Bách Luyện Thành Thần
Chương 180 : Địa vị
Điều này cho thấy số lượng Thiên Diễn Tinh Hoa trong tay La Chinh tương đối nhiều, thậm chí có khả năng, bản thân La Chinh nắm rõ phương pháp chế tạo Thiên Diễn Tinh Hoa!
La Chinh gật đầu: “Vô Huyền huynh, trong tay ta có Thiên Diễn Tinh Hoa, đem đến phòng đấu giá Thiên Lộc để bán, đối với Chương gia nhà huynh cũng coi như một loại đôi bên cùng có lợi, đúng không?”
Chương Vô Huyền gật đầu.
“Lo ngại hồi nãy của ta, chắc huynh cũng hiểu rõ. Nếu sau này đấu giá nhiều lần, Chương gia huynh, e là phải chịu áp lực tương đối lớn, huynh cảm thấy có thể chịu được không?” La Chinh hỏi.
Hơi thở của Chương Vô Huyền dần dần nặng hơn.
Lo lắng của La Chinh rất là bình thường.
Trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thực lực của Chương gia dĩ nhiên không tệ, nhưng nền tảng vẫn có một chút chênh lệch nhỏ so với bảy đại sĩ tộc.
Nếu Chương gia thi thoảng mới đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa một lần, điều này có thể coi là bình thường. Trên thế giới luôn có một số võ giả có vận may bất ngờ, có thể đạt những thứ tốt.
Nhưng Chương gia mỗi tháng đều bán ra một lô Thiên Diễn Tinh Hoa, điều này lại khác rồi.
Như vậy chỉ rõ, có người có nguồn Thiên Diễn Tinh Hoa ổn định, hoặc có người nắm rõ phương pháp chế tạo Thiên Diễn Tinh Hoa.
Sau khi những đại sĩ tộc kia nhận ra được vấn đề này, chắc chắn sẽ tạo áp lực cho Chương gia, mà Chương gia rất có thể sẽ ép Chương Vô Huyền nói ra nguồn gốc của Thiên Diễn Tinh Hoa!
Đây chính là nguy hiểm trong đó!
Đột nhiên, Chương Vô Huyền cười khà khà rồi nói với La Chinh: “La Chinh huynh nghĩ nhiều rồi.”
Thấy giọng điệu của Chương Vô Huyền như vậy, La Chinh tò mò hỏi: “Trừ khi Vô Huyền huynh có kế sách gì có thể tránh khỏi nguy hiểm? Hoặc là, huynh có thể khống chế Chương gia chặt chẽ như khối thép?”
Chương Vô Huyền tiếp tục cười: “La Chinh huynh, huynh chưa tiếp xúc nhiều với Chương gia ta nên còn chưa rõ một số phương pháp. Chương gia ta làm đấu giá nhiều năm như vậy, đối phó với các vấn đề đều có không ít cách. Những võ giả vì lo lắng mà không dám gửi đồ vật ở phòng đấu giá chúng ta giống như huynh quả thực không ít. Ví dụ có một số võ giả, sau khi giết người đoạt được bảo vật, muốn đấu giá những bảo vật đó, nhưng chúng vốn dĩ là vật có chủ, nếu tùy tiện lấy ra đấu giá, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn. Bản thân bọn họ không dám ra mặt giao cho Chương gia chúng ta tiến hành đấu giá, thế là chúng ta liền nghĩ đến một số phương pháp…”
Giết người đoạt bảo, những việc này gần như ngày nào cũng xảy ra.
Cho dù là con cháu của các đại sĩ tộc cũng không tránh được bị giết, huyền khí, linh khí trên người đều bị đoạt.
Có một số linh khí vốn là đoạt được từ trong tay đối phương, những võ giả đó nóng lòng muốn bán đi, nhưng lại không dám. Bởi vì một khi bán ra ngoài, bị sĩ tộc của đối phương phát hiện, lần theo đầu mối rồi tìm tới thì chính là tự mình chuốc họa sát thân!
Cho nên Chương gia liền nghĩ ra một số phương pháp thay thế.
Giống như phương pháp giao dịch ủy thác, trước tiên đặt bảo vật ở một nơi bí mật, rồi ủy thác cho hai người không liên quan, đem giấy ghi địa chỉ giao đến cho người của phòng đấu giá Thiên Lộc, lại do người của phòng đấu giá Thiên Lộc đi tới địa điểm bí mật lấy bảo vật ủy thác đấu giá, cả một quá trình giao dịch như thế, người ủy thác đều không cần lộ mặt.
Cho dù là người của phòng đấu giá Thiên Lộc cũng không rõ người ủy thác này là ai.
Đợi sau khi giao dịch hoàn thành, người phòng đấu giá sẽ trừ đi một phần phí đấu giá, sau đó cất Phương Tinh giao dịch vào trong lệnh bài không ghi tên, đặt trả về địa điểm bí mật, giao dịch này cũng coi như hoàn thành.
Sau khi Chương Vô Huyền nói phương thức này cho La Chinh, mới bổ sung thêm: “Cho nên La Chinh huynh hãy yên tâm, chỉ cần ta nói với gia tộc là tiến hành giao dịch bằng phương pháp này, bản thân ta cũng không biết chủ nhân Thiên Diễn Tinh Hoa này là ai, chắc chắn bọn họ cũng không có cách nào truy hỏi.”
“Thì ra là như vậy.” La Chinh thở phào một cái. Hắn vốn dĩ đau đầu vì chuyện làm thế nào che giấu thân phận của bản thân để bán Thiên Diễn Tinh Hoa. Giờ nghe được phương pháp mà Chương Vô Huyền nói, quả thật là một cách hay, phòng đấu giá Thiên Lộc đúng là làm ăn nhiều năm, nghĩ ra cách bảo vệ được người bán, hai bên cũng cùng có lợi.
“Có điều… năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, La Chinh huynh yên tâm giao cho ta đấu giá?” Chương Vô Huyền nói đùa.
“Haha, mười mấy vạn viên Phương Tinh mặc dù nhiều, nhưng trong mắt tam thiếu gia của Chương gia chắc cũng không đáng là gì.” La Chinh cười to, điểm này quả thật không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Chương Vô Huyền làm ăn không theo đuổi những lợi ích ngắn hạn mà là lợi ích lâu dài. La Chinh đã nói với hắn, trong tay bản thân không chỉ có mấy chục giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, nếu Chương Vô Huyền thật sự dựa vào sức mạnh của gia tộc để ăn chặn năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa của hắn, vậy khẳng định là được ít mất nhiều.
Đầu tiên, La Chinh sẽ không tiếp tục bán Thiên Diễn Tinh Hoa cho hắn nữa. Tiếp đó, hành động này sẽ chọc giận La Chinh, hắn khẳng định không thể tiếp tục ở lại Tiểu Vũ Phong, mà còn phải đề phòng La Chinh mọi lúc mọi nơi. Cái giá này vượt xa hẳn giá trị mười mấy vạn Phương Tinh!
Chương Vô Huyền nhận Thiên Diễn Tinh Hoa từ trong tay La Chinh, lập tức lẳng lặng nhét vào bàn tay trái béo mập của hắn. Trên ngón áp út bên tay trái của Chương Vô Huyền, có đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy màu sắc đẹp đẽ, đó chính là nhẫn tu di.
Sau khi nhét Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong, Chương Vô Huyền mới cảm thán nói: “Nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy xuất hiện, e rằng lại gây lên một đợt sóng gió lớn ở Đế Đô rồi.”
Điểm quý giá của Thiên Diễn Tinh Hoa nằm ở chỗ chúng có thể tác dụng trực tiếp lên pháp bảo.
Ví dụ, một món linh khí thượng phẩm, chỉ cần đổ một lượng Thiên Diễn Tinh Hoa đủ nhiều thì sẽ xảy ra biến hóa về chất, hơn nữa có một xác suất nhất định có thể tạo ra một thanh tiên khí!
Dù nói phải chi ra nhiều tiền, tiêu tốn rất nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa, nhưng một khi thành công, tạo ra được một món tiên khí, trước sau gì cả vốn lẫn lời đều có thể kiếm lại được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Diễn Tinh Hoa lại quý giá như vậy.
Hôm nay Chương Vô Huyền cũng chỉ tu luyện đến đây thôi, sau khi cởi bỏ chiếc áo tạ nặng nề, hai người rời đài Diều Hâu trở về phong chính. Ngay lúc này lại gặp hai người là Chu Hiển và Mạc Xán.
“La Chinh huynh, Vô Huyền huynh, ta đang tìm hai người!” Mạc Xán nhìn thấy hai người, cười tủm tỉm đi tới nói.
“Có chuyện gì?” La Chinh không phản ứng kịp.
Chương Vô Huyền lại vỗ vỗ La Chinh cười: “Huynh quên rồi sao? Lúc trước, Mạc Xán huynh không phải đã nói trong tộc huynh ấy có một buổi tiệc đấy à? Muốn chúng ta đến tham gia!”
La Chinh không phải xuất thân từ đại sĩ tộc, La gia của hắn, đừng nói đến Chương gia, cho dù là Mạc gia thì hắn cũng không thể so sánh.
Cho nên đối với vòng quan hệ giữa các sĩ tộc, hắn vốn không hiểu rõ lắm.
Nếu so sánh, ở phương diện này Chương Vô Huyền lại nhạy cảm hơn nhiều, đối với sự bất lực và đau khổ của Mạc Xán trong sĩ tộc, hắn đều hiểu rất rõ.
“Thời gian này quá bận nên quên mất việc này! Bữa tiệc của gia tộc huynh chính là hôm nay?” La Chinh hỏi.
Mạc Xán gật đầu: “Đúng, chính là hôm nay.”
Lúc trước mấy người đã đồng ý theo Mạc Xán về nhà huynh ấy làm khách, lúc này dĩ nhiên sẽ đi theo Mạc Xán.
Mạc gia thành Bắc, trong các sĩ tộc lớn nhỏ thì thuộc loại suy tàn nhất.
Sĩ tộc là một danh hiệu, là cha truyền con nối.
Có điều cho dù là cha truyền con nối cũng không có nghĩa là một gia tộc có thể đời đời kiếp kiếp đều là sĩ tộc.
Ví dụ từng có một đại sĩ tộc, Minh Nguyệt - Tiêu gia. Tiêu gia này mặc dù không nằm trong số những sĩ tộc xuất hiện sớm nhất, nhưng vì nhân tài Tiêu gia đông đúc, dần dần quật khởi, nên dù là trong Đế Quân hay trong cung Phần Thiên đều có con cháu Tiêu gia đảm nhận vị trí quan trọng. Cao thủ trong gia tộc nhiều như mây, thực lực thật sự đã vượt xa bảy đại sĩ tộc lâu năm!
Nhưng sau khi Tiêu gia tăng mạnh thực lực, dần dần cũng nảy sinh dã tâm. Trên triều đình, bọn họ ban bố chính lệnh, mở rộng lãnh thổ và thế lực xung quanh vương triều Phần Thiên, nhất thời không ai có thể sánh bằng.
Khi đó, cho dù là con cháu của bảy đại sĩ tộc gặp người của Tiêu gia cũng phải thấp hơn ba phần!
Tiệc vui chóng tàn, một thời gian sau có người chụp lên đầu Tiêu gia chiếc mũ mưu phản. Từ đó, cả sĩ tộc Tiêu gia đều bị tiêu diệt. Mặc dù Tiêu gia vẫn còn con cháu, nhưng đặc quyền sĩ tộc của bọn họ lại bị cướp mất toàn bộ, mãi đến tận bây giờ, Tiêu gia vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí.
Cho nên đặc quyền của sĩ tộc, là do vị kia ở trong cung Phần Thiên ban cho, và đồng thời hắn cũng có thể lấy đi được.
Mạc gia thành Bắc những năm nay nhân tài điêu linh, nếu gia tộc họ không dựa vào sĩ tộc khác, hoặc không có nhân vật lớn nào xuất hiện, đặc quyền sĩ tộc cũng rất có khả năng bị thu lại.
Cuối một con đường thẳng tắp ở phía Bắc Đế Đô Phần Thiên có một cánh cổng lớn cao hai trượng được xây dựng lên, cánh cửa được sơn đỏ, hai bên còn có hai con sư tử đồng to lớn nằm rạp trên đất, tỏa ra sự uy nghiêm.
Cho dù là sĩ tộc suy tàn, đối với dân chúng thấp cổ bé họng trong Đế Đô thì đó cũng là sự tồn tại chỉ có thể ngước nhìn mà không thể so sánh được.
Mạc Xán dẫn La Chinh, Chương Vô Huyền và Chu Hiểu đến phía trước cửa.
Mạc gia hôm nay mở tiệc đãi khách, khắp Mạc phủ đều đã chuẩn bị một phen.
Bốn chiếc đèn lồng cá chép treo trước cửa lớn đều đã thay mới, hai tượng sư tử đồng trước cửa cũng được lau rửa sạch sẽ, đằng trước hai bên cửa lớn còn có một quản gia và hai người hầu đứng đón tiếp khách tới Mạc gia.
Trên mặt quản gia Mạc gia luôn giữ nụ cười, hôm nay đón khách, người đến đều là người có danh tiếng, không phải đệ tử sĩ tộc thì là quan cao triều đình. Hắn duy trì nụ cười này cũng tới mấy canh giờ rồi, nụ cười đó giống như bị đọng trên mặt, toàn bộ cơ bắp đều đã cứng ngắc.
Có điều quản gia Mạc gì nhìn thấy Mạc Xán dẫn theo mấy người về nhà, hắn lập tức cảm thấy cơ thịt được thả lỏng, khuôn mặt luôn duy trì nụ cười kia, lúc này cuối cùng cũng có thể thay đổi, trở thành bộ dạng ngạo mạn, xem thường: “Mạc Xán thiếu gia, tại sao cậu lại quay về?”
Mạc Xán vốn dĩ không thích tên quản gia của Mạc gia này. Từ sau khi mẹ mất, trong cả Mạc phủ căn bản không có chỗ cho hắn dung thân, nghe thấy quản gia Mạc phủ hỏi, Mạc Xán lạnh giọng trả lời: “Làm sao? Ta không thể về ư?”
Quản gia Mạc phủ lắc đầu: “Không phải là không thể quay về, nhưng Mạc Xán thiếu gia hiện tại là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông! Quay lại Mạc gia hay không điều này không quan trọng mà. Ha ha!”
Tên quản gia nhấn mạnh vào bốn chữ “đệ tử ngoại môn”, ý tứ rất rõ ràng. Mạc gia mặc dù suy bại, nhưng vẫn không coi đệ tử ngoại môn ra gì, nếu Mạc Xán cho rằng bản thân trở thành đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông là có thể quật khởi ở Mạc gia, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là mơ mộng hão huyền.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
59 chương
45 chương
761 chương