Bách Luyện Thành Tiên

Chương 81 : Đủ tư cách

Sau khi dò xét các tu sĩ trong thạch thất, Lâm Hiên nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Không ngờ Điền Tiểu Kiếm lại chưa thấy mặt! Tuy không rõ tiểu tử này lai lịch ra sao nhưng Lâm Hiên có thể chắc một điểm, tiểu tử này không phải tôn tử thế gia bình thường. Rốt cuộc là hắn đang ở địa phương cổ quái nào? Lại nghe âm thanh Chu Hải vang lên: "Ừm, ba canh giờ đã qua, các đạo hữu khác còn chưa quay về, xem ra trên đường tìm kiếm Mộc Linh Quả đã ngã xuống, khiến cho người ta xót xa." Hừ! Rõ là mèo khóc chuột giả từ bi. Đám tu sĩ thầm nhíu mày, khiến đám người tự tàn sát lẫn nhau không phải là Thiên Mục Phái bày ra sao? Nhưng lúc này truyền tống trận bên cạnh lại phát sáng lên. Sau khi bạch quang chói mắt tan đi bóng người dần rõ lên, anh tuấn như cây ngọc trước gió, không phải là Điền Tiểu Kiếm thì ai? Mặc dù lúc này bộ dáng hắn có chút thảm hại nhưng vẫn tươi cười, hướng bốn phía ôm quyền: "Cáo lỗi, tiểu đệ có chuyện về trễ một chút." Hắn nói năng ngọt xớt khiến vẻ mặt Chu Hải đanh lại, tuy nhiên lập tức khôi phục như thường vuốt râu cười nói: "Điền đạo hữu bình an, thật là tốt quá." "Lâm đại ca!" Điền Tiểu Kiếm quay đầu dò xét, lập tức phát hiện ra Lâm Hiên, vẻ mặt tươi cười đi tới bên cạnh. Các tu sĩ liếc mắt một hồi. có mấy người còn trừng mắt. Hai người này niên kỷ còn quá trẻ, chỉ vừa mới Trúc cơ thành công mà có thể sống sót trở ra. Hẳn là…Hai người là nhát như thỏ đế. Truyền tống vào trong thì trốn ở một nơi, không dám tham gia tranh đoạt Mộc Linh Quả. Đợi hết thời gian lại lén lút truyền tống trở về. Đối diện ánh mắt khinh thường của các tu sĩ khác, Điền Tiểu Kiếm vẫn là bộ dáng cười hì hì còn vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững như thường. Hai người trò chuyện vài câu chuyện phiếm. Lâm Hiên còn đang nghĩ rốt cuộc là Thiên Mục Phái âm mưu gì thì Chu Hải ho một tiếng, cất bước đi tới một cái bàn. "Các vị đạo hữu bình an trở về. Tại hạ vô cùng mừng rỡ. Bây giờ theo quy củ đám người giao Mộc Linh Quả lên. Ba vị đạo hữu thu hoạch nhiều Mộc Linh Quả nhất, sẽ có tư cách tham gia hội giao dịch cùng các Ngưng Đan Kỳ tiền bối" Lời hắn còn chưa dứt, một đại hán vận trường bào màu đỏ đã bước ra. Từ bên hông tháo xuống một túi trữ vật nhỏ. Miệng túi mở ào ào ra một đống Mộc Linh Quả khiến các tu sĩ phía dưới lộ vẻ mặt đố kỵ. Chu Hải dùng thần thức đảo qua, sau đó lên giọng chúc mừng: "Vị Hàn Hứa Hàn đạo hữu, tổng cộng hái được mười hai Mộc Linh Quả. Hà, đạo hữu rất có triển vọng. Các vị đạo hữu khác, xin mời cũng đem thu hoạch giao lên". Các tu sĩ khác hiện không đủ tin tưởng bản thân. Đợi khá lâu mới có một tu sĩ gầy đét, tóc hoa râm tiến lên. Túi trữ vật mở ra, bên trong chỉ có hai trái mà thôi. Số còn lại, hai người không có thu hoạch gì. Hai người giao được một trái. Còn lại hai tu sĩ đối diện trừng mắt nhìn nhau như gà chọi. Trên người vết thương đầy mình đang nắm chung một trái Mộc Linh Quả. Xem ra hai người đánh nhau tàn nhẫn nhưng lại là tám lạng nửa cân. Hãy còn chưa phân ra thắng bại, mỗi người cầm một nửa cùng truyền tống trở về. Chu Hải có chút ngạc nhiên an ủi bọn họ vài câu, tuy vậy hai người hiển nhiên bị đào thải ra khỏi cuộc tranh chấp. Nhìn vào số lượng Mộc Linh Quả trước mắt Chu Hải nhíu mày, ít hơn so với dự đoán nhiều. Có lẽ có nhiều tu sĩ tranh đoạt đến đồng quy y tận, Mộc Linh Quả vẫn ở nơi đó. " Nếu các đồng đạo không có thêm thu hoạch gì, bây giờ ta tuyên bố ba người có tư cách ..." Tu sĩ tóc hoa râm vừa mừng vừa sợ, ban đầu hắn tưởng hai trái không làm nên trò trống gì, không ngờ kẻ khác thu hoạch càng thêm đáng thương. Hai người chỉ giao được một trái Mộc Linh Quả thì tràn đầy thái độ thù địch gườm nhau. Ngoài Hàn Hứa cùng lão già tóc hoa râm, chỉ còn lại hai người hắn. Phải tiếp tục đánh một ván, tóm lại tư cách tham gia hội giao dịch kia bọn họ nhất định phải được. Không biết tin đồn giữa phường thị có chính xác hay không nhưng thực quá cám dỗ người ta, dù một phần hy vọng rất nhỏ cũng tuyệt không thể bỏ qua... Các tu sĩ đỏ mắt nhìn Chu Hải. Nhưng lời hắn còn chưa dứt thì một âm thanh vang lười biếng vang lên: "...Đợi một chút, ta và Lâm đại ca còn chưa nộp lên Mộc Linh Quả, các ngươi vội vã cái gì." "Các ngươi?" Ánh mắt các tu sĩ tràn đầy thái độ thù địch còn Chu Hải rất kinh ngạc. Hai thiếu niên này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi. Chẳng lẽ không phải hai người sợ chết ẩn nấp mới không có ngã xuống sao. "Lâm đại ca, trước hết mời ngươi!" "Ha ha, Điền đạo hữu đã lên tiếng, tự nhiên ngươi trước." Lâm Hiên hững hờ nói. "Được rồi, tiểu đệ không khách khí!" Điền Tiểu Kiếm ở trong ánh mắt phức tạp của đám tu sĩ đi tới, vỗ vào túi trữ vật, ùm ùm mười mấy Mộc Linh Quả rơi xuống, Chu Hải đếm được mười lăm trái. Không ngờ còn nhiều hơn cả Hàn Hứa, trên mặt đám người tràn đầy vẻ kinh hãi. "Lâm đại ca, tới phiên ngươi." "Được!" Lâm Hiên đứng dậy đi tới, qua sự kiện Điền Tiểu Kiếm đã không ai dám khinh thị. Lâm Hiên lấy ra thu hoạch, ngoài những trái hắn hái được còn lại đều thu từ huynh đệ họ La. "Thập bát trái, cái này..." Âm thanh Chu Hải trở nên khô khốc. Người ngoài thì không rõ nhưng hắn là quản gia Thiên Mục Sơn. Ba địa phương truyền tống đi vào, mỗi nơi đều có đúng mười tám trái Mộc Linh Quả, tiểu tử này lại thu được toàn bộ, có nghĩa là thế nào...... "Những người cùng tổ tiểu tử này, không một ai trở ra." "Chẳng lẽ toàn đã bộ ngã xuống?" Lúc này đám người đã phát hiện điểm đáng ngờ, đưa ánh mắt kinh sợ nhìn sang phía Lâm Hiên. "Không có khả năng, Nhị sát họ La rõ ràng đi vào cùng hắn, tiểu tử này sao có thể đánh bại bọn họ?" Tu sĩ tóc hoa râm dùng linh nhãn thuật cẩn thận dò xét Lâm Hiên, quả thật tu vị chỉ là Trúc Cơ Sơ kỳ, hắn nhìn Lâm Hiên mà tựa như thấy quỷ. Những người khác cũng kinh hoàng, đại danh huynh đệ họ La trong giới tu sĩ cấp thấp vang như sấm rền, thực lực cường đại rõ như ban ngày. Cho dù là cảnh giới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn cao thủ, đối mặt hai huynh đệ họ La cũng rơi vào hạ phong. Bọn họ sao có thể ngã xuống trong tay tu sĩ Trúc Cơ sơ Kỳ? "Lâm đại ca, không thể tưởng được ngươi lợi hại như vậy, lại hái được toàn bộ Mộc Linh Quả." Trên mặt Điền Tiểu Kiếm cũng lộ vẻ kinh ngạc. "Huynh đệ khen sai rồi, tại hạ chỉ là vận khí tốt mà thôi, tình cờ gặp mấy vị đồng đạo khác hợp tác quyết đấu cùng huynh đệ họ La, cuối cùng đôi bên đồng quy y tận." "Ôi!" Các tu sĩ lúc này thoải mái đồng thời hiện ra vẻ đố kỵ. Không thể phủ nhận, vận mệnh cũng trớ trêu a! "Các vị đồng đạo ở đây đều rõ ràng kết quả. Vậy bây giờ tại hạ tuyên bố: Lâm đ*o hữu, Điền đạo hữu, còn có Hàn đạo hữu được tham gia hội giao dịch Ngưng Đan Kỳ tiền bối." Chu Hải vừa nói vừa từ trong người trong lấy ra ba cái ngọc bài. Tay áo bào phất một cái, đã bay đến trong tay ba người. Lâm Hiên đem thần thức đảo qua. Chỉ thấy ngọc bài óng ánh có linh lực nhàn nhạt truyền ra. Dường như bị hạ tiểu cấm chế nào đó. Trong lòng Lâm Hiên động một chút, vẻ mặt như thường thu vào trong túi. "Tốt! Ba vị xin mời đi theo ta. Các đạo hữu khác thì có thể tự rời khỏi." Các tu sĩ khác mặt mày ủ rũ thở vắn than dài, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám sinh sự. Thiên Mục Phái thực lực thế nào, không phải là vài người Trúc Cơ Kỳ bọn họ có thể đắc tội. Ba người đi theo Chu Hải ra khỏi thạch thất. Rất nhanh đi vào một nơi trống trải. Chu Hải phất tay lấy ra một cái Linh Khí hình dạng như sáo trúc, trên mặt lộ áy náy quay sang nói: "Xấu hổ, phía trước chính là trọng địa của tệ phái nên có cấm chế phi thường lợi hại, tại hạ xin đưa mấy vị đạo hữu một đoạn đường" "Làm phiền đạo hữu." Ba người tự nhiên không có dị nghị, ống trúc hóa thành một đạo lục quang bay vào sâu Thiên Mục Sơn. Liếc mắt quan sát, sơn phong này cao chót vót, nhưng đạo pháp thần kỳ bay gần nửa canh giờ đã tới nơi. Chỉ thấy bên trên cơ man nào đình đài lầu son gác tía. Tiếng chim oanh vàng líu lo, kỳ hoa dị thảo tỏa hương thoang thoảng. Bốn phía tràn ngập linh khí, không hổ là nơi thánh địa tiên gia. Chu Hải điều khiển ống trúc bay về phía trước, dừng ở một tòa lầu vũ ánh xanh vàng rực rỡ. Lâm Hiên nhìn lên, chỉ thấy lầu vũ cao chừng bảy tám trượng, không biết là dùng kỳ mộc gì dựng thành. Phía trên vẫn còn lưu tiên gia đạo pháp thần kỳ, không chỉ cả tòa lầu gác tỏa kim sắc lóng lánh mà còn tản ra mùi thơm khiến người thần thanh khí sảng. "Huyền Âm Mộc! lầu gác này là do Huyền Âm Mộc dựng thành?" Hàn Hứa dò xét vài lần thì kinh hô. "Ha ha, Nhãn lực của Hàn đạo hữu thật tốt." Chu Hải nhẹ nhàng vuốt râu vẻ mặt hiền hòa nhưng khó nén ý ngạo nghễ trong mắt. Hai hàng lông mày Lâm Hiên hấp háy, trên mặt cũng lộ chút kinh nghi. Huyền Âm Mộc! Tại Tu tiên giới tuy không phải tài liệu đặc biệt quý giá nhưng cũng là cổ mộc hiện đã tuyệt tích. Xem ra truyền thuyết về Thiên Mục Sơn có nhiều loại thượng cổ linh thảo quả nhiên là thực. "Được rồi, mấy vị đạo hữu tạm thời nghỉ ở Nghênh Khách Lầu, ngày mai hội giao dịch bắt đầu. Tệ phái sẽ cho người thông báo." "Đa tạ đạo hữu." Chu Hải vòng tay cáo từ. Tức thời một tu sĩ niên kỷ chừng tam tuần từ trong Nghênh Khách Lầu đi ra đưa ba người về khách phòng. "Gặp gỡ hai vị đạo hữu sau" Lâm Hiên vòng tay cáo từ. Điền Tiểu Kiếm cũng chắp tay đáp lễ còn sắc mặt Hàn Hứa âm trầm nhưng cũng đành gật đầu. Trong khách phòng bày biện theo lối cổ mà thanh nhã. Có kê một cái bàn nhỏ cùng phương sàn gối đệm, tất cả đồ đạc đều là dùng Huyền Âm Mộc tạo thành. Huyền Âm Mộc ngoài tác dụng tĩnh thần còn có diệu dụng che chắn thần thức tu sĩ cảnh giới dưới Nguyên Anh Kỳ. Nơi này dùng Huyền Âm Mộc chế thành nên không cần lo lắng kẻ khác lét lún theo dõi. Xem ra dùng kỳ mộc này dựng Nghênh Khách Lầu, Thiên Mục Phái cũng là có ý khoa trương a. Lâm Hiên hết sức hài lòng nhưng sau khi đóng cửa phòng, hắn bày ra vài cái tiểu cấm chế, nguyên tắc của hắn là cẩn thận sẽ có không nhiều sai lầm. Lâm Hiên ở trên giường khoanh chân tĩnh tọa, khi pháp lực khôi phục đến trạng thái đỉnh phong thì mới mở mắt ra. Lập tức hắn vỗ vào túi trữ vật, đem thanh mẫu kiếm trong bộ Thủy Vân bay ra giữa phòng. Chỉ thấy các Phi kiếm rung động ù ù, sắc bén vô cùng. Toàn thân Lâm Hiên phát ra một tầng sáng màu lam nhạt. Hai tay bắt các pháp ấn, miệng mở to phun ra một luồng hỏa diễm màu trắng khiến độ nhiệt trong phòng cuồng tăng, Tiên thiên Chân hỏa đem Thủy Vân Mẫu Kiếm bọc vào. Luyện hóa! Linh khí bình thường thì không nhận chủ. Chỉ cần vận dụng thần niệm là có thể thao túng nhưng Lâm Hiên phát hiện ra, thực tế nếu đem luyện hóa nó như pháp bảo thì uy lực sẽ tăng lên một hai thành. Công pháp luyện hóa pháp bảo vốn thuộc Ngưng Đan Kỳ nhưng thực ra chỉ yêu cầu thần thức cao một chút. Khi trước công pháp này hắn đã nắm chắc, đúng lúc dùng để luyện hóa này Thủy Vân Tử Mẫu Kiếm. Luyện hóa Linh Khí thì dễ dàng hơn pháp bảo rất nhiều. Dùng Tiên thiên Chân hỏa luyện hóa mẫu kiếm khoảng một canh giờ. Lâm Hiên phân ra một sợi thần niệm, cẩn thận đem hòa hợp trong thân kiếm. Quá trình này không thể phạm sai lầm, nếu không thì chẳng chút tác dụng. Tất cả thuận lợi! Chỉ thấy mẫu kiếm tỏa ra một tầng sáng màu lam nhạt. Lâm Hiên ngừng phun Tiên thiên chân hỏa. Tay vẫy một cái đem mẫu kiếm thu về. Xem xét một lát hắn khá hài lòng, sau đó mẫu kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại, bị hắn hút vào trong bụng. Sau khi luyện hóa thì Linh Khí có thể như pháp bảo, hòa hợp vào thân thể. Khi đối địch thêm thuận lợi. Lâm Hiên lại đem sáu thanh tử kiếm lấy ra. Lại dùng phương pháp trên đem từng cái luyện hóa. So với mẫu kiếm thì luyện hóa tử kiếm dễ dàng hơn, tổng cộng tiêu hao hai canh giờ mà thôi. Thời gian lúc này đã quá nửa đêm nhưng thân là tu tiên giả, sức chịu đựng vượt xa phàm nhân. Suy nghĩ một chút hắn lấy ra một bình ngọc óng ánh, cẩn thận mở nắp thì một luồng sương màu lục nhẹ bay ra tụ thành một vùng sương ảnh trên không. Tay trái Lâm Hiên vung lên đánh ra một đạo pháp quyết. Một tầng hắc quang đem sương vụ bọc kín lại. Lâm Hiên đem linh lực toàn thân lưu chuyển đến tay. Lúc này mới thu mới khối sương vụ được bọc trong hắc quang về tay. Sau khi dò xét một chút, hắn phun một ngụm tinh khí lên đó... Thời gian rất nhanh đi qua. Chân trời dần bắt đầu sáng, vầng thái dương đã lấp ló sau các sơn đỉnh. Lâm Hiên mở bàn tay ra, chỉ thấy có một khối cầu nhỏ màu đen kỳ lạ. Hắn lại đem cất nó vào trong bình ngọc. Đây chính tinh độc của Lục Mang Trùng hóa luyện cùng Huyền ma linh khí. Tin rằng dù là Ngưng Đan Kỳ cao thủ nếu trúng phải, muốn hóa giải chắc chắn phải chịu phiền toái. Khối hắc cầu kia nói không chừng ở lúc thời điểm nguy nan có thể lưu cho hắn một mạng. Tay chân có cảm giác tê dại, Lâm Hiên từ trên giường nhảy xuống ở trong phòng thoăn thoắt ngược xuôi, hoạt động thân thể một lát. Đột nhiên cửa sổ phòng mở ra rồi một đạo hỏa quang bay vào. Hắn duỗi một cái tay đem Truyền Âm Phù bắt lại. Sau đó đem thần thức truyền vào. Một lát sau hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, không ngờ vừa mới hừng đông mà giao dịch hội kia đã khai trương, xem ra không ít tu sĩ còn nóng vội hơn hắn a. Lâm Hiên đi ra khỏi phòng. Dựa theo Truyền Âm Phù hắn đi một mạch về phía một tòa kiến trúc. Có gặp vài lần kiểm tra, nhưng khi hắn đưa ra ngọc bài thì không gặp trở ngại gì.. Cùng như Nghênh Khách Lầu, tòa kiến trúc này dùng Huyền Âm Mộc tạo thành.Tuy vậy lại mang phong cách khác biệt. Nổi bật chính là đại điện trung tâm. Ở cửa có hai tu sĩ vận hoàng bào đang đứng. Còn có một quái thú chiều cao mấy trượng đang nằm, tướng mạo rất giống sư tử thế gian, chỉ là thân thể cực lớn. Con thú này tên gọi Kim Mao Hống! Chính là linh thú trấn sơn của Thiên Mục Phái. Nhưng khác với các môn phái khác thì địa vị Kim Mao Hống này rất được tôn sùng, không phải là chưởng môn thì không thể sai sử. Nó chính là linh thú do tổ sư Thiên Mục Phái song tu đạo lữ nuôi dưỡng vài ngàn năm trước. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thọ nguyên có thể lên đến ngàn năm nhưng chung quy cũng có một ngày tọa hóa. Yêu thú thì khác biệt, thọ nguyên dài hơn nhân tộc nhiều. Một yêu thú cấp ba bình thường cũng sống bảy tám ngàn năm. Kim Mao Hống này công lao hiển hách, từng mấy lần giải cứu nguy cơ cho Thiên Mục Sơn,. Qua tuế nguyệt đằng đẵng, hiện Kim Mao Hống đã tiến giai thành cực phẩm yêu thú cấp ba, thực lực đủ so ngang với cao thủ cảnh giới giả Anh. Dù là chưởng môn Khô Mộc chân nhân đạo pháp thông huyền nhưng so với Kim Mao Hống, muốn phân thắng bại cũng chỉ là năm phần. Nếu hơn một ngàn năm nữa, Kim Mao Hống có thể tiến giai lên hạ phẩm yêu thú cấp bốn mở ra linh trí. Có khả năng hóa hình thành nhân tộc, tranh phong cùng Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ tranh. Đến lúc đó địa vị Thiên Mục Phái ở U Châu tự nhiên khác rất lớn. Cho nên địa vị Kim Mao Hống rất được tôn sùng. Đại bộ phận yêu thú từ khi ra đời thì phẩm bậc đã định. Dù năm tháng trôi qua thực lực được gia tăng nhưng phẩm bậc vẫn hạn chế. Chủng loại yêu thú có thể tiến giai lên cấp bốn chỉ chiếm không đến phần ngàn các loại. Mà là bộ phận nhỏ này không phải là có thể tiến giai vô hạn. Kim Mao Hống này khi còn nhỏ chỉ là cực phẩm yêu thú cấp một, theo lý có thể tiến giai đến cấp bốn hạ phẩm. Nó là dị chủng linh thú man hoang quý hiếm vô cùng. Chỉ có ở nơi dã ngoại như thập vạn đại sơn hay độc đầm hoang vu, bình thường vô cùng hiếm gặp chứ đừng nói là do nhân tộc nuôi dưỡng. Càng là dị chủng yêu thú thì càng khó thuần phục, đôi tổ sư Thiên Mục Phái khi trước đã tốn rất nhiều tâm huyết thu phục được nó.