Bách Luyện Thành Thần
Chương 798 : Giữ lời
Cho dù là bí cảnh Vũ Hoàng hay là bí cảnh Thần Hoàng thì đều là nơi cực kỳ hung hiểm với võ giả thần quốc.
Nhưng so với bí cảnh Thiên Thần, thì vẫn là gặp sư phụ.
Trong bí cảnh Vũ Hoàng, chỉ cần dựa theo kinh nghiệm và quy tắc thì bình thường khi đào mỏ quặng cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng trong bí cảnh Thiên Thần, nơi mọi người đều ngã xuống, ngoài người của Long mạch tộc ra thì không ai2có thể tiến vào!
Nhằm phá giải nan đề này, tứ đại thần quốc đã hợp tác với nhau. Không biết đã bàn bạc bao nhiêu lần, cuối cùng cũng cho ra một biện pháp.
Đó chính là lợi dụng thi thể trong bí cảnh Thần Hoàng.
Trong bí cảnh Thần Hoàng có lưu giữ thi thể của những người chết thuộc Nhân tộc Long mạch, trong đó có không ít xác chết đã được xử lý bằng bí pháp, có thể vượt qua thử thách của thời gian.
Chiếm cứ xác8chết của bọn họ, lợi dụng xác chết đó để tiến vào bí cảnh Thiên Thần thì sẽ không bị sức mạnh huyết tế bài xích!
Nhưng dù vậy, quá trình khai thác bí cảnh Thiên Thần của tứ đại thần quốc hiện tại vẫn đang giậm chân ở giai đoạn đầu. Bởi dù có chiếm được xác chết thì vẫn có rất nhiều hạn chế. Huống chi, xác chết trong bí cảnh Thần Hoàng cũng không dễ lấy.
Nghe Yến Vương nói vậy, La Chinh coi như cũng hiểu6đại khái về những bí cảnh này. Vốn dĩ bốn bí cảnh này hỗ trợ lẫn nhau, thế nên nói trắng ra thì thánh hải Thiên Vũ chính là ổ của Long mạch tộc, muốn thăm dò trong đó thì phải chịu nhiều hạn chế từ quy tắc của nó.
Trong lòng La Chinh hiểu rõ, bản thân chắc chắn không thể xông loạn vào bí cảnh này. Tứ đại thần quốc đã mất nhiều năm như vậy mà khi tiến vào cũng còn phải cẩn thận rất nhiều.3Xem ra muốn có được Sinh Mệnh Nguyên Thạch và trứng rồng tổ kia thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Cho dù không có đại năng Thần Hải Cảnh, cường giả Sinh Tử Cảnh ngăn cản thì La Chinh cũng không thể dễ dàng tiến vào…
Hiện tại xem ra, việc hợp tác với Yến Vương cũng thành lẽ đương nhiên.
“Lần này, sau khi lấy được Hắc Thiết Lệnh, ta muốn lập một đội ngũ tiến vào thánh hải Thiên Vũ. Nếu La Thiên Hành ngươi muốn lấy5Sinh Mệnh Nguyên Thạch, tất nhiên cũng cần làm trợ lực của ta!” Yến Vương cười nói. Hắn sợ bản thân không giữ được nhân vật như La Chinh.
Cho dù hắn đã được phong Vương, hằng năm đều được ban nhiều bổng lộc, nhưng không thể so sánh với Thái tử được. Thái tử thân là người kế vị, chênh lệch giữa hai người không phải bình thường.
Không nói đến việc La Chinh có phải là người ham lợi hay không, Yến Vương và La Chinh cũng không mấy thân thiết, đã thế trước đây còn có chút xích mích! Thứ Yến Vương có thể giữ chân La Chinh cũng chỉ có chân thành.
Yến Vương cũng là người rất thông minh, cho nên khi nói chuyện với La Chinh cũng không hề che giấu, từng câu từng chữ đều nói thật từ tận đáy lòng, không mang chút gian dối.
Hiện tại, nếu La Chinh có cùng mục đích với hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ biết thời biết thế mà kéo La Chinh vào đội ngũ của mình.
Điểm này Yến Vương cũng nắm rất đúng chỗ. Trước đây, La Chinh vẫn giữ cảnh giác cao với người thần quốc, chẳng qua Yến Vương có tính cách ngay thẳng nên hắn mới bằng lòng đi theo về phủ mà thôi.
“Không thành vấn đề.” La Chinh mỉm cười, gật đầu.
“Tốt lắm!” Yến Vương vỗ tay một cái, đồng thời hét lên: “Mang rượu tới!”
Rượu ngon, món ngon lập tức được đặt trước mặt hai người.
Rượu này có màu đỏ đậm như máu tươi, không ngửi ra chút mùi rượu nào, vậy mà lại có mùi thơm ngọt cực kỳ.
Nhìn thấy trên mặt La Chinh lộ vẻ chần chừ, Yến Vương cười nói: “Đây là Khởi La Hương của thần quốc Hắc Thiết bọn ta! Cho dù với tu vi của ta và ngươi thì cũng vẫn là rượu ngon!”
Rượu ngon bình thường đã không còn hiệu quả với thân thể của võ giả, cho nên võ giả uống rượu cũng chỉ giống như người thường uống nước, dù uống thế nào cũng sẽ không say.
Yến Vương nói xong liền vì đánh tan nghi ngờ của La Chinh mà uống Khởi La Hương đỏ tươi như máu kia trước, sau đó lật ngược chén ngọc, mỉm cười với La Chinh.
La Chinh mỉm cười, đồng thời nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Hắn chỉ đang tò mò với loại rượu này mà thôi. Với thân thể vạn độc bất xâm của hắn, muốn hạ độc còn khó hơn cả giết hắn.
Chén rượu lần lượt chạm, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau.
Sau khi uống hết mấy bình Khởi La Hương, quả thực hai người đều đã hơi say rồi. Không biết Yến Vương nghĩ gì, tự dưng lại nói với tỳ nữ: “Đi, gọi Vương phi tới!”
Tỳ nữ chần chừ một chút, sau đó lên tiếng: “Hồi bẩm Vương gia, chỉ sợ Vương phi đã đi nghỉ…”
“Ngủ cũng gọi dậy cho ông!” Yến Vương lập tức hét lên.
Tỳ nữ kia thấy Yến Vương nổi giận thì nào còn dám chậm trễ, liên tục gật đầu mà lui về.
La Chinh thấy khó hiểu, không biết Yến Vương gọi người phụ nữ của hắn tới là có ý gì?
Nhìn thấy ánh mắt của La Chinh, Yến Vương cười hì hì, hai tay cầm chén cụng một cái về phía La Chinh, sau đó một hơi cạn sạch.
“Trong thần quốc Hắc Thiết bọn ta có một lời đồn. Có thể nhìn thấy một điệu múa của Hạm Huyên thì cho dù sống ít đi trăm năm cũng cam tâm tình nguyện. Nàng ta chính là người con gái đẹp nhất trong thần quốc Hắc Thiết! Thiên Hành huynh, lát nữa cho ngươi mở mang tầm mắt!” Yến Vương nói, mang theo ba phần men say.
“Việc này không ổn lắm thì phải?” La Chinh không nhịn được mà đảo mắt, cảm thấy không còn gì để nói.
Thật không biết Yến Vương bị làm sao, đang uống rượu lại tự dưng mời vợ mình ra múa? Dù gì người ta cũng là Vương phi, sao có thể sỉ nhục người ta như vậy?
“Có gì mà không ổn?” Yến Vương vung tay: “Hôm nay ta đang vui!”
Yến Vương càng nói vậy, La Chinh càng cảm thấy không được tự nhiên. Tuy Yến Vương cũng nói vị Vương phi này là người Thái tử xếp vào bên cạnh hắn. Thân là một vị Vương gia, ngay cả vợ mình cũng chẳng theo mình thì chắc chắn vô cùng thống khổ.
Nhưng cũng không thể giày xéo nàng ta như vậy chứ?
Chỉ chốc lát sau, liền thấy nàng ta nổi giận đùng đùng được tỳ nữ dẫn đến.
Yến Vương vung tay lên, nói với nàng: “Hạm Huyên! Đến đây, ca múa một bài cho chúng ta!”
Người phụ nữ tên Hạm Huyên kia vốn đang nổi giận đùng đùng, thân là Vương phi của Yến Vương, sao có thể để phu quân giày xéo như vậy?
Vẻ mặt Hạm Huyên vô cùng tức giận, tất nhiên không làm theo. Nàng ta cũng là người được sinh ra trong danh môn thế gia, từ nhỏ đã có vẻ ngoài xuất sắc, có danh tiếng trong thần quốc Hắc Thiết. Người có địa vị như nàng ta, có nhiều thứ không phải nàng ta quyết định là được. Về sau, nàng ta lại theo sắp xếp của Thái tử, gả cho Yến Vương.
Đã hơn một năm nay, giữa hai người chẳng có tình cảm vợ chồng gì, bởi dù sao nàng ta cũng là người của Thái tử. Nhưng bề ngoài nàng ta vẫn cố duy trì quan hệ, bởi vận mệnh toàn bộ gia tộc đều nằm trong tay Thái tử, nàng ta chỉ có thể nghe lệnh Thái tử mà thôi.
Mà theo lệnh của Thái tử, cứ cách một khoảng thời gian nàng ta lại phải báo cáo chi tiết động tĩnh của Yến Vương.
Điểm này trong lòng Yến Vương cũng biết rõ. Cả một phủ Yến Vương to như vậy, từ trên xuống dưới đều là người của Thái tử, tất cả đều do Thái tử xử lý. Nói khó nghe thì Thái tử cho rằng Yến Vương có uy hiếp quá lớn nên ngầm có ý giam lỏng hắn.
Nàng ta tất nhiên biết Yến Vương cũng cảnh giác với mình, nhưng hắn cũng không thể sỉ nhục nàng như vậy!
Lúc này đương nhiên Hạm Huyên cảm thấy tức giận!
Nhìn thấy Hạm Huyên vẫn không nhúc nhích, Yến Vương lập tức lộ vẻ tức giận, phóng ra một luồng sát ý cực kỳ sắc bén, bao vây lấy nàng ta: “Ta bảo ngươi múa thì ngươi phải múa. Nếu không, ta giết ngươi!”
Dưới ánh mắt như vậy, Hạm Huyên lập tức run rẩy trong lòng. Nếu Yến Vương thật sự giết nàng ta thì cũng sẽ không có ai vì nàng ta mà nói giúp vài câu!
Rơi vào đường cùng, nàng ta chỉ đành cắn răng chấp nhận.
Âm nhạc nổi lên, nàng ta bắt đầu nhẹ nhàng múa trước mặt La Chinh và Yến Vương.
Nhìn vẻ không cam lòng và hận ý trên mặt nàng ta, La Chinh thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thán. Thật là gia môn bất hạnh*. Cũng chỉ có trong hoàng tộc mới có thể xảy ra loại phân tranh thế này.
*Gia môn bất hạnh: Ý nói trong nhà gặp chuyện xấu, không được hạnh phúc.
Nhưng La Chinh cũng rõ ràng, Yến Vương làm vậy có hai mục đích. Một phần đương nhiên là do hắn cực kỳ chán ghét cái phủ Yến Vương này, bao gồm cả Vương phi – người của Thái tử. Với tính cách của Yến Vương, cơn tức này tất nhiên khó có thể chịu đựng nổi, thế nên hắn cũng cần phát tiết.
Hai là hắn muốn giữ chữ tín với La Chinh.
Nhưng dù sao Yến Vương cũng còn quá trẻ, chưa đến hai mươi tuổi nên làm việc không hề suy xét tới hậu quả, chỉ cần đạt được mục đích. Vương phi tự mình biểu diễn cho khách xem, nếu việc này truyền ra ngoài thì bản thân hắn cũng mất mặt. Thật sự quá hoang đường!
Có điều, bản thân Yến Vương căn bản không quan tâm, ngược lại còn khiến La Chinh mất tự nhiên, cảm giác như ngồi trên ghế chông vậy!
Truyện khác cùng thể loại
702 chương
435 chương
188 chương
10 chương
148 chương
34 chương