Bách Luyện Thành Thần
Chương 81 : Nửa bước tiên thiên
Dựa theo phương pháp ghi lại trong Thiên Ma Thần Quyền, La Chinh lại thực hiện tư thế quái dị kia.
Dù sao đây cũng là công pháp tu luyện của Ma tộc, loài người muốn tu luyện thì nhất định phải trả một cái giá không nhỏ.
Cũng may thể chất của La Chinh mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường, nếu đổi lại là một người khác, ngay cả bước đầu tiên của Thiên Ma Thần Quyền cũng khó mà làm được.
Sau khi vận chuyển lực lượng hết một lượt, mày La Chinh hơi nhíu lại.
Hắn không cảm nhận được dù chỉ một tia chân khí Thiên Ma trong cơ thể.
Sao lại vậy?
Nghĩ lại chuyện hôm qua, La Chinh chỉ luyện ra vẻn vẹn một tia chân khí Thiên Ma, sau đó chân khí Thiên Ma giống như dã thú, cắn nuốt toàn bộ chân khí Tử Đàn trong người hắn, chuyển hóa thành chân khí Thiên Ma.
Nhưng một quyền “Ma Động Thiên Hạ” cuối cùng ngày hôm qua đã tiêu hao hết chân khí Thiên Ma trong cơ thể hắn...
Theo lý thuyết, khi tu luyện công pháp chỉ cần tìm được bí quyết, có lần đầu tiên rồi thì chẳng khác nào đã mở ra một cánh cửa, con đường tu luyện tiếp đó sẽ thuận buồm xuôi gió cho đến khi gặp cửa ải tiếp theo.
Nhưng trường hợp bị quay về điểm xuất phát giống như La Chinh, thì không hay gặp lắm.
Hôm qua rõ ràng còn làm được, hôm nay lại không được...
Nguyên nhân rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ mình đã bỏ sót cái gì?
Suy đi nghĩ lại, La Chinh cũng không biết được nguyên nhân. Công pháp thánh giai này tất nhiên có uy lực rất mạnh mẽ, nhưng tu luyện lại khó khăn đến vậy, khiến La Chinh cũng bất ngờ.
Hôm qua rốt cuộc khác hôm nay ở chỗ nào? La Chinh bắt đầu suy ngẫm thật kỹ.
Hôm qua khi đối mặt với Vương Yến Diêu, tình thế gần như là chắc chắn phải chết. Lúc ấy La Chinh hoàn toàn ôm tâm lý còn nước còn tát liên tiếp thử ba lần, cuối cùng mới ngưng tụ ra một tia chân khí Thiên Ma.
Hôm nay La Chinh ở Tiểu Vũ Phong, trong một hoàn cảnh cực kỳ an toàn.
Chẳng lẽ Thiên Ma Thần Quyền nhất định chỉ có thể sử dụng khi con người ta rơi vào đường cùng?
Hôm qua, khi ở trong hoàn cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, La Chinh cảm thấy mình rơi vào một trạng thái cực kỳ kỳ diệu. Trong trạng thái này, mỗi một động tác lặp lại, mỗi một lần suy nghĩ, đều diễn ra thật chậm, loại lĩnh ngộ này khó nói thành lời lại tuyệt không thể tả.
Trong phòng, La Chinh cố hết sức hồi tưởng lại cảm giác của ngày hôm qua.
Hắn cứ như bị ma nhập, đi tới đi lui trong phòng. Trong lúc không chú ý, không ngờ hắn đã đi hơn nửa canh giờ.
Đột nhiên, mắt hắn lóe sáng, sau đó nhảy bật lên, lúc hạ xuống mặt đất đã bày ra tư thế bắt đầu của Thiên Ma Thần Quyền.
“Dồn lực từ trên xuống dưới, nếu có ma ý, dùng tâm cân đối...”
Hai tay La Chinh nhẹ nhàng đong đưa theo một hướng, vẽ một vòng tròn rồi tụ lại ở vùng đan điền. Vào lúc này, giữa hai tay của hắn liền xuất hiện một tia chân khí Thiên Ma màu tím!
Nhìn một tia chân khí Thiên Ma cực kì nhỏ kia, trên mặt La Chinh cũng lộ ra vẻ hưng phấn.
Hôm qua hắn đã được nhìn thấy uy lực của Thiên Ma Thần Quyền này, chỉ một chiêu Ma Động Thiên Hạ lại có thể đấu ngang với cao thủ Chiếu Thần Cảnh!
Tất nhiên, La Chinh chẳng qua chỉ là Luyện Tủy Cảnh, muốn dựa vào Thiên Ma Thần Quyền mà đánh bại cao thủ Chiếu Thần Cảnh thì chỉ là hy vọng hão huyền, nhưng Vương Yến Diêu bị bức ép phải toàn lực ra tay để tiếp chiêu này của hắn, cũng đủ để chứng minh sự khủng bố của công pháp thánh giai.
Chẳng qua hôm nay để ngưng luyện ra một tia chân khí Thiên Ma cũng vô cùng khó khăn. Mới vừa rồi luyện cả một ngày, thế mà mới chỉ ngưng tụ ra một tia như vậy. Nếu dựa theo tốc độ này, sợ là phải cần tới mấy tháng mới có thể khiến chân khí Thiên Ma tràn ngập đan điền của La Chinh...
Sau khi nghĩ ngợi, La Chinh bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra!
Nếu chân khí Thiên Ma có thể cắn nuốt loại chân khí khác, như vậy ta không nhất thiết phải ngưng luyện nó.
Giống như ngày hôm qua, trong cơ thể hắn vốn tràn ngập chân khí Tử Đàn, nhưng sau khi ngưng luyện ra được một tia chân khí Thiên Ma thì nó đã cắn nuốt chân khí Tử Đàn, chuyển hóa thành chân khí Thiên Ma. Không chỉ thế, chân khí Thiên Ma đó còn cắn nuốt chân nguyên của Vương Yến Diêu.
Nếu chân khí Thiên Ma có đặc tính thần kỳ này, sao La Chinh lại không lợi dụng nó?
Nghĩ vậy, La Chinh khoanh chân lại, bắt đầu vận chuyển tâm pháp trong Tử Đàn Quyền gia truyền của La gia.
Mấy năm nay La Chinh đã tu luyện Tử Đàn Quyền vô cùng thông thạo. Hắn trực tiếp vận công khiến từng luồng chân khí Tử Đàn mạnh mẽ trào ra trong đan điền.
Khi chân khí Tử Đàn vừa mới tuôn trào ra, tia chân khí Thiên Ma trong đan điền của La Chinh lập tức lao về phía chân khí Tử Đàn, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, nhanh chóng cắn nuốt, chuyển hóa...
Cứ như vậy, tuy La Chinh tu luyện tâm pháp trong Tử Đàn Quyền nhưng trong cơ thể lại ngày càng nhiều chân khí Thiên Ma. Sau khoảng hai canh giờ chân khí Thiên Ma rốt cuộc đã lấp đầy đan điền của hắn.
La Chinh vươn tay, chân khí Thiên Ma cuồn cuộn lập tức trào ra lượn vòng quanh cánh tay hắn, giống như một tinh linh màu tím sẫm đang nhảy nhót dạo chơi.
Ngay sau đó La Chinh búng tay một cái, không ngờ tinh linh nhỏ màu tím sẫm kia nhảy ra khỏi bàn tay hắn, tới góc tường vẫn còn nhảy nhót không ngừng.
“A! Chân khí phóng ra khỏi cơ thể!”
Thấy cảnh tượng như vậy, chính La Chinh cũng bị dọa ngây người.
Trong năm tầng cảnh giới luyện thể, chân khí chỉ có thể tồn tại ở trong hoặc trên bề mặt thân thể, một khi rời khỏi cơ thể sẽ giống như cây không có rễ, biến mất giữa đất trời.
Chỉ sau khi tiến vào Nửa Bước Tiên Thiên, chân khí mới đủ khả năng rời khỏi cơ thể!
Giống như lúc trước, khi La Chinh muốn rời khỏi La gia, Nhị thúc La Bính Quyền có thể rót chân khí vào trong mấy thanh trường kiếm, rồi khống chế chân khí, điều khiển kiếm đuổi theo hắn. Chỉ có người tu luyện đến Nửa Bước Tiên Thiên mới có thể làm được.
Mà La Chinh còn đang ở Luyện Tủy Cảnh, tuy rằng cũng có thể rót chân khí vào trường kiếm, nhưng một khi trường kiếm rời khỏi tay, chân khí liền biến mất không còn sót chút nào, hiệu quả sẽ bị mất đi.
Nhưng vào lúc này, La Chinh lại tận mắt nhìn thấy tinh linh chân khí màu tím sẫm kia vẫn không hề biến mất sau khi rời khỏi cơ thể!
“Lẽ nào mình đã đột phá qua Luyện Tủy Cảnh?”
Trước khi tiến vào Luyện Ngục Sơn, La Chinh đã mơ hồ bước vào đỉnh phong Luyện Tủy Cảnh.
Hôm qua đánh một trận ở Luyện Ngục Sơn, thân thể hắn bị những đóa sen của Vương Yến Diêu đè ép, phải gánh chịu sức nặng gần như vượt qua cực hạn, làm cơ thể hắn không ngừng sinh ra vô số luồng khí nóng gột rửa thân thể.
Chẳng lẽ khi đó, tạp chất trong xương tủy của hắn đã bị tẩy đi hết?
Hôm qua tâm tình của hắn kích động quá mức nên hoàn toàn không để ý, bây giờ nghĩ lại, điều này rất có khả năng.
La Chinh lập tức dò xét thân thể một lượt, trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt. Xương tủy đích thực là đã vô cùng tinh thuần, không còn chút tạp chất nào, hắn đã đạt tới Nửa Bước Tiên Thiên.
Năm tầng cảnh giới luyện thể, chính là nền móng để tu luyện võ đạo.
Chỉ khi loại bỏ hết tạp chất trong cơ thể thì mới có được một cơ thể thuần túy, trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Mà giữa Nửa Bước Tiên Thiên với Tiên Thiên Cảnh chỉ có một điểm khác biệt, chính là khác biệt về chân khí và chân nguyên. Chỉ sau khi chuyển hóa hoàn toàn chân khí thành chân nguyên, mới có thể chân chính trở thành một cao thủ Tiên Thiên.
Ngày hôm qua đi Luyện Ngục Sơn một chuyến, tuy không gặp được muội muội, nhưng hắn lại đã bước vào Nửa Bước Tiên Thiên, đây cũng là thu hoạch không nhỏ. Cả một ngày, La Chinh tập trung củng cố tu vi của chính mình, nghiên cứu kỹ thuật phóng chân khí ra ngoài.
Loáng một cái qua ba ngày, La Chinh mới rời gian phòng của mình.
Trong Tiểu Vũ Phong vẫn giống như mọi ngày, đệ tử ngoại môn đến đi vội vàng, bận bịu tu luyện. Người có thể tiến vào Thanh Vân Tông, trước hết không nói đến thiên phú thế nào, nhưng nhất định phải có nghị lực kiên cường, không say mê những vật ngoài thân, hiểu rõ đạo lý ‘có chí thì nên’.
Chỉ có một chuyện không giống lúc trước, chính là ánh mắt của những đệ tử ngoại môn đó khi nhìn về phía La Chinh đều lóe lên vẻ nhiệt huyết. Một phần các đệ tử ngoại môn đều đã coi La Chinh là tấm gương để bản thân không ngừng cố gắng tu luyện.
“La Chinh huynh, hôm nay là ngày lĩnh đan dược, huynh cũng đi lĩnh sao?” Vừa mới đi được hai bước thì Mạc Xán và Chu Hiển đã tới.
Ngày lĩnh đan dược?
La Chinh sửng sốt. Hắn đã quên mất chuyện này.
Đã trở thành đệ tử Thanh Vân Tông, tất nhiên cũng được hưởng phúc lợi. Thanh Vân Tông dựa theo cảnh giới và địa vị của mỗi người, mỗi tháng đều cấp phát một mức phúc lợi nhất định.
Nghĩ vậy, La Chinh gật gật đầu. Là một thành viên của Thanh Vân Tông, hắn vốn nên nhận được phúc lợi này, thế nên liền đi về phía trắc phong(1) của Tiểu Vũ Phong cùng với Mạc Xán và Chu Hiển.
Dọc đường đi, Mạc Xán lại bắt đầu buôn tin nhiều chuyện.
“La Chinh huynh, huynh đóng cửa tu luyện nhiều ngày rồi, chưa nghe qua chuyện ở Luyện Ngục Sơn đúng không?” Tuy Mạc Xán vào Thanh Vân Tông muộn hơn Chu Hiển, nhưng hiện giờ tin tức của hắn còn nhanh nhạy hơn Chu Hiển nhiều.
La Chinh giả bộ kinh ngạc hỏi: “Hả? Luyện Ngục Sơn xảy ra chuyện gì?”
“Ôi, vậy huynh bỏ lỡ mất rồi. Mấy ngày trước có một đệ tử Chiến Thần Cảnh bộc lộ uy phong ở Luyện Ngục Sơn! Cảnh tượng đó vô cùng chấn động, cho dù chúng ta đứng trên Tiểu Vũ Phong cũng có thể nhìn thấy một cột sáng phóng lên tận trời!” Mạc Xán nói đến văng nước miếng, miêu tả như thể đích thân ở hiện trường ngày đó.
Nghe Mạc Xán nói, La Chinh cũng âm thầm kinh hãi. Ở Luyện Ngục Sơn, những người khổ tu tận mắt chứng kiến kia đều không thể ra ngoài, không ngờ chuyện này vẫn lan truyền trong Thanh Vân Tông. Nghe giọng điệu của Mạc Xán, hẳn là không biết lúc ấy mình cũng ở trong Luyện Ngục Sơn.
“Cao thủ Chiếu Thần Cảnh, đúng là lợi hại!” La Chinh gật gật đầu, trên mặt toát ra vẻ ao ước.
Lúc này, Chu Hiển lại nói tiếp: “Kỳ thật, tuy trong Thanh Vân Tông có rất ít cao thủ Chiếu Thần Cảnh, nhưng cũng không phải hiếm lạ gì. Hàng năm, trong đại hội thi đấu giữa các phong đều có thể nhìn thấy bọn họ. Nhưng kỳ lạ là, nghe nói người giao đấu với vị cao thủ Chiếu Thần Cảnh kia lại là một đệ tử ngoại môn Luyện Tủy Cảnh...”
“Hả?” La Chinh ra vẻ kinh ngạc: “Tin đồn này sao có thể tin được?”
“Ta cảm thấy không có khả năng!” Chu Hiển lắc lắc đầu: “Tin đồn này thực sự quá thiếu thực tế rồi. Chiếu Thần Cảnh là khái niệm gì? Chỉ cần thiêu đốt chân nguyên đã tạo thành uy áp có thể ép chết Luyện Tủy Cảnh rồi. Hai người cách nhau một trời một vực, như con kiến và con voi vậy.”
“Nhưng nói không chừng chuyện đó cũng có thể! La Chinh huynh không phải là Luyện Tủy Cảnh mà đánh bại cao thủ Tiên Thiên hay sao!” Mạc Xán rõ ràng lạc quan một cách mù quáng về việc lấy yếu thắng mạnh.
Nhưng Chu Hiển tiến vào Thanh Vân Tông đã lâu nên cũng thật sự hiểu rõ, khoảng cách giữa hai cảnh giới xa thế nào: “Mạc Xán, có lẽ ngươi không biết rõ khái niệm về Chiếu Thần Cảnh. Lãnh thổ đế quốc Phần Thiên bao la, nhân khẩu hàng tỉ người, mà có bao nhiêu người có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh? Chênh lệch giữa Chiếu Thần Cảnh với cao thủ Tiên Thiên lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi! Loại đồn đại bậy bạ này, vẫn là không nên tin tưởng quá mức.”
“Ta cho rằng, luôn có kỳ tích...”
“Ngươi muốn nói, loại chuyện con kiến ăn con voi này...”
Bởi vì chuyện này mà hai người tranh luận suốt dọc đường, đến khi tới trắc phong, lúc lĩnh đan dược mới ngừng lại được.
(1)trắc phong: ngọn núi phụ ở bên sườn.
Truyện khác cùng thể loại
702 chương
435 chương
188 chương
10 chương
148 chương
34 chương