Bách Luyện Thành Tiên

Chương 108 : Quỷ La Thành

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Lôi Hồng dậm chân hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà chạy. Hắn đương nhiên không ngu, thiếu niên này không phải là tu sĩ Sơ kỳ tầm thường. Tuy nhìn thấu được thần thông của Lâm Hiên thâm sâu như thế nào, song uy lực kinh người của những pháp bảo kia đã khiến hắn vô cùng hoảng sợ. Cổ thú có phong ấn Ác giao là trấn môn chi bảo của Hải Long Môn, có thể tranh phong với Ngưng Đan Hậu Kỳ mà không rơi vào thế hạ phong, thiếu niên này chỉ với hai kiện cổ bảo đã dễ dàng diệt sát giao hồn, hắn sao không kinh hãi cho được! Tuy đối phương chưa dấu hiệu hồi phục nguyên khí nhưng chắc chắn hắn không thể đối phó được, ở lại chỗ chỉ là nạp mạng. Đương nhiên Lâm Hiên làm sao có thể bỏ qua cho đối phương, hơn nữa hắn cũng không muốn hành tung bị bại lộ. Chỉ thấy tiểu âm hồn nhè nhẹ gật đầu, rồi hóa thành một đạo bạch quang bay vào ống tay áo. Toàn thân Lâm Hiên cuồn cuộn hắc khí phá không mà đi. Độn thuật của Lôi Hồng có chút thần diệu, trong chốc lát đã bay ra xa hơn mười dặm, thấy Lâm Hiên không truy theo thì thở phào nhẹ nhõm, bỗng một thanh âm băng lãnh truyền vào tai: "Đạo hữu sao vội rời đi như thế, tại hạ còn chưa tiếp đãi ngươi chu toàn" Kinh hồng thoáng ngừng lại, Lôi Hồng quay đầu lại nhìn về đường chân trời. Hắn biết có chạy cũng khó thoát, đã thế chi bằng liều mạng một phen, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn độc. Chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một đám mây đen, trong khoảnh khắc đã cuốn tới gần, hắc khí thu lại lộ ra thân hình Lâm Hiên. Trong ánh mắt Lôi Hồng tràn ngập vẻ kinh ngạc, đối phương là tu ma giả sao? Nhưng rõ ràng khi nãy thiếu niên này sử dụng là pháp thuật đạo gia. Càng nghĩ hắn càng khó có thể tin. "Các hạ muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Lâm Hiên không muốn nhiều lời. Tay phải nhẹ vỗ lên túi trữ vật. Một cây ma phiên màu đen liền bay ra. Đây chính là Thú Hồn Phiên mà Lâm Hiên hao phí năm năm mới tế luyện được. Vẫn chưa dùng để đấu pháp với ai. Đây là thời điểm tốt để thử uy lực của nó. Chỉ thấy Lâm Hiên truyền pháp lực trong ma phiên rồi nhẹ nhàng vẫy. Hắc vụ cuồn cuộn như mực từ trong tuôn ra. Cùn với đó là tiếng gào rú thê lương, từng trong hắc vụ lộ ra thân ảnh của các yêu thú cổ quái. Có con đầu chim ưng mình sư tử, có con thân hình khổng lổ, có con ba đầu sáu tay... "Đây là….." Lôi Hồng đại kinh thất sắc, tinh hồn yêu thú phải tới hơn mấy trăm, hơn nữa không hề thiếu yêu thú cấp ba. "Các hạ cảm thấy tư vị Thú Hồn Phiên của ta ra sao? " Lôi Hồng hoảng sợ đến mức hồn vía bay lên mây, mất hết ý chí chiến đấu. Sớm biết thì đã không dại chọc vào sát tinh này. Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn. Hắn đành cắn răng, thân hóa thành một đạo kinh hồng, muốn nương thân vào phi đao pháp bảo hòng phá không trốn đi. Thật đúng là kiềm lư kỹ cùng (1)! Thần thức Lâm Hiên vừa động, mấy trăm thú hồn kia lập tức rống lên, đủ loại hào quang, quang cầu rực rỡ từ trong miệng chúng bắn ra hội tụ thành một dải sáng bảy màu mỹ lệ, nhanh chóng bắn theo. Tốc độ dải sáng rất nhanh, Lôi Hồng muốn chạy cũng không được, không kịp kêu lên đã tan thành tro bụi. Lâm Hiên khẽ nhếch miệng, vẫy tay đem thu túi trữ vật của đối phương, không hề kiểm tra mà dắt vào một bên hông. Sau đó hắn cúi đầu chăm chú xem xét Thú Hồn Phiên trong tay. Uy lực của bảo vật này còn lớn hơn sự tưởng tượng rất nhiều khiến Lâm Hiên rất kinh ngạc. Dù Lôi Hồng đã không còn chiến ý, nhưng nó có thể sát diệt gọn ghẽ một cao thủ Ngưng Đan Trung Kỳ khiến Lâm Hiên rất hài lòng. Thật không uổng phí nhiều công sức cùng thời gian để luyện chế. Ma Phiên có thể thao túng thú hồn để diệt địch nhưng điều khiến Lâm Hiên vui mừng hơn nữa chính là, không giống như thú phù, mỗi lần sử dụng tuy năng lượng hồn phách yêu thú giảm đi nhưng khi về trong ma phiên thì có thể hồi phục. Như vậy có thể sử dụng rất nhiều lần. Lúc này đã gần chính ngọ, Lâm Hiên liền hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía xa. Khi hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Hiên liền chọn một nơi hoang sơn đáp xuống. Hắn xem xét lại tình trạng của Nguyệt Nhi, tuy khí sắc không được tốt nhưng may là chưa có dấu hiệu xấu đi. Lấy trận bàn trận kỳ, Lâm Hiên liền thiết hạ Cực Âm Ác Linh Trận. Sau đó hắn lấy cổ ngọc phù ra quan sát. Tinh hồn thượng cổ Ác giao tất nhiên là phải luyện hóa vào trong ma phiên. Giao tộc vốn là thiên địa linh tộc, cấp bậc cao hơn hẳn những thú hồn kia, như vậy uy lực của Ma phiên sẽ tăng lên không ít. Tuy nhiên khi luyện chế cũng không dễ, nếu như ở hoàn cảnh khác, Lâm Hiên sẽ chưa vội luyện hóa. Có điều lần này tới Âm Hồn Cốc, mục tiêu của hắn là quỷ vật cấp bậc Quỷ Vương. Quỷ Vương có thể sánh với tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ, thậm chí kẻ mạnh còn không dưới cao thủ đại viên mãn nên gấp rút cần năng cao thực lực hơn nữa. Nghĩ đến đó, Lâm Hiên không hề do dự điểm một chỉ vào cổ ngọc phù. Cổ ngọc bay lên giữa không trung rồi tỏa ra hào quang chói mắt, một con Giao long dãy dụa từ trong bay ra. So với lúc này thì hiện nó đã thu nhỏ lại chỉ còn ba phần, thần tình ảm đạm. Vừa thấy Lâm Hiên thì trong mắt ánh lên tia sợ hãi. Rít lên một tiếng như muốn phi độn chạy trốn ra ngoài. Lâm Hiên khẽ nhếch miệng, Thú Hồn Phiên đã sớm được tế ra, hai tay hắn hợp lại. Vô vàn những tia hắc khí đan xen với nhau trong không trung, hóa thành một tấm võng lớn chụp xuống đầu Ác giao. Ba ngày sau Lâm Hiên mới từ trong một sơn động đi ra, tình trạng vẫn Nguyệt Nhi không chút khả quan. Chân mày Lâm Hiên nhíu lại, dường như đang suy tính điều gì. Lúc sau hắn hóa thành một kinh hồng biến mất trên thiên không. Không quản ngày đêm, Lâm Hiên liên tục bay đi, khoản nửa tuần trăng sau, rốt cục cũng đến gần Âm Hồn Cốc. "Thiếu gia…" "Nguyệt Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?" Nguyệt Nhi gượng cười: "Tiểu tỳ không sao" Lâm Hiên khẽ gật đầu, há miệng phun ra một đạo âm khí tinh thuần vào thân thể, ổn định thương thế của nàng một chút. Sau đó hắn phát ra thần thức dò xét phương hướng một hồi, rồi nhằm hướng đông nam bay đi. Mấy canh giờ sau, một tòa thành trì khôi vĩ hiện ra trong tầm mắt. Thoáng nhìn thì thành này có diện tích tới cả trăm dặm, tường thành cao hơn mười trượng được xây từ những khối đá đen rất lớn, từ xa xa cũng có thể cảm giác khí thế kinh người ập vào mặt. Quỷ La Thành! Đây là một tòa thành đỉnh đỉnh đại danh tại Tu tiên giới U Châu. Ngoài Thiên Ma Thành thì đây là tòa thành thứ hai của tu sĩ. Hơn mấy vạn năm qua, quỷ vật trong Âm Hồn Cốc không dám ngoài làm ác do có thành này trấn áp. Năm xưa khi tiền bối Ly Hợp Kỳ tự bạo khiến cho thông đạo nối giữa Nhân giới và Âm ti giới bị phá vỡ. Vô số âm hồn quỷ quái điên cuồng tràn vào U Châu khiến sinh linh đồ thán. Tạo nên một trường hạo kiếp trước nay chưa từng thấy. Tu sĩ chính ma lưỡng đạo liền liên thủ chém giết một hồi.,dồn đám quỷ vật kia lùi về Âm Hồn Cốc. Hai phía tạm thời đình chiến nhưng nhân quỷ khác biệt, khó có thể tin tưởng lẫn nhau. Lúc đó các tu sĩ đã nghĩ đến việc trừ cỏ tận gốc nhưng khi ở trong âm vụ thì thực lực yêu quỷ tăng lên rất nhiều. Chúng tu sĩ đã vài lần tấn công vào Âm Hồn Cốc nhưng đều thất bại thảm hại. Bất đắc dĩ tại một nơi không xa đành thi triển thần thông tạo ra một tòa thành. Các môn phái thay nhau cử môn đồ đệ tử đến đóng ở đây để giám thị quỷ vật. Dòng chảy thời gian liên tục trôi đi. Vô số môn phái được lập lên rồi tan biến. Hiện tại chính ma lưỡng đạo trở thành đối lập nhau. Nhưng dù biến hóa đến thế nào thì Quỷ La Thành trải qua tuế nguyệt phong sương, vẫn đứng sừng sững nơi đây. Trong thành chia ra làm ba thế lực là chính đạo, ma đạo và còn lại là các tán tu. Cơ cấu quản lý của Quỷ La Thành là do tu sĩ cao cấp tập hợp thành nguyên lão hội, đề cử ra một đại trưởng lão. Hiện tại vị trí này do Hồng Phát Lão Tổ đảm nhiệm. Hồng Phát Lão Tổ, một tán tu kiêu ngạo, chính là lão quái Nguyên Anh Kỳ thứ sáu của U Châu. Tình thế U Châu hiện tại đang hỗn loạn. Chính ma lưỡng đạo đã chính thức khai chiến, không khí nơi đây cũng dần ngưng trọng. Trong thế lực của Quỷ La Thành, thì chính đạo và ma đạo đang kiềm chế lẫn nhau, thỉnh thoảng cũng có vài vụ ẩu đả nho nhỏ nhưng chưa đến mức đại chiến. Giống như vài trận gió nhẹ trước khi mưa bão kéo đến. Lâm Hiên đến đây nhưng không lập tức đi đến Âm Hồn Cốc cũng là có tính toán. Thánh địa của quỷ vật tại Nhân giới, có thể nói tới là tới sao? Nguyệt Nhi chắc chắn phải cứu, nhưng nếu quá mạo hiểm thì hắn cũng không dại dột đưa vào. Vạn năm trước Quỷ La Thành được lập chỉ để giám sát quỷ vật trong Âm Hồn Cốc. Nhưng hiện tại không chỉ có như thế. Hàng năm còn có thêm một số tu sĩ mộ danh mà đến. Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là bắt giữ quỷ vật trong Âm Hồn Cốc. Có người giữ lại để làm sủng vật, có kẻ lại bán đi đổi lấy tinh thạch, nhưng đáng tiếc tới lúc này vẫn chưa có quỷ vật cấp bậc Quỷ vương xuất hiện. Bên trong Quỷ La Thành chắc chắn sẽ nghe ngóng được tin tức về Âm Hồn Cốc, Lâm Hiên quyết định vào thành một lần. Cách thành vài dặm đã có cấm không cấm chế, Lâm Hiên dừng độn quang rồi hạ xuống. Lúc này hắn thay đổi một bộ trang phục tán tu, rồi thong dong đi tới. Những tu sĩ gác cổng thành tu vị không cao. Ngoài người cầm đầu đã Trúc Cơ thì còn lại chỉ là Linh Động Kỳ đệ tử. Lần này Lâm Hiên không che dấu tu vị. Khi thấy hắn thì các tu sĩ đó lộ vẻ cung kính, ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ. Tất nhiên kẻ dám đến Quỷ la Thành có ý sanh cầm âm hồn thì tu vị không thể thấp được, nên bọn họ cũng thường thấy những tu sĩ cấp cao như hắn. "Hoan nghênh tiền bối đến Quỷ La Thành, người giao nộp mười khối tinh thạch là có thể vào thành" Trung niên Trúc Cơ Kỳ liền tiến lên thi lễ, cung kính nói. "Mười khối tinh thạch có nhiều quá không? " Lâm Hiên có chút bất ngờ, lộ vẻ ngạc nhiên hỏi. "Tiền bối có điểm chưa rõ, ở nơi này gần với Âm Hồn Cốc nên linh khí rất loãng, tu sĩ tu hành ở đây sẽ tiêu hao lượng linh thạch nhiều hơn so với csd nơi khác. Để đáp ứng nhu cầu của các vị đồng đạo nguyên lão hội mới đề ra quy định này, mong tiền bối thông cảm" Lâm Hiên không nói gì thêm, từ túi trữ vật lấy ra tinh thạch đưa cho. Trung niên vừa nhận thì đưa cho Lâm Hiên một chiếc nhẫn nhỏ rồi nói: "Tiền bối, đây là tín vật, có nó người có thể ở trong thành tuần trăng" Lâm Hiên khẽ gật đầu rồi tiến nhập vào thành. Nhìn thoáng qua trong thành, so với những nơi những tu chân giả hay tụ tập thì không có gì khác biệt. Đường phố rộng lớn sầm uất, những gian phòng ốc được xây từ những khối đá lớn, cửa hiệu, tiểu viện …đan xen vào nhau. Trên đường lớn dòng người thưa thớt, tất cả có vẻ như rất bình thản. Tuy nhiên cẩn thận quan sát thì thấy, tất cả các công trình đều được làm từ thiết thạch hơn nữa còn được gia trì pháp thuật nên cực kỳ kiên cố. Hơn nữa dụng thần thức thì không quá khó để cảm ứng được trong không trung có linh khí dao động dị thường, có lẽ là pháp trận cấm chế được bố trí đề phòng âm hồn quỷ vật. Trên không cũng có bố trí cấm chế phi hành, cho nên các tu sĩ chỉ có thể di chuyển bằng các loại khinh thân thuật. Sau nửa canh giờ, Lâm Hiên đã tới một phường thị khá lớn ở phía nam thành. Các tu sĩ trong Quỷ La Thành có đến hơn mấy vạn. Ban đầu phường thị vốn do các tu sĩ trong thành tụ tập để trao đổi, nhưng do những kẻ tới thám hiểm Âm Hồn Cốc ngày càng nhiều nên phường thị cũng có chút đặc sắc. Đầu tiên là vật phẩm của quỷ tu trở nên nhiều dần. Tu sĩ quỷ đạo là một nhánh của tu ma nhưng số lượng rất thưa thớt. Nhưng do gần Âm Hồn Cốc nên dần dần Quỷ La Thành trở thành một thành trì tụ tập quỷ tu tại U Châu. Nguyên nhân thì rất nhiều nhưng trọng yếu chính là âm vụ kia. Âm vụ này ngay cả tu tiên giả cũng dè chừng thì với quỷ tu lại không khác gì linh mạch, chính là đại bổ. Đương nhiên quỷ tu nhưng thực ra vẫn là nhân tộc nên có sự khác biệt với quỷ vật trong âm vụ, song phương gặp nhau cũng sẽ xảy ra tranh đấu. Lâm Hiên ngồi tại một trà lâu trong phường thị để nghe ngóng tin tức. Xem có vật phẩm của quỷ tu có thể chữa trị thương thế của Nguyệt nhi hay không. Nếu vận khí tốt thì dù phải tốn nhiều tinh thạch Lâm Hiên cũng không tiếc. Tiền tài là vật ngoài thân, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đối đầu với Quỷ Vương. Sau đó Lâm Hiên bắt đầu tìm kiếm trong phường thị. Hắn đi tới một góc tây, nơi này cửa tiệm san sát nhưng gian nào cũng dày đặc quỷ khí. Đi lòng vòng một hồi Lâm Hiên bước tới một gian giữa con phố, ở đây có treo tấm biển "Quỷ Linh Điện" Sở dĩ lựa chọn cửa tiệm này vì nó khá lớn. Nhất là ngữ khí trên chiêu bài có vẻ kiêu ngạo, dù có khuếch đại thì vật phẩm bên trong sẽ có chút phong phú! "Tiền bối, người cần gì không?" Lâm Hiên vừa bước vào cửa thì tiểu nhị đã niềm nở ra nghênh đón, hai tu sĩ đến trước đứng ở một bên vẻ mặt có chút tức giận nhưng khi thấy tu vị của hắn thì câm như hến. Xưa nay tu tiên giới vẫn là cường giả vi tôn. "Quỷ nô của ta bị thương, không biết cửa tiệm ngươi có linh dược chữa thương?" Lâm Hiên cũng không dấu diếm, lời nói ẩn chứa chút hi vọng, mặc dù hắn hiểu hi vọng không lớn nhưng có còn hơn không. Tiểu nhị cả kinh, mấy người khác cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ, quỷ nô là mơ ước của các tu sĩ, chẳng qua với tu vị của Lâm Hiên, không có kẻ nào dám có ý xấu. "Điều này…" Tiểu nhị tỏ ra khó xử "Tiền bối, thật xin lỗi người, bổn điếm tuy rằng cũng có một chút dược vật nhưng đều dùng cho quỷ tu nhân tộc, không có vật phẩm dùng cho âm hồn, người thử đi các cửa tiệm khác xem sao" "Ừm, được rồi" Kết quả này Lâm Hiên đã dự tính được nhưng vẫn có chút thất vọng. Nửa ngày kế tiếp, hắn đã đi hỏi từng cửa tiệm, tuy không mua được dược phẩm nhưng có một chút thu hoạch. Nói đến cũng ngẫu nhiên, nhờ vào thần thức cường đại. Lâm Hiên đi trên phố thì nghe được hai tên tu sĩ lén lút trong cách âm tráo nói chuyện, đêm nay tại ngoại thành Quỷ La Thành sẽ có cử hành đại hội đấu giá. Tại hội này nghe nói còn có bán cả quỷ nô. Theo lẽ thường thì hội đấu giá càng nhiều tu sĩ tham gia càng tốt, tại sao phải cử hành vụng trộm? Nguyên nhân chính là thời gian qua, giữa tu sĩ Nhân tộc và quỷ vật trong Âm Hồn cốc duy trì một sự cân bằng vi diệu, bởi vì lợi ích riêng nên không ngừng có tu sĩ mạo hiểm tới Âm Hồn Cốc bắt quỷ nô. Các quỷ hồn bị bắt đều có tu vị rất thấp, không gây thương tổn đến nguyên khí của Âm Hồn Cốc, nhưng nhóm lệ quỷ cấp cao như Quỷ Vương hay Quỷ Đế là tồn tại tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể khoanh tay. Chuyện này mạo phạm vào tôn nghiêm của bọn họ, cho nên đã cùng tu sĩ nhân tộc giao thiệp nhiều lần. Các lão quái Nguyên Anh kỳ tất nhiên không muốn căng thẳng quá mức với Âm Hồn Cốc nhưng những kẻ đi truy bắt quỷ nô lại quá nhiều, tông môn gia tộc tán tu đều có mặt, hơn nữa một bộ phận lại còn nhân danh chính nghĩa đi diệt quỷ, bọn họ muốn cấm cũng không được. Cản đường phát tài của mọi người khẳng định sẽ bị ghi hận, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không muốn làm tấm bia để chúng nhân chỉ trích! Linh trí của Quỷ Vương và Quỷ Đế không thấp hơn so với nhân tộc nên cũng rõ điều này, đám u hồn này cũng giết không tha những kẻ tiến vào U Hồn hạp Cốc. Vì vậy các lão quái Nguyên Anh kỳ cùng tam đại Quỷ Đế đã nhất trí hiệp nghị, không để việc này trở thành mồi lửa chiến tranh. Nhưng do vậy mà hội đấu giá bán quỷ nô công khai bị hủy bỏ. Nếu không sẽ nhận phải sự trả thù điên cuồng từ các quỷ hồn cấp cao trong cốc. Chú thích: (1) Trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu - Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó ( chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau. Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: " Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.