Bách Luyện Thành Tiên

Chương 87 : Thay mận đổi đào

"Bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì. Việc cấp bách là phải đi Kỳ Dược Cốc. Nơi đó là cấm địa trọng yếu của bổn môn, nếu xảy ra vấn đề..." "Đúng vậy sư huynh, xin người mau phân phó!" Mấy cao thủ Thiên Mục Phái tranh nhau bàn tán không ngớt nhưng Khô mộc chân nhân vẫn nhắm mắt bất động như không nghe thấy gì. Bọn họ dù lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng cũng không dám tự tiện hành sự. Thứ nhất tự nhiên là chưởng môn sư huynh uy tín nhiếp môn, thứ hai là Kỳ Dược Cốc là cấm địa bổn môn. Ngoài những đệ tử có nhiệm vụ trấn thủ ở đó lâu dài. Những đệ tử khác chưa được chưởng môn cho phép thì tuyệt đối không được vào. Trong khi các trưởng lão đang nôn nóng bất an thì Khô mộc chân nhân mở mắt, âm thanh lạnh lẽo có chút run rẩy: "Lưu sư đệ đã ngã xuống." "Cái gì, Lưu sư huynh thực sự đã…?" Mặc dù bọn họ đã nghĩ tới điều này nhưng chính miệng Khô mộc chân nhân thừa nhận thì sắc mặt khó coi tới cực điểm. "Sư huynh, chắc chắn người ó thể không lầm chứ?" Khô mộc chân nhân cười khổ thở dài: "Ta trái lại cũng hy vọng mình si, nhưng vừa rồi phát ra ba đạo Truyền Âm Phù tới Lưu sư đệ đều một đi không trở lại, nếu không gặp phải bất trắc thì sao hắn không hồi đáp." Mọi người cũng đều im lặng. Qua một lúc lâu Ninh Thiên Vũ mở miệng : "Sư huynh, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" "Đi Kỳ Dược Cốc nhưng mọi người chú ý không được tách rời. Đối phương có thể ở trong cấm chế bổn môn sát diệt Lưu sư đệ, chỉ e thần thông không phải là nhỏ, nói không chừng là Nguyên Anh kỳ lão quái." âm thanh Khô mộc chân nhân lạnh lùng. "Có thể. Cũng có khả năng là nội gián lẻn vào." Ninh Thiên Vũ sờ cằm, như có suy nghĩ khác phân tích. "Bất kể nói như thế nào. Cẩn thận điều nhỏ thì không có sai lầm lớn. Bây giờ Lưu sư đệ đã đi luân hồi. Tình huống trong Kỳ Dược Cốc cũng không rõ. Bổn môn đang đối mặt với sinh tử tồn vong. Các vị sư đệ cần bảo trọng cho tốt." "Xin tôn chưởng môn gia pháp" Chúng tu cùng khom mình hành lễ. Khô mộc chân nhân tay áo vung lên: "Xuất phát!" Các đạo độn quang đầy đủ sắc màu hướng về Kỳ Dược Cốc mà đi. Khi này linh khí Thiên Mục Sơn chấn động đặc biệt. Không chỉ là đám trưởng lão mà toàn bộ đệ tử ồn ào huyên náo. Trúc Cơ Kỳ cùng Linh Động kỳ đệ tử ào ào từ nơi tu luyện chạy ra, ngạc nhiên cùng bất an nhìn vô số quang điểm màu xanh mỹ lệ đang tản ra trên bầu trời. Có thể là tụ tập cùng một chỗ bàn tán, cũng có khi một mình há miệng trông đờ đẫn. Cũng không ít đệ tử nhanh nhẹn bắt đầu tìm kiếm sư trưởng tìm hiểu. Nhưng rất nhanh phát hiện trưởng lão bổn môn không ai xuất hiện. Tâm ý bất an bắt đầu ở trong đám người này lan ra. Nghênh Khách Lầu. Ngụ tại đây đều là các Ngưng Đan Kỳ cao thủ tới tham gia hội giao dịch. Đến gần sáng linh khí chấn động khác thường khiến cả đám đều tỉnh lại. Những cao thủ kim đan đại thành này có ai chưa từng xông qua mưa to gió lớn, hiện tượng khác thường đại biểu cho điều gì, bọn họ đều rõ ràng. Có người kinh ngạc than thở nhưng đa phần đều là thầm cười trên nỗi đau của người khác. Chắc rằng tuyền nhãn đã bị triệt để phá hỏng, Thiên Mục Phái kế tiếp sẽ đối mặt nguy cơ vô cùng to lớn. Trong này chỉ một hai kẻ là Tán Tu mà thôi, những người khác đều thuộc môn phái gia tộc cách Thiên Mục Sơn không xa. Thời khắc này ý nghĩ lưu chuyển, đang không ngừng đưa ra đối pháp. Ở một căn phòng trên lầu hai Nghênh Khách lầu. Cửa sổ mở đem ánh trăng vằng vặc ngoài kia chiếu vào. Có hai tu sĩ là sư huynh đệ đang ngồi. Một người vận đạo bào màu vàng là Nhạc Thông, người kia thì vận đạo bào màu xanh là Phó Bưu/ Hai người này là tu sĩ bắc cương, thuộc Tuyết ảnh Môn cách Thiên Mục Sơn hơn hai trăm dặm. Cũng có tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì thực lực tự nhiên không thể xem thường. "Sư huynh, ngươi nhìn dị tượng kia, linh mạch Thiên Mục Phái nhất định là bị người phá hủy, cơ hội của chúng ta dã đến." Hai tay Phó Bưu nắm chặt hưng phấn nói. Nhưng Nhạc Thông nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt chần chờ dường như chưa nghĩ ra biện pháp. Trên mặt Phó Bưu hiện vẻ nóng nảy: "Sư huynh, ngươi còn do dự cái gì. Chẳng lẽ bổn môn bị Thiên Mục Phái ức hiếp còn chưa đủ sao" "Sư đệ đừng nói lung tung, hai phái chúng ta xưa nay quan hệ thân thiết, khi nào lại xung đột can qua." "Quan hệ thân thiết?" Phó Bưu cười lạnh một tiếng, thanh âm tràn đầy vẻ ấm ức:" Linh mạch Thiên Mục Sơn rộng lớn kéo dài mấy chục dặm. Cho dù mấy môn phái tu luyện cũng là dư dả nhưng Thiên Mục Phái lại độc chiếm. Bọn họ chỉ là hơn hai ngàn tu sĩ mà dùng chỗ rộng rãi như vậy. Thà lãng phí cũng không bằng lòng phân cho chúng ta một địa điểm. Mấy chục năm qua, sư huynh hết sức quan hệ cùng bọn họ. Thứ lỗi tiểu đệ nói thẳng. Bọn họ tuy nói là nghênh đón nhưng mấy lần sư huynh đưa ra ý đem Tuyết Ảnh Môn dời đến cạnh Thiên Mục Sơn, có lần nào bọn họ không phải là bác bỏ? Sư huynh chẳng lẽ còn không nghĩ ra, Thiên Mục Phái vì tư lợi luôn đề phòng đồng đạo chung quanh. Bọn họ không phải sợ chúng ta sau khi có được nơi tu luyện tốt thì thêm nhiều đệ tử có thể thành tu sĩ cao cấp tạo thành nguy hiểm, thậm chí còn nghi ngờ chúng ta muốn cướp cả Thiên Mục Sơn? Trước kia chúng ta không có cơ hội. Vân Hải Liệt Quang trận uy lực vô biên nhưng hiện tại uy lực giảm mạnh, chúng ta sao không..." Phó Bưu càng nói càng giận về sau là kích động đến cả người hưng phấn bừng bừng. Nhưng Nhạc Thông là môn chủ Tuyết Ảnh Môn lão luyện thành thục, nghe xong tuy động lòng nhưng vẫn do dự: "Cho dù uy lực Vân Hải Liệt Quang trận đại giảm nhưng thực lực Thiên Mục Phái vẫn vượt xa bổn môn, mạo muội hành động cũng không khác lấy trứng chọi đá." "Đương nhiên là thế. Nhưng từ lâu Thiên Mục Phái độc chiếm linh mạch khiến vô số đồng đạo bất mãn. Chỉ là thực lực bọn họ đáng sợ khiến chúng ta đành khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ nhân cơ hội này, chúng ta có thể liên hiệp với những tông phái gia tộc khác đối phó bọn họ" Vẻ mặt Phó Bưu âm trầm nói. "Liên hiệp sao?" Nhạc Thông nhịp nhịp ngón tay gõ xuống mặt bàn. "Sư huynh đừng do dự nữa. Như ngươi nói Thiên Mục Phái thế lớn, chỉ dựa bổn môn tuyệt đối không đủ. Liên hiệp với tông môn khác ích lợi có thể bị chia cắt. Nhưng Thiên Mục Phái tích lũy đã mấy ngàn năm tài liệu vô cùng phong phú đủ cho các môn phái chia ra. Mà trong vòng năm trăm dặm quanh Thiên Mục Sơn này. Tuyết Ảnh Môn chúng ta là thế lực lớn thứ hai. Một khi đại sự thành công chúng ta có thể chiếm cứ nơi có linh khí sung túc nhất làm trọng địa bản môn. Chờ qua trên trăm năm bổn môn có thêm nhiều đệ tử thành tu sĩ cấp cao. Chính là trở thành môn phái nhất lưu U Châu, sư huynh cũng có thể lưu danh..." Phó Bưu vẫn kiên trì khuyên nhủ. "Được rồi sư đệ! Ta tin ngươi lần này." Nhạc Thông cuối cùng cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn do Phó Bưu vẽ ra. "Sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định thành công." Phó Bưu đại hỉ, vỗ ngực cam đoan. "Việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi đây." "Được!" Hai người ra tới cửa Nghênh Khách Lầu thấy có vài tu sĩ khác đứng ở đó. Bọn họ đang muốn độn quang xuống núi thì một đám đệ tử Thiên Mục Phái đi tới. Dẫn đầu là một trung niên khoảng tam tuần cầm một cây lệnh kỳ, chắp tay hành lễ nói: "Tham kiến các vị tiền bối, tại hạ Ô Dương là chấp sự tệ phái. Vừa mới nhận được ý chỉ của chưởng môn sư tôn, do có bọn đạo chích trà trộn vào Thiên Mục Sơn nên mấy vị sư thúc đang xử lý chuyện này. Vì tránh phiền phức không cần thiết xin các vị tiền bối không tùy ý đi lại. Tạm thời ở lại Nghênh Khách Lầu. Đợi sáng mai khi việc này giải quyết xong, tệ phái xin cung kính tiễn các vị tiền bối hạ sơn." Lời này dù uyển chuyển nhưng các tu sĩ biến sắc. Phó Bưu cười lạnh lùng nói: "Những lời này của ngươi là ý gì, muốn đem chúng ta giam lỏng chăng?" "Không dám. Vãn bối nào có ý đó, chỉ là ý chỉ chưởng môn chân nhân, xin các vị tiền bối tạm thời lưu lại thêm một thời gian mà thôi." Ô Dương hoảng sợ, vội vàng giải thích. Phó Bưu vốn là có dụng tâm, cố ý làm sự việc càng hỗn loạn càng tốt mỉa mai: "Ngươi nói đúng lắm, tạm thời lưu lại chúng ta một thời gian. Thiên Mục Phái các ngươi cho dù thực lực cỡ nào cũng không thể muốn gì thì làm. Chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi như ngươi cũng dám nói với chúng ta như vậy sao?" Dứt lời hữu thủ chộp nhanh ra định bắt lấy Ô Dương. Sắc mặt họ Ô hoảng sợ. Tự nhiên không dám đón đỡ, cả người tung bay về sau đồng thời vẫy lệnh kỳ trong tay quát to: "Các sư đệ bày trận. Ngăn hắn lại!" Ngay lập tức kỳ quang các màu phóng lên cao. Thiên Mục Phái đệ tử bắt đầu tế ra Linh Khí. Đám đệ tử Trúc Cơ Kỳ qua thời gian dài huấn luyện. Bố thành một trận pháp công thủ, bổ trợ cho nhau chặt chẽ. Tại thế tục, các môn phái võ lâm lúc giao tranh cũng thường bày ra các trận pháp. Thiếu Lâm nổi danh với Thập Bát La Hán trận. Phái Võ Đang có Thái Cực lưỡng nghi kiếm trận... Đương nhiên so với phàm nhân thì trận pháp do tu sĩ bày ra biến hóa thần kỳ thập phần. Uy lực tự nhiên vô cùng bá đạo. Phó Bưu một chiêu không đắc thủ trong miệng ồ một tiếng. Thấy hơn chục đệ tử Trúc Cơ Kỳ đối phương đem hắn vây vào giữa thì há miệng phun ra một đường lam quang. Lam quang xoay chuyển trên đỉnh đầu hắn. Thì ra là một thanh cương đao lóng lánh đặc biệt sắc nhọn. tỏa ra linh lực vượt xa cả cực phẩm Linh Khí. "Pháp bảo!" Ô Dương biến sắc, huy động lệnh kỳ trong tay: "Các vị sư đệ cẩn thận, mọi người vững vị trí." "Hừ, một đám Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ mà dám ngăn ta, thật không biết lượng sức!" Phó Bưu quát lạnh một tiếng, chỉ về pháp bảo trên đỉnh đầu, ngay lập tức Lam đao hóa thành một đạo lam quang chém xuống một gã Trúc Cơ trung kỳ ở mé trái. Có điều cùng lúc có hơn chục kiện thượng phẩm Linh Khí đủ loại bắn ra đón đỡ. Nhất thời kỳ quang giằng co trên không trung. Nhạc Thông tự nhiên không để mình sư đệ chiến đấu, hắn lấy ra một kiện pháp bảo hình dạng như cây côn gia nhập chiến đoàn. Nhưng sau đó hai người phát hiện không hề đơn giản, đều là cảnh giới Ngưng Đan Kỳ nhưng muốn phá trận pháp của mười mấy tên Trúc Cơ Kỳ tu sĩ cũng cần vài khắc thời gian. Bọn hắn lại quên rằng nơi này là địa bàn Thiên Mục Sơn, lát sau lại có thêm những đệ tử Thiên Mục phái ở từ bốn phương tám hướng vội vàng tới hỗ trận. Có câu song quyền nan địch tứ thủ, Phó Bưu biết thời gian kéo dài chỉ bất lợi. Vạn nhất trưởng lão Thiên Mục Phái chạy đến nơi này thì muốn đi e rằng khó hơn lên trời. "Các vị đạo hữu, chẳng lẽ mọi người ở đây chờ chết, mặc cho Thiên Mục Phái muốn làm gì thì làm, đem mình ra phát lạc...." Hai tay Phó Bưu huy động pháp bảo còn miệng không ngừng la lớn, muốn lôi kéo các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác tham gia cuộc chiến. Nhưng hiệu quả không nhiều lắm, các tu sĩ đều thờ ơ đứng một bên. Bây giờ tình thế không rõ, mạo muội hành động là không sáng suốt. Có thể ngưng thành Kim đan, nào có ai không phải lão hồ ly sống trên trăm năm. Tuy nhiên lát sau có thêm hai Ngưng Đan Kỳ tu sĩ gia nhập cùng bọn Nhạc Thông. Rốt cuộc là bị Phó Bưu khích nộ, hay là có tồn tại tâm tư kiểu khác thì không hiểu được. Lúc này bốn vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ hợp tác, mấy chục đệ tử Trúc Cơ Kỳ bày trận sao có thể ngăn trở được. Ô Dương thân làm đầu lĩnh, cầm trong tay lệnh kỳ đứng ở ngoài trận chỉ huy. Nhưng hiện tại trên mặt lộ vẻ khó coi. Hắn thò tay lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, cúi đầu dồn dập thầm thì một lát. Sau đó giương tay lên, Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang tan biến ở trong bầu trời đêm. Cùng lúc, Khô Mộc chân nhân cùng mấy vị sư đệ đang độn quang thì một đạo Truyền Âm Phù bay tới, Ninh Thiên Vũ vẫy tay bắt lấy, đem thần thức xem xét thì sắc mặt trở nên hết sức khó coi. "Ninh sư đệ, xảy ra chuyện gì?" Ninh Thiên Vũ không trả lời, vội đưa Truyền Âm Phù cho các trưởng lão khác. "Đáng ghét, Tuyết Ảnh Môn thật to gan, ta phải đi bắt bọn họ." Lại là đại hán uy mãnh lên tiếng. "Lỗ sư đệ, ngươi không được làm ẩu." Khô Mộc chân nhân trầm ngâm một chút: "Ninh sư đệ, phiền ngươi đi xem vậy!" "Vâng, chưởng môn sư huynh." Ninh Thiên Vũ gật đầu hóa thành một đạo kinh hồng bay tới Nghênh Khách Lầu. Khô Mộc chân nhân đương nhiên là có dụng tâm, tuy Ninh sư đệ có tu vị thấp nhất nhưng cơ cảnh thâm trầm. Giao việc này cho hắn, nhất định có thể khống chế tình thế hợp lý. Mặc dù Truyền Âm Phù có nói Tuyết Ảnh Môn đang có ý bất thiện. Nhưng rất có thể có hiểu lầm. Bây giờ tình thế bổn môn nguy cấp, ít gây xung đột với tu sĩ bên ngoài là tốt hơn. Do dự một thoáng, Khô Mộc chân nhân cùng trưởng lão khác tiếp tục độn quang tới Kỳ Dược Cốc. *** Lại nói Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm hợp sức phá hủy được tuyền nhãn nhưng gây động tĩnh to lớn ngoài dự kiến. Thấy linh khí tán ra trên bầu trời hình thành những đám mây linh khí xanh nhạt. Lâm Hiên có chút lo lắng. Lúc này nhất định đã gây ra kinh động đến Thiên Mục Phái. Điền Tiểu Kiếm cũng liếc nhau hắn: "Đại ca, việc đã đến nước này, hai ta nên tách ra mà chạy." Điền Tiểu Kiếm cười khổ đề nghị: "Như vậy thực lực truy kích cũng yếu đi một phần." "Được. Hai ta từ biệt tại đây." Lâm Hiên gật đầu. Hai người lập tức độn quang ra khỏi Kỳ Dược Cốc, sau đó người thì hướng đông người hướng tây bắn nhanh mà đi. Sau khi tách ra Lâm Hiên bay một đoạn đường ngắn rồi dừng lại suy tính. Nếu cứ như vậy mà chạy loạn thì tin rằng không bao lâu truy binh sẽ đuổi tới. Khi đó đừng nói là Ngưng Đan Kỳ cao thủ mà chỉ cần bảy tám người đệ tử Trúc Cơ Kỳ, hắn muốn thoát thân cũng không dễ dàng. Lâm Hiên khẽ nhíu đôi mày. suy tính một chút đã nảy ra một ý. Đem tức khí ẩn lại, hắn nấp ở trên một tàng tây cổ thụ. Quả nhiên không lâu sau có một đạo độn quang xuất hiện ở phía đông nam. Ra là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Nhìn qua phục trang Lâm Hiên khẳng định người này chính là đệ tử Thiên Mục Phái. Đạo độn quang bay qua đỉnh đầu thì Lâm Hiên phất tay áo một cái. Vài kiện Linh khí đồng thời đánh về phía quang ảnh. Lấy tu vị của Lâm Hiên hiện tại, muốn sát diệt một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng không hao phí bao nhiêu sức lực. Chỉ thấy một tiếng rên khẽ vang lên, sau đó một bóng người rớt xuống. Tu sĩ này đã sầm mặt hôn mê bất tỉnh. Suy nghĩ một chút Lâm Hiên vẫy tay trái, một tầng sáng xanh lam bao người nọ thu về trước mặt Lâm Hiên. Chỉ thấy tròng mắt hắn chớp ra hắc quang yêu dị, bắn thẳng vào mi tâm người kia. Đây là một bí thuật trong Huyền Ma chân kinh. Sưu Hồn Đại Pháp! Sau chừng một nén nhang, Lâm Hiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tay áo phất một cái, một đạo bạch quang bay ra bao quanh tu sĩ nọ. Không chỉ là túi trữ vật mà ngay cả trường bào màu vàng trên người cũng lột xuống. Khe khẽ thở dài, Lâm Hiên bấm tay bán ra một khối hỏa cầu đem người này hóa thành tro bụi. "Lần này chỉ có thể coi là ngươi xui xẻo." Lâm Hiên tuy không muốn giết hắn nhưng người này ắt phải chết. Nếu không Thiên Mục phái có thể từ người này truy ra tông tích hắn. Lâm Hiên lại lắc đầu. Có thể nói tại tu tiên giới, nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Đem trường bào vận vào trên người, Lâm Hiên nhanh chóng biến thành đệ tử Thiên Mục Sơn. Sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra Ẩn linh đan nuốt vào. Linh lực vận chuyển thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật biến thành khuôn mặt người kia. Hồng Phát Lão Tổ đã rời đi, cho dù là đụng phải Khô Mộc chân nhân căn bản không sợ nhận lão ra chân giả. Mạo hiểm hạ sơn chi bằng ẩn thân tại Thiên Mục Sơn. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Đợi đợt phong ba này trôi qua mới tìm cách quay về Linh Dược Sơn. Lâm Hiên đã đọc lấy ký ức của tu sĩ kia, chỉ cần ít gặp sư trưởng đồng môn thân thuộc, cũng không sợ người khác nhận ra. Người này danh là Lưu Quang vừa mới Trúc cơ thành công không lâu, tư chất hết sức bình thường nên cũng không lo người khác chú ý. Thân là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ đương nhiên có động phủ. Hắn ở ngoài công vụ vừa mới trở về. Đâu biết lại hồ đồ mà mất mạng nhỏ tại đây. Ngẩng đầu nhìn khối linh khí bầu trời, lấy thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên đã nghe phương xa huyên náo. Thiên Mục Sơn lúc này đang cực kỳ hỗn loạn. Lâm Hiên nhận định phương hướng một chút, rồi nhằm động phủ Lưu Quang độn quang bay về. Lâm Hiên dự định ẩn thân trên dưới nửa tuần trăng. Chờ khi động tĩnh lắng xuống thì lẳng lặng rời đi. Sau một tuần trà Lâm Hiên bay tới một sơn đỉnh không cao lắm. Nơi này cách trung tâm tổng đà Thiên Mục Phái khá xa. Xem ra Lưu Quang này cũng không thích bị người quấy rầy. Lâm Hân thầm vui vẻ hạ xuống. Động phủ này là cải biến từ một sơn đạo thiên nhiên. Bên ngoài cũng có thiết lập vài cấm chế nho nhỏ nhưng không mất bao nhiêu pháp lực Lâm Hiên đã phá ra. Nhìn vào cửa động đóng chặt, hắn bấm tay bắn ra một chỉ. Ầm ầm tiếng vang vọng ra, Lâm Hiên tiến vào động phủ. Bên trong khá rộng lớn nhưng vô cùng đơn sơ, chỉ có phòng luyện công cùng tĩnh thất. Trên vách đá treo không ít động vật săn bắt. Có loại được chế thành thịt khô, có loại thì dùng pháp quyết bảo tồn. Xem ra Lưu Quang này cũng là một tên hám thực. Lâm Hiên thầm cười. Lưu trưởng lão hám ăn ngã xuống trong tay Điền Tiểu Kiếm. Còn Lưu Quang này thì bị hắn sát diệt. Nhớ tới ái đồ của Cực Ác Ma Tôn, khi trước vẫn hữu hảo hợp tác. Nhưng quan hệ hai người rất vi diệu. Là địch hay bạn vẫn là nan phân. Lâm Hiên có Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật có thể đổi mận tráo đào. Còn không rõ Điền Tiểu Kiếm xông pha trùng vây như thế nào, nhưng Lâm Hiên dự đoán chắc chắn hắn không dễ ngã xuống. Nghĩ một lát Lâm Hiên tiếp tục vào sâu trong. Mặc dù động phủ của Trúc cơ sơ kỳ tu sĩ không có khả năng có bảo vật quý hiếm. Nhưng xem còn gì khác lạ không, Lâm Hiên dùng thần thức tìm tòi ở trong động phủ. Rất nhanh hắn tìm được một cái túi trữ vật. Bên trong chỉ có hơn chục khối hạ phẩm tinh thạch và một vật đen tuyền. Khi thần thức đảo qua thì trong mắt hắn hiện tia sáng kỳ lạ: "Đây là..."