chuông đổ liên tục nhưng ko ai bắt máy. Mai có lẽ đã bỏ điện thoại trong giỏ nên ko nghe. tôi phải làm gì bây giờ.. Nghĩ 1 hồi, tôi vào bếp đun nước nóng... hồi xưa,khi ba tôi say về, mẹ hay đắp khăn nóng cho ông tỉnh... ............ Tôi ngồi chờ anh Lam tỉnh lại mới có thể ra về, cái khăn tôi đã đắp lên mặt anh rồi, nhưng anh vẫn ngủ như chết. +__+ Tôi nhìn quanh phòng khách và để ý đến 1 khung hình nhỏ, treo cạnh cửa sổ, tôi bước tới xem... trong hình, là anh Lam và anh Tiến, đứng giữa là 1 cô gái tóc dài tết bím rất xinh.. chắc là chị Thu. .. "Hơ hơ.." Tiếng anh Lam lơ mơ tỉnh. tôi liền chạy tới chỗ salon lay anh dậy... "Anh sao rồi?" "Ơ..Giang?" "Anh tỉnh thì tốt rồi, em về đây. Anh say quá nên em phải..." "Oh... em đã đưa anh về àh?? cảm ơn em.. thiệt tệ...anh đã phiền em." "Ko sao ạ." Tôi đứng dậy và anh Lam cũng gượng dậy theo để tiễn tôi, tôi cũng muốn ở thêm vì trông anh còn chưa tỉnh hẳn, nhưng thật ko hay.. đã gần 10 giờ rồi còn gì. hic.. Khi anh Lam vừa mở cửa cho tôi, và tôi bước ra, thì cái dáng 1m7 của my bodyguard đập vào mắt tôi, hắn đang tìm kiếm và rồi... cũng nhìn thấy tôi. cùng Hoàng tử. OMG!!! ......... Trong khoảng 1 phút tôi chôn chân tại chỗ với vẻ mặt tái xanh, thì hắn đã bước tới trước mặt tôi và anh Lam, lỗ tai hắn lại bừng đỏ! "Oh.. chào.. đến đón Giang à?" Anh Lam vẫn lịch sự như thường dù anh vừa say bí tỉ ban nãy, còn C.K, đối nghịch với thái độ hòa bình của Hoàng tử, hắn mím chặt môi và túm lấy cổ áo sơ mi của anh. Ôi trời đất.. hắn định làm gì đây?? Tôi muốn can, nhưng chân tôi như tê cứng và chỉ nhìn hắn 1 cách bế tắc, hắn dốn anh Lam vào lại trong và xô mạnh.. khiến anh ngã lảo đảo xuống nền nhà... Chưa thôi, hắn xấn tới chồm lên người anh Lam và giơ cao nắm đấm, Lúc này, tôi ko thể đứng yên được nữa. Tôi lao tới ôm hắn cánh tay hắn để cản.. Nhưng.. hắn ko còn là C.K láu lỉnh dễ thương nữa, mà bây giờ, hắn chẳng khác nào...DJ. Hung hăng và bạo lực. Hắn.. gạt mạnh và hất tôi văng vào tường. Thật ko thể tin được.. Ahh.. cổ tay phải của tôi va trúng tường và nó kêu cái rắc. Ôi...đau... cánh tay vừa tháo bột của tôi. Bạn trai Bin Laden của tôi bây giờ mới đủ khôn để biết mình vừa làm gì, hắn quay lại nhìn tôi đang ôm cổ tay đau đến chảy nước mắt, Một vẻ hối hận lộ rõ trong ánh mắt hắn, nhưng đã quá muộn. "You...sorry, tôi...ko cố ý.. có sao ko?" "You đi về đi!!" Tôi gượng đứng lên và đẩy hắn ra bên ngoài, rồi đóng sập cánh cửa lại, còn mình thì vẫn đứng bên trong. Hắn... thật quá đáng. -_________- ............ Tôi đứng sau cánh cửa trong vài phút bất động. Lòng tôi vỡ vụn và tức tối, hờn giận...và cả xót xa nữa. "Mở cửa ra đi em. Cậu ấy vẫn còn ngoài đó?" Anh Lam bước tới sau lưng tôi, nói nhỏ và rồi lách người ra mở chốt cửa. vâng, tôi cũng hy vọng là hắn còn ở đó. nhưng... ko có ai ngoài cửa cả. Hắn đã đi rồi. ....vậy là...hắn ko thể chờ, dù chỉ mới vài phút? "Anh xin lỗi.. vì anh mà..." "Kệ hắn, ko sao đâu... em xin lỗi anh mới phải." Tôi vừa bước ra ngoài định về thì cánh tay phải đau khiến tôi nhăn mặt, anh Lam ko để tôi đi, anh kéo tôi vào trong...và đóng cửa lại. ............ Anh loay hoay băng 1 dải băng thun ở cổ tay cho tôi, nhưng đoạn băng nếu ko chặt quá làm tôi đau thì lại quá lỏng.. Anh rõ ràng ko thể làm được rồi... "Tệ thật! Anh đưa em vào bệnh viện nhé." "Ôi..chỉ có tí xíu, chắc ko gì đâu anh.. em về..khuya rồi." "Ko được, đợi đó." Nói rồi anh Lam với tay lấy điện thoại đi vào trong, chắc gọi ai đó? hay gọi taxi cho tôi? còn tôi, thật chỉ còn nghĩ tới mỗi C.K... Hắn sai... nhưng, tôi có sai?.. dĩ nhiên, tôi ko sa"Sao anh uống nhiều vậy?Anh có chuyện buồn à?" "Uh...anh.." Anh Lam có vẻ e dè và ngập ngừng.. tôi nghĩ có thể chuyện khó nói ra, nên cũng làm thinh mà thôi. Nhưng anh Lam vẫn nói bằng giọng đều, buồn. "Anh yêu 1 người...hôm nay, là ngày cô ấy biến mất khỏi cuộc đời anh, như bóng xà phòng, sau 2 năm." "Yeah.." "Yêu 1 người thật khổ sở, phải ko?" "...dạ phải..." "Cậu ấy yêu em nhiều nên mới thế, Giang à" "......" Tôi cúi mặt tránh để anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Hơn ai hết tôi hiểu điều anh vừa nói chứ, nhưng C.K... thật làm tôi thất vọng... "Em uống gì ko, sữa nhé?" "Okay, cảm ơn anh." ............ [Ping pong] Chuông cửa reo. Anh Lam chạy ra ngoài mở cửa còn tôi vẫn cầm ly sữa của anh vừa pha. Và... người mà tôi đã mong gặp mấy hôm nay bỗng xuất hiện trong lúc tôi chẳng mong chờ gì... DJ theo sau Hoàng tử với màu áo xanh nhạt - màu anh ta ít khi xài tới. nhìn tôi. "Ông chở cô bé về dùm tôi. tôi có men rượu nên ko đi xe được. Mai ko gọi được, nó ko bắt máy." Yeah.. tôi cũng có gọi được cho nó đâu..con bạn trời đánh. -__- nhưng... tại sao lại là DJ? "Chuyện gì xảy ra? tay cô nàng sao vậy?" "Àh..ông băng lại dùm tôi luôn.^-^" Hòang tử cười khì còn DJ thì bước tới trước mặt tôi, anh ta chỉ nhìn cổ tay tôi rồi tháo đoạn băng anh Lam đã quấn ra, để băng lại 1 cách nhẹ nhàng... rất khéo léo. Đường băng đẹp và đều tay lắm. Anh ta ko nói câu nào với tôi, cho tới khi ra tận thang máy.. và cánh cửa mở ra ở tầng trệt. Gã ko bước ra mà bảo tôi. "Tôi ko đưa em về, vì có người chờ em ngoài kia. Tôi ko muốn làm nạn nhân thứ hai." "HUH??" Tôi chưa kịp hỏi thêm thì cửa thang máy đã đóng lại, nạn nhân thứ hai ư? ai chờ tôi? nếu đó ko phải là... C.K? Yup. chính hắn. -____- Hắn đang đứng dựa trên chiếc xe Yamaha, nhìn thấy tôi thì hấp tấp chạy tới, kéo cánh tay tôi.. "You..ko sao chứ..tôi xin lỗi.." "Biết mình sai rồi à?" "Uh.. sai..tôi sai.. nhưng... SAO YOU LẠI Ở NHÀ CỦA TÊN ẤY HẢ?" "Whew,, coi kìa, vẫn còn lớn tiếng với tôi cơ đấy. tôi đi taxi về đây!" Tôi ngó lơ quay đi được chừng 3 bước. thì cái tên bạn trai Bin Laden quái quỉ đó bỗng chạy tới xoay eo tôi lại.. tôi cau mặt định rủa hắn thì..môi tôi bị khóa chặt..bằng...môi hắn!!!!!!!!!!!!!!! ARGHH!!! MỘT NỤ HÔN Ư? Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng chỉ vài giây, tôi cũng chìm theo cảm giác lâng lâng.. của First Kiss!! arghh...nó..khó cưỡng lại hơn tôi tưởng..TT___TT chúng tôi cứ đứng như thế súôt 30s... arghhh.. Cả tôi cũng ko biết sao mình có thể... Hắn kết thúc nụ hôn bằng 1 nụ cười. Còn tôi, thì mặt còn đỏ hơn cà chua... chắc như ớt. TT________TT "You làm cái gì vậy hả??" "Hôn. Hỏi vớ vẩn!" Tôi che miệng và quay đi, thật ngượng mà hắn còn nói tỉnh khô thế!! hắn vẫn giữ chặt eo tôi.. >_< "First Kiss của tôi đấy, baby" "Tôi cũng vậy thôi!" "Khỏi quảng cáo, you thì tôi biết là ngây thơ rrồi" ">< buông tôi ra, người ta đang nhìn kìa!!" "Kệ họ. chúng ta là tình nhân mà!" "tôi nổi cáu đấy!" Ít ra hắn cũng sợ lời đe dọa của tôi, và lập tức buông ra ngay... Tôi lẳng lặng leo lên xe. "Lần này là lần cuối cùng you nổi khùng như thế, ok?" "Uh..ok..nhưng, tại sao you lại...ở đó.." "Anh ấy uống say, ko về được." "You ĐI UỐNG VỚI ANH TA??" "Ackk.. lại la toáng lên roài. ko có... tôi chỉ tình cờ.." "Thật ko?" Lại "thật ko?" - hắn luôn hỏi tôi câu đó. Hắn có tin tôi đâu, cho dù tôi đã nói sự thật đấy thôi. "Nếu ko tin, thì đừng hỏi. tôi ko cần phải giải thích nữa.." "Ok..tin mà.. ko hiểu sao tôi ko thể kìm nén bản thân khi nhìn thấy you với tên con trai nào khác." "You xấu nhất mặt đó! -__-" "Biết rồi, sẽ sửa mà." Và rồi, tôi cũng bỏ qua cho hắn, hay, hắn bỏ qua cho tôi cũng được. vì nụ hôn vừa rồi đã xóa tan mọi uất ức bực mình của tôi và hắn, tôi ko hiểu sao mình có thể...dễ dụ như vậy. Nhưng dù sao thì, nhìn thấy cảnh ấy, ai mà chẳng ghen. "Hey, sao you biết tôi ở Chung cư Dinh An?" "Dì nói, khi you gọi về... tôi muốn tới đón you, để gây bất ngờ cho you. Grr, vậy mà..." >< Um.. thì ra là vậy. Ý trời. Để hắn bắt gặp tôi và Hoàng tử Lam. Để hắn hôn tôi... argh.. cũng là ý trời..i. -__- tôi chẳng làm gì ko đúng cả. Right?