Bách Luyện Thành Tiên

Chương 70 : Ngư ông đắc lợi

Muốn tu luyện thần thú đại pháp thì bổn mạng pháp bảo phải được bồi dưỡng hàng trăm năm, đạt tới nhân bảo hợp nhất. Hơn nữa thuộc tính của nó phải cùng với thuộc tính linh căn tu sĩ. Như Trương Dực có thủy linh căn thì Hàn Lân Kiếm cũng là bảo vật thủy thuộc tính. Sau đó còn cần nhiều đan dược trân kiếm phụ trợ, trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể luyện thành bí thuật này. Thú thân là do Hàn Lân Kiếm hòa hợp cùng huyết nhục Trương Dực nên nanh nha lợi trảo của quái hổ mới sắc bén đến như thế. Mắt thấy trượng phu đang chiếm thượng phong, Trần Vũ cực kỳ mừng rỡ tiếp tục quan sát. Bụp một tiếng, chi trước quái thú đã xuyên thủng ngực cương thi. Cho dù là thi vương bị thương nặng thế này cũng là cửu tử nhất sinh. Trương Dực vô cùng mừng rỡ đang định kết liễu đối phương thì đột nhiên la hoảng: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Lâm Hiên thầm rùng mình vội ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy lợi trảo của quái hổ không thể rút khỏi thân thể thi vương. Lúc này quái vật há mồm phun ra một làn quỷ sương vụ màu đen. Sau khi quay cuồng thì biến thành vô số quái mãng đem quái hổ cuốn chặt lại. Khóe miệng cương thi nhếch lên quỉ dị. Từ hạt châu ở mi tâm trên trán bắn ra một tia huyết quang lặn vào trong thân thể quái hổ. Chỉ nghe Trương Dực hét thảm một tiếng, liều mạng vùng vẫy nhưng những quái mãng kia lại càng quấn chặt. Trên mặt cương thi hiện vẻ hưng phấn cùng ngưng trọng, không ngừng ngửa đầu bắn ra huyết quang vào thân thể đối thủ. Hào quang lấp lánh lúc sáng lúc tối giống như là đang lôi kéo thứ gì. "Sư muội, nhanh chóng giúp ta, nó...... nó muốn lôi Kim đan của ta ra" Lúc này quái hổ cất lên tiếng người, chính là âm thanh vô cùng sợ hãi của Trương Dực. Trần Vũ cũng kinh hãi, miễn cưỡng lưu chuyển pháp lực nhưng thi độc lập tức phát tác, sắc mặt xanh lét như tàu lá ngã xuống bất tỉnh. "Sư muội!" Trương Cánh vừa sợ vừa giận. Mà lúc này, lam quang quanh thân lấp lánh liên hồi, sắp không thể duy trì thú thân. Càng thêm đáng sợ là một viên kim châu to cỡ mắt rồng như ẩn như hiện, sắp bị kéo ra bên ngoài cơ thể. Nếu như kim đan bị chiếm đoạt, chắc chắn lão và sư muội ngã xuống ở nơi này! Tu đạo đã mấy trăm năm, có sóng to gió lớn gì còn chưa gặp qua? Sao có thể ở lật thuyền trong mương, bị một cương nho nhỏ thế này uy hiếp? Trong mắt Trương Dực hiện vẻ quyết tuyệt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ kỳ quái. Mắt thấy kim đan sắp được kéo ra ngoài cơ thể đối phương, cương thi mừng như điên đưa ra lợi trảo muốn bắt lấy. Chỉ cần thôn phệ Kim đan này thì đạo hạnh của nó trong nháy mắt đề thăng mấy trăm năm a! Đột nhiên Kim đan lại phát ra một quầng sáng chắn trước người Trương Dực. Lúc này quái hổ đã hiện nguyên hình thành lão giả. Cương thi không thèm để ý, đưa lợi trảo sắc nhọn ra sức đâm tới. Nhưng vừa chạm vào quầng sáng trên mặt nó đã lộ vẻ sợ hãi, muốn thoát ra nhưng không kịp. Oanh! một tiếng nổ thật lớn vang lên, không ngờ quầng sáng tự bạo phát ra uy lực kinh người. Xuyên qua đám bụi mù do vụ nổ gây ra, Trương Dực vẫn vô sự nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng cực kỳ uể oải. Chỉ thấy kim đan đang sáng chói nhanh chóng ảm đạm xuống, mặt ngoài lập tức xuất hiện vô số vết rạn rồi bụp một tiếng, tự bạo thành vô số mảnh linh lực nhỏ. Ánh mắt Trương Dực vô cùng oán độc liếc về cương thi vừa bị chấn văng về một góc động. Vừa rồi tính thế ngàn cân treo sợi tóc, lão đành tự bạo Kim đan thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Không ngờ vụ nổ cường đại đến thế cũng chỉ khiến cương thi trọng thương. Lúc này Trương Dực cũng không dám ném đá xuống giếng. Kim đan bị hủy, tính mạng vẫn còn nhưng nguyên khí đại tổn, tu vị đã rớt xuống cảnh giới Trúc Cơ Kỳ. Muốn ngưng đan lần nữa e rằng còn khó hơn lên trời. Trương Dực đâu còn là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nên pháp bảo cũng không thể khu sử. Lão nhanh chóng đem Hàn Lân Kiếm cất vào túi trữ vật. Sau đó đó tế ra một kiện Linh Khí là một chiếc Ngọc hoàn. Thân ảnh hóa thành một đạo lam quang, mang theo Trần Vũ đang hôn mê bay về phía chân trời. Bên trong Âm thi cốc lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Qua gần nửa canh giờ mới thấy một thiếu niên tướng mạo bình thường đi ra từ sau một tảng đá lớn cách chỗ cương thi đang nằm hơn mười trượng. Dự định nghe một chút bí mật, không ngờ Lâm Hiên lại bị suýt bị cuốn vào trận đại chiến này. Hoàn hảo là hai bên đều lưỡng bại câu thương. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn qua cương thi đang nằm ở phía xa. Lão giả vốn không phải Ngưng Đan Kỳ bình thường mà còn thêm nữ tử tương trợ, tuy vậy hai người này cũng không chiếm được thượng phong trước nó. Không ngờ cương thi này lại có thần thông lôi kéo Kim đan tu sĩ, hơn nữa còn biết thao túng pháp bảo, nhất định không phải Thi vương bình thường. Vừa rồi nó còn giãy dụa một rồi nhưng hiện tại không nhúc nhích, không biết là hôn mê hay đã chết. Nhìn đối phương khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt. Hơi do dự một chút hắn tiến về phía trước hai bước, phất tay áo bắn ra một đạo hắc quang. Chỉ thấy cương thi đang bất động đột nhiên nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên hung quang né tránh sang một bên, dường như có phần sợ hãi hắc quang kia. "Không nằm nữa sao?..." Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, không hổ là cương thi ngàn năm đã có linh trí như nhân tộc. Khi trước nó giả chết là muốn tập kích hắn. Nếu như không đoán sai, tên gia hỏa này định thu tinh khí của hắn chữa thương. Lâm Hiên kết pháp quyết, lại bắn ra vài đạo hắc quang khiến cương thi nhảy loi choi né tránh. Thì ra hắn đang thi triển bí pháp Thiên Ma Quỷ Thi thuật, đối phó với cương thi vô cùng hiệu quả. Đương nhiên nếu thi vương chưa bị thương Lâm Hiên tuyệt không dám trêu chọc. Có điều sau một phen đại chiến, mười thành thực lực của nó đã hao tổn tới chín a! Lâm Hiên không phải là muốn trừ ma vệ đạo mà Thi vương này không phải dễ gặp. Thừa dịp nó bệnh phải mạng của nó! Tuy vậy đã chứng kiến thần thông nghịch thiên của quái vật, hắn nào dám xem thường. Trong mắt Thi vương lấp lánh huyết quang quỉ dị, đầy vẻ tham lam nhìn Lâm Hiên. Nếu như có thể thôn phệ tu tiên giả này, thương thế của nó sẽ tốt hơn rất nhiều. So với lão giả kia thì tu vị thiếu niên này không đáng nhắc, có điều hắc quang kia quả thực rất khó ứng phó. Nhưng nó cũng không chút vội vàng. Là hồ ly sống đã ngàn năm dễ dàng nhìn ra. Hắc quang tuy uy lực lớn nhưng tiêu hao linh lực kinh người. Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đương nhiên không cầm cự được bao lâu. Đấu pháp được chốc lát vẻ mặt Lâm Hiên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, mơ hồ còn hiện vẻ sợ hãi. Đột nhiên hắn cắn răng, dụng toàn lực phát ra một đạo hắc quang to cỡ cánh tay công tới thi vương, sau đó quay người bỏ chạy. "Muốn chạy sao?" Thi vương cười lạnh, thân hình quay tròn biến thành một đạo huyết quang nhanh chóng đuổi theo. Có lẽ tên tiểu này hoảng sợ đến mức lạc đường, không chạy ra ngoài mà lại trốn sâu vào trong cốc. Thi vương mừng rỡ như điên truy theo càng gấp. Không bao lâu sau đã tới khoảng đất trống trải, thân ảnh Lâm Hiên lóe lên vài cái đã tan biến. Thi vương ngơ ngẩn dừng lại, khuôn mặt xấu xí hiện vẻ dữ tợn cùng nghi hoặc. Nó ngẩng đầu rống lên một tiếng, đôi lợi trảo bắn nhanh ra hai đạo huyết quang vào nơi thân ảnh thiếu niên vừa tan biến. Bụp! Không ngờ một tầng hắc quang quỉ dị đột ngột xuất hiện hấp thu công kích của nó. Thi vương biến sắc nhưng chưa kịp phản ứng thì cảnh vật trước mắt đã trở nên mơ hồ. Cảnh vật trong sơn cốc biến mất, thay vào đó là một bình nguyên quỉ dị tối âm u, vô số âm hồn ác quỷ lượn lờ chung quanh. Cực Âm ác linh trận! Lúc này Lâm Hiên đang cầm một ngọc bàn màu xanh biếc khống chế trận pháp, thỉnh thoảng hắn đánh ra pháp quyết lên trên. Trong trận thi vương hung lệ gầm gừ, giương đôi lợi trảo sắc nhọn đem một ác quỷ trước mặt xé tan thành hai mảnh, nhưng rất nhanh vô số âm hồn hung hãn lao vào tới. Cùng lúc đó sương vụ dày đặc chung quanh cuồn cuộn biến ảo ra đao thương kiếm kích…mười tám loại binh khí, đếm sơ cũng đến hơn trăm cái. Trên mặt Thi vương rốt lộ cuộc vẻ sợ hãi, vội vàng phát ra một tầng huyết quang hộ thể. Lâm Hiên hừ một tiếng, hai tay dang rộng ra sau đó hợp lại, theo động tác của hắn mười tám ban binh khí xé gió chen chúc chém về phía đối phương. Đối mặt công kích cường hãn, Thi vương vội há mồm nhả ra một viên châu cỡ mắt rồng tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị. Thi châu! Sở dĩ cương thi này có thể khai mở linh trí là được sự bồi dưỡng của âm khí, trong thi thể của nó lại lần nữa sinh ra tinh hồn ở bên trong thi châu. Tuy vậy ngay cả bổn mạng bảo vật cũng tế ra chứng tỏ pháp lực của nó đã không còn bao nhiêu. Trên mặt Lâm Hiên lộ chút vui mừng, vỗ tay vào túi trữ vật đem Ngô câu tế ra. Sau đó tay trái lật một cái, trong bàn tay lại xuất hiện Bách Hồn Phiên. Bị hãm trong trận Thi vương không thấy động tác của Lâm Hiên. Lúc này Thi châu đang xoay tròn trên đỉnh đầu nó phát ra một tầng sáng. Lúc này công kích của trận pháp đã bắn tới mà Hỏa Long do Ngô câu hóa thành cũng gia nhập chiến đoàn. Còn Bách Hồn Phiên, sau khi Lâm Hiên tu luyện bí thuật quỷ đạo tự nhiên phát ra thần thông rất lớn. Chỉ thấy bên trong tiểu phiên thả ra vô số lệ quỉ đầu tóc rối bù, năm ngón tay sắc nhọn như móc câu vờn quanh cắn xé Thi Vương. Lấy độc trị độc, xem như phải hao tổn khá nhiều pháp lực nhưng Lâm Hiên không hề e ngại. Hắn có trận pháp hỗ trợ, trên người lại mang lượng lớn tinh thạch cùng đan dược bổ sung pháp lực. Trừ phi quái vật này có thể thi triển thần thông nghịch thiên thoát khỏi trận pháp, nếu không tuyệt chỉ còn đường chết. Qua một lúc thi vương không ngừng rống lên giận dữ, thi châu phát huyết quang dường như đã đến cực hạn. Thấy thế Lâm Hiên lấy làm mừng, đối phương đã như nỏ mạnh hết đà, bất quá là hồi quang phản chiếu mà thôi. Bàn tay hắn lật một cái đem cây trủy thủ tế ra. Đừng nhìn ngoài tầm thường mà xem thường. Uy lực của trủy thủ này còn vượt trên Ngô câu một bậc. "Đi!" Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, thủy thủ lập tức hóa thành một đạo hàn quang đen nhánh bắn tới đối phương. Thi vương tựa hồ cũng nhận ra lợi hại, trong miệng gầm lên một tiếng. Mười móng vuốt bén nhọn bắn ra khỏi đôi lợi trảo định ngăn cản trủy thủ. Có điều lúc này trên không đã xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp. Nguyệt Nhi sau khi hiện thân đã lẳng lặng đem Bích Tuyết Hoàn tế ra. Không biết tiểu nha đầu thi triển ra bí thuật gì mà tốc độ Bích Tuyết Hoàn nhanh kinh người, phát ra sau mà đến trước chặn đứng móng vuốt của cương thi, Trủy thủ thì gào thét bắn thẳng đến thi châu. Xoảng một tiếng, thanh âm như gương vỡ truyền vào tai, dưới hàng loạt công kích rốt cục tầng huyết quang quỉ dị đã chịu không nổi tan biến thành bọt nước. Chịu không nổi một kích của trủy thủ, thi châu cũng vỡ vụn ra. Cương thi rống to một tiếng. trên mặt lộ vẻ vô cùng thống khổ. Toàn thân run rẩy một hồi rồi ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời. Tuy thắng lợi nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn ngưng trọng, chăm chú nhìn vào mảnh vỡ của thi châu. Chỉ thấy một khối cầu màu đỏ thẫm nhỏ bằng ngón cái từ bên trong nhẹ nhàng trôi ra. Lâm Hiên hít một hơi thật sâu, tay phải kết pháp ấn kỳ lạ. Một tầng linh lực màu tím đen quỉ dị hiện lên trong lòng bàn tay, hắn nhanh chóng truyền nó vào Bách Hồn Phiên. Sau khi hấp thu một lượng linh lực thuần âm, Bách Hồn Phiên rung lên ông ông không ngừng. Từ bên trong tỏa ra một đám quỷ khí, biến thành một quái thủ màu đen chộp tới khối cầu màu đỏ thẫm kia. Vật này chính là tinh hồn của thi vương! Thi hồn đương nhiên không ngồi chờ chết. Khối cầu lóe ra hào quang, bắn đi với tốc độ cực nhanh khiến người nghẹn họng trân trối. Đáng tiếc vô dụng! Hiện nó đang bị vây hãm trong ở trận pháp. Lâm Hiên khẽ giơ tay, quái thủ nhanh chóng huyễn hóa thành một tấm võng cực lớn chụp xuống thi hồn. Tránh không được, Thi hồn bị cự võng bao lại, nó kêu gào giãy dụa không ngừng. Lúc này tên mặt Lâm Hiên mới lộ vẻ vui mừng, lại đánh ra một đạo pháp quyết. Cự võng lập tức thít chặt, bắn ra mấy tia chớp màu đen giáng vào thi hồn. Lúc này khối cầu mới ngoan ngoãn thúc thủ. Lâm Hiên lại vẫy nhẹ Bách Hồn Phiên, đem nó hút vào trong ma phiên. Làm tốt mọi chuyện, Lâm Hiên như gỡ được một tảng đá lớn trong lòng. Cương thi này thần thông quỉ dị, cũng may cuối cùng chỉ là có kinh hãi mà không có nguy hiểm, đã chế phục được nó. Sau một lát Lâm Hiên dừng vận hành Cực Âm ác linh trận, đem đám khí cụ bày trận nhất nhất thu về túi trữ vật. Lần này may có trận pháp tương trợ, đối với nó Lâm Hiên càng thêm trân trọng. Huyễn cảnh không còn mà sương vụ trong sơn cốc cũng dần tan đi, chứng tỏ toàn bộ quái vật đã bị thanh trừ. Thể xác thi vương nằm bất động trên mặt đất, tinh hồn đã bị Lâm Hiên thu vào trong Bách Hồn Phiên. Thân thể tuy chưa bị chém tới trăm mảnh nhưng cũng khá nghiêm trọng. Lâm Hiên hít vào một hơi đem linh lực vận chuyển đến ánh mắt, một lát sau quan sát thì lẩm nhẩm: "Quả nhiên đúng như trong Huyền Ma Chân Kinh, cương thi có ngàn năm đạo hạnh có thể tự hồi phục thân thể." Tuy vật tốc độ hồi phục của nó đương nhiên chậm hơn khi còn tinh hồn. Lâm Hiên tháo túi linh quỷ bên hông xuống, miệng túi vừa mở thì một đạo hắc quang bắn ra đem thi vương thu vào. Theo Thiên Ma Quỷ Thi thuật, cương thi có tu vị thấp thì chỉ cần dùng bí pháp luyện chế là có thể điều khiển được chúng. Nhưng một khi đã tiến giai cảnh giới Thi vương thì luyện chế vô cùng phức tạp. Phải dùng bí pháp rút thi hồn ra rồi mới luyện chế, quá trình này kéo dài đồng thời khá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị hồn phách thi vương phản phệ. Hôm nay cơ duyên xảo hợp có thể rút được hồn phách thi vương, thật là vận khí không tồi a! Tuy vậy với tu vị hiện tại của Lâm Hiên thì chưa thể điều khiển được nó. Thiên niên Thi vương có thể so sánh với cao thủ Ngưng Đan kỳ, muốn thao túng được thì phải luyện thành tầng thứ ba của Thiên Ma Quỷ Thi Thuật. Lâm Hiên chưa vội rồi Âm Thi Cốc mà lại trở vào trong sào huyệt cương thi. Đám tu sĩ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hắn kiểm tra qua một chút, tính mạng bọn họ tuy không đáng lo nhưng tinh khí bị thi vương hút quá nhiều, tu vị nhất định rớt xuống, trở thành Linh Động kỳ đệ tử cấp thấp. Lâm Hiên đương nhiên không khách khí đem các túi trữ vật của đám tu sĩ thu hết lại. Lần thu hoạch này thật là không nhỏ, ngoại trừ thân gia của gần hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn có pháp bảo Thúy Ngọc Đao của tu sĩ Ngưng Đan kỳ họ Lữ. Lâm Hiên kiểm tra thêm một phen, xác định không có bỏ sót vật gì mới độn quang rời khỏi Âm Thi cốc. Về phần những tu sĩ kia chỉ là tinh khí tổn thất quá nhiều, vài canh giờ sau sẽ tự sẽ tỉnh lại. Đây cũng là kết quả tốt nhất, thân phận như ả Phương nhi có lẽ không chỉ là duy nhất, không biết trong này còn những kẻ có thân phận tiểu thư hay thiếu gia như ả không. Lúc trước quả thật hắn suy nghĩ nông nổi nên mới dẫn dụ đám này vào đây. Cho dù bọn họ chết trong miệng cương thi thì các môn phái vẫn có lí do tìm hắn tính sổ. Hiện tại bọn họ còn sống nguy cơ này tự nhiên được giải trừ. Nửa canh giờ sau Lâm Hiên về tới Linh Dược Sơn. Hắn phát ra thần thức đảo quanh lân cận. Chỉ phát hiện khí tức của một số tiểu tu sĩ. Xem ra chính ma lưỡng đạo đã rút lui khỏi, còn lại vài tán tu mà thôi. Như vậy có thể yên tâm tu luyện, Lâm Hiên trở lại động phủ đem Cực Âm ác linh trận bày ra, sau đó bắt đầu tu luyện Thiên Ma Quỷ Thi thuật. Lâm Hiên không biết rằng khi hắn đang khắc khổ tu luyện thì tại một bí động ở hậu sơn Linh Dược Sơn có hai lão giả đang âm thầm định kế. "Sư thúc!" Một lão giả râu tóc bạc trắng vận đạo bào, bộ dáng vô cùng cung kính đứng hầu một bên. Thần thái có vài phần tiên phong đạo cốt. Chính là đương kim chưởng môn Linh Dược Sơn. Thông Vũ chân nhân thành danh đã mấy trăm năm nhờ luyện đan thuật. Tuy không sánh được khai sơn tổ sư Thiên Trần chân nhân nhưng cũng đến độ xuất thần nhập hóa. Có điều trong mắt chúng tu sĩ, tu vị Trúc Cơ trung kỳ của lão thấp đến thảm thương, còn không bằng gia chủ của những tiểu gia tộc. Tuy vậy nội tình Linh Dược Sơn thâm sâu, Thông Vũ chân nhân há lại vô năng như vậy sao? Kỳ thật lão đầu tử này chính là một kỳ tài, không chỉ kỳ nghệ luyện đan thuật thâm sâu, hơn nữa lại chính là một tu sĩ Ngưng Đan Hậu kỳ. Kẻ khác không nhận ra cũng là do lão đã luyện ra một loại đan dược, hiệu quả thu liễm linh lực còn thần kỳ hơn cả Ẩn Linh Đan. Lúc này ở đây còn có một độc nhãn lão đầu, không ngờ trên người lão này lại phát ra linh lực cùng uy áp kinh người. Nguyên Anh kỳ lão quái! Cũng không phải là tu sĩ sơ kỳ mà giống như Cực Ác Ma Tôn, tu vị đã đến cảnh giới trung kỳ. Tu tiên đạo càng về sau càng gian nan, đặc biệt sau khi ngưng thành Nguyên anh. Pháp lực tăng trưởng chậm chạp khó có thể tưởng tượng. Ở U châu, từ cổ chí kim có không biết bao nhiêu thiên tài, cả đời cũng chỉ dừng tại Nguyên anh sơ kỳ. Muốn tiến giai trung kỳ ngoài thiên phú còn cần cơ duyên xảo hợp, đồng thời phải trải qua gian nan khó có thể tưởng tượng được. Thực lực cảnh giới trung kỳ vượt xa sơ kỳ. Ma đạo chỉ có mình Cực Ác Ma Tôn đã khiến cho chính đạo vô cùng kiêng dè. Ngay cả tam đại chính phái cũng chỉ có trưởng lão Nguyên anh sơ kỳ, không ngờ trong trong Linh Dược Sơn lại còn lão quái thực lực cường đại thế này. Chỉ thấy lão giả chậm rãi mở con mắt còn lại, ánh mắt lấp lánh thần quang nhìn qua Thông Vũ chân nhân: "Bọn họ đều lui cả rồi sao?" "Vâng, sư thúc!" Thông Vũ chân nhân cung kính mở miệng:"Khi biết bổn môn quả thực không có Thiên Trần Đan, chính ma hai đạo tự nhiên không dám trở mặt cùng chúng ta." "Ừm, chuyện này ngươi xử lý không tồi, bất quá ta nghe các tin tức là do ngươi thông qua đám phản đồ cố ý tiết lộ ra ngoài?" Lão giả nhàn nhạt mở miệng. "Vâng, sư thúc" Trên mặt Thông Vũ chân nhân lộ ra một tia giảo hoạt:" Bổn môn lấy thuật luyện đan mà nổi danh, đương nhiên các thế lực chính ma lưỡng đạo luôn không ngừng lôi kéo luyện đan sư của bổn môn. . ." "Hừ, lôi kéo cũng tốt mà tình nguyện cũng được. Tất cả sự tình phải do chúng ta nắm rõ trong lòng bàn tay thì mới an tâm" Độc nhãn lão giả hừ một tiếng, lơ đễnh mở miệng. "Vâng, chỉ có một số tiểu tử tâm trí không kiên định, bị đối phương dùng lợi ích dụ dỗ nên đang tâm phản lại bổn môn" Tâm cơ Thông Vũ chân nhân thâm trầm như vậy mà nói đến đây cũng có vẻ tức giận. "Ừm" Lão giả nhẹ gật đầu: "Ngươi nói tiếp đi." "Đệ tử đương nhiên phát hiện ra những kẻ này nhưng không muốn đả thảo kinh xà. Mà mấy tiểu tử này tài nghệ luyện đan cũng không cao. Cho dù có phản bội thì Linh Dược Sơn ta cũng không mấy tổn thất." "Vậy ngươi đề bạt mấy bọn chúng lên nắm trọng trách là ý gì?" Trên mặt lão giả hiện lên một tia nghi ngờ. "Sư thúc minh xét, đệ tử vốn một lòng trung tâm, hành động lần này là có dụng ý khác."