Bách Luyện Thành Tiên
Chương 38 : Tin tức Duyện châu
Cách tốt nhất là có được địa vị nhất định tại Linh Dược Sơn. Nếu như có thể trở thành trưởng lão tự nhiên là có quyền xuất nhập phế đan phòng rồi nhân tiện mà trổ thài thân thâu.
Để lão Thông Vũ coi trọng hắn cố ý tinh chế ra một viên Trung phẩm đan, còn hai viên khác thì hỏng tránh lão nghi ngờ là tài năng của hắn quá mức biến thái.
…
"Tiên sư, đây là chỗ ở của người, có gì không hài lòng người cứ phân phó với tiểu nhân" Gã thiếu niên khi nãy cung kính nói.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi thôi!"
"Vâng!"
Lâm Hiên đánh giá động phủ trước mắt, đây là một nham động cải tạo thành bài trí rất tinh nhã. Cư thất, phòng luyện công, phòng nghênh khách …mọi thứ đều đầy đủ.
Phía sau còn có một phòng luyện đan, địa hỏa trong lòng đất thông qua cấm chế tinh xảo được dẫn vào nơi đây.
Ngoài cửa một tầng lam quang nhạt. Lâm Hiên lấy ra một tấm lệnh bài khẽ giơ lên, cấm chế dao động một chút rồi lộ ra một thông đạo.
Lâm Hiên đẩy cửa đi vào, phòng này rộng chừng mấy trăm thước vuông. Ở giữa có cái một đầu thú đúc bằng tinh thiết thông với một thông đạo nhỏ dẫn sâu xuống lòng đất, khi dùng pháp quyết có thể dẫn động địa mạch chi hỏa phun trào ra từ đây.
Lại nói sáng hôm nay khi Thông Vũ chân nhân đến thì Lâm Hiên đưa viên trung phẩm đan ra, có điều kết quả lại hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Do kiến giải của Lâm Hiên về đan được còn thấp. Luyện chế thành công trung phẩm đan khó khăn hơn hạ phẩm đan rất nhiều. Trừ mấy đan dược đại sư thì tu sĩ trong Linh Dược Sơn cũng không dễ luyện được.
Theo ý nghĩ của Thông Vũ chân nhân, Lâm Hiên chỉ là một gã thái điểu mới xem qua vài cuốn đan thư mà lại có thể luyện chế được một viên Trung phẩm đan. Không cần biết là vậnn khí của hắn tốt đến cỡ nào nhưng chắc chắng là thiên phú rất cao.
Kỳ tài như vậy trăm năm khó gặp, lại là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn trẻ khiến Thông Vũ chân nhân càng coi trọng tỏ ý muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Không xét về tu vị mà là luyện đan thuật, phóng tầm mắt nhìn cả tu tiên giới U Châu Thông Vũ chân nhân chính là đệ nhất đan sư.
Lâm Hiên đương nhiên là vô cùng cung kính đáp ứng. Có chưởng môn chân nhân là sư tôn được nấp dưới bóng đại thụ. Thân phận của hắn tại Linh Dược Sơn tự nhiên là như thuyền theo nước thuận, tiếp cận phế đan cũng dễ hơn.
Lúc này trong động phủ Lâm Hiên lấy ra mấy cái ngọc giản, bên trong đều là bí tịch luyện đan truyền thừa ngàn năm của Linh Dược Sơn. Bao gồm cách luyện chế các loại đan dược, tỉ lệ nguyên liệu cùng việc khống chế hỏa hầu. Hơn nữa còn một số vấn đề cần lưu tâm khi luyện đan và bút ký tâm đắc của các đời tổ sư.
Xem qua một chút Lâm Hiên lại thở dài, luyện đan thuật không hổ là bác đại tinh thâm mà hắn tinh lực có hạn. Song cũng phải nghiên cứu một chút, nếu không sư tôn Thông Vũ mà hỏi đến thì không ổn. Lâm Hiên đem thần thức rót vào ngọc giản rồi rất nhanh chìm đắm vào bên trong.
Thấm thoát đã ba tuần trăng trôi qua. Chỉ thấy trong động phủ có một gã thanh niên tướng mạo tầm thường tay cầm ngọc giản vùi đầu khổ tư. Thỉnh thoảng cau mày, thậm chí còn vẽ mấy cái họa đồ gì đó trên mặt đất.
Lúc ban đầu Lâm Hiên bất quá là để ứng phó nhưng sau khi tham ngộ hắn thấy luyện đan thuật khá hữu ích. Việc nhận biết tỉ lệ các nguyên liệu của các loại đan dược đối với việc tinh chế có lợi rất lớn.
Tỷ như mới đầu năm viên phế đan Trúc Cơ thì chỉ tinh chế thành công được một viên. Sau khi nghiên cứu các loại đan thư thì cứ ba viên phế đan thì thành công một viên. Bình phế đan thu được từ Đào bảo hội hắn cũng tinh chế ra được gần ba mươi viên hạ phẩm đan, sau khi phục dùng tu luyện thì pháp lực tăng được lên một phần.
Thời gian này sau khi luyện công xong thì hắn lại lấy đan thư ra xem coi như một hình thức tiêu khiển. Đương nhiên trong thời gian này hắn cũng không vọng động tránh người hoài nghi.
Một thời gian sau Lâm Hiên liền bắt đầu trau dồi kiến thức. Linh Dược Sơn truyền thừa đã mấy ngàn năm. Ngoài đan thư thì cũng có không ít những điển thư, cổ tịch ghi lại rất nhiều kỳ văn dị sự. Hắn một lòng truy cầu tiên đạo nên rất hứng thú tìm hiểu. Mỗi ngày đều mượn về xem một ít.
Linh Dược Sơn đương nhiên cũng trồng rất nhiều linh dược. Lâm Hiên từ trong dược viên thu được hơn trăm cây Hồng Lăng thảo. Hơn một ngày sau hắn đã tinh chế số này ra lục dịch.
Do thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật hay là ẩn dấu tu vi đều phải dùng đến loại linh dược này nhưng mang theo lục dịch rất bất tiện, hiện tại Lâm Hiên định làm một thử nghiệm.
Ngồi trong luyện đan phòng, hắn đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời từ Thú đầu phun ra địa hỏa hừng hực thiêu đốt. Hắn đem lục dịch Hồng Lăng Thảo cho vào đỉnh lô sau đó bắt đầu luyện chế.
Tuy là một loại đan dược mới nhưng Lâm Hiên vô cùng tin tưởng vào thành công, trong đan thư có nói rằng đan dược càng dùng nhiều loại nguyên liệu thì càng khó luyện chế. Lấy Tẩy Tủy đan làm thí dụ, tài liệu chủ yếu có chín loại còn phụ liệu thì có tới hơn mười loại. Mà thành phần nguyên liệu đan dược cảnh giới Trúc Cơ Kỳ thì nhiều hơn gấp bội.
Hai canh giờ sau, Lâm Hiên mở lô đã ngửi thấy hương dược thơm mát.
Vẻ mặt vui mừng hắn nhẹ phất tay, mấy trăm viên đan dược màu xanh biếc toàn bộ bay vào một bình ngọc. Lâm Hiên lấy ra một viên nuốt vào miệng đã thấy có vị thơm mát. Sau đó hắn thi triển Thiên Ma Nghĩ Dung thuật rất nhanh biến thành bộ mặt khác.
Hài lòng gật đầu Lâm Hiên lại nuốt tiếp một viên, dễ dàng đã đem linh lực ẩn dấu đi.
Hắn gọi loại đan dược này là Ẩn linh đan!
Một thời gian sau đã làm quen với Linh Dược sơn. Tuy vậy ngoại trừ Thông Vũ chân nhân hắn cũng không biết mấy tu sĩ khác. Hiện tại hắn đã có được tín nhiệm của Thông Vũ chân nhân qua những lần luyện đan.
Lâm Hiên mang bản lĩnh tinh chế phế đan nhưng hắn hành sự rất cẩn thận không làm ra điều kinh thế hãi tục gì.
Có điều Thông Vũ chân nhân lại vô cùng vui mừng. Luyện đan thuật của Lâm Hiên dù còn xa mới bằng lão nhưng thọ nguyên còn rất dài, nếu chuyên tâm nghiên cứu luyện đan thuật thì có thể phát dương quang đại cho bổn môn.
Có suy nghĩ này Thông Vũ chân nhân quyết định lập Lâm Hiên làm thiếu chủ của Linh Dược sơn, nói rằng sau này nếu lão tọa hóa thì sẽ do hắn nắm giữ bổn môn.
"Sư tôn, việc này tuyệt đối không thể!"
Lúc Lâm Hiên nghe thấy điều này thì cả kinh, mặc dù hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì nhưng cũng hắn một lòng truy cầu tiên đạo. Bất đắc dĩ vì phế đan nên mới vào đây, sao có thể trở thành chưởng môn Linh Dược sơn được?
"Đồ nhi không nên chối từ. Thiên phú của ngươi vượt xa vi sư, nhất định có thể phát dương quang đại cho bổn môn. Việc ngươi truyền thừa y bát chính là hy vọng của ta!"
Kế tiếp lão một phen hết lời khuyên bảo khiến Lâm Hiên không còn biết nói gì. Mà hắn không thể thổ lộ sự thật nên cuối cùng đành miễn cưỡng đáp ứng.
Từ động phủ của Thông Vũ chân nhân đi ra Lâm Hiên thở dài. Bình tâm mà nói sư tôn đối với hắn không tệ, tu sĩ nơi này tính tình có chút cổ quái nhưng so với tu sĩ phái khác thì chân phương hơn nhiều.
Ở trong môn phái cảm giác cũng không tệ nhưng trở thành chưởng môn thì trọng trách quá nặng. Đối với việc nhất tâm tu luyện thì chưa chắc là chuyện tốt.
Tuy vậy rất nhanh vẻ mặt Lâm Hiên giãn ra rồi nở nụ cười. Sư tôn hắn hiện tại cũng mới hơn một trăm năm mươi tuổi, theo thọ mệnh Trúc Cơ Kỳ tu sĩ thì còn tới mấy chục năm nữa, tạm thời không cần lo lắng điều này.
Hơn nữa thân phận thiếu chủ cũng có nhiều chỗ tốt. Mục tiêu lấy phế đan của hắn cũng lại gần thêm một bước.
Lâm Hiên vừa đi vừa nghĩ thì đột nhiên một đạo bạch quang lóe lên, vài tu sĩ từ bên ngoài được truyền tống vào.
Vẫn là gã thanh niên đệ tử phụ trách khi trước, Lâm Hiên bấm tay tính toán hôm nay đúng là ngày tiếp đãi ngoại khách.
Có điều khi Lâm Hiên qua liếc mắt một cái thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mã Thiên Hùng!
Bí ẩn của cực phẩm đan là biết được từ trong miệng người này.
Đương nhiên, khi tiếp xúc cùng hắn Lâm Hiên đều dùng thân phận Diệp Thiên mà khi đó Lâm Hiên chỉ là một gã đệ tử bị lãng quên trong Phiêu Vân Cốc. Mã Thiên Hùng tự nhiên là sẽ không nhận ra.
Thanh niên đệ tử nhìn thấy Lâm Hiên vội vàng cung kính hành lễ nói:
"Tham kiến Tiên sư!"
Thấy vẻ cung kính của đệ tử nọ, ánh mắt mấy tu sĩ kia cũng lộ ra một tia dị sắc, chẳng lẽ thiếu niên này lại là nhân vật trọng yếu của Linh Dược sơn. Vừa quan sát một chút cả đám lại cả kinh, không ngờ lại là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ.
Thiếu niên này ở danh môn đại phái cũng là kỳ tài, Linh Dược sơn nổi danh về luyện đan nhưng tu vị luyện đan sự thì không cao. Chẳng lẽ là đối phương luyện công pháp công pháp trú nhan?
Chỉ thấy Lâm Hiên thản nhiên hỏi một câu:
"Mấy vị này là khách nhân tới luyện đan sao?"
"Dạ!"
"Ừm, ngươi dẫn bọn họ vào đi, còn vị này…" hắn chỉ vào Mã Thiên Hùng:"Để ta tự mình tiếp đãi là được "
"Tuân pháp dụ "
Đồng tử có chút kinh ngạc, mặc dù hắn đã nghe đồn kỹ thuật luyện đan của Lâm tiên sư rất tốt tuy nhiên chưa từng ra tay, nay lại vì một khách nhân từ bên ngoài…
Tuy nghi hoặc song hắn sao dám đứng đây, vội dẫn mấy tu sĩ kia rời đi.
"Ngươi đi theo ta"
"Được"
Lúc này bộ dáng Mã Thiên Hùng có chút cứng nhắc, hắn mộ danh đến Linh Dược sơn chính là muốn nhờ luyện chế một loại đan dược hiếm thấy để trùng kích cảnh giới Trúc Cơ Kỳ.
Vừa đến nơi Trúc Cơ Kỳ tiền bối này đã gọi lại không biết là phúc hay họa. Mã Thiên Hùng lẳng lặng lẽ đi theo phía sau.
"Đạo hữu là tu sĩ Phiêu Vân Cốc ?"
"Tiền bối sao lại biết?" Mã Thiên Hùng ngạc nhiên quay sang hỏi.
"Ha ha, bởi vì ta cũng xuất thân từ Duyện Châu "
"Tiền bối là tu sĩ Duyện Châu chúng ta?"
"Ừm" Lâm Hiên vuốt mũi, sư huynh trước kia xưng hô là tiền bối có chút không quen:
"Ta vốn là một tán tu từng tới qua quý cốc nên có thấy qua đạo hữu. Sau này quý phái đại chiến cùng Hỏa Linh môn, ta không muốn bị cuốn vào trong nên rời Duyện Châu tới đây. ngẫu nhiên gặp được gia sư Thông Vũ chân nhân, người phát hiện ra ta có thiên phú luyện đan nên thu nhận vào"
"Thông Vũ chân nhân, tiền bối là đệ tử của chưởng môn Linh Dược sơn?"
Nghe vậy vẻ mặt Mã Thiên Hùng vừa mừng vừa sợ, không ngờ vị tiền bối này thân thận lớn như vậy. Nếu có thể làm đối phương vui mừng thì có thể nhờ người nói hộ với luyện đan sư …
Lúc này hai người đã đi tới động phủ của Lâm Hiên. Sau khi vào động phủ thưởng thức hương trà Lâm Hiên hỏi: "Ta rời Duyện Châu đã gần một năm, không biết tình cảnh hiện tại thế nào, đạo hữu có thể kể qua một chút được chứ?"
"Tiền bối muốn hỏi thì vãn bối sao dám giấu " Mã Thiên Hùng mừng rỡ vội vàng thao thao bất tuyệt. Sau chừng một canh giờ.
"Cái gì, tiêu hao chiến nơi Duyện Châu đã chấm dứt?"
"Vâng, Hỏa Linh môn đã thất bại. Không biết do duyên cớ gì mà bọn họ trở mặt đuổi tận giết tuyệt với đám tu sĩ môn phái gia tộc đồng minh ở Khê Dược Giản. Chuyện này lộ ra khiến Hỏa Linh môn trở thành công địch của tu sĩ Duyện Châu"
Lâm Hiên cau mày. Đây môn phái bài danh thứ hai tại Duyện Châu, sao lại thất bại nhanh thế?
"Việc này chắc tiền bối không biết, Hỏa Linh môn sở dĩ binh bại như núi lở là do bổn môn có một vị kỳ nữ đó là Tần Nghiên Tần sư muội "
"Vân Trung tiên tử?"
"Tiền bối đã nghe nói qua về sư muội ư?"
"Ừm" Nghĩ đến vị tiên tử xinh đẹp như mơ cùng lời hẹn ước xa vời nhất thời trong lòng Lâm Hiên trở nên xáo động. Thần sắc cũng trở nên ngẩn ngơ.
"Tiền bối…"
"À!" Lâm Hiên lúc này mới tỉnh táo lại. Mã Thiên Hùng thấy có chút kỳ quái nhưng đương nhiên không dám hỏi nhiều.
Lâm Hiên lên tiếng nói tiếp: "Ngươi nói tiếp đi. Hỏa Linh môn bị diệt nhanh chóng sao lại có liên quan đến Vân Trung tiên tử "
"Dạ!" Mã Thiên Hùng nhướng mày nói:" Tần sư muội có tu vị Linh Động kỳ đại viên mãn phụng lệnh chưởng môn đi Khê Dược hái linh dược thì gặp Hỏa Linh môn đang không kiêng nể đồ sát đồng đạo… Tần sư muội dùng Chưởng Tâm Lôi diệt Hỏa Linh chưởng môn đang bị thương thế...!"
Nửa trước của câu chuyện trước vốn không sai nhưng đến khi gặp Hỏa Linh chưởng môn thì chỉ là Tần Nghiên cùng hắn một chọi một.
Nghe đến đó Lâm Hiên khẽ thở ra một hơi. Tần Nghiên đúng là một một tài nữ song toàn, không những cực kỳ xinh đẹp mà còn vô cùng thông tuệ. Theo như lời kể của Mã Thiên Hùng thì không chút sơ hở.
"Hỏa Linh chân nhân đã chết. Thiếu chưởng môn chủ trì đại cục nên Hỏa Linh môn như quần long vô thủ nhanh chóng bị bại vong".
"Theo ta được biết Hỏa Linh môn còn có một vị Ngưng Đan kỳ cao thủ, sao lão lại không ra mặt chủ trì đại cục?"
"Tiền bối nhắc đến Lý trưởng lão háo sắc kia sao. Quả thật lão có là có tu vị Ngưng Đan kỳ siêu cường nhưng không có tâm cơ quản được sự tình trông môn…"
Lâm Hiên khẽ gật đầu. Chưởng môn các phái đa số dùng đức phục chúng, bên trong cần được các sư huynh đệ ủng hộ, bên ngoài cần có tài năng phát triển môn phái lớn mạnh. Khả năng quản lý quan trọng hơn thực lực.
Vân Hạc chân nhân vừa là chưởng môn vừa lại là đệ nhất cao thủ Phiêu Vân Cốc thì thật hiếm có.
Ngay cả tam đại chính phái U Châu vốn có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhưng chưởng môn cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ.
"Sau thì như thế nào?"
"Quần tu liên thủ đánh đến giết hơn phân nửa Hỏa Linh môn đệ tử, cao thủ thì chết tám chín phần. Một số miễn cưỡng mở đường máu chạy thoát, trong đó có cả Lý trưởng lão. "
"Các phái chẳng lẽ không đuổi giết sao?"
"Đương nhiên, thả hồ về rừng hậu quả thế nào sao chúng ta lại không hiểu. Tất cả các môn phái Duyện Châu đã liên hợp phát ra lệnh truy sát nhưng những kẻ chạy thoát này thật sự vô cùng giảo hoạt, đến bây giờ cũng không biết đang trốn ở nơi nào "Mã Thiên Hùng có chút buồn bực nói.
Lâm Hiên nghe vậy mà trong lòng có chút phiền não, hành trình Khê Dược giản hắn thu được hai kiện dị bảo vô cùng trân hiếm.
Một là Cửu Thiên Huyền Công danh bất hư truyền. Còn lại là một tấm lệnh bài có điêu khắc hoa văn kỳ dị kia. Hiện tại Hỏa Linh Môn tan rã thì việc tìm hiểu bí mật của nó càng thêm khó khăn.
"Hỏa Linh môn tan rã, vậy thế cục Duyện Châu đã ổn định trở lại?"
Mã Thiên Hùng gật đầu có chút đắc ý nói: "Hiện tại Phiêu Vân Cốc chúng ta đã là đại phái lớn nhất nếu hiệu lệnh quần hùng, ai có dũng khí không theo"
Có điều khi nói lời này sắc mặt hắn biến đổi. Tới đây mới biết thực lực Phiêu Vân Cốc chỉ xem như hàng nhị lưu.
Lâm Hiên lại hỏi:" Vị Vân Trung tiên tử kia của quý phái lập đại công như thế chắc môn phái sẽ không bạc đãi nàng".
"Đương nhiên" Vẻ mặt Mã Thiên Hùng tràn đầy hâm mộ :"Vân Hạc chân nhân đã lập Tần sư muội làm chưởng môn đời sau".
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
64 chương
31 chương
29 chương
56 chương
64 chương
1117 chương
790 chương